Để Tôi Vào

bóng đen

cộc cộc cộc

Bốn giờ sáng, tôi bị đánh thức bởi tiếng gõ cửa chính của nhà tôi, tôi bối rối vì lúc này là bốn giờ sáng, ai lại gõ cửa nhà tôi chứ?

Tôi và chồng tôi sống ở vùng quê, chúng tôi không có bất kì hàng xóm ở gần nào và nhà tôi ở một con đường khá biệt lập. Người lạ không bao giờ lái xe trên đường nhà tôi, nó là một nơi quá hẻo lánh.

Tôi bước đến cửa, nó được làm từ gỗ sồi chắc chắn, không có cách nào để thấy người ở phía bên kia. Tôi tiến đến cửa và lắng nghe.

“Này Laura, David đây, hãy để anh vào.”

David là chồng tôi, trước đó cùng đêm anh đã đi thăm anh trai của mình. Tôi nghĩ rằng anh ấy sẽ ở lại đó vì họ dự định sẽ say xỉn cùng nhau, anh rể tôi là một người thích uống rượu; một fan trung thành của rượu whiskey. Nhưng mà này, có thể chồng tôi đã hết say và quyết định về nhà?

Điều ấy khiến tôi toát mồ hôi, tôi bắt đầu suy nghĩ “chồng tôi có chìa khóa vào nhà, tại sao anh ấy lại gõ cửa lúc bốn giờ sáng để vào chứ?”

Tôi chạy đi rồi cầm lấy điện thoại mình lên, có lẽ tôi đã phản ứng thái quá nhưng bạn không thể biết được chuyện gì sẽ xảy ra, tôi gọi cho chồng tôi, không bắt máy.

Giọng nói tiếp tục vang lên “LAURA mở cửa nhanh! Anh là David đây!” Tôi đã không trả lời, tại sao lại không trả lời điện thoại. Cuối cùng tôi quyết định nói “Anh, vào qua lối cửa sau đi.” Cửa sau nhà tôi toàn là kính, bạn có thể dễ dàng thấy được người đang gõ cửa. Tôi nghĩ nếu đó thật sự là chồng tôi thì tôi sẽ thấy được anh. Rồi chúng tôi sẽ cùng cười vào sự hoang tưởng của tôi.

hơi thở nặng nề

Bất kì thứ gì đang ở ngoài bắt đầu thở dốc, bắt đầu hít thở sâu và nói một cách ngọng nghịu. “Laura, để. anh. Vào.”

Tôi vẫn giữ vững lập trường, “vòng ra cửa sau” tôi trả lời. Không có phản ứng. Tôi cố thử một lần cuối trong sự tuyệt vọng để gọi chồng mình.

“Laura, cái quái gì vậy, bây giờ là bốn giờ sáng rồi.” Tôi đã rất mừng vì anh ấy bắt máy.

“Ơn trời, David anh đang ở đâu?”

“Anh đang ở nhà các anh, anh nói rồi mà. Tại sao em gọi anh lúc bốn giờ sáng?”

“David, một ai đó đang ở ngoài và yêu cầu em mở cửa cho hắn vào, hắn đang tự nhận mình là anh.”

Anh ấy lập tức tỏ vẻ lo lắng “gọi 911 đi, anh về ngay.” Bây giờ thứ ở ngoài kia đang đập mạnh lên cửa, tôi gọi 911 và báo rằng một ai đó đang cố đột nhập vào nhà tôi, họ đã cử cảnh sát và tôi nói cho kẻ đột nhập biết rằng “cảnh sát đang trên đường đến đây!”

Im lặng.

“Này?” tôi ấp úng, không hồi đáp. Tôi bước đến cửa và lắng nghe, không có gì. Tôi lùi lại vài bước, cảm thấy thật nhẹ nhõm. Bất kì thứ gì đang ở ngoài ấy giờ đã đi mất, và cảnh sát thì đang trên đường đến. Và rồi tôi nghe thấy nó, tiếng cào cấu. Nghe như móng tay đang cào lên kính. Tôi bước ra sau nhà và đã trông thấy nó. Thứ ấy có lẽ cao khoảng 7 feet, dáng người khum gù, và đang để những móng vuốt dài 6 inch của nó chạy dọc trên mặt kính. Da của nó tái nhợt dưới ánh trăng. Chân của nó tựa như chân thỏ, hai cánh tay của nó dài đến nỗi có thể kéo lê trên đất khi thả lỏng. Con thú ấy không có tóc và đôi mắt nó là những lỗ đen hút. Nhưng, thứ rùng rợn nhất chính là miệng của nó. Một nụ cười tươi không tự nhiên. Trải dài từ mang tai này sang mang tai khác.

Nó có thể thấy tôi và biết rằng tôi đã thấy nó, sau một vài giây, nó gọi tôi bằng một giọng khô khàn và khò khè không tự nhiên “Laura, David đây.”

để. tôi. vào.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *