Tôi Điều Tra Những Vụ Án Rùng Rợn (p2) – Kẻ Quan Sát

Kính vỡ
Kẻ Quan Sát

Khi người ta nghĩ đến những sĩ quan cảnh sát, tôi nghĩ có một sự khác biệt giữa hình ảnh của chúng tôi và thực tế. Rất nhiều người xem chúng tôi là những người tốt. Những siêu anh hùng đời thực sẽ nhảy vào trong những phút cuối cùng với những huy hiệu vàng chói lọi sẵn sàng để ngăn cản “kẻ xấu” thực hiện kế hoạch của chúng.

Nhưng đó không phải là thực tế. Chúng tôi không có siêu năng lực. Chúng tôi không có khả năng nhìn thấu tất cả mọi tội ác trong một khu vực. Và chúng tôi chắc chắn là không có thể để phản hồi mọi thứ nhanh như chúng tôi mong muốn. Đến cuối ngày, chúng tôi cũng chỉ là những người bình thường, đọc những tình huống và phản ứng theo cách mà luật pháp ràng buộc khi chúng tôi phải nhún tay vào. Khi bạn đào sâu hơn một chút, bạn sẽ thấy những điều không đẹp đẽ. Sự phân biệt chủng tộc, sự lạm quyền, bạo lực. Nhiều người nhìn thấy những khía cạnh này mỗi ngày. Những người khác thì sẽ không thể hiểu chúng.

Điều ấy nghĩa là sao? Rằng chúng tôi là những con quái vật đội lốt người tốt? Với một vài người? Phải. Và có lẽ điều ấy là công bằng. Đối với tôi, tôi nghĩ nó có một ý nghĩa khác. Trong quan điểm của tôi, nó đồng nghĩa với việc chúng tôi là một sự phản chiếu mặt tốt và mặt xấu của xã hội. Và giống như nhiều xã hội nói chung, chúng tôi phức tạp và có nhiều sắc thái. Chúng tôi có thể là những gì bạn muốn thấy hoặc là những gì mà tầm nhìn của bạn bị hạn chế. Là một cảnh sát, bạn phải vật lộn với điều ấy. Bởi vì vào cuối ngày, bạn không bao giờ biết được liệu ai đó nhìn bạn theo cách nào mới là sự thật.

Lúc đấy là đầu ca của tôi khi Sếp tôi gọi tôi vào văn phòng của ông. Ông ta đang làm việc bình thản với một số giấy tờ và đang nhai một cây tăm xỉa răng.

Tôi ngồi im lặng trong một lúc khoảng ba mươi giây khi ông viết một số ghi chú rồi đẩy chồng giấy sang bên và nhìn tôi với ánh mắt đầy hoài nghi. “Smith…” ông nói với giọng điệu ra lệnh như thường lệ. “Tôi cần lời khuyên của anh cho một tình huống.”

“Tất nhiên rồi,” tôi trả lời. “Miễn sao thứ ông cần không phải là lời khuyên cho mối quan hệ bởi vì tôi chắc chắn sẽ đưa ông vào con đường ly hôn trong… hai tháng.”

Tôi thoáng thấy một nụ cười trước khi chúng tôi bàn về sự kiện đã xảy ra trước đó cùng ngày. “Một người mẹ đơn thân, cô Wilson, tôi tin đó là tên cô ta. Cô đã đến đây hôm trước cầu xin để được nói chuyện với một trong những sĩ quan cấp cao của chúng ta. Tôi đang ở phòng điều hành, thu thập một số giấy tờ, nên tôi đã ở phạm vi và đã nghe thấy yêu cầu của cô ta. Tôi tiến đến, tự giới thiệu mình là cảnh sát trưởng, và chúng tôi đã trao đổi. Cô ta kể rằng cô cần sự bảo hộ  từ cảnh sát càng sớm càng tốt và muốn gặp một ai đó có thẩm quyền trực tiếp để điều ấy có thể xảy ra.”

“Sự bảo hộ của cảnh sát?” Tôi thắc mắc thành tiếc. “Hẵn phải là một chuyện quan trọng.”

“Đó là điều tôi đoán.” Ông đồng ý. “Nhưng, cô Wilson bắt đầu kể câu chuyện về cậu con trai nhỏ của cô thường hay thấy một người đàn ông ở ngoài cửa số nhìn chăm chăm vào cậu ta gần như từng đêm chết tiệt. Và rằng dù cậu có làm gì, hắn cũng không bỏ đi. Tất nhiên, một người mẹ tốt thì hay kiểm tra con mình. Nhưng mỗi khi không có ai ở đấy. Nỗi sợ trong ánh mắt cậu bé là thật. Ánh mắt cậu bé ấy nói rằng cậu ta đã thấy thứ gì đó đáng sợ, và cô ta tin con trai của mình. Để cứu vãn tình hình, cô cần chúng ta cử một ai đó canh chừng trước nhà cô cho đến khi chúng ta bắt được tên khốn này. Thế, anh nghĩ bước tiếp theo của chúng ta là gì?”

Tôi nhăn mặt trong sự phân vân. “Tôi ờ… không hiểu. Ý tôi là, ông có thật sự cần ý kiến của tôi trong việc này? Điều này có vẻ khá dễ dàng, phải không? Tôi hiểu rằng nỗi sợ của cô ấy đối với gã đàn ông kia là thật, nhưng chúng ta không thể chỉ việc cử những sĩ quan đi làm bảo vệ theo yêu cầu được. Tôi muốn giúp, nhưng nếu cô ta không có bằng chứng rằng gã này là thật, thì chúng ta không thể làm gì hơn, đúng không? Tôi đề xuất lắp đặt camera theo dõi. Có lẽ cũng nên đầu tư một khẩu súng. Nếu camera bắt gặp hắn, chúng ta có thể thực hiện một cuộc điều tra và hy vọng là sẽ tóm được hắn.”

Cảnh sát trưởng cười, điều ấy đã khiến tôi thấy ngạc nhiên vì ông luôn giữ phong thái 99% trong mọi trường hợp. “Tôi thích cách suy nghĩ của anh, Thanh Tra Smith. Thẳng thắng và có logic cho mọi tình huống. Đó là một tố chất sẽ cứu mạng anh hoặc khiến anh mất mạng. Bằng cách này hay cách khác, nó sẽ có ảnh hưởng rất lớn đối với mạng sống của anh. Nhưng… anh đã bỏ qua một điều gì đó to lớn…” Ông đang cố hướng tôi đến một nơi nào đó, nhưng tôi không thể xác định được ông đang muốn đưa tôi đến đâu. Tất cả những gì tôi có thể làm là nhướng mày lên như một lời phản hồi. Ông đã thấy được sự bối rối của tôi, lấy tăm xỉa răng khỏi miệng, và thở dài như thể đang thổi khói thuốc. “Anh nghĩ một người mẹ đơn thân, khi đứa con nhỏ của cô nói rằng có một người đàn ông đang nhìn vào cửa sổ nhà mình mỗi đêm, sẽ không lắp camera sao? Sau vài đêm, cô ta đã trang bị những thiết bị ghi hình đắt đỏ và lắp chúng ở bên ngoài cửa sổ của cậu bé.”

“Và rồi…?”

“Và tất nhiên, chúng ta vẫn ngồi đây mà không có bất kỳ bằng chứng rằng có một người đàn ông đã ở đó. Thế nhưng cô ta đã khẳng định một cách cương quyết rằng con trai của cô vừa thấy hắn hôm qua.”

Tôi đã mất một lúc để xâu chuỗi mọi thứ lại trong đầu mình. Tôi đã không hiểu làm sao mà điều ấy lại có thể được. “Phải chăng có ai đó đã dùng thiết bị gây ảnh hưởng những camera an ninh? Hay chỉ đơn giản là cậu bé đã nhìn nhầm?”

Cảnh sát trưởng đặt lại tăm xỉa răng vào miệng mình rồi nhún vai, ngả người ra sau ghế. “Không biết được. Nhưng anh sẽ là người đi tìm hiểu cho ra lẽ. Tôi đã gửi địa chỉ của cô ấy qua email cho anh cùng với thông tin chi tiết.”

Đấy chính là quả bom thiếu may mắn mà tôi đã mong rằng ông không ném vào tôi. Dù tôi có không muốn nhận vụ này ra sao, tôi biết mình sẽ không có cách để thoát khỏi nó. Và, từ lần đối mặt trước với người phụ nữ cao, tôi biết sếp tôi và tôi đã có cùng cách suy nghĩ. Tôi đã thấy những thứ mà ông không muốn nhiều người biết đến. Nhưng bà ta không phải là thứ duy nhất ở ngoài kia. Nếu ông ấy có bất cứ gợi ý hay nghi ngờ rằng một thứ gì đó thuộc phạm trù “bất thường,” thì tôi sẽ là người đảm nhiệm vụ ấy.

Thế nhưng, không ai trong chúng tôi đều có giả định. Tôi phải tiếp nhận vụ này như những vụ khác. Và chúng đều bắt đầu bằng những sự thật. Ngay khi vừa bước ra khỏi văn phòng cảnh sát trưởng với lời hứa theo đuổi vụ điều tra này, tâm trí tôi bắt đầu làm việc.

Tôi ngay lập tức tiến thẳng đến bàn mình để thực hiện một số điều tra lý lịch. Một người mẹ khẳng định rằng con trai của cô nhìn thấy một người đàn ông ngoài cửa sổ mỗi đêm, nhưng không có bằng chứng cho thấy hắn tồn tại. Ít ra, là trong những đoạn ghi hình. Lượng thông tin tôi có không đủ để hiểu thêm cho vấn đề. Ít ra là chưa đủ.

Sĩ Quan Ryan, người đã chuyển đến công tác ở trụ sở của chúng tôi gần hơn một năm, đã làm tôi mất cảnh giác trong lúc đang chìm đắm trong suy nghĩ tại bàn làm việc. Cậu ta là một nhóc vui tính. Cậu ta ở độ tuổi cuối hai mươi và luôn nở nụ cười trên môi.

“Xin chào thám tử!” Cậu ta nói sau khi làm một ngụm nước ngọt không đường. “Tôi đã thấy anh bước ra từ phòng của cảnh sát trưởng, và tôi thắc mắc liệu anh có đang đảm nhận một vụ…” cậu nhìn lướt nhanh sang hai bên rồi nghiêng người xuống thì thầm, “điều tra bí mật.”

Tôi liếc nhìn cậu bằng ánh mắt vô hồn, và rồi cậu đáp trả bằng một cú nháy mắt lớn càng khiến tôi bối rối hơn.

“Ờ, tôi không biết về khoảng bí mật, Ryan à. Chỉ có thể là một vụ khả nghi đột nhập trái phép và quấy rối. Không có gì to tát cả.”

Cậu ta trông thất vọng bởi thông tin ấy. “Ái chà. Nghe có vẻ chán thật… anh cần giúp đỡ không?”

“Chính cậu vừa nói nó chán mà. Nhưng cậu muốn giúp? Tại sao…?”

“Thật tình, phải!” Cậu ta trả lời có phần hơi hào hứng. “Trời, tôi đã thấy thành tích của anh, và mọi người bàn tán về việc anh đã phá những vụ khá hoang dại trong nhiều năm đổ lại. Tôi luôn nghĩ nó sẽ là trải nghiệm hào hứng khi được học hỏi từ anh!”

Tôi phải thừa nhận, sự hăng hái của cậu ấy thật có duyên đến lạ. Nhưng ngoài điều ấy ra, tôi biết rằng nếu phải phá được vụ này, tôi không những chỉ cần nói chuyện với gia đình, mà tôi còn cần phải thu thập bằng chứng. Đến cuối ngày, hai đôi mắt và hai đôi tai vẫn tốt hơn một.”

Giữ bình tĩnh trước phản ứng vui đùa của cậu ta, tôi đồng ý để cậu đi cùng với điều kiện là cậu phải thực hiện công việc ghi chú và để tôi chỉ đạo mọi thứ. Trong vòng nửa giờ, chúng tôi đã ra khỏi trụ sở và gõ cửa chính của một ngôi nhà có vẻ ngoài khiêm tốn.

Đã mất một lúc để có ai đó trả lời. Nhưng khi có ai đó mở cửa, đó là lần đầu tiên chúng tôi nhìn thấy sự nghiêm trọng của vụ này. Người phụ nữ trung niên trước mặt chúng tôi trông hoàn toàn kiệt sức. Những quầng thâm bên dưới mắt của cô ta kèm theo mái tóc bạc bù xù và dáng bộ cho thấy một người không còn quan tâm đến việc dồn tâm sức lên bất kỳ việc gì.

“Cô Wilson.” Tôi mở lời, lấy ra huy hiệu của mình. “Tôi là thám tử Smith, và đây là Sĩ Quan Ryan. Chúng tôi đến để nói chuyện với cô và con trai của cô về người đàn ông lạ mặt mà hai người thấy quanh quẩn nhà cô. Tôi có thể vào nhà không?”

Cô ta lướt nhìn huy hiệu của chúng tôi. Khi đã rõ chúng tôi là ai, tâm trạng của cô thay đổi rõ rệt.

“Ồ! Xin mời vào! Thứ lỗi cho tôi, ngôi nhà là một mớ hỗn độn.” Cô ta nhanh chóng đưa chúng tôi vào trong phòng khách rồi gọi con trai Lucas của cô đến chào chúng tôi.

Mọi thứ diễn ra nhanh đến nỗi tôi gần như đã mất cảnh giác bởi cậu nhóc với đôi mắt còn buồn ngủ như thể vừa hiện hình ra trước mặt tôi. Trông cậu bé tầm mười hai tuổi và giống mẹ. Rõ ràng cậu cũng rất mệt mỏi qua cách cậu luôn dụi mắt và ngáp vì thiếu ngủ.

Lucas và cô Wilson ngồi lên ghế sofa còn tôi và Sĩ Quan Ryan ngồi đối diện trên những chiếc ghế được mượn từ trong bếp.

“Tôi rất vui được gặp hai người. Tôi biết rằng đây không phải là thời điểm tốt, nhưng tôi sẽ giúp hai người bằng mọi cách mà tôi có thể.” Tôi mỉm cười. “Cô Wilson, tôi có biết là cô đã đến trụ sở trước đây để cho lời khai. Nhưng, nếu cô cảm thấy không phiền, tôi sẽ rất cảm kích khi cô có thể giải thích nhanh cho tôi biết một lần nữa về những gì đang diễn ra.”

Cô ta gật đầu rồi hít một hơi sâu trước khi bắt đầu. “Mọi thứ bắt đầu từ một tuần trước. Lucas chạy đến phòng tôi, khóc vì đã thấy một thứ gì đó từ bên ngoài cửa sổ. Tôi đã đến và kiểm tra, nhưng không thấy gì bất thường, thế nên tôi nghĩ nó chỉ là một cơn ác mộng. Nhưng rồi đêm tiếp theo, nó lại xảy ra. Và rồi đêm sau đó.” Cô ta dừng lại một lúc để vuốt tóc Lucas khi cậu bé đang nằm kế bên cô. “Nhưng tôi không hề thấy bất cứ thứ gì… sau đêm thứ ba, tôi đã cho lắp camera an ninh. Trong hai ngày, không có gì xảy ra. Tôi nghĩ rằng mọi thứ đã kết thúc, nhưng rồi đột nhiên, nó lại tiếp diễn. Trong cùng đêm ấy, tôi đã kiểm tra camera an ninh và không thấy gì. Nhưng, tôi biết con trai của tôi. Tôi biết nó sẽ không bịa chuyện này ra. Trong những đêm mà nó ngủ được, nó gặp những cơn ác mộng tồi tệ và trong những đêm nó không ngủ, chúng tôi cùng thức đến sáng. Tôi đã gọi báo cáo trước khi đến trụ sở cảnh sát, nhưng không có gì xảy ra, và tôi không biết phải làm gì.”

“Tôi hiểu hoàn cảnh của cô,” tôi khẽ trả lời. “Và tôi có thể hình dung mọi thứ đã khó khăn như thế nào cho cả hai người gần đây. Tôi có một số câu hỏi.” Cô ta gật đầu, và tôi tiếp tục, “Tôi không muốn nói giảm cho những gì cô đã trải qua. Nhưng nó có thể nào là con cô đã nhìn nhầm? Có bất kỳ khả năng về lịch sử rối loạn tâm lý trong gia đình cô?”

Cô ta gần như bị xúc phạm bởi cách cô trả lời. “Cái gì? Không! Con tôi không… nó không bị mắc ảo giác.”

Sĩ Quan Ryan nói, “Chúng tôi không cố ám chỉ cậu bé là như thế, thưa cô. Chúng tôi chỉ muốn có thông tin rõ ràng để chúng tôi có thể tiếp cận điều này theo đúng trình tự. Có nhiều trường hợp có thể mọi thứ sẽ không như vẻ ngoài của chúng, và chúng tôi không muốn bắt giữ một ai đó bởi sai sót nhỏ nhặt.”

Cô Wilson hít một hơi sâu và gật đầu chấp thuận. “Thằng bé chưa bao giờ có vấn đề này trước đó. Đã có lúc bố của Lucas và tôi nghĩ rằng thằng bé mắc chứng rối loạn tăng động giảm chú ý, thế nên chúng tôi đã mang nó đi khám ở một phòng mạch chuyên gia trong vài tuần. Ngoài ra, mọi thứ vẫn hoàn toàn ổn.”

“Và người bố thì sao?” Tôi hỏi. “Hai người có mối quan hệ tốt chứ?”

“Chúng tôi có.” Cô ta trả lời. “Lucas ở với anh ta trong mùa hè, và họ nói chuyện điện thoại với nhau cách mỗi buổi tối. Anh ta và tôi thậm chí có mối quan hệ tốt hơn sau khi ly dị so với lúc còn ở bên nhau.”

“Thế, nhưng. Tôi sẽ rất cảm kích nếu cô gửi thông tin chồng cũ của cô cho chúng tôi. Chúng tôi sẽ kiểm tra lý lịch để đảm bảo rằng mọi thứ vẫn ổn. Tôi muốn hỏi có bao giờ cô đơn giản thử để con cô ngủ cùng trong phòng mình không? Có lẽ việc tách cậu bé khỏi tình huống sẽ có ích?”

“Tất nhiên, luôn luôn. Nhưng nó không phải là giải pháp vĩnh viễn. Tôi cho Lucas ngủ cùng với tôi, và cho đến lúc tôi ngủ say thì nó lại tìm về phòng nó.”

Tôi không thể hoàn toàn chắc chắn, nhưng cô ta trông có vẻ như đang kể sự thật. Dù không muốn đây là trường hợp của một tên điên đang rình rập một đứa trẻ, không ai đủ nổi bật để đáng tình nghi cả. Nhưng tôi đã làm việc này đủ lâu để biết trong nhiều trường hợp, những đứa trẻ biết nhiều thứ hơn cha mẹ của chúng.

Khi tôi hỏi liệu có được phép trò chuyện riêng cùng Lucas, cô Wilson đã có chút e ngại. Đáng hiểu cho cô ta khi ngần ngại để cảnh sát khai thác thông tin từ con mình.

Đáng ngạc nhiên thay, Sĩ Quan Ryan đã rất hiệu quả. Cậu ta có nhắc đến đã từng trị liệu tâm lý cho trẻ em trước khi trở thành cảnh sát. Theo lời cậu, những đứa trẻ sẽ dễ dàng thoải mái kể về những sự kiện ám ảnh khi không có cha mẹ ở cùng để lắng nghe. Thoạt đầu có vẻ phản trực quan, nhưng khi bạn càng lặn sâu, thì nó càng hợp lý.

Cô ta có phần hơi dao động khi cậu nói, “Tôi muốn bàn thêm về vấn đề này cùng cô trong một phòng khác.” Cô ta trầm ngâm một lúc rồi cuối cùng nhận lời. Khi cả hai đứng dậy và bước đi, Sĩ Quan Ryan nháy mắt với tôi, và tôi đảo mắt đáp trả lại tên khốn ranh mãnh ấy.

Và giờ chỉ còn cậu bé và tôi. Trông cậu lo lắng. Tôi đã mỉm cười và nói rằng mọi thứ sẽ ổn, nhưng tôi có thể thấy rõ ràng rằng cậu đã chưa thực sự tin tưởng tôi. Hay chí ít, cậu ta không tin rằng tôi có thể giúp cậu.

“Này Lucas, trước khi chúng ta bắt đầu, chú muốn nói rằng chú biết những gì cháu đang trải qua là rất đáng sợ. Nhưng công việc của chú là đảm bảo cho sự an toàn của cháu và mẹ cháu. Nhưng để chú có thể làm công việc của mình, chú cần cháu trả lời thật lòng nhất trong khả năng của cháu. Không có chi tiết nào là quá nhỏ.” Cậu bé gật đầu sau yêu cầu của tôi, và rồi chúng tôi bắt đầu. “Tốt. Cháu có nhận ra người cháu hay thấy ngoài cửa sổ không? Hay cháu có thể mô tả người ấy cho chú biết được không?”

Cậu bé suy nghĩ một lúc, mắt cậu đảo tới lui khi đang nhìn lên trần nhà, cố gợi nhớ lại những gì cậu đã thấy. “Cháu không nhận ra hắn. Nhưng hắn có một cái đầu rất to. Ừm, mắt to. Miệng hắn rộng từ bên tai này sang tai bên kia của đầu hắn, và cháu nghĩ mặt hắn thì hơi nhăn nheo. À! Và hắn không có tóc.”

Thoạt đầu, sự mô tả ấy không hợp lý cho lắm. Suy nghĩ đầu tiên của tôi là có thể người đó đang mang mặt nạ. Điều ấy là hợp lý nếu người ấy không muốn bị nhận dạng. Đây có khả năng mang lại sự tin cậy cho quan điểm rằng đó là người mà Lucas biết. Có lẽ hắn cảm thấy cậu bé sẽ nhận ra mình. “Người này có nói gì không? Có thể là một giọng nói quen thuộc với cháu?”

Cậu bé lắc đầu.

“Ừm, là thế. Thế còn cháu hay gặp người này lúc nào? Có phải khoảng cùng một thời điểm trong buổi tối?”

Cậu bé gật gù. “Hình như là vậy. Hắn chỉ đến lúc tối khuya.”

“Khuya cỡ nào?”

Cậu có vẻ lo lắng khi trả lời. “Đừng nói mẹ cháu biết nhưng… 2 hay 3 giờ sáng gì đấy. Cháu không được phép thức khuya đến thế. Nếu cháu không thức trước đấy, thì cháu sẽ ngẫu nhiên thức dậy, và hắn chỉ… đứng đấy.”

Tôi cười, “Không sao đâu Lucas, chú sẽ không nói gì cả. Cháu có thể tin lời chú. Nhưng cháu nên đi ngủ sớm hơn.” Tôi nháy mắt khi nói. “Mẹ cháu có nói rằng đôi khi cháu ngủ trong phòng của bà ấy, nhưng cháu lại trở về giường của mình. Nếu cháu thấy người kia đáng sợ đến thế trong cửa sổ, tại sao cháu lại quay về?”

Cậu bé nhún vai. “Cháu không biết. Cháu còn không nhận ra được điều ấy. Cháu chỉ thức dậy khi đang nằm trên giường của mình.”

“Có khả năng là mộng du?” Tôi nghĩ. Sau khi hỏi thêm vài câu hỏi kèm khác, tôi đã mời người mẹ trở lại để có thể kết thúc buổi phỏng vấn. Tôi quyết định nhìn vòng quanh phòng của cậu để xem mình có thể tìm thấy bất cứ điều gì đáng ghi nhận, nhưng mọi thứ trông như vẫn bình thường. Thứ duy nhất đáng chú ý chính là màn che của Lucas đã được đóng lại. Tôi thắc mắc làm sao mà cậu ta có thể nhìn ra ngoài khi chúng được đóng lại mỗi buổi tối.

Đây là điều mà mẹ cậu bé đã nói với con cô ấy trước đó. Nhưng, Lucas đã khẳng định rằng chúng luôn “đã được mở” mỗi khi cậu thức dậy mỗi tối, thậm chí khi cậu biết rằng chúng đã được đóng khi đi ngủ. Một chi tiết kỳ quái nhưng có khả năng rất quan trọng.

Khi không còn câu hỏi, Sĩ Quan Ryan và tôi đã cung cấp thông tin liên lạc cho họ và bước trở ra ngoài. Tôi bảo cô Wilson rằng mình sẽ liên lạc với cô sau về việc xin gọi yêu cầu sự giám sát của cảnh sát. Nhưng tôi vẫn còn muốn xem xét vấn đề này qua những phương thức khác.

Tôi không thể bỏ qua được việc những điều này không hợp lý đến cỡ nào. Không có gì là vừa vặn, và không có điểm nào đủ tốt để lần theo manh mối. Những sự thật mà tôi có được trước đây đều vô nghĩa. Một người đàn ông đeo mặt nạ xuất hiện lúc hai giờ sáng để dọa trẻ con? Nếu hắn là một kẻ bắt cóc, tại sao chỉ đứng nhìn vào trong phòng? Có lẽ hắn là một kẻ có sở thích bí mật nhìn trộm những đứa trẻ khi chúng ngủ? Nếu là thế, thì sẽ có cơ hội rất lớn chính tôi sẽ bị tống vào tù vì bóp cổ hắn.

Thật không may, chỉ có một nơi tôi biết rằng tôi có thể tìm ra một hướng đi chắc chắn cho tình huống này. Tôi ngần ngại đưa tay vào túi và tìm trong danh bạ của mình, một cái tên rùng rợn nhất trong điện thoại của tôi.

“A lô? Smith, anh muốn cái quái gì?” Một giọng nói lớn tiếng từ đầu dây bên kia.

“Xin chào, Sĩ Quan Joss. Và tôi cũng rất vui khi được nghe giọng cô.” Tôi nói với tông giọng khá khó chịu và rồi tường trình lại toàn bộ vấn đề cho cô ta biết. “Và thì… tôi đang ở nhà gia đình Wilson. Tôi đã phỏng vấn gia đình, nhưng vẫn còn chưa có được phương hướng phải làm gì. Cô có thể hướng dẫn tôi đi đúng hướng không?”

Cô ta thở dài thành tiếng. “Anh có gọi cho người khác làm bài tập hộ khi còn đi học không, hay thói quen ấy chỉ bắt đầu khi anh bắt đầu đi làm?”

“À phải, lại là giọng của một người xấu tính! Một cách tốt để hoàn thành tốt công việc. Nếu cô tiếp tục như thế, có thể người đang rình rập đứa bé này sẽ tự đầu thú vì tội nghiệp tôi mất.”

Tôi không thể thấy điều ấy, nhưng tôi biết cô ta đang đảo mắt. “Ha-ha. Vui tính lắm.”

“Tôi tự xem mình là một nghệ sĩ hài độc thoại. Đó là nguyện vọng công việc thứ hai của tôi nếu thứ công việc cảnh sát này trở nên khó khăn.”

“Á chà, này anh chàng vui tính, nếu anh cần lời khuyên của tôi. Tôi sẽ đề xuất kiểm tranh quanh cửa sổ của thằng bé để xem có tìm thấy gì quan trọng không – lý tưởng thì sẽ là dấu chân, dấu vân tay trên kính, vân vân. Còn nữa, thử hỏi những người hàng xóm xem có ai thấy gì không. Hay có lẽ anh sẽ may mắn và có được một đoạn ghi hình nào đó. Khi anh trở về trụ sở, thử kiểm tra xem có tên tội phạm nào trong khu vực với cách thức hoạt động lúc trời tối khuya và đeo mặt nạ hay không. Nếu hắn làm thế liên tiếp nhiều đêm, thì có khả năng hắn không sống cách nơi đó quá xa.”

Tôi phải thừa nhận; cô ta quá giỏi. “Và nếu sau tất cả vẫn không có gì?”

“Thế thì tôi sẽ thực sự hỏi vì sao chúng ta còn tốn thời gian của chúng ta một cách vô ích như thế. Nhưng nếu anh nghĩ hắn sẽ trở lại, theo lý thuyết, anh có thể thử chờ và xem anh có thể tự tay bắt hắn bằng cách chấp nhận làm người giám sát của gia đình ấy.”

Tôi nghiền ngẫm những gợi ý ấy, cảm ơn cô ta và cúp máy.

Nhìn xuống dãy đường với có đầy những ngôi nhà giống hệt nhau, tôi biết chúng tôi có nhiều việc cần phải làm, nhưng Sĩ Quan Ryan và tôi đã sẵn sàng.

Đến cuối ngày, chúng tôi đã có được một lượng giờ tăng ca và đã tìm hiểu mọi ngõ ngách. Sau khi làm theo mọi thứ đã được vạch sẵn, chúng tôi đã có chính xác lượng thông tin mà chúng tôi có được như lúc bắt đầu. Điều này là bất khả thi. Nếu thật sự có một gã nào đó chạy vòng quanh khu phố và rình rập những đứa trẻ, làm thế nào mà chẳng ai thấy gì cả?

Tôi hoàn thành báo cáo của mình trong ngày và lên kế hoạch để nhìn mọi thứ ở một góc nhìn mới sáng hôm sau. Tuy nhiên tôi đã không thể nghỉ ngơi khi tôi nghe điện thoại của mình rung lên lúc hai giờ sáng, và cô Wilson đang hốt hoảng ở đầu dậy bên kia. Nó lại xảy ra.

Theo bản năng, tôi mặc ngay bộ quần áo đầu tiên mà tôi có thể tìm thấy và phóng xe đến nhà cô ta. Đậu xe không thẳng hàng trên đường, tôi nhảy ra khỏi xe và chạy vòng quanh khu vực để tìm gã đàn ông ấy.

Tôi không thấy ai cả, và tôi đã gọi tất cả mọi sĩ quan trong khu vực chú ý đến một người đàn ông có khả năng đang đeo một chiếc mặt nạ giống như theo mô tả của Lucas ngày hôm trước.

Tôi đã cùng cô Wilson và Lucas chờ trong nhà trong khi những đồng nghiệp của tôi đang tìm kiếm và trò chuyện với hàng xóm trong khu vực.

Nỗi sợ trong ánh mắt của cậu bé cho tôi biết rất nhiều điều. Và cách người mẹ ôm chặc đứa con và thì thầm vào tai của cậu bé, không nghi ngờ gì là những câu từ trấn an và yêu thương, đã khiến khía cạnh phi ngôn ngữ của hoàn cảnh ấy trở nên ồn ào hơn. Sau một lúc lâu, mọi chuyện vẫn thế. Chúng tôi đã tìm kiếm và không thấy gì. Nhưng dù thế, khoảnh khắc ấy đã khiến tôi tin họ mặc cho sự thiếu hụt bằng chứng. Có gì đó rất sai một cách sâu sắc.

Từ trong sâu thẳm, tôi biết thứ Lucas nhìn thấy là thật. Tôi suy nghĩ về sự thật rằng có thể chúng tôi đang nhìn nhận sự việc này sai cách. Tôi cần một phương thức nào đó khác, và có lẽ lần này, cô Wilson nói đúng. Có lẽ chúng tôi cần phải ngồi lại và chờ đợi cho đến khi hắn xuất hiện.

Ngày hôm sau tôi đã nói chuyện cùng sếp về việc thiếu tiến triển trong công cuộc điều tra của mình và đề xuất một hướng đi mới. Tôi nhận ra nếu chúng tôi cứ tiếp tục đến trễ và không tìm được gì thì yêu cầu của cô Wilson nên được chấp thuận. Dù không có đủ bằng chứng, tôi đã tự tin rằng nỗi sợ của cậu bé là thật và rằng chúng tôi phải nghiêm túc về điều ấy.

Trong sự ngạc nhiên của tôi… ông đã chấp thuận. Nhưng với một điều kiện duy nhất rằng chỉ tôi được phép giám sát đề phòng trường hợp tôi có thấy được gì đó… hơn mức bình thường. Chúng tôi đã đồng ý với giờ làm việc mới của tôi bằng cách giảm lượng thời gian làm ở trong sở để tôi có thể dành từ bốn đến sáu tiếng đậu xe trước cửa nhà gia đình Wilson.

Hai ngày đầu tiên thì khá nhàm chán. Phải thừa nhận rằng tôi đã dành nhiều thời gian chơi game trên điện thoại và xem video nhiều hơn tôi nên làm. Nhưng phải nói rằng… công việc quan sát là một công việc tệ hại. Thật đấy. Bạn hãy thử tự ngồi và nhìn vào một con đường tối vắng tanh trong chỉ trong ba mươi phút, bạn sẽ hiểu ý của tôi.

Đến ngày thứ ba, mọi thứ bắt đầu trở nên tồi tệ. Đúng một giờ sáng, đèn trong phòng Lucas chớp tắt, và bản năng của tôi gào thét lên rằng đây chính là thời điểm ấy.

Nhưng có một vấn đề. Tôi không thấy gì ở bên ngoài phòng Lucas khi điều ấy xảy ra. Bên ngoài cũng vắng như nó đã từng hai ngày trước đó. Dù sao thì tôi đã chạy đến nhà họ với một khẩu súng trên tay. Lần thứ hai, tôi chạy vòng quanh khu nhà gọi lớn cho bất kỳ ai đang trốn trong bóng tối hãy bước ra và đầu hàng, kiểm tra toàn bộ những nơi có khả năng sẽ là nơi ẩn náu. Và, vẫn không thấy gì.

Tôi đang đứng trong buổi tối lạnh lẽo, nhìn xuống con đường vắng, tưởng tượng trông mình ngốc nghếch ra sao. Tôi đã la ầm ĩ, vẫy súng loạn xạ như một người điên. Có lẽ trong nhiều khu dân cư, tôi mới chính là người khiến họ nên báo cảnh sát.

Đây là một trong nhiều khoảnh khắc trong sự nghiệp của tôi mà tôi phải lắc đầu và tự hỏi, “Mình đang làm cái quái gì vậy?” Tôi không biết liệu gia đình này có đang đùa giỡn với tôi, hay liệu mọi thứ chỉ là do thần kinh của cậu bé ấy có vấn đền, hay có phải đó là một lựa chọn thứ ba mà tôi chưa khám phá ra.

Kiểu gì thì, có một khoảnh khắc thất vọng sâu sắc. Khoảnh khắc ấy khác khác biệt đối với từng vụ điều tra khác nhau. Bạn thấy đấy, tôi có thể chịu được việc khi có đủ những mảnh ghép nhưng chưa thể tìm ra được cách để ghép chúng lại với nhau. Nhưng khi bạn thậm chí còn không biết bạn có đủ những mảnh ghép hay bạn có đủ khả năng để hoàn thành bức tranh ghép này, nó khiến bạn tự hỏi bản thân còn giúp ích được gì cho đời hay không.

Tôi đã hoàn toàn có ý định đối chất với cả hai mẹ con. Nếu họ đang đùa giỡn với tôi, họ sẽ trả giá đắt. Nhưng khi tôi gõ cữa để vào nhà, cô Wilson đã ở đó chờ đợi tôi. Cô một mực khẳng định muốn cho tôi xem một thứ gì đó mà tôi của trong một triệu năm sau cũng sẽ không thể lường trước được.

Một dấu in bàn tay cỡ lớn đang ở trước mặt tôi từ phía bên kia của cửa sổ.

Tôi kéo nhanh điện thoại của mình ra để chụp ảnh, nhưng trước khi tôi có thể kịp đưa điện thoại lên, nó đã biến mất.

Một triệu câu hỏi tuôn trào nhấn chìm tâm trí tôi. Tôi đã nhìn không rời mắt khỏi cửa sổ khi đèn được mở, và đã không thấy bất cứ thứ gì có thể chứng minh cho tôi thấy rằng đã từng có một người ở ngoài kia.

Tôi đã gọi một sĩ quan trong khu vực để đến và giúp tôi thu thập chứng cứ phòng trường hợp có mẫu DNA nào mà chúng tôi có thể thu thập. Nhưng, trong lúc chờ họ đến, tôi cũng muốn một lần nữa nói chuyện với Lucas và cô Wilson.

Những khuôn mặt mệt mỏi hoảng sợ quen thuộc vẫn ở đó. Nhưng lần này, tôi có thể nhận ra một điều gì đó khác biệt – một sự mong đợi. Nó hầu như thể tôi có thể nghe thấy họ đang tha thiết muốn biết rằng, “Anh sẽ làm gì?” và phải thật lòng, tôi không biết câu trả lời.

Cuộc hội thoại của tôi với họ vẫn như thường lệ. Tôi hỏi những câu hỏi mà tôi đã hỏi những người khác một triệu lần trước đó. “Hai người đã thấy gì? Có nghe thấy gì không? Có gì lạ hôm nay không?” vân vân. Không có gì đáng ghi nhận. Và cuộc tìm kiếm dấu vết DNA cũng không dẫn tôi đến được đâu. Tất cả tôi có thể nói với họ chính là tôi sẽ thử lại ngày hôm sau, và tôi đã đề xuất họ đến nhà của người thân hay một khách sạn nào đó cho đến hết đêm nay.

Khi tôi quay ra lại khỏi nhà lần thứ hai để chuẩn bị cho ngày tiếp theo sau, cô Wilson đã dừng tôi lại trước cửa.

“Anh có con không, Thám Tử Smith?” cô hỏi.

Câu hỏi của cô khiến tôi đông cứng trong một khoảnh khắc. Tôi đã mất hai giây để lấy lại phong thái trước khi có thể quay lại rồi trả lời một cách vụng về, “Tôi ờ… tại sao cô hỏi thế?”

Suy nghĩ đầu tiên của tôi là, “Tôi sẽ làm mọi thứ cho con tôi.” Nhưng tôi biết đó không phải là câu trả lời mà cô ta đang chờ đợi. “Bên cạnh nó. Tôi sẽ luôn ở đấy để bảo vệ con tôi bằng mọi giá. Đó là những gì một người bố tốt sẽ làm.”

“Đúng, phải rồi.” Cô ta trả lời yếu ớt. “Cầu xin anh, hãy chăm sóc con tôi như thể nó là con anh.”

Tôi gật đầu và bước ra ngoài mà không nói một lời nào. Khi tôi bắt đầu lái xe về nhà, tôi đã cố thả lỏng tâm trí theo danh sách nhạc không lời trong xe của mình. Tôi đã làm hết khả năng của mình để quên đi những diễn biến trong đêm ấy khỏi tâm trí tôi. Nhưng hết khả năng của tôi vẫn là chưa đủ. Đầu óc tôi quay cuồng. Làm thế nào mà dấu tay ấy lại có ở đó được? Tôi đã ở đó suốt nhưng không thấy gì cả. Đã không có ai, và chắc chắn là không có xe. Tôi cần một cách mới để bắt được hắn hay thuyết phục được gia đình phải chuyển nhà ra khỏi thị trấn.

Cho đến lúc tôi về đến nhà, tôi đã tìm ra – một cách mới để có thể bẻ ngoặc và tiến tới. Đó là một giải pháp quá dễ dàng đến nỗi khiến tôi suýt cười vào bản thân vì đã không thực hiện nó ngay ngày đầu mà sếp đã giao vụ này cho tôi.

Tôi nhận ra mình cần phải tự làm theo lời khuyên của chính mình và bảo vệ Lucas. Tôi quyết định rằng tôi sẽ ở trong phòng Lucas từng buổi tối chết tiệt cho đến lúc bắt được quả tang tên khốn đang ở đằng sau tất cả mọi việc.

Cô Wilson đã lưỡng lự khi tôi đề xuất ý kiến ấy trong buổi sáng hôm sau, điều ấy đáng hiểu. Nhưng khi được trấn an qua cuộc gọi với Sĩ Quan Ryan, người mà cô dường như rất quý, cuối cùng tôi cũng được sự đồng thuận.

Nốc một lon nước tăng lực cùng với ý chí mạnh mẽ, tôi ngồi trên ghế đối diện và nhìn không rời mắt khỏi cái cửa sổ chết tiệt ấy khi Lucas ngủ ở phía bên kia của phòng. 10 giờ tối. Không có gì. 11 giờ. Cũng không. Khi đồng hồ điểm 12 giờ, và tôi vẫn thấy cảnh vật như trước đó. 1 giờ nhanh chóng chuyển sang 2, và tôi có thể cảm nhận thấy mắt mình đang dần trở nên nặng trĩu.

Tôi nhìn qua Lucas, lúc này đang được rọi sáng bởi đèn ngủ bên cạnh giường cậu, và tôi đã nhìn cậu bé một lúc. Một nụ cười thoáng trên môi cậu. Cách cậu bé lăn và chuyển mình nhẹ nhàng cho thấy cậu đang mơ. Một giấc mơ đẹp. Tôi đã thấy gương mặt ấy nhiều lần trước đó khi một đứa trẻ đang ngủ. Trong khoảnh khắc ấy, tôi không thể giữ để bản thân mình mỉm cười lại. Một thứ gì đó về khoảnh khắc ấy đã gợi nhớ tôi rằng vì sao tôi phải dốc toàn sức để bảo vệ cậu bé này – một linh cảm để phân biệt giữa điều đúng và cái sai.

Nhưng tôi đã quá mệt mỏi. Đầu óc tôi đang dụ dỗ tôi bằng suy nghĩ rằng chợp mắt một lúc thì sẽ không sao. Khi mắt tôi khẽ nhắm lại, và tôi dần ngủ thiếp đi… cho đến khi tôi nghe một tiếng thét.

Tôi giật mình ngồi dậy ngay từ vị trí đang ngồi của mình và quay gắt cổ mình về phía Lucas, cậu bé đang co rúm trên giường, nhìn chằm chằm lên một thứ gì đó. Tôi nhìn theo đường mắt ấy đến hướng cửa sổ và không thể tin vào những gì tôi đang nhìn thấy. Đó thật sự là một người đàn ông hay một thứ gì đó vặn vẹo gần giống như thế. Toàn bộ phần đầu nhợt nhạt của hắn gần như che lấp cả cửa sổ. Đôi mắt lớn và tròng mắt giãn hết mức của hắn nhắm chặt lên cậu bé, và dù tôi có với lấy súng của mình và chỉa thẳng lên hắn, hắn không rời mắt khỏi cậu bé. Một khuôn miệng mỏng nhăn nheo nối từ tai này sang tai kia trong biểu cảm trung lập. Dù thế, nó hoàn toàn tương phản so với phần còn lại của gương mặt không tóc và chân mày của hắn. Hắn còn có cái mũi khá lớn giống như mỏ chim kéo dài đến xuống phần bên dưới của cái môi mỏng của hắn. Mũi của hắn như một mũi tên chỉ thẳng xuống cơ thể tròn trĩnh của hắn với hai tay gầy trơ xương, có đầy những đốm nâu nhỏ và lông bạc.

Nhưng có lẽ chi tiếng đáng sợ nhất của hắn chính là hắn trông có vẻ hoàn toàn hai chiều. Điều ấy như thể hắn cư ngụ bên trong khoảng cách mỏng manh giữa hai mặt cửa sổ thay vì là ở bên kia của nó. Nó gần như thể hình ảnh hắn đang được chiếu vào cửa sổ. Nhưng điều ấy là không thể vì không có ánh sáng chiếu từ phía bên kia của cửa sổ và không có máy chiếu nào trong phòng của Lucas.

“Lucas, đi nhanh! Đến bên phòng mẹ cháu và khóa cửa lại!” Tôi la lên. Cậu bé không cần phải đợi tôi nhắc lần thứ hai. Ngay tức khắc, cậu bé đã chạy mất. Sau khi Lucas ra khỏi phòng, tôi lùi lại về phía cánh cửa, khóa nó lại bằng một tay ở đằng sau tôi, và giữ súng bằng tay bên kia chỉ thẳng lên cửa sổ.

Và bên giờ đôi mắt khổng lồ của gã đàn ông kia đảo hướng về phía tôi, và cái môi không cảm xúc của hắn chuyển dần thành một nụ cười nham hiểm. Hắn nói chậm rãi với chất giọng trầm và bình thản đầy tự tin. “Cậu đã không nên làm điều ấy, Thám Tử Smith.”

Tôi rợn tóc gáy. “Ông… làm sao ông biết tên tôi?” Tôi nói lại bằng sự tự tin giả tạo của mình.

“Kiến thức rất quan trọng. Ta biết tất cả sai lầm của cậu. Tất cả chúng ta đều biết.” Hắn trả lời như thể đó là một sự thật.

“’chúng ta’ là ai?”

“Một xã hội. Không khác gì với xã hội mà cậu đang sống.” Cách hắn nói chuyện khiến tôi cảm thấy như một đứa trẻ đang nói chuyện với một người lớn với nhiều thập kỷ kinh nghiệm hơn mà tôi mơ ước được có.

Vẫn cố không để biểu lộ cảm xúc ra mặt, tôi nắm chặt súng mình hơn và cao giọng lên vài quãng tám. “Và vì sao ‘xã hội’ của các ông lại tấn công gia đình này? Tại sao lại tấn công Lucas?”

“Tấn công? Không, ta chỉ đơn giản là ngắm nhìn. Loài người thật hấp dẫn.”

“Ông đang làm một đứa trẻ mười hai tuổi sợ khiếp vía đấy! Và ông làm thế chỉ vì cảm thấy bị hấp dẫn? Đừng nói thế với tôi!”

Hắn không trả lời. Thay vào đó, dấu ấn của hai bàn tay xuất hiện trên cửa sổ. Trước khi tôi có thể hiểu chuyện gì đang diễn ra, chúng đẩy ra trước, làm cong mặt kính khiến nó không khác gì một miếng nhựa plastic gói thức ăn. Đôi bàn tay bắt đầu đưa ra về phía tôi, và ký ức của cuộc chạm trán với người phụ nữ cao thoáng hiện qua trong tâm trí tôi. Tôi sẽ không để điều ấy xảy ra lần nữa. Tôi bắn ba viên đạn vào cửa sổ, với hy vọng sẽ có thể phá hủy phương tiện đưa hắn vào thế giới này, nhưng điều ấy đã không làm hắn chậm lại.

Từng bản năng kêu gọi tôi chạy khỏi nhà, nhưng tôi biết rằng hắn sẽ tấn công Lucas và cô Wilson nếu tôi không là tuyến phòng thủ cuối cùng của họ. Tất cả tôi có thể làm là hy vọng mình có thể kịp phá hủy từng mảnh cửa sổ.

Tay của hắn giờ đang ở mặt tôi. Tôi nhắm mắt mình lại và không mở chúng ra cho đến khi nhận ra chúng không làm tôi đau. Thay vào đó, chúng đang sờ soạng mặt tôi. Hắn đang cảm nhận hàm râu quai nón ngắn của tôi và chạy dọc những ngón tay của hắn qua phần tóc phía trên tai của tôi. Tôi không biết phải cảm thấy sợ hãi hay nhẹ nhõm. Nhưng tôi nhanh chóng biết được đầu tôi sẽ ngả về đâu khi những bàn tay ấy ôm trọn quanh gò má của tôi và dập mạnh nó lên bức tường ở phía sau. Tôi làm rơi khẩu súng lục của mình sau cú va chạm ấy. Khi tôi đang vật lộn với lực nắm của hắn để nhặt súng lên lại, hắn ghị mặt tôi xuống đất.

Hắn hung ác nắm chặt tay tôi và kéo lê tôi về phía cửa sổ. Hắn mỉm cười nhìn tôi, chờ đợi điều sắp sửa đến. Đồng tử giãn ra quá mức của hắn gần như đã phủ đầy phần trắng của mắt hắn. Hắn buộc được một bàn tay của tôi và kéo nó xuyên qua mặt kính cửa sổ đã bị kéo giãn và tôi có thể cảm nhận cái lạnh khủng khiếp ấy. Tôi chưa bao giờ cảm nhận được cảm giác lạnh buốc đến thế trước kia. Cảm giác như khi đưa bàn tay của bạn vào một xô nước đá có kèm theo khí ni tơ lỏng. Nó đưa những làn sóng đau đớn bắn qua mọi dây thần kinh trong cơ thể tôi. Bất kể nó là mức độ lạnh không tưởng nào, tôi biết mình sẽ bị tê cóng trong vài giây sắp tới. Tôi phải dùng tất cả sức lực có thể để giật tay mình ra khỏi tay hắn. Tôi quằn quại trên mặt đất trong cơn đau đơn, nguyền rủa gã đàn ông phía trên tôi.

Tôi biết hắn thích thú khi làm tôi đau. Hắn dành một lúc để ngắm nhìn tôi vật lộn để lê mình lại về phía cửa phòng ngủ rồi lại nói, “Thằng bé thuộc về nơi này với chúng ta. Và có lẽ cậu cũng vậy. Cậu đã thấy thế giới bên kia, Thám Tử à. Và nó luôn là điều… không dễ chịu. Các người sẽ an toàn hơn khi ở với chúng ta.”

“Quỷ tha ma bắt ông!” Tôi thét lên. Tôi giương súng lên, bắn thêm một vài viên đạn vào cửa sổ bằng tay còn lành lặn của mình. Nhưng hắn vẫn ở đó, mỉm cười.

Trong sự tức giận, tôi bắt đầu dùng cán súng của mình để đục những lỗ lớn trên cửa sổ. Cho đến khi cơn tức giận vơi dần đi, hắn đã biến mất. Tất cả tôi còn có thể làm là nhìn vào một cái lỗ lớn về phía khu rừng ở phía bên kia của căn nhà. Tôi cần một khoảng lặng để nghỉ ngơi. Tim tôi đang đập mạnh trong lồng ngực của mình. Tôi ngồi lên giường và kiểm tra vết bầm trên đầu và suy nghĩ mình có nên đến bệnh viện để kiểm tra chấn thương.

Sau vài phút, tôi nhận thấy mình đã đủ ổn để gọi báo cảnh sát trưởng và giải thích lý do mà trụ sở có thể sẽ sớm nhận được nhiều cuộc gọi từ hàng xóm về nhiều phát súng đã được bắn tại đây, và tôi sẽ kể mọi thứ cho ông biết ngày hôm sau.

Sau khi hít một hơi sâu, và tôi đã dành sự chú ý lại cho cô Wilson và Lucas. Khi tôi gõ lên cửa của họ, họ để tôi vào khi chắc rằng tôi không phải là kẻ đột nhập. Từ đầu tiên thốt ra từ miệng cô là những từ mà tôi phải thú nhận rằng tôi đã chưa có sẵn câu trả lời.

“Chuyện gì đã xảy ra?” Cô ta hỏi và nước mắt chảy dọc khuôn mặt cô. Đây có lẽ sẽ là phần khó khăn nhất của đêm nay. Lucas đã trông thấy một thứ gì đó rất khủng khiếp. Và cậu ta biết rằng tôi cũng đã thấy nó. Tôi đáng lẽ là một người mà cậu tin tưởng. Tôi đáng lẽ là một người đại diện cho sự thật và danh dự. Tôi đáng lẽ là một người đứng về phía cậu bé. Và rồi, mặc cho mọi thứ đã xảy ra, tôi đã nói dối về mọi thứ.

“Đó là một người đàn ông đeo mặt nạ và nhiều người khác đã ở ngoài cùng với hắn. Và chúng tôi đã có một cuộc chạm trán. Sau khi xem qua hồ sơ tại trụ sở, tôi tin rằng hắn là một kẻ mà chúng tôi đã từng đối phó. Hắn sử dụng một thiết bị để làm nghẽn hệ thống ghi hình, và quần áo của hắn giúp hắn thật khó nhận dạng trong bóng tối. Đó là vì sao lần đầu tôi đã không thấy hắn. Xem này, khi cảnh sát trưởng đến đây, cô có thể kể ông ấy biết về mọi thứ.” Hoàn toàn nhảm nhí. Tôi càng ghét bản thân hơn với từng lời nói dối thoát ra khỏi miệng tôi.

Tôi rất muốn kể sự thật cho họ biết, và nếu mọi thứ tùy thuộc vào tôi, tôi nhất định sẽ làm thế. Nhưng sau lần chạm trán trước, tôi biết đó không phải là quyết định của tôi.

Cuối cùng, Cảnh Sát Trưởng đã đến hiện trường. Tôi giao cô ấy lại cho ông và một số sĩ quan khác. Tôi nhận ra họ chính là hai người đã vào ngôi nhà trang trại của người phụ nữ cao.

Khi Cảnh Sát Trưởng cho phép tôi rời khỏi hiện trường, tôi nhìn lại Lucas một lần cuối trước khi ra về. Cậu bé đang nhìn tôi với đôi mắt đẩm lệ và vẻ mặt không thể nhầm lẫn vào đâu của cậu. Đó là biểu cảm mà tôi đã từng thấy. Sự thất vọng. Cậu bé đã trải qua quá nhiều. Đôi khi, điều một đứa trẻ cần để được hồi phục là sự công nhận. Chúng cần một ai đó để xác nhận rằng họ tin những gì chúng nói là thật. Và điều tôi làm đã đánh mất bất kỳ cơ hội nào cho điều ấy xảy ra. Điều ấy thật đau đớn.

Nhiều ngày sau, hai mẹ con được chuyển đến sống ở phía bên kia của tiểu bang. Họ bị nói dối rằng có một loại nấm mốc nguy hiểm đang phát triển ở dưới nhà. Rằng có một hố sụt đang lớn dần ở phía dưới, khiến toàn bộ khu đất rơi vào tình trạng nguy hiểm. Cô Wilson đã tin rằng mọi thứ đều không thể được sửa chữa với giá cả vừa phải, nên sẽ hợp lý hơn khi chỉ việc chuyển đi nơi khác. Với sự tin tưởng rằng như thế cũng sẽ là một khởi đầu mới cho Lucas, cô đã đồng ý.

Sếp của tôi nói rằng ông sẽ làm hết mọi khả năng để cập nhật tình hình của họ. Từ những gì tôi được biết, đã không còn những báo cáo hay bất kỳ điều gì bất thường. Điều này, tất nhiên, là một tin tốt. Tôi thậm chí đã khui một chai rượu đặc biệt cùng với Thám Tử Joss để ăn mừng.

Trong nhiều tuần tiếp theo, mọi thứ trở lại như bình thường. Mọi thứ ngoài cuộc sống đời tư của tôi, chí ít là thế. Chúng ta đều trải qua những khoảnh khắc mà tưởng chừng như bị theo dõi. Cảm giác ấy càng trở nên mãnh liệt hơn khi tôi cảm nhận được nó. Dù bất kể là khi tôi đang một mình ở nhà, lái xe, hay đi tản bộ. Tôi luôn dường như bắt gặp bản thân mình phải ngoảnh đầu nhìn lại khi nghe thấy tiếng động lạ hay khi thấy một hình hài kỳ quái ở ngoài tầm mắt của mình.

Điều này chợt đến khi, một lần sau khi tắm, tôi đang thực hiện thói quen rửa mặt và tẩy da chết trong gương thì không nghi ngờ gì, tôi nhìn thấy một người đàn ông ở phía sau hình ảnh phản chiếu của mình. Tôi gần như lên cơn đau tim khi nhận ra đó là khuôn mặt to lớn quen thuộc đó. Ánh mắt của gã đàn ông từ cửa sổ của Lucas đang xoáy thủng vào tâm hồn tôi, cùng với một nụ cười rạng rỡ trên gương mặt hắn. Tôi đã tránh nhìn mình trong bất cứ bề mặt phản chiếu nào trong một tháng rưỡi sau đó.

Chính Nietzche đã nhận xét, “nếu bạn nhìn lâu vào một vực thẳm, thì vực thẳm cũng sẽ nhìn vào bạn.” Tôi không chắc liệu ông ta có biết ông đã đúng như thế nào không. Nhưng đó là một thành ngữ có nhiều ý nghĩa đối với tôi hơn hầu hết những thành ngữ khác. Nếu ai đó có thể, tôi kêu gọi họ tránh khỏi vực thẳm ấy bằng mọi giá. Bóng tối ấy nhìn chằm chằm vào bạn sẽ điều ấy sẽ không bao giờ là xứng đáng để thỏa mãn trí tò mò của bạn đâu. Hãy bảo trọng.

Phần 3

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *