3-3-33

sương mù dày đặt

Đã gần đến giờ. Đã gần đến giờ. 11:54 P.M. Đã Gần đến giờ.

Mẹ tôi hướng dẫn chúng tôi phải làm gì trong suốt thời gian Nó ở đây. “Cúi đầu xuống, bịt tai lại, và bằng mọi giá, cho dù các con có tò mò cách mấy và cho dù Nó có nói gì, không được nhìn vào Nó.” Bây giờ là 11:55 P.M.

Nó đến sau mỗi 33 năm. “Mỗi ngày thứ ba của tháng thứ ba của sau mỗi ba mươi ba năm” như những câu chuyện cổ. Họ nói về việc cha mẹ của họ cũng đã kể điều tương tự cho họ biết và giờ họ kể lại cho chúng tôi. “Cúi đầu xuống, bịt tai lại…” và mọi thứ. Họ nói họ đã suýt nhìn Nó lần đầu. Họ kể rằng Nó thì thầm với bạn, nói bạn nghe những điều mà không ai khác sẽ có khả năng biết, nói rằng Nó sẽ không mách ai biết khi bạn nhìn thẳng vào mắt nó và nói lời xin lỗi cho bất cứ tội lỗi nào bạn đã gây ra mà Nó nói rằng Nó biết bạn đã làm. Dĩ nhiên, họ đã không ngu ngốc đến nỗi để rơi vào bẫy, nhưng họ đã có một vài người bạn đã vượt qua được. Một số những đứa trẻ hay thường gây rắc rối so với một đứa trẻ bình thường và không thể để rủi ro cha mẹ chúng biết được chúng đã làm gì. Nhưng, khi tôi hỏi chuyện gì đã xảy ra với những người bạn của họ, họ chỉ có thể run rẩy và nói sẽ tốt hơn khi chúng tôi không biết. Bây giờ là 11:56 P.M. rồi.

Tôi có thể nhận thấy màu xám mờ nhạt của một thứ gì đó hẵn là những đám mây bão bắt đầu chuyển dạng từ xa. Cha tôi nói rằng ông cho rằng Nó sẽ không đến trong lần đầu khi ông còn bé, bởi vì khi đó có rất ít mây. Nó luôn đến sau những đám mây. Không thích ánh sao sáng, thậm chí khi trời tối như hôm nay. Một thứ gì đó về những ánh sáng mờ của những ngôi sao cũng là quá sáng đối với Nó. 11:57 P.M.

Ông nói rằng những đám mây không bắt đầu cho đến 11:58, và khi 11:59 đến chúng đổ tràn từ những ngọn núi vào trong thành phố như một làn sương mù khổng lồ, đói khát, đang thèm thuồng cho dù là một miếng thịt người nhỏ xíu mà nó đã bị trói buộc khỏi, ngoại trừ một hai người đang leo núi khi ấy. Ông nói rằng trước khi những đám mây kịp nuốt chửng nhà của ông, cha mẹ ông đã kịp nắm chặt tay ông và kéo ông xuống tầng hầm trước khi đóng sầm cửa lại. Ông nói Nó di chuyển trong những đám mây, ở mọi nơi và mọi nơi cùng lúc, tìm kiếm những người không thể tự vệ, đủ ngây thơ để nhìn vào nó. 11:58 P.M.

Chà. Cha tôi đã nói đúng. Trông như thể những đám mây kia vừa nổ ra từ hư vô. Dù sao thì, trước khi tôi phải đi xuống tầng hầm, tôi cần phải nói cho bạn biết rằng tôi đã có thể thuyết phục ông bà tôi chuyện gì xảy ra khi ta nhìn vào Nó, phòng trường hợp bạn vô tình sống trong thành phố mà nó hay đến mỗi ba-mươi-ba năm: Bạn sẽ trở thành một phần của Nó. Ông còn bé khi Nó đến lần đầu. Họ đã không kịp khóa cửa nhà kĩ và mây đã có thể luồng vào. Bạn sẽ nhìn, bất thần và Nó rất đói, đôi mắt ác độc, hay bất cứ thứ gì Nó có ở vị trí của chúng. Rồi người bạn run rẩy. Bạn cố nhìn khỏi Nó, nhưng bạn không thể. Ông nội kể rằng ông đã nghe bạn của ông, Noah, thốt lên qua cái miệng bị mắc kẹt vĩnh viễn của cậu ta một điều gì đó như “Cứu tớ.” 11:59 P.M.

Trời ạ. Nó vừa mới tạo ra một làn sóng lớn từ trên những ngọn núi. À, cha mẹ tôi nói đã đến lúc để vào tầng hầm rồi, nên tôi phải hoàn thành thứ này thật nhanh. Ông nội tôi nói rằng ông đã mạo hiểm tất cả để mở mắt ti hí một khoảng gần một mili-mét để quan sát điều gì đang xảy ra với Noah. Và, dù ông không thể nhìn bất cứ thứ gì trước Noah, mà rõ ràng là ông đáng lẽ phải thấy. Thôi, tôi giờ buộc phải chạy trong khi kể nốt cho bạn đoạn cuối này; cơn bão đang đến gần nhà tôi rồi. Ông nói rằng Noah bắt đầu run nhiều hơn, nhiều đến mức ông có thể nghe tiếng răng cậu ấy gõ cầm cập vào nhau. Và rồi quần áo của Noah bắt đầu rơi trượt xuống, và ông có thể thấy rõ những vết bẩn màu đỏ thẵm xuất hiện ở nhiều nơi trên quần áo cậu ta khi chúng rơi xuống thêm. Rồi gương mặt của Noah dần bị tan chảy, cùng lúc với áng mây hòa quyện lấp đầy khoảng trống. Máu và mây, ẩm ướt lạnh lẽo tuôn ra từ mọi lỗ thông trong hộp sọ của cậu ta khi quần áo của cậu ta tiếp tục lún xuống sâu hơn. Bây giờ, ông nội tôi cũng có thể nhìn thấy những đám mấy tràn qua áo của mình. Rung chuyển, tan chảy và biến đổi, với một tiếng thét chói tai cuối cùng, Noah đã biến mất, chỉ còn lại bộ quần áo đẫm máu. Được rồi, đây là lúc tôi phải đi. Chỉ cần nhớ: cúi đầu xuống, bịt tai, và dù có chuyện gì, cho dù bạn có tò mò đến đâu và bất kể Nó nói gì với bạn, đừng nhìn vào Nó. 12:00 A.M.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *