Tôi Không Biết Bạn Sẽ Nhận Được Thông Điệp Này Bằng Cách Nào, Nhưng Bạn Cần Phải Tỉnh Dậy (p1)

“Tôi không biết bạn sẽ nhận được thông điệp này bằng cách nào, nhưng bạn cần phải tỉnh dậy.”

Đó là những từ xuất hiện, chiếm đầy màn hình TV của tôi. Một lúc trước, tôi còn đang xem một bột phim viễn tây cũ cùng với với vợ tôi đang ngủ ngon trên đùi tôi. Lúc đó vừa mới hơn nửa đêm, có nghĩa tôi có thể đã ngủ quên trong thời điểm nào đó, vì lần trước khi tôi nhìn, đồng hồ chỉ vừa hơn mười giờ. Và công việc buổi sáng sẽ là một chuyến phiêu lưu mệt mỏi khác. Nhưng những từ kia đã thay thế bộ phim, làm tôi tập trung lại ngay.

“Thế giới anh đang sống là sai trái. Tỉnh lại đi, Jack.”

Tôi ngồi trên cái ghế thoải mái của tôi, tạm quên đi mọi thứ đang hiện hữu quanh tôi. Cái tên ấy, nghe chung chung như thế, lại có cảm giác quen thuộc, nhưng nó không là của tôi. Vợ tôi đang làu bàu, có khả năng rằng cô ấy đang mơ thấy gì đó và đang nói chuyện trong mơ như thường lệ. Tôi đã cân nhắc liệu tôi có thật là đang ngủ, liệu tôi có đang mơ. Cách duy nhất để chắc chắn chính là để một ai đó khác xác nhận những điều tôi đang nhìn thấy.

“Mary, em yêu, dậy đi em,” tôi nói và lay nhẹ cô ấy.

Trông cô ấy thật yên bình, như thể những điều đáng sợ trên thế giới này đều không thành vấn đề miễn là cô ấy an toàn ở bên cạnh tôi. Tôi dành một lúc chỉ để ngắm nhìn cô ấy, và khi tôi nhìn lên lại, dòng chữ kỳ lạ đã được đổi bằng phần danh đề của bộ phim viễn tây ấy. Đồng hồ điểm 1:34 AM, nghĩa là đã hơn một tiếng từ khi thông điệp kỳ quái kia xuất hiện.

Thời gian đã nhảy mất một đoạn, nhưng đối với tôi nó cảm giác như chỉ vừa trôi qua một vài giây. Tôi đã nhớ lại lần có đọc được rằng nhìn TV trong giấc mơ sẽ cho những kết quả kỳ lạ. Nó hẵn là một cơn ác mộng, không gì hơn. Nhưng tôi vẫn không thể nào tỉnh lại được.

Tôi đã tự thuyết phục bản thân rằng thông điệp ấy chính là tác phẩm của tâm trí bị thiếu ngủ của tôi, rằng tôi đang tồn tại ở đâu đó ở rìa của hiện thực với một chân đã ở bên vùng đất vương quốc của giấc mơ.

Cảm thấy thất bại, và chưa sẵn sàng để trở về với công việc trong buổi sáng, tôi nhặt tấm chăn lên và đắp lên vợ tôi. Tôi đã cân nhắc cho việc có nên ẵm vợ tôi đi về phòng ngủ hay không, điều ấy sẽ không khó so với người có kích cỡ như tôi, nhưng tôi không muốn làm cô ấy thức giấc.

Trước khi tôi kịp nhận ra, tôi thấy mình đang ở nửa đường lên cầu thang, đang bước về phía phòng ngủ. Tôi nhìn thoáng qua đồng hồ đeo tay của mình, bây giờ là 2:04 AM, lại nửa tiếng khác vừa mới bị xoá. Thực tại dập vào tôi như một viên gạch. Tôi chưa bao giờ mộng du trước đó, hay tôi cũng không có lịch sử về co giật vắng ý thức.

Rồi tôi đã phát hiện ra bức tranh trên tường. Bức tranh ấy đã luôn tồn tại ở đó nhưng tôi chưa bao giờ để ý để nhìn. Thực tế mà nói tôi biết chính vợ tôi là người đã treo nó lên khi chúng tôi đã dọn vào cùng nhau, nhưng trông nó rất xa lạ, như thể nó chỉ tồn tại một phần thôi khi không có ai đang nhìn.

Trong bức tranh ấy vẽ một nhóm người đang đứng bên ngoài một toà nhà cổ đại, tất cả bọn họ mặc những bộ gown màu đen. Trong bóng tối, tôi không thể nhìn rõ đó thực sự là một bức tranh hay một bức ảnh, nhưng tâm trí của tôi đã hơi thiên về phía vế sau nhiều hơn. Họ đang nắm tay nhau, nhưng rất nhiều trong số họ đã mất bộ phận trên cơ thể; bàn tay, chân, một người thậm chí còn mất nửa đầu, và không ai trong số họ đang mỉm cuổi. Ở bên dưới cùng, có một dòng chữ viết bằng tay.

“Thử nghiệm và thất bại, cuộc kiểm tra đầu tiên – 2013.”

Năm được ghi trong ấy thật lạ. Cả phần kiến trúc lẫn trang phục đều trông xa xưa hơn nhiều. Chỉ cần nhìn vào nó thôi mà cơ thể tôi đã cảm thấy ớn mỗi lúc một nhiều hơn. Da gà nổi lên trên tay tôi, và tôi đã biết đã đến lúc cần lắm một giấc ngủ. Khi vừa quyết định đi ngủ, cả thế giới quanh tôi tối sầm đi.

Nhiều giây, hay có lẽ phút, đã trôi qua và tôi tỉnh dậy trên giường cùng với vợ tôi đang ngủ kế bên. Mặt trời vừa mới ló dạng từ đường chân trời, phát ra những tia nắng ấm áp xuyên qua lớp màn màu be của chúng tôi. Sự kiện tối qua đã phai dần đi. Đó hẵn đã là một giấc mơ, không còn cách giải thích hợp logic nào khác.

“Anh ổn không?” Mary hỏi với giọng điệu mệt mỏi, chệnh choạng khi cô ấy đã để ý thấy tôi đang nhìn chăm chăm vào thế giới đang ở ngoài kia. Tôi đã đứng trước cửa sổ, mặc chiếc áo sơ mi và quần tây mà tôi thường hay mặc để đi làm, nhưng tôi không thể nào nhớ về khi đã ngồi dậy và thay đồ.

“Trông anh mệt mỏi quá. Anh đã không ngủ được à?”

“A-anh không- anh không biết,” tôi lắp bắp. “Anh đã có một giấc mơ lạ.”

Ánh sáng bên ngoài trông thật kỳ lạ. Trông nó hoàn hảo trong từng chi tiết của thế giới, đã được lược bỏ những điểm sai hiển nhiên. Chiếu sáng rực rỡ qua bầu trời trong xanh, chạm vào những áng mây trắng tinh khiết. Một ánh sáng màu cam được tô rực rỡ ở đường chân trời với những hàng cây đang nhảy múa trong gió.

“Đây là lần thứ ba trong cùng một tuần rồi, Gary.”

Gary, chính là tên tôi, mặc dù cảm giác thật xa lạ. Tôi đã biết nó từ khi tôi có thể bập bẹ tập nói khi còn là một đứa bé, thế nhưng sao nó lại không hợp với tôi.

“Có lẽ anh nên đặt một cuộc hẹn khác với bác sĩ June,” Mary gợi ý.

Tôi đã đồng ý chỉ bởi vì tôi đã quen ông ta nhiều năm. Ông ta đã giúp tôi qua một số chấn thương, mặc dù tôi không thể hiểu bằng cách nào mà ông ta có thể phân tích giấc mơ của tôi theo bất kì cách có ý nghĩa nào. Tôi đã gọi ông ta sau khi ăn sáng, và may mắn thay, lịch ông ta trống sáng hôm ấy. Tôi đã báo đi làm trễ với sếp vì đã có hẹn. Như thường lệ, họ đã chấp thuận một cách sẵn lòng.

“Gary, thật tuyệt khi gặp lại anh trong buổi sáng đẹp trời hôm nay,” bác sĩ June nói với mức độ nhiệt tình như thường lệ khi chào đón tôi vào văn phòng của ông. Ông luôn gọi tên tôi, tin rằng điều ấy làm người ta cảm thấy thoải mái, giúp họ trở nên cởi mở hơn. Tôi không thể từ chối điều ấy, người đàn ông ấy biết hầu hết mọi thứ về tôi.

Tôi đã kể ông ấy nghe về giấc mơ của tôi, và ông ta đã ghi chép một chút vào sổ tay trong khi nghe.

“Gary, tại sao anh không kể tôi nghe thử anh nghĩ những giấc mơ này nghĩa là gì?”

Đó là một câu hỏi thật hiển nhiên, nhưng tôi chưa bao giờ ngờ đến. Tôi chưa bao giờ nghĩ nhiều về nó; nỗi lo của tôi đa phần là về cách tránh khỏi chúng, không phải hiểu chúng. Mặc dù gần đây tôi có gặp khó khăn để phân biệt chúng có thực sự là những giấc mơ mà không phải là một phiên bản vặn vẹo khác của thực tế.

“Cảm giác như cuộc đời này không phải là thật,” tôi đã trả lời. “Đôi khi tôi có những hồi tưởng, hình ảnh của những người tôi không quen biết. Nhưng… họ cho tôi cảm giác thân thuộc. Tôi không hiểu.”

Ông ta đã hỏi thêm một số câu hỏi tiếp theo, trước khi thở dài nhìn tôi.

“Gary, chúng ta đã trò chuyện về những giấc mơ của anh gần cả năm nay rồi, và mọi thứ vẫn không có tiến triển. Tôi thì vẫn chưa sẵn sàng để đưa ra chẩn đoán dành cho anh, thế nhưng tôi muốn kê vài toa thuốc cho anh.”

“Thuốc? Loại gì?” Tôi hỏi.

Ông ta lại thở dài. “Là thế này, Gary. Nếu tôi cho anh biết tác dụng của nó, anh có thể sẽ kháng lại nó. Thuốc này là mẫu mới nhất, và tôi đã có kết quả tốt với những bệnh nhân khác với những ý tưởng phá vỡ thế giới tương tự. Tôi muốn anh thử thuốc này vài tuần. Nếu thành công, tốt, chúng ta sẽ nói chuyện tiếp. Còn nếu không, hay nếu anh bị những hiệu ứng phụ, chúng ta sẽ ngừng trị liệu lại. Tôi không nên làm điều ấy theo cách này, nên tôi cần phải biết anh cũng đồng ý.”

Với biểu cảm đầy vẻ nghi vấn, tôi nhìn ông ta. Ông ấy luôn tốt đối với tôi, chưa bao giờ nghi ngờ hay đánh giá những câu chuyện của tôi. Tôi đã tin tưởng ông ấy hơn bất kì ai, nên mặc dù là người không tin tưởng những loại thuốc xa lạ, tôi quyết định cho trị liệu ấy một cơ hội.

“Được rồi bác sĩ. Ông biết rõ nhất, tôi nghĩ…”

Ông ta đã đưa tôi một lọ không có nhãn với nhiều viên thuốc con nhộng ở trong và một hướng dẫn đơn giản rằng uống thuốc mỗi ngày một viên trước khi đi ngủ. Đó là những gì cần làm để chữa tôi khỏi căn bệnh không thể chẩn đoán đã gây phiền toái cho tôi nhiều tháng nay.

Sau khi kết thúc buổi gặp mặt, tôi đi bộ đến chỗ làm của tôi. Xe của tôi đã được giữ an toàn ở một khu giữ xe gần đó, và tôi cần không khí trong lành để làm cho đầu óc tôi được khuây khoả. Suy nghĩ của tôi lại trượt về nơi sâu thẳm nhất trong tâm trí, và điều ấy đã xảy ra, những hình ảnh hồi tưởng của quá khứ xa lạ hiện ra trước mắt tôi; hình ảnh của những người quen của tôi, những nơi và những khoảng thời gian có cảm giác rất quen thuộc, nhưng rất xa vời. Họ không phải là người của tôi, họ không thể nào, nhưng họ đã ở đó.

Tôi nhanh chóng quay về thế giới bên ngoài khi nghe thấy tiếng khóc của ai đó. Là một cô gái, đang khóc ở đằng xa. Âm thanh của cô ta văng vẳng không tự nhiên qua những con đường đông đúc, và tôi đã mất một lúc để định vị chính xác được vị trí khởi nguồn. Cô ấy đang đứng trong một hẻm nhỏ ở phía đối diện đường, bị mặc kệ bởi những người đi đường.

Tôi đã ngần ngại một lúc, lo lắng cho việc một gã cao to xa lạ nào đó đang cố tiếp cận một cô bé, nhưng tôi đã nghĩ ít nhiều có thể giúp bằng cách gọi cảnh sát hay hỗ trợ cô bé đi tìm cha mẹ của cô ấy.

“Này cháu, cháu ổn không?” Tôi vừa hỏi vừa tiến đến.

Cô bé trông không lớn hơn quá tám tuổi. Đang mặc bộ đồng phục trường và có mái tóc vàng óng.

“Cha mẹ của cháu đâu?” Tôi hỏi.

Nhìn tôi với gương mặt còn hơi shock. “Họ không có ở đây. Con muốn về nhà,” cô bé nói.

“Con sống ở đâu?”

Cô bé ấy nhìn xung quanh.

“Con không biết. Con không thích nơi này. Nơi này không thật. Con muốn về nhà!” Cô ấy lặp lại.

“Ý con là sao: nơi này không phải là thật?”

“Không có gì là thật. Cha mẹ con không còn nữa. Cha mẹ mới của con không phải là thật, họ không phải cha mẹ thật của con! Không ai ở đây là thật!”

Cô bé trở nên khó chịu hơn sau từng câu hỏi, nhưng những gì cô ấy nói đã gảy trúng hợp âm rùng rợn trong tôi. Trước khi kịp hỏi thêm, tôi đã nghe thấy tiếng còi hụ của cảnh sát ở phía sau. Một chiếc xe cảnh sát đã dừng lại bên đường, và một những sĩ quan cảnh sát tiến đến.

“Joanna?” Một trong số họ đã hỏi.

Cô bé ấy nhìn tôi. “Đừng để họ mang con đi!” Cô ta la lớn với giọng đầy sợ hãi.

“Joanna, không sao đâu. Chúng tôi sẽ mang cháu về với cha và mẹ,” cảnh sát nói.

“Không!” Cô ta gào thét chống đối khi người cảnh sát bước đến. “Ông không phải là thật. Đi chỗ khác đi!”

Tôi nhìn qua lại giữa cô bé và những người cảnh sát đang cũng đang bối rối như tôi.

“Này, chờ đã,” tôi cố xen vào.

“Anh à, cô gái này bị bệnh. Cô ấy cần giúp đỡ,” họ đã cắt ngang trước khi tôi kịp giải thích.

“Nhưng…”

“Anh cứ đứng lùi lại, được chứ? Chúng tôi sẽ lo mọi thứ ở đây.”

Cô bé bắt đầu chạy đi trước khi tôi kịp xử lý chuyện gì thật sự đã xảy ra. Trong suy nghĩ, tôi đã hứa với mình rằng sẽ gọi điện và hỏi thăm, nhưng khi cô bé đã chạy mất, não tôi như thể đã gặp khó khăn nhớ lại chuyện gì đã xảy ra trước đó. Dù đó có là gì đi nữa, công việc đang kêu gọi, tôi phải đi.

Ngày hôm ấy không hẵn là một ngày đặc biệt có hiệu quả, nhưng công việc của tôi không có gì nhiều hơn ngoài xử lý những giấy tờ phức tạp tẻ nhạt. Dù có thật sự đang làm việc hay không, không ai sẽ biết miễn sau tôi có thể giả bộ bận rộn.

Khi ngồi vào bàn làm việc, tôi nhìn lọ thuốc và nghiên cứu nó. Lọ thuốc này không có nhãn, hay hướng dẫn sử dụng. Nó chỉ là một lọ thuốc chứa ba mươi viên thuốc con nhộng bình thường. Tôi lăn một viên giữa những ngón tay của tôi, cố hiểu làm sao mà một thứ nhỏ bé như thế sẽ có thể thay đổi cuộc đời của tôi.

Trong khi viên thuốc đang nằm trong bàn tay tôi, màn hình vi tính đột ngột sáng lên. Một ảnh màu đen với dòng chữ sáng ở giữa.

“Đừng làm thế, Jack.”

Dòng chữ áy hiện ra một lúc rồi màn hình trở lại như cũ. Chỉ thông điệp đơn giản ấy, không hơn, không kém. Dù có đang ám chỉ về những viên thuốc, hay về việc khác hoàn toàn, tôi không biết.

Bất cứ trường hợp nào, tôi không thể ở lại chỗ làm. Tôi đã nói với sếp rằng tôi vẫn còn cảm thấy không khoẻ, và với một nhân viên tốt như tôi, anh ta đã cho tôi về sớm. Khi về đến nhà, tôi ngã người lên ghế đệm trước TV. Mary sẽ không về nhà trong vài giờ, vì đang bận tăng ca để hoàn thành cho xong một dự án, nhưng tôi không thấy phiền vì điều ấy. Tôi đã đến tủ lạnh để tìm thức ăn. Trong đấy có một đĩa thức ăn yêu thích nhất đã được chuẩn bị sẵn bởi vợ tôi.

“Em biết anh đang gặp rất nhiều áp lực. Em chỉ muốn anh biết rằng em luôn ở bên anh. Mong điều này sẽ làm anh cảm thấy tốt hơn một chút.

Yêu anh,

Mary.”

Tôi mỉm cười lại một chút, lần đầu tiên trong tuần. Cô ấy thật sự là điều tốt nhất đã đến với tôi. Tôi cần phải khoẻ trở lại, vì cô ấy.

Một ít hạnh phúc đã trở lại với tôi khi tôi vừa ăn trước màn hình TV; từng miếng đều ngon và hoàn hảo. Trên bàn bên cạnh tôi là lọ thuốc, và tiện thể khi nó đang ở gần. Tôi đã cầm nó lên và giữ trong tay khi mắt vẫn đang dán vào bộ phim đang xem. Rồi tôi vặn nắp, cảm thấy hồi hộp lo âu.

Và rồi màn hình TV chợt tắt, hiện ra một câu thật đơn giản.

“Đừng uống thuốc, Jack.”

Đó là cú thúc đẩy cuối cùng tôi cần vừa đủ để rơi khỏi vực thẳm. Tôi không biết rằng mình có đang bị mất đi lý trí, nhưng tôi không quan tâm nữa.

“Mấy người muốn gì từ tôi?” Tôi la lớn vào TV.

“Nhìn vào những bức tranh,” là câu trả lời tôi nhận được.

Đầu tiên tôi đã không hiểu ý của họ. Đó là một thông điệp không có nghĩa, nhưng tôi đã nhớ ra mình đã bị mê hoặc bởi bức tranh ở giữa cầu thang ngày hôm trước. Khi tôi đã bị đông cứng người ở trước nó cho gần cả tiếng đồng hồ.

Màn hình đen tắt đi và trở lại là bộ phim, và tôi đã đặt lọ thuốc xuống. Bước đến cầu thang nơi bức tranh kỳ lạ đang được treo trên tường. Mặt trời đang lặn, để lại những cái bóng rùng rợn lan khắp nhà. Nó trở nên tối hơn và tôi dường như không còn nhận ra đó là một bức ảnh hay là một bức tranh được vẽ rất thực.

Thời gian đã trôi qua và mọi thứ càng tối hơn. Nhưng, tôi vẫn chằm chằm nhìn nó, không chắc rằng tôi đang xem gì.

“Gary? Anh đang làm cái quái gì vậy?” Vợ tôi gọi tôi khi thấy tôi đang đứng giữa những bậc thang. “Em đã cố gọi anh hàng giờ rồi đấy! Sao anh không bắt máy?”

Nhiều giờ đã trôi qua, và buổi chiều đã trở thành buổi tối. Đồng hồ vừa điểm hơn 11 PM, và Mary đã vừa tăng ca vừa cố liên lạc tôi. Tôi đã đứng đó, nhìn vào bức ảnh nhiều giờ liên tục.

“Bức ảnh này, em tìm thấy nó ở đâu?” Tôi hỏi.

Mary ngây người ra nhìn tôi, rồi dành sự chú ý của cô ấy lên bức ảnh trên tường. Nét mặt bối rối hiện ra trên mặt, và đã đến để nhìn cùng tôi.

“Em không nhớ rõ. Em chưa bao giờ để ý đến nó. Nó đơn giản chỉ… ở đó.”

Bình luận của cô ấy đã xác nhận từng chút nghi ngờ của tôi xoay quanh bức ảnh. Tôi với tay ra để tháo nó xuống, nhưng Mary đã nắm tay tôi trước khi tôi kịp làm thế, ngăn tôi lại.

“Tại sao em lại ngăn anh làm thế?” Tôi hỏi.

“E-em không biết. Em chỉ- em thấy sợ.”

Tôi cũng cảm nhận được thế, sự e dè và lo âu cho bất cứ điều gì đằng sau nó. Tuy nhiên, tôi đã nắm lấy nó, tháo nó khỏi tường. Một khi đã được gỡ bỏ, những gì được hiện ra ở vị trí sau nó là trống không.

“Nó là cái gì?” Mary hỏi đầy vẻ kinh ngạc.

Tôi không có một lời giải đáp nào cho câu hỏi đó, bởi vì thứ tồn tại sau bức ảnh ấy là không có gì theo nghĩa đen; một lỗ hổng trong kết cấu của thực tế đã tồn tại từ rất lâu trước khi chúng tôi đã dọn đến sống trong nhà này.

Ít ra tôi biết đây không phải là mơ. Thế giới này là thật, nhưng một điều gì đó đã rất sai, và một lý do nào đó, tôi biết nó sẽ trở nên tệ hơn bắt đầu từ thời điểm ấy.

Phần 2

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *