Những Vị Thần Cổ Đã Tìm Đến Tôi – Tôi Đáng Lẽ Đã Không Nên Nghe Họ (p2)

Lời nói đầu: Đây là những ghi chép chi tiết về thời kỳ được biết đến như hồi kết. Bạn có thể đọc theo bất kì trình tự nào. (Ghi Chép 1, Ghi Chép 3)

___

Ghi Chép 2: Những Ngày Cuối Cùng

Tôi nheo mắt lại và nhìn lên trời, tay đang cầm một ly cà phê và người run cầm cập bởi không khí lạnh của buổi sáng. Tôi không phải là người duy nhất ra ngoài trong buổi sáng hôm ấy. Nhiều người đang đứng dưới mái hiên, và trong sân của nhà họ. Xe cộ ngừng lại trên đường và những người đang lái xe đã phải bước ra ngoài để có thể nhìn rõ hơn. Bầu trời đang tối sầm lại và ánh sáng dường như bị ngắt quãng. Và không đơn thuần là một chút. Nó như thể buổi tối và buổi sáng thay nhau tiếp diễn sau vài phút. Có một thứ gì đó trên mặt trời. Chúng tôi nhìn thấy những bóng đen đang bò trườn trên nó, nhưng chỉ có thế. Đó không phải là hiện tượng nhật thực. Sau khi căng mắt mình được vài phút, tôi quay lại vào trong nhà để xem truyền thông đại chúng có đang nói gì về vấn đề này hay không.

“Cảnh sát địa phương cho biết đừng quá lo lắng vì bất cứ nguyên nhân nào gây ra hiện tượng tối ngẫu nhiên này không phải là một mối hiểm họa. Đây là một tin đang được cập nhật và chúng tôi sẽ cung cấp thêm thông tin mới cho quý vị sau.”

Thế cơ bản là không ai biết chuyện gì đang diễn ra. Tuyệt vời. Ừ thì sao cũng được, miễn là nó không ảnh hưởng đến tôi và tôi có thể tiếp tục ngày hôm nay của tôi như thường lệ. Đến tận trưa thì công việc của tôi mới bắt đầu, và tôi hy vọng đến lúc đấy thì mọi thứ sẽ qua đi. Chí ít thì số lượng xe cộ sẽ giảm xuống. Tôi thật sự không muốn phải tương tác với ai. Nhiều người sẽ có cách để khiến họ trở nên khó đoán trong những tình huống như thế. Bạn có bao giờ đọc qua những câu chuyện kinh dị kể về nhật thực chưa? Điều này tệ hơn gấp hai lần đấy.

Tôi quyết định xem Netflix để qua thời gian. Dẫu sau thì tôi cũng thức rồi nên không có lý do gì mà phải ngồi trong sự nhàm chán. Đến tận 11 giờ sáng mà ánh sáng ở ngoài vẫn chưa ổn định lại và tôi quyết định chuẩn bị đi làm. Mọi thứ này như đã cho thế giới một cảm giác như một điềm báo, như thể một điều gì đó tồi tệ sẽ xảy ra. Ba mươi phút sau, tôi rời khỏi nhà để đi làm. Dù mọi người vẫn cảm thấy lo lắng, và điều ấy là hợp lý, xe cộ giao thông vẫn ít ra không bị kẹt. Tôi dành cả ngày của mình để điền những mẫu đơn và chuẩn bị giấy tờ. Công việc văn thư trong công sở chán không thể chịu nổi, nhưng khi bạn có một tấm bằng cho cả hai ngành kinh doanh và IT trong thành phố của tôi, bạn có thể được trả lương rất cao hơn nhiều so với công việc thực sự của bạn. Và tôi đang tận dụng nó.

Tôi về đến nhà gần 8:30 tối đêm hôm ấy. Tôi đã rất mừng rằng trời đã tối và ánh sáng đã không còn chuyển đổi để khiến người ta đứng ngoài đường nhìn lên trời trong sự ngáo ngơ và bất an nữa. Tôi ném một khay bữa tối chuẩn bị sẵn vào trong lò vi sóng. Sau đó tôi bước đến ghế đệm, trong khi vẫn đang đổi tay để cầm khay thức ăn nóng hổi để không bị bỏng. Tôi đáng lẽ đã nên chờ nó nguội bớt, nhưng tôi cảm thấy lười và đang muốn được ngồi xuống. Tôi mở tin tức lên để xem thêm bắt kịp những cập nhật mà tôi đã bỏ lỡ trong giờ làm.

“Tin tiếp theo, một người đàn ông địa phương đã bị bắt vì bị tình nghi rằng đã lột da sống vị hôn thê của mình trong căn hộ của họ. Người này không có lịch sử tội phạm. Chúng tôi sẽ cập nhật thêm khi có thêm chi tiết. Đây là kênh Tin Tức KOMO, Seattle.” Nhiều người bệnh hoạn thật. Tôi phải cẩn thận hơn với những người mà mình hay giao du. Một tin tức khác mà tôi thật sự quan tâm chính là đoạn quay cận cảnh những cái bóng trên mặt trời, và những người đưa tin đang nói về việc giữ an toàn và tầm quan trọng của việc không để bị rơi vào hoảng loạn. Thế nhưng, vẫn không ai biết được chúng là gì.

Sáng hôm sau, mọi thứ càng trở nên lạ hơn. Tôi bước ra ngoài cùng với ly cà phê cho buổi sáng của mình và đã phát hiện thấy một loại cây dại kỳ lạ ở trước sân nhà mình. Nó là một loại dây leo đỏ gì đó có gai và đã mọc lên từ lưới cống, bò lên vỉa hè và vào sân nhà tôi. Nó đã vào được đến nửa sân nhà tôi. Tôi cố nhớ lại ba ngày trước nó có từng ở đó, nhưng không thể. Tôi kéo dây leo ấy ra khỏi lưới cống và giật đứt nó. Tôi ném nó vào thùng rác trong sân của mình và đi bộ tập thể dục một vòng quanh khu nhà mình để có thể bắt đầu ngày mới. Tôi nhận ra dây leo kỳ lạ này đang ở khắp nơi. Nó đang mọc lên trên đường, trên vỉa hè, và đã bò được lên đến bên hông của một số ngôi nhà. Đây có phải là một giống cây xâm lấn? Tôi tưởng tượng sự phấn khởi trong ánh mắt của một người bạn của tôi khi cậu ta có thể cuối cùng cũng được sử dụng “Khẩu Súng Không Phải Là Súng Lửa” mà cậu đã có từ công ty Nhàm Chán (Boring Company), tôi thì khá chắc nó là một khẩu súng lửa.

Khi tôi rẽ vào một góc đường, tôi thấy Ông Già Benjamin ở trước sân nhà mình, đang cắt một sợi dây leo màu đỏ gai góc mà đã mọc vào đến mái hiên nhà ông. Nhìn ông như đang ở độ tuổi 70 và mái tóc bạc trắng chải ngược ra sau, và đeo một cặp mắt kính đa tròng.

“Chào buổi sáng Benji!” Tôi gọi.

“À chào buổi sáng nhé Danny.” Ông chào lại.

“Ông và mọi người cũng đang gặp vấn đề với những sợi dây leo này à.” Tôi dừng lại và giúp ông kéo dây leo ra khỏi hiên nhà ông. “Cháu không biết việc này có liên quan ra sao đến hiện tượng mặt trời kỳ lạ không nhỉ.”

“Tất cả những gì ta có thể làm là cầu nguyện. Có quá nhiều chuyện là xảy ra để được xem là một sự trùng hợp.”

Tôi chợt thấy mình đồng ý với những gì ông nói và nó đã khiến giác quan của tôi trở nên nhạy bén hơn trong quãng đường còn lại. Khi trở về nhà tôi thấy dây leo kia lại mọc qua lưới cống và lên vỉa hè. Cây leo này mọc rất nhanh đến nỗi tôi bắt đầu hơi lo lắng. Tôi để nó nằm yên trong tâm trí mình lúc này, vì không thể làm gì khác ngoài việc quan sát. Chiều hôm đó tôi vẫn đi làm bình thường và trở về nhà. Tôi đã sử dụng đèn pin điện thoại để tìm dây leo. Tôi thấy nó đã mọc ngang lối vỉa hè và giờ lại đang chạm đến cỏ nhà tôi một lần nữa. Tôi lại giật nó ra hết mức có thể và đi vào nhà để ngủ.

Tôi bị đánh thức ngày hôm sau bởi tiếng đồng hồ báo thức. Tuy có gì đó cảm giác không đúng nhưng tôi không thể nhận ra ngay nó là gì. Cảm giác ấy như khi trời tuyết và bạn cảm giác khác lạ nhưng bạn không thể nhận ra nó là gì cho đến khi bạn nhìn ra ngoài và bạn thấy tuyết. Tôi chuẩn bị cà phê và mở tin tức buổi sáng như một nghi thức. “Kênh này hiện tại đang dừng hoạt động.” À rồi tôi sẽ thử kênh khác vậy. Không hoạt động. Tôi lại thử một kênh nữa. Không hoạt động. Tất cả các kênh đều không hoạt động. Chúng ta đã bị cúp điện hay sao? Tôi nghĩ đến Benji. Quá nhiều thứ xảy ra để được xem là sự trùng hợp. Tôi cầm ly cà phê của mình và bước ra ngoài, và mong đợi để nói chuyện cùng ông lão.

Giờ tôi biết nguyên nhân cho việc TV của tôi bị hỏng. Những dây leo gai góc kia mọc lên mọi thứ. Chúng trải đầy lòng đường và vỉa hè, cũng như sân của những ngôi nhà. Tôi đã thử dẫm lên những dây leo ấy, nửa chờ đợi cho việc chúng sẽ cuốn chặt chân tôi. Nhưng phản ứng ấy đã không xảy ra. Thế giới giờ đây trông như một cảnh tượng màu đỏ kinh dị. Tôi dập tắt cảm giác hoảng loạn đang dâng lên trong mình. Tôi nhìn sang bên hông nhà tôi và thấy những dây leo đã làm đĩa bắt sóng truyền hình bị móp lại và quay xuống đất. Tôi đặt ly cà phê của mình lên tay vịn rồi chạy nhanh đến nhà Benji. Tôi thấy ông đang ở ngoài, người ướt đẫm mồ hôi và đang kéo những dây leo một cách điên cuồng.

“Benji ông có sao không?” Tôi chạy chậm lại khi tiến đến bên ông. Benji đang thì thầm điều gì đó và có vẻ như không nhận ra tôi. “Ông Benji?” Tôi gọi ông một lần nữa. Ông ngừng lại và rồi từ từ quay lại nhìn tôi khi ông đứng lên. Một tay ông đang cầm kềm làm vườn và tay còn lại thì đang cầm một nắm những sợi dây leo. Benji ném những dây leo đi rồi đặt tay lên vai tôi, ngả người về phía tôi đến nỗi môi ông gần như chạm vào tai tôi.

“Ngài ấy đang đến.” Benji thì thầm. “Ngài ấy đang đến Ngài ấy đang đến Ngài ấy đang đến Ngài ấy đang đến” Benji thì thầm vào tai tôi, nói nhanh nhất mà lưỡi của ông cho phép.

“Benji bình tĩnh lại. Nói cho tôi biết. Ai đang đến?” Tôi hỏi. Thay vì trả lời, Benji nhìn lên. Tôi nhìn theo. Đấy là lần đầu tiên tôi nhìn lên trời từ khi hiện tượng rối loạn ngày đêm ngừng lại. Cơn hoảng loạn ấy lại tìm được đường trở lại với tôi. Những cái bóng lớn, dày đặc, có hình dạng như những con sông uốn khúc tạo nên những nét vẽ trên khắp bầu trời về mọi hướng trải dài vô tận, tỏa ra từ một trung tâm duy nhất. Benji quỳ xụp xuống và bằng giọng nói đầy sự kinh hoàng và tuyên bố cho tất cả cùng nghe thấy,

“Chúng ta đã được ban tặng!” Ông đưa mũi kềm nhọn lên cổ mình, cắt xuyên qua thanh quản và gân cổ của ông. Máu bắn ra tung tóe cùng theo cùng nhịp đập của tim ông. Tôi đã cố gọi 911 nhưng điện thoại không có sóng. Tôi không biết phải giúp ông bằng cách nào, và rồi ông tắt thở. Tôi kiểm tra nhịp đập của ông nhưng không có gì. Nếu trước kia tôi sợ, thì bây giờ tôi chính thức trở nên khiếp hãi.

Tôi nghĩ đã đến lúc phải ra khỏi đây. Nếu cảnh sát tìm tôi vì có dính líu cái chết của Benji, tôi sẽ sẵn lòng đi theo họ và kể cho họ biết những gì tôi đã thấy, nhưng bây giờ thì tôi cảm thấy lo sợ khi ở đây. Tôi chạy về nhà và gói ghém những thứ cần thiết và nước rồi lên xe. Tôi đã cảm thấy nhẹ nhõm khi nó nổ máy và lái xe ra đường.

Khi đang lái xe tôi không thể rời mắt khỏi thứ đang ở trên trời. Kích thước của nó đúng nghĩa là to hơn cả thế giới này. Bằng cách nào đó, dù cho thứ này là gì, những dây leo đỏ, và sự thay đổi hành vi của Benji đều có liên quan đến nhau. Khi tôi lái xe ra khỏi thành phố và bắt đầu lên đường cao tốc tôi thấy nhiều cảnh tượng kỳ quái và rùng rợn. Tôi thấy một người đàn ông treo cổ lủng lẳng trên cột cờ trước sân nhà mình. Tôi chứng kiến một người phụ nữ đang cầm chân của đứa con vừa chào đời không còn cử động ở một bên. Tôi thấy một nhóm lớn những người vô gia cư đang quây quần bên một thùng lửa dưới gầm cầu. Tôi quan sát trong sự đau khổ khi họ kéo ra một cái xác từ trong thùng ấy và một người khác ngay lập tức nhảy vào đó mà không một chút e ngại, sắc mặt không thay đổi vì bị lửa đốt.

Tôi nhảy dựng trong sự kinh hoàng khi một cô gái nhảy ra phía trước xe tôi. Tôi đã tông vào cô ấy khi xe đang đi với tốc độ cao. Tôi cảm thấy những cú nảy của xe mình khi bánh xe cán qua cơ thể cô ấy. Tôi nín thở nhưng đã không dừng lại. Thế giới giờ đây dường như càng trở nên điên loạn hơn sau từng phút trôi qua và tôi từ chối bị trở thành một nạn nhân. Miễn là tôi đến được đường cao tốc. Những dây leo thì không đến nỗi dày đặt tại nơi này. Tôi có thể thoáng thấy mặt đường. Tôi đã xe theo hướng đông để thoát khỏi nơi này càng xa càng tốt.

Sau gần hai tiếng lái xe, những dây leo đã hoàn toàn không còn nữa. Chúng đã dần thưa thốt khi tôi càng lái xe ra khỏi Seattle. Tôi đã lái thêm một chút và đến được thành phố Spokane khi tôi thấy được những chốt cảnh sát. Tôi giảm tốc độ và ngừng lại tại chốt kiểm tra.

“Thưa anh, tôi cần anh phải bước ra khỏi xe và đặt tay lên đầu.” Tôi thấy nhiều sĩ quan cảnh sát cũng đang lo lắng, một số thì đang đặt tay lên vũ khí của họ. Tôi thật chậm bước ra khỏi xe và đặt tay lên đầu mình.

“Anh đã từng có tiếp xúc với bất cứ dây leo màu đỏ có gai nào không?” Anh sĩ quan cảnh sát hỏi.

“Có, tôi đến từ Seattle. Toàn bộ khu vực ấy đã bị chiếm bởi nó. Như thể nó đã xuất hiện chỉ sau một đêm vậy. Và rồi tất cả mọi người trở nên điên loạn và bắt đầu tự kết liễu mình. Thật điên khùng.” Tôi cố giải thích trong toàn bộ khả năng của mình. Những sĩ quan cảnh sát nhìn nhau trong sự lo âu.

“Anh có bao giờ thấy qua những bông hoa trên những dây leo đó?” Anh ta hỏi.

“Không thưa sĩ quan. Tôi chỉ thấy dây leo thôi.” Và rồi họ đồng loạt thở dài. “Được rồi, chúng tôi sẽ cho anh qua. Hãy lái xe về hướng trung tâm thành phố. Nơi ấy có một trại tị nạn. Thành phố này hiện tại có gần 200,000 người và vài ngàn người tị nạn. Đừng cố rời khỏi thành phố trừ phi nhận được thông báo sơ tán. Vì nếu anh làm thế, chúng tôi không thể bảo vệ anh.” Tôi gật đầu đồng ý, và anh ta tiếp tục, “cho đến thời điểm này, chúng tôi biết một số dây leo bắt đầu nở hoa. Phấn hoa sẽ khiến hành vi của anh trở nên không thể kiểm soát và có xu hướng bạo lực. Nếu anh thấy một bông hoa, thì có lẽ đã qua trễ rồi.” Tôi cảm ơn anh cảnh sát cho thông tin ấy rồi lái xe đến trung tâm thành phố.

Trại tị nạn đã cấp một tấm chăn, một ít thức ăn và nước cho tôi. Tôi đã ở trong đấy cho khoảng hai ngày khi lệnh sơ tán được thông báo. Tôi đã không hoàn toàn ngạc nhiên. Những dây leo ấy đã chiếm hoàn toàn Seattle chỉ trong vài ngày. Tôi đã là một trong số những người đầu tiên chuẩn bị đầy đủ để sơ tán. Chúng tôi nhận được chỉ thị để hướng về phía đông, ngang qua Coeur D’alene, Idaho để đến khu tị nạn tiếp theo tại Missoula Montana. Tôi sẽ là người rời khỏi đây đầu tiên, nhưng có vẻ nhưng những người khác cũng không dại khờ như tôi nghĩ và tôi sớm nhận ra mình đang bị mắc kẹt trong luồng giao thông. Nhìn lên trời, tôi thấy ít nhất có mười máy bay phản lực bay qua đầu mình, bay về hướng tay hướng đến Seattle. Rồi chúng tôi nghe thấy những tiếng nổ từ đằng xa, và cảm nhận được sự rung chuyển của mặt đất. Họ đang thả bom. Mối hiểm họa này trở nên nghiêm trọng đến mức họ buộc phải thả bom vào thành phố, và chúng tôi thì đang ở gần đủ để cảm nhận được sự ảnh hưởng của nó. Gót chân tôi bắt đầu nhịp một cách vô thức khi tôi càng trở nên lo âu và càng mất dần kiên nhẫn để được ra khỏi đây. Tôi bước ra khỏi xe mình để xem thử nguyên nhân cho sự trì hoãn này. Tôi không phải là người duy nhất có ý tưởng này. Phía trước tôi là một nhóm người và nơi ấy có một cuộc náo động. Khi đang cố để xem chuyện gì đang diễn ra, tôi nghe thấy hai tiếng súng nổ vang lên. Cả nhóm chúng tôi đều nấp xuống vì sợ, và sau đó cảnh sát yêu cầu mọi người trở về xe của họ và ra hiệu tiếp tục cuộc sơ tán. Khi tôi lái xe ngang qua điểm xảy ra xung đột, tôi thấy cảnh sát đang kéo lê một cơ thể người. Có những… xúc tu nhỏ, dài khoảng một gang tay đang nhô ra từ mắt của người đàn ông ấy.

Một lần nữa, luồng giao thông lại bị tắt, nhưng lần này thì nguyên nhân là quá rõ ràng. Thành phố Coeur D’alene đã bị bao phủ bởi dây leo, không khác gì so với Seattle. Cảnh sát tập trung lại. Họ có vẻ như đang bàn bạc phải làm gì. Chúng tôi có khoảng gần 210,000 người đang trong khoảng 60,000 xe. Chúng tôi không thể di chuyển về hướng đông hay hướng tây. Và giờ cũng không có đường để chúng tôi đi hướng nam hay bắc mà không phải đi qua một vùng bị chiếm. Cuối cùng cảnh sát quyết định chúng tôi sẽ lái xuyên qua thành phố, và rồi hướng về phía nam. Chúng tôi được ra chỉ thị phải tắt tất cả điều hòa và đóng tất cả lỗ thông gió và cửa sổ xe, và hy vọng cho điều tốt nhất. Nhưng khi vừa nhận được chỉ thị, gió bắt đầu nổi lên, và hình hài khổng lồ trên trời bắt đầu cử động. Chúng tôi đều đứng đó như bị mê hoặc khi quan sát thứ giống như một xúc tu khổng lồ đang xuất hiện và hạ xuống từ trên trời. Chu vi của nó to lớn hơn cả thành phố của thành phố bên dưới nó, và nó đã bắn ra những làn sóng điện qua mặt đất khiến tất cả chúng tôi đều ngã xuống khi nó dập nát thành phố bên dưới.

“Đằng sau nữa!” Một ai đó la lên. Tôi nhìn về hướng Seattle, và dù có đang cách nó gần một tiểu bang, chúng tôi cũng thấy được một xúc tu khác đang hướng xuống từ ở phía xa của đường chân trời, đoán rằng nó cũng đã làm đổ nát Seattle. Ngây người ra và bất định không biết phải làm gì, chúng tôi chỉ còn biết nhìn khi một làn sương mù màu đỏ đang tỏa ra từ cái xúc tu bất động cao chọc trời theo nghĩa đen ấy. Phía sau chúng tôi, màu của đường chân trời cũng biến thành màu đỏ. Khi sương mù đến gần, mọi người la thét và chạy toán loạn về các phía, để cố thoát khỏi sự hủy diệt không thể thoát khỏi ấy. Tôi cũng đã gia nhập với họ, vì không còn làm được gì khác. Tôi chạy vào một khu rừng ở hướng nam, nhanh nhất mà tôi có thể.

Tôi không thể chạy quá lâu vì cũng không phải là người chăm tập thể dục. Gần năm phút thôi thì tôi bắt đầu thở dốc, cũng như hàng trăm người đang ở quanh tôi. Chúng tôi tiếp tục bước đi, với hy vọng sẽ tránh được thứ sương mù đỏ kia, dù nó là gì. Nhưng chúng tôi đã không đủ nahnh. Tôi nghe một tiếng thét và thấy rằng làn sương mù ấy đang đến rất gần và tràn ngập khu rừng. Tôi đã thấy nó chiếm lấy người đầu tiên. Mắt của anh ta ngay lập tức biến thành màu đỏ khi máu bắt đầu chảy ra. Anh ta quỳ xuống và rồi một xúc tu thò toạt ra từ miệng anh ta. Tôi nhìn đi và tiếp tục chạy, năng lượng của tôi có vẻ đã quay lại. Cơ thể tôi giờ như đang được gắn thêm động cơ. Nhờ adrenaline. Tôi nghe thấy những người khác nằm xuống quanh tôi khi sương mù đến gần hơn. Tôi giờ đây có thể thấy màu đỏ của nó trong tầm nhìn của mình. Nó đang di chuyển nhanh hơn mức tôi đã hy vọng để có thể thoát được. Và rồi nó bao quanh tôi. Tôi cố hết khả năng của mình để nín thở nhưng cuối cùng vẫn phải hớp không khí. Tôi bịt miệng mình lại bằng áo của tôi để lọc không khí như một giải pháp tuyệt vọng cuối cùng. Và tôi cảm thấy mắt mình như muốn nổ tung bởi áp lực. Cổ họng tôi sưng lên và tôi không còn thở được nữa. Tôi ngã quỵ xuống trong cơn hoảng loạn tuyệt vọng, như những người khác.

Tôi tỉnh lại từ nơi tôi đã ngã xuống. Những người khác cũng còn ở đấy. Tôi đứng lên và nhìn cơ thể mình. Tay trái của tôi giờ đây là một xúc tu. Tôi rạng rỡ trong niềm tự hào khi nghiên cứu nó. Nó có hình dạng của Ngài. Chúng tôi bắt đầu bước trở lại về hướng thành phố. Một số khác trong chúng tôi trượt dài theo, để lại một vệt chất nhờn ở phía sau. Tất cả cho sự vinh quan của Ngài.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *