Tôi đã rất hạnh phúc. Tôi đã gặp được người con gái trong mộng của mình.
Khi đấy tôi đang làm việc tại một quán bar. Cô ấy là một sinh viên và đến quán bar cùng với nhóm bạn của mình. Cô ấy có mái tóc đen, với làn da trắng và đôi mắt xanh lá.
Tôi ước gì tôi có thể nói chúng tôi đã chạm mắt nhau ở một nơi nhộn nhịp và tiếng sét ái tình đã xuất hiện, nhưng sự thật chính là tôi đã làm đổ bia thừa của một bình bia lên người cô khi tôi làm rơi nó. Cô đã vào phòng vệ sinh cùng những người bạn, rồi họ đã bỏ về trước khi tôi có cơ hội để xin lỗi.
Lần tiếp theo tôi nhìn thấy cô là qua ô cửa sổ của một quán cà phê. Cô ấy đang ngồi một mình làm việc trên máy laptop. Da tôi trở nên râm ran. Tôi đã không thể ngừng nghĩ về cô ấy. Thiên thần tình yêu đã bắn trúng hồng tâm trên trái tim tôi.
Tôi đi dọc con đường ngang qua cửa sổ của quán cà phê ấy gần nửa tá lần trước khi tôi có đủ dũng khí để vào trong và trò chuyện cùng cô.
Hay là chỉ có thể đứng đấy mà không biết phải nói gì và trông tôi như một kẻ ngốc. Cô đã thấy tôi – không thể không thấy tôi được – nhưng tôi đã cố thật bình thản.
Cuối cùng, tôi đánh liều:
“Xin chào.”
Tôi cũng đã giơ tay lên để khẽ vẫy chào cô ấy.
Max ngầu, chính là tôi.
Cô ấy mỉm cười. Không bảo tôi để cô ấy yên mà còn mỉm cười. Tôi đã nghĩ cho đến khoảnh khắc ấy rằng bủn rủn đầu gối chỉ là một trong những điều sến súa không có thật – nhưng, không, đầu gối tôi đã yếu ớt và tôi nghĩ chúng sẽ gập lại ngay tại nơi tôi đang đứng.
Rồi cô ấy hỏi, “Anh có muốn ăn sô cô la không?”
Ôi chao!
Chúng tôi đã trò chuyện nhiều giờ liền. Về những phim dài tập mà chúng tôi đã xem liên hồi gần đây, về những người nổi tiếng mà chúng tôi cùng đồng ý rằng họ chỉ là những kẻ ngốc, những nơi hay ho mà chúng tôi muốn đến. Chúng tôi đã cười rất nhiều. Thật tuyệt vời. Nó còn tuyệt vời hơn khi cô ấy hỏi tôi có muốn đến nơi cô sống để xem phim và gọi món mang về, có thể là pizza.
Chúng tôi đã thảo luận về tầm quan trọng cấp quốc gia việc chuỗi cửa hàng pizza nào có nước sốt ngon nhất khi chúng tôi đang đi bộ đến nơi của cô ấy trong một buổi tối đầu mùa hè ấm áp.
Cảm giác ấy là nhất.
Cô ấy sống trong ký túc xá trường và phòng của cô khá chật hẹp. Có rất nhiều những món lặt vặt sưu tầm rải rác khắp nơi và cô ấy rõ ràng là một người cuồng sách. Từ những trang bìa của chúng, dường như là về thứ tôi có thể gọi là Chủ Nghĩa Thần bí.
Trò hippy thời đại mới nhảm nhí, ông già tôi sẽ gọi điều ấy là như thế.
Chúng tôi ngồi cùng thư giãn ở mép giường của cô ấy. Thực sự vì không còn chỗ nào khác để ngồi.
Tôi đã rất lo lắng. Tim tôi đang đập nhanh theo cấp mười mũ mười. Tình yêu là chất kích thích tuyệt vời nhất.
Những dây thần kinh trong tôi đã khiến tôi nói rất nhiều và ngay sau khi cô gọi pizza trên mạng, tôi chỉ vào một trong những quyển sách rồi nói, “Em thích những chủ đề như thế à?”
Cô ấy nhướng một chân mày lên tỏ vẻ khá phân vân.
“Thời đại mới. Ma thuật. Ờ…” tôi nói.
Nụ cười ấy – nụ cười ôi thật duyên dáng của cô – đã quay lại và cô nắm tay tôi. Cảm giác ấy như những luồng điện đang chạy khắp những ngón tay và lan ra toàn cánh tay tôi.
“Nó không phải là Thời Đại Mới,” cô nói. “Đam mê trong đời của em là một bí thuật cổ đại. Em có thể trò chuyện với người đã chết.”
Tôi nghĩ tôi đã nói, “À.” Tôi biết miệng tôi đang mở há hốc lúc đấy.
Cô ấy nói tiếp: “Em làm điều ấy bằng cách niệm chú. Em đón chào những linh hồn đến sống trong cơ thể em. Đó là một cách mà kiến thức và trải nghiệm của họ có thể được chia sẻ với chúng ta trong thế giới phàm trần này. Nếu không thì những tiếng nói của họ sẽ không thể đến được với chúng ta.”
Cô ấy nhìn vào mắt tôi, rồi hỏi, “Điều này có khiến anh khó chịu không?”
“Ừm, không,” tôi trả lời. Tôi thực sự không biết. Việc ở gần nhau như thế đã biến khả năng suy nghĩ sáng suốt của tôi thành mớ bòng bong.
“Cảm ơn anh,” cô nói. “Qua nhiều thời, những người chọn con đường khác biệt, như em, đã bị hiểu lầm và hay bị bức hại. Nếu em thừa nhận mình có thể giao tiếp với người chết cách đây bốn trăm năm, em có thể đã bị buộc tội là phù thủy và bị xử tử.”
“Khắc nghiệt,” tôi thốt ra. Cổ họng tôi cảm thấy rất khô.
Cô ấy đứng lên và tôi quan sát một cách u mê khi cô đốt một nén nhang trong một chiếc hộp nhỏ có văn tự. Khói bốc lên từ nó và một mùi hương mạnh mẽ nhanh chóng ập đến tôi.
Cô ấy trở lại bên tôi. Tôi đã nhận ra được rằng chân chúng tôi giờ đang chạm vào nhau.
Khi đấy mắt tôi bắt đầu ngấn nước. Đó là do mùi hương từ nén nhang ấy. Đó là một mùi mạnh, thực sự khiến tôi hơi chóng mặt. Tôi tự hỏi liệu có gì đó bất hợp pháp trong hỗn hợp nguyên liệu của nó hay không.
Rồi cô ấy hôn tôi, và, Ôi Trời Ơi, thật tuyệt vời. Tôi đặt tay lên eo cô, để cô tiếp tục dẫn dắt tôi. Đột nhiên, cô căng thẳng. Tôi không chắc vì sao. Tôi có đi quá giới hạn?
Môi chúng tôi vẫn ghì chặt vào nhau nhưng tôi bắt đầu nhận thấy hơi thở của cô rất khác biệt. Hơn cả khác biệt. Nó thật buồn nôn. Hoàn toàn hôi thối.
Tôi giật người lại một chút – và đã bị nỗi sợ ghì chặt.
Làn da trên mặt cô xám xịt và bóng nhẫy vì ẩm. Một phần xương gò má lộ ra qua một lỗ rách trên da. Hốc mắt cô trỗng rỗng. Chất nhờn dơ bẩn chảy ra từ mái tóc rối và quần áo của cô.
Cô mỉm cười với tôi, để lộ hàng răng đen ố, và nướu lợi mục nát.
Cảm giác hào hứng chạy khắp cơ thể tôi trong thời điểm trước đó đã biến mất và hoàn toàn bị thay thế bởi nỗi sợ tê cứng.
Tôi ngồi đó nhìn vào khoảng trống nơi mà đôi mắt cô đã từng.
Cô di chuyển đến sát bên tôi, lưỡi cô đưa ra và liếm lên mặt tôi. Nó cứng và lạnh cóng. Cô đưa những móng tay đầy đất cặn vào áo rồi sờ vai tôi – và tôi đã la lên, “Không.”
Chúng tôi ngồi đó và tôi lại nói, lần này khẽ hơn, “đừng.” Sự sống như bị rút khỏi cô và cô ngã ra sau, lên trên giường, bất tỉnh.
Tôi đưa tay lau mặt mình. Chuyện quái gì vừa mới xảy ra!
Tôi chỉ vừa nhắm mắt lại một lúc nhưng khi tôi mở mắt ra lại thì trước mặt tôi lại là cô gái trong mộng ấy.
Cô gái xinh đẹp mà tôi đã gặp lần đầu trong quán bar và đã cùng nhau đi bộ về nhà. Thế thì tôi đã hôn ai?
Mi mắt cô nhấp nháy, rồi cô nhìn lên tôi, dường như mất phương hướng. Tôi đỡ cô ngồi dậy.
“Một điều gì đó rất kỳ quái và kinh khủng vừa mới xảy ra,” tôi nói.
“Em xin lỗi,” cô trả lời.
Điều ấy càng khiến tôi bối rối hơn.
Khi tôi vẫn đang suy nghĩ phải nói gì, cô đã hít một hơi thật sâu. Rồi nói:
“Em đang có một mối liên kết với một phù thủy đã bị nhấn nước trong một phiên xử để chứng minh liệu bà có vô tội. Bà sống ở Scotland trong thế kỷ thứ mười bảy. Bà lúc đấy cùng tuổi em khi mạng sống của bà bị tước đoạt một cách tàn nhẫn bởi một đám đông.”
Tôi đã hoàn toàn hoang mang. “Và?” Tôi hỏi.
Cô ấy tỏ vẻ xấu hổ. “Bà chưa bao giờ trải qua cảm giác được nâng niu bởi một chàng trai trước khi chết. Em muốn giúp bà ấy.”
“Thế cô đã làm gì?”
Những câu từ dường như chỉ vừa đủ để thoát ra khỏi miệng tôi trước khi tôi quay đầu rồi bỏ chạy ra ngoài. Tôi đã hỏi một câu hỏi mà mình không muốn nghe câu trả lời.
Đó là do nén nhang ấy – chắc là thế. Tôi đã bị ảo giác. Thực thể mà tôi đã thấy và cảm nhận. Nó không phải là thật. Ma nhập chỉ là trong phim ảnh mà thôi.
Chắc là thế nhỉ?
Tôi tự nhủ bản thân mình điều ấy rồi nôn lên chân mình.
Tình yêu là một hố sâu.
Tôi đã không gặp lại người con gái trong mộng của mình từ đấy. Tôi nghĩ tôi sẽ tiếp tục sống độc thân trong một thời gian.