Dượng Tôi Đã Để Lại Cho Tôi Một Quán Bar Nhỏ Kỳ Quái (p5)

lò nướng trong bếp buổi tối
Luôn Cảm Kích Những Nhân Viên Tốt

Tôi thích quán bar của tôi. Nó dơ bẩn và gớm ghiếc và mọi thứ ở đây đều luôn hư hỏng, nhưng tôi đã yêu thích nó từ giây phút đầu tiên khi đặt chân vào bên trong. Các nhân viên ở đây tuy nghịch ngợm nhưng bạn dần cũng sẽ học được cách để điều ấy không làm phiền bạn. Họ chỉ muốn tạo những trò chơi khăm và dẫu sao thì tôi cũng đã hầu hết đi trước họ một bước.

Lấy Andrik làm ví dụ. Trò chơi yêu thích của anh ta từng là đổ đồ lên người tôi. Tôi đã bị đổ khoai tây, bông giấy, đường… anh ta cũng đã từng muốn thử bột bánh mì, nhưng khi tôi trông thấy anh ta đang ngồi xổm một cách kỳ lạ trên quầy bar và đang giấu diếm một thứ gì đó ở sau lưng, tôi đã có thể thấy điều ấy từ ở cách xa cả dặm. Tôi chỉ việc đơn giản bước đến cạnh anh và nói, “Nếu anh làm vậy, tôi sẽ bắt anh dọn dẹp. Tôi sẽ nằm vào bồn tắm và anh phải cọ rửa chúng khỏi người tôi.” Tôi đã nghiêm túc có ý đó. Andrik chỉ cúi đầu rồi trượt xuống khỏi quầy thật chậm.

Suy nghĩ lại, nhiều chuyện ở đây không chính xác tệ cho lắm. Nhưng vẫn còn nhiều điều mà dượng Mack đã cảm thấy thích hợp để căn dặn tôi. Câu chuyện mà tôi sắp kể cho bạn đã xảy ra khi còn mới bắt đầu. Tôi nghĩ có lẽ sự việc ấy đã xảy ra trước khi tôi gặp Cole. Lúc tôi vẫn chưa rành rọt mọi thứ cho lắm, và hơn thế, tôi cố để hiểu rõ mọi sự kỳ quái đổ dồn lên tôi một cách đột ngột. Trong một ngày vắng khách, tôi đứng ở sau quầy bar, và đang đọc lá thư của dượng tôi.

“Gửi Giulia,

Về những người ở phòng sau. Lúc này có lẽ con đã nhận ra họ không tệ như vẻ bên ngoài khi con gặp họ lần đầu. Và những trò đùa của họ. Dượng cá là con đã bị mắc bẫy dây đôi lần rồi nhỉ? Dượng đã chính xác phải trải qua những điều tương tự ấy. Nhưng không sao đâu, họ cần con cũng như con cần họ, nhưng quan trọng rằng con sẽ không làm gì khiến họ ghét con. Con có thể làm họ tức giận, dĩ nhiên; trừng phạt họ vì những trò đùa giỡn đã đi quá xa nhưng đừng quá tàn nhẫn. Con có lẽ không phải loại người ấy nhưng dượng vẫn muốn con biết vì muốn giữ an toàn cho con. Con sẽ không muốn biết họ sẽ như thế nào khi họ tìm được lý do để ghét con đâu.

Phòng trường hợp con muốn biết, con sẽ biết được toàn bộ câu chuyện trong lá thư tiếp theo. Hay con cũng có thể hỏi Andrik về chuyện ấy; có lẽ anh ta lúc này cũng mến con đủ để kể tường tận hơn, dượng không biết nữa. Nhưng hãy xem đây là một lời cảnh báo công bằng.

Thân gửi, dượng của con, Mack.”

Tôi nhìn lá thư trong sự bối rối. Tôi đoán rằng tôi cần phải hỏi Andrik trước, nhưng khi vừa quay lại, tôi đối mặt anh ta. Tôi giật mình hớp một hơi nhỏ và anh ta lùi bước và xin lỗi.

“Anh đã đọc lá thư chưa?” Tôi hỏi. Anh ta gật đầu, nên tôi đã hỏi về sự tình của chuyện ấy. Anh ta đã cầm mẫu giấy từ tay tôi rồi đọc lướt qua nó nhanh chóng trước khi trả nó lại cho tôi.

“Tôi không muốn nói về điều ấy. Cô vẫn còn trong giai đoạn làm quen và cô sẽ sợ hãi. Cô có một việc duy nhất. Chỉ cứ việc tập trung làm quen với nó trước khi đào bới thêm để tìm một thứ gì đó mà cô có lẽ sẽ không thích khi tìm thấy nó.”

“Thôi nào, nơi này đã làm tôi hoảng sợ nhiều lần rồi. Tôi có thể chịu đựng được.”

Andrik đã lắc đầu, tất nhiên rồi. “Làm ơn, xin hãy kiên nhẫn. Chịu đựng được và chịu đựng được tốt là hai điều khác nhau hoàn toàn, chúng dễ bị nhầm lẫn.”

Và dĩ nhiên, tôi đã bỏ cuộc. Tôi quyết định đọc lá thư tiếp theo trong buổi tối hôm ấy, khi anh và những nhân viên khác đang ngủ say ở phòng sau. Tôi biết có lẽ tốt hơn khi tôi nghe theo lời khuyến cáo của anh nhưng có một số điều bạn không thể cất lại vào sâu trong tâm trí và phớt lờ chúng. Đây là một trong số những điều ấy. Và cuộc sống bí mật của dượng Mack cũng đã một phần khiến tôi hào hứng và tò mò. Những khi đọc thư của dượng luôn gợi lại cho tôi cảm giác kỳ lạ nhưng gần gũi và thân thuộc. Tôi đã biết người đàn ông này, nhưng không nhiều. Lúc dượng còn sống, tôi đã không nghĩ dượng ấy là một người hứng thú, nhưng giờ đây… ý nghĩ ấy thật xa lạ.

Tôi đã ngồi xuống trong một ghế booth ở trong góc, cùng với lá thư. Quán bar lúc này thật yên ắng và trống trãi. Đèn bàn ở trước tôi chính là ánh sáng duy nhất ở trong quán, đang soi sáng những tờ giấy trên tay tôi. Hình ảnh của dượng Mack theo cách tôi biết dượng ấy – một người cao, hơi béo nhưng khoẻ mạnh với một chỏm râu ở cằm và mái tóc nâu bù xù – vẫn còn rõ nét trong tâm trí tôi khi tôi bắt đầu đọc thư.

“Gửi Giulia,

Cha của dượng không phải là một người tốt. Tên ông ta là Steve. Không ai biết Steve mà thích ông ta cả; ông có một nét duyên rất giả tạo nhưng khi con dành nhiều thời gian ở cạnh ông, màu sắc thật sự của ông bắt đầu hiển thị. Công việc của ông ấy là quản lý quán bar khi ông ấy vẫn còn được khách quen yêu thích, tên khốn nhầy nhụa ấy đã đối xử những công nhân như rác rưởi.

Cho con biết, Lia, những người ở phòng sau, họ không đòi hỏi nhiều. Những lúc họ cần gì đó, họ sẽ rất thẳng thắn và con nên ban cho họ những điều nhỏ nhoi mà họ cần ở con, nhưng không cần phải nuông chiều họ quá. Họ được sinh ra cho công việc của họ, nơi này là cuộc sống của họ. Con có lẽ sẽ thắc mắc chính xác thì họ là gì. Họ được gọi bằng rất nhiều tên trong suốt lịch sử và những văn hoá khác nhau, nhưng không tên nào trong số đó thực sự diễn đạt được bản chất của bốn tinh linh ấy.

Bà nội của dượng đã gọi họ là Domovoi, ông nội thì nằng nặc họ là Bronies, nhưng thực chất, họ là những tiên lò sưởi. Những gia tinh, những thực thể mà chỉ có một mục đích là gắn kết – hay họ tự gắn kết – với một ngôi nhà hoặc gia đình để an phận và hòa nhập với gia đình ở đó. Họ rất hữu ích, nghịch ngợm đôi khi và giàu lòng thù hận khi giận dữ, nhưng hầu hết phần lớn thời gian, họ rất bát nháo. Còn về Andrik và những nhân viên, họ hơi khác biệt so với những câu chuyện xa xưa. Ví dụ, sự hiện diện của một gia tinh thì đa phần là qua cảm nhận hơn so với thấy bằng mắt, nhưng những người này đi vênh vang trong quán như họ là chủ nơi này vậy. Họ không mấy rụt rè. Và, thay vì chỉ gieo rắc sự bất hoà hay bất cứ điều gì khi bị khiêu khích, họ đã từng trở nên bạo lực.

Cha của dượng luôn đưa dượng đến quán bar cùng ông, từ khi dượng còn rất nhỏ. Ông nói rằng muốn dượng tập làm quen với mọi thứ nhưng dượng nghĩ ông ta chỉ cần thêm một bàn tay giúp việc. Ông ta là loại người rửa ly bằng nước bọt, con biết đấy. Khi dượng còn bé, những người ở phòng sau đã đối xử rất tốt với dượng. Họ đã cố làm hết công việc dọn dẹp đã được giao cho dượng để dượng có thêm thời gian để chơi. Cha của dượng, tuy nhiên, thì không mấy được lòng họ, và với lý do chính đáng. Ông ta rượt đuổi họ vòng quanh, la mắng họ, gọi họ bằng những cái tên xấu xí, và ông thậm chí đã từng ném một cái ly vào một trong những cô gái sau giờ đóng cửa. Dượng phải nói thật, dượng đã rất  sợ khi ông ta trở nên như thế. Tệ hơn nữa, dượng có thể thấy những người ở phòng sau dần trở nên bất mãn với ông, nhưng họ đã tỏ vẻ ít sợ sệt hơn thay vì để lộ sự giận dữ.

Dượng thường hay hỏi vì sao cha của dượng không đối xử tốt hơn với họ. Dượng đơn giản không hiểu được, họ hoàn toàn rất dễ thương. Họ chưa bao giờ làm điều gì sai trái. Cha của dượng chỉ cười lớn rồi nói, “Chúng không phải là con người, cu à! Chúng giống ác quỷ hơn là người và phải có ai đó làm cho chúng biết được nỗi sợ Thần Linh!” Đối với ông điều ấy chỉ là thế. Nhưng dượng lại thấy điều ấy đang trở nên tồi tệ hơn. Những cái liếc mắt đầy sự căm phẫn của những người phòng sau dành cho ông, cách họ thì thầm với nhau khi ông không lắng nghe… dượng có linh cảm một điều tồi tệ sắp xảy ra, và nó sẽ xảy ra sớm. Con chỉ có thể cầm gậy đánh đập một con chó cho đến khi nó quay lại cắn con.

Và Andrik đã cắn. Dượng trông thấy anh ta bước xuống phòng sau khi trời vẫn còn sáng. Không ai đã ra lệnh anh ta xuống đấy cả. Dượng đã lấy làm lạ, hiển nhiên, và dượng đi theo anh ta. Dượng đã ở những nấc thang trên cùng, quan sát trong lúc anh ta quỳ xuống tại giữa phòng, lưng hướng về phía dượng. Anh ta đã lẩm bẩm gì đó, nhưng dượng chỉ có thể nghe được một ít những gì anh ta nói. Điều tương tự như “rũ lòng thương cho linh hồn tôi” và “tha lỗi cho sự bất kính của tôi” nhưng dượng không chắc. Đó là một cảnh tượng đáng lo ngại. Andrik đã luôn rất bình tĩnh, vui vẻ, nhưng trong khoảnh khắc ấy, trông anh ta thật đáng sợ.

Dượng đã lo lắng, nên vô tình dượng đã dồn trọng lượng cơ thể lên chân, khiến những tấm ván bên dưới kêu cót két. Dượng nhăn nhó, còn đầu của Andrik thì đảo quanh. Dượng đã lùi lại, nhưng anh ta đã kịp thấy dượng. Anh ta nhanh chóng đứng dậy và trèo lên cầu thang, nắm chặt được cổ tay dượng rồi kéo dượng lại vào trong, đóng sầm cửa lại ở phía sau dượng. Nhìn anh ta chằm chằm với tôi mắt mở to, dượng cảm thấy sợ hãi và mất phương hướng. Dượng đã không hiểu những thứ dượng vừa nghe nhưng, dượng đã có cảm giác rằng điều ấy không tốt.”

“Này cậu,” Andrik nói, ngồi thấp xuống để đối mặt với dượng. Sự nhẹ nhàng trong giọng nói của anh ta đã làm dượng ngạc nhiên. Dượng đã trông chờ anh ta sẽ giận dữ đối với dượng, nhưng có vẻ anh ta đã không như thế; hoàn toàn không. “Cậu có thể giữ một bí mật không?”

Đừng hiểu sai dượng, dượng đã biết điều ấy là không đúng, nhưng dượng đã không muốn thử thách lòng kiên nhẫn của anh ta, nên dượng đã đồng ý.

“Thế thì tôi rất muốn cậu đừng nói ai biết rằng cậu đã thấy tôi cầu nguyện nhé.” Anh ta nghiêng đầu. “Tôi sẽ biết khi cậu nói nhảm nhí về tôi.”

“Tôi sẽ không làm thế,” dượng hứa, lòng nặng trĩu. Thế nhưng sự tò mò đã chiếm lấy dượng, và dượng đã hỏi một cách lắp bắp, “Anh đang cầu nguyện điều gì?”

“Sự tha thứ.”

“Anh đã làm điều xấu à?”

Anh ta đã mỉm cười cay đắng và lắc đầu. “Không, nhưng sẽ có một điều xấu mà tôi sẽ phải làm sớm. Vì nó cần thiết.” Anh dừng lại rồi nhìn dượng với vẻ mặt buồn bã, như thể đang cảm thấy có lỗi với dượng. “Cậu có thể làm thêm một điều khác giúp tôi chứ? Khi cậu ở nhà đêm nay, hãy đi ngủ sớm và đừng thức dậy.”

Dượng sẽ làm bất cứ thứ gì chỉ để kết thúc cuộc đối thoại ấy một cách nhanh chóng nên đã nhanh chóng gật đầu và đã hứa sẽ thực hiện điều ấy. Andrik vỗ vai dượng rồi bước đi. Dượng đã cố để ngủ đêm ấy, nhưng dù có cố cách mấy, dượng đã nằm rất tỉnh với đôi mắt mở to. Cuộc đối thoại với Andrik đã làm dượng rất sợ. Dượng không chắc anh ta sẽ làm gì, tuy nhiên, dượng đã rất lo lắng. Mẹ và cha của dượng đã ngủ say từ lâu, cũng như em trai dượng và chị gái đang ở phòng bên cạnh. Dượng cứ lia mắt nhìn qua đồng hồ báo thức, đó là khi dượng biết rằng khi ấy khoảng ba giờ sáng, dượng đã nghe thấy tiếng động kỳ lạ từ đâu đó ở dưới lầu.

Đó là âm thanh gì đó của kim loại đang leng keng va vào nhau. Dượng nhảy ra khỏi giường và thật khẽ mở cửa dẫn đến hành lang. Dượng đã cố không gây nhiều tiếng động trong lúc đang rón rén bước xuống những nấc thang. Âm thanh ấy phát ra từ bếp, dượng chắc chắn thế. Để đến được bếp của nhà dượng, con phải băng qua phòng khách, và dượng đã làm thế. Dượng bò đến sau ghế sofa nơi dượng chọn làm nơi ẩn náu. Dượng đoán rằng ai hay bất cứ thứ gì đang tạo ra tiếng động trong bếp sẽ không phát hiện ra dượng, nhưng do bếp trống và không tách rời với phòng khách, và chỉ cần nghiêng người một chút là dượng có thể nhìn vào đấy. Dượng đã cẩn thận thò đầu ra để nhìn vào trong bếp từ đằng sau ghế, vừa đúng lúc để trông thấy cánh cửa mở ra.

Điều sắp tới đáng lẽ ra là không thể. Nồi nướng của gia đình dượng có kích cỡ trung bình, chỉ vừa đủ để nhét vào đó một con gà tây nhưng một người nào đó thì không, nhưng… từ đằng sau cánh cửa, hai bàn tay xuất hiện, giữ chặt hai bên ngoài lò. Theo sau những bàn tay là một cái đầu và rồi cổ và vai. Tiếng cót két phát ra khi kẻ đột nhập đang kéo bản thân hắn ra khỏi lò nướng và đặt chân lên sàn gỗ. Cơ thể của hắn trườn ra càng lúc càng nhiều từ không gian tối tăm hạn chế ấy; không khác gì một con rắn khổng lồ đang bò ra từ tổ của nó. Trông thật dị hợm. Cách mà chân tay hắn uốn cong và duỗi ra khi trường ra bên ngoài; không có cơ thể người nào di chuyển được như thế. Dượng đã bám vào thành đệm ghế, cố gắng giữ để tay không run rẩy và tim không đập quá nhanh vì sợ rằng người đàn ông ấy sẽ nghe thấy.

Cuối cùng, hắn đứng dậy trên đôi chân của mình. Dượng đã quan sát khi hắn nhìn quanh bếp trong bóng tối. Trên quầy bếp có một hộp đựng dao và hắn đã nắm cán của một con dao rồi kéo nó ra. Con dao ấy rất bén và mỏng. Hắn đã cầm nó lên với dáng vẻ như đang cân nhắc cho điều gì đấy. Ruột dượng như thắt nút lại. Người đàn ông ấy thở dài và, với con dao trên tay, bắt đầu bước vào phòng khách. Hắn đã bước qua dượng mà thậm chí đã không dừng lại và tim dượng đã ngừng lại một nhịp trong sự nhẹ nhõm. Tuy nhiên khi ánh trăng soi sáng qua một trong những khung sổ phòng khách, lên mặt hắn, dượng đã thấy một nét mặt quen thuộc. Đừng hiểu sai dượng, dượng đã biết từ lâu đó chính là Andrik nhưng luôn có một sự khác biệt giữ biết một điều gì đấy và nhận ra nó.

Anh ta bước lên lầu, bàn chân anh ta không tạo ra một âm thanh nào trong khi đang bước trên sàn nhà. Dượng đã chờ đến khi anh qua khỏi qua hành lang trên lầu rồi ra khỏi nơi ẩn náu của mình thật khẽ và đi theo anh ta với nhịp thở dồn dập. Khi dượng lên đến lầu trên lại, dượng đã thấy cửa phòng cha mẹ dượng đang được mở. Dượng đã trốn sau khung cửa và nhìn vào trong một cách thận trọng. Tâm trí của dượng đang chạy đua với những suy nghĩ về những gì anh ta sắp sửa làm. Anh ta sẽ giết cha của dượng? Đâm ông ta hay cứa cổ ông ta? Dượng đã muốn làm điều gì ấy, ngăn anh ta lại bằng cách nào ấy, nhưng dượng đã không thể. Dượng biết rằng việc cố chiến đấu với anh ta, sẽ là án tử của dượng, và dượng chắc chắn như thế. Trong nhận thức muộn màng, có thể dượng chỉ cần hét lớn để đánh thức cha mẹ dậy, Andrik có lẽ sẽ bỏ chạy, nhưng đối với một thằng bé, suy nghĩ ấy không hề đến được với dượng.

Hơi thở của dượng trở nên nhanh hơn và dồn dập hơn, và dượng đã bịt miệng và mũi lại cố giữ chúng im lặng. Từ nơi dượng đang run rẩy, dượng thấy cha và mẹ đang nằm ngủ trên giường của họ. Andrik đang ngồi trên sàn cạnh cha. Anh bật đèn trên tủ cạnh giường, ánh đèn ngủ lúc ấy chỉ vừa đủ sáng để không làm thức tỉnh hai người.

Dượng quan sát khi anh ấy chầm chậm dở chăn ra rồi kéo tay của cha dượng. Sau đó anh đưa lưỡi dao lên miệng mình và, trong sự ngạc nhiên của dượng, chầm chậm rà lưỡi anh ta lên nó. Dượng có thể trông thấy nước miếng lấp lánh trên mũi dao. Anh ta đã cố định tay cha của dượng bằng tay còn lại, lẩm bẩm gì đó mà dượng không thể hiểu, trong lúc hạ cây dao ướt xuống bàn tay đang xòe ra của Steve. Dượng biết anh ta đã cắt cha của dượng vì cây dao lúc này đã rướm một ít máu. Andrik nhẹ nhàng đặt vũ khí sang bên rồi ấn bàn tay cha của dượng thành nắm đấm chặt bằng hai tay của mình. Anh ta vẫn đang thì thầm một mình một lúc rồi bắt đầu lùi lại, cầm con dao và đứng lên.

Nhận ra anh ta đang quay lại, dượng nhanh chóng trượt vào trong một cái tủ gần đó, với hy vọng rằng anh ta sẽ không thấy dượng. Anh đã không thấy dượng. Andrik bình tĩnh bước ra ngoài, đóng cửa lại và tiếp tục bước xuống lầu; chỉ dừng lại để chỉnh một khung hình bị méo trên tường. Dượng nghe được tiếng nước chảy dưới lầu, và đoán rằng anh ta đang rửa dao, và theo sau đó là tiếng cửa lò được mở ra và đóng lại. Khi chắc chắn rằng anh ta đã đi khỏi, dượng trở về giường của mình. Dượng đã thức trắng cả đêm, quá sợ hãi để có thể ngủ được.

Sau đêm ấy, cha của dượng thay đổi hoàn toàn. Mọi người, trong- và ngoài gia đình đều nhận thấy điều ấy. Ông ta đã mất đi tính nóng nảy, ông ta không còn la mắng nữa, nhưng ông ta cũng không cười. Khi không làm việc ở quán bar, ông chỉ ngồi quanh nhà, nhìn chăm chú xa xăm như một xác sống. Ông vẫn ăn và ngủ, và trong lúc ấy, hầu hết ông chỉ thì thầm những thứ vô nghĩa nhảm nhí với giọng nói nhẹ nhàng rùng rợn.

Dượng vẫn còn rất nhỏ khi ấy. Trông thấy cha mình như thế làm dượng sợ và đã tránh ông ta như dịch bệnh. Dượng chưa hề kể mẹ biết về những gì đã thực sự xảy ra đêm ấy. Bà đã tìm đến các bác sĩ cho cả thể chất, và tinh thần mà chưa từng từ bỏ hy vọng rằng một ngày nào đó chồng bà sẽ quay lại là con người ông đã từng. Dượng là người duy nhất biết rằng sẽ không có thuốc men phàm trần nào có thể cứu được cha của dượng khỏi những gì đã xảy ra với ông; dượng là người duy nhất biết về lời nguyền của Andrik. Steve đã chết sớm, khi ông ngoài năm mươi. Dượng đã tiếp quản quán bar và mọi chuyện là thế. Thoạt đầu, dượng đã sợ Andrik, nhưng dượng sẽ không đi lại vết xe đổ của cha mình. Dượng đã đối xử tốt với anh ta và những người khác, và dần dần, họ bắt đầu xem dượng như là một trụ cột của sự tin tưởng, thậm chí là bạn.

Đấy, Giulia, là mối quan hệ mà con cần phải có với những người ở phòng sau. Hãy làm bạn của họ, nhưng một người bạn có thẩm quyền. Cơ bản như là người chủ tốt. Không cần phải sợ họ, và khi… chà, con sẽ là người đầu tiên biết điều ấy. Thế nhưng, dượng không ngồi xuống để viết ra trải nghiệm tuổi thơ như thể nó là một câu chuyện kinh dị không đâu, nên hãy nhớ thật lòng. Dượng không muốn hù doạ con, chỉ đơn giản là lời cảnh báo thôi.

Thân gửi, Dượng Mack của Con.”

Đấy là cách tôi biết thêm về những người ở phòng sau. Tất nhiên, đó không phải là tất cả những gì cần biết về họ, nhưng điều ấy là một điểm khởi đầu. Lá thư của dượng Mack đã để lại cho tôi cảm giác rùng rợn và buồn nôn trong dạ dày của tôi ngày hôm ấy. Dù tôi ghét phải thừa nhận, Andrik có lẽ đã đúng – tôi thực sự đã nên đợi lâu hơn. Hơn thế nữa, tôi đã im lặng ngày hôm sau, anh ấy lập tức nhận ra chuyện gì đang diễn ra. Anh ta đã gặp tôi trên đường ra khỏi phòng vệ sinh.

“Cô đã biết chuyện của Steve rồi, đúng không?” anh ta bắt đầu.

Tôi gật đầu.

“Được rồi, nghe này. Tôi không định làm gì để tổn hại cô. Ý tôi là, không phải bây giờ, tôi sẽ không. Nếu cô áp bức chúng tôi, tôi có thể sẽ thay đổi ý định. Steve đơn giản cần phải rời khỏi đây. Tôi không tham gia chỉ để bị ức hiếp, bị đá vòng quanh.”

Tôi nhướng mày. “Vậy chính xác thì anh tham gia cho việc gì?”

“Thôi quên đi.”

“Không, nói tôi biết đi! Dượng Mack đã nói điều gì đấy về anh đã gắn kết với một nơi. Ý anh là anh đã đồng ý với nó? Đó là nguyên nhân?”

Andrik ngửa đầu ra thở dài rên rỉ chán nản. “Thôi mà, đi làm việc tiếp đi!”

Tôi đã không thúc đẩy. Ít nhất là ngày hôm đấy. Cả chính tôi cũng biết việc ấy là quá sớm.

Phần 6

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *