Tôi Nghi Ngờ Ông Ngoại Tôi Là Một Kẻ Sát Nhân Hàng Loạt (p9)

đường rừng

Chúng tôi hướng đến phòng bếp, ông ngoại ra dấu cho tôi cúi người xuống. Mở tung cửa ngoài, ông nhìn ra ngoài và vẫy gọi tôi theo sau. Chúng tôi đang ở cách SUV của ông không quá xa, nhưng chúng tôi vẫn phải đi vòng góc nhà và tôi nghe thấy tiếng xe tải đang dừng lại ở sân trước. Chúng tôi di chuyển đến một góc bên ngoài nhà và chờ đợi, ông ngoại quay lại và nói khẽ với tôi.

“Đây là chìa khoá xe. Khi ông nói ‘đi’, con phải làm ba việc. Đầu tiên, con mở khoá cửa xe bằng remote xe. Thứ hai, con đếm đến hai. Thứ ba, con chạy đến ghế khách, ngồi lên xe và cúi đầu xuống. Hiểu chưa?”

Tôi gật đầu, đôi tay tôi run bần bật khi nhận chìa khoá xe từ ông.

“Tốt. Đi!”

Tôi mở khoá xe, nhăn nhó khi chiếc xe phát ra tiếng kèn ra hiệu cửa đã được mở khoá. Nhưng rồi tôi nhận ra không ai sẽ để ý nhiều đến nó khi ông ngoại đang nổ súng về phía bọn chúng. Tôi chợt nhận ra là mình chưa đếm, nên tôi đã chạy thục mạng về phía ghế khách. Tôi cảm nhận được một khoảnh khắc sợ hãi tột cùng khi bàn tay tôi đang hậu đậu sờ soạng để mở chốt cửa xe. Khi đã vào trong, tôi cố thu người lại vào bên dưới sàn xe hết khả năng. Chỉ vừa kịp ngửi thấy mùi xe – mùi của ông tôi và mùi kim loại – thì ông tôi mở cửa tài xế và leo lên.

Không nói gì, ông đấm vào nút nổ máy rồi kéo cần số xe. Tôi nghe thấy hai phát súng và rồi tiếng gì đó vang lên bên ngoài xe, nhưng chúng tôi vẫn tiếp tục, và khi tôi vừa ngồi lại lên ghế khách tôi thấy mình vừa ra khỏi sân nhà và vào được đường chính. Nhìn lại, tôi nhìn thấy ba trong số bốn người đang chụm lại quanh người thứ tư đang nằm trên đất nhưng vẫn còn cử động.

Ông ngoại nhìn tôi. “Con có sao không?”

Tôi lắc đầu. “Con ổn. Ông thì sao? Chuyện gì đã xảy ra?”

“Không sao, ông vẫn ổn. Ông nghĩ chân ông bị một vài viên bi nhỏ từ một khẩu súng hơi dội vào. Không có gì nghiêm trọng.” Ông cười căng thẳng. “Còn về chuyện gì đã xảy ra thì ông đã bắt trúng hai tên. Tay của một tên và chân của tên còn lại. Không thể mạo hiểm giết chúng ở nhà cha mẹ con vì điều đấy có thể liên quan trở lại đến chúng ta.”

“Cái gì? Tại sao? Chúng đã biết chúng ta rồi.”

Ông rẽ vào một đoạn đường đất và cát và nhún vai. “Chúng biết, nhưng có thể chỉ chúng thôi.” Quay lại liếc nhìn về phía sau ghế của tôi, ông gật đầu. “Xem này, khi chúng ta nói chuyện, con cần phải làm một vài thứ. Lấy hộp đồ ở phía sau con. Con sẽ thấy một túi xanh sau ghế của ông. Lấy cả hai, nếu con có thể.”

Tôi làm theo, kéo ra một hộp các tông, trong đó có sáu lọ thủy tinh được niêm phong trên nắp. Những lọ này chứa đầy đinh và những viên bi bạc đạn. Tôi định hỏi, nhưng tôi biết rằng không còn thời gian để hỏi han nữa. Ông ngoại sẽ nói những gì tôi cần biết sau. Tôi tìm thấy một túi xanh ở phía sau ghế ông. Trong đó có nhiều đồ nghề, và ông ngoại đã hướng dẫn tôi cách sử dụng chúng.

Có những cuộn khăn mặt được dán trong túi. Theo chỉ dẫn của ông ngoại, tôi tháo ba cuộn ra và tìm thấy những ống thủy tinh có nút cao su ở giữa. Những lọ đó chứa những chất lỏng gì đó, nhưng ông đã bảo tôi phải cẩn thận đặt từng ống vào từng lọ đinh. Sau đó, ông bảo tôi lấy một chai nhựa trong túi xanh và xịt vào trong hũ cho đến khi cả ba lọ có khoảng hai phần ba chất lỏng. Rồi tôi phải vặn nắp lại.

Sau khi hoàn thành, ông nhoẻn miệng cười. “Chúc mừng. Con vừa tạo ra được ba quả bom đinh. Bây giờ phải thật cẩn thận với chúng. Đừng làm rơi lọ nào và cố đừng lật chúng lại. Chúng ta sẽ sử dụng chúng trong vài phút tới.”

Lời cảnh báo của ông khiến tôi bủn rủn. “Tại sao chúng ta cần chúng? Có phải vì ông nghĩ chúng sẽ lần mò theo được chúng ta?”

Ông ngoại gật đầu. “Đúng, chúng nên làm thế. Đó là vì sao ta không cố giết chúng. Bọn tà giáo này… chúng rất nguy hiểm nhưng đôi khi chúng trở nên nhát gan khi thấy bạn chúng bị giết. Ông đoán chúng chỉ là thể loại anh hùng lúc cuối tuần. Và chúng ta cần chúng theo được chúng ta.” Ông nhìn vào kim tốc độ. “Chúng ta cách nhà khoảng mười dặm rồi, cần phải đi thêm mười dặm nữa.”

“Dù gì thì, quay lại những gì ông đang giải thích với con. Giáo hội này, Hội Móng Vuốt. Lúc đầu, ông không biết chúng hiện hữu. Nhìn lại, có thể thấy được sự ảnh hưởng của chúng. Ví dụ cậu bé mà Salk đã bắt và sát hại. Cậu bé ấy đang làm gì ở ngoài trong đêm khuya như vậy? Một thời gian sau, ông biết được rằng cậu bé ấy đã sống cùng với cha mẹ cách nơi Salk đã bắt cậu ta hơn năm mươi dặm. Tỉ lệ chuyện đó trùng hợp xảy ra là bao nhiêu chứ? Ông không thể chứng minh được, nhưng ông nghi ngờ giáo hội đã thả cậu bé ở đó rồi đưa manh mối cho Salk nơi để tìm cậu ta.

Sắc mặt ông trở nên giận dữ hơn khi ông nói. “Đó là những gì lũ khốn ấy làm. Chúng giúp bọn kẻ lạ. Thi hành kế hoạch của chúng và tôn thờ chúng. Không phải kẻ lạ nào cũng có bọn người giáo hội ở quanh – thật ra chỉ khoảng một trong ba là có, nhiều nhất ông biết là thế. Nhưng bọn giáo hội ấy hoạt động như một nhóm khủng bố. Thường có bốn năm tên cùng hợp tác, và chúng không biết danh tính của những người khác cùng giáo hội ngoài nhóm bọn chúng.”

“Tất nhiên là những tên cấp trên đầu sỏ biết được ai thuộc nhóm nào, để có thể gửi chỉ thị trực tiếp đến từng nhóm khi cần thiết. Nhưng nếu một thành viên trong nhóm bị bắt, chúng không thể khai ra được danh tính của cấp trên hay chi tiết về tổ chức lớn hơn đó. Điều đó thông minh đấy, nhưng cũng có một vài khuyết điểm.” Ông ngoại nhìn tôi, nghiêm túc. “Ví dụ, những người đang đuổi theo chúng ta. Chúng không liên lạc được với người ngoài nhóm về chúng ta cho đến khi chúng được liên lạc bởi cấp trên. Chúng chỉ được liên lạc theo lịch, nhưng không thường xuyên. Nên khi khử được cả nhóm, danh tính chúng ta sẽ được an toàn.”

Tôi cảm thấy da mình lạnh hơn. “Cả khi chúng ta khử hết đám kia, làm sao biết được chúng ta giết được hết nhóm?”

Ông ngoại gật đầu. “Đó luôn là rủi ro. Nhưng có khả năng lớn chúng biết được là từ thông tin của một thành viên của giáo hội đang làm việc ở đồn cảnh sát. Nếu người đó không ở trong nhóm này, chúng ta biết rằng có khả năng sẽ còn một người khác. Nếu người đó có ở trong nhóm, chúng ta có thể gặp may rằng đây là tất cả bọn chúng, biết được rằng đa phần chúng hoạt động chung một nhóm hoàn chỉnh. Nhưng vẫn không có câu trả lời chắc chắn đâu. Chúng ta chỉ có thể làm những gì tốt nhất trong khả năng. Trở nên thông minh hơn và giỏi hơn chúng.”

Lái xe được thêm khoảng vài phút và ông ngoại lại lên tiếng. “Cài khoá an toàn vào.” Sau đó ông tiếp tục. “Con vẫn ổn với mọi thứ chứ? Ông biết quá nhiều thứ đang xảy ra. Và ông ghét khi để con phải mạo hiểm, đặc biệt là khi con không tự nguyện. Tin ông, ông biết điều này khó để làm quen được. Nhưng chuyện này rất nghiêm trọng.” Ông quay sang và nhìn tôi một lúc. “Sống hay chết. Hay là tốt và xấu. Chúng là những kẻ xấu đã làm điều ác, và chúng sẽ tra tấn hay giết chúng ta nếu chúng ta không khử chúng trước.”

Tôi nhìn vào mắt ông. “Con tin ông. Con bước vào. Con đã sợ, nhưng con hiểu và con sẽ ở bên cạnh ông.”

“Tốt. Vì ta nghĩ đây là điểm tốt. Giữ những quả bom ấy, đường sắp dằn đấy.” Nói xong, ông ngoắc tay lái sang bên trái, rồi phải ngay tức khắc, chúng tôi lết bánh vào sau những bụi cây vệ đường. Tôi giữ chặt hộp giấy chứa những lọ thủy tinh thật chặt, cơ tôi căng chặt hơn sau từng tiếng lách cách của những chiếc lọ va vào nhau. Dừng xe lại, ông cười. “Làm tốt lắm. Bây giờ đi nào. Ra khỏi xe và đi vòng lại để ông chỉ con thấy thứ này từ bên này, rồi con hãy quay lại lấy ba lọ bom mà con đã chuẩn bị.”

Tôi làm theo lời ông, và khi tôi qua đến bên ông, tôi thấy ông đang cầm một cây dao đi săn dài trên tay. Ông chỉ vào bánh xe nói. “Bây giờ, có thể con đã nhận ra, chúng ta đang dựng cảnh cho giống như chúng ta đã bị đụng xe. Chúng ta đi đường đất này để dụ cho chúng có ngu ngốc cũng có thể tìm ra chúng ta. Nhưng dù chúng không thông minh, con cũng không nên xem thường khả năng của chúng, và vài tên trong số chúng có thể rất giỏi. Dù sao đi nữa, chúng ta cần có lý do chính đáng để bị tai nạn ở đây.”

Ông cầm dao và đâm vào kẽ hở giữa hai rãnh lốp. Sau khi kéo ra, tôi nghe thấy tiếng xì hơi giận dữ khi không khí bên trong bắt đầu thoát ra. Ông ngoại tôi vỗ nhẹ phần thành ngoài của bánh xe. “Nó sẽ dễ hơn nhiều khi chúng ta làm thủng bánh xe ở phía bên. Cao su ở đấy mỏng hơn. Nhưng sẽ rất rõ ràng để thấy được chúng bị rọc, nên khi con muốn chúng trông như bị nổ lốp thay vì bị chọc thủng, con cần phải ngụy trang vết chọc ở phần rãnh. Nếu chúng trông thấy những lốp xe bị rọc, chúng có thể sẽ nghi ngờ bị phục kích. Bây giờ hy vọng rằng chúng chỉ nghĩ đến trường hợp chúng ta đã không gặp may.” Ông vỗ vai tôi và cười lớn. “Nhiều khoảnh khắc để học hỏi trong hôm nay nhỉ. Bây giờ đi lấy bom đi.”

Ông ngoại đã dự đoán chúng tôi còn ba phút cho đến khi bọn người giáo hội có thể đuổi theo kịp. Trong lúc đấy, ông cầm lấy một khẩu súng nhắm từ sau xe và đã bố trí tôi ở một điểm bên kia đường cùng với ba quả bom đinh và một số lời khuyện.

“Cách để kế hoạch được triển khai theo ý muốn là khi chúng va vào một thứ gì đó đủ cứng để những ống nhỏ bên trong vỡ ra. Rồi chất lỏng bên trong ống sẽ phản ứng với dung dịch trong lọ, con sẽ tạo ra được một vụ nổ bao gồm vụn sắt và thủy tinh. Vậy đó có nghĩa là. Đầu tiên, con phải ném lọ này vào một nơi nào đó đủ cứng khiến nó vỡ ra sau va chạm. Những lọ này bây giờ sẽ nặng xấp xỉ bảy hay tám pound mỗi lọ, nên sau khoảnh khắc tiếp xúc với mặt đường ở độ cao khoảng mười feet trở lên chúng chắc chắc sẽ vỡ. Ném thật mạnh vào mặt đường hay chiếc xe tải của ông cũng được. Nhưng con phải tránh ném trực tiếp vào một người, vì con sẽ có rủi ro cái lọ sẽ dội ra và không vỡ. Và hơn tất cả, đừng ném vào điểm mà vụ nổ ở quá gần con, con cũng có thể sẽ bị thương bởi những mảnh vỡ.”

Ông đã bố trí tôi ở một vị trí cao đằng sau những bụi rậm cách đường khoảng hai mươi feet. “Con đã cách xa đủ và đang ở một vị trí tốt. Và hy vọng chúng sẽ tập trung vào chiếc xe một lúc. Nhưng hãy chờ cho đến khi chúng bước ra hết khỏi xe vì có thể chiếc xe của chúng sẽ một phần nào che chắn cho chúng. Dành thời gian và nhắm thật kĩ, sau khi ném quả bom thứ ba, con sẽ rút vào trong rừng. Đừng chờ ông mà hãy đi thẳng khỏi đường chính. Ông sẽ tìm con khi ông xử lý hết bọn chúng.” Ông ngoại trông có vẻ đang đắn đo trong lòng, và sau một hồi, ông đưa tôi khẩu súng lục. “Có bao giờ con sử dụng súng chưa?”

Tôi gật đầu. “Một vài dịp khi còn học cao đẳng. Con biết bắn, đây là chốt an toàn đúng không?”

Với nét mặt lạnh lùng. “Đúng. Con phải luôn mở chốt, nhưng phải để ngón tay cách cò súng ngoại trừ lúc con muốn bắn. Có một viên trong khoang súng, và đạn sẽ được nạp tiếp tục trừ phi bị kẹt. Con có mười ba viên. Đừng gồng tay, đừng kéo cò mà hãy bóp nó. Giữ chặt súng khi con bắn và đừng quên nó sẽ nảy lên. Cho cả súng và lựu đạn, sự chuẩn xác luôn quan trọng hơn tốc độ. Chậm là nhanh và nhanh là chậm. Và đừng bắn cho đến khi con không còn sự lựa chọn nào khác. Mục tiêu của ông là để bọn giáo hội không nhìn thấy được con. Được chứ?” Tôi trông thấy nét mặt lo sợ của ông, và tôi nhận ra rằng nỗi sợ ấy dành cho tôi. Tôi cảm nhận được một lành sóng yêu thương dành cho ông và thấy có lỗi về cách tôi đã đối xử với ông.

“Con sẽ ổn. Con sẽ cố giữ an toàn và làm theo lời ông.”

Ông khẽ cười và trìu mến vỗ đầu tôi. “Ông phải đi rồi. Gặp con lại trong ít phút.”

Với sự uyển chuyển và tốc độ của một người nửa tuổi mình, ông ngoại tôi di chuyển xuống bờ kè và quay lại bên kia đường rồi biến mất vào khu rừng phía bên kia. Chưa đầy một phút sau, tôi thấy một đám mây bụi khi chiếc xe của bọn tà giáo đang trên đường chạy về hướng của chúng tôi.

Khi bọn chúng đang tiến đến càng gần, tôi càng cảm nhận rõ nỗi lo lắng thắt chặt bụng mình và tôi đã cố nén nó xuống. Tôi lo rằng tôi sẽ phạm phải sai lầm, nhưng tôi vẫn phải thử. Tôi sẽ làm những gì ông đã dặn dò và tin rằng điều đó sẽ hiệu nghiệm. Khi bọn giáo đồ đến gần “hiện trường tai nạn”, chúng giảm tốc và rồi dừng xe lại. Từ vị trí của tôi, tôi có thể thấy một tên trong số bọn chúng đang nằm duỗi chân ra trên ở thùng sau xe và tôi đoán có thể đó là tên đã bị bắn vào chân. Đồng bọn của hắn và những người trong ghế khách bước xuống để điều tra chiếc SUV. Tôi đã ngần ngại, chờ đợi tên tài xế bước xuống, nhưng hắn đã không di chuyển. Đã đến lúc phải làm điều ấy.

Lọ thứ nhất đã trúng nóc xe tải, và khi tiếng nổ không lớn như tôi đã dự trù, sự tàn sát rất ấn tượng. Một tên giáo đồ đủ cao đến nỗi một làn sóng những mảnh vụn đã ghim đầy vào phần sau đầu của hắn, tạo ra một làn sương máu và khiến hắn gục xuống bò lê lết về phía trước. Tên tài xế nhìn xung quanh sợ hãi nhưng có vẻ hắn đã không bị thương, và tôi không còn thấy tên thứ ba nữa, hình như hắn đã kịp nằm xuống khi bom nổ.

Chưa thể xác định được mục tiêu tốt nhất tiếp theo, tôi đã nhắm đại vào phần thùng sau của xe. Tôi đã nhắm trật nhưng may mắn thay – quả bom đã trúng phần cửa sổ tài xế làm vỡ nát kính, và nổ tung ngay sau đó. Tôi nghe tiếng thét của tên tài xế, nhưng hắn vẫn còn sống. Thay vào đó, hắn đã hoảng loạn lên số xe và lái đi để cố thoát thân. Tôi hốt hoảng, nhưng ngay lúc ấy, tôi đã nghe tiếng súng của ông ngoại vang lên.

Nghe như một tiếng pháo nổ từ xa, và tôi đã thấy tên giáo đồ đang nằm dưới đất gần chiếc xe SUV bị mất một nửa phần sọ đang cố thoát thân khi chiếc xe tải chạy đi. Tiếng súng thứ hai, và gã mà tôi đã hạ gục bằng quả bom đầu tiên bị giật bắn người khi viên đạn đi xuyên qua thân trên của hắn. Cách đường năm mươi thước, tôi thấy ông ngoại tôi bước ra và nhắm bắn phát tiếp theo. Chiếc xe tải đã qua khỏi tôi rồi, và bất kỳ ý tưởng gì liên quan đến quả bom thứ ba đều vô nghĩa. Tôi e rằng hắn đã thoát được, nhưng rồi tiếng nổ thứ ba phát ra.

Kính sau xe vỡ tan và chiếc xe tải đột nhiên bị mất kiểm soát như thể vừa bị quét bởi một bàn tay vô hình khổng lồ và rẽ hướng ra khỏi lòng đường ngay tức khắc. Đâm vào trong một cửa cống bên trái đường, và những gì tôi có thể thấy là đầu tên tài xế qua cửa sổ không kính của xe chỉ còn là một mớ lộn xộn nát tươm. Tôi đã định đứng lên và gọi ông ngoại khi tôi nghe tiếng súng khác phát ra.

Tên đang nằm trên thùng xe có thể đã bị rơi ra hay đã tự bò ra được sau khi xe tải dừng lại. Hắn đang nằm sấp trước cống, tay cầm một khẩu súng lục ổ quay. Tiếng súng đã phát ra từ hắn, nhắm vào ông ngoại tôi. Tôi nhìn lại về phía ông, thấy ông vẫn ổn và đang nấp ở bên kia đường. Tôi giận dữ. Bọn người này, cố giết chúng tôi, phục vụ cho bất kỳ thứ gì đang làm hại người khác, thế này là sao? Làm sao có thể để cho điều này tiếp tục được? Và tên khốn rác rưởi này đang bắn ông ngoại?

“Không. Đéo.” Tôi đứng dậy, ném quả bom cuối cùng vào hắn. Lần này tôi ném chính xác đến lạ thường, lọ đinh rơi vào vai hắn, rồi rơi xuống đất mà không phát nổ. Tôi tiếp tục di chuyển về phía hắn, chuyển khẩu súng qua tay thuận của mình và nhắm. Phát đầu tiên bị trật. Hai phát tiếp theo cũng thế, và khi đó hắn đã nhận ra điểm xuất phát của những phát súng tiếp theo.

Tôi đã trông thấy hắn quay mặt và đang nhắm về phía tôi, điều đó đã khiến tôi chậm lại. Tôi nhắm thật kĩ vào ngực hắn rồi bóp cò. Hắn đã bắn trước tôi một giây, nhưng không trúng. Nhưng viên của tôi đã không trật, và tôi có thể thấy hắn giật mình khi viên đạn đã trúng vai hắn. Hắn thét lớn và làm rơi khẩu súng, nhưng tôi vẫn tiếp tục bắn, hết sạch ổ đạn về phía hắn. Tôi nhìn sang và thấy ông ngoại tôi đang tiến đến gần.

Ông nhìn vào xác người đầy những lỗ đạn và về phía tôi. “Có vẻ con đã hạ được hắn rồi, con có sao không?” Tôi khẽ gật đầu, cố giữ cho tay mình không bị rung trước mặt ông. Ông ngoại tôi tiếp tục kiểm tra tên tài xế trước khi bước về phía tôi.

“Bọn chúng đã chết hết rồi. Ông không biết liệu bất kỳ ai trong số này có liên quan đến đồn cảnh sát hay không, nhưng chúng ta có thể gặp may và sẽ biết được điều ấy. Tin được hay không, những tên này phần lớn trên người chúng đều có mang theo ví khi làm những chuyện như vậy. Ông đoán chúng làm thế để phòng hờ bị phạt vì lái quá tốc độ.” Ông nở một nụ cười nghiêm túc với tôi và bóp mạnh vào vai tôi. “Ông biết những gì chúng ta vừa làm là không dễ, và con vẫn còn đang bị sốc. Không sao đâu, nhưng ông cần con tập trung theo ông. Con có thể giúp ông lấy lốp xe dự phòng để thay cho lốp bị rách trong khi ông kiểm tra xác bọn này, dọn dẹp quả bom cuối này và nhặt vỏ đạn không?”

Tôi mỉm cười lại một cách yếu ớt và làm theo. Hai mươi phút sau chúng tôi tiếp tục lái xe trên đường và hướng ra xa khỏi bãi chiến trường. Ông ngoại tôi đã tìm thấy ví trên người của ba tên giáo đồ, và một trong những tên ấy có một thẻ căn cước có thông tin cho thấy hắn là nhân viên tổng đài của đồn cảnh sát. Đây là một sự thoải mái nhỏ nhoi, và nó không cam đoan rằng Hội Móng Vuốt sẽ ngừng truy sát chúng tôi, nhưng nó là một tiến triển.

Tôi hỏi ông ngoại chúng tôi đang đi đâu, và ông đã ngần ngại. “Đã đến lúc ông đưa con đến nơi ông làm việc thật sự. Ông cần phải kể cho con biết nhiều hơn và có một vài thứ con cần phải thấy.” Ông dừng lại để suy nghĩ từ ngữ thật cẩn thận. “Một vài điều tiếp theo có thể sẽ khó nghe và khó nhìn. Ông nghĩ rằng chúng ta đã qua giai đoạn con không tin tưởng ông rồi, và điều này rất tốt. Nhưng điều này sẽ trở nên khó hơn khi ông phải cho con thấy những thứ con sẽ không muốn tin.”

Tôi cảm nhận được nỗi sợ lại mò đến vượt qua lớp vỏ bọc bao gồm adrenaline và sự bất ngờ. “Ý ông là sao?”

“Chỉ là còn nhiều thứ hơn trong chuyện này con cần phải biết, và nó tệ hơn nhiều so với những dịp hiếm hoi khi vài con quái vật nào đó giết người cho vui, dù biết nhiêu đó cũng là quá tệ rồi. Ông không cố ý hù dọa con, chỉ muốn con chuẩn bị tinh thần. Còn bây giờ, con hãy nghỉ ngơi đi. Chúng ta con một quãng đường dài phía trước.”

Điều khiến tôi trăn trở hơn lời nói của ông chính là cách diễn đạt của ông và sự căng thẳng trong đôi mắt ông trong lúc nhìn đường. Vì sau mọi thứ đã xảy ra từ đầu đến giờ, ông chưa bao giờ sợ sệt và run rẩy thật sự về thứ gì khác ngoài về việc lo lắng cho tôi có mệnh hệ gì. Nhưng bất kỳ thứ gì ông đang nghĩ đến bây giờ, tôi cảm nhận được ông thật sự sợ hãi.

Tôi không biết và hiểu ông ngoại tôi nhiều, nhưng tôi đủ biết ông bây giờ hơn một ngày trước. Và bất kỳ thứ gì có khả năng thực sự làm người đàn ông này lo lắng – đang làm tôi cảm thấy khiếp sợ.

Phần 10

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *