Có Một Quán Ăn Ở New England Mở Cửa 25 Giờ Mỗi Ngày

quán ăn siêu tân tinh

Một đêm muộn, tôi đang lái xe trên một đoạn đường dài vô tận. Tôi đang trên đường trở về từ một chuyến công tác kéo dài một tuần, phải đối mặt ít nhất đoạn đường mười hai tiếng lái xe phía trước. Vốn luôn sợ bay nên chuyến đi đơn điệu này là điều khó tránh khỏi. Mặc dù tẻ nhạt và đôi khi khiến tâm hồn tan nát, tôi đã quen với những chuyến đi đường cô đơn từ tiểu bang này sang tiểu bang khác.

Trong nỗ lực giảm thiểu lộ trình của mình, tôi thường hạn chế dừng xe. Tôi sẽ cố vượt qua kiệt sức và sự khó chịu, khiến đường về nhà của mình chỉ trong gang tấc. Sau đó, tôi sẽ bước vào phòng ngủ và gặp gỡ những tấm chăn của mình bằng một tiếng rầm thật mạnh, ngủ ngay sau khi đầu chạm gối. Tưởng tượng về giấc ngủ của tôi sau mọi thứ là điều duy nhất giữ chân tôi trên bàn đạp ga.

Tuy nhiên trong chuyến xe này, tôi đói hơn mọi khi. Tôi cố phớt lờ cảm giác ấy, nhưng nó càng khó thực hiện khi đêm càng khuya dần. Tôi khao khát thức ăn, mơ mộng về những món ăn đáng sợ ở trạm xăng – bất cứ thứ gì có thể xoa dịu cơn đói đêm khuya tột độ của mình. Tôi đang ở giữa một tảng đá và một nơi cứng, bị ép chặt khó tiến khó lùi.

Không thể chiến đấu cơn đói lâu hơn nữa, tôi đã chịu thua cái bụng đói cồn cào của mình và ra khỏi xa lộ ở một nơi nào đó thuộc lãnh thổ Massachusetts. Tôi đã đến tiểu bang này trong nhiều dịp khác nhau, nhưng lần này tôi đang ở một vùng xa lạ. Nơi này có nhiều cây cối – nhiều hơn so với một thị trấn bình thường bên mũi đất. Trên hết, không có tòa nhà nào trong tầm mắt. Mặc dù không có sự phát triển của dân cư, tôi chắc chắn rằng có thể đánh hơi ra một cửa hàng tiện lợi và thưởng thức một cuốn burrito bằng lò vi sóng hoặc một lát bánh pizza dai như cao su.

Tôi lái tiếp sau gần ba mươi phút hoặc lâu hơn. Không thấy trạm xăng nào, không thấy cửa hàng thức ăn nhanh, cũng không thấy bất kì tòa nhà nào. Tất cả chỉ là một khu rừng kéo dài dặm này sang dặm khác. Tệ hơn hết, điện thoại của tôi không có tín hiệu để có thể truy cập GPS. Khi tôi vừa chuẩn bị từ bỏ “Chiến Dịch Ăn Đêm” của mình, tôi thấy một ánh sáng lờ mờ ở đằng xa. Điều này báo hiệu cho tôi biết rằng mình đã đến được vùng ngoại ô của nền văn minh – hơn nữa, nó có nghĩa là thức ăn đang ở gần.

Khi tôi đến gần hơn nguồn ánh sáng chập chờn ấy, tôi nhận ra đó là của một bảng đèn neon lớn. Sau khi đến gần hơn, tôi đã có thể hiểu được nội dung của nó; “Supernova Diner,” (Quán Ăn Siêu Tân Tinh) theo sau bởi một tiêu đề phụ lớn hơn; “Hoạt Động 25 Giờ Mỗi Ngày.” Tôi đoán rằng họ có ý định nhấn mạnh khía cạnh “chúng tôi không bao giờ đóng cửa” với giọng điệu lém lỉnh. Lém lỉnh hơn nữa chính là một mũi tên bên dưới bảng đèn, chỉ vào trong quán ăn.

Đói hơn bao giờ hết, tôi tấp vào không một chút ngần ngại. Tôi nhảy ra khỏi xe và bước nhanh vào cửa chính, nhưng không trước khi tôi kịp nhìn thoáng vào bên trong. Nó là một quán ăn đẹp, với chủ đề retro, màu bạc, kiểu xế hộp. Phần ngoại thất kim loại nhẵn nhụi lấp lánh dưới ánh trăng khi tôi bước đến. Trông nó thật bóng loáng và tinh xảo đến nỗi tôi tự hỏi mình vì sao nó lại ở một nơi khỉ ho cò gáy thế này. Liệu họ có thật sự kiếm đủ thu nhập khi chỉ dựa vào những người qua đường hiếm hoi đi qua nơi này?

Sau khi chiêm ngưỡng những chi tiết tỉ mỉ của quán ăn, tôi bước vào trong, với dự định thỏa mãn cơn đói đêm khuya của mình. Quán ăn không có ai, nhưng tôi đã nghe thấy giọng ai đó vọng lớn từ trong bếp.

“Đến ngay!”

Trong khi chờ đợi được phục vụ, tôi quan sát xung quanh mình. Một họa tiết kẻ caro màu đỏ, lộng lẫy trên sàn. Bao quanh chu vi là các cụm ghế đệm và bàn đỏ vô cùng mới, trông chúng như thể chưa từng được bàn tay con người chạm vào. Trên hết, có một dãy ghế bar có đệm màu đỏ tương tự, giống hệt nhau ở quầy. Quán ăn đã gợi nên cảm giác rất cổ điển của những thập niên 50, nhưng nó quá sắc nét và sạch sẽ để có thể cho tôi cảm giác thực sự chân thực.

Sau vài phút chờ đợi, một người đàn ông trung niên bước ra từ bếp, lau tay mình bằng một mảnh khăn lau dĩa.

“Xin chào! Chào mừng đến với Supernova Diner. Tên tôi là Hank, và tôi sẽ là người phục vụ của cậu, tối nay. Tôi có thể giúp gì cho cậu?”

Hank đội một cái nón tai bèo kiểu retro cổ điển, đeo một chiếc nơ to hài hước, một chiết tạp dề trắng không tì vết, và một nụ cười gần như quá tươi trên khuôn mặt của anh. Anh ấy chỉ lên thực đơn trên tường đằng sau mình nơi mà tôi đã để ý thấy những món ăn kỳ quặc như “Milky Way Shake,”- “Sữa Lắc Ngân Hà,  “Galaxy Sliders,” – Hamburger Thiên Hà, và “Planet Fries.” – Khoai Tây Chiên Hành Tinh.

“Vâng, cho tôi một phần đặc biệt.”

Tôi đã không buồn hỏi anh ta để giải thích thực đơn, hơn nữa, tôi không quan tâm tôi sẽ ăn gì miễn sao bụng tôi ngưng cồn cào.

“À, vậy thì là Nebula Express (Tinh Vân Tốc Hành), đến ngay!”

Hank nở một nụ cười tươi ngượng nghịu khác. Để tránh ánh mắt hào hởi của anh, tôi đã lấy điện thoại mình ra và nhìn vào nó. Vẫn không có tín hiệu, nhưng tôi đã nhận ra rằng giờ đã gần nửa đêm. Tôi khẽ rên rỉ, biết rằng đường vòng của tôi đã khiến tôi không về nhà sớm được. Tuy nhiên, tôi biết rằng mình không thể bỏ qua nhu cầu sinh học của bản thân. Dù sao thì tôi cũng sẽ dừng lại tại một thời điểm nào đó khác.

Tôi cho điện thoại vào túi mình lại rồi nhìn lên quầy. Hank vẫn ở đó, vẫn mỉm cười.

“Ờ… không phải anh nên gọi món giúp tôi chứ?”

Anh ta không phản ứng với câu hỏi của tôi. Thay vào đó, anh vẫn im lặng và không cử động.

“Vậy, thì. Tôi sẽ đi đây. Chào tạm biệt…”

Khi tôi vừa quay ra và hướng về phía cửa, Hank lên tiếng.

“Tôi sẽ không làm thế nếu tôi là cậu.”

“Tại sao?” Tôi hỏi.

“Vì, điều ấy sẽ lãng phí thời gian.”

Tôi quay lại và nhìn anh ta.

“Anh đang nói gì thế? Anh có định lấy thức ăn cho tôi hay không?”

Anh ta cười tôi.

“Cậu không thể rời khỏi bây giờ; cuộc vui chỉ vừa mới bắt đầu thôi. Đơn của cậu đang được chuẩn bị. Hãy ngồi xuống, thư giãn, và tận hưởng chuyến đi.”

Hank lấy ra một đồng hồ điểm giờ từ tạp dề của mình. Đồng hồ có vẻ như đang đếm ngược trong một tiếng. Tôi không biết đây có phải là đặc điểm của nhà hàng hay là một trò đùa, như dù gì đi nữa thì, tôi cũng quá ngán ngẩm.

“Chào, Hank. Thật kỳ lạ. Cảm ơn vì không được gì.”

Tôi quay lại rồi tiếp tục bước đều ra cửa. Khi ấy, hàm tôi gần như rơi xuống. Cánh cửa đã biến mất. Mắt tôi nhanh chóng đảo từ trái sang phải, và tôi đã nhận ra cả cửa sổ cũng không còn. Không còn gì ngoài bức tường liền mạch ở hai bên tôi. Bối rối, tôi quay lại nhìn Hank. Anh ấy cười thầm một mình rồi hỏi tôi.

“Vậy, cậu muốn thịt của cậu ra sao?”

“…cái gì?” Tôi hỏi, hoàn toàn choáng váng.

“Thịt của cậu. Cậu muốn nó như thế nào?”

“Ừm… chín vừa… tôi thích nó chín vừa.”

“Chín vừa, ha? Tôi thì thích thịt của tôi càng đỏ càng tốt. Có màu một chút sẽ có ích cho cơ thể.”

Tôi nhìn anh ta trong sự bối rối.

“Hank… cửa ra vào đâu rồi?”

“Chà, chúng ta có thể nói rằng nó ‘tạm thời’ không sử dụng được. Tôi còn có thể giúp gì cho cậu không?”

“…Có. Chuyện quái gì đang diễn ra ở đây?”

“Thì, có một số khả năng. Tôi đã ghi rõ trên thực đơn.” Hank lại chỉ lên thực đơn, nhưng lần này, tên thức ăn đã không còn nữa. Những chữ viết dường như đã tự sắp xếp để trở thành những gạch đầu dòng được đánh số từ một đến ba. Tôi đọc to.

“Một; trong chuyến công tác của cậu, một trong những bạn đồng nghiệp của cậu đã lén bỏ LSD vào thức uống của cậu như một trò đùa nửa vời. Những gì cậu đang trải nghiệm hiện tại là sản phẩm của đặc tính ảo giác mạnh mẽ của thuốc.”

“Tôi thích điều ấy,” Hank nói, “Khó xảy ra, nhưng hài hước, cậu thấy thế không?”

Tôi đọc tiếp khả năng tiếp theo.

“Hai; cậu ngủ quên khi đang lái xe. Đây chỉ là một giấc mơ rất rõ là sẽ tiếp tục cho đến khi cậu không tránh khỏi được vụ tai nạn xe cộ và chết ngay khi va chạm. Hoặc, cậu có lẽ đã đâm xe và còn sống, mặc dù rất ít. Cậu hiện đang hôn mê, và tâm trí đang ngủ say của cậu đã hình thành một câu chuyện dựa trên cảm giác đói mà cậu cảm nhận trước vụ tai nạn. Quán ăn là một phép ẩn dụ cho tình trạng hôn mê, và cậu sẽ không thể thoát khỏi cho đến khi cậu tỉnh dậy, và có thể sẽ là không bao giờ.”

Hank trông có vẻ lo lắng.

“Tôi thừa nhận khả năng này có hơi bệnh hoạn, nhưng có thể.”

Tôi miễn cưỡng nhìn vào lựa chọn cuối cùng.

“Ba; Một điều gì đó siêu nhiên đang diễn ra. Những thế lực ngoài tầm hiểu biết của cậu đang ảnh hưởng lên nơi này, khiến cậu mắc kẹt trong một quán ăn bình thường. Những thế lực này sẽ không cho phép cậu rời đi trong bất kì trường hợp nào. Điều tốt nhất cậu có thể làm là chấp nhận nó và cho phép bản thân mình khuất phục trước bất kì hiện tượng siêu nhiên cổ điển nào được tung vào cậu. Cái chết sẽ là lối thoát duy nhất.”

“Đó là tất cả những gì tôi có thể nghĩ ra,” Hank nói, “bản thân tôi cũng không chắc, nhưng tôi thiên về số ba.”

“Cái quái gì vậy, Hank?! Cái gì đây? Và anh đáng lẽ ra phải biết chứ?”

“Cậu sẽ nghĩ là thế. Nhưng tôi đoán tôi cũng sẽ không nói cậu biết nếu tôi biết, đúng không nào?”

Anh ta lại nở một nụ cười như tỏ vẻ an ủi. Tôi muốn đấm nó rơi ra khỏi mặt anh ta. Thay vào đó, tôi rơi vào trạng thái suy nhược thần kinh. Tôi đập mạnh người vào bức tường nơi có cánh cửa, tôi hét lớn hết mức có thể, thậm chí tôi còn nắm một số chiếc ghế đẩu quầy bar và ném chúng về các hướng khác nhau, hết sức cho phép của cánh tay tôi. Trong khi đó, Hank vẫn bình tĩnh và đứng bất động, môi anh kéo dài từ tai này sang tai kia.

Khi tôi vừa sắp ném ghế vào anh ta, cửa nhà bếp đằng sau anh ta mở ra.

“Ồ! Món cậu của anh đã sẵn sàng. Xin mời, đi cùng với tôi.”

Hank đi khuất vào trong sự tăm tối ở phía sau khung cửa nhà bếp. Tôi ở lại phía sau, ngập ngừng bước theo. Sau một lúc, tôi nghe thấy giọng anh nói lớn.

“Nhanh nào nhóc! Cậu không đói à?”

Điều ấy là đúng; tôi rất đói. Nhưng tôi thận trọng, nhất là khi đang ở trong tình huống quái dị này. Và vì thế, tôi đã ngồi vào một trong những cụm ghế booth và chờ. Tôi không biết mình đang chính xác chờ đợi điều gì, nhưng đó là tất cả mà tôi có thể làm trong thời khắc ấy. Không lâu sau khi giọng của Hank cất lên lần nữa.

“Cậu không thể chờ ngoài này mãi đâu, nhóc à.”

Như thể trả lời cho câu khẳng định ấy của anh ta, những bóng đèn trong quán ăn bắt đầu chớp. Rồi, từng bóng một tắt đi, bóng tối lan tỏa dần từ booth này sang booth khác. Cuối cùng, chỉ còn một bóng đèn ở phía trên tôi, đang chớp tắt thật chậm. Chỉ chừa tôi đủ ánh sáng để có thể thấy đường để bước đến bếp và Hank biết điều ấy.

Tôi có hai lựa chọn. Bước vào trong bếp tối, hay chờ đèn tắt và ngồi trong quán tối. Cả hai lựa chọn đều không lý tưởng, nhưng trong suy nghĩ mình tôi biết chỉ có một lựa chọn có tiềm năng đủ để dẫn tôi đến câu trả lời, bất kể tình huống khó tin nào trên thực đơn là sự thật. Và như thế, tôi đã đầu hàng với tình huống bị ép lên mình. Vào thời điểm này, tôi nhận ra rằng chống lại nó là một việc làm vô ích.

Ngay khi vừa bước qua ngưỡng cửa để vào bên trong bếp, cánh cửa đã tự đóng lại phía sau tôi. Ánh sáng rực rỡ tràn ra từ trần nhà, gột rửa toàn bộ căn phòng, để lộ ra những bức tường và sàn trắng đầy sức sống. Ở giữa phòng là một chiếc ghế, nghiêng thành một đường chéo – không khác như một chiếc ghế mà bạn hay thấy ở phòng khám nha khoa. Bên cạnh ghế là Hank, người đã đổi bộ đồng phục quán ăn thành một chiếc áo khoác phòng thí nghiệm màu trắng, hào nhoáng.

“Cuối cùng! Hãy đến đây. Ngồi xuống. Giảm tải nào.”

Chỉ sợ những gì sẽ xảy ra nếu tôi không nghe lời, tôi đã làm như Hank bảo. Có vẻ như tôi không có nhiều sự lựa chọn trong thời điểm ấy.

Tôi chậm tiến đến ghế rồi nằm xuống. Sau đó, dây da quấn quanh chân và tay và trán tôi. Tôi không còn có thể di chuyển hay tầm nhìn ngoại vi nữa. Hank đi vòng qua trước ghế và rút đồng hồ bấm giờ.

“Cậu sẽ ổn thôi nhóc. Chỉ còn bốn mươi phút nữa.”

Không một lời cảnh báo, sáu, bảy hình hài bóng đen xông đến từ hai bên tôi. Chúng mang theo những chiếc xe đẩy có đầy các thứ trông như dụng cụ y khoa và đồ nghề hạng nặng. Tôi đã cố nhìn rõ thậm chí một gương mặt trong đám đông, nhưng tôi không thể. Chúng không có các đặc điểm rõ ràng dưới bất kì hình thức nào và di chuyển trong sự hài hòa hoàn hảo với nhau – giống như những cái bóng hoạt hình, đang làm việc sai vặt cho thế lực to lớn hơn nào đấy.

Sau chừng hơn vài phút, những hình hài ấy chọc và ngoáy tôi, lấy máu, lấy mẫu tóc và cắm dụng cụ của chúng vào những nơi mà tôi không muốn nói đến. Khi tôi cố vặn mình và la hét, không ai trong số chúng phản ứng – kể cả Hank. Cảm thấy bất lực, cuối cùng tôi đã ngừng giãy giụa và chỉ đơn giản chuẩn bị tinh thần cho những mũi kim đâm xuyên qua da mình. Việc ấy đã làm cho mọi thứ trở nên dễ chịu hơn một chút.

Sau một hồi, những bóng đen kia ngừng lại. Thay vì bỏ đi như tôi mong đợi, chúng đổi những cây kim và những ống thí nghiệm của chúng thành kéo phẫu thuật rồi bắt đầu cắt quần áo tôi cho đến khi tôi không còn mảnh vải che thân. Tôi đã cố lí lẽ với Hank, nhưng hắn đã quá bận để chơi đùa với những mẫu vật vừa được thu thập. Ngay cả khi hắn trả lời, không có một lời động viên nào có thể giúp tôi chuẩn bị cho những gì xảy ra tiếp theo.

Không sử dụng gì ngoài dao mổ và sức mạnh thô bạo, những hình hài ấy bắt đầu cắt da thịt tôi. Đó là một hệ thống những vết rạch khủng khiếp chết người, và tiếp tục cho đến khi chúng cắt bong ra từng miếng biểu bì cuối cùng của tôi. Vì lí do nào đó, tôi vẫn còn sống và tỉnh táo trong suốt toàn bộ sự việc – tuy nhiên, trong thời điểm ấy, tôi ước rằng mình đã có thể chết đi.

Cơn đau dữ dội và ập đến theo từng cơn. Ngay khi tôi nghĩ rằng mình sắp bị tê liệt, một cảm giác đau nhói, sắc bén, không thể chịu nỗi lại quay về và chiếm lấy toàn bộ cơ thể tôi. Tôi chưa bao giờ trải qua bất kì cảm giác nào như thế trước đây. Sau tất cả, tai tôi đã bị ù vì tiếng hét của chính mình.

“Chính là màu này!”, Hank kêu lên, nhìn lên mớ hỗn độn mà tôi đã trở thành.

“Tại sao mấy người lại làm thế?!” Tôi la lớn.

“Tôi không làm gì cả nhóc à. Tôi chỉ ở đây để quan sát. Thư giãn. Chỉ còn hai mươi bảy phút nữa thôi.”

Tôi đáng lẽ đã tiếp tục tranh cãi với hắn, nhưng những bóng đen đã cầm lấy dụng cụ hạng nặng và bắt đầu khoan xuyên qua những mô cơ của tôi. Âm thanh xèn xẹt của cưa máy vang dội khắp căn phòng, lấn át tiếng la đau đớn của tôi. Qua đôi mắt đẫm máu của mình, tôi có thể thấy Hank lặp đi lặp lại không thành lời, “tích tắc, tích tắc”. Tôi quan sát hắn mỉa mai tôi cho đến khi tiếng khoan ngừng lại và màn hành hạ tiếp theo bắt đầu.

Tôi không bao giờ muốn thấy nội tạng của mình. Tôi chưa bao giờ muốn thấy xương mình. Tôi có thể sống tốt mà không cần phải biết chúng trông ra sao. Bây giờ, tôi không thể thoát khỏi những hình ảnh ấy trong đầu tôi. Tôi e rằng tôi sẽ không bao giờ làm được.

Sau khi thành công xé toạc da và cơ của tôi, những con quỷ bóng đen dùng búa để đập vào trong người tôi, đập vỡ lá lách, dạ dày, gan, thận, và phổi của tôi. Chúng phá nát lớp ngà trắng giòn làm nên bộ xương của tôi, chắc chắn không để bỏ sót một xương nào. Chúng thậm chí còn phá hủy hộp sọ của tôi và xúc những vật chất não của tôi vào lọ. Sau khi tất cả đã hoàn tất, chúng dọn dẹp tất cả những gì còn sót lại của tôi như mớ tóc rụng trong tiệm cắt tóc và nhanh chóng rời khỏi phòng.

Bạn chắc đang thắc mắc tại sao tôi còn sống. Tôi cũng không hoàn toàn chắc. Chúng đã tước đoạt mọi khía cạnh vật lý của con người tôi, nhưng tôi lại vẫn ở đó – một bong bóng ý thức nào đó đang trôi lơ lửng. Tôi vẫn có thể nghe và nhìn, nhưng tôi không còn cơ thể vật chất nữa. Tuy sự nhận thức này khó chấp nhận, nhưng tôi đã mừng vì không còn cảm giác đau đớn nữa.

Tôi đã không nhận ra, nhưng Hank vẫn còn trong phòng. Hắn bước đến bên tôi và tựa người vào thật sát, với đồng hồ đếm ngược trên tay.

“Cậu thấy chưa? Cũng không tệ lắm, nhỉ? Và nhìn này, Cậu chỉ còn mười tám phút nữa thôi. Cậu sẽ sử dụng chúng như thế nào? Cậu sẽ đi xem gì? Chúng tôi đã đủ vui rồi; bây giờ là lượt của cậu đấy.”

Hank quay đi và bước ra khỏi cửa nhà bếp, để tôi lại một mình trong căn phòng trắng. Ngay tức khắc, mọi thứ bắt đầu thay đổi quanh tôi. Những bức tường, sàn nhà, và trần nhà phai đi, để lộ ra những dãy sao sáng đằng sau nó. Tôi bằng cách nào đó từ ở trong một quán ăn trên Trái Đất, giờ đang lơ lửng giữa khoảng trống của vũ trụ chỉ trong tích tắc.

Sau vài giây khi căn phòng biến mất, tôi bị ném xuyên qua vũ trụ với tốc độ ánh sáng. Mọi thứ xung quanh tôi nhòe mờ và linh hồn không thể xác của tôi quay vòng quanh một cách không thể kiểm soát. Nếu tôi còn dạ dày, thì có lẽ tôi đã cảm thấy buồn nôn.

Tôi sẽ không thể quên được những gì tôi trải nghiệm trong những khoảnh khắc tiếp theo, nhưng tôi cũng sẽ không thể hoàn toàn nhớ được. Ngay cả bây giờ, tôi chỉ có thể nhớ lại từng mảnh nhỏ ký ức của điều gì đã diễn ra. Có lẽ là do vận tốc cực độ mà tôi đã du hành bằng cách nào đó đã làm tổn thương kết cấu của trí nhớ tôi, làm tôi không thể gợi lại những thông tin đã được trình bày trước mắt tôi. Hay có thể tâm trí nhu nhược của tôi không thể xử lý nổi những hình ảnh kia. Ai biết. Nói thật, tôi chỉ có thể cho bạn biết cảm giác của tôi. Tôi sẽ không bao giờ quên điều ấy.

Khi tôi bay nhanh vào trong vũ trụ sâu thẳm, tôi dừng lại ở một số nơi cụ thể. Hầu hết là những hành tinh xa lạ và những hệ sao chết. Trong khoảnh khắc ấy, tôi đã thấy những điều không thể diễn tả được. Những điều khủng khiếp. Những điều mà tôi chưa từng biết có thể tồn tại trong vũ trụ. Tôi đã bị ngộ độc bởi những hình ảnh đáng sợ và những khái niệm ý tưởng khủng khiếp – quá kinh khủng đến nỗi, nó khiến cuộc khám nghiệm tử thi ngẫu hứng vừa xảy ra lúc trước lên người tôi trở nên nhẹ nhàng khi so sánh. Tôi không biết chính xác mình đã thấy những gì ngoài đó, nhưng tôi vẫn cảm thấy sợ hãi vô cùng mỗi khi tôi cố nhớ lại nó.

Sau một hồi tưởng chừng nhưng là mãi mãi, tôi được đưa đến nơi mà tôi chỉ có thể nghĩ ở ngoài của vũ trụ. Nơi này không có sao, hay ánh sáng – thậm chí ở phía xa. Tôi như đang ở một mình trong tấm chăn màu đen trùm kín mọi phía, để lại một mình tôi chịu đựng ký ức về những gì mà tôi vừa trải qua. Khi tôi vừa bắt đầu chấp nhận tình trạng của mình, một ánh sáng lấp lánh xuất hiện ở ngoài xa. Khi nó tiến đến gần vị trí của tôi hơn, tôi đã nhận ra nó. Đó là đồng hồ của Hank. Số đang điểm về không.

10… 9… 8…

Tôi bắt đầu cảm thấy mệt mỏi, gần như tôi đang rơi vào trạng thái ngủ sâu. Tôi thắc mắc liệu điều ấy còn có thể trong tình trạng của tôi bây giờ.

7… 6… 5…

Như một bộ phim đang chiếu, một giờ trước của đời tôi xuất hiện trên màn hình màu đen đằng sau đồng hồ đếm ngược. Nó chạy ngược với tốt độ cao, như một cuộn băng VHS bị tua ngược.

4… 3… 2…

Cảm thấy như muốn ngất đi, tôi cố tập trung hình ảnh. Tôi sống lại mọi thứ đã xảy ra với tôi trong quán ăn trong khoảng vài giây.

1… 0…

Và như thế, tôi trở lại bãi đậu xe của quán ăn, cơ thể và da thịt lành lặn. Xe tôi đang ở kế bên tôi, nơi tôi đã đậu nó. Tôi mang điện thoại ra và kiểm tra thời gian – 12:01. Mọi thứ đã trở lại như bình thường, bằng cách nào đó. Như cách nó đã từng trước đây.

Cảm thấy phấn khởi, tôi nhảy vào xe và nổ máy. Tôi định phóng xe như một con dơi ra khỏi địa ngục, nhưng tôi quyết định xem lại quán ăn lần cuối. Bằng cách nào đó, tồn tại thêm một giờ trong ngày khi ở trong những bức tường ấy. Làm sao mà nó lại xảy ra được, và mục đích của nó là gì, tôi vẫn không chắc. Có lẽ Hank đã đúng và kịch bản thứ ba đó có liên quan đến nó. Điều duy nhất tôi biết là tôi đã sống sót và tôi sẽ không sớm dừng lại một lần nữa, bất kể tôi có đói đến mức nào.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *