Đừng Bơi Trong Những Hố Sụt Ở Mexico

hố sụt itza

Hầu hết chúng ta sống trong sự thiếu hiểu biết ngây thơ. Chúng ta sống trong sự một sự tồn tại được tiếp nối bởi thế giới hiện đại khiến chúng ta tin rằng mọi thứ đều có thể được giải thích một cách hợp lý. Khoa học, lý trí và logic, phần lớn, dường như đã chiến thắng sự mê tín. Tôi cũng đã từng như vậy, hiểu một cách gần như chắc chắn rằng nếu tôi không thể tự mình chạm vào hoặc quan sát được một thứ gì đó, thì rất có thể nó không có chất liệu và không tồn tại.

Mọi thứ đã thay đổi khi tôi mất vợ tôi.

Chúng tôi đã sống cùng nhau suốt nhiều năm, và điều yêu thích nhất của chúng tôi là cùng nhau đi du lịch. Vấn đề duy nhất là chúng tôi có những ý tưởng rất khác biệt cho một kỳ nghỉ. Cô ấy thích nằm trên những bãi biển, đọc sách và nhâm nhi thức uống trái cây để có thể thư giản và quên đi những lo toan tấp nập của cuộc sống. Tôi, mặt khác, là một người ủng hộ trung thành của lịch sử. Tôi yêu thích đến thăm những nơi cổ đại và bước đi trên những bước đi của những người đã sống hàng trăm hay hàng ngàn năm trước đó.

Theo tự nhiên, điều này đồng nghĩa với việc chúng tôi đã trải qua nhiều chuyến đi đến Địa Trung Hải như là một sự thỏa hiệp – Ý, Hy Lạp, Tây Ban Nha và Ai Cập là một vài nơi trong số đó. Tất cả những nơi mà bạn có thể dễ dàng tìm thấy những bãi biển đẹp và các di tích lịch sử trong tầm tay. Tuy nhiên, đại dịch đã thực sự làm trì hoãn kế hoạch của chúng tôi trong vài tháng. Khi chúng ta đóng cửa và phải làm việc liên tục tại nhà, ý tưởng về một cuộc nghỉ mát dần ngày càng trở nên hấp dẫn hơn hết. Thật không may, không nơi nào ở châu Âu có thể tiếp nhận chúng tôi vào thời điểm ấy, vì đã đóng cửa biên giới của họ với người Mỹ.

Tuy nhiên, chúng tôi đã tìm được một nơi mà chúng tôi có thể đến: Mexico. Khi chúng tôi càng tìm hiểu về nơi ấy, nó càng trở nên hoàn hảo. Vô số những bãi biển và khu nghỉ mát, và nếu chúng tôi chọn đúng vùng, chúng tôi có thể dễ dàng tham gia một chuyến tham quan đến các tàn tích cổ của người Maya. Cả hai chúng tôi sẽ có những điều chúng tôi muốn, và có thể cuối cùng được ra khỏi nhà trong một lúc. Tôi đã đặt vé máy bay cho cả hai và một phòng ở khu nghỉ dưỡng, và sau một vài tuần, chúng tôi đã thu xếp và sẵn sàng cho chuyến đi của chúng tôi.

Chuyến bay diễn ra thật suông sẻ, cũng như những ngày đầu của kỳ nghỉ mát của chúng tôi. Tôi ghét phải thừa nhận, nhưng vợ tôi nói có lý. Thật tốt khi chỉ cần nằm đó trên bãi biển, uống cocktail và không cần phải lo lắng về bất cứ điều gì. Khu nghỉ dưỡng chúng tôi chọn cũng rất tốt, bao gồm các bữa ăn và thức uống đã được kèm theo. Dù thế giới có thay đổi cách mấy trong suốt mấy tháng qua, điều này thật tốt khi cuối cùng cũng có thể tạm dừng mọi công việc lại và nghỉ ngơi.

Ngày đi tour của chúng tôi chỉ cách vài ngày trước khi chúng tôi bay trở về nhà. Chuyến xe buýt tham quan được lên lịch để đón chúng tôi tại nơi hẹn cùng với hàng chục du khách khác. Người hướng dẫn viên, Miguel, đưa ra chi tiết lịch trình trong ngày của chúng tôi khi xe buýt bắt đầu lăn bánh. Chúng tôi sẽ đầu tiên được đưa đến tàn tích Maya cổ của Chichen Itza, theo sau đó là bữa trưa ở một nhà hàng địa phương. Sau đó, chúng tôi sẽ dừng lại để bơi ở trong một cenote, một hố sụt được nối liền với mạch nước ngầm, sau cùng chúng tôi sẽ được đưa trở về khách sạn của mình.

Tôi cảm thấy việc đến thăm tàn tích Chichen Itza rất hào hứng. Miguel đã đồng hành cùng chúng tôi trong chuyến tham quan có hướng dẫn khắp di tích ấy, giải thích về những lối sống cổ xưa của người Maya. Anh còn kể chi tiết về những vị thần của họ, như là Itzamn, vị thần dường như là người đứng đầu trong số tất cả các vị thần, thần mưa Chaac và Ek Chuah, vị thần hiến tế con người. Mặc dù cô ấy không bị lôi cuốn như tôi, nhưng tôi đã bảo cô ấy có thể giả vờ bị mê hoặc vì lợi ích của tôi. Tôi biết rằng cô ấy rất mong đợi được bơi trong cenote, vì điều ấy có vẻ phù hợp hơn với những gì cô ấy thích làm và tất nhiên sẽ cho cô ấy một số bức ảnh đẹp hoành tráng để đăng lên Instagram.

Sau khi kết thúc chuyến tham quan Chichen Itza và sau bữa trưa, chuyến xe buýt tham quan của chúng tôi khởi hành đến cenote. Tôi phải thừa nhận, cảnh nơi ấy đẹp như tranh vẽ. Ánh sáng chiếu vào từ phía trên của hố sụt khiến làn nước có màu xanh nhạt lạ thường. Lớp đá vôi bao quanh bên hố sụt cho nó một hình hài phi thực tế. Chúng tôi được cho biết rằng mình có một tiếng để giải trí ở cenote, đồng nghĩa với việc có rất nhiều thời gian để bơi lội và chụp ảnh.

Như lời hứa, sau một tiếng, Miguel đã gọi mọi người, thông báo rằng thời gian của chúng tôi đã kết thúc và rằng chúng tôi phải trở về xe buýt. Trong số các du khách, vợ tôi và tôi đã bơi xa nhất cách thang leo thô sơ được sử dụng để xuống nước. Chúng tôi đã chờ khi tất cả những khách du lịch khác lên khỏi mặt nước và bắt đầu bước ra khỏi cenote, và rồi chúng tôi bắt đầu trèo lên thang, cho một trò đùa, chúng tôi đã làm nó trở thành một cuộc đua. Thật ngây thơ vì tôi đã chiến thắng, tôi leo lên thang trước, cả hai chúng tôi đều cười trong khoảnh khắc vui vẻ mà chúng tôi vừa trải qua.

Trong bước cuối cùng để ra khỏi thang để lên bậc, tôi đã nghe âm thanh bì bõm và một vài bong bóng ngoi lên. Tôi quay lại để thấy vợ mình không còn nữa. Thoạt đầu, tôi nghĩ đó chỉ là một trò đùa, thế nên tôi đã khoanh tay đứng tại nơi ấy với vẻ mặt tự mãn, chờ đợi vợ tôi trồi dậy khỏi mặt nước và cười lớn. Mười giây. Ba mươi giây. Sau một phút, tôi trở nên lo lắng.

Tôi đã nhảy xuống để tìm cô ấy, nhưng cenote quá sâu, và tầm nhìn dưới nước thoạt đầu không rõ ràng. Tôi ra khỏi nước, không mấy để ý rằng trời bắt đầu mưa, và vội vã chạy đến Miguel trong sự sợ hãi, rối rít giải thích mọi thứ vừa xảy ra. Chính quyền Mexico đã được báo, và đã đến cùng với những thiết bị lặn. Họ đã dành thời gian trong vô vọng, tin rằng sau chừng ấy thời gian trôi qua từ khi vợ tôi mất tích, rằng đó không phải là một cuộc giải cứu, mà là một cuộc tìm vớt thi thể.

Họ đã dành nhiều giờ để lặn trong cenote, nhưng đã không thể tìm thấy bất kì dấu vết nào. Họ trông có vẻ như đã muốn từ bỏ và quay về. Tôi đã thành khẩn nài nỉ họ. Tôi không biết tiếng Tây Ban Nha và họ thì biết rất ít tiếng Anh, phần lớn dịch thuật đều nhờ vào Miguel. Khi tôi ngã quỵ xuống đất và sắp sửa khóc, một trong những sĩ quan vỗ nhẹ vai tôi. Tôi ngước nhìn lên. Ông là một người lớn tuổi, có thể tầm năm mươi hay sáu mươi, có lẽ cũng không lâu cho đến ngày về hưu. Ông có vẻ mặt thương cảm.

Rất tiếc, con trai.” Ông nói. “Những vị thần cổ… đôi khi họ sẽ lấy từ chúng ta.” Với một cái vỗ vai khác, ông bước đến và gia nhập lại cùng với các đồng chí trong xe cảnh sát. Tôi được chở về khách sạn của mình, ngồi trong sự thẫn thờ. Tất cả tôi có thể nghĩ về là những gì vị cảnh sát kia đã nói. Những vị thần cổ. Đôi khi, họ lấy từ chúng ta.

Khi quay lại về phòng mình, những gì tôi muốn làm là nằm xuống và khóc. Chỉ mười hai tiếng trước, vợ tôi vẫn còn đây, và bây giờ, chỉ còn tôi. Tuy nhiên tôi không thể. Tôi không thể chỉ nằm đó và từ bỏ. Tôi có cảm giác rằng mình phải làm điều gì đó. Bất kì điều gì.

Tôi mở laptop mình ra rồi bắt đầu đào bới qua tất cả những thông tin mà tôi có thể tìm. Về chủ đề cenote, về vùng lãnh thổ này của Mexico, và về Maya. Bất kì thứ gì có mối liên kết nhẹ, tôi đều đọc tất cả. Tôi đã biết rằng cách nơi tôi một khoảng lái xe không quá xa, có một vùng của Mexico vẫn còn đông đúc dân cư Maya vẫn còn tôn thờ những truyền thống cũ và tín ngưỡng của tổ tiên lâu đời.

Khi mặt trời vừa mọc, tôi đã mướn một chiếc xe và khởi hành về hướng vùng lãnh thổ ấy. Sau gần một tiếng, mặt đường trải nhựa không còn nữa, và tôi đang lái xe trên đất. Tôi đã dừng ở từng làng ở dọc đường. Cầu xin họ giúp đỡ tôi. Thật không may, tại địa phương này, không ai biết tiếng Anh cả. Tôi đã dùng cử chỉ tay, và mọi hình thức giao tiếp khác mà tôi có thể nghĩ đến, nhưng chúng đều vô ích.

Sau gần một tiếng cố giao tiếp với những người Maya địa phương, tôi đã sẵn sàng cho việc quỳ xuống bên cạnh cenote và từ bỏ. Trong khoảnh khắc ấy, một người phụ nữ đang cầm một túi bắp bước ngang qua.

“Tôi đã nghe anh, anh đã nói với những người khác.” Cô ấy nói. Tôi ngây người. Rõ ràng rằng Anh ngữ của cô ấy thô sơ, nhưng đó là nhiều nhất  tôi từng nghe từ bất cứ ai ở đây. Không nói thêm một lời nào tôi đã thuật lại những gì xảy ra với vợ mình. Cô ấy đã lắng nghe, có thể chỉ hiểu ít hơn nửa phần tôi đang nói, nhưng mắt cô ấy mở rộng ra khi tôi nhắc đến “cenote.”

“Thần Chaac, rất quyền lực. Sống ở dưới đáy cenote.”

“Ai?” Tôi hỏi lại.

“Chaac. Thần…” cô ấy có vẻ như không tìm ra được từ để diễn đạt. Cô ấy chỉ lên trời và ra hiệu với những ngón tay rơi xuống.

“Mưa!” Tôi kêu lên.

Si! Mưa!” cô ấy trả lời. “Thời xa xưa, trước khi người Tây Ban Nha đến, tổ tiên của tôi đẩy những phụ nữ đẹp vào cenote. Cho Chaac. Ông ta làm trời mưa.”

Mọi thứ đều sáng tỏ. Người Maya Cổ thường hiến tế những cô gái trẻ trong cenote ở khắp bán đảo Yucatan. Những cenote giống hệt như cái mà chúng tôi đã bơi. Tôi đã gửi một tờ $100 cho người phụ nữ và nhanh chóng trở về xe mà không nói một lời. Tôi đã lái ra khỏi dọc con đường đất, qua khỏi khu vực cho khách tham quan mà chúng tôi đã ở, và về lại Cenote lúc trước.

Tôi thấy nó đã bị bỏ hoang và không có du khách. Có lẽ không còn hướng dẫn viên nào muốn mạo hiểm sau những gì đã xảy ra với vợ tôi ngày hôm trước. Tôi đã nói chuyện với làn nước, cảm thấy mình như một kẻ ngốc, nhưng không còn biết phải làm gì khác. Van xin thần Chaac. Tôi cầu xin ông ta. Cuối cùng, tôi đã hứa với ông. Ngay sau từ cuối cùng thoát ra khỏi miệng tôi, những bong bóng xuất hiện trên bề mặt nước. Vợ tôi trồi lên, trông giống hệt lúc lần cuối cùng tôi trông thấy cô ấy.

Tôi đã đỡ cô ấy khỏi cenote và ôm chầm thật chặc lấy cô ấy hơn tôi có thể trước đó. Tôi nói rằng tôi yêu cô ấy rất nhiều. Trông cô ấy bối rối về lý do vì sao chúng tôi đang ở một mình trong buổi tối ở cenote, và khi tôi càng kể nhiều hơn, cô ấy có vẻ như không nhớ gì về ngày hôm trước. Tôi đã không cố nhấn mạnh thêm về chủ đề ấy, lái xe cùng nhau trở về khách sạn.

Chúng tôi chỉ còn một ngày nghỉ ở khách sạn sau hôm ấy, và tôi đã để cô ấy tận hưởng mọi giây phút của nó, nằm thoải mái trên bãi biển, mặc dù tim tôi như muốn rụng rời mỗi khi cô ấy bước xuống nước. May mắn rằng không có gì đã xảy ra. Chúng tôi đã bay về nhà ngày hôm sau suông sẻ, và chỉ vài tháng sau, tôi đã rất phấn khởi khi cô ấy nói rằng chúng tôi sắp sửa chào đón đứa con đầu lòng.

Chỉ ngày hôm trước, chúng tôi biết được một điều đã khiến tôi ít hào hứng hơn. Một điều đã khiến tôi lo ngại. Một điều đã khiến tôi gợi nhớ lại lời hứa với Chaac khi tôi quỳ cạnh làn nước của cenote van xin ngài tha cho vợ tôi.

Thì ra, trong bụng vợ tôi là một đứa con gái.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *