Dượng Tôi Đã Để Lại Cho Tôi Một Quán Bar Nhỏ Kỳ Quái (p7)

những chai rượu
Một Thứ Gì Đó Đã Theo Tôi Về Nhà

Quán bar của tôi thì không lạ gì với những điều kỳ dị hay xảy ra, nhưng điều tôi đang định kể bạn biết hôm nay sẽ là điều đã để lại ấn tượng rõ nhất trong tôi. Thì, có thể không mãnh liệt nhất, nhưng chắc chắn là nằm trong top ba của tôi. Như bạn có thể tưởng tượng được rằng điều ấy lớn lao đến cỡ nào.

Còn về khi điều này xảy ra, tôi cũng đã không chắc lắm, nhưng tôi biết rằng nó đã xảy ra lúc tôi đã thân thiện hơn với các tinh linh của quán, nên cũng không phải quá sớm.

Ngày hôm ấy cũng khá thoải mái. Có một lượng khách đáng kể đến để uống rượu nhưng không đủ để gây áp lực cho chúng tôi. Mọi người thì đang có tâm trạng khá tốt, thậm chí May cũng không cáu kỉnh với tôi ngày hôm ấy. Và, với mọi thứ tốt đẹp và dễ dàng, tôi có linh cảm ngày hôm ấy đơn giản đang chuẩn bị cho một thứ gì đó tồi tệ. Tôi chỉ là không thể may mắn đến thế, dù chỉ một lần, không khi đối với một nơi như nơi này. Nên hãy xem như là tôi đang lo lắng, mặc dù tôi vẫn chưa biết mình đang lo lắng cho điều gì.

Sau khi dọn dẹp, chúng tôi đã ngồi xuống và xem TV, tiện thể thì đó là điều mà chúng tôi thường làm sau khi đóng cửa. Các tinh linh thì không luôn muốn thế, đôi khi họ chỉ muốn thức dậy làm việc, và rồi về lại phòng sau ở dưới lầu ngay sau đó, nhưng đôi lúc hiếm hoi họ thích dành thời gian để la cà. Tôi chắc chắn rằng dượng Mack cũng đã khuyến khích họ thư giản, và tôi thật sự muốn họ có nhiều thời gian rảnh rỗi như họ đã từng khi dượng còn sống, hay thậm chí nhiều hơn. Tôi luôn muốn họ thoải mái.

Cả bốn người họ đã kéo một số những ghế đệm của tiệm đến vị trí mà họ có thể dễ dàng xem màn hình và tôi đang nằm dài trên ghế ở phía sau họ. Tuy là một ngày hơi nhàm chán, nhưng nó cũng làm tôi cảm thấy kiệt sức. Tôi lúc ấy đã nửa tỉnh nữa mê khi tôi quyết định ngủ một giấc, nhưng từ nơi tôi đang nằm, tôi vẫn có thể nhìn thấy quầy và tất nhiên là những nhân viên của tôi. Và qua đôi mi mắt mệt mỏi đang rũ xuống của tôi, tôi đã trông thấy một chai rượu trên một trong những kệ trên di chuyển.

Tôi nheo mắt lại, quá lười để ngẩng đầu lên và gần như chắc rằng mình đã tưởng tượng nên điều ấy. Cái kệ mà tôi đang quan sát đang giữ một số những thức uống đắt tiền của chúng tôi. Chúng tôi thường khoá chúng lại mỗi tối nhưng đêm ấy chúng tôi đã chưa làm thế. Trên ấy có năm chai mà Andrik đã cẩn thận bố trí cách đều nhau để thể hiện vẻ đẹp của chúng, nên khi chai ở giữa, cái chai đã di chuyển, đã nổi bật một cách rõ rệt. Khi tôi càng nghĩ về điều ấy, tôi càng thắc mắc liệu có phải mình thật sự chỉ là đang ảo giác. Tôi đã dành hết sức để giữ cho đôi mắt mình mở thêm một lúc, nhưng tôi đã còn có thể nhìn chiếc kệ đủ lâu để thấy một chai rượu khác dịch chuyển, lần này là chai ở ngoài cùng bên trái. Trong sự phân vân, tôi đã gượng người ngồi dậy.

“Này, mọi người có thấy điều ấy không?” Tôi thì thầm, vừa hắng giọng.

“Thấy gì?” Danika hỏi, thoáng nhìn qua vai về phía tôi.

Tôi rên rỉ và gãi tóc mình bằng những ngón tay của tôi. “Có một thứ gì đó không đúng ở sau quầy, tôi nghĩ. Những chai rượu trên kia, chúng đã tự dịch chuyển…” tôi nhanh chóng chùi nước dãi bên mép của mình.

“Có thể nào cô đang mơ không?” Andrik chất vấn, mắt vẫn dán chặt vào TV.

“Không. Và tôi chắc rằng anh không ngại việc những chai rượu sang chảnh mà anh thích phủi bụi đang không nằm cách đều nhau sáu inch nữa nhỉ.”

“Bảy inch.” Andrik chầm chậm ngồi dậy khỏi ghế, với vẻ mặt bối rối. “Cô nói đúng… điều ấy không…” giọng anh ta nhỏ dần. Anh ta đã bước ra đằng sau quầy và khi vừa chuẩn bị với tới kệ, rồi đột ngột, anh bị vấp. Như thể anh ta đã bị xô đẩy bởi một thế lực vô hình. Tôi thề tôi có thể thấy bụng anh ta bị hóp vào một chút, như một ai đó đã thúc cánh tay của họ lên anh ta. Andrik giật mình, nhưng kịp lấy lại thăng bằng. Anh ta nhìn về nơi mà anh vừa đứng với vẻ mặt sững sốt khó tả, và rồi lại nhìn về phía chúng tôi.

“Đừng cử động,” anh ta nói không thành tiếng.

Tôi đã đông cứng tại chỗ, lưng tôi dựa vào tường. Mắt đảo nhìn những người khác, và đã thấy Bo cùng với những cô gái đang ngồi bất động như tôi. Tôi bắn cho Andrik một ánh mắt đầy nghi vấn, nhưng anh ta trông rất tập trung vào một thứ gì đó khác. Anh ta đang dò xét không gian nhỏ ở quanh, trước khi lùi khỏi cánh cửa dẫn đến phòng sau. Tựa mình vào nó, sự thận trọng vẫn còn hiện rõ trên gương mặt anh. Andrik nhanh chóng vẫy tay ra hiệu để chúng tôi đến bên anh ta. Từng người một, chúng tôi thận trọng đứng dậy và tiến đến sau quầy. Không nói một lời, Anrik mở cửa cho chúng tôi để nhanh chóng lẻn vào trong. Anh ta theo sau chúng tôi và đóng cửa lại ở phía sau.

Cho đến khi anh ta có thể tìm được công tắc đèn, chúng tôi đứng trên đỉnh những bậc thang trong bóng tối như mực. Khi đèn được nhấp nháy bật sáng, tôi thở phào nhẹ nhõm. Bo lên tiếng trước, giọng của anh ấy không hơn nhiều so với tiếng thì thầm. “Chuyện gì vậy?”

“Giulia, cô đã đúng. Có một thứ gì đó… hay một ai đó, tôi không chắc. Tôi không thể tin được rằng nó đã qua mặt được cả tôi, tôi thề, tôi có thể thường đã để ý được.” Anh ta thở dài. “Ôi thần linh, tôi sẽ không bao giờ xem TV nữa.”

“Chờ đã, thứ gì đang ở ngoài kia?” tôi thắc mắc.

“Đó là thứ, mà cô không biết. Tôi không thể trông thấy nó vì bất cứ nguyên nhân gì, nhưng tôi cảm nhận được điều ấy khi nó di chuyển quanh tôi… và khi nó đấm tôi, tất nhiên.”

Tôi hỏi Bo. “Anh có thể ra ngoài và xử lý nó không?” Anh ta thường là người lo liệu các vấn đề an ninh.

Andrik đã trả lời hộ. “Thật là một điều không hay khi đối mặt với một thứ gì đó mà chúng ta không thể thấy. Hoặc nó đang sử dụng một thứ áo choàng hay phép thuật hay, điều tệ hơn, nó đủ mạnh để trở nên vô hình mà không cần sự trợ giúp. Cả hai trường hợp, điều tốt nhất có thể làm là chờ đợi thời cơ tốt thay vì đơn giản là xông ra ngoài đó.”

“Vậy chúng ta làm gì? Chúng ta không thể ở trong này, tôi không muốn nó làm rối tung quán lên,” tôi rít lên.

“Tôi nghĩ rằng nó đang cố gây sự chú ý từ chúng ta và chỉ thế thôi,” Danika nói nhỏ. “Chúng ta không thể để nó nghĩ rằng nó làm chúng ta sợ.”

Cô ta đã đúng, tôi rõ ràng theo nghĩa đen đang trốn cùng với một đám ma khỏi một thứ gì đó có vẻ như là một con ma khác. Có lẽ đây chính là lúc chúng ta tái thiết lập uy thế. “Chúng ta sẽ quay lại ra ngoài đó,” tôi ra lệnh, nắm tay lại về phía cửa, nhưng Andrik đã quay lại và đứng trước nó, chắn đường không cho tôi chạm tới tay nắm cửa.

“Cô quên mất là nó đã đấm tôi à. Nó có thể bạo lực. Cô không muốn nó phá vỡ một trong những chai rượu ở trên đầu cô, phải không? Tôi chỉ mừng là tôi đã giấu những cây dao đi rồi.”

“Tôi cũng không định dành cả đêm ở đây cùng với mọi người,” tôi đáp với giọng điệu gấp rút khi tôi nhẹ nhàng đưa bàn tay lên và nắm chặt nắm cửa. Cẩn thận vặn nó xuống và mở cửa ra vừa đủ cho một khe hở, nghiêng người để nhìn trộm ra ngoài. Tôi chỉ có thể trông thấy một phần nhỏ của khoảng không gian đằng sau nó, nhưng mọi thứ có vẻ yên tĩnh. Tôi không thấy được thứ gì khác đang di chuyển, nên tôi đã bước ra ngoài một cách ngại ngùng, cánh cửa mở ra. Tôi ra hiệu cho các tinh linh theo sau. Đứng sau cánh cửa phòng đang mở, chúng tôi nhìn quanh trong sự thiếu quả quyết. Mọi thứ trông hoàn toàn bình thường.

Tôi đã thốt ra một tiếng thở dài rồi chà hai bàn tay ướt đẫm mồ hôi của mình lên quần. Tôi rõ ràng vẫn còn khá kinh ngạc, nhưng ít ra trông như điều đã xảy ra có khả năng đã qua rồi. Ít ra không có gì tấn công chúng tôi một cách đột ngột.

“Anh nghĩ nó còn ở đây không?”

“Tôi cảm thấy nó đi rồi.” Andrik nhìn những tinh linh quán bar còn lại. Tất cả bọn họ vừa nhún vai hay gật đầu đồng thuận.

Tôi nuốt nước miếng. “Được rồi, có thể chỉ là thế thôi. Có thể điều này giống như lần cô bé với sợi dây chuyền. Một thứ gì đó đã đến, khiến chúng ta hoảng sợ rồi bỏ đi. Và mọi người đã xao nhãng! Nhiều điều đã lẻn qua được chúng ta, điều đó không sao. Chuyện xui không cản nổi.”

“Vậy giờ cô muốn chúng tôi làm gì?” Bo hỏi.

Tôi nghĩ ngợi một vài giây trước khi ra lệnh cho họ khóa hết mọi thứ mà có thể bị nhấc bổng hoặc vỡ để phòng hờ. “Tôi cũng mong muốn liệu một trong mọi người có thể thức đêm nay và canh gác nơi này,” tôi thêm vào. Andrik đã xung phong và tôi đã hứa rằng sẽ để anh đi ngủ khi anh ta có thể ngày hôm sau, nhưng anh ta cũng đã không quan tâm cho mấy. Tôi nghĩ sự thật rằng một thứ nào đó không được chào đón đã lẻn vào được quán bar mà anh không hay biết đã làm tổn hại lòng kiêu hãnh của anh ta.

Khi tôi đã chắc rằng mọi thứ đã được lo liệu, tôi đã lên xe của mình đang đậu ở một chỗ gần đấy, cách quán bar một khoảng đi bộ. Đêm ấy, quãng đường đi bộ ngắn ấy cảm giác như là ngàn năm. Mọi thứ rất yên tĩnh. Tôi có thể nghe một vài âm thanh từ xa, nhưng chúng đã ở quá xa để cho tôi cảm giác an tâm mà mình đang rất cần. Lòng tôi trở nên nhẹ nhõm khi cuối cùng đã đến được chiếc xe tồi tàn của mình và leo vào trong.

Trên đường về nhà, tôi đã nghe radio để cố làm mình bị phân tâm. Tôi đã không thể hiểu vì sao tôi vẫn còn cảm thấy bất an. Mọi thứ vẫn ổn; quán bar sẽ an toàn dưới sự trông coi của Andrik và nếu có một điều gì đó xảy ra lần nữa, anh ta sẽ có thể đánh thức ba người kia. Tôi chắc là họ sẽ ổn. Nhưng, điều gì đó vẫn không đúng.

Trong thời điểm ấy, tôi đã không còn sống cùng cha mẹ tôi nữa. Không lâu sau khi kế thừa quán bar ấy, tôi đã chuyển đến một phòng chung cư rẻ tiền, nhưng vẫn khá rộng rãi mà tôi cảm thấy thích thú. Điều duy nhất không tốt về nó là nó không ở gần quán bar như tôi mong ước, nhưng mọi thứ ở gần trung tâm thành phố đều đắt đỏ một cách lố bịch.

Khi về đến nhà, tôi nhanh chóng cởi bỏ quần áo và nhảy lên giường. Tôi nghĩ những gì tôi cần là ngủ một giấc để cho quên đi sự hào hứng của buổi tối và mọi thứ sẽ trở nên tốt hơn khi trời sáng. Tôi đã chắc có ý chí cho điều ấy; tôi đã ngủ ngay khi đầu mình vừa chạm gối.

Tôi tỉnh giấc bởi một âm thanh chói tai, như tiếng kính hay tiếng đồ sứ bị vỡ. Tôi ngồi dậy ngay, choáng váng nhìn quanh trong sự bối rối nhưng cảnh giác. Xung quanh tôi thật yên tĩnh. Sau đó, tôi đã nghe thấy âm thanh rộp rộp. Nó phát ra từ đâu đó trong phòng khách. Tim tôi nặng trĩu. Có một ai đó đang ở cùng tôi. Cố chống lại trạng thái nửa mê của mình, tôi dụi mắt và nhéo cánh tay của mình, hy vọng rằng cảm giác đau nhức nhói nhỏ bé ấy sẽ khiến tôi tỉnh táo. Nhìn vào đồng hồ báo thức của mình cho biết tôi bây giờ là bốn giờ sáng. Nếu thật sự có kẻ đột nhập, tôi phải gọi cảnh sát. Tôi đã để quên điện thoại mình ở đâu rồi nhỉ…? Tôi thầm chửi rủa khi đã để nó sạc pin ở trên quầy bếp. Để đến đó, tôi phải đi qua phòng khách, điều ấy rõ ràng là không thể. Tôi phải ra ngoài ngay.

Tôi chầm chậm trượt ra khỏi giường, đặt đôi chân lên sàn nhà nhẵn nhụi và lạnh lẽo. Với hơi thở dồn dập, tôi bước đến cánh cửa phòng ngủ của mình, đẩy nó và rón rén bước ra ngoài hành lang. Tất cả các đèn đã tắt. Vì lý do nào đó, bóng tối đã mang đến cho xung quanh tôi một cảm giác xa lạ rùng rợn. Những chiếc hộp, đèn và tủ thì không là gì ngoài những bóng mờ cản đường tôi. Điều này nghe có vẻ ngớ ngẩn, nhưng tôi cảm thấy mình như một người xa lạ trong chính căn nhà của mình. Tôi lẻn bước qua ngưỡng cửa dẫn sang một bên vào phòng khách và đi thẳng đến cửa trước. Tôi không biết có mong chờ nó đang mở hay không, nhưng nó đang đóng, và khi tôi với tay cầm thì nhận ra rằng nó đã bị khoá.

Tôi bắt đầu hoảng loạn tìm chìa khoá vòng quanh trong bóng tối, vẫn cố giữ im lặng một cách tuyệt vọng. Chúng biến mất rồi; không tìm thấy chúng ở đâu. Bất kỳ ai đã đột nhập vào đã lấy mất chúng. Đầu óc tôi như đang chạy đua với những suy nghĩ. Còn có thể làm được gì đây? Tôi không thể leo ra khỏi cửa sổ, nhà tôi ở trên lầu khá cao. Nếu tôi trốn ở một trong những phòng khác, kẻ đột nhập cũng sớm muộn gì cũng tìm ra tôi. Có chìa khoá để khoá tất cả các khoá trong nhà tôi nhưng tôi phải hổ thẹn thừa nhận rằng tôi không biết chúng đang ở đâu. Tôi cuối cùng đã quyết định tự nhốt mình và chặn cửa lại trong phòng ngủ.

Tim tôi đập loạn xạ trong lồng ngực, tôi đi ngược lại hành lang. Tôi lại nghe thấy tiếng lạch cạch phát ra từ phòng khách. Sự tò mò đã chiến thắng tôi và tôi đã dừng lại ngoài cửa, chầm chậm lẻn nhìn vào trong.

Ruột tôi như tụt xuống. Không có ai ở đấy. Căn phòng ấy trống trải và không có người, hay gì cả, và tất cả tủ kéo và ngăn kệ của tôi đã bị mở tung, giấy, báo, tạp chí và sách đang nằm vương vãi trên sàn. Tủ bếp nơi tôi để những cái đĩa của tôi đã bị mở toang và tôi đang quan sát trong hoảng loạn khi từng cái một, tô, đĩa và ly đều bị dịch chuyển khỏi nơi của chúng và đã bị ném xuống sàn với một lực làm chúng vỡ thành hàng tá mảnh. Điều ấy đã va vào tôi như một tấn gạch nén; tôi biết bất kì thứ gì đã ở trong quán bar trước đó đã theo tôi về nhà.

Khi đó, âm thanh đã dừng lại. Mọi thứ như đứng yên. Tôi lùi lại, nép mình một lần nữa đằng sau khung cửa. Tôi đã không dám thở một hơi nào khác. Đột nhiên, tôi bị đẩy ngã khỏi đôi chân mình, một cơ thể mà tôi không thể thấy đã húc mình lên tôi và khiến tôi ngã xuống đất. Đầu tôi dội lên sàn nhà được trải thảm. Điều ấy không đau như tôi nghĩ, nhưng trước khi tôi kịp hoàn tất suy nghĩ ấy, tôi cảm thấy có một thứ gì đó đang ấn lên cổ mình. Như thể có một ai đó đã đặt phần dưới cánh tay của họ lên và giờ đang dồn trọng lượng lên nó, làm tôi ngạt thở. Tôi đã giãy giụa bên dưới nó, cố để hất tung nó ra, nhưng người kia, hay bất cứ thứ gì kia đã giữ tôi lại.

Đầu tôi bắt đầu xoay vòng, hoảng sợ khi nhu cầu được thở trở nên cấp bách hơn. Toàn bộ lồng ngực tôi nóng rát, với một cơn đau nhói, dữ dội kèm theo kéo từ nơi nào đó bên trong cổ họng mình. Tầm nhìn của tôi dần đầu hàng, những tia sáng đột ngột nổ ra trong mắt tôi khi tôi nhìn lên đèn trần nhà, không thể xoay đầu. Tôi đã ngạt thở và rên rỉ, cố van xin thứ vô hình này rũ lòng thương hại, cầu xin nó thả tôi ra. Tôi đã quá kiệt sức để tiếp tục vùng vẫy và giờ tập trung tất cả sức lực còn lại của mình để hít vào bất kì lượng không khí nào tôi có thể vào mình.

Và rồi, đột nhiên, sức nặng đã được nhấc khỏi cổ tôi. Tôi hớp không khí, hít vào những hơi thở sâu và nặng nề, cảm thấy nhẹ nhõm mặc dù tôi vẫn còn cảm thấy được cơ thể to lớn, vô hình kia đang ở trên người tôi. Khi lồng ngực của tôi có thể ổn định trở lại, tôi rướn cổ mình, để cố ít nhất thấy được gương mặt của con vật ấy.

“Làm ơn,” tôi thở. “Ngươi muốn gì?”

Tôi cảm thấy một cú chạm nhẹ lên mặt mình, cảm giác này giống hệt như da, nhưng thô ráp và lạnh lẽo hơn. Một giọng nói khàn khàn đáp lại. Nghe không giống như bất kì âm thanh nào tôi đã từng nghe trước kia. Trầm, cong vênh và ngắt quãng bởi tiếng thở khò khè của chủ nhân nó, không khác gì tiếng thở của tôi một phút trước.

“Thứ lỗi cho sự chậm trễ. Norman gửi lời chào trân trọng.”

Và như thế, cơ thể trên người tôi biến mất. Người ấy đã không đứng dậy hay gì cả, hắn chỉ đơn giản ở đó và biến mất một giây sau.

Tôi đã bị bỏ lại một mình, nằm trên thảm hành lang của nhà mình, vẫn nhìn chằm chằm lên trần nhà tối om. Để nói khi tôi quá sợ hãi để có thể cử động sẽ là nói giảm; điều ấy như một cú sốc về những gì vừa xảy ra đã rút cạn sức lực của tôi. Tôi đoán là tôi đã cảm thấy choáng ngợp.

Khi tôi có thể tập hợp lại năng lượng để đứng dậy và bước đi lần nữa, tôi bước đến để kiểm tra mớ hỗn độn trong phòng khách. Tôi thấy chìa khoá căn hộ của mình ở trong tủ, cùng nơi mà trước đây đã để một chồng đĩa. Không có gì bị thiếu. Điện thoại, ví, thẻ tín dụng của tôi; tất cả đã ở đó. Tôi không nghi ngờ thực thể vô hình kia đã tìm kiếm một thứ gì đó trước khi rơi vào cơn thịnh nộ vô nghĩa, nhưng dường như họ đã không tìm thấy nó. Tôi đã không báo cảnh sát. Tôi biết ngay rằng đây là chuyện cá nhân. Và hóa ra tôi phải đối mặt với nó trong một thời gian dài sắp tới.

Phần 8

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *