Tôi Nghĩ Bạn Cùng Phòng Của Mình Là Một Sinh Vật Huyền Thoại Nhật Bản

Bạn Cùng Phòng Của Tôi Gần Đây Rất Lạ. Tôi Nghĩ Cô Ấy Là Một Sinh Vật Huyền Thoại Nhật Bản

Khi tôi viết điều này hôm nay, là để hy vọng rằng trải nghiệm của tôi sẽ giúp ích cho ai đó. Tôi phải thừa nhận rằng câu chuyện của mình bất thường, và tôi biết hầu hết các bạn sẽ không tin nó. Nhưng ít ra, tôi sẽ có thể nhìn bản thân mình trong gương, biết rằng mình đã làm mọi thứ trong khả năng để cứu người vô tội. Để rõ ràng, tôi đoán tôi sẽ phải bắt đầu từ lúc ban đầu, trong lần đầu gặp mặt Emiko.

Lần đầu tiên tôi gặp cô ấy là ngoài cửa nhà tôi. Một vài ngày trước đó, tôi đã đăng một quảng cáo trên Craigslist để tìm một người bạn cùng phòng. Tôi đã không mấy thích thú cho việc chia sẻ không gian sống của mình, nhưng tôi là một học sinh, và gia đình tôi không có đủ điều kiện để giúp chi trả tiền học phí hay tiền thuê nhà. Nên, tôi đã phải trở nên sáng tạo để có thể tiết kiệm tiền. Bạn trai tôi vừa chia tay với tôi và tôi cần một ai đó để giúp chi trả khoảng tiền thuê nhà. Nhà chung cư của tôi ở Pari, có hai phòng ngủ, và nằm ở vị trí gần phương tiện công cộng và một số cửa hàng.

Không lâu sau khi đăng bài quảng cáo, hộp thư của tôi gần như bị lấp đầy bởi những email mà tôi nhận được. Thật lòng mà nói, tôi đã không định đọc tất cả. Tôi không muốn phải dành nhiều giờ hay thậm chí ngày để đọc từng tin nhắn.

Vậy, để bắt đầu, tôi đã chọn phương án đến-trước, được-trước, mà không mấy hữu hiệu. Tôi không biết liệu có phải do loài người dần trở nên lười biếng hay lời đề nghị quá hấp dẫn, nhưng những thông điệp tôi mở ra để giống hệt nhau.

Xin chào. Tôi vừa xem quảng cáo của bạn trên Craigslist, và tôi có hứng thú. Rất mong sớm được nghe hồi đáp từ bạn!

Tôi nhanh chóng trở nên chán nản khi đọc đi đọc lại một nội . Nên, tôi đã vào bếp để lấy thức ăn nhẹ và cà phê để giúp tôi vượt qua công việc nhàm chán này. Khi tôi ngồi lại cạnh laptop của mình, tôi đã thấy một tin nhắn vừa nhận, và địa chỉ email của người gửi đã khiến tôi chú ý.

<<Emiko.Shibata@asahinet*.jp*>>

Nó không phải là một địa chỉ email mà tôi đã từng gặp trước đó nhưng tên của người gửi đã cho tôi biết đó là một người phụ nữ Nhật. Điều ấy khiến tôi hào hứng hơn để mở email.

Bạn biết đấy, từ khi còn bé, tôi đã ấn tượng với mọi thứ liên quan đến nước Nhật. Lịch sử Nhật, văn hóa, và ẩm thực của họ luôn là niềm đam mê của tôi. Đến nỗi tôi đã dần học ngôn ngữ, với dự định sẽ du lịch đến Nhật trong tương lai và cuối cùng đã có thể đến thăm đất nước mà tôi yêu mến thật sự mà không cần phải đặt chân lên nó.

Tôi nhấp ngay vào email ấy, với hy vọng không bị thất vọng bởi nội dung của nó. Tôi đã không thất vọng. Trước mặt tôi là một bài viết dài, nhưng rất trau chuốt, và khi đọc nó, tôi biết nhiều điều về Emiko. Cô ấy 24 tuổi, chỉ lớn hơn tôi một chút. Cô ấy đến Pari để học chuyên ngành Nghệ Thuật trong đất nước mà đối với cô, là đại diện tốt nhất cho Nghệ Thuật. Điều ấy khiến tôi mỉm cười khi biết rằng cô ấy cũng có hứng thú với đất nước của tôi cũng như tôi đối với đất nước của cô ấy. Và trên hết, cô ấy cũng có đính kèm một số ảnh chụp của cô trong những chuyến đi đến nhiều vùng của nước Nhật.

Tôi đã rất ngạc nhiên bởi vẻ đẹp của cô ấy. Cô ấy cao. Đôi mắt và nụ cười thật đẹp, và trông cô ấy như một người hiền lành. Nhưng điều khiến tôi chú ý nhất là mái tóc của cô. Nó thật cuốn hút. Mái tóc đen, dày, và xõa dài xuống đến phần hông của cô ấy. Trong một bức ảnh, cô ấy đang đứng giữa một khu rừng. Màu nâu của cây cối và những chiếc lá đang rơi xung quanh cho thấy rõ rệt mùa của bức ảnh. Và mái tóc của cô bay trong gió theo cách như có vẻ rằng chúng có ý thức của riêng chúng vậy.

Khi tôi đọc email và xem xong những bức ảnh, hết lần này đến lần khác, tôi chỉ muốn biết thêm về cô ấy và, ai biết được, chúng tôi có thể trở thành bạn thân cùng chia sẻ những sở thích chung. Tôi đã gửi thư trả lời với thời gian và địa chỉ để cô có thể đến và thăm căn hộ của tôi và trong sự mừng rỡ của tôi, cô đã đồng ý.

Ngày ấy cuối cùng đã đến và khi tôi mở cửa nhà mình, tôi đã ngạc nhiên khi thấy cô thậm chí còn đẹp hơn so với những bức ảnh và có vẻ hiền hơn tôi dự đoán.

Tôi chào cô ấy với một nụ cười tươi, và chúng tôi bắt đầu trò chuyện như chúng tôi đã biết nhau từ rất lâu. Cô ấy nói tiếng Pháp gần như trôi chảy và ngữ giọng của cô chỉ càng làm tăng thêm sự duyên dáng của cô. Sau đó, tôi đã dẫn cô tham quan khắp nhà. Cô ấy rất thích nó và đó là cách tôi và Emiko trở thành bạn cùng phòng.

Cũng đã gần một năm trôi qua, và, như tôi đã đoán, tình bạn của chúng tôi chỉ càng thắm thiết hơn. Emiko là một người hòa đồng và rất dễ chịu khi sống cùng. Cô ấy chia sẻ phần việc nhà của mình; cô ấy tế nhị và điều tuyệt vời hơn chính là không ngại dành nhiều giờ để kể về nước Nhật và về ngôi làng nhỏ mà cô ấy đã lớn lên, ở vùng Nagano.

Nhưng điều tôi thích nhất chính là những món ăn mà cô nấu hằng ngày. Cô ấy thích nấu ăn nhưng kỳ lạ thay, lại ăn ít như một con chim sẻ. Tôi thường chọc ghẹo cô ấy và nói rằng sức ăn của cô ấy bé như miệng của cô. Và với khiếu hài hước, cô ấy luôn cười, trước khi nương theo lý lẽ của tôi rằng, miệng tôi to nên không nghi ngờ gì đó là nguyên nhân tôi ăn quá nhiều.

Tôi đoán cho đến bây giờ, bạn có lẽ cũng đang thắc mắc những gì tôi vừa kể bạn biết có liên quan đến những khuyến cáo mà tôi dành cho bạn như thế nào. Thì, khi bạn đọc nốt, mọi thứ sẽ sáng tỏ.

Bởi vì người tuyệt vời như Emiko, luôn có một thứ gì đó khiến tôi cảm thấy lạ. Cô ấy không thể giữ một mối quan hệ quá lâu. Cách vài tuần, cô ấy lại dẫn về nhà một chàng trai mới. Và điều kỳ lạ hơn nữa chính là cô ấy có vẻ rất hạnh phúc với họ và họ dường như hoàn toàn bị mê hoặc bởi cô. Tôi không thể hiểu nguyên nhân đằng sau những vụ chia tay nhanh chóng và đột ngột như thế. Thoạt đầu, sau mỗi cuộc chia tay, tôi thường hỏi lí do. Cô ấy luôn cho tôi cùng một câu trả lời, rằng họ đã không hợp nhau. Mỗi lần, cô ấy đều tỏ vẻ khó chịu nên tôi đã ngừng hỏi.

Một khoảng thời gian sau, tôi phát hiện ra chính xác vì sao không bất kì mối quan hệ nào của cô ấy có thể kéo dài.

Mọi thứ xảy ra trong một kỳ nghỉ sau hè. Như thường lệ, tôi quyết định về quê và dành kỳ nghỉ để ở cùng gia đình. Tôi đã nói với Emiko về dự định của mình, và trông cô có vẻ buồn khi tôi phải đi xa. Nhưng nhanh chóng mỉm cười và đùa về việc điều ấy sẽ cho phép cô vẽ tranh khi đang bán khỏa thân trong phòng khách trong tiếng nhạc cổ điển.

Tôi đã rời khỏi và có một khoảng thời gian tuyệt vời với gia đình, nhưng khi ở cùng họ, tôi không khỏi thấy có lỗi khi để Emiko lại một mình, tôi biết tôi là người bạn duy nhất của cô. Vậy nên, tôi quyết định tạo sự ngạc nhiên bằng cách về sớm trong buổi trưa của ngày 31 tháng 12. Vừa kịp cho đêm giao thừa.

Khi tôi về đến nhà, tôi gọi tên cô ấy, nhưng cô đã vắng nhà. Tôi đoán là cô ấy đã đi mua sắp và sẽ dành cả buổi tối đi chợ để nấu những món ăn ngon của cô ấy. Khi tôi bước vào phòng khách, tôi đã thấy Emiko đã giữ đúng lời. Những bức tranh của cô đang khô dần, và nội dung của chúng đều là những bạn trai cũ của cô. Đầu tiên, tôi nghĩ điều ấy kỳ lạ, nhưng chúng ta đều có cách riêng để vượt qua những người cũ, nhỉ?

Sau khi chiêm ngưỡng những tác phẩm của cô, tôi về phòng mình để sắp xếp đồ đạc trong khi chờ cô ấy quay về. Và khi gần xong, tôi đã nghe tiếng thang máy dừng lại ở tầng của mình.

Không phải suy nghĩ nhiều, tôi nhanh chóng lẻn vào phòng của Emiko và trốn dưới gầm giường cô, để tôi có thể hù dọa và khiến sự ngạc nhiên ấy trở nên đáng nhớ hơn. Tôi nghe tiếng cô bước vào trong căn hộ rồi đóng cửa lại ở phía sau. Tôi biết rằng cô luôn tháo giày ra trước khi đi vào phòng của mình và treo áo khoác vào trong tủ áo. Và nó sẽ là thời khắc hoàn hảo để tôi có thể đột ngột nhảy ra khỏi nơi ẩn náu của mình.

Khi tôi định nhảy ra, tôi đã thấy Emiko, qua phản chiếu trong chiếc gương cạnh giường, đang vào trong phòng cùng với một chàng trai, hôn nhau thắm thiết. Đó là Eric, người mà Emiko đang hẹn hò trước khi tôi rời khỏi. Tôi hoàn toàn cứng người khi nhìn thấy họ. Tôi không biết phải làm gì! Nếu tôi nhảy xổng ra từ bên dưới gầm giường, họ sẽ nghĩ tôi bị điên mất. Nhưng nếu tôi chờ ở đây và bị phát hiện, sau khi họ bắt đầu làm những điều mà Chúa biết… họ sẽ nghĩ tôi là một kẻ biến thái.

Khi hàng triệu viễn cảnh chạy qua trong đầu mình, đôi lần tôi nhìn vào gương, cố tìm cách để ra khỏi đó mà không bị phát hiện. Nhưng không may, tôi đã không có cơ hội.

Tôi phải trở nên dũng cảm và nhận lấy trách nhiệm cho việc cố thử hù dọa Emiko. Ngay cả khi trông tôi hoàn toàn như một kẻ ngốc trước mắt cô ấy và bạn trai. Khi tôi đang tập trung dũng khí để cử động, tôi nhìn lại vào gương một lần cuối nhưng một điều gì đó lạ thường đã khiến tôi chú ý. Emiko và Eric vẫn đang hôn nhau, Eric đã đặt tay của cậu ta lên eo cô ấy và tay Emiko trên cổ cậu, lưng hướng về phía gương. Nhưng thật kỳ lạ, mái tóc cô ấy đang di chuyển, như thể một ai đó đang chải lên nó. Tôi không thể hiểu được điều ấy – điều ấy có thể không? Họ đều đang bận rộn ôm nhau. Tôi không rời mắt khỏi gương, nheo mắt, và tôi suýt la lớn khi có thể hiểu ra chuyện gì đang xảy ra với mai tóc của cô ấy.

Nó đang tự ý di chuyển và chia ra làm hai bên, qua vai cô, để lộ một cái miệng trên da đầu. Một cái miệng lớn với đầy rẫy nhưng cái răng nhọn lởm chởm và một cái lưỡi nhọn mỏng.

Bị hóa đá bởi những điều tôi đang chứng kiến, tôi không thể di chuyển khi tóc cô quấn quanh cổ Eric và cổ tay cậu trước khi siết chặc lại. Anh chàng tội nghiệp thậm chí đã không có thời gian để kịp phản ứng, hay thậm chí có thể la thét trong khi mái tóc của Emiko đang siết ngạt cậu. Cậu đang đối mặt về phía gương, tôi đã chứng kiến vẻ mặt sợ hãi, bối rối ấy trước khi tia sáng cuối cùng của sự sống vụt tắt trong ánh mắt của cậu. Tôi áp chặt bàn tay lên miệng để nén tiếng thét của mình, để tránh bị phát hiện. Nhưng những gì tôi thấy sau đó thật rùng rợn, tôi nghi ngờ rằng mình còn có khả năng để gây tiếng động nữa.

Mái tóc của Emiko nâng cơ thể của Eric lên không trung và cái miệng thứ hai của cô mở ra rộng đến nỗi, trông nó như thể một ai đó vừa bổ vào sau đầu cô với một cây rìu, chẻ nó ra làm hai. Mái tóc cô bắt đầu đưa đầu Eric vào trong miệng, và bắt đầu nhai theo sau đó là âm thanh ướt át, kinh tởm. Nó ăn cậu ta, từng miếng, từng miếng cho đến khi cơ thể của Eric biến mất hoàn toàn. Sau đó, cái miệng đơn giản đóng lại và mái tóc của Emiko trở về vị trí ban đầu, làm biến mất bất kì dấu vết kinh hoàng nào mà nó đang che giấu.

Tôi không thể cử động, kinh hoàng, và cũng sợ rằng mình có thể chịu chung số phận nếu tôi bị phát giác. Khi cơ thể tôi bất động, Emiko quay lại, hai hàng nước mắt chạy xuống gò má cô, trước khi cô ra khỏi phòng và đóng cửa lại.

Vẫn đang trốn, tôi đã ở dưới giường, cầu mong rằng cô sẽ không vào phòng tôi và phát hiện ra tôi đã quay về sớm từ chuyến đi của mình. Nhiều phút trôi qua tưởng chừng như hàng giờ, và tim tôi đập thình thịch, trong khi tâm trí tôi cứ tái diễn cái chết của Eric lần này đến lần khác.

Tôi nghe thấy tiếng cửa trước mở và đóng. Emiko không còn ở trong căn hộ nữa. Tôi đã rời khỏi phòng ngủ cô ấy và nhanh chóng chạy vào nhà tắm để tát nước lên mặt mình.

Tôi biết rằng cô sẽ quay lại bất kì lúc này, và tôi phải làm ra vẻ không có gì xảy ra. Sau khi có thể thở bình thường lại, tôi trở về phòng khách và chờ cho cô quay lại. Điều tôi mong muốn nhất chính là cô ra khỏi đây và không bao giờ quay lại.

Khi quay lại, trông cô thật sự rất vui mừng khi thấy tôi, nhưng đã hỏi tôi nhiều lần rằng tôi đã ở nhà bao lâu. Tất nhiên, tôi đã nói dối. Tôi không biết mình đã làm như thế nào, nhưng tôi đã dành đêm giao thừa của mình cùng vói cô, trước khi nói rằng mình đã mệt và trở về phòng.

Tôi dành cả đêm để tìm kiếm trên mạng, tìm bất kì ai có cùng trải nghiệm như tôi. Sau mọi tìm kiếm, tôi nghĩ tôi đã biết Emiko là gì. Tôi nghĩ cô ấy là một Futakuchi-Onna, theo ghi chép của một trang web mà tôi đọc.

Một Futakuchi-Onna là một phụ nữ đẹp có một cái miệng nhỏ và sức ăn cũng nhỏ như nó. Nhưng ở sau đầu mình, cô ấy có một cái miệng thứ hai ở bên dưới mái tóc cô ấy. Mặc dù cô ăn rất ít thức ăn, cái miệng ở phía sau cô luôn đói. Người ta nói rằng cái miệng thứ hai có ý thức riêng của chính nó và luôn thì thầm những điều tồi tệ với người phụ nữ. Nó đe dọa cô, quấy rối cô, và yêu cầu thức ăn thường xuyên. Nó có thể thét lớn và khiến người phụ nữ tội nghiệp mắc phải lời nguyền ấy cảm thấy một nỗi đau không thể chịu đựng cho đến khi nó được cho ăn. Cái miệng còn có thể kiểm soát mái tóc của cô, và khiến nó quấn chặc quanh con mồi trước khi nhét nó vào trong miệng. Cái miệng ăn bất kì thứ gì nó muốn và nó ăn một lượng lớn thức ăn.

Sau khi đọc được, tôi nhớ đã thấy Emiko khóc sau khi cái miệng thứ hai của cô đã ăn Eric. Mọi thứ đã rõ. Emiko buộc phải tìm thức ăn cho thứ quái vật mà cô có ở sau đầu mình nếu cô không muốn bị bắt bớ và hành hạ bởi nó. Bây giờ tôi đã hiểu, tôi cảm thấy tội nghiệp, không phải sợ hãi, đối với Emiko. Tôi biết nguyên nhân cô luôn diễn gần và hiền lành. Cô đang cố chuộc lỗi cho những điều kinh khủng mà cô buộc phải làm cho con quái vật đang sử dụng cơ thể cô. Và tôi không thể bỏ mặc cô ấy lại một mình với sự đau khổ ấy. Tôi là người bạn duy nhất của cô và tôi yêu mến cô ấy.

Nếu thật sự muốn làm hại tôi, cô ấy hẵn đã làm từ lâu rồi. Và, có vẻ như cô chỉ tấn công đàn ông, thậm chí khi tôi cũng không thể chắc điều ấy.

Dù sao thì, như tôi đã kể, tôi không cảm thấy lo lắng cho tôi, mà cho chính bạn.

Bởi vì Emiko đang có dự định cho một chuyến đi vòng quanh thế giới trong kì nghỉ hè của mình. Thế nên hãy cẩn thận. Nếu bạn gặp một cô gái người Nhật trẻ, đẹp với mái tóc dài và ăn ít, đừng tiến đến gần. Bởi vì dù hiền lành và chu đáo như cô, bạn sẽ không biết được trước khi nó trở nên quá trễ rằng cô ta chính là một Futakuchi-Onna.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *