Tôi Vừa Nhận Được Công Việc Bảo Vệ Ở Một Khu Mua Sắm Hẻo Lánh. Tôi Tìm Thấy Một Bản Quy Luật Kỳ Lạ Trong Tài Liệu Hướng Dẫn Nhân Viên (p3)

khu mua sắm

Tôi ôm lấy một bên đầu của mình để cố cầm máu chảy từ tai mình khi tôi nghe tiếng beep ấy một lần nữa. Tôi nhìn ngay lên camera số 9 và xem khi màn hình sáng lên.

Tôi thấy Marcus trên màn hình và anh ta trông có vẻ lo lắng hơn bao giờ hết khi đang đi tuần ở lầu một. Tôi thấy gương mặt lo lắng ấy của anh ta đột nhiên chuyển thành hoảng sợ cực độ. Bằng cách nào đó, camera này đổi góc quay và tôi có thể thấy nhìn gì anh ta thấy. Cũng là người phụ nữ đồ trắng đó mà tôi vừa mới thoát khỏi, đang nhìn trừng trừng vào anh ta từ trong góc khuất của một cửa hàng. Người phụ nữ ấy nổi bật như ngón cái bị sưng to trong cửa hàng tối om. Marcus bị đóng băng giống như tôi và người phụ nữ ấy đi về hướng anh ta. Cô ấy rút ra một cây dao trong bụng và từ từ tiến đến Marcus. Marcus hết bị dính chặt và bắt đầu chạy như tôi, nhưng đột nhiên, anh ta dừng lại.

Góc nhìn camera lại đổi và tôi thấy Dylan, vừa cười nhe răng vừa giữ lấy Marcus đang cố vùng vẫn để thoát. Dylan to hơn và khỏe hơn Marcus và có vẻ như thoát là điều không thể. Tôi bất lực nhìn vào camera. Dylan cười ra tiếng, mặc dù tôi không thể nghe thấy, tôi cảm thấy lạnh sống lưng. Dylan cười toe toét, mép môi giãn rộng hơn bình thường. Mặt anh ta bị đông cứng với nụ cười ấy, mắt anh ta trợn và đói khát.

Người phụ nữ chậm bước đến Marcus và đâm anh ta, đâm, và đâm. Tiếng la thét lớn đến nỗi tôi có thể nghe thấy từ bên trong phòng bảo vệ. Tôi run lẩy bẩy và nước mắt trào ra khỏi mắt rồi chảy xuống gò má của tôi, trong khi tôi vẫn đang xem màn hình camera.

Tiếng thét của Marcus tắt dần và cơ thể của anh ta sụm xuống. Dylan thả cơ thể Marcus ra trượt xuống sàn như một con sứa. Sau đó Dylan để ngón tay lên vào trong hai bên mép miệng rồi kéo toạt da anh ta ra. Da của anh ta lột ra như băng keo. Tôi lại cảm thấy buồn nôn nhưng trong bụng tôi không còn gì nữa. Mắt tôi ướt đẫm và tôi cảm thấy xây xẩm.

Dylan kéo toạt hết da trên người ra, lộ thành một sinh vật hoàn toàn khác. Anh ta vẫn là con người, chỉ là không còn da thôi. Tôi có thể thấy từng nhóm cơ, nội tạng, và mạch máu của anh ấy. Sau đó Dylan quỳ xuống và ăn xác của Marcus. Người phụ nữ có cây dao mỉm cười và biến mất khỏi màn hình. Khi đó, màn hình camera tắt.

Ngay lập tức, tôi nuốt một ngụm không khí cực lớn và nhận ra rằng, tôi đã nhịn thở ngay từ đầu. Tôi khóc như điên và đá mạnh lên tường. Tôi cảm thấy vô vọng. Tâm trí của tôi bị nhấn chìm trong suy nghĩ về cách tôi sẽ chết ở nơi này. Đột nhiên, tôi nghe thấy tiếng gõ cửa. Tôi trở về thực tại và tôi trở nên cảnh giác.

Này Richard, là tôi Dylan đây, ngoài này có cái gì lạ lắm. Để tôi vào đi.

Tôi hớp một hơi nhảy dựng lên và nhanh chóng trốn vào trong phòng vệ sinh rồi khóa cửa lại. Dylan gõ cửa lần nữa và giọng anh ta trở nên điên dại hơn. Tôi đặt tay lên tai và cố phớt lờ đi. Rồi Dylan đạp cửa và bắt đầu dùng cơ thể để tông cửa. Tôi giật mình mỗi khi cửa bị đập và cầu nguyện rằng cánh cửa ấy sẽ đủ chắc chắn.

May mắn thay, cửa vẫn còn chắc và không còn tiếng đập cửa nữa. Tôi cảnh giác bước ra khỏi phòng vệ sinh rồi ngồi phịch lên ghế. Đồng hồ của tôi lại rung chuông báo rằng bây giờ là một giờ sáng.

Không đời nào mà tôi sẽ vào lại khu mua sắm sau vụ ban nãy. Tôi quyết định bỏ lượt đi tuần này. Một lượt thôi.

Năm phút trôi qua trong sự yên tĩnh. Tôi cười nhẹ nhõm.

Đó là khi bàn tay đầu tiên xuất hiện. Trượt trên tường như thể bức tường là một bể nước. Tưởng tượng bạn kéo bàn tay của mình ra khỏi nước, đó là cách bàn tay đó xuất hiện đấy. Ngay tức khắc, tôi đẩy người về sau theo phản xạ. Những cánh tay khác lần lượt xuất hiện từ những bức tường còn lại và bắt đầu với đến tôi. Vươn ra càng lúc càng xa để cố bắt lấy tôi. Tôi lùi càng xa khi càng nhiều bàn tay xuất hiện, trên tường, trên trần nhà.

Tôi la lớn khi một bàn tay nắm được vào tôi, nhầy nhụa. Tôi chạy ra khỏi phòng bảo vệ. Thì ra không theo luật thì sẽ thật sự dẫn đến hậu quả không tốt. Tôi căng mắt nhìn vào trong bóng tối và tiếp tục bước quanh khu vực lầu hai. Tôi quyết định sẽ không xuống lầu một để bảo toàn tính mạng. Tôi cảm thấy mình dễ bị tổn thương trong một khoảng không gian rộng cùng với bóng tối bao trùm xung quanh tôi. Cảm thấy như những cái bóng sẽ nhảy bổ vào tôi.

Đột nhiên, tôi cảm thấy một sự hiện diện nặng nề ở đằng sau mình. Tôi nhìn ra sau và không thấy gì ngoài những cái bóng và hình trạng của khu mua sắm. Tôi lại cảm thấy sự hiện hữu ấy. Tôi quay ngoắc lại rồi cũng lại không thấy gì. Nhịp tim tôi tăng vọt đến mức mà tôi không nghĩ là có thể xảy ra và tôi đứng yên. Tôi cảm thấy một hơi thở nhợt nhạt sau gáy, tôi quay lại và thấy Dylan.

Tôi rên rỉ nhảy lùi về sau. Một kiểu nào đó, tôi bị trượt chân và ngã. Dylan vẫn toét miệng giống khi nãy, nhưng lần này có lại da. Bắt đầu ngả người ra cười và đỡ tôi dậy. Tôi đá vào mặt anh ấy rồi nhanh chóng đứng dậy. Dylan vẫn còn đang bàng hoàng chuyện gì đang xảy ra.

Bây giờ tôi đang trong trạng tràn trề adrenaline, đá vào hạ bộ của Dylan cùng lúc với đấm vào cổ. Đây là mấy chiêu tôi học được từ lớp võ kết hợp khi còn học trung học. Có vẻ như việc tập luyện đã trở nên hữu ích và trí nhớ cơ bắp của tôi vẫn còn. Tôi nhanh chóng đẩy Dylan về phía tay vịn. Tôi đẩy anh ta qua khỏi lan can và rơi xuống lầu một với một tiếng la lớn. Dylan đáp đất bằng một tiếng bụp trên nên đá hoa cương. Máu trào ra từ đầu của anh ấy. Anh ấy nhìn tôi với đôi mắt vô hồn. Đồng hồ của tôi bắt đầu có tiếng bíp và tôi nhận ra rằng, tôi đã phạm sai lầm.

Chuyến tuần tra 15 phút của tôi kết thúc. Những cái bóng biết thành những hình thể màu đen rồi nhiều hình hài đen vây quanh tôi.

Tất cả đồng thanh hú lên.

Phần 4

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *