Khách Sạn Nowhere

Khách Sạn Nowhere

Tôi đến Khách Sạn Nowhere để nghỉ dưỡng.

Để tôi kể bạn nghe, bây giờ, để bạn hiểu rõ hơn lí do của tôi về việc tôi đang ở trong tình trạng khó khăn hiện tại, một nơi và hoàn cảnh gây bấn loạn đến mức tôi cần phải thú nhận với một ai đó khi còn thời gian. Tôi đang viết, một mình, đóng cửa trong phòng của mình, ghế tựa của tôi đang chèn nghiêng ngửa bên dưới tay nắm cửa, ở nơi chết chóc này, với những hành lang ma rối rắm giăng ra xung quanh tôi như mạng nhện, uốn khúc và xoắn lại quanh phần tâm đáng sợ của cấu trúc. Tôi đang ở một mình. Tôi cảm thấy sợ hãi. Và tệ hơn, tôi sợ rằng mình đang mất dần lý trí. Nếu không có gì khác, thì lá thư này, được ký tên nhanh như tôi đã viết nó, sẽ như một lời cảnh báo, một lời dặn dò cuối cùng, một điều ước cuối cùng. Nếu bạn tìm thấy lá thư này, xin hãy tin tưởng vào sự chân thành của tôi.

HÃY TRÁNH XA KHÁCH SẠN NOWHERE.

Nếu tôi phải thuật lại câu chuyện này từ khởi nguồn, thì nó bắt đầu, từ điểm tôi còn có thể gợi nhớ được, từ một đoạn hội thoại với một người bạn lâu năm nhất kiêm đồng nghiệp của tôi, ông Henry Dubois, một giáo sư văn học có thâm niên hơn tôi gần hai mươi năm. Chúng tôi đã ngồi cùng nhau trong một buổi chiều u ám thứ sáu trên một gờ gạch bên ngoài văn phòng của tôi tại đại học Washington. Tôi đã kể mọi thứ cho ông ta biết. Tôi đã kể về Helen của tôi. Tôi đã kể về lần sảy thai. Mười chín tuần mang thai. Tôi đã kể ông nghe khi chúng tôi đã quyết định đặt tên con gái của tôi, Violet, và khi tôi có thể trông thấy nó, THẬT SỰ NHÌN THẤY CON BÉ, mặc dù con bé vẫn chưa chào đời, khi tôi đã quen biết con bé bằng cách nào đó, và yêu thương nó một cách không phân biệt. Yêu thương nó như một đứa đã chào đời.

Tôi đã kể ông ta biết sâu sắc đến nhường nào điều ấy đã thay đổi người phụ nữ tôi yêu, và cô ấy đã thay đổi với tôi ra sao. Cách cô ấy đã đi luẩn quẩn, không ngừng nghỉ quanh nhà, với đôi mắt đẩm lệ và nhìn xa xăm mỗi buổi sáng. Tôi đã kể ông ta biết cô ấy đã không còn muốn nói chuyện với tôi nữa, và tệ hơn nữa, rằng tôi có thể nhận ra được cô ấy đang trách tôi, trong một giới hạn nào đó, chí ít.

Sau một hồi đắn đo, và có lẽ là một hồi tạm ngưng dài nhất trong cuộc hội thoại của tôi mà tôi phải trải qua, ông ta đã nhắc đến tên một khách sạn, NOWHERE, nằm gọn gàng giữa đá và biển, đến nỗi trông như nó vốn đã luôn ở đó, tự phát triển lớn lên tại nơi ấy, từng cây cột, từng tảng đá, đâm ra và vươn thẳng lên khỏi mặt cát, cao chót vót trong làn sương mùa đông đang khuấy động chậm rãi đang dày đặt bao phủ khắp bãi biển.

Ông ta đã kể, rằng trong nhiều năm trước, trong tuổi trẻ của ông, ông đã từng đến thăm nơi ấy cho một kỳ nghỉ cuối tuần dài sau một cuộc đính hôn cay đắng với một người phụ nữ ông đã gặp thời còn học đại học. Ông nói đó là một nơi yên bình, khác biệt so với những khu nghỉ dưỡng ven biển khác, xa xôi và xa cách, quyến rũ bởi vẻ yên tĩnh và sự tĩnh lặng của nó. Rằng ông cảm thấy nhẹ nhõm hơn bao giờ hết khi trở về, có lý trí hơn để chuẩn bị để gánh chịu những tuần lễ bất hoà sắp tới.

Tôi đã nghe theo lời ông, Henry, tôi nghe theo giọng ông, lo lắng và đồng cảm, giọng của một người đồng nghiệp có lý lẽ, một người bạn có ý tốt. Tôi đã không nghĩ ngợi, một phút giây nào, rằng nơi này, với sức mạnh cổ đại và sự hấp dẫn rùng rợn của nó, đã ảnh hưởng tâm trí ông ta lúc đó, đã ám ma thuật đen của nó, và đã khiến ông ta nói ra chính xác tổ hợp từng câu từ, được sắp xếp chỉ dành riêng cho tôi, dường như, đang làm mọi cách để cám dỗ tôi để mang tâm trí đầy ưu tư của tôi đến đây, vùng chết này, khi nước biển mặn đập vào những cửa sổ cũ kỹ, cả bây giờ, đang dồn áp lực ép vào xung quanh toà nhà, ngăn tôi đi vào.

Bây giờ tôi nghĩ đó chỉ là lừa gạt, tất cả mọi thứ.

Bây giờ tôi nghĩ Henry Dubois chưa từng đến qua nơi này.

Hơn thế nữa, tôi biết điều ấy.

Vì nếu ông đã từng, ông sẽ không bao giờ rời khỏi.

Cũng như tôi sẽ không bao giờ rời khỏi.

Tôi đã thu xếp hành lý và đi đến vùng ven biển tuần sau đó. Tôi không thể chịu đựng được cảnh ở nhà nữa. Tôi không thể chịu được cảnh phải sống cùng cô ấy nữa. Những cái nhìn tăm tối, đầy ám ảnh đó, nỗi đau và sự ghê tởm ẩn chứa trong ánh mắt đó. Tôi không chịu nổi nữa. Tôi cảm thấy thật cô đơn, sự gièm pha của cô. Tôi chưa từng tổn thương một đứa nhỏ. Tôi chưa từng làm gì để nhận lấy những ánh mắt thịnh nộ, rút ruột, xuyên thấu, trũng sâu dường như lướt ra và vào và dõi theo tôi chỉ khi chúng muốn.

Cô ấy gần như không nhận thấy việc tôi đang rời khỏi nhà. Cô ấy thậm chí đã không màng nhìn theo khi tôi đóng cửa. Tôi đã rất vui vì đã rời khỏi đến nỗi không nghĩ ngợi nhiều đến đích đến. Một nơi nào đó, bất cứ đâu, đều tốt hơn nơi này. Nó phải là thế.

Tôi đi trên quốc lộ năm gần hai trăm dặm, về hướng nam, rồi tây, nghiêng người hơn với từng phút càng đến gần biển. Ánh nắng ban ngày nhanh chóng thu lại khi tôi đến gần, ánh mặt trời đã bị nuốt chửng bởi bóng đêm hoàn toàn không thể bị xuyên phá.

Tôi đã đến nơi, trong trạng thái xuất thần, tôi tưởng tượng. Tôi đã trôi dạt dọc theo tuyến đường, tê cóng, qua những chiếc xe khuất bóng, lang thang giữa những làn đường, hầu như không để ý đến bất cứ gì xung quanh, bị kéo đến đó, nhiều hơn bất cứ điều gì khác nếu tôi chấp nhận sự thật đáng sợ của điều ấy.

Như thể tôi đã bị kéo bởi một sợ dây, di chuyển, lái xe như một con rối lớn, tuyến đường của tôi và đích đến đều lạ, bị gượng ép, chỉ định bởi một thế lực ác tâm đang muốn nuốt chửng tôi cùng với những suy nghĩ vụn vời dành riêng cho nó, chỉ một mình nó.

Rồi khi đấy, tôi thấy nó.

Toà nhà sừng sững trước mặt tôi là một tảng đá nguyên khối, một hình dạng lệch lạc, góc cạnh, quái dị, xoắn và hẹp, thấp thoáng và mất cân bằng một cách nguy hiểm.

Và bảng hiệu, bảng hiệu đỏ thẫm được thắp sáng, ánh sáng ấy như đang gầm rú, gào thét xuyên qua màn đêm một cách kỳ lạ, phủ màu đỏ đậm lên lô đất phía trước nó.

KHÁCH SẠN NOWHERE.

Tôi đã không rời khỏi xe. Tôi không thể rời khỏi xe.

Có vẻ như tôi đã ngồi đấy trong nhiều giờ, lắng nghe những ngọn gió đông bắt đầu thổi dập vào kính xe, biết rằng, bằng cách nào đó tôi không thể rời khỏi, rằng không cho phép tôi làm thế, rằng tôi sẽ bị thổi tung khỏi đường trong tích tắc, và trượt trên những chỏm đá đen lòi lõm răng cưa ở dọc biển.

Tôi tập trung sự can đảm của mình, rồi tiếp tục, gượng dậy và bước ra khỏi xe, qua cánh cửa đỏ kỳ lạ, và vào đến một sảnh chờ sáng sủa, nơi tôi được chào đón bởi một trong những gương mặt ấm áp nhất mà tôi từng được gặp, người quản lý đêm Harlan. Trong một mức độ nào đó, anh ta đã làm tôi cảm thấy nhẹ nhõm. Nụ cười của anh ta rạng ngời và giọng cười thoải mái tự nhiên. Tò mò thay, tôi cảm thấy đôi lần qua cuộc trò chuyện của chúng tôi rằng, người đàn ông này CHÍNH LÀ một phần của nơi này, hay gần như thế khi tôi có thể ước lượng, một phần của những bức tường, sự hiện hữu, bất kì sự gian tà nào ở đây, rằng anh ta là một công cụ, một sự giả dối cuối cùng thúc đẩy tôi tiến bước, đến phòng của tôi.

Nhưng, tôi đã rũ bỏ những suy nghĩ ấy khỏi tâm trí. Chúng thật kỳ quặc. Tôi đã đến tận đây, tách rời chính mình khỏi nhà tôi và người phụ nữ tôi yêu để mạo hiểm sức khoẻ và sự an toàn để thực hiện chuyến hành trình nguy hiểm này. Tôi không thể bỏ về, chưa thể. Tôi không thể đối mặt với cô ấy, khi chưa có được một chút nghỉ ngơi, một chút yên bình, và một cơ hội để tập trung suy nghĩ và gợi nhớ bản thân rằng đó không phải là lỗi của tôi, rằng đôi khi, điều xấu xảy ra với người tốt, rằng đó không phải là tiền định, rằng bằng cách nào đó, chúng tôi sẽ hàn gắn cuộc hôn nhân và tìm ra cách để vượt qua bi kịch ấy.

Tôi nhận chìa khoá phòng, gượng cười thật tươi, và cảm nhận đôi bàn chân của chính mình đang đưa tôi lên những bậc thang và hành lang. Sự ấm áp và những ngọn đèn ở khắp nơi, quá sáng, những quả cầu lấp lánh đang chào mừng, thúc đẩy tôi bước tiếp.

Tôi thay lớp áo ẩm ướt rồi ngồi vào bàn ở cạnh cửa sổ. Tôi ngồi đó một lúc, nhìn chằm chằm vào vực thẳm của nước đang khuấy động không ngừng đó, dường như thấm thẳng vào bầu trời đen như mực và tiếng kêu ác mộng của nó, bằng cách nào đó, chúng gộp lại thành một mảng tối ở phía xa. Tôi nghĩ đến Helen, và Violet dễ thương của tôi, tưởng tượng gương mặt nhỏ xinh xắn của con gái tôi trong tâm trí mình, nơi nó sẽ không bị tước đoạt khỏi tôi, nơi tôi có thể yêu thương nó, và giữ nó, mãi mãi.

An toàn.

Có lẽ tôi đã ngủ quên mất vì tôi vẫn không thể hiểu rõ chuyện gì xảy ra sau đấy.

Tôi đã nghe thấy con tôi, Violet của tôi, từ xa, ban đầu tiếng rất nhỏ nhưng cường độ tăng dần và có sức sống, đang gọi tôi, tiếng gù gù và tiếng khóc đang ở ngoài cửa phòng. Tôi choáng váng nhưng gượng người dậy đi về hướng âm thanh đã phát ra. Tôi không biết lý do vì sao tôi biết đó là con gái tôi, tôi không biết có phải nơi này đã xâm nhập vào tâm trí tôi và tạo ra âm thanh ấy từ những suy nghĩ mà tôi chỉ tưởng tượng dành riêng cho con bé, tôi đoán tôi sẽ không bao giờ biết được, nhưng trong khoảnh khắc ấy, khi biển lấp đầy bầu trời, tôi đã NGHE thấy nó, đứa con gái chưa chào đời chỉ đến với tôi trong những giấc mơ, nằm gọn trong vòng tay tôi và nhìn lên tôi với một tình yêu dạt dào và hy vọng đến nỗi tim tôi bị xé toạt thành hai mảnh.

Tôi mở cửa và nhìn vào hành lang. Không có gì. Ánh đèn đã mờ dần và nhấp nháy cùng với âm thanh gió thổi vang dội khắp những bức tường cũ. Tôi gọi một lần, với hy vọng sẽ có ai đó trả lời, một phản hồi nào đó từ quản lý đêm ở dưới lầu, hay âm thanh của một em bé ở phòng đối diện để tôi an tâm. Không có gì. Tệ hơn thế, có vẻ tiếng gọi của tôi bị im bặt, bị ép chặt phai dần đi bởi những hành lang quanh co, im ắng, và những món đồ đạc kỳ lạ dường như vừa được kéo dời ra khỏi tầm mắt. Tôi đóng cửa nhanh chóng và dùng ghế tựa gần đấy để chèn cửa.

Tâm trí của tôi đang đùa giỡn với tôi, tất nhiên rồi, những ảo tưởng mù mịt do chuyến đi mệt mỏi và cơn mưa như trút nước mùa đông.

Thế nhưng tôi vẫn nghe được tiếng khóc ấy, VIOLET, chắc chắn như tôi nhận biết, đang ở ngoài ngưỡng cửa, đang kêu gọi tôi, cha của nó, cầu cứu, đang cần tôi. Run rẩy, tôi pha trà ở một quầy nhỏ và ngồi cạnh giường. Tôi kiệt sức, nhiều tuần cảm thấy tội lỗi và nỗi đau từ Helen, sự cô đơn lan toả trong căn phòng khách sạn ngoài cô ấy, ngoài mọi thứ khác. Đúng. Chính điều đó. Không gì hơn. Không có gì… là siêu nhiên cả.

Tôi lại nghe tiếng khóc ấy đến gần hơn, nhưng lần này, tiếng khóc ấy trở nên gấp rút, những tiếng thét kinh hãi. Tôi vứt ly trà sang một bên rồi chạy thẳng đến cửa, đạp ghế sang bên rồi lao ra ngoài hành lang.

Cánh cửa đóng sầm lại phía sau tôi.

Tôi thề với bạn, nó tự đóng lại và tiếng khóc ấy, tiếng thét chói tai, lẩn quẩn ấy cũng thay đổi. Nó trở thành một thứ gì đó khác, một thứ gì đó tệ hơn, một tiếng CƯỜI gầm gừ thấp rung chuyển dọc lối đi dường như đã kéo dài đến vô tận. Tôi quay lại để chạy trốn, nhưng cửa đằng sau tôi đã biến mất, được lấp đi mất bởi một bức tường phẳng mượt.

Giọng cười gầm gừ nhạo báng lại vang lên, xuyên qua bầu không khí thối rữa, và như đâm một nhát dao thẳng vào tâm trí tôi. Thoạt đầu tôi đã quá sợ để quay lại, để nhìn vào lối đi hành lang ấy, vào thứ tôi biết đang đến gần, thứ tôi biết rằng đang cố nói chuyện với tôi từ cuối sảnh, nhích gần hơn đến nơi tôi đang đứng, không lối thoát.

Nó rên rỉ, ùng ục một cách thèm thuồng, tiếng khò khè như đang thở bằng phổi giả, và tôi cuối cùng cũng quay về phía nó, kinh hoàng khi biết rằng nó đang gần đến được tôi.

Đó chính là con bé.

Violet.

Tím lịm, rầu rĩ và biến dạng, đứa con sảy thai của tôi, đứa bé chưa có hình hài hoàn chỉnh, đang lê mình về phía tôi dọc theo sàn nhà với những cánh tay khẳng khiu, bầm dập, khóc gọi tôi với cái miệng méo xệch, đang gọi cha nó.

Tôi thét lớn và ép mình, ngã đập vào tường, chiến đấu với mọi thứ tôi có để tránh xa thứ đó nhất tôi có thể, biết rằng nơi này đang dùng suy nghĩ của tôi để chống lại tôi, vặn vẹo và bóp méo ý thức của tôi để tạo ra thứ quái quỷ đó, để huỷ hoại và chôn vùi tôi trong chính những bức tường này. Khi đó, nó còn cách xa tôi một vài inch, hú điên cuồng với cái lưỡi thối rữa béo ngoậy kéo lê dọc sàn nhà khi tôi vừa sờ thấy nắm cửa. Nó vẫn ở đó, căn phòng của tôi, được ẩn sau bức tường giả mà khách sạn đã dựng nên trong tâm trí tôi. Tôi nắm lấy nó và vặn mạnh, ném mình xuống sàn và bò xa ra khỏi cửa trong kinh hoàng khi nó đóng lại sau tôi.

Từ khoảnh khắc ấy, tôi không còn bình tĩnh được nữa, không thể hoà giải với đứa con chưa chào đời của mình và giọng cười vang vọng kinh khủng ấy như đang lấp đầy và trở thành mọi thứ xung quanh tôi. Tim tôi đập nhanh, tâm trí tôi không còn tỉnh táo với những điều bất khả thi, những điều khó hiểu, và sự hiểu biết không thể từ chối rằng nơi này, bằng khả năng nào đó, có lẽ đã giết chết con gái của tôi chỉ để mang tôi đến đây, vỡ vụn và cô đơn, chín muồi, để có thể nuốt chửng tôi. Tôi không thể rũ bỏ sự giác ngộ rằng rằng bằng cách nào đó, nó đã chọn tôi, chọn cuộc đời của tôi, Helen của tôi, Violet của tôi, dành riêng cho thời điểm này, để tạo nên một khe nứt giữa chúng tôi chỉ để đưa tôi đến bên trong những bức tường của nó và phá huỷ tôi.

Tôi không chịu được cảm giác tội lỗi, nhưng tôi không thể rời khỏi.

Nó vẫn còn ở đó, ngay ngoài cửa.

Tôi còn nhìn thấy bóng của con tôi nếu tôi nhìn đủ lâu và từ chối chớp mắt, và cố gắn mở chúng qua làn nước mắt. Tôi không thể đối mặt với con bé lần nữa, sự thất bại của tôi, nỗi đau của tôi, trong hành lang gian nan dài ngoằn ngoèo và khuất tầm nhìn ấy.

Chỉ có một cách thoát.

Chỉ một cách duy nhất.

Cửa sổ. Màn đêm. Cát. Cơn bão.

Kết thúc của tôi.

Tôi không thể tiếp tục được nữa. Với điều này. Với sự cô đơn. Không biết được liệu khi tôi mạnh mẽ hơn, có thể con bé đã còn sống.

Có thể, chúng tôi vẫn hạnh phúc.

Tôi không thể để điều ấy giết chết tôi.

Tôi e rằng tôi sẽ sống tiếp, như con gái tôi, một thứ gì đó đã từng ám và phá hoại người khác bên trong những bức tường này. Tôi e rằng con bé ở đây vì tôi ở đây. Có lẽ nếu tôi có thể rời khỏi đây, tôi sẽ cứu được nó.

Violet.

Nó sẽ không rời khỏi tâm trí của tôi.

Nó luôn ở đó.

Nó ở ngoài phòng tôi.

Đang chờ tôi.

Tôi vẫn có thể nghe thấy nó.

Màn đêm đang gọi tôi.

Đến với biển.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *