Hoa Hướng Dương Buồn

hoa hướng dương buồn

Vài tháng trước, tôi và vợ tôi, Julie quyết định cùng thử ý tưởng cho một gia đình. Chúng tôi chuyển ra khỏi thành phố lớn đến sống tại một thị trấn ở giữa miền tây Minnesota, không cách quá xa thành phố Grove. Đã đến lúc để thay đổi. Quỷ thần ơi, chúng tôi thậm chí còn quyết tâm cai thuốc lá.

Chúng tôi tìm được một căn hộ rẻ vừa được tân trang lại. Toàn bộ khu phức hợp được xây dựng trong khoảng thập niên 50, nhưng khu chung cư thì vừa được sửa mới lại gần đây. Chủ nhà chúng tôi (một người phụ nữ tuyệt đẹp) nói rằng đa phần những người thuê nhà quý báu cũ đã chuyển đi thay vì chờ để dự án sửa mới được hoàn thành. Nơi này cơ bản là hoàn toàn mới.

Căn hộ của chúng tôi ở tầng trệt. Chúng tôi không muốn phải đau đầu để suy nghĩ cho một ban công ở tầng ba và bốn khi có con, và chúng tôi nghĩ đây cũng chỉ là một bước khởi đầu cho kế hoạch mua nhà riêng của chúng tôi sau này. Julie đã thôi việc giảng dạy ở trường trung học, còn tôi thì vừa được nhận vào làm quản lý ở một nhà kho địa phương. Tôi trước đó đã từng làm công việc quản lý, cho cùng công ty, nên tất cả chỉ phụ thuộc vào việc tìm kiếm một nơi thích hợp để chuyển đến.

Những người thuê nhà cũ đã để lại một món quà cho chúng tôi. Đơn độc trên cửa sổ bếp là một hoa hướng dương màu xanh. Thoạt đầu, tôi nghĩ đó chỉ là hoa giả, nhưng nó hoàn toàn là thật. Màu sắc của nó thật đặc biệt. Nó vẫn có màu vàng ở giữa, với những đốm đen, nhưng lá của nó thì có màu xanh biển lấp lánh. Chậu hoa được tô màu bằng tay với những cảnh vật nhỏ và một ông mặt trời đang chiếu sáng. Có một dòng chữ đơn điệu màu đen; “Hoa Hướng Dương Buồn.”

“Điều này thật quá dễ thương” Julie mỉm cười. “Chúng ta phải giữ nó.”

Tôi chưa bao giờ có thể từ chối cô ấy. Nụ cười tươi của cô ấy có thể khiến tôi làm bất cứ điều gì. Nếu cô ấy muốn giữ bông Hoa Hướng Dương Buồn ấy, thì nó sẽ là như thế. Tôi tưới nước cho nó và hướng nó ra ngoài. Kỳ lạ thay, nó đã luôn hướng vào phía trong, về phía căn hộ. Tôi thì nghĩ hoa hướng dương thường hướng theo mặt trời.

Julie rất thích nó. Cô ấy đã có cảm giác thoải mái cho nơi này. Tôi vẫn chưa tin tưởng điều ấy cho lắm, nhưng tôi đoán đó chỉ có thể là do tôi thiếu nicotine.

Sau nhiều ngày làm quen với công việc. Tôi mang đến một hộp bánh kem để làm quen với mọi người. Người quản lý nhân viên cũ nơi tôi làm việc có vấn đề cá nhân và đột ngột phải rời khỏi thị trấn, thế nên họ cần gấp một ai đó để thế chỗ. Điều này thật là đúng thời điểm cho tôi.

Julie vẫn đang tìm việc mới. Có một vài trường học ở vùng lân cận, nhưng trước hết thì chúng tôi cần một chiếc xe thứ hai. Sau khi chuyển nhà, tài chính của chúng tôi có phần chật vật, thế nên chúng tôi quyết định chờ một vài tuần để có thể mua một thứ gì đó bằng khoảng tiền lớn. Và vì thế Julie dành phần lớn mỗi ngày ở nhà. Cô ấy đã tỏ rõ ý muốn trở thành một người nội trợ khi chúng tôi lập gia đình, thế nên có thể cô ấy cũng đang làm quen với ý tưởng ấy. Gọi nó là tập thử nghiệm vậy. Cô ấy làm việc nhà và đi chợ. Tôi thường là người nấu bữa tối, nhưng cô ấy sẽ là người lo việc rửa chén bát.

Một ngày nọ khi về đến nhà sau công việc, tôi nghe thấy cô ấy đang ngân nga một điệu nhạc lạ trong lúc tưới Hoa Hướng Dương Buồn ấy. Tôi chưa hề nghe qua nó bao giờ.

“Bạn là bạn tôi, tôi sẽ hát bài hát của bạn – một mặt trời đang lặn nhường chỗ cho mặt trăng

Tôi hỏi bạn, bạn của tôi ơi, người bạn màu xanh của tôi – có phải bạn cũng là một hoa hướng dương?”

Tôi cởi giày mình ra và đến bên cô ấy ở trong bếp. Cô ấy hát bài hát ấy nhiều lần, kiểm tra từng chiếc lá trên cái cây màu xanh dương lấp lánh ấy. Nó lại hướng vào trong nhà, khỏi mặt trời. Gần như là một chú cún đang muốn được gãi đầu.

“Bài hát ấy là gì vậy em?” tôi hỏi.

“Bài hát nào?”

Tôi hỏi nhiều lần. Cô ấy thật tình không biết tôi đang nói gì. Tôi đọc lời của nó thành tiếng, và cô ấy thì chỉ… không nhận ra nó. Cũng cùng cách biểu cảm mà tôi thề rằng tôi đã nghe cô ấy hát nó, cô ấy nói rằng cô ấy đã không làm thế. Tôi lại xoay cái cây ra ngoài, hướng về phía mặt trời.

Ngày hôm sau, nó lại hướng vào.

Âm điệu ấy dần ám ảnh tôi. Tôi nghe Julie hát nó khi đang tắm, khi đang rửa chén, khi đang cột dây giày của cô ấy. Dần dần cô ấy bắt đầu chấp nhận rằng cô ấy đang hát nó, nhưng cô ấy đã không làm điều ấy trong nhận thức. Nó như là một thú vui vô thức.

“Chắc em đã nghe nó từ trước” cô ấy nói. “Một bài hát ru nào đó.”

Tôi không thể trách cô ấy khi tâm trí đang bị lấp đầy bởi suy nghĩ về những đứa trẻ. Nó hầu như là chủ đề cho những cuộc trò chuyện của chúng tôi. Chúng tôi bắt đầu thử có một đứa con, và nó chỉ còn là vấn đề thời gian mà cuộc đời của chúng tôi sẽ thay đổi mãi mãi. Điều ấy thật căng thẳng, nhưng hào hứng. Cảm giác giống hơn một chuyến thám hiểm so với bất kỳ cú nhảy bungee nào có thể mang lại.

Julie đã có được một công việc giảng dạy bán thời gian tại trường trung học địa phương. Một trong những giáo viên của họ đã nghỉ phép để sinh con, thế nên họ cần một ai đó để đảm đương lớp nghiên cứu xã hội. Chúng tôi vẫn chưa có chiếc xe thứ hai nhưng một trong những anh đồng nghiệp của tôi thì đang sống ở cuối đường, thế nên chúng tôi có thể đi cùng xe. Tôi nghĩ rằng sẽ tốt cho Julie khi cô ấy có thời gian độc lập và có thể ra khỏi nhà.

Thoạt đầu, nó đã như thế. Cô ấy cảm thấy tràn trề năng lượng khi trở về nhà sau một ngày dài làm việc. Thế nhưng, cô ấy vẫn tiến thẳng đến bông Hoa Hướng Dương Buồn, chăm sóc cho nó, tưới nước cho nó, và rồi sau đó mới có thể tập trung làm những việc khác. Cô ấy thậm chí đã không cởi giày mình ra. Cái cây ấy, cho đến nay, là thứ yêu thích nhất của cô ấy. Thật lòng mà nói, tôi không hiểu được điều ấy. Cô ấy vẫn thầm hát điệu nhạc ấy.

“Bạn là bạn tôi, tôi sẽ hát bài hát của bạn – một mặt trời đang lặn nhường chỗ cho mặt trăng”

Một lần tôi về nhà sớm, và đã nhận ra rằng hoa hướng dương ấy đã biến mất. Julie cũng không về nhà từ trường, và thứ ấy chỉ là không có ở đó. Sau đó, Julie trở về nhà, và mọi thứ đã rõ. Cô ấy đang bế thứ ấy bên mình khi bước vào cửa. Trông điều ấy gần giống như ai đó đang bế một em bé. Lũng lẵng bên cô ấy là túi thức ăn từ chợ.

Tôi phải là người đầu tiên thừa nhận, tôi đã không đón nhận điều ấy khá tốt.

“Em mang cả nó đi làm à?” Tôi hỏi. “Em bị làm sao vậy?”

“Không có gì đâu,” Julie thở dài. “Nó… nó như là vật mang lại cảm giác an toàn vậy. Nó không có ý nghĩa gì cả.”

“Thế thì ném bỏ nó đi.”

Cô ấy nhìn tôi trong sự khó tin. Tôi bước một bước ra phía trước để đỡ hộ túi đồ của cô ấy, và cô ấy đã giật mình lùi lại. Đôi mắt cô ấy mở to tròn, và trông như thể cô ấy đang sẵn sàng cho phản ứng chống trả hay bỏ chạy. Tôi chỉ biết đứng lại.

“Cái quái gì thế?”

“Thách anh dám,” cô ấy gằn giọng. “Thách. Anh. Dám.”

Sau đó, Julie đã ngủ trên ghế sofa trong nhiều đêm. Đó là ý kiến của cô ấy, không phải của tôi. Cô ấy trao cho tôi những ánh mắt cau có, cáo buộc từ phía bên kia của căn phòng mỗi khi tôi lọt vào phạm vi của cái cây ấy. Nó vẫn hướng vào trong. Tôi rất chắc rằng thứ đáng nguyền rủa kia đã di chuyển, hay quay lại, mỗi khi tôi cố hướng nó ra ngoài.

Tôi bắt đầu nghe thấy tiếng động vào những buổi tối. Một lần tôi nhìn lén ra từ phòng ngủ chỉ để thấy Julie tưới nước và tỉa lá cho nó lúc nửa đêm. Cô ấy hát cho nó nghe hết lần này, đến lần khác. Cùng một điệu nhạc. Trong ánh trăng, trông như cô ấy đã không chớp mắt. 2:30 sáng, và cô ấy vẫn vuốt ve những chiếc lá của nó.

Và cũng có những thứ khác nữa. Mùi đất hôi thối trong thùng rác. Những hạt hướng dương màu xanh đậm rơi rải rác trong phòng tắm. Tôi đã không biết lý do, nhưng tôi và Julie không còn nói chuyện nữa. Nhưng cô ấy không gặp vấn đề nào khi trò chuyện với cái cây ấy.

“Tôi hỏi bạn, bạn của tôi ơi, người bạn màu xanh của tôi – có phải bạn cũng là một hoa hướng dương?”

Mọi thứ lên đến đỉnh điểm khi ngày mà Julie không trở về nhà từ trường. Tất nhiên, cô ấy cũng đã mang cái cây ấy theo. Tôi đã cố gọi điện, nhưng cô ấy không bắt máy. Đến bảy giờ tối, tôi cảm thấy thực sự lo lắng. Tôi gọi điện cho trường học của cô ấy, nhưng tất nhiên, nó đã đóng cửa. Thay vào đó tôi đã gọi điện cho đồng nghiệp của cô ấy, cô Marriot.

“Đây là Claire,” cô ấy trả lời.

“Xin chào, tôi gọi để hỏi thăm Julie. Tôi là chồng của cô ấy,” tôi nói. “Xin thứ lỗi vì đã gọi cho cô như thế này.”

“Không, không sao. Mọi thứ vẫn ổn chứ?”

“Khi Julie đi làm, cô ấy trông có ổn không? Cô ấy có làm điều gì bất thường không?”

“Tôi không hiểu.”

“À, đại loại như, cô ấy có mang-“

“Không, tôi xin lỗi, ý tôi là… ý anh là sao khi cô ấy đi làm?”

Và tôi được cho biết rằng Julie đã thôi việc ở trường học khoảng một tuần trước.

Tôi chạy nhanh ra khỏi nhà để đến cuối đường và hỏi xin mượn xe của anh ấy. Họ đã không phiền lòng, và thậm chí còn hỏi họ có thể làm gì để giúp. Tôi đã không biết phải bắt đầu từ đâu, nên tôi chỉ có thể cảm ơn họ và rời khỏi nơi đó.

Tôi đã lái xe quanh thị trấn hàng giờ. Kiểm tra từng cửa hiệu còn mở cửa, từng con hẻm, từng vệ đường. Cuối cùng, tôi dừng lại để đổ xăng. Khi tôi bước vào trong để trả tiền và mua nước ngọt, tôi nhận ra người thu ngân đang hát một bài hát. Cô ta đang đọc một tờ tạp chí và thầm hát, hầu như không nhận ra tôi đã ở đó. Tôi có thể nhận ra được âm điệu ấy ở bất cứ đâu.

“Cô đã nghe nó từ đâu?” tôi hỏi.

Cô ta chỉ nhìn tôi như vừa thức tỉnh từ một giấc ngủ. Cô ta không biết tôi đang nói gì. Tôi trả tiền và rời khỏi, nghĩ rằng Julie có lẽ đã đến đây. Cô ấy đang ở gần.

Ở gần trạm xăng ấy là một con đường đất nhỏ, dẫn đến một hồ câu cá. Tất cả những gì bạn có thể bắt từ đó là cá bass miệng nhỏ, nhưng nó là một nơi tuyệt vời cho một buổi barbeque ngoài trời. Tôi lái dọc con đường ấy, đang đi theo linh cảm của mình.

Nó đã đúng. Chỉ sau vài phút, tôi thấy xe của chúng tôi ở bên đường. Cửa của nó vẫn mở. Đèn thì đang chớp. Nó đang tràn ngập muỗi.

Tôi đậu xe bên cạnh nó và lấy ra một đèn pin. Nơi này có một con đường nhỏ xuyên qua khu rừng, dẫn đến một khoảng đất trống bên cạnh hồ. Đó là nơi duy nhất mà cô ấy có thể đến, trừ phi cô ấy đã vô thức rẽ hướng nào đó khác.

Tôi đã không cần phải đi quá xa để có thể nghe thấy giọng của cô ấy. Không có một cơn gió nào cả, nên dù một âm thanh nhỏ từ phía thật xa vẫn có thể dễ dàng được nghe thấy.

Tôi hỏi bạn, bạn của tôi ơi, người bạn màu xanh của tôi…”

Cũng cùng điệu nhạc đáng nguyền rủa ấy. Bên cạnh con đường mòn nhỏ ấy, tôi đã thấy những thân cây nhỏ, sáng màu vươn ra khỏi đất. Trông chúng như vừa mới được trồng. Tôi có thể đoán chúng là loại cây gì, dù vẫn chưa nở hoa.

“–có phải bạn cũng là một hoa hướng dương?”

Tôi bước vào khoảng trống.

Tôi có thể mờ mờ thấy được chúng qua phần sáng hình nón ấy. Chúng có đến tận hàng trăm, trải dài ra theo hình tròn. Ở giữa chúng là Julie, đang hát đi hát lại bài hát ấy. Cô ấy đã cởi bỏ quần áo trên cơ thể, và tôi những con muỗi đang bu quanh dày đặt khắp cơ thể cô ấy. Nhưng điều ấy dường như không khiến cô ấy bận tâm. Âm điệu của bài hát của cô ấy giờ không còn nữa, nó dần chuyển thành một bài kinh tụng. Cô ấy đang đứng đấy, lưng hướng về phía tôi, giữ tay mình lại ở phía trước như một cái ly nhỏ. Cô ấy đột nhiên phát ra một tiếng ho gắt rồi ngả người ra trước. Tôi đã bước vài bước, rồi dừng lại.

Tất cả những bông hoa hướng dương, hướng về phía tôi. Những chiếc lá xanh rung lên, như những con rắn đuôi chuông. Julie quay lại.

Những hạt hoa hướng dương đang tràn ra từ miệng cô ấy. Trong bàn tay cúp lại của cô ấy đang giữ cùng thứ đất nhọ hôi thối mà tôi tìm thấy trong thùng rác. Đôi mắt cô sáng xanh. Răng cô ấy thì có màu đen ố.

“Bạn là bạn tôi, tôi sẽ hát bài hát của bạn –“

Những hạt hoa hướng dương cứ tiếp tục rơi ra từ mép miệng của cô ấy. Cô ấy cứ liên tục họ, gần như bị nghẹn. Cô ấy luôn ở trong tình trạng gần như hít những hạt ấy vào phổi mình. Giọng hát của cô ấy thì bị ngắt quãng và khó khăn. Thế nhưng, cô ấy đã mỉm cười. Nụ cười mà sẽ có thể khiến tôi làm bất cứ thứ gì.

“- một mặt trời đang lặn nhường chỗ cho mặt trăng”

Những bông hoa ấy hướng lại về phía cô ấy, rung chuyển. Những chiếc lá nhỏ vỗ lên trong sự phấn khích. Tôi không biết phải làm gì nữa. Tôi đang cảm thấy khiếp sợ. Tôi đang cảm thấy giận dữ. Tôi đang cảm thấy tuyệt vọng. Tôi cứng đờ người.

Julie bước về phía tôi, ngậm một hạt hoa to giữa đôi môi cô ấy. Cô ấy nắm tay tôi và ngả người đến để hôn tôi. Tôi chưa từng ngửi thấy mùi gì hôi thối như thế trong đời mình. Tôi nghĩ đó chính là thứ đã khiến tôi thức tỉnh. Đó là lần duy nhất tôi từ chối một nụ hôn từ cô ấy.

Tôi không cảm thấy tự hào cho những gì xảy ra tiếp theo, nhưng tôi đã không còn sự lựa chọn nào khác. Tôi ôm chầm lấy Julie rồi vác cô ấy trên vai mình. Cô ấy đã phản kháng mãnh liệt, cào cấu và đánh lên người tôi. Cô ấy đã phải dừng lại nhiều lần để ói ra thêm đất và hạt hướng dương. Tôi phớt lờ đi những vết thương trên cổ và da đầu mình, và tiếp tục mang cô ấy khỏi nơi ấy.

Tôi khóa cô ấy vào ghế sau của xe và bật khóa cửa cho trẻ em. Khi tôi đóng cửa lại, cô ấy trở nên điên dại, la thét và giãy dụa ở ghế sau như một đứa trẻ bị ám. Xe tôi vẫn còn một thùng xăng dự trữ. Nó còn một nửa. Nhưng thế là quá đủ.

Tôi đã ngừng hút thuốc từ ngày chúng tôi dọn vào ngôi nhà chung cư mới của mình, nhưng tôi vẫn còn giữ bật lửa trong người. Khi tôi lùi bước lại ra khoảng đất trống kia, tôi nghe thấy tiếng của thứ gì đó đang di chuyển. Tôi đã phớt lờ nó. Tôi đã trút cạn từng giọt xăng mà tôi có để đốt cánh đồng hoa ấy. Tôi bỏ lại bật lửa của mình ở phía sau.

Khi tôi bước đi, tôi nghe thấy những âm thanh lộp độp trong cỏ. Những lá cây màu xanh nhăn nheo lại thành tro. Và từ đâu đó, những tiếng thét nhỏ. Nhưng tiếng la hét, nhỏ và có sức sống. Chúng đang bị thiêu sống trong cánh đồng ấy, và tôi không muốn nghĩ đến việc chúng là gì. Nghe như tiếng người. Rất sai, nhưng là tiếng người.

Sau vài ngày, Julie bình phục. Bác sĩ chẩn đoán là cô đã ăn quá nhiều hạt hướng dương, và trung chúng có chứa một loại chất độc nào đó. Bác sĩ đã không thể tìm thấy điều gì bất thường trong máu của cô ấy, và sau vài ngày nghỉ ngơi cô ấy đã trở lại là chính mình. Đôi mắt cô giờ có màu nâu như trước, và nụ cười chân thành hơn bao giờ cả. Cô ấy đã xin lỗi cho những rắc rối vừa qua, và cô ấy đã không thể nhớ lại điều gì vừa xảy ra. Đối với cô ấy, nó chỉ là một cơn ác mộng.

Sau một thời gian, cô ấy mang thai. Chúng tôi đã chuẩn bị căn hộ của mình để chào đón một em bé, nhưng chúng tôi vẫn đã đang tìm một ngôi nhà để mua và chuyển vào. Julie đã trở lại làm việc bán thời gian tại trường, và đang muốn nhà trường xem xét gia hạn sau cuối năm học. Cô ấy khá được yêu mến bởi các em học sinh.

Chúng tôi đang định đặt tên con mình là Danny với một chữ ‘y’, hay Danni với chữ ‘i’ nếu nó là con gái. Chúng tôi vẫn chưa quyết định được.

Nhưng vẫn còn một thứ khiến tôi lo lắng. Kết quả siêu âm. Julie đã đi siêu âm khi tôi đang làm việc, nhưng cô ấy đã cho tôi xem từng bức ảnh của nó. Trông chúng hoàn toàn bình thường, nhưng có một thứ gì đó đã không mấy hợp lý trong ảnh cuối. Phần ngày tháng trong góc ảnh là ngày tháng của năm năm trước. Tôi nghi ngờ cô ấy đang không cho tôi xem kết quả siêu âm thật, hay rằng cô ấy đã không đến phòng mạch bác sĩ. Tôi không biết cô ấy đang cố giấu tôi điều gì.

Và đôi lúc, khi trời tối, tôi nghe thấy cô ấy ngân nga. Cùng một giai điệu chết tiệt.

“Bạn là bạn tôi, tôi sẽ hát bài hát của bạn – một mặt trời đang lặn nhường chỗ cho mặt trăng

Tôi hỏi bạn, bạn của tôi ơi, người bạn xanh của tôi – có phải bạn cũng là một hoa hướng dương?”

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *