Lời nói đầu: Đây là những ghi chép chi tiết về thời kỳ được biết đến như hồi kết. Bạn có thể đọc theo bất kì trình tự nào. (Ghi Chép 1, Ghi Chép 2)
___
Ghi Chép 3: Không Bao Giờ Có Cơ Hội Chiến Đấu
02_10_2022
Toàn bộ khu vực bờ tây đã thất thủ. Washington, Oregon, California, Idaho, Montana, Nevada. Đều bị hủy diệt trong khoảng thời gian chưa đầy một tuần. Những người sống sót thì bị biến thành những cuồng tín tăm tối. Từ những người đã bị biến đổi này mà chúng tôi biết được tên gọi của nó. Vultha’Ka vị thần cổ đại. Chúng tôi đã bị đẩy lùi đến tận El Paso, Texas. Chúng tôi được cho biết rằng những xúc tu khổng lồ kia chỉ xuất hiện ở những vùng trung tâm dân cư sau khi những dây leo máu chiếm lấy chúng. Nếu chúng tôi có thể ngăn sự lây lan của những dây leo ấy, có thể chúng tôi sẽ dừng điều này lại được.
02_13_2022
Hôm nay, vũ khí mới đã đến. Đây là lần đầu tiên nhuệ khí được tăng lên từ sự hủy diệt hoàn toàn của miền tây. Bom diệt cỏ, đạn và tải trọng gây cháy, súng phun lửa, thermite. Chúng tôi có một tia hy vọng.
02_14_2022
Chúng tôi vừa bị tấn công trong hôm nay. Nhuệ khí cao và sự phấn chấn của ngày hôm qua không còn nữa. Chúng tôi bị vây kín bởi hàng ngàn bọn chúng. Những nỗi kinh hoàng có xúc tu tràn vào hầu như ở khắp mọi phía. Thermite và súng phun lửa rất hữu dụng khi đối phó với da thịt cũng như dây leo. Mặc cho số lượng đông đảo, nhưng chúng đã không thể chiếm được vị trí của chúng tôi. Không khí luôn tràn ngập mùi thịt cháy khét. Thật kinh tởm, nhưng những thứ này từ chối chết bởi những viên đạn. Có vẻ như chúng không còn cảm giác đau đớn. Tôi đã giết quá nhiều để có thể đếm được. Cảm giác tội lỗi khi phải giết những người khác, dù họ đã bị biến đổi nhưng nó dần bào mòn tâm trí tôi.
02_17_2022
Dây leo máu bắt đầu nảy mầm từ khu thảm sát. Những ngày gần đây chúng tôi đã bận rộn xịt thuốc diệt cỏ và đốt dây leo. Tôi không còn nghĩ chúng có ý định muốn giết chúng tôi. Chúng được gửi đến như những hạt giống. Những chiếc trực thăng bay qua chúng tôi liên tục thả những quả bom diệt cỏ ở khắp nơi hàng trăm dặm ở mọi phía. Điều này đang khá hiệu quả. Sự phát tán của dây leo đang được kiểm soát. Nhưng vẫn còn cảm giác gì đó không đúng. Tôi hay nhìn thấy những người lính khác ngập ngừng mà không có lý do, như thể họ thấy thứ gì đó trong ngoại vi của họ.
02_21_2022
Mọi thứ trở nên yên tĩnh đến kỳ lạ. Những dây leo ngừng lan ra. Nhuệ khí lại được dâng lên. Chúng tôi đã có thể ngăn cản sự tấn công của một vị thần theo nghĩa đen. Những bóng tối trải dài trên bầu trời vẫn không có dấu hiệu rút lui. Tôi nhìn lên chúng và tự hỏi vì sao chúng không kết thúc chúng tôi một cách dứt khoát. Mọi thứ đang trở nên kỳ quái ở quanh đây. Tôi bắt gặp một số người trong số chúng tôi nhìn chằm chằm về phía xa. Tôi đã thấy trung úy Guthersby bước ra rìa khu trại để đi tiểu và nhìn về phía xa, rồi sau đó vươn tay ra như đang cố nắm lấy một thứ gì đó vô hình. Sau đó ông quay lại và hành động như chưa từng có gì xảy ra.
02_23_2022
Nó đang dần tệ hơn. Những người khác cũng đang dần nhận ra điều ấy. Ai cũng lo lắng, dè chừng nhau. Binh nhì Mason đã nổi điên. Anh ta đã trần truồng chạy khắp khu trại, la lên rằng mọi thứ đều vô nghĩa, và rồi cướp súng từ bao của một người lính khác rồi tự bắn vào đầu mình. Không ai còn thấy trung úy Guthersby sau ngày hôm qua. Giờ đây chúng tôi phải nghiêm ngặt kiểm soát vũ khí, không ai được phép có chúng trừ phi có một cuộc chiến nổ ra. Bởi sự mất tích của trung úy Guthersby, chúng tôi đã có một đợt điểm danh. Và phát hiện rằng gần hai mươi người đã mất tích.
03_02_2022
Mọi thứ đang chuyển dần theo chiều hướng tệ hại nhất. Tôi phải bắt đầu từ đâu. Trung úy Guthersby được tìm thấy ở ngoài doanh trại. Ông ta cũng mất trí. Họ tìm thấy ông ta đang trong tư thế khúm núm, tự ăn bàn tay mình. Cho đến thời điểm họ tìm ra ông, thì bàn tay trái của ông đã không còn ngón tay và ông chỉ vừa bắt đầu chuyển sang bàn tay phải. Tâm thần phân liệt và ảo giác dường như đang hoành hành khắp khu trại. Hôm qua một sĩ quan đã bắn đồng đội của mình chỉ vì nghĩ rằng anh ta là một tín đồ Vulth’Ka. Đô đốc Bennet, sĩ quan chỉ huy, người điều hành cho toàn bộ chiến dịch này đã triệu tập gọi một cuộc họp các cấp khi ông leo lên tháp canh cao nhất và rồi nhảy xuống trước mặt mọi người, để lại quyền chỉ huy cho đề đốc Samson. Tổ chức của chúng tôi bị ảnh hưởng nghiêm trọng. Mọi người đều sợ và nghi ngờ những người khác. Tệ hơn tất cả, những dây leo lại bắt đầu mọc trên vùng thảm sát.
03_03_2022
Những dây leo là một phước lành ngụy trang. Chúng tôi lại có cùng chí hướng và tập trung vào nó thay vì những hành vi kỳ quái đang lan tỏa khắp trại lính. Một lều mới đã được dựng lên để giúp chữa trị cho những người có dấu hiệu thần kinh bất ổn. Tôi sử dụng sự điều trị ấy một cách tự do. Nó giống hơn là một nhà tù cho những người đang dần trở thành một mối nguy hiểm cho chúng tôi và cho chính họ. Một ai đó đã chỉ ra bầu trời phía tây. Những đám mây đang tách rời nhau, và một xúc tu đang dần hạ xuống. Tôi đã nghe qua những câu chuyện, nhưng dù có chuẩn bị tinh thần đến mấy, tôi vẫn không thể tưởng tượng nổi kích thước khổng lồ của nó. Trông nó như một gốc cây có chu vi đường trò đến tận hàng dặm đang rơi thẳng xuống từ trên trời. Chúng tôi được triêu tập trở lại trại để củng cố thành trì. Trong khi lắp ráp một ống phóng đạn diệt cỏ và bom cháy, chúng tôi đã cảm nhận được sự rung chuyển sau cú va chạm ấy. Chúng tôi được thông báo rằng Tucson, Arizona đã thất thủ.
03_05_2022
Lực lượng của chúng tôi bị giảm thiểu vì bệnh tâm lý với tốc độ đáng báo động. Chúng tôi không còn chỗ để giữ họ được nữa. Họ chỉ đơn giản được đưa vào một cái lồng lớn để tự lo cho mình. Họ đang tự giết nhau trong đấy, và chúng tôi không còn đủ nhân lực để ngăn họ lại. Một máy bay đánh bom tàng hình vừa bay qua chúng tôi hôm nay, để lại một vệt đỏ trắng và xanh trên trời, một nỗ lực vô ích để làm tăng nhuệ khí. Nó đã thả xuống một quả bom hạt nhân vào một xúc tu mà giờ đây đang làm lem màu đỏ ra ở phía xa đường chân trời. Họ cho chúng tôi biết không nên nhìn vào những chớp sáng nếu chúng tôi còn muốn trân trọng thị giác của mình. Trong khoảng thời gian của vụ nổ, những người đang bị giam giữ trong lồng sắt đồng loạt rú lên. Phải mất vài tiếng sau thì đám mây hình khói kia mới tan biến vừa đủ để chúng tôi thấy được kết quả. Một làn sóng hò reo tràn ngập khắp khu trại. Một mảng thịt lớn của thứ khổng lồ kia đã biến mất, bị nổ tiêu tan bởi quả bom hạt nhân. Chúng tôi có thể làm tổn thương thứ này. Chúng tôi còn có thể chiến thắng.
03_10_2022
Mọi thứ đang dần trở nên tốt hơn. Cái xúc tu ở Tucson đã bị đánh bom hết lần này đến lần khác, cho đến khi nó tách khỏi thế giới. Nó đã rút lại lên trời. Tucson có thể sẽ không trở lại, nhưng ít ra thì chúng tôi đã trả thù cho người dân của nó. Những người trong lồng sắt bắt đầu tỉnh lại. Một số được đưa ra ngoài mà không cần theo dõi. Tin đồn cho biết rằng những nước khác cũng đã có những thành công của họ. Sự lây lan của dây leo đã được ngăn chặn lại và thậm chí còn bị đẩy lùi, không còn khả năng phát triển trong những vùng đất có chất độc diệt cỏ. Chúng tôi được thông báo rằng sẽ sớm có thêm những chiến dịch đánh bom tương tự khác. Những tín đồ giờ đang rút lui vào lãnh thổ của chúng. Chúng tôi nghe rằng tình hình ở miền bắc thì tệ hơn nhiều so với chúng tôi, nhưng với sự rút lui của một xúc tu, lực lượng của quân địch đã bị giảm đáng kể.
??_??_????
Sáng nay tôi đã bị một tiếng thét làm tỉnh giấc, kéo theo sau là những âm thanh lộp rộp ướt át. Tôi cố ngồi dậy nhưng đã gặp khó khăn khi làm điều ấy. Tôi nhìn xuống và thấy cơ thể mình gầy trơ, những phần cơ trên người tôi giờ teo thóp lại hầu như chỉ còn da và xương. Không khí trong lều tôi bị lấp đầy bởi sương mù đỏ dày đặc. Trời tối hơn so với 9 giờ sáng. Tôi gãi lên mặt mình và phát hiện ra râu mình đã mọc dài. Chuyện gì đang xảy ra. Tôi đã dùng súng của mình để tựa mình đứng dậy, vì tôi không còn đủ sức để tự làm điều ấy nữa. Khi tôi bước ra khỏi lều, mọi thứ đã bị bao phủ bởi dây leo máu. Bầu trời đỏ rực, và không còn thấy bất kỳ người nào. Những cái xác khô vô hồn trong những bộ đồng phục lính nằm rải rác khắp nơi trên mặt đất ở xung quanh tôi. Tôi đi khập khiễng qua khu trại để cố hiểu chuyện gì đã xảy ra. Tôi đã lên tường canh gác và nhìn ra ngoài về phía khu thảm sát giờ đang bị phủ đầy bởi dây leo. Từ phía xa tôi có thể thấy xúc tu chọc trời vẫn còn ở Tucson. Chẳng phải chúng tôi đã đẩy lùi nó rồi sao? Tôi không còn thấy cái cũi sắt cho những người điên nữa. Tôi sẽ có thể kết luận điều tôi tin rằng đã xảy ra sau khi tôi tìm hiểu thêm về trại lính hiện tại. Tôi phát hiện rằng toàn bộ hệ thống chỉ huy của trại lính đã chết trong phòng họp. Những cái xác với những hốc mắt trống rỗng. Đô Đốc Bennet thậm chí vẫn có mặt ở đó giữa những người chết. Chúng tôi chưa từng có cơ hội để có thể chiến thắng. Tôi đã được cho thấy một viễn cảnh của sự hy vọng, cho chính mục đích để tước đoạt nó khỏi tôi. Đây là bài viết cuối cùng của tôi. Khi tôi viết dòng chữ này, tôi thấy một xúc tu đang hạ xuống chính xác tại vị trí của chúng tôi.
————————————–
“Claire?” Giọng người đàn ông ấy gọi tôi. Tôi đã gặp khó khăn để trở về với thực tại. Tôi buông tay ra khỏi viên pha lê kia. Khuôn mặt của anh ta và người bạn gái đang tỏ vẻ bối rối.
“Ôi xin thứ lỗi. Viên đá này đã ở cùng với gia đình chúng tôi từ khi cửa hàng mở cửa, tôi chỉ cảm thấy khá buồn khi phải bán nó đi. Nhưng tôi chắc rằng nó sẽ có ích hơn khi ở nhà của hai người hơn là ở lại trên những cái kệ này. Chúc hai người có một ngày tốt lành nhé.” Tôi nhanh chóng trở lại về phòng sau, cảnh tượng và cảm xúc của mọi thứ mà tôi vừa trải qua vẫn còn quanh quẩn trong tâm trí tôi. Tôi chỉ có thể ngồi xuống và khóc trong khi vẫn không thể xử lý hết sự dã man của nó.