Tôi Chơi Một Trò Chơi Text-Base Trên Dark Web và Tôi Không Thể Thay Đổi Những Điều Tôi Đã Gây Ra

ma trận

Tôi dành rất nhiều thời gian để lướt reddit. Tôi chắc chắn bạn cũng thế. Tôi tham gia vào rất nhiều cộng đồng trò chơi, và cụ thể là những trò chơi text-base. Tôi đang nói về những trò chơi bằng chữ dạng như Zork. Tôi chưa ra đời khi Zork được giới thiệu, nhưng tôi rất thích nó từ lúc còn học trung học. Khi lên đại học, tôi thậm chí đã lặn sâu hơn, và chơi tất cả những phần tiếp theo, những trò được nhái từ nó, và cả những thứ dở tệ mà người khác đã đắp dán sơ sài rồi tung lên mạng. Tôi đã phải tập trung hơn một tí, gánh thêm công việc kèm theo những lớp học đại học để có thể có đủ khả năng chi trả cho căn hộ ọp ẹp của mình, nhưng cuối cùng tôi tình cờ bắt gặp một bài đăng với tựa đề “Khu Chung Cư.”

Đó không phải là một cái tên quá hứa hẹn.

Nhưng tôi đang chán, và đang rảnh rỗi, và sự thật rằng nó được host trên một trang mạng kỳ lạ mà tôi không thể truy cập bằng trình duyệt thông thường đã cuốn hút tôi. Điều ấy làm tăng thêm yếu tố bí ẩn của nó. Thế nên tôi đã mở trình duyệt Tor, nhập đường dẫn, và đến được trang tạo tài khoản. Những thứ cơ bản; tên đăng nhập, những câu hỏi thông thường, vân vân. Nó không đòi hỏi thông tin cá nhân của tôi, nên tôi đã tiếp tục.

Màn hình trở nên trống rỗng, và rồi một khung chữ xuất hiện.

“Chào mừng đến với Khu Chung Cư! Bạn được giao cho một tòa nhà chung cư để quản lý. Nhưng đây không chỉ là một tòa nhà chung cư bình thường, vì cư dân của nó sắp sửa trải qua một số sự cố khá đáng sợ. Bạn có quyền quyết định điều gì sẽ xảy ra tiếp theo. Cư dân của bạn có sống sót? Hay bạn sẽ vô tình sát hại tất cả? Quyền năng là ở trong tay của bạn! Bạn đã sẵn sàng chưa? [Y]/[N]”

Tại sao lại không, tôi nghĩ thầm. Tôi gõ Y. Và chữ lại xuất hiện.

“Rất tốt. Chúng ta sẽ cho bạn bắt đầu bằng một màn quản lý dễ. Bạn có sáu cư dân, có số 1-6. Không ai trong số họ đều quen biết nhau. Hãy nhập một số để biết thêm thông tin của một cư dân và bắt đầu ra quyết định.”

Tôi đã chộp lấy một viên xúc xắc 6 mặt trên bàn của mình và thả nó xuống.

Ba.

Tôi gõ “3.”

“Một lựa chọn đầy hấp dẫn! Cư dân trong căn hộ số 3 là Cherie. Cô ta 19 tuổi và hiện đang là sinh viên năm hai. Tất cả bạn của cô đều biết cô như một người dễ gần và hay tán tỉnh, và cô dẫn nhiều bạn trai mới về nhà nhiều lần mỗi tuần. Cô ta không muốn một mối quan hệ mang tính chất cam kết. Cô thích tình dục, nhưng phần lớn cô chỉ là không muốn ở một mình. Có khả năng điều ấy liên quan đến việc cô đã liên tục bị từ bỏ bởi những cha mẹ nuôi. Hôm nay, cô ta đã đưa một chàng trai trẻ tên Thad về nhà. Cô dự định sẽ quan hệ với Thad, và gã đã gây áp lực với cô để không dùng bao cao su. Cô sẽ phải nhận lời vì không muốn khiến gã bỏ đi. Nhưng bạn có thể giúp cô ta! Đêm nay, liệu cô có nên nói thẳng với Thad rằng sẽ không quan hệ với gã khi không có biện pháp phòng hộ và đối mặt với nguy cơ dành cả đêm để ở một mình? [Y]/[N]”

Tôi đã không nhận ra trò chơi này sẽ… giống như phim tình cảm đời thường như thế? Sao cũng được, tôi nghĩ, để xem mọi thứ ra sao.

“Y,” tôi gõ vào.

“Lựa chọn hấp dẫn! Thad và Cherie bắt đầu trở nên nóng bỏng. Khi họ trần truồng trên ghế đệm của cô, Thad bắt đầu quan hệ với cô, nhưng Cherie đã ngăn gã lại và bảo gã phải dùng bao. Thad than phiền rằng điều ấy sẽ cảm thấy không hưng phấn. Cherie bảo gã rằng điều ấy sẽ quan trọng hơn khi cả hai đều có thể tránh khỏi nguy cơ mắc bệnh lây lan qua đường tình dục. Cô đang cảm thấy căng thẳng. Thad đã miệt thị cô là một con điếm và đã sỉ vả rồi mặc lại quần áo. Cherie khóc nức nở trong khi Thad xồng xộc bỏ đi. Thật không may, cửa nhà Cherie không mở ra. Thad kiểm tra, cánh cửa không khóa, nhưng nó từ chối mở ra. Tức giận, Thad trở lại nơi Cherie vẫn đang nằm trên ghế và đang khóc nức nở, và bắt đầu la thét vào cô. Bạn có muốn tiếp tục quyết định cho Cherie, hay thử một cư dân khác? [1] cho Cherie, [2] cho cư dân mới.”

Trò chơi này thật kỳ lạ và rất có không khí cũ xưa, nhưng tôi cũng cảm thấy mình khá tò mò bởi câu chuyện của Cherie và Thad. Những câu chuyện cồng kềnh trong những trò chơi như thế rõ là có sự cuốn hút riêng khiến chúng trở nên rất hấp dẫn. Chết tiệt, chơi tiếp.

Tôi gõ “1”

“Một lựa chọn rất có kịch tính! Thad tiếp tục hét vào Cherie, cô không thể ngừng khóc. Cô ta e rằng gã có thể sẽ đánh đập cô. Thad đã không quyết định được liệu gã sẽ làm điều ấy hay không, nhưng đã cho phép cơn giận của gã, và sự thiếu tôn trọng Cherie với tư cách là một con người, dẫn dắt hành vi của gã. Nếu mọi thứ cứ tiếp tục như thế, Thad sẽ có thể sẽ đánh đập Cherie đến nỗi cô cần phải được đưa vào phòng cấp cứu. Có nên ngăn cản Thad lại? [Y]/[N]”

“Chết tiệt,” tôi lẩm bẩm thành tiếng. “Bắt đầu căng rồi.”

“Y,” tôi gõ lên phím.

“Một lựa chọn khá kích thích! Một mảng trần nhà rơi xuống. Một cạnh của nó đã cứa vào cổ Thad. Máu bắn tung tóe khắp nơi. Gã chết trong vài giây.”

“Cái quái gì vậy,” Tôi tự nói với bản thân. “Trò chơi này thật nhảm nhí.” Dòng chữ tiếp tục xuất hiện.

“Cherie đang hoảng sợ. Máu bắt lên khắp người cô. Cô ta đang cảm thấy rất sợ hãi, đến nỗi cô ngất đi. Cherie sẽ không thể làm gì trong một lúc. Chọn một cư dân: [1], [2], [4], [5], [6]”

Chà, tôi nghĩ. Có vẻ như mình sẽ không thể kết thúc trò này với một số điểm tương đối. Cứ chơi tiếp thử xem…

Tôi lại đổ xúc xắc. Năm. Tôi gõ vào.

“Một lựa chọn hấp dẫn! Người thuê căn hộ số 5 là Clyde. Anh ta 35 tuổi và làm việc tại ngân hàng First State chi nhánh địa phương. Sở thích của anh bao gồm trượt tuyết, tennis, sát nhân tiêu khiển, sitcom thập niên 90, và câu cá. Anh ta đang ở nhà một mình đêm nay sau khi bạn gái của anh, Alicia, nhắn tin rằng cô muốn chia tay để đến với anh trai của anh. Anh đã mua một gallon kem vị nhân bánh quy, đang cố vượt qua nỗi đau và xem phần ba của bộ phim Frasier. Anh đang rất ngứa ngáy để siết cổ một người nào đó. Đã lâu rồi, và anh đang cố bỏ thói quen ấy, nhưng cái giếng cảm xúc sâu thẳm của anh sâu đến nỗi chỉ ăn kem thôi sẽ không thể lấp đầy nó. Anh đang hy vọng cơn thèm khát của mình sẽ vơi đi bớt bằng cách xem TV, nhưng khi vừa ngồi xuống thoải mái, anh ta bắt đầu ngửi thấy mùi khí ga. Anh ta có nên tìm hiểu? [Y]/[N]”

Không tìm hiểu thì sẽ rất chán, nên dĩ nhiên tôi đã gõ Y.

“Một lựa chọn kịch tính! Clyde ngồi dậy khỏi ghế và theo mũi mình vào đến bếp, nơi mùi propan đang thoát ra nồng nặc từ một trong những đầu đốt của lò bếp. Anh đã quá quen thuộc đủ với khí ga rò rỉ để biết khoảng cách số phận trở thành bê thui Clyde bằng một tia lửa. Clyde có nên rời khỏi nhà, hay tiếp tục hít thở mùi độc hại ấy? [1] Clyde rời khỏi nhà hay [2] Clyde ở lại.”

Cảm thấy thật kỳ lạ khi để cho một kẻ sát nhân thoát chết, tôi nghĩ, nhưng sẽ rất chán khi chỉ để hắn chết vì ngạt thở.

Tôi gõ 1.

“Một lựa chọn kịch tính! Clyde ra khỏi nhà của anh ta và hướng về phía thang bộ để ra cửa trước. Khi vừa đến lầu bên dưới, anh ta thấy cầu thang đã bị chặn bởi những mảng trần nhà bị rơi xuống. Ở phía đối diện của tầng anh đang ở có một cầu thang khác. Trên đường đến đó, anh sẽ đi qua hai căn hộ khác, có thể sẽ có điện thoại để gọi cho đội chữa cháy để xử lý sự cố rò rỉ khí ga. Anh có nên ngừng lại ở nhà đầu tiên [1], nhà thứ hai [2], hay chạy về hướng cầu thang [3].

“1” tôi gõ vào.

“Chọn lựa rất hay!” Chỉ thế thôi. Không còn chữ.

“Sao kỳ vậy…” tôi thì thầm. Và rồi có một tiếng gõ trên cửa nhà tôi.

Tôi lặng người.

“Này, có ai ở nhà không?” Một giọng nói vang lên từ phía sau cánh cửa. “Tôi tên là Clyde, tôi sống ở tầng trên của bạn. Điện thoại của tôi không hoạt động và nhà tôi có mùi khí gas. Tôi có thể mượn điện thoại của bạn không?”

Tôi ngồi bất động, không tạo ra một âm thanh nào.

“Thật đấy, đây là chuyện khẩn cấp. Tôi khá chắc tôi nghe thấy gì đó bên trong. Tôi cần giúp đỡ!”

Trên màn hình tôi thấy một dòng chữ hiện ra.

“Clyde có nên tiếp tục thử nhà thứ nhất [1], thử nhà thứ hai [2], hay hướng về phía cầu thang ở cuối tầng [3]”

Nhẹ nhất mà tôi có thể, tôi ấn 2. Tiếng cách của bàn phím nghe như tiếng súng nổ trong đầu tôi.

“Sao cũng được, tên khốn. Tôi biết anh đang ở trong đấy. Tôi mong anh sẽ tận hưởng cảm giác khi là một tên khốn nạn,” Clyde nói. Rồi tôi nghe tiếng bước chân đi chạy dọc lối hành lang. Tòa nhà chung cư của tôi đang sống vừa mới xây và có cách âm tốt, nhưng tôi có thể nghe loáng thoáng tiếng gõ cửa lên nhà bên cạnh. Tôi biết một cô gái học đại học sống ở đấy. Hy vọng cô ấy không ở nhà.

Chờ đã.

Một cô gái học đại học.

Không, không thể nào.

Chữ bắt đầu lấp đầy màn hình của tôi lần nữa.

“Clyde đã đến nhà bên cạnh và gõ cửa. Anh nghe thấy tiếng khóc bên trong. Khi chủ nhà bên trong không mở cửa, anh cố vặn nắm cửa. Nó đã xoay, nhưng cánh cửa không nhúc nhích. Có vẻ như nó đã bị lệch bản lề, và với làn sóng nhiệt của thời tiết gần đây, gỗ đã nở ra và khiến cửa bị mắc kẹt.”

Đột nhiên, tôi nghe thấy một tiếng rầm từ bên ngoài. Tôi căng mắt nhìn về phía cửa nhà mình, nhưng nó vẫn đang đóng chặt. Âm thanh ấy phát ra từ ngoài hành lang. Tôi nhìn lại vào màn hình.

“Clyde đã dùng vai để đẩy cửa, và nó bật mở ra. Anh bước vào trong để gọi bất kì ai đang ở trong nhà đó. Khi tiến vào sâu hơn, anh thấy một cảnh tượng kinh khủng: một người đàn ông đang nằm trên sàn, cổ bị rách toạt. Một mảnh lợp trần nhà đang ở trên sàn cạnh gã. Nằm trên ghế, là một cô gái không một mảnh vải che thân. Và, mọi thứ bị bao phủ bởi một vũng máu lớn. Clyde cười rất tươi. Bạn sẽ giúp Cherie [ra khỏi nhà của bạn để chạy đến nhà cô ấy] hay không làm gì khi Clyde sát hại cô [1]”

Điều này thật điên rồ. Tôi không thể để một ai đó giết hại hàng xóm tôi, ngay cả khi tôi không biết nhiều về cô ấy. Nhưng tôi đã rất sợ hãi. Tôi đứng dậy, chạy về bếp, cầm theo cây dao to nhất mà tôi có thể tìm được, tiến về phía cửa trước, mở toang nó ra, rồi chạy ra ngoài sảnh. Tôi nhìn qua về phía căn hộ ấy, và tôi thấy cửa đã bị tông vào. Tôi cố chạy để không gây ra tiếng động nhất mà tôi có thể, và khi đến cửa, tôi ngừng lại và quan sát khung cửa thật nhanh để thấy được chuyện gì đang diễn ra.

Tôi đã không thể trông thấy gì từ nơi tôi đang đứng. Tôi lẻn vào thật khẽ. Thứ đầu tiên đập vào tôi chính là mùi máu. Khi tôi đến đủ gần. Cherie đang nằm ngửa trên ghế, Clyde đang nghiêng người về phía cô với hai bàn tay đang siết chặt cổ cô. Cô đang cào cấu lên hắn, nhưng máu đã khiến mọi thứ trơn trượt và trông như thể móng tay cô đang vuốt ve lên người hắn hơn là gây sát thương.

Tôi chạy về phía cả hai và đâm thẳng con dao vào lưng Clyde. Hắn rú lên và quay cuồng.

“Tên khốn kiếp,” hắn la lên, và xông thẳng về phía tôi, húc tôi ngã xuống đất. Hắn bắt đầu vùi dập tôi với những nắm đấm của hắn. Tôi không thể làm gì để ngăn hắn lại. Với từng đòn tấn công, tôi dần trở nên yếu hơn, tầm nhìn của tôi tối dần.

Và rồi Clyde thét lên.

Tôi đã tập trung hết sức. Phía trên Clyde, Cherie đang cầm con dao giơ lên cho một nhát đâm khác. Cô đâm Clyde tới tấp cho đến khi hắn gục ngã lên tôi, và rồi cô đâm hắn thêm vài nhát nữa. Tôi la lớn kêu cô dừng lại, để tôi có thể đứng dậy, và cuối cùng cũng có thể phá vỡ cơn khủng hoảng của cô. Cô đã giúp tôi đẩy cơ thể hắn khỏi tôi.

Tôi dùng một tấm chăn để trùm lấy Cherie và rồi gọi báo cảnh sát. Chúng tôi đã mất rất lâu để kể lại câu chuyện của mình cho họ. Tôi đã lượt bỏ chi tiết về dark web bởi vì tôi không muốn gặp rắc rối. Cuối cùng, cảnh sát đã bỏ đi. Cherie dọn đến nhà cha mẹ và tôi trở về nhà mình.

Khi tôi trở về, một dòng chữ đang nhấp nháy trên màn hình.

“Hãy nhớ: Mọi thứ xảy ra trong đêm nay đều là lựa chọn của bạn.”

Và bên dưới nó:

“Chúng tôi mong bạn sẽ chơi lại Khu Chung Cư!”

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *