TV Của Tôi Chiếu Trước Được Tương Lai

tivi buổi tối

Đêm qua, tôi đã mơ thấy anh hai Steven của tôi, rồi tôi tỉnh giấc và khóc.

Tôi ước gì tôi có thể kể cho các bạn nghe về Steven. Thật sự kể câu chuyện về anh ấy. Tôi biết tôi không có khả năng ấy. Nhưng tôi sẽ cố.

Steven bị ám ảnh bởi thiên nhiên, câu cá bằng ruồi nhân tạo, và mọi thứ liên quan đến ngoài vũ trụ. Nhện tarantula và ếch là hai loài động vật yêu thích nhất của anh, nhưng anh ấy cũng yêu chó nữa, anh ấy có ba con chó nhỏ dễ thương rất vênh váo. Từ lúc bé, Steven có nhịp bước chân nặng nề lạ thường. Dáng đi của anh luôn rất bình thản và vững chắc, như thể anh ta đang đi bộ theo nhịp của một giai điệu chậm rãi mà chỉ anh mới có thể nghe thấy. 

Steven rất thông minh. Niềm vui của anh ấy dành cho thiên nhiên và khoa học thật đáng kinh ngạc. Tôi nhớ lúc tôi còn bốn tuổi và đã nghe say sưa anh ấy kể về mọi thứ anh ấy biết về một con thằn lằn đang bị úp trong tay anh ấy. Steven rất yêu đời và sáng sủa. Rất sáng. Tôi nhớ có lúc đã từng nghĩ, Steven đang tỏa sáng như một ngôi sao vậy.

Điều này là đúng, bởi Steven yêu thích những thứ liên quan đến vũ trụ. Trước khi tôi biết đi, anh ấy đã quyết định cả hai sẽ cùng trở thành phi hành gia khi chúng tôi trưởng thành. Chúng tôi sẽ cùng du hành vũ trụ trên cùng một phi thuyền, và sẽ trở thành những người đầu tiên đặt chân lên Sao Hỏa, những người đầu tiên bay vào quỹ đạo của những cơn bão đại hồng thủy của sao Thổ, những người đầu tiên nhìn lên Trụ cột của Sự Sáng Tạo và Bàn Tay của Chúa.

Steven cũng muốn làm một cậu bé bình thường. Anh ấy muốn có bạn – những người cũng thích nhện đen và ếch và cả những con chó lùn, những người có thể chia sẻ kiến thức về côn trùng và hệ sinh thái và Tinh Vân. Người có thể quan tâm. Người có thể thích anh ấy.

Nhưng trẻ con rất tồi tệ, còn người lớn chỉ cũng tồi tệ, nhưng lớn hơn.

Từ khi lên lớp một, phần lớn những ngày đi học về, Steven đều khóc sướt mướt. Tôi muốn giết những người đã làm anh tôi khóc. Tôi vẫn thế. Những người như thế không đáng để tồn tại. Tôi không quan tâm bạn là ai. Tôi không quan tâm bạn có phải là những đứa bắt nạt vì cha bạn đánh bạn hay mẹ bạn không thích bạn. Tôi không quan tâm bạn có buồn và đau khổ hay không, hoặc nếu bạn bắt nạt người khác chỉ vì bạn không thể tự chấp nhận được điều ấy. Những người như bạn không có quyền làm đau những người như anh Steven. Thế giới sẽ tốt hơn nếu không có bạn. Hoặc nếu tôi có thể xóa bạn đi, tôi sẽ làm điều đấy. 

Dần thì tháng trở thành năm, Steven ngừng khóc. Không phải vì anh ấy hạnh phúc trở lại – anh ấy không hạnh phúc – nhưng vì quá buồn để có thể khóc nữa. Steven trở nên im lặng, trầm tính, và khó hiểu. Những cuốn sách về hệ sinh thái và dải ngân hà và vật lý lượng tử bị phủ bụi. Anh ấy ngừng dành hàng giờ ngoài trời để xem côn trùng và những vật thể khác. Tôi quan sát trong hoảng loạn, khi anh tôi, người có niềm đam mê học hỏi vô song, đứa bé này tỏa sáng quá, như một ngôi sao, mờ lịm dần đi. 

Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra. Tôi chỉ biết rằng điều ấy tệ. Tệ hơn cả xấu. Điều ấy rất quái dị. Tôi không hiểu vì sao cha tôi không xông thẳng vào trường và nghiền hết những người đã làm đau Steven. Tôi không hiểu tại sao cha mẹ tiếp tục để anh đi học, hay tại sao họ cũng sẽ để tôi đi học. Theo những gì tôi biết, trường học là một lò mổ. Một vòi nước chữa lửa được thiết kế để dập tắt những ngôi sao.

Ngày đầu tiên đi học, tôi vùng vẫy và phản đối như thể tôi đang chết đuối. Mẹ của tôi thì hết cách còn cha tôi thì quá giận đến nỗi ông phải lớn tiếng. 

Khi tôi nằm trên đất, mặt đỏ bừng và la hét, mặt đất bắt đầu rung chuyển theo nhịp bước chân của anh hai tôi – vững chãi, chậm rãi, quen thuộc.  Khi đó một bàn tay nhẹ nhàng chạm vào vai tôi. “Mọi thứ sẽ ổn thôi,” Steven nói. 

“Không đâu!”

Với một tiếng thở dài, Steven ngồi xuống. “Mọi thứ sẽ ổn. Em bình thường em biết không? Em sẽ ổn. Và nếu em không ổn, anh sẽ đá đít tụi nó cho đến khi em ổn.”

Tôi nhìn lên, anh hai tôi đang nhìn tôi một cách tha thiết, đôi mắt cực nghiêm túc sau lớp kính cận của anh. “Không,” tôi nói. “Em sẽ đá đít bọn chúng cho đến khi anh ổn!”

Steven nhìn tôi rồi mỉm cười. “Tốt.”

Steven đã nói đúng. Hôm ấy là một ngày bình thường, và hầu hết những ngày đi học sau đó. Tôi học lớp một, còn Steven thì học lớp sáu, nên chúng tôi có giờ ăn trưa riêng, giờ nghỉ riêng, mọi thứ đều riêng. Đa phần, tôi hầu như quên mất là chúng tôi đi học cùng trường.

Cho đến khi.

Luôn có đoạn cho đến khi ấy.

Điều này xảy ra vào tháng mười. Lớp chúng tôi đi dã ngoại đến một sở thú. Chúng tôi quay trở về trường khoảng một giờ trưa, đã qua giờ ra chơi của học sinh lớp nhỏ nhưng ngay vào lúc ra chơi của học sinh lớn.

Ngay lúc tôi bước ra khỏi xe buýt, tôi thấy Steven đang đứng một mình gần đường chạy. Sự phấn khích tràn ngập và tôi vừa chạy đến Steven vừa gọi lớn, “Steven, biết gì không? Em đã được vuốt ve một con dê! Nó cụng đầu em!”

Nhưng Steven không muốn nhìn nhận tôi. Điều này làm tôi thấy đau. Steven chưa bao giờ phớt lờ tôi. Có thể anh ấy chỉ đơn giản là không thấy tôi. Nghĩ thế nên tôi cứ chạy đến.

Steven không ở một mình. Ban đầu tôi tưởng anh chỉ ở một mình, nhưng thực ra vì anh quá cao nên đã che mất những người còn lại. Ở đấy có ba đứa khác nữa. Steven có phớt lờ tôi chỉ để ngầu lòi trước mặt mấy đứa kia? Hay tôi chỉ là một con côn trùng, một thằng em nhỏ ngu ngốc như chúng ta hay thấy trong phim hoạt hình?

Tôi đột ngột giận dữ, tôi chạy đến bên anh ấy. “Steven! Steven!”

“Steven,” một trong những thằng bạn của anh chọc anh ấy. “Steeeeeeeeeeveeeeeen…”

Steven cuối cùng quay lại, máu đang chảy xuống mặt bị cắt ngang bởi dòng nước mắt.

Tôi quan sát, bất lực, trong lúc một trong những tên bạn của anh nắm tay lại và đấm thẳng vào bụng anh tôi.

Steven lùi lại, mặt nhăn nhó vì đau. Tôi không hiểu. Anh ấy to gấp hai lần bọn kia. Tại sao lại không đánh trả? Tại sao lại không làm đau tụi kia chứ?

Niềm căm phẫn chiếm lấy tôi, một lớp màn đỏ trùm kín thế giới bằng sự giận dữ. Không suy nghĩ, không còn lý trí, bị chiếm hữu. Tôi lao vào một trong những tên bạn của anh – không, những kẻ bắt nạt – thằng thứ hai la lên “Ryan, cẩn thận!”

Ryan quay lại, mắt trợn tròn, cú đấm đáng lẽ dành cho anh hai tôi bây giờ bay thẳng vào mặt tôi.

Máu chảy ra từ miệng tôi, nóng có mùi sắt và hèn hạ. Tôi khóc, thoáng nhận thấy Steven la lớn. Tim tôi đau nhói; anh ta giận tôi. Giận vì tôi ngu ngốc, vì làm gián đoạn anh ấy, vì đã làm mọi thứ tệ hơn.

Sau đó anh quay lại và đập Ryan với mọi thứ anh có.

Máu tóe lên trong không trung, một màn pháo hoa sáng lỏng tóe lên đường chạy của sân trường, cỏ và cả Ryan. Nó bị bùi nhùi như một con bù nhìn bị cắt dây.

Xung quanh tôi, mấy đứa nhỏ bắt đầu la lên.

Steven đứng đó một lúc, nước mắt chảy xuống trên gương mặt sưng tấy. Sau đó anh nắm lấy tay tôi, quay lại và bước đi một cách kiên quyết, kéo theo tôi ở sau. Những bước chân của anh vẫn chậm rãi và nặng như mọi khi, nhịp bước ấy luôn trấn an được tôi dù có chuyện gì xảy ra. Tôi nhìn lên anh ấy. Anh đang cắn môi thật chặt, giữ cứng quai hàm để nó không bị run.

Ryan chỉ bị thương nhẹ, điều đấy thật đáng tiếc vì tôi muốn nó chết luôn. Nó bảo Steven đã đột ngột đánh đập nó một cách dã man, sau đó đã đánh trúng tôi khi tôi đang cố khống chế nó. Tôi từ chối quyết liệt, dĩ nhiên. Nhưng Steven không nói một lời, dù chỉ để biện minh cho chính anh ấy.

Ryan nổi tiếng là bắt nạt người khác, và nhiều đứa nhỏ khác cũng đã thấy điều gì xảy ra hôm ấy, nên không ai vờ được Ryan vô tội. Nhưng bạn thấy đấy, Ryan là một thằng nhóc bình thường. Một thằng con trai trong một gia đình đã sống ở đây cả bốn thế hệ. Steven thì chỉ là một tên lập dị to xác ít nói với cặp mắt gian xảo và yêu thích những thứ quái dị. Nên đến cuối cùng thì Ryan chỉ bị cảnh cáo, còn Steven thì bị đuổi học.

Và họ đã trừng phạt Steven vì điều ấy.

Anh ấy không thể đi mua đồ mà không bị nói xấu và tránh khỏi những cú liếc mắt bất bình. Thậm chí còn không thể đi bộ mà không bị phá. Một ngày nọ, khi anh em chúng tôi dắt chó đi dạo, ngang qua hai đứa con gái hàng xóm và tôi biết bọn nó đã dõi mắt theo và nói xấu chúng tôi.

Chắc chắn, ngày hôm sau có một tin đồn mới trong trường. Hai đứa con gái ấy – những đứa con gái nhà giàu cưỡi trên lưng ngựa, tóc đuôi gà, đi nhà thờ và được nuông chiều hết mức ấy – đồn cho bất kì ai đủ ngu ngốc để tin rằng họ đã thấy anh hai tôi đá chết mấy con chó nhỏ. Tin đồn lan truyền nhanh chóng khắp trường, và khắp cả khu xóm. 

Và rồi từ đó, Steven không muốn ra khỏi nhà nữa. Anh hai của tôi, một ngôi sao sáng rạng ngời, đang chết dần. Không ai nhận ra được điều ấy ngoài tôi.

Mọi thứ mà anh ta yêu thích – thằn lằn, nhện, vũ trụ, khoa học – không còn ý nghĩa gì đối với anh ấy nữa. Tôi không còn thấy anh ấy đọc ngấu nghiến một quyển sách, hay đào đất hì hục, vạch lá để tìm nhện nữa. Tôi chỉ còn thấy một cánh cửa phòng ngủ luôn đóng, hay lúc anh ngồi một mình với đôi mắt đen thẫn thờ ở bàn ăn hay trên ghế sofa. Không còn sinh lực. Không còn ánh sáng.

Sự bất công đã dập nát tôi. Không, nó lấp đầy trong tôi, đổ đầy trong tôi cho đến khi tràn ra và vấy bẩn lên mọi thứ. Sự bất công – cả những thứ trong trường – là một lối tắt dẫn đến sự căm ghét. Và thần linh trên thiên đường chứng giám, tôi ghét. Tôi ghét. 

Người như Steven là một bi kịch. Họ được sinh ra để bay lượn, nhưng không ai biết cách để hướng dẫn họ, nên thay vào đó, họ dành cả đời để học cách bò trườn. Anh tôi càng bị chìm sâu hơn, ánh sáng của anh phai dần đi, tôi đã nhận ra rằng ngôi sao ấy không còn nữa. Chỉ còn lại một thứ gì đó tầm thường trên cõi đời này.

Chỉ còn là một bi kịch.

Có là thảm kịch hay không, tôi vẫn yêu anh ấy hơn bất kì điều gì. Nên những khi anh ngồi ở bàn ăn với ánh nhìn mỏi mệt về phía những cuốn sách côn trùng hay khoa học hay dãi ngân hà, tôi ngồi cùng với anh. Những khi anh nằm trườn ra trên ghế và nhìn trần nhà bằng đôi mắt trống rỗng thẫn thờ, tôi ngồi kế bên và hỏi về nhện, thằn lằn, và ong mà anh ấy hiếm khi còn muốn trả lời. Và nếu anh ấy ngồi xem TV, tôi xem cùng anh ấy.

Có một khoảng thời gian, anh xem hoạt hình, vì đó là thứ tôi muốn xem, và như những đứa trẻ khác, tôi đã ích kỉ và cũng nghĩ rằng Steven thích xem hoạt hình. Đêm này qua đêm khác, cuối tuần này đến cuối tuần khác…

Cho đến khi.

Tôi ngủ quên trên ghế sofa một đêm nọ, kiệt sức, và tỉnh dậy lúc trời gần khuya. Steven vẫn ngồi kế bên tôi xem TV.

Anh ấy đang mỉm cười.

Một nụ cười nhỏ, hơi ngại ngùng, nhưng nó là thật. Sau đó, thật lạ lùng, Steven cười lớn.

Thật là một phép màu nhưng cũng hơi đáng sợ. Đã từ rất lâu rồi từ khi anh ấy cười như vậy. Điều ấy làm tôi nghĩ rằng mình đang mơ.

Chương trình TV bị gián đoạn cắt đến phần quảng cáo, và phép màu ấy biến mất. Nụ cười của Steven phai đi. Tôi hỏi “Chương trình đó là gì vậy?”

“Những đứa nhỏ trong sảnh,” anh ấy trả lời. “Hay lắm.”

Khi quảng cáo kết thúc và chương trình ấy tiếp tục, tôi chú ý xem. Steven cũng thế. Mỗi khi anh cười – lạ nhưng quen thuộc, đáng sợ nhưng đáng yêu – tôi cũng ráng cười theo.

Khi chương trình kết thúc, Steven thở dài. “Chương trình ấy hay thật.”

“Đúng rồi đấy,” tôi đồng ý một cách nhiệt liệt.

Thì ra Kids in the Hall là chương trình yêu thích của Steven, dù anh cũng thích mấy chương trình khác nữa. Frasier, The Simpsons, Le Femme Nikita, và Miami Vice là năm chương trình hàng đầu của Steven. Bởi vì anh yêu thích chúng – bởi vì anh trở nên ấm áp khi xem chúng, bởi vì ánh sao trong mắt của anh ấy lấp lánh mỗi khi chúng được chiếu – Tôi cũng học cách để yêu thích chúng.

Nhiều tuần sau đó là những tuần yên ắng với những niềm vui giản dị. Những ký ức vàng và những đêm bạc trước màn hình TV, ngồi xem những vở hài kịch ngu ngốc và những chuyến phiêu lưu được khuếch đại. Cảm giác như được trở về nhà.

Cho đến khi.

Một đêm nọ tôi ngủ quên khi đang xem Kids in the Hall. Anh Đầu Cải Bắp xuất hiện trong đầu tôi, hét lớn vì những bất công gớm ghiếc và sự hiện hữu của anh ấy. Anh Đầu Cải Bắp nhăn nhó nhìn thẳng vào máy quay. Rồi mặt anh ta bắt đầu biến dạng. Mắt anh ta rơi xuống và miệng bị kéo dài, da anh ta chảy xệ trông như một thác nước của sự nhăn nheo.

“Chỉ các ngươi mới thấy được ta,” nó nói chậm rãi với một giọng nói trầm lách cách.

Tôi mở mắt ra.

Tôi giật bắn dậy, gặp khó khăn để định hướng bản thân và cố kìm nước mắt. Tôi đang ở một mình, trong phòng của tôi, nằm trên giường. Tối và yên tĩnh, nhưng không yên lặng; tôi có thể nghe thấy tiếng TV ở dưới lầu. Nghĩa là Steven vẫn còn thức, Và Steven ngu ngốc đó đã ẵm tôi lên giường như một đứa bé ngu ngốc.

Nhưng sau đó, tôi cảm thấy mình thật sự như là một em bé – thở gấp, rất muốn khóc khi hình ảnh về gương mặt trong ác mộng hiện ra trong đầu tôi. Rất dễ để hình dung việc nó trườn ra từ bên dưới giường tôi với đôi mắt sáng, chuẩn bị bắt lấy tôi trong bóng tối.

Tôi nghiến chặt răng rồi chạy ra khỏi phòng, đóng sầm cửa lại ở đằng sau.

TV vẫn còn mở, màu xanh chớp tắt chiếu sáng những bước thang. Tôi chạy xuống thang giận dữ vì Steven đã đưa tôi đi trong lúc đang xem TV, và rồi nửa chừng thì tôi bị đông cứng.

Trong một khoảnh khắc, tôi tưởng rằng con quái vật Đầu Cải Bắp kia đang ở trên màn hình. Nhưng nó còn tệ hơn thế nữa.

Đó là một người phụ nữ đã chết.

Mặt cô ta bị sưng tấy và biến sắc, lưỡi đen nhô ra khỏi đôi môi đã bị rút lại từ răng.

Steven đang nhìn vào màn hình, nước mắt chảy xuống trên gò má của anh.

Người phụ nữ co giật lại làm tôi giật bắn người. Tôi thét lên.

Steven quay lại. Ánh sáng từ TV phản chiếu trên hàng nước mắt của anh tạo thành những dòng sông bạc. Anh ấy mở miệng, nhưng không nói được điều gì.

“Anh đang xem gì vậy?” Tôi thì thầm.

“Đừng nhìn,” Steven trả lời với giọng thỏ thẻ.

“Đây là chương trình gì?” 

“Nó không phải là một chương trình.”

“Vậy nó là gì?”

Trông anh ta đau đớn, như một người nào đó đang xé toạc anh ra khi anh nói. “Nó là tương lai.”

Người phụ nữ lại nhúc nhích. Nhưng không phải cô ta tự di chuyển. Một người nào đó đang kéo lê cô ta: một người đàn ông tôi không nhận diện được, và không thể thắc mắc; mặt ông ta bị che bởi một vòng xoáy của những ngôi sao và khói màu một cách kỳ quái.

Tôi quan sát người đàn ông ấy đang kéo lê một người phụ nữ đến một dòng sông và quăng cô ta xuống. Dòng chảy đã cuốn cô ta đi. Tóc cô ta tỏa cuộn ra như một chiếc quạt đen khi nước tràn vào miệng.

“Nhưng miễn sao là anh xem tiếp,” Steven nói, “điều này sẽ không xảy ra.”

Tôi lùi lại vài bước khi nhịp tim bắt đầu chậm lại. “Làm sao lại như thế được?”

Steven đẩy kính lên cao, rồi thở dài. “Em có bao giờ nghe qua thí nghiệm Khe Hở Young chưa?”

Tôi lắc đầu.

“Anh không nghĩ em hiểu. Anh cũng không thật sự hiểu được nó. Nhưng em có biết những nguyên tử là gì không?”

Tôi đã học về nguyên tử ở trường, nên tôi gật đầu.

“Rồi,” Steven nói. “Những nguyên tử được cấu tạo bởi proton, neutron và electron. Electron là phần quan trọng; chúng cơ bản quyết định những nguyên tử sẽ làm gì – dù có ổn định hay không, hay nó có kết hợp với các nguyên tử khác hay không, đại khái thế. Electron rất nhỏ. Nhưng chúng ta có công nghệ hiển vi đủ tốt để có thể thấy chúng. Chúng ta có thể xem chúng và thấy chúng làm gì. Nếu em nhìn vào electron và chúng biết em đang quan sát chúng – như là, nếu chúng có thể thấy kính hiển vi hay máy quay phim, lấy ví dụ – thì những electron đó và nguyên tử của chúng sẽ cư xử như thường lệ. Nhưng nếu chúng không biết em đang nhìn chúng, thì.. mọi thứ sẽ trở nên kì lạ.”

Tôi chờ đợi im lặng.

Steven chỉ nhẹ vào trong TV. “Nếu anh thấy người ta làm những điều này, thì những người này – hay là những nguyên tử cấu tạo nên họ – chúng biết chúng đang bị theo dõi, bằng cách nào đó. Nên chúng sẽ cư xử tốt, và chúng sẽ không làm những thứ chúng làm trên TV. Nên những thứ xấu sẽ thậm chí không xảy ra.

“Nhưng nếu chúng không làm điều ấy, làm sao anh thấy chúng được?”

“Anh không biết, anh có hỏi một ai đó, như một giả thuyết. Họ nói điều này có liên quan đến vướng mắc lượng tử. Có thể là một dòng thời gian khác. Một ngày nào đó, khoa học sẽ tìm ra câu trả lời. Cho đến lúc ấy,” anh nói một cách ảm đạm, “Anh phải tự làm một mình.”

“Không, anh không có một mình đâu.” Tôi bước tiếp xuống thang và ngồi phịch xuống cạnh Steven. 

“Anh không muốn em xem những thứ này,” anh ấy nói.

“Em cũng không muốn anh xem. Nên chúng ta huề.” Tôi khoanh tay thách thức và nhìn thẳng vào màn hình TV. Bây giờ người phụ nữ kia không còn nữa. Trên màn hình bây giờ chỉ còn lại một dòng sông, tối và ảm đạm.

Sau đó màn hình đổi thành một màu vàng sáng. Màu vàng dần vỡ tan ra thành những điểm lấp lánh gồm hàng trăm màu khác nhau. Rồi chuyển sang cảnh khác.

Một người nào khác – một đứa trẻ lớn, hay một đứa trẻ vị thành niên gầy – đang tiến đến một ngôi nhà cũ với một bình xăng màu đỏ trên tay. Tôi không biết được đó là nam hay nữ bởi một vòng xoáy của khói và sao đã che mặt họ lại. Tôi nhìn người ấy đổ đầy xăng lên nhà, và lấy ra một cái bật lửa. 

Ngôi nhà cháy sáng rực. Và người trong nhà đã không thoát được.

Tôi chưa hề có lý do để nghĩ về nó, nhưng nếu một ai đó có hỏi sẽ ra sao nếu người ta bị cháy trong một trận hỏa hoạn, tôi có thể sẽ chỉ nói rằng là da họ bị chảy ra. Nhưng thực tế điều ấy không như vậy. Da người ấy sẽ nổ. Nó cháy và sẽ nổi những mụn rộp rồi bị nổ ra, phập phồng, như những bong bóng dung nham, hay phô mai bị nước trong lò vậy.

Tôi xem cho đến khi nạn nhân cuối cùng không cử động nữa, cho đến khi làn da rộp đen khét của anh ta tróc ra để lộ phần xương cháy lấp lánh trong lửa. Cho đến khi mọi thứ phai dần thành màu đen.

Steven không kìm nổi nước mắt. Tôi ôm chầm lấy anh hai rồi cùng khóc.

Dành cho sự nhẹ nhõm bao la của tôi, TV không chiếu những cảnh này mỗi đêm. Thực tế, chúng chỉ được chiếu mỗi tuần một lần, vào đúng 11 giờ 24 phút tối thứ bảy.

Vậy nên mỗi đêm thứ Bảy lúc 11 giờ 15 phút, tôi và Steven ngồi trên ghế sofa, chờ màn hình TV chập chờn và đổi thành màu vàng, rồi xem những thứ xảy ra sau đó.

Tôi đã thấy những điều tệ nhất. Thiên tai, sát nhân, hành hung, tra tấn, bạo hành, những thứ tôi không thể tưởng tượng được và khó có thể miêu tả được. Hết cảnh kinh dị này đến cảnh kinh dị khác. Tôi khóc. Tôi nôn mửa. Tôi gặp ác mộng. Tôi sợ. Tôi căm ghét.

Một lần tôi có hỏi Steven, “Anh xem mấy thứ này bao lâu rồi?”

Steven nhún vai mệt mỏi. “Từ lúc anh tám tuổi. Lớp hai.”

Nhận ra Steven đã chịu đựng những thứ này một mình trong nhiều năm nay đủ để làm tôi muốn nổi điên. Thứ duy nhất giữ tôi lại được lúc ấy là tôi biết tôi đã hiểu anh ấy. Nhờ tôi mà anh ấy không cô đơn.

Chúng tôi cùng xem TV mỗi thứ bảy cho hàng tháng. Xuân, hạ, thu, rồi mùa đông trở lại.

Một buổi sáng thứ bảy tháng một, Steven bị bệnh. Điều này thật bất thường; Steven chưa bao giờ bị bệnh. Nhưng như thể nhiều năm cảm cúm và sốt đã dồn lại và ập đến người anh một lúc. Anh ấy bị sốt cao và nhiệt độ vẫn cứ tăng. Steven đã nhập viện, nơi họ đã bọc lấy anh bằng nước đá cho đến khi nhiệt độ cơ thể giảm xuống. Nhưng họ không để anh về nhà. Anh ấy vẫn còn quá yếu, và họ e rằng anh ấy sẽ còn trở nên yếu hơn. Nên họ đã giữ anh ấy ở lại bệnh viện, và cha mẹ tôi phải ở cùng. Có nghĩa tôi lúc đó sẽ ở nhà một mình.

Một mình hay không, TV phải được bật lên và xem. Nên khi đồng hồ điểm 11 giờ 20 phút, tôi xuống lầu và lần đầu tiên trong đời, tôi xem một mình.

Màn hình chuyển sang màu vàng và biến thành những điểm nhỏ nhiều màu lấp lánh như sao. Rồi tắt thành màu đen và chương trình truyền hình bắt đầu.

Bên ngoài một nơi trông có vẻ như là một trang trại. Hai người con trai tuổi vị thành niên đang lẻn vào khu vực. Dĩ nhiên, tôi không thấy được mặt họ. 

“Ngồi dậy, đồ ngốc. Nhanh lên, mày sợ gì chứ?” một người hỏi với giọng điệu hăng hái đầy ác ý.

Camera chiếu xuống. Một người đang quỳ trên gối, bầm mắt và môi bị dập, đó chính là Ryan.

Tôi đông cứng người.

Tôi nghĩ về Steven. Khi anh về nhà khóc sướt mướt mỗi buổi chiều suốt nhiều năm trời. Cảnh mà anh bị ức hiếp và hành hạ khi còn nhỏ. Bây giờ bị đuổi học chỉ vì đã cố bảo vệ tôi. Đến nỗi giờ còn không thể lộ mặt khi ra đường được.

Tất cả là do thằng Ryan.

Trên màn hình, Ryan rên rỉ. Nước mắt rơi xuống sàn, như những ngôi sao sáng mờ.

Tôi che mắt mình lại.

Tôi nghe thấy tiếng kinh khủng – tiếng bụp và tiếng chát, tiếng răng rắc và rên rỉ, tiếng cười ác độc, tiếng khóc của Ryan và tiếng sỉ vả của những kẻ tra tấn nó. Cuối cùng, Ryan hét lớn hết sức. Theo sau đó là một tiếng gì ấy hơi mềm và dày như thể một quả bí ngô rơi trên nền xi măng, rồi im lặng.

“ÔI chết,” một trong hai người ban nãy la lên. “chết chết chết.”

Tôi mở mắt.

Trên nền đất và vũng máu đang lan dần chính là Ryan, đang co giật và xoắn cuộn như một con rắn bị cắt mất đầu. Đằng sau đầu là một khoảng lõm kinh tởm bao gồm tóc nhuốm máu và sự lóng lánh của bất cứ thứ gì ở bên trong hộp sọ.

Hai tên kia chạy khỏi. Tôi nhìn và bị mê hoặc trong lúc quần áo của Ryan đang thấm máu. Vết máu lan ra như những ký hiệu cổ tự, thấm và nhập vào nhau tạo thành hình những bông hoa lớn ướt đẫm.

Sau đó màn hình chợt tắt.

Trong ngoại vi của tôi, trong góc gần trần nhà, một thứ gì đó di chuyển.

Tôi quay lại nhìn và đã bị đóng băng.

Một gương mặt với đôi mắt vàng ướt, da nhăn nheo chảy xệ xuống từ gương mặt của nó đang nhìn thẳng vào tôi.

Đầu và vai của nó trồi ra từ bóng tối trong góc. Nhưng mà ở đấy làm gì có góc. Nơi đáng lẽ ra là trần nhà, bây giờ là một lỗ hổng, như một cửa sổ vậy. Từ đó, tôi thấy bóng tối nhiều màu, làn khói lấp lánh và những ánh sao sáng. Như thể con quái vật tả mở ra một cổng du hành từ bên ngoài vũ trụ đến trần nhà phòng khách của tôi.

Con quái vật đưa tay ra và ngoéo một ngón tay mà tôi không thể hiểu nổi: ngắn như ngón tay cái nhưng dài như một tòa nhà. Trông thấy nó khiến tôi đau nhói trong đầu.

“Không ai thấy được ta,” với một giọng nói chậm lách cách, “ngoại trừ ngươi.”

Nước mắt làm rát mắt tôi rồi chảy trên mặt tôi, cảm giác như lũ tràn đê, như thác chảy xuống vách.

Đột ngột, ánh đèn xe chiếu xuyên qua bức rèm cửa vào trong phòng khách và tôi nghe thấy tiếng động cơ xe, theo sau đó là tiếng đóng cửa xe. “Con ổn,” Steven cáu gắt khi mẹ tôi cúi người kiểm tra anh ấy. Rồi tôi nghe tiếng bước chân – nặng, đều, và quen thuộc – của Steven bước lên thềm trước nhà.

Trên trần nhà, con quái vật ấy gấp người lại, đôi mắt của nó như bong bóng phình lên xẹp xuống cùng lúc với cơ thể của nó đang bị kéo ngược ra khỏi thực tại, mang theo cánh cổng vũ trụ theo với nó.

Một lúc sau, Steven mở toang cửa chính. Anh ấy trông nhợt nhạt như người chết. Chạy nhanh vào trong khi cha mẹ tôi sụt sùi ở bên ngoài.

“Em xem rồi đúng không?” Anh ấy hỏi gấp gáp. “Đó là tại sao em đang khóc đúng không?”

Tôi im lặng gật đầu.

“Em có xem tất cả không? Ngay cả khi diễn biến trở nên tồi tệ?”

Tôi gật đầu lần nữa.

Một phần căng thẳng của anh ấy dần tan biến. “Tốt. Anh rất lấy làm tiếc em phải xem toàn bộ một mình.”

Tôi gượng cười. Anh ấy mỉm cười lại, và ôm lấy tôi một cách ngượng nghịu. “Cám ơn em.”

Tôi ôm lại, và cảm thấy ghét bản thân.

Đêm đó tôi không ngủ được. Thay vào đó, tôi cầu nguyện, từ giờ này qua giờ nọ, rằng Steven sẽ không biết được rằng tôi đã không xem hết chương trình TV.

Những lời cầu nguyện của tôi được đáp trả lại với một lời từ chối văng vẳng. Ba tuần sau, tin tức ấy tràn ngập các bài báo. Ryan đã chết một cách thảm khốc, bị đánh đến chết bởi những đứa anh em bà con của nó và xác được tìm thấy ở một đồng cỏ.

Khi Steven biết tin, anh ta nhìn tôi rất lâu, với đôi mắt đầy sự bối rối sau cặp kính của anh ấy. Sau đó anh ấy lên lầu và không ra khỏi phòng cho đến hết ngày.

Anh ấy không nói chuyện với tôi trong một tuần. Nhưng đêm thứ bảy nọ lúc 11 giờ 20 phút, anh ấy vẫn ngồi trong phòng khách như mọi khi. Vẫn nhợt nhạt từ cơn sốt, và trông ốm hơn mọi khi. Có thể là do cơn bệnh hay do những gì tôi đã làm, tôi không bao giờ biết được.

Tôi ngồi kế bên Steven và lặng lẽ chờ đợi.

Lúc 11 giờ 24 phút, màn hình chuyển sang màu vàng và tan vỡ thành những chấm nhiều màu rồi tối dần.

Như mọi khi, mặt của tên tội phạm bị che đi bởi khói và sao. Nạn nhân của hắn bị trói chặt, la thét và giãy giụa khi tên người xấu bước đến. Không chỉ có họ. Còn có ai đó khác nữa. Một thứ gì đó. Một thứ gì đó với đôi mắt sáng tròn và da ướt xệ như đang được máng trên trên khung xương. Một thứ gì đó đang trườn ra từ trong góc của trần nhà. Thứ đó không nhìn kẻ sát nhân. Nó đang nhìn vào camera.

Đang nhìn vào chúng tôi.

Con quái vật ấy hạ mình xuống nhẹ nhàng, như một con nhện ở trên một sợi tơ, cho đến khi nó lơ lửng bên trên kẻ sát nhân. Rồi giơ tay ra với những ngón tay khó miêu tả được, ngắn như những ngón cái nhưng dài như những tòa nhà, và đã lột lớp mặt nạ khói và sao ấy khỏi tên sát nhân. Rồi con quái vật đáp hạ xuống đất rồi trườn lên người nạn nhân. Tôi nhìn, choáng váng, khi nó trùm chiếc mặt nạ ấy lên mặt của nạn nhân.

Khi đó TV tắt.

“Em đã làm gì vậy?” Steven rên rỉ.

“Em không biết!”

“Em nói dối. Em không có xem TV khi anh đang nằm viện, và Ryan đã chết vì điều ấy.”

Đột nhiên màn hình chói sáng, làm chúng tôi giật mình im thít.

Và tối dần, để lại một căn phòng khách tối với một nguồn ánh sáng lấp lánh duy nhất của TV. Tôi lập tức nhận ra ngay. Bàn ăn, đèn, thảm, những cuốn sách trên bàn nhỏ, ghế sofa nơi Steven và tôi đang ngồi bây giờ.

Trong TV chúng tôi cũng ngồi trên ghế. Nhưng không chỉ có chúng tôi. Cha mẹ tôi đang ngồi cùng chúng tôi. Chúng tôi khóc, và tất cả mọi người đều bị trói và nhét khăn vào miệng.

Một người đàn ông bước vào trong khung hình, và cùng với ông ta một đôi mắt sáng lấp lánh dữ tợn với bộ da chảy xệ. Con quái vật ấy nhìn vào camera và mỉm cười. Rồi nó trượt người lên kẻ đột nhập, như một con ma đang tự ép mình vào lại cơ thể của nó. Da của kẻ xấu ấy lóe sáng lên, ánh vàng như đôi mắt của con quái vật rồi trở lại bình thường.

Khi đó màn hình TV nhấp nháy rồi tắt.

“Không!” Steven la lớn.

Tôi ngồi đó, tê tái và lặng lẽ nhìn Steven cố mở TV lên lại.

Sau đó trong tầm mắt của tôi, một thứ gì đó ở trên trần nhà bắt đầu di chuyển.

Tôi quay lại khi một cửa sổ vũ trụ mở ra, hé lộ ra một mảng rộng chứa đựng những ngôi sao và bóng tối và vòm trời với những màu sắc kì lạ. Trong bóng tối ấy, sáng dần hai viên ngọc tròn có màu sắc như hai mặt trăng sẫm màu. Bên dưới đôi mắt ấy, nở ra một nụ cười.

“Ngươi là thứ gì?” Steven hỏi.

Nó tiếp tục cười toe toét.

Với một tiếng gào thét, Steven chạy xuyên phòng khách xông thẳng vào con quái vật, nụ cười của nó cuộn tròn lại thành tiếng gầm gừ. Steven nắm được phần da lỏng lẻo của nó và trèo lên, như một người leo những sợi dây quái dị. Miệng của con quái vật bị kéo xuống để lộ phần tối có những ngôi sao lấp lánh và chiếc lưỡi như một dòng sông thuỷ ngân. Nó ngã xuống, mắt phập phình như những mụn nhọt hay phô mai bị nướng.

Tôi bịt mắt lại và cắn lưỡi mình để không la lớn.

Rồi tiếp đến là một cú va chạm như sét đánh, làm rung chuyển cả căn nhà. Mắt tôi mở rộng. Steven đang nằm dài ra trên sàn. Tôi chạy đến thật nhanh nhưng bị đông cứng khi nhìn thấy tay của anh ấy.

Nơi đáng lẽ ra là hai bàn tay, bây giờ chỉ còn là những mảng đen với những chấm trắng như những ngôi sao sáng nhỏ.

Mảng đen ấy phai dần đi, đôi bàn tay anh dần trở lại.

“Anh có sao không?” Tôi thỏ thẻ.

“Thứ đó sẽ giết chúng ta mất,” Steven nói. “Chúng ta phải ngăn nó lại. Chúng ta phải đuổi theo nó.”

“Chúng ta không thể. Anh không thể. Steven – “

“Chúng ta có thể.” Steven giơ tay lên. “Điều này là minh chứng. Chúng ta có thể theo hắn, và ngay cả khi chúng ta phải thay đổi. Chúng ta có thể thay đổi. Anh đã thay đổi. Tế bào của chúng ta, nguyên tử của chúng ta, chúng có thể thay đổi! Chúng không cần phải nghe lời trừ phi chúng ta muốn thế. Em đã thấy anh rồi. Anh có thể theo hắn nếu anh cố bám lấy hắn!”

Tôi nghĩ về cửa sổ đen ấy, với những ngôi sao le lói qua cánh cửa đa chiều ấy. “Nó sống ở ngoài vũ trụ hay – hay một chiều không gian khác, Steven, anh không thể theo nó, anh sẽ chết mất!”

“Chỉ khi anh biết anh sẽ chết. Nếu anh biết anh sẽ không chết, thì khi ấy anh có thể đi!”

“Đừng ngu ngốc đến thế!” Tôi la lên.

Ánh đèn trên lầu bật lên. “Ở dưới đấy có chuyện gì thế?” Đó là cha, nhìn xuống từ lan can trên lầu. 

“Không có gì ạ,” Steven nói.

Cha dụi mắt rồi nói. “Quá nửa đêm rồi. Ngủ đi mấy đứa.”

Steven và tôi nhìn nhau. Anh ấy trầm ngâm, trông khó hiểu. Hầu như thanh thản.

Tôi cố hết sức để không la lớn.

“Được rồi,” Steven nói. “Xin lỗi em.”

Anh ấy quay lại rồi bước lên lầu với nhịp chân quen thuộc đều đặn.

Steven ở trong phòng của anh ấy nhiều tuần tiếp theo. Anh ấy ít khi ra khỏi phòng nữa. Tôi chỉ có thể thấy anh ấy mỗi tối thứ bảy lúc 11 giờ 24 phút, khi anh ấy xuống lầu để xem chương trình kinh dị. Anh ấy không nói một lời, và hiển nhiên là không bàn đến việc nếu con quái vật ấy thắng thì số ngày bình yên của chúng tôi còn rất ít.

Ngoài điều ấy ra, tôi không còn thấy anh. Tôi chỉ nghe thấy tiếng lầm bầm qua bức tường chia cách phòng của chúng tôi, và nhịp bước quen thuộc của anh ấy khi anh ấy đi đi lại lại trong phòng ngủ.

Tôi tuyệt vọng muốn nói chuyện với anh ấy, tuyệt vọng thuyết phục anh ấy rằng bất kì điều gì anh ấy đang nghĩ đến là một sự điên rồ, tuyệt vọng để toan tính kế hoạch thực sự mà không dự trù đến cái chết của anh ấy khi cố đuổi theo con quái vật đến bên kia cánh cửa vũ trụ.

Cuối cùng, tôi phải đứng đợi bên cửa phòng ngủ của mình với hơi thở dồn dập, chạy ra ngoài bất kì khi nào tôi nghe thấy tiếng mở cửa phòng cót két của anh ấy. Nhưng anh ấy quá nhanh; thậm chí khi tôi mở cửa chậm hơn một hai giây, tôi vẫn không thể thấy anh ấy.

Tệ hơn sự vắng mặt của anh ấy là tiếng lẩm bẩm không ngừng. Tôi nghe thấy sáng lẫn tối: một dòng chảy thì thầm bất tận của những những từ ngữ khó hiểu dù nghe rất chói tai.

Một buổi chiều tôi quyết định hé cửa phòng ra, để xem và chờ cho đến khi Steven xuất hiện. Không hề hấn gì nữa dù anh có nhanh cỡ nào. Miễn sao tôi chờ và quan sát, tôi sẽ thấy được anh hai. Cuối cùng tôi cũng thấy được anh ấy.

Tôi phải chờ hàng giờ để nghe thấy được tiếng bước chân bước qua sàn phòng ngủ và tiếng nắm cửa vặn. Tôi mở cửa ra ngay lập tức khi nghe thấy cửa phòng của anh ấy mở. Tôi xông ra ngoài sảnh nhưng không thấy ai. Tôi không thấy gì ngoài cửa phòng ngủ mở toang của anh ấy.

Tôi vào trong phòng ngủ của anh hai tôi, nhưng anh ấy cũng không ở đó. Chỉ có những quyển sách trên giường, và những áp phích của Tinh Vân Đầu Ngựa và những hình vẽ khoa học của nhện đen và cá trên tường. Nhau mày lại, tôi lật qua những trang giấy của một trong những cuốn sách. Đây là một cuốn sách giáo khoa dày. Tôi nhận ra một số từ vựng trong ấy – nguyên tử, di cư nguyên tử, rối lượng tử, lý thuyết dây – nhưng không hiểu được đầu đuôi những thông tin trong quyển sách đang nói về gì.

Rồi một thứ gì đó làm tôi chú ý, ánh sáng lấp lánh của thuỷ tinh ở ngoài sảnh. Tôi quay lại và đột nhiên anh đang ở đó: Steven, người to và sáng sủa như mọi khi, với cặp mắt kính và áo thun Iron Maiden yêu thích. Trông anh ấy bình thường, ngoại trừ đôi bàn tay.

Thay vào đôi bàn tay bình thường là mảng bóng tối nhung lụa bao trùm bởi những vì sao.

“Sao em thấy được anh?” Anh hỏi một cách khó chịu.

Tôi cố nghĩ câu trả lời nhưng không tìm ra được từ để nói.

“Em là người duy nhất có thể. Em cần phải ngừng lại.” Anh hai tôi bước vào trong phòng. “Đây là cách duy nhất để cứu mọi người.”

“Steven…” tôi khẽ gọi.

Anh ấy cau có. “Cứ để anh làm những thứ cần làm, được chứ?” Sau đó anh ấy đẩy tôi ra khỏi phòng rồi đóng sầm cửa lại.

Tôi lại không nhìn thấy anh trong nhiều ngày.

Tối thứ bảy ấy, như thói quen mọi khi, tôi đi xuống lầu. Tôi xuống sớm hơn với hy vọng có thể thúc được Steven để nói chuyện trước khi bắt đầu chương trình, nhưng anh ấy không có ở đó. Điều ấy làm tôi muốn khóc, nhưng không thể thay đổi thực tại rằng tôi phải xem TV. Cần thiết hơn mọi thứ, tôi phải xem.

Tôi mở TV rồi ngồi xuống, chờ đợi màu vàng chói sáng.

Sau đó, trong góc mắt của tôi, tôi nhìn thấy một ánh phản chiếu của thuỷ tinh màu bạc. 

“Em có thể ngừng nhìn vào anh được không?” Steven khó chịu.

Tôi quan sát, không thể cử động hay suy nghĩ, khi anh ấy dần xuất hiện từ trong góc. 

“Cánh cửa ở ngay chỗ đấy.” Anh ấy chỉ vào góc trần nhà nơi con quái vật mắt sáng luôn xuất hiện. “Ai cũng có thể mở nó nếu biết cách, bao gồm anh.”

Tôi bắt đầu lắp bắp.

Môi của Steven run lên khiến tôi khóc nhiều hơn. Rồi anh đẩy kính lên mũi và cau có một lần nữa. “Thôi đi. ĐIỀU ẤY phải xảy ra. Nếu không, tất cả chúng ta đều chết. Em biết rõ mà.”

“Em không thể nín được.” Tôi khóc than. “Em vừa mới trông thấy anh. Em luôn thấy anh. Em không muốn anh phải đi.”

“Điều này hơn cả em và cha và mẹ, được chứ? Thứ đó – con quái vật đó – anh không biết được nó là gì, nhưng nó tệ hơn cả xấu. Một ai đó phải ngăn nó lại để mọi người được an toàn. Anh có thể làm điều ấy.”

“Anh im đi!”

“Anh phải đi thôi,” anh ấy ôm chầm lấy tôi. “Nhưng anh không thể nếu có ai đó thấy được. Và không ai có thể thấy được anh ngoại trừ em.” Môi anh ấy lại run lên. “Nhắm mắt lại đi.”

Nước mắt tràn xuống mặt tôi. “Không!”

Gương mặt xấu xí với làn da chảy xệ ấy tràn ngập trong tâm trí của tôi. Thứ vật già nua, khủng khiếp, không phải con người, thứ kinh dị mà tôi đã thả ra khỏi thế giới này, lên thực tại… và lên người anh hai của tôi. “Em không thể Steven, em không thể!”

“Nhắm mắt lại đi,” Steven nói “ngay bây giờ.”

Cả người tôi không chịu được nữa, tôi khóc nức, đầu gối tôi không còn sức nữa, tôi quỳ xuống. Tôi che mắt lại.

Tướng bước chân chậm rãi của anh tôi trên sàn gỗ đang hướng đến góc phòng. Tôi nghe thấy tiếng lào xào rồi tiếng gượng người của Steven. Sau đó tôi không còn nghe thấy gì nữa.

Khi tôi nhìn lên, không còn ánh thuỷ tinh, không còn bóng đen quen thuộc trong góc tối, không còn tiếng bước chân quen thuộc, không còn cửa sổ ra ngoài vũ trụ. Steven không còn nữa.

Tôi ngã người về sau, tê tái.

Lúc 11 giờ 24 phút, màn hình TV bật lên màu vàng, phai đi thành những ngôi sao nhỏ rồi tắt thành màu đen như mọi khi. Nhưng lần này màn hình vẫn đen. TV lúc này hư rồi. Không còn là một cửa sổ để nhìn đến những người xấu, không còn là một lối bí mật để ngăn ngừa những nguyên tử liên kết lại với nhau để làm những điều xấu quá mức sửa chữa được. 

Nước mắt làm cay mắt tôi khi chúng cứ rơi, rơi, và rơi.

Một lúc sau, tôi nhận ra một chấm nhỏ sáng xuất hiện trên màn hình. Rồi một chấm nữa, rồi một chấm nữa, cùng với những dải màu rộng lớn, thơ mộng. Đó là những ngôi sao, tôi chợt nhận ra. Những ngôi sao và những hành tinh, và sự tỏa sáng rực rỡ, thôi miên của khí thiên thể và các mảnh vụn từ các siêu tân tinh trong quá khứ vô tận.

Ngoài vũ trụ.

Máy quay di chuyển từ từ, đưa một dải màu vũ trụ vào tiêu điểm. Trong vẻ đẹp thanh bình nhưng bùng nổ ấy, một thứ gì đó lung linh. Một hình dạng quen thuộc: một cái thang. Và trên cái thang ấy, là anh hai của tôi.

Tôi há hốc mồm khi Steven, không mũ bảo hiểm hay bộ đồ vũ trụ hay thậm chí là áo khoác, không mặc gì ngoài chiếc áo thun Iron Maiden và cặp kính của anh ấy, đang trèo trên một cái thang dài vô tận ở đâu đó mười nghìn tỷ ánh sáng sâu thẳm trong vũ trụ.

Máy quay thu nhỏ lại, sau đó quay lên, rồi phóng to vào một hình dạng quen thuộc khác. Tôi nhìn thấy giữa những dòng da thối rữa đong đưa, và đôi mắt như những đồng tiền thối bẩn thỉu duối ánh sáng mặt trời, và cái miệng cùng với lưỡi như một dòng thuỷ ngân. Con quái vật. Nó đang sợ hãi. Và nó rất nhanh.

Nhưng không nhanh bằng Steven.

Anh hai tôi leo không ngừng nghỉ, với cùng ý chí anh đã thể hiện khi nắm tay tôi ra khỏi sân trường từ nhiều năm trước. Nghiêm nghị, quả quyết. Anh sẽ bắt được con quái vật. Anh ấy biết điều đó, và nhìn thấy anh ấy, tôi cũng biết điều đó.

Nhưng điều ấy có nghĩa là tôi không được xem diễn biến tiếp theo.

Không ai có thể thấy anh ngoại trừ em?

Nhưng nếu tôi sai thì sao?

Cơn hoảng loạn bùng nổ, đe dọa tôi ngạt thở.

Điều gì sẽ xảy ra nếu tôi phải xem để ngăn ngừa con quái vật ấy giết chết Steven?

Nhắm mắt lại.

Nhưng nếu nhìn, tôi sẽ ngăn Steven giết con quái mất?

Nhắm mắt lại.

Đó là một quyết định bất khả thi. Thật không công bằng khi tôi phải chọn lựa. Tôi thật ngu ngốc, tôi thật tồi tệ, tôi đã gây ra tất cả điều này bằng cách để Ryan chết. Đây là lỗi của tôi, trách nhiệm của tôi, vì vậy tôi phải lựa chọn.

Nhưng chọn như thế nào đây?

Steven leo lên khi bụi sao và những dải ruy băng có màu sắc không tưởng đang trôi dạt xung quanh anh ấy, trượt qua cổ tay và quanh chân anh, nâng anh lên. Giúp đỡ anh ấy. Anh ấy im lặng, nhưng tất cả đều có âm thanh giống nhau: một bài hát nhạt nhòa, dạt dào như tiếng đàn hạc vũ trụ hay một điệp khúc của những giọng hát không phải của loài người. Và tôi biết, bằng cách nào đó, đó không phải chỉ là âm thanh, mà còn là mọi vật. Những thứ có thật, những điều mạnh mẽ, những sợi dây gắn kết vũ trụ lại với nhau. Những sợi dây mà con quái vật đang trượt giữa, giống như một con virus đang xuyên qua màng lọc. Những sợi dây quấn quanh Steven và kéo anh ấy lên theo. Nhưng để làm gì? Để chiến thắng, vì đã đối đầu với một con quái vật vũ trụ, một kẻ huỷ diệt khổng lồ không bị ràng buộc bởi thời gian, không gian, hay chính thực tại?

Nhắm mắt lại.

Hay để đến cái chết của anh ấy, vì đã phá luật tự nhiên và đã bẻ cong những sợi dây theo ý muốn của anh ấy?

Tôi đã không biết.

Tôi không biết.

Tôi cũng sẽ không biết.

Nhưng tôi đã nhắm mắt lại.

Mắt tôi vẫn tiếp tục  nhắm khi tiếng ngân nga mờ nhạt không rõ ràng cuối cùng tan biến thành hư vô, và vẫn nhắm đủ lâu để cảm giác như mãi mãi. Cuối cùng, khi tôi mở mắt lại, màn hình TV trống rỗng, ngôi nhà im lặng, lúc này đã là hai giờ sáng.

Trống rỗng và mệt mỏi, tôi lên phòng của Steven. Mọi bức tường đều được bao phủ bởi những ngôi sao phát sáng trong bóng tối, những sơ đồ về bọ, tàu hoả và nhện, những bức ảnh được chụp từ kính thiên văn Hubble. Hình ảnh của Tinh Vân Đầu Ngựa, của sao Mộc và sao Hoả và các Trụ cột sáng tạo, và hàng trăm địa điểm khác ở rất xa đến nỗi trí óc của con người không thể thực sự kham nổi những con số để đo khoảng cách.

Tôi cuộn lại trên giường anh ấy và khóc, cuối cùng cũng chìm vào giấc ngủ. Tôi mơ thấy anh ấy. Mơ về chúng tôi. Về khi nhìn thấy sao Hoả, về việc bay quanh quỹ đạo của sao Thổ khi những cơn bão tận thế của nó đang hoành hành bên dưới, mơ về khi né tránh những sao chổi, về sự kinh ngạc khi nhìn lên những trụ cột của sự sáng tạo trong sự vinh quang khó tả của chúng và khi chúng đổ bóng lờ mờ lên chúng tôi. Trong giấc mơ, tôi nghe thấy bài hát thanh tao, điệp khúc, và tôi cảm thấy bình yên.

Nhưng rồi tôi tỉnh dậy, tôi chỉ muốn chết đi thôi.

Điều ấy không thay đổi. Nhưng có một thứ giúp tôi tiếp tục. Chỉ một thứ:

Biết rằng nếu tôi thật sự muốn – và nếu tôi tin rằng tôi có thể – tôi có thể trở nên vô hình. Tôi có thể ảnh hưởng sự tồn tại của tôi. Và tôi có thể thao túng những sợi dây đã đan xen vũ trụ lại với nhau, và trượt giữa những sợi dây thực tại. Tôi có thể tìm được cửa sổ của vạn vật và mở nó ra. Tôi chưa biết cách làm điều đấy, nhưng tôi biết tôi có thể.

Một ngày nào đó tôi sẽ làm được.

Nhưng tôi sẽ đi theo anh ấy một ngày nào đó. Dù anh ấy có đang chờ tôi hay không, tôi sẽ mở cánh cửa ấy và bước theo anh. Tôi phải làm thế, vì tôi biết điều gì đang bị đe doạ. Tôi biết những sợi dây của vũ trụ đang hát một bản nhạc không ai có thể nghe thấy, đơn giản là vì chúng ta không biết chúng ta có thể. Nhưng tôi có thể nghe thấy chúng. Rất du dương. Rất thanh thoát. Rất thánh thiện. Nó là mọi thứ.

Nhưng nó không hoàn hảo.

Bên trong nó, như những nốt nhạc bất hoà của một cây dương cầm chưa được chỉnh trong một bản giao hưởng, tôi nghe thấy những sự sai trái. Và nơi trung tâm của sự sai trái ấy là một con quái thú đang trượt giữa những sợi chỉ, kéo giật, và làm đứt rối, và xen vào những nơi mà nó không thuộc về. 

Nhưng bên dưới sự sai trái ấy, tôi đã nghe thấy một nhịp điệu. Tiết tấu chậm rãi và kiên định, một nhịp nền yên tĩnh hài hòa hoàn hảo trong bản giao hưởng ấy.

Có thể đó là suy nghĩ viển vông, nhưng đối với tôi nó giống như tiếng bước chân của anh hai tôi.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *