Dượng Tôi Đã Để Lại Cho Tôi Một Quán Bar Nhỏ Kỳ Quái (p4)

khói xanh
Phần Bốn: Một Trong Những Vị Khách Của Tôi Không Bao Giờ Ngừng Khóc

Bạn có thể nhớ ra một vài khách quen của quán bar của tôi, The New Saloon. Đây là câu chuyện về quý bà hay khóc và gọi whiskey tại nơi đây, Shauna. Cho rất lâu, tôi không biết điều gì thêm về bà ta.

Vì tôi có thể không kể những câu chuyện này theo trình tự thời gian, tôi có lẽ cũng nên nhắc lại rằng việc chuyện này đã xảy ra trước vụ rắc rối với cô bé nhỏ. Và không lâu sau vụ lộn xộn về Cole.

Điều bạn cần biết chính là đôi khi, tôi có những hứng thú và sự tò mò nổi lên một cách bất chợt. Một ngày nọ, tôi trải qua chính xác điều ấy, và mục tiêu trong tầm ngắm của tôi chính là quý bà đang ngồi khóc trong góc. Tôi đứng gần đó để quan sát bà ta một lúc, không chắc liệu mình có nên bước sang bên ấy hay không. Tôi muốn trò chuyện với bà ta, nhưng lưỡng lự rằng có thể sẽ làm bà ta không hài lòng. Tôi hỏi ý kiến Andrik và anh ta nói cứ thử xem và đó là những gì tôi cần để bắt đầu.

Tôi bước đến bên bà, với một ly whiskey khác trên tay. “Thứ lỗi cho tôi, Shauna? Xin chào…”

Bà ngẩng mặt nhìn lên, mái tóc dài bạc phơ ôm lấy khuôn mặt nhăn nheo, sưng húp vì khóc. “Xin chào? Cô là… Giulia, đúng không?”

“Chính là tôi,” Tôi đáp lời, đặt ly rượu xuống trước mặt bà ta. “Ly này tôi mời. Tôi có thể ngồi cùng bà không?”

“Được, tất nhiên,” bà ta thì thầm, giọng bà ta run rẩy và khó thở vì nước mắt. Tôi mỉm cười và ngồi xuống đối diện bà ta. Nhìn gần, đôi mắt bà ta trông buồn bã hơn gấp nhiều lần. Tôi hắng giọng. “Tôi hy vọng bà không cảm thấy phiền khi tôi hỏi, nhưng… vì sao bà khóc?”

Shauna nhìn tôi một vài giây rồi lại cúi đầu xuống, càng khóc nức nở hơn. Đôi vai của bà run bần bật và nước dãi chảy ra từ môi dưới chùng xuống của bà. “Brendan nhỏ bé. Mọi thứ bắt đầu với Brendan, nó là đứa đầu tiên… đứa đầu tiên tôi khóc thương. Từ rất lâu rồi; rất, rất lâu rồi. Hơn một thế kỷ trước, hoặc thậm chí là hai.”

Tôi nhăn mặt. Tôi đã không ngờ được bà đã bắt đầu kể chuyện dễ dàng như thế, hơn nữa là về chuyện đã xảy ra từ hai thế kỷ trước. Một phần trong tôi đang thắc mắc liệu bà ta có đang nhầm lẫn hay hơi điên một chút, nhưng trong lúc ấy, khi trải nghiệm với một vị khách nào đó kia khi ông có một bản sao y hệt vẫn còn tươi mới trong ký ức của tôi, nên còn ai có thể nói được điều này là bất khả thi?

“Tôi đến từ một ngọn đồi… một ngọn úi,” bà ta tiếp tục, giọng bà ta gần như không khác gì đang thì thầm. “Tôi đã thăng hoa tại nơi ấy. Tôi cần phải cảnh báo họ, tôi cần phải cảnh báo mọi người, nhưng tôi cũng cần phải khóc cho họ. Tôi đã từ bỏ việc cảnh báo mọi người. Điều ấy đã xảy ra ở mọi nơi nhưng tôi không thể ở mọi nơi, nên họ sẽ không bao giờ nghe tiếng la thét của tôi. Nên tôi phải khóc thương cho những người đã bị quên lãng, những người đã biến mất hay bị thay thế… những đứa bé… những linh hồn tội nghiệp đã bị cướp đi sự sống.”

“Ý bà là sao?” Tôi khẽ hỏi. Tôi muốn hiểu rõ, tôi mong được biết thêm một cách tuyệt vọng, nhưng những thứ bà ta kể thật mơ hồ đối với tôi.

“Thưa quý cô,” bà ta thốt lên thật nhẹ, nhìn lên về phía tôi qua đôi mắt mí lót của bà. “Trông cô không giống Mack chút nào. Cô thật khác biệt so với ông ta. Thật kỳ lạ khi ông ta đã chọn cô làm người tiếp quản.”

Tôi cau mày. “Khác như thế nào?”

“Bởi vì…” tà ta có vẻ như đã quên mất điều bà ta sắp sửa nói ra. “Tôi không…” giọng của bà ta lại vỡ òa và bà ta đã chìm trong cơn nức nở. Đột nhiên, bà ta ngồi thẳng dậy, đầu bà ta giật lên và nhìn thẳng vào mắt tôi. Tôi gần như nhảy dựng lên bởi hành động đột ngột ấy. Khi bà ta lên tiếng lần nữa, giọng trở nên rất nghiêm khắc và đều.

“Brendan nhỏ bé đang ra ngoài chơi cùng bạn ở trong một khu rừng gần nhà. Chúng không được phép vào đó và chúng biết thế, nhưng chúng chỉ là những đứa trẻ. Chúng không thèm để tâm. Thứ chúng không biết chính là con quái vật đang rình rập trong khu rừng ấy, con quái vật mà cha mẹ của chúng đã không khuyến cáo chúng, tin rằng họ là những người tiến bộ văn minh khi từ chối nghe theo những sự mê tín địa phương. Họ đã nghĩ rằng chỉ là do khu rừng có nhiều thú hoang, chỉ thế thôi. Sự nguy hiểm, đã không được dự trù. Những đứa trẻ ấy đã chơi trò trốn tìm, và tất cả đều được tìm thấy, ngoại trừ một. Không ai còn thấy Brendan nữa. Người ta đã tìm thấy một mảnh vải rách từ bộ đồ của cậu bé bị máng trên cây. Đó là những gì còn sót lại của cậu bé.”

Shauna ngừng lại, nghiêng đầu trông như đang thắc mắc liệu tôi có đang lắng nghe hay không. “Khi Brendan mất, tôi đã khóc. Tôi đã ngồi cạnh dòng suối nhỏ nơi mẹ và chị của cậu bé đến để lấy nước, và tôi đã khóc, chờ đợi họ đến. Tôi thậm chí đã biết cậu ta đã chết trước khi những đứa trẻ khác quay lại với tin tức về sự biến mất của cậu ấy.”

Tôi ngồi đó nhìn bà chăm chú, đầu óc tôi rối bời. Bà tiếp tục nhìn chằm chằm vào tôi nhưng đôi vai bà đã chùng xuống lại. Bà ta chầm chậm với tay đến ly rượu và đưa nó lên môi, nhấp một ngụm whiskey rồi tiếp tục. “Mỗi người trong số các chị em chúng tôi đều có một gia đình để cảnh báo và khóc thương. Họ dõi theo những gia đình ấy qua nhiều thời đại, họ đưa tin tức về cái chết của một người thân yêu hoặc sự diệt vong sắp xảy ra ngay cả khi người đó đang ở rất, rất xa. Tôi không có một gia đình như thế. Tôi ở đây để làm điều ấy thay cho họ.”

Đầu óc tôi quay cuồng. Một phần trong tôi đang sợ hãi, nhưng phần còn lại đơn giản là đang cảm thấy choáng ngợp. Có quá nhiều thông tin để xử lý. Đột nhiên, tôi cảm thấy một bàn tay trên vai mình và nhìn lên thấy Andrik đang đứng cạnh tôi. “Mạo muội, Shauna, tôi cần cô ấy một chút.”

Và như thế, anh ta đỡ tôi đứng lên và dẫn tôi qua cửa đôi của quán bar, ra bên ngoài trời đêm lạnh và tối. “Có vẻ như cô cần sự nghỉ ngơi… và một vài lời giải thích, có lẽ. Bà ta có vẻ căng quá nhỉ?”

“Anh có thể nói thế,” tôi vừa thì thầm, vừa đưa tay lên để xoa thái dương. “Vậy… anh biết bà ta? Bà ta có nguy hiểm hay gì không?”

Andrik mỉm cười rồi lắc đầu. “Không hề. Nhưng bà ta không phải là con người.”

“Chúng ta không có nhiều khách như thế, đúng không?”

“Chúng ta cũng không có nhiều nhân viên như thế đang làm việc ở đây,” anh ta trả lời với một cái nhún vai. “Shauna thì không như chúng ta. Thực ra, tôi cảm thấy hơi tội nghiệp cho bà ta. Shauna là một banshee. Hay ít ra là một gì đó tương tự. Truyền thuyết và cổ tích không đáng tin, một ai đó luôn kể câu chuyện sai lệch đi.” Anh ta ngừng một lúc. “Cô có biết gì về banshee không?”

Tôi thở dài. “Dĩ nhiên là không.”

“Chà, banshee là một loại tinh linh. Tên gọi có nghĩa gần giống với như giai điệu của một người phụ nữ từ bồng lai tiên cảnh, dù họ không được xem là tiên. Họ như là một thứ gì đó… ở giữa, tôi phải nói. Dù sao thì, họ là những điềm báo của cái chết hoặc sự bất hạnh tột độ. Đôi khi, họ thậm chí dự đoán được cả cái chết. Khi cô trông thấy một banshee – một banshee khác Shauna – và cô ta đang khóc thảm thiết hay gào thét, điều ấy có nghĩa là một ai đó rất thân thiết với cô đã mất hoặc sắp sửa mất.”

“Chờ đã, cô ta đã nói điều gì đó tương tự như thế! Một điều gì đó về loài của cô ta phải theo dõi một gia đình hay gì đấy…”

“Một số banshee đã được biết có sự gắn kết với một gia đình cụ thể, điều ấy là đúng. Những banshee khác thì xuất hiện ngẫu nhiên. Shauna mặt khác… bà ta có cả một nhóm để dõi theo. Những người có cái chết với nguyên nhân không tự nhiên. Như, bà ta sẽ không khóc cho những người chết do tuổi già lấy ví dụ, nhưng bà ta sẽ khóc than cho những người bị giết bởi, ừm, linh hồn ác độc.” Anh ta thở dài, nhìn lên bầu trời lấp lánh như mơ. “Hãy tưởng tượng điều ấy. Có thể bà ta sẽ không bao giờ ngừng khóc được. Bà ta khóc không kịp.”

“Vậy bà ta sẽ buồn mãi mãi? Điều này thật tệ. Chúng ta có thể làm gì để giúp bà ta không?”

Andrik đã lắc đầu. “Đó là loài của bà ta. Cô không thể ngăn cản bà ta là chính mình được. Cũng như cô cũng không thể kéo tôi ra khỏi quán bar này được. Hai chuyện này tuy không giống chính xác nhưng… cũng tương tự. Bà ta sẽ không ngừng lại, bao giờ. Đó là vì sao bà ta ngồi trong quán cả ngày. Bà đã ngừng chạy vòng quanh để tìm người để khóc than, nên có lẽ bà đang khóc cho chính mình, tôi nghĩ. Tôi nghĩ bà đã cố sống một cuộc sống bình thường. Tôi không biết bà sống ở đâu hay bằng cách nào kiếm đủ thu nhập để chi trả tiền rượu, nhưng tôi đã không nói chuyện với bà đủ lâu để tìm hiểu điều ấy.”

Tôi đã cảm thấy thật tiếc. Tôi cảm thấy tội nghiệp bà. Trông bà ta cũng hiền nữa. Đột nhiên tôi có một ý tưởng. Nếu bà ta biết mặt những cái chết mà bà ta đang khóc than, thì có lẽ bà ta sẽ cũng sẽ biết Cole. Tôi nhanh chóng chạy vào trong lại và ngồi phịch xuống ghế đệm đối diện Shauna. “Này, ừm… tôi có một người bạn mà tôi nghĩ rằng có chuyện gì đó tồi tệ đã xảy đến với ông ta. Có thứ này, con vật này có thể biến nó trở thành giống hệt ông ta, và nó đã thế chỗ ông ta. Ông ta đã nói rằng sẽ đi đối mặt với nó. Tôi vẫn chưa thấy ông ta quay lại, và tôi biết rằng con quái vật kia vẫn đang sống cuộc sống của anh ta, nên…”

“Cô muốn biết liệu ông ta có còn sống,” bà ta khẽ hỏi. Tôi đã gật đầu và người phụ nữ lớn tuổi lại thở khò khè.

“Tôi xin lỗi vì đã nhờ điều này,” tôi nói thêm. “Tôi không muốn làm phiền bà, tôi chỉ nghĩ-“

“Tôi nhớ ông ta. Cũng lâu rồi, nhưng tôi nhớ.” Giọng bà ta yếu và ấp úng, như thể bà ta phải gồng mình, nhấn từng câu từ một cách khó khăn. “Tôi đã hét lên khi thấy trước kết cục không thể tránh của ông ta, nhưng rồi tôi đã ngừng lại. Tôi biết ông ta đã gặp nguy hiểm nhưng tôi đã không chắc ông ta đã chết.”

Ngực của tôi trở nên nhẹ nhõm hơn bao giờ hết. Tôi nghĩ rằng mình đã quên mất rằng sự mất tích của Cole đã đè nặng lên tôi như thế nào. Tôi đã thắc mắc liệu rằngs ông ta có thật sự sống sót, và rằng ông ta sẽ quay lại để kể tôi biết chính xác chuyện gì đã xảy ra, nhưng cho hiện tại, tôi hài lòng vì biết chí ít cũng có cơ may rằng ông ta đã vượt qua được. Đó là tất cả những gì tôi có thể hỏi và đã nhận lại được nhiều hơn mong đợi.

“Shauna, cảm ơn bà đã cho tôi biết điều ấy. Tôi hy vọng rằng tôi đã không làm phiền bà, tôi chỉ cần biết chuyện gì đã xảy ra với ông ta.”

“Không sao,” bà ta thở ra. Tôi ngạc nhiên khi bà ta nắm lấy tay tôi, nở một nụ cười nhạt nhoà. Tôi đã nắm chặt tay bà ta. Da của bà ta nhăn nheo và những ngón tay cứng lại, nhưng có một sự ấm áp an ủi từ bàn tay ấy. Và sau đó, đột nhiên, bà ta mở miệng rồi bắt đầu khóc thét. Giọng của bà giờ đây rất chói tai và lớn, cắt ngang bầu không khí ngột ngạt và kết thúc tiếng trò chuyện ồn ào của những khách quen khác một cách đột ngột. Bàn tay còn lại của bà hất ngang qua bàn, những ngón tay xương xẩu của bà quấn lấy cổ tay tôi với một sức mạnh mà tôi không ngờ là bà có được.

Bà ta đã kéo tôi về phía bà, qua khỏi mặt bàn, trong khi vẫn la thét như một con thú hoang. Tôi đã bị sốc – ban đầu, tôi không thể di chuyển, sau đó tôi đã cố để rướn cổ lên để nhìn bà ta. Gương mặt nhăn nheo của bà đã biến thành một biểu cảm kỳ quái, vặn vẹo mà tôi không thể hiểu. Mắt bà ta trợn trắng và nước dãi bắt đầu nhiễu xuống từ cái miệng đang mở rộng của bà.

“Nó đang đến! Nó đang đến! Nó sẽ ăn sống cô, nó sẽ tìm đến để xé toạc cô ra từ bên trong!” bà ta gầm rú, giọng bà ta trở nên trầm và khàn. Tôi không thể bình tĩnh được, tôi đã thét lớn, van xin bà ta thả tôi ra. Nắm tay của bà ta trên cánh tay của ta là không nhân nhượng và đã làm những giọt nước mắt đau đớn trào ra khỏi khoé mi tôi. Bà ta sẽ làm gãy cổ tay tôi mất, tôi nghĩ.

“Nó sẽ lan rộng từ bên trong cô! Nó đang đến bây giờ!” Tiếng la của Shauna đã át mất tiếng la của tôi. Những câu chữ phát ra thật nhanh từ môi của bà ta, một vài hạt nước miếng đã bắn vào mặt tôi, dính vào gò má tôi khi tôi đã cố nảy mình lại trong vô vọng. “Tinh linh ấy sẽ gắn bó với cô! Nó sẽ, nó sẽ cố…” giọng bà ta trở nên nhỏ dần và bà ta bắt đầu hớp hơi. Andrik đã đến và cố kéo tay bà ta, cố tách chúng tôi ra.

Cuối cùng, bà ta thả tay tôi ra và tôi đã chìm mình xuống bàn lại. Mọi thứ đã xảy ra chỉ trong vài giây, nhưng cảm thấy như thể đã kéo dài cả một vĩnh hằng. Tay tôi nóng rát vì đau và tôi đã thở dốc như điên. Danika chạy đến bên tôi trước.

“Ôi Chúa ơi, cô có sao không?” Cô tóc vàng hỏi, cẩn thận đỡ tôi vai tôi dậy và dựa tôi lên ghế.

“Tôi nghĩ có gì đó đã gãy rồi,” tôi lẩm bẩm.

“Chuyện ban nãy là sao vậy?” Andrik đứng sừng sững bên cạnh Shauna, nhìn xuống bà trong sự giận dữ và khó tin. Bà vẫn không trả lời, chỉ ngồi đấy, đôi môi run rẩy như thể đang khóc lóc, nhưng không một âm thanh phát ra từ môi. Cuối cùng, bà ta chầm chậm chống người đứng dậy. Andrik, với vẻ mặt rối bời, đứng sang bên để bà có thể bước qua anh ta. Tôi đã dõi theo khi bà ta rời khỏi, dáng người cong vẹo, mảnh khảnh của bà ta đi mất hút sau cửa đôi màu đỏ của quán.

“Anh để bà ta đi thế à?” Danika hỏi Andrik, trông còn chưa hết kinh hoàng.

“Đúng rồi, cùng nhau đi bắt ma nào, điều ấy sẽ có kết cục tốt đẹp đấy,” anh ta trả lời, lắc đầu. “Điều này chưa bao giờ xảy ra trước đây. Bà ta thường rất hiền lành và thụ động. Tôi không biết chuyện gì đã ảnh hưởng đến bà ta.” Nhìn xuống tôi, anh ta nói, “Cô có đau nhiều không? Nó tệ không?”

“Tôi không thể cử động cánh tay tôi,” tôi nói với anh ta, cắn môi để cố không khóc. Không chỉ có cơn đau nhức nhối ở cánh tay, tôi còn rất run. Những lời của Shauna vẫn còn vang vọng trong tâm trí tôi. Nếu cô ấy có thể dự đoán cái chết của mọi người và cảnh báo họ về nó, thì chuyện bạn nãy có ý nghĩa gì với tôi? Tôi thực lòng mong rằng cô ấy chỉ vừa bị nhầm lẫn, nghe có vẻ tàn nhẫn, nhưng thực sự tôi không tin điều ấy cho lắm. Tôi vô cùng sợ hãi.

“Cô nên đi gặp bác sĩ,” Andrik nói. “Cô biết cách đến bệnh viện chứ?”

Anh ta nói đúng, tôi sẽ không thể lái xe với chỉ một tay. Tôi cuối cùng đã ra ngoài và gọi điện cho vài người. Tôi may mắn đã có một người bạn sống gần đó để đến và chở tôi đến bệnh viện. Tôi không nhớ chi tiết nhưng cổ tay tôi đã không bị gãy. Nhưng vẫn mất một khoảng thời gian để tôi có thể cử động lại được. Hơn nữa, cánh tay tôi đã bị bầm nặng, nhất là nơi Shauna đã ghị chặt những đầu ngón tay của bà ta. Sau tất cả, tôi nghĩ điều tồi tệ nhất về chuyện này chính là cú sốc. Shauna đã không trở lại trong một thời gian dài sau đó. Bà ta đã tránh The New Saloon gần năm tháng liền, nếu tôi nhớ không nhầm. Khi bà ta quay lại quán, mọi thứ diễn ra như thể chưa có chuyện gì xảy ra. Chúng tôi đã e dè khi để bà ta vào lại nhưng rồi cuối cùng cũng đã bỏ qua, bà ta chỉ ngồi xuống và khóc. Shauna và tôi không còn trò chuyện lâu nữa.

Tôi phải nói thật, cảm giác thật lạ khi phải viết mọi thứ ra như thế. Không chỉ vì nó đã xảy ra từ lâu và tôi vẫn còn cảm thấy tội nghiệp Shauna vì gánh nặng của bà ta, mà còn bởi vì tôi giờ đã biết những gì bà ta đã nói hôm ấy chính là một lời cảnh báo dành cho tôi. Và giờ đây, nhiều năm sau, tôi cũng biết bà ta đã khuyến cáo tôi về điều gì; thứ đã đến tìm tôi, “nó”. Tôi có thể cảm nhận “nó” trong người tôi khi tôi đang gõ những dòng chữ này.

Phần 5

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *