Tôi Có Thể Sống Được Nếu Thiếu Đi Một Vài Inch

Cây thước đo trên nền màu trắng

Tôi đang đọc một quyển sách sau quầy khi trời bắt đầu đổ mưa. Đó là một ngày chậm chạp và âm thanh êm dịu của thời tiết bên ngoài chỉ càng khiến tôi buồn ngủ hơn. Quyển sách này là một câu chuyện trinh thám về một thám tử tư đang tìm kiếm một nhân vật nữ quyến rũ, đã nằm trên kệ từ lâu rồi. Tình tiết dễ đoán nhưng vẫn hay. Tôi đang trông chừng cửa tiệm một mình. Chúng tôi bán những món hàng giá rẻ; những thứ bán chạy nhất là những bịch bánh chip dầu mỡ và nước ngọt có ga. Tuy nhiên, ngày hôm nay hầu như không có ai ghé vào. Thỉnh thoảng tiếng chuông gắn trên cửa kính đánh thức tôi khỏi trạng thái đờ đẫn nửa đọc nửa ngủ. Trời mưa luôn làm mọi thứ trở nên như thế.

Gấp một góc của trang lại, tôi bước đến phía bên kia của quầy, lấy gói đồ ăn nhẹ mà chúng tôi trưng bày ở đó. Một túi Cheez-It đang gọi tên tôi. Tôi cúi xuống để kéo bịch bánh ra khỏi ngăn thấp nhất và xé lớp keo ở trên cùng ra, đổ hai ba miếng bánh quy vào miệng. Tôi có thể trả tiền cho chúng sau. Vừa nhai vừa nhìn quanh tiệm bách hoá, tôi có thể thấy một ai đó ở phía sau của tiệm nơi có những phòng vệ sinh và phòng quản lý. Đó là một người phụ nữ. Thật hài hước. Tôi đã không thấy cô ấy bước vào. Cô ấy có mái tóc quăn. Ngay cả khi cách từ xa, tôi có thể trông thấy những tàn nhang bên dưới đôi mắt trong xanh như nước của cô ta. Âm thanh của chuông cửa hẵn đã phát lên ở đằng xa nên nó đã hoà vào tiếng ồn xung quanh. Có thể đó chỉ là một sự tưởng tượng hão huyền từ não của tôi, không gì hơn.

Tôi đã lập tức say mê cô ta. Tôi ngắm nhìn cô ấy đang tìm kiếm trên kệ báo và tạp chí. Cô ta đã nhấc lên một trong những quyển sách mỏng trong lúc tôi đang đổ Cheez-It vào miệng mình, nhâm nhi chầm chậm mà không hề nghĩ ngợi gì.

Tiếng nhai chắc hẵn đã đi xa trong khoảng cách giữa chúng tôi bởi cô ấy đã rời mắt khỏi những dòng chữ trong cuốn sách và đảo mắt về phía tôi. Chắc rằng, tôi đang ngắm nhìn cô ấy như một người si mê được miêu tả trong những tác phẩm của Shakespeare, nhưng có lẽ khi ở ngoài nhìn vào sẽ giống cảnh tôi đang nhìn chằm chằm vào cô ấy với đôi mắt sâu bọ trong khi đang chảy nước miếng vì miệng đang ngậm đầy bánh quy mặn. Cô ấy trở lại với những quyển tạp chí và đưa nó lên để nó có thể che mặt cô ta. Hay lắm, tôi à.

Tôi đã rời khỏi vị trí ấy rồi trở về quầy tính tiền, cố tuyệt đối hết sức để không nhìn vào người phụ nữ ấy. Đưa quyển sách lên, tôi đang đọc câu chuyện về một vị thám tử và cô gái quyến rũ, tôi đã cầm quyển sách như thể mình đang đọc nội dung của nó. Chỉ qua rìa của quầy, tôi đã nhìn trộm cô ấy; cô ấy đã lật các trang của quyển tạp chí mà cô ấy đang cầm trước đó rồi bỏ nó lại lên kệ từ nơi nó đã được lấy ra. Cô ấy tiến đến quầy và tôi đã đặt quyển sách trên tay mình sang bên, trao cho cô ấy sự chú ý hoàn toàn của tôi.

Người phụ nữ này. Cô ta có đôi mắt của một con mèo rừng. Trông giống như cô ta có thể với ngang qua quầy và xé tôi thành từng mảnh trong tích tắc; một phần của tôi muốn điều ấy. Tôi không thể hiểu nguyên nhân. Tôi nói bạn biết. Tôi có lẽ chỉ cần nhảy qua quầy rồi khoe phần mông đỏ chót của mình như một con khỉ đầu chó nguyên thuỷ. Cô ta đã nhìn thấu tôi trong khi đặt một chai Faygo lên quầy. Không có hương vị khác biệt cho lắm, tôi nghĩ.

“Anh sẽ dễ thương hơn,” cô ta đã giơ tay qua quầy, chỉ ngón trỏ vào tôi, chạm lên mũi tôi, “Nếu anh cao hơn một chút.”

Tôi giật mình.

Tôi ta rút ngón tay lại. Chai Faygo đã biến mất. Cô ấy có lấy đi khi tôi không để ý? Sự lắc lư của hông cô ta đã làm tôi bị thôi miên khi cô ta bước ra khỏi cửa hiệu. Tôi đã nuốt một ngụm nước bọt lớn. Ý cô ta là sao? Nếu tôi cao hơn? Tôi đã cao năm feet mười một rồi. Tuy không to con, nhưng không thấp là chắc. Kỳ lạ.

Cho phần còn lại của ngày, cửa hiệu không có khách nào thêm. Mưa vẫn tiếp tục rơi, làm cho họ không muốn ra ngoài, có vẻ thế. Tôi đã tương tư, mong rằng cô ấy sẽ quay lại ngày tiếp theo.

Tôi đã mang rác đi đổ sau khi khoá cửa kính. Khi ánh sáng cảm biến chuyển động phát sáng lên, thùng rác to màu xanh lá cây rỉ sét được chạm bởi ánh sáng dịu nhẹ. Tôi ném túi rác đen vào trong thùng, vừa xem xét bãi đậu xe đầy giấy vụn vừa châm một điếu thuốc. Tôi đã đứng yên, đèn trên đầu tắt và tôi đã bị bỏ lại với không gì khác ngoài ánh sáng màu đỏ cherry của đầu điếu thuốc của tôi. Khi tôi thổi hơi, tôi gần như có thể nghe thấy âm thanh lộp bộp đang di chuyển. Như thể âm thanh ấy phát ra từ mọi nơi cùng lúc và không thể nhìn thấy nơi khởi nguồn của chúng. Tôi nhìn quanh. Ánh đèn cảm biến lại sáng lên và tôi như đang đứng trong ánh đèn sân khấu, tìm kiếm xung quanh cho âm thanh không xác định ấy. Cảm thấy ngớ ngẩn, tôi đã dập tắt điếu thuốc rồi ném nó vào thùng rác.

Trượt vào ghế của chiếc xe cổ lỗ sĩ nhỏ bé của tôi, phải chỉnh lại ghế. Tôi sống một mình. Không ai khác sử dụng xe này ngoài tôi. Có thể chỉ là do những bộ phận trong ghế bị lỏng hay gì đó thôi. Tôi đã cầu nguyện tạ ơn thánh thần vì máy vẫn còn nổ và rời khỏi bãi đậu xe.

Khi về đến nhà, tôi trở nên mệt mỏi khác thường, và lưng của tôi nhức mỏi. Không nghi ngờ gì, chắc là do dựa vào các quầy hàng quá nhiều, phải không nhỉ?

Tôi ngồi trên giường, bật TV lên để cảm thấy bớt cô đơn. Đôi giày của tôi thật khó để cởi ra, nên tôi đã nới lỏng dây. Rồi cũng phải đến lúc cho mọi thứ khi bạn phải đối mặt với hiện thực dù có khó chấp nhận đến mấy. Từng từ mà cô gái kia nói đã quay lại với tôi. Tôi sẽ dễ thương hơn nếu tôi cao hơn. Mặc dù tôi biết, tôi nghĩ, chuyện gì đang xảy ra. Nhưng tâm trí tôi đã trôi dạt đến điều khả thi, có khả năng ảnh hưởng. Đôi giày của tôi rẻ tiền, nên chúng đã rút lại bởi độ ẩm của không khí mưa.

Tôi nằm lên giường và đắp lên mình một tấm chăn mỏng. Với cây quạt máy đang đảo đưa trong góc, tiếng TV vô định phát ra từ bức tường bên dưới chân tôi, và màn hình điện thoại ở trước mặt, tôi gần như có đủ sự kích thích để quên mất đi mình là ai, người phụ nữ tôi đã gặp, công việc tồi tệ mà tôi đang có. Giấc ngủ đã đến với tôi như mọi khi, không hề báo trước.

Âm thanh của TV vẫn còn mở trong đêm chính là điều tôi nhận biết đầu tiên. Điều tiếp theo là tôi đã cảm thấy khó chịu lạ thường trên giường. Tôi có đang ngủ sai tư thế? Tôi xoay người lại, cảm giác như bàn chân mình đang treo lơ lửng ra bên ngoài giường. Chớp mắt mở trong ánh sáng sớm ban ngày ít ỏi tràn qua cửa sổ gần giường, tôi nhìn lướt qua căn phòng. Ánh sáng buồn tẻ của TV đã soi rõ đôi chân trần của tôi. Theo bản năng, tôi đẩy mình lên giường cho đến khi đầu đập vào đầu giường.

Khi tôi rướn người về phía trước, tôi cảm nhận được tấm ga trải giường hầu như không bám vào tôi khi tôi nhích khỏi giường. Chân tôi đã chạm sàn quá sớm. Tôi sững sờ nhìn xung quanh, định giật mở tung rèm cửa sổ. Đó là khoảnh khắc kỳ lạ nhất, tôi ngồi đó nhìn chằm chằm vào đôi chân mình. Trong bóng tối, chúng mọc ra những sợi màu đỏ dọc theo bắp chân và đùi của tôi. Khi tôi kiểm tra chúng kỹ hơn, tôi đã thấy những sợi ấy đang ở những nơi mà da đã bị kéo căng đến cực hạn trong một khoảng thời gian ngắn. Chúng rất mỏng và mềm. Chúng là những vết rạn nứt trên da. Làm thế nào mà tôi đã có thể tăng trưởng đột ngột sau dậy thì như thế được? Rồi giọng nói của người phụ nữ kia đã vang lên trong đầu tôi. Tôi sẽ dễ thương hơn nếu tôi cao hơn một chút. Nói những thứ như vậy với người khác thật là một điều tồi tệ, tôi phải thừa nhận.

Tôi đã đứng dậy trên đôi chân khẳng khiu của mình; cố gắng bước đi với chúng cảm giác rất kỳ lạ. Giống như xương quá dài. Tôi với một tay và có thể dễ dàng chạm vào trần nhà mà không cần phải nhón chân lên. Các vết rạt da cũng có trên cánh tay tôi. Đau nhức. Tôi đã bị đau nhức toàn thân. Có một cơn đau âm ỉ tê tái đi kèm với việc xương tôi bị kéo dài ra nhiều inch trong cùng một đêm, nhưng cũng có cảm giác nhói khắp da thịt và tôi buộc phải tự hỏi, không phải lần đầu tiên, liệu cơ của tôi có bị rách bên dưới làn da trắng hồng của tôi. Tôi đã buộc mình không nghĩ về điều ấy, lao vào trong phòng tắm.

Ngồi trên toilet và gác chân dưới vòi hoa sen, tôi đã hy vọng và cầu nguyện rằng nội tạng của tôi vẫn còn ở đúng vị trí nơi mà chúng đã từng trong đêm trước. Thứ cuối cùng tôi muốn bây giờ là quay lại và nhìn thấy toàn bộ phần bên trong của mình đã sa vào trong bồn cầu. Không. Không! Chúa ơi, tôi không nên nghĩ như thế. Đó không phải là tâm lý tôi đang cần để có thể thức tỉnh khỏi cơn ác mộng này. Tôi chuyển mình để nhìn vào gương bằng cái cổ hưu cao cổ của mình; điều này không còn khó với tôi, ngay cả khi còn đang ngồi trên bồn cầu. Gò má của tôi đã trở nên cực kỳ hốc hác, và khuôn mặt của tôi không còn giống như một khuôn mặt nữa, mà như một thứ gì đó được nhàu nặn từ đất sét đồ chơi cho trẻ em.

Tôi đã rửa phần sau của mình. Có máu, nhưng tôi không còn dám nhìn ra sau. Tôi gặp khó khăn ngồi dậy khi chân tôi bị vướng vào vòi sen trong khi hông tôi thì còn đang vặn vẹo, âm thanh của một thứ gì đó như xương nghiền vào nhau vang lên. Đã quá trễ để tự cứu bản thân mình khỏi điều xảy ra tiếp theo. Tôi co đầu gối lên cổ và vặn người trên ghế bồn cầu khi xoay người. Phần da dọc theo hông tôi đã rách và máu nóng tươi chảy dọc theo xuống phần đùi dài của tôi. Tiếng rên rỉ trầm thấp thoát ra từ một hồn ma trong nhà. Phải mất một lúc mới có thể nhận ra hồn ma ấy là tôi. Tôi thăng bằng trên đôi chân đũa tre của mình, lách mình ra khỏi phòng tắm như một con quái vật với những cái chân vòng kiềng trong những câu chuyện creepypasta.

Đừng hỏi tôi nguyên nhân vì sao, nhưng một suy nghĩ đã thoáng qua trong đầu tôi lúc đấy. Mất bao lâu để sọ của tôi lớn bằng sọ ma mút? Mắt tôi lúc đấy sẽ ra sao? Chúng có rơi tọt xuống khỏi mặt tôi, treo lơ lững bởi những sợi gân mắt như những con hình nộm trong những nhà vui dị thường? Hay chúng chỉ đơn giản thụt lùi vào sâu hơn vào trong hốc mắt được nới rộng bởi hộp sọ? Tôi đã rũ bỏ suy nghĩ ấy rồi di chuyển về phòng ngủ. Tôi nhìn vào đống quần áo chất đống trên sàn của mình. Tạ ơn trời, tôi ngủ trần truồng, tôi không muốn làm rách quần lót của mình.

Tôi đã rướn người xuống để lấy quần jeans của tôi đang ở trên sàn. Khi tôi đưa quần lên ngang hông, tôi biết rằng sẽ không đời nào tôi mặc vừa được nó nữa; dù tôi đã nhận ra từ trước rồi. Nhìn lên vào tấm ga trải giường của mình. Áo quấn toga như người hy lạp cổ là một lựa chọn cá tính. Ít nhất là trong lúc này.

Thật khó để nhìn vào vết rách trên hông tôi. Da đã rách xoè ra và treo lủng lẳng bên người, vỗ bành bạch. Tôi bò ra khỏi giường bằng bàn tay và đầu gối, quấn nhẹ tấm ga giường lên người. Khi bước đến bếp, tôi đã mở tung những ngăn kéo ngẫu nhiên để tìm băng keo. Những gì tôi có chỉ là một cuộn băng keo trong. Tôi đã đặt mảnh da treo lủng lẳng ấy lại giữ cho nó thẳng nhất có thể; điều này khó làm hơn dự trù vì tôi đã  trở nên to lớn hơn từ lúc còn trong phòng tắm ấy và phần da đã chết kia đã ngừng phát triển tiếp để phủ đủ hết phần đã rách. Tôi đã cố gắng hết khả năng để dán mảng da lại để có thể cầm máu.

Tôi bò ra khỏi nhà và một khi đã ở ngoài, tôi lại có thể đứng thẳng. Không còn nghi ngờ gì, tôi không phải là người hay dọn dẹp máng xối trên nóc nhà, nhưng tôi chưa bao giờ trong một triệu năm nghĩ đến việc có nhiều lá thông ở trong ấy đến vậy. Tôi loạng choạng hướng đến xe, tuy nhiên tôi hoàn toàn không hiểu vì sao. Không như thể tôi còn ngồi vừa vào cái hộp rỉ sét ấy nữa. Chí ít thì tôi chỉ cần đi bộ nhanh hơn khi đi làm kiểu này. Tôi cười khúc khích. Rồi tôi bật khóc và bước dọc theo con đường ngoại ô hướng đến tiệm bách hoá. Một suy nghĩ đã in hằn lên tâm trí tôi. Tôi đã định đi tìm người phụ nữ đã nguyền rủa tôi. Tôi đã định đối mặt với cô ta và chính xác là để làm gì? Van xin cô ta chuyển đổi tôi lại? Siết cổ cô ta nghi khi vừa gặp? Tôi vẫn chưa quyết định được.

Khi cỏ dần chuyển thành vỉa hè, tôi bước ngang qua những người khác. Một người đàn ông lớn tuổi với mái tóc loà xoà đang chạy dọc trên con phố đối diện trong bộ quần áo thể thao ướt đẫm mồ hôi đã thoáng nhìn thấy tôi và quay một trăm tám để chạy hướng ngược lại. Tôi không trách ông ấy. Trông tôi thật lộn xộn.

Tôi đã đi ngang qua một người mẹ và đứa con trai của cô ấy, ì ạch như một con orge. Họ nhìn lên tôi há hốc mồm, không thể di chuyển, bị đứng hình trong kinh hãi. Thằng bé đã thốt lên: “Ông ta thật kinh tởm!” Điều này không hẵn có ảnh hưởng tốt cho lắm đến sự tin của tôi, tôi có thể nói điều ấy cho bạn biết. Biểu cảm kinh hãi của họ gần như làm tôi phải quỳ sụp. Một người khổng lồ ngã xuống phố sẽ trông ra sao, khóc? Tôi đã xem qua những bộ phim Hollywood; sẽ có những chiếc xe cảnh sát nối dài trên phố, chĩa những khẩu súng của họ lên tôi. Có thể họ sẽ tìm kiếm một diễn viên nhí sắp nổi nào đó đối lập với tôi để dạy bọn trẻ bài học về việc chấp nhận sự khác biệt. Nhưng tôi sẽ bị bắt trong bộ phim ấy. Họ sẽ còng tay tôi như thế nào? Đào đâu ra cái còng nào có cỡ của tôi?

Ruột tôi xoắn tít lại và tôi hy vọng đó chỉ là diễn đạt nghĩa bóng thôi. Nhưng khi với những khoảng trống hiện tại bên trong, tôi nghĩ điều ấy cũng có thể xảy ra được theo nghĩa đen đấy.

Đôi chân tôi như những cây thường xanh đã rụng lá, xiêu vẹo và khuỵu gối vì câng nặng ngày càng tăng của tôi.

Tôi đã đổ mồ hôi, chắc chắn rồi, nhưng khi tôi nắm lấy một cái vạt của chiếc áo toga tạm bợ để thấm mồ hôi rồi hạ xuống, tôi đã thấy nó có vệt đỏ trên vải. Máu đã thoát ra khỏi lỗ chân lông của tôi khi chúng bị kéo căng quá giới hạn. Tôi có thể cảm nhận được điều ấy. Tôi đã trở nên mệt mỏi. Dù có là do di chuyển một cơ thể quá khổ hay do mất máu, tôi không thể nói bạn biết được. Tại sao điều này xảy ra với tôi? Tại sao cô ấy lại làm điều này với tôi? Tôi đã làm gì để đáng bị như vậy?

Mr. Fantastic là một siêu anh hùng rất ngầu khi tôi còn nhỏ, nhưng tôi nói bạn biết bây giờ ông ta đối với tôi rất nhảm nhí.

Tôi đã đến được tiệm bách hoá và bước khập khiễng băng qua bãi đậu xe bẩn thỉu, bước qua một chiếc xe đã thắng gấp lại. Thoáng nhìn thấy biểu cảm của người phụ nữ trong xe, bị sốc. Rồi cô ta đã nhận ra rằng mình đang ở trong xe và bắt đầu bấm còi inh ỏi. Tôi không còn năng lượng để bắn ngón tay giữa nữa.

Chân tôi run lẩy bẩy và rồi chống tay lên phần rìa của nóc nhà cửa hiệu, cố lấy lại hơi thở.

“Jason, cậu đấy à?” Tôi nhìn vòng quanh để tìm giọng nói ấy. Đó là ông chủ của tôi. Một người đàn ông lớn tuổi. Bụng phình ra dưới lớp áo sơ mi đóng thùng và cà vạt của ông ta tung bay trong gió. Cùng cơn gió đã thổi áo toga của tôi, làm tốc váy tôi lên. “Ồ!” Ổng chủ của tôi lấy tay che mặt và nhìn đi. “Che lại!”

Tôi đã kéo toga xuống. Giọng tôi khô khàn; tôi giờ cảm nhận thấy hai dây thanh âm của tôi không khác gì những sợi dây thun bị mục. “Giúp tôi với.” Tôi quỳ một gối xuống, thật cẩn thận để làn da mỏng như giấy của mình không bị trầy xước, rồi chuyển mình sang tư thế ngồi tựa lên phần tường bên ngoài tiệm. “Tôi nghĩ tôi đang chết mất.”

Ria mép của ông chủ tôi lắc lư trên môi trên của ông ta vừa nhìn tôi vừa nói. “Cái quái gì đây? Anh đang bị làm sao?”

Tôi lắc đầu, nghẹn ngào, “tôi không biết.” Nhưng điều ấy không đúng. Tôi đã biết điều gì đã xảy ra. Tôi đã bị nguyền rủa bởi một người phụ nữ pháp thuật voodoo có sở thích đam mê những người đàn ông cao ráo.

“Có một người phụ nữ ở đây,” ông chủ nói.

Tim tôi ngừng một nhịp. “Cái gì?” Tôi rên rỉ mếu máo trong khi đang nhìn ông ta qua kính vạn hoa nước mắt.

“Cô ta chờ anh cả sáng nay.”

Chính là cô ta. Cô ta đã đến cửa hiệu bách hoá. Tóc quăn rối bời và những tàn nhang tuyệt vời đến nỗi tôi có thể chết vì chúng. Một người phụ nữ đẹp. Một người phụ nữ độc ác. Tôi di chuyển gần hơn để với tới cô ta bằng những ngón tay căng khớp của mình, nhưng tay tôi đã quá yếu.

Cô ta đang uống một ngụm Faygo vừa bước đến bên tôi và ông chủ của tôi ở trước cửa. “Ôi không,” cô ta nói. “Thế này thì cao quá.” Cô ta đã lắc đầu rồi uống tiếp một ngụm Faygo. “Không tốt chút nào.”

“Cái gì?” Tôi khóc.

“Tôi không biết nữa. Tôi chưa hề giỏi về khoản này. Vì nó thiên về lĩnh vực nghệ thuật hơn là khoa học, thật đấy. Và với điều ấy, tôi rất lấy làm tiếc.”

Ông chủ tôi nhìn sang cô ta, tránh đường khi cô ta bước thẳng đến cái chân đồ sộ của tôi. Cô ấy đã lướt ngón tay dọc theo làn da ướt đẫm mồ hôi của tôi và cảm giác đau nhói giật bắn lên trong não tôi. Tôi run rẩy, cố giữ kiểm soát bản thân mình.

“Cô cần phải biến tôi lại như cũ!” Tôi nói “Cô không thể làm thế với một ai đó rồi bỏ chạy được!”

“Ôi, thật tội nghiệp. Tsk tsk tsk.” Cô ta chậc lưỡi. Nuốt một ngụm Faygo khác. “Anh không hiểu gì sao? Tôi đã thoát được rồi. Ai sẽ tin lời anh đây?” Khi cô ta nói thế, tôi lại nghe thấy tiếng xương răng rắc dịch chuyển và đầu tôi đau như búa bổ. Tôi đã chắc rằng não tôi đang lộn vòng trong hộp sọ như một quả bóng cao su nhỏ mà bạn mua từ máy xu chỉ để đánh mất sau một giờ đồng hồ chơi cùng nó.

Ông chủ tôi vuốt ria mép một cách sợ hãi. Khi cô ta tập trung về phía ông ấy, ông ấy đã nao núng. Ông ta đang run cầm cập. Đáng lẽ có thể làm được nhiều hơn thế. Ông ta đáng lẽ đã có thể bỏ chạy. Đáng lẽ đã có thể nhảy vào xe và chạy về nhà. Nhưng ông ta đã không làm thế. Ông ta đứng như trời trồng khi người phụ nữ ấy bước đến với ngón trỏ chỉ ra trước. Cô ấy đã chọc vào bụng ông ta như thằng Pillsbury Doughboy chết tiệt.

“Ông sẽ dễ thương hơn nếu ông giảm được bớt vài cân.”

Rồi cô ấy bước xuống đường, mất tăm. Như thế. Không lời từ biệt. Không có gì.

Ông ta quay lại nhìn tôi, ngớ người ra. “Tôi biết tôi hơi tròn ở phần giữa, nhưng cũng đâu đến nỗi béo phì bệnh hoạn đâu, nhỉ?” Ông ta hỏi.

Tôi cười lớn cho đến khi tôi khóc như một kẻ điên. Đau quá.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *