Tôi Điều Tra Những Vụ Án Rùng Rợn (p3) – Ẩn Sĩ

bệnh viện u ám
Ẩn Sĩ

Robert Evans có một câu nói rất nổi tiếng, “Một câu chuyện có ba phía. Của bạn, của tôi, và sự thật.” Trong ngành của tôi, bạn sẽ nhận ra rằng sự thật ít khi là một góc nhìn khách quan. Ví dụ, một cuộc ẩu đả đẫm máu là kết quả của một cuộc tranh cãi. Một bên khẳng định họ chỉ là tự vệ. Phía kia thì nói đó là một vụ tấn công tàn nhẫn. Một máy quay thì cho thấy một người đàn ông đánh người còn lại khi khoảnh khắc đỉnh điểm. Kết thúc vụ án, nhỉ? Sự thật được lưu trữ trong vật trung gian kỹ thuật số ấy. Không. Khi bạn nhìn sâu hơn vào vụ việc, bạn tìm thấy gì? Một tình bạn lâu năm. Sự phản bội. Nhiều tháng căng thẳng. Những lời đe dọa. Bùng phát. Có lẽ người tấn công thật sự tin rằng mạng sống của anh ta đang gặp nguy hiểm khi nhìn nhầm một hành động nhỏ nhặt của đối phương và tưởng rằng họ sắp tung một cú đấm. Có lẽ anh ta đã để cơn tức giận của mình trong tình huống đó chiếm hữu. Hay có lẽ là cả hai. Thế sự thật khách quan ở đây là gì? Và nó đúng so cho ai?

Khi bạn là một cảnh sát, việc hiểu được những sắc thái của “sự thật” này là rất trọng yếu. Và hiểu được sức mạnh của những sắc thái ấy lại càng quan trọng hơn. Không chỉ khi bạn phải phân biệt liệu hồi tưởng về một sự kiện của ai đó có chính xác, mà còn khi chúng ta phải nói dối để đạt được một phản hồi cụ thể. Chúng là những gì bạn cần phải làm quen. Đối với tôi và những cuộc điều tra của tôi, cụ thể là vụ này, điều ấy là đúng.

Từ sau vụ điều tra về thực thể mà tôi đã đặt biệt danh là “Kẻ Quan Sát,” tôi đã được giao cho nhiều vụ án khác. Nhiều vụ hoặc là cực nhàm chán hay cũng có thể là vượt quá tầm kiểm soát để có thể viết báo cáo chính thức. Tuy nhiên, trong suốt khoảng thời gian này, Sĩ Quan Ryan bằng cách nào đó đã được Cảnh Sát trưởng đặc biệt nâng đỡ trong khi tôi vẫn miệt mài trong số những vụ án tội phạm và theo dõi những hiện tượng bất thường. Và dần dần, cậu ta được có cơ hội để theo tôi điều tra một số vụ án.

Ví dụ một lần, chúng tôi thậm chí đã cùng đi một chuyến đến một công viên phải nói rằng là nơi rùng rợn nhất mà tôi từng đến. Tôi còn nhớ tên của nó là “Thế Giới Phô Mai.” Thật sự mà nói, chúng tôi chỉ có thể dành khoảng mười phút ở đấy trước khi cùng quyết định để “chuồn” khỏi nơi ấy và chỉ báo cáo với sếp rằng mọi thứ vẫn bình thường. Tôi không biết liệu nơi ấy có còn không, nhưng dù sao thì, câu chuyện ấy không phải là nên kể bởi tôi. Ý chính của tôi là, Sĩ Quan Ryan và tôi đã cùng dành một khoảng thời gian tương đối nhiều cùng nhau, và phải thừa nhận… tôi dần cảm thấy quý cậu ta.

Bởi mối quan hệ ấy, tôi đã đích thân đề nghị để cậu ta cùng tôi phá vụ án tiếp theo. Một bệnh viện địa phương đã báo về một người đàn ông xâm nhập trái phép vào khu tâm thần.

Có vẻ như một ai đó đã bị phát hiện trong khu ấy nhiều lần. Có một bệnh nhân còn nói rằng người ấy đã “ngồi trên trần nhà.” Ban đầu, những báo cáo như thế đã bị phớt lờ. Nhưng khi một trong những lính bảo vệ trông thấy một người đàn ông trần truồng đang bò trên tường và chui vào ống thông khí trên trần nhà, họ quyết định báo cho chúng tôi hay.

Thường thì những sĩ quan tuần tra sẽ nhận những cuộc gọi như thế. Tuy nhiên, khi thông tin về những trường hợp quái lạ hơn về “người đàn ông” này đã len lỏi đến cấp trên, tôi đã được triệu tập. Từ một tiếng thét không phải người cho đến việc xuất hiện bên trong những phòng bị khóa, sự hứng thú của tôi ngay lập tức bị kích thích cùng với cảm giác ghê tởm.

Khi sĩ quan Ryan cùng tôi tấp vào bệnh viện, trong bệnh viện đang rất ồn ào. Những lời giải thích cho nguyên nhân chúng tôi cần phải sơ tán cả một tầng và tăng thêm chi viện. Và khi chúng tôi đến nơi, chúng tôi được dẫn xuống một chuỗi những dãy hành lang để đến khu tâm thần.

Người bảo vệ phụ trách dẫn đường cho chúng tôi nói nơi này là một “Bệnh Viện Cũ.” Rõ ràng thì, nó từng là một chuỗi những tòa nhà riêng biệt. Khi bệnh viện này quyết định đổi mới và phát triển, họ đã xây dựng một chuỗi những tòa nhà mới bên cạnh những tòa nhà cũ. Đây là một điều tốt nói chung, nhưng quản lý bệnh viện đã không mấy chú tâm đến phần cũ hơn của nó.

Dấu hiệu đầu tiên chính là thang máy ọp ẹp mà chúng tôi dùng để đến khu tâm thần trong sảnh chính của bệnh viện. Tôi phải thừa nhận, tôi cảm thấy hơi không được thoải mái khi phải sử dụng một thang máy mà có vẻ như không được bảo trì trong một khoảng thời gian ai biết là bao lâu. Những tiếng ken két và rên rỉ của thang máy rỉ sét chỉ càng làm tăng sự hoang tưởng đang lớn dần của tôi.

Sĩ quan Ryan đang nói chuyện phím với người lính bảo vệ trong khi chúng tôi đang đi xuống. Cậu bảo vệ nói về cách mà bệnh viện này đã từng trữ rất nhiều những bình khí ô-xy trong kho của Bệnh Viện Cũ. Cậu ta thường đi kiểm tra để chắc rằng những bình ấy không bị hỏng. Trong một lần đi tuần, cậu ta khẳng định là đã thấy người mà cậu ta gọi là “ẩn sĩ” đang ăn một con chuột chết.

Câu chuyện ấy đã khiến tôi chột dạ một chút, nhưng việc nghe người lính bảo vệ tin tưởng kể cho Sĩ quan Ryan đã giúp đầu óc tôi bớt căng thẳng đi một ít. Tôi luôn nghĩ thật đáng ngạc nhiên đến nhường nào mà cậu nhóc này lại được mọi người yêu mến đến thế.

Nhưng, khi cửa lại mở ra để dẫn đến một sảnh lớn trông như chưa từng được thay đổi từ những năm sáu mươi, mức độ căng thẳng của tôi lại nhảy vọt.

Đang kiên nhẫn chờ đợi chúng tôi là Thám Tử Eveline Joss. Phía sau cô ta là hai sĩ quan khác mà tôi thường thấy đi cùng với cảnh sát trưởng. Mái tóc nâu nhạt của thám tử Joss được bới cao. Trang phục xanh biển cùng với lớp trang điểm màu tối của cô ta tương phản với làn da sáng và những tàn nhang nhạt trên mũi cô. Và tất nhiên… cô ta đang cau có.

“Chờ lâu lắm mới thấy anh đến đấy, Smith.” Cô ta nói với vẻ giọng lộ rõ sự bực bội. “Chúng tôi đã đi khắp tầng này vì nhân vật nguy hiểm kia. Tôi hy vọng rằng anh sẽ không để tôi làm nốt phần còn lại của nhiệm vụ của anh và thực sự ra sức hỗ trợ để bắt hắn.”

“Không phải ai cũng là vận động viên điền kinh nổi tiếng, Thám Tử Joss.” Tôi đùa. “Thêm nữa, chúng tôi cũng đã có mặt trước thời điểm cả vũ trụ nổ tung, thế nên theo cách nhìn của tôi, chúng ta vẫn còn nhiều thời gian để xem xét việc này. Không có chi nhá.”

Cô ta đảo mắt rồi dồn sự chú ý của mình về phía Sĩ quan Ryan. “Chào Barry, cậu khỏe không? Cậu có tìm được nhà mới cho mình và vợ chưa?”

Sĩ quan Ryan gật đầu, “Thực ra, chúng tôi đã tìm ra rồi! Một khu nhà mới vừa xây dựng xong ở phía bắc cách nơi này sáu dặm. Chúng tôi đang suy nghĩ về việc chuyển đến đấy.”

“Chờ đã, Barry?” Tôi cắt ngang. “Sao mà tôi lại không biết..? Từ bao giờ mà hai người thân nhau đến thế?”

Cậu ta nhún vai. “Chúng tôi chỉ thỉnh thoảng nói chuyện. Cô ấy ổn mà.”

Tôi nhìn lại Thám tử Joss với một chân mày nhướng lên và thấy cô ta nhoẻn một nụ cười khẩy với tôi.

Rồi cô ta quay lại nói với người bảo vệ, “Cảm ơn cậu đã đưa chúng tôi đến đây, Davis. Chúng tôi sẽ tiếp tục từ đây. Nếu cậu cần có người chờ ở ngoài thang máy trên lầu cũng được. Nhưng chúng tôi không muốn người của cậu làm ảnh hưởng với những gì ở dưới này.”

Gật đầu, cậu ta bước lại vào thang máy và khẽ vẫy chào khi cửa thang máy đóng lại.

“Chờ đã, cô muốn họ chờ ở trên ấy à?” Tôi hỏi. “Vậy bằng cách nào chúng ta đưa gã này ra khỏi đây mà không để họ biết?”

Thám tử Joss ra hiệu để chúng tôi đi theo cô ấy. Không nói một lời, cô ấy dẫn chúng tôi vào trong một hành lang tối kết thúc bằng một cánh cửa có biển “Lối Ra” sáng lóa ở phía trên nó.

“Cánh cửa này dẫn đến phía sau bệnh viện. Tôi nghĩ chúng ta có thể hộ tống hắn qua lối này và những nhân viên còn lại sẽ không phải thấy hắn. Và rồi-“

“Khoan…” Tôi nói đầy vẻ nghi ngờ. “Bệnh viện này ở cách một đường cao tốc lớn không quá một dặm, và cô chỉ muốn thả hắn ra ngoài…?”

Cô ta thở dài thường thượt trước khi trả lời. “Không… giả định chúng ta không thể giết nó, chúng tôi đã bố trí sẵn một số người và xe đang chờ ở cổng sau. Hy vọng chúng ta có thể bắt hắn và đưa hắn ra khỏi thành phố rồi vào nơi nào đó trong rừng để hắn chạy đi. Nhưng chúng ta không có nhiều thời gian. Có vẻ như Sếp đã thấy gã này qua rồi, và hắn thì thuộc kiểu như một bậc thầy bỏ trốn. Tốt nhất là chúng ta hy vọng việc sẽ không quá lo nghĩ khi không còn thấy.”

“Xa mặt, cách lòng.” Tôi cười chế giễu. “Thật vui khi chúng ta đang bảo vệ những người khác.”

Cô ta nhún vai. “Ờ, thì. Tôi muốn làm nhiều hơn thế, nhưng…”

Thám tử Joss bắt đầu giải thích việc tên ẩn sĩ có xu hướng lấp đầy bất kỳ không gian kín nào. Khi bị đưa ra ngoài, hắn sẽ lập tức lao vào trong một thùng của xe tải.

Từ đấy, cô ta đã dẫn chúng tôi một vòng quanh Bệnh Viện Cũ. Trong ấy không có nhiều thứ để xem. Mọi thứ đều được dồn vào một tầng nhỏ. Chúng tôi bắt đầu từ nơi tiếp nhận bệnh nhân chính trong khu sinh hoạt. Phía bên phải của nó là một cửa trượt bằng kính dẫn đến sân mái phẳng. Và ở phía trước của chúng tôi là ba hành lang. Hành lang bênh trái cùng dẫn đến những phòng cho bệnh nhân ở phía sau cánh cửa khóa. Hành lang ở giữa dẫn đến một chốt an ninh và một số các phòng liền kề nhau ở phía cuối.

Hấp dẫn nhất là hành lang cuối cùng. Thoáng nhìn, thì tất cả bạn sẽ thấy là một vài cánh cửa khóa mà bạn có thể nhận ra là những kho lao công và một nước phông tên. Gợi nhớ lại cuộc đối thoại của Sĩ quan Ryan với chú bảo vệ, cánh cửa ở phía cuối hành lang ấy là thứ kích thích nhất.

Bên trong nó, tôi tìm thấy những bình ô-xy được chất lên nhau, với một số phụ kiện đi kèm. Và cho những ai không biết thì ô-xy dù không bắt lửa, nhưng chúng rất nguy hiểm khi ở gần những chất liệu dễ bắt lửa. Tôi không muốn dành quá nhiều chi tiết để giải thích khoa học, nhưng khi là một chất có tính ô-xy hóa, nó có thể làm cho ngọn lửa lan ra nhanh hơn. Chưa kể đến sự thật rằng một bình nén khí bị nổ do vết nứt trên nó có thể gây sát thương nghiêm trọng. Mười hay hai mươi bình có thể sẽ trở nên rất thảm khốc. Bạn có thể thoải mái sửa lưng tôi trong khoảng khoa học, nhưng dù sao thì, điều này hoàn toàn không đạt chuẩn đưa ra của luật an toàn lao động. Không chỉ thế, trên trần nhà còn có vẻ như bị thủng một lỗ. Có lẽ nào đó là lối vào?

Tôi dùng điện thoại chụp một số ảnh. Tôi bảo Sĩ quan Ryan và Thám tử Joss về điều tôi vừa phát hiện, nhưng họ phần lớn dường như đã không nghe tôi.

“Được rồi,” Thám tử Joss bắt đầu, “Barry, tôi cần anh ở…”

Trước khi cô ta kịp nói hết câu, một giọng nói mà tôi nghĩ là của một trong những sĩ quan được giao nhiệm vụ dõi theo chúng tôi phát ra từ bộ đàm. Có vẻ như anh ta đã nghe thấy âm thanh lớn ở sân mái phẳng, và khi anh ta đến để kiểm tra, anh ta đã thấy một ai đó đang ngồi ở ngoài.

Chúng tôi chạy nhanh về phía sảnh chính và đã thấy anh ta đang đứng trước cửa sân mái phẳng. Thám tử Joss bước đến để nói chuyện với anh ta, nhưng điều duy nhất anh ta có thể tập trung vào là hình hài đang ngồi úp mặt vào đầu gối như một thai nhi ở bên ngoài.

Dù có thân hình to lớn, hắn gầy trơ xương và bụng thì phình to. Đầu hắn có vẻ như lớn gấp đôi đầu so với đầu người bình thường, nhưng điều đó phần lớn dường như là từ trán to nhô ra của hắn. Vẻ mặt cau có của hắn làm nổi lên những nếp nhăn hằn sâu, và những sợi tóc đen mảnh, xơ xác xã xuống bên dưới đôi mắt hạt sạn đang nhắm vào chúng tôi với lòng căm thù sâu sắc.

Tuy nhiên, mặc cho vẻ ngoài đáng sợ kia, trông có vẻ hắn cũng là người. Thật khó để không khỏi thắc mắc vì sao mà họ lại làm căng đến thế. Phải, đột nhập trái phép là phạm pháp nhưng việc sơ tán cả một nhánh của bệnh viện và lôi chúng tôi vào đây chỉ vì một người đàn ông? Điều này thật kỳ lạ. Việc này có thể được giải quyết dễ dàng bởi một vài anh bảo vệ.

Tôi có thể nhận ra Sĩ quan Ryan cũng nghĩ thế, nhưng Thám tử Joss đã rất căng thẳng. Khi cô ta có thể lên tiếng, tôi gần như đã cười cô.

“Là gã này sao?” Tôi hỏi với một cú nhếch mép khinh bỉ. “Có khả năng chỉ là một tên vô gia cư. Gã này rõ ràng là cần được giúp, nhưng chúng ta xuất quân đến nhường này chỉ vì hắn?”

Cô ta không để yên. “Đừng xem thường người này, Smith. Tôi muốn hai người phải thật cẩn trọng khi chúng ta tiến lên. Có nghĩa là sẵn sàng bắn khi đến lúc.”

Tôi cười khẩy. “Cô đang nghiêm túc đấy à? Tôi đã từng chứng kiến nhiều thứ quái dị cho đến nay. Tôi hiểu và nhận ra khi nó là một mối nguy hiểm. Nhưng tôi sẽ không phán một gã điên khi chưa thấy hắn lên cơn. Cô có biết trông sẽ tồi tệ ra sao khi chúng ta rút súng ra và tiến đến gần một người đàn ông rõ ràng không trang bị vũ khí vì tội ác không thể tha thứ là ngồi…? Cô có thể tưởng tượng ra cảnh một trong chúng ta vô tình bắn hắn?”

“Đúng rồi…” Sĩ quan Ryan đồng ý. “Mọi người về cơ bản là chưa thấy hắn làm điều gì điên dại mà, phải không? Không có báo cáo về sự nguy hiểm hay hắn thực sự đã hành hung bất kì ai. Chắc rồi, đột nhập trái phép là không tốt, nhưng hắn chỉ ngồi đó… Nếu hắn lên đài và kể về việc ba cảnh sát rút súng chĩa vào hắn khi không làm gì nguy hiểm, sẽ rất xấu cho chúng ta.”

Cô ta lắc đầu. “Xem này, tôi không… tôi đã làm việc này đủ nhiều để biết. Tôi hiểu lý lẽ của các anh. Nhưng tôi nói cho biết, khoảnh khắc khác biệt ấy giữa việc giữ súng trong bao và bắn sẽ là khoảnh khắc sinh tử. Nếu hắn thật sự chỉ là một gã nào đó, thì ai sẽ tin…”

“Không!” Tôi gần như la lên. “Đó hoàn toàn không phải là chuẩn của chúng ta đặt ra. Chúng ta… hay ít ra thì… chúng ta tốt hơn thế. Tôi cũng đã nghe qua những câu chuyện, nhưng chúng ta không thể quy chụp như thế cho đến khi chúng ta có được những sự thật.”

Tất cả chúng tôi im lặng trong một lúc. Bầu không khí căng thẳng giữa tôi và Thám tử Joss trở nên nặng nề. Theo cách cũ của cậu, Sĩ quan Ryan đã cố xoa dịu tình huống. “Vậy thì… hai thắng một? Tôi học toán tuy có dở, nhưng tôi khá chắc là chúng tôi thắng, vậy thì… de? Không dùng súng?”

“Rồi.” Thám tử Joss lên tiếng qua hàm răng nghiến chặc của mình trước khi gọi sĩ quan mà cô đã nói chuyện trước đó. “Murray, giữ vì trí nơi mà ‘bạn’ của chúng ta không thể thấy anh. Nếu có gì xảy ra, anh bắn và giết chết bà nó.” Chí ít thì chúng tôi có thể đồng ý khoảng này.

Tôi dẫn đầu cả nhóm tiến đến cửa sân mái phẳng trong khi tay đang đặt trên khẩu súng điện. Sĩ quan Ryan cũng làm tương tự ở bên phải của tôi và Thám tử Joss đang đứng bên trái tôi, tay cô ta đang sẵn sàng rút súng.

Khi mở cửa đến sân mái phẳng, một cảm giác nặng nề mà không ai trong chúng tôi muốn dâng lên. Người đàn ông kia không hề cử động hay thậm chí nói gì, nhưng điều ấy dường như sự hiện hữu của hắn đã đủ để cho chúng tôi biết chúng tôi nên ra khỏi đấy. Phải thừa nhận, tôi đã có chút ứ họng khi cố nói chuyện với hắn.

Thật không may, Sĩ quan Ryan đã không nhận ra bầu không khí đầy thù địch ấy và đã phạm sai lầm khi là người lên tiếng đầu tiên. “Này, anh. Chúng tôi nhận được một cuộc gọi báo rằng anh đang ở đây, và nhân viên bệnh viện đã cho chúng tôi biết rằng họ muốn anh ra khỏi khu vực này. Nếu anh cần chúng tôi đưa quần áo hay đưa anh đi đâu đó, chúng tôi rất sẵn sà…”

“Không!” Giọng nói trầm khàn của ẩn sĩ đã khiến chúng tôi choáng váng trong một khoảnh khắc. Âm thanh ấy như tiếng nổ vang, nhưng có vẻ như hắn đã không dành quá nhiều sức để nói.

Tôi nhìn lại Thám tử Joss một lúc và đã nhận ra mình cũng đang làm theo cô ấy, tay tôi giờ đang giữ chặt súng của mình. Tôi đã dần nhận  ra rằng có lẽ tên này thật sự không phải là người và rằng tôi đã phạm một sai lầm nghiêm trọng khi đã khăng khăng không dùng súng.

Đã mất một lúc để Sĩ quan Ryan lấy lại bình tĩnh. Cậu ta cười một cách lo ngại và cố tiếp tục, “Tôi à… xin lỗi. Nhìn này, chúng tôi không thể nhận ‘không’ cho câu trả lời trong lúc này. Nếu nhân viên của bệnh viện muốn anh ra khỏi đây, thì anh phải ra khỏi đây. Chúng tôi rất mong là anh sẽ hợp tác cùng chúng tôi để làm mọi thứ trở nên dễ dà…”

“Không!” Giọng của hắn lại vang lên. “Đây là nhà của ta!”

Trước khi kịp xử lý cho những gì đang diễn ra, hắn nhảy xồm tới bằng tốc độ đáng kinh ngạc. Khoảnh khắc trước, hắn còn ngồi trên đất; và giờ thì hắn đang lăn trên đất cùng với Sĩ quan Ryan, đấm liên tục lên mặt cậu ta.

Thám tử Joss đã rút súng ra, nhưng tôi biết cô ấy không thể bắn mà không mạo hiểm bắn phải Sĩ quan Ryan. Theo bản năng, tôi đã la lên, “Đừng bắn,” khi tôi lao vào tên ẩn sĩ ấy, tấn công làm hắn ngã ra sàn xi măng. Hắn không chỉ có sức mạnh vô song, mà cơ thể hắn như được bao phủ bởi một loại dầu gì đó và nó đã khiến tôi không thể bám chặt.

Thời còn trẻ, tôi đã từng đô vật, nhưng tôi đã không nhường nào sẵn sàng được cho cuộc vật nhau sắp sửa xảy ra. Cuối cùng, hắn đã leo lên trên người tôi, và tôi đã thấy được những bàn tay to lớn của hắn đang sắp vung xuống khi một tiếng đùng nổ lên. Và một tiếng nổ khác. Và một tiếng nổ khác.

Đột nhiên tôi cảm thấy một dòng sông chất nhờn chảy trên mặt mình. Khi áp lực của hắn trên ngực tôi được nâng lên, tôi đã cầu xin bất kỳ thánh thần nào dù có hay không tồn tại rằng Thám tử Joss đã giết được hắn.

Tôi đã không có được sự nhẹ nhõm như ý khi tôi lại nghe giọng nói nổ vang ấy ra lệnh chúng tôi “Ra khỏi nhà của hắn ngay.” Nhìn lên, tôi thấy hắn đang vặn vẹo leo vào một đường ống dẫn khí trở vào lại tòa nhà.

Tuy tông tích của hắn là một nỗi lo, sự chú ý của tôi lập tức dành lại cho người cộng sự máu me đang nằm cách tôi vài feet. Tôi bò đến bên cậu ta. Những vết cắt, bầm dập, răng gãy, và cái mũi toang máu.

“Khốn kiếp!” Tôi la lên, “Eveline, giúp tôi đỡ cậu ta dậy!”

Chúng tôi đã có thể đỡ Sĩ quan Ryan đứng lên trở vào bên trong và giao cậu ta lại cho Sĩ quan Murray để được đưa lên lầu và được nhân viên y tế chăm sóc. Tôi đã rất nóng lòng vì không thể đi cùng cậu ta. Chính tôi là người đã cương quyết ra ngoài mà không dùng súng lên tên ẩn sĩ này. Chỉ bởi quyết định ngu xuẩn ấy, Sĩ quan Ryan có thể đã bị chấn thương não vĩnh viễn và sẽ cần đến phẫu thuật thẩm mỹ.

Chúng tôi có việc phải làm, nhưng thật khó để không dày vò bởi chính sự ngu ngốc của bản thân. Thám tử Joss đã đủ tử tế để cho tôi không gian và rồi tiến đến bên cô ta.

Đã mất vài phút để tôi có thể bình tĩnh lại. Tôi thấy cô ta đang chờ ở ngoài, hút thuốc.

“Cô bắt đầu hút thuốc từ khi nào vậy?” Tôi hỏi.

Cô ta gạc tàn rồi thở một ít khói ra. “Tôi không phải là người hay hút thuốc. Ít ra thì không thường xuyên. Nhưng khi tôi càng theo những vụ án như thế này, tôi cần phải đốt một hai điếu để giúp suy nghĩ tỉnh táo. Hay chỉ để đối mặt với… Anh biết rồi…” Cô ta nhìn tôi rồi đưa bật lửa ra. “Tôi đang cố ngừng lại. Tôi không còn cái bật lửa nào khác, thế nên khi anh giữ nó, tôi sẽ không thể hút tiếp.”

Tôi nhận “món quà” ấy và ngã người lên tường bên cạnh cô ta. “Vậy thì, chúng ta sẽ cùng tìm thứ kia rồi lấp đầy cơ thể của nó với kẹo đồng, nhỉ?”

Cô ta lắc đầu. “Tôi biết anh muốn trả thù cho những gì nó đã làm với Barry. Hãy tin tôi, tôi đã từng trải qua cảm giác của anh. Nhưng điều ấy sẽ không hiệu quả.”

“Ý quái gì mà cô không nghĩ nó sẽ hiệu quả? Hắn đã chảy máu hay “xịt nước” như một con lợn béo khi cô bắn hắn. Giữa ta và anh sĩ quan đang chờ lệnh, chúng ta có đủ đạn để cho nó nằm xuống. Nếu không được, thì chúng ta sẽ mang súng to hơn.”

“Cả hai chúng ta. Sĩ quang Zhang đây cần phải canh gác thang máu. Bên cạnh đấy, tôi nghĩ lúc đang bị sốc, anh đã quên một điều, Smith à. Tôi đã cần phải đến gần khoảng bao nhiêu? Hai mươi feet cách hắn? Tôi bắt tên khốn nạn ấy ba lần bằng khẩu súng quân đội của tôi. Ba phát súng tầm gần.”

“Tôi đã ở đó, thì sao?”

“Và sau khi nước vàng ngừng chảy, không có vết thương.”

Mảng dữ kiện ấy đã khiến tôi đông cứng. “Tôi… tôi không hiểu. Hắn đã rõ ràng bị thương. Bằng cách nào lại không có vết thương?”

Cô ta nhún vai. “Anh có từng nghe qua kết cấu tự phục hồi chưa? Anh có thể chọc thủng chúng, nhưng chúng có thể lấp lỗ thủng ấy ngay tức khắc. Những viên đạn kia chắc chắn đã vào người hắn, nhưng anh không thể nhận ra điều ấy chỉ bởi nhìn hắn không thôi. Nếu anh hứng chịu ba phát đạn tầm gần lên đầu, anh có nghĩ được sát thương của chúng có thể gây ra cho anh là bao nhiêu không? Tôi nghĩ việc chỉ đơn giản nã súng lên người hắn chỉ càng khiến hắn khó chịu. Chúng ta cần một giải pháp thật sự hiệu quả.”

Thật khó để tiếp nhận sự thật ấy. Tôi đã muốn trả thù cho bạn của tôi, và tôi đã chắc rằng chúng tôi có cách để giết một cơn ác mộng chỉ cho lần này. Đã mất tôi một lúc, nhưng tôi biết tôi phải dung giải bản thân để hướng đến một phương pháp khác. “Được rồi, thế chúng ta cần phải làm gì?”

“Kế hoạch ban đầu,” cô ta nói, khi đặt một tay lên vai tôi. “Tôi muốn Barry vận hành chốt an ninh, nhưng giờ thì không còn cậu ta nữa, đích thân tôi phải làm điều ấy. Giữ bộ đàm mở, và tôi sẽ báo anh biết hắn đang ở đâu trong tầng này. Nếu chúng ta có thể đuổi hắn vòng quanh đến cánh cửa dẫn đến những chiếc xe tải đang chờ sẵn, thì chúng ta sẽ ổn. Điều này khá giống việc dẫn một con ruồi đến cửa sổ vậy.”

Phải nói rằng đấy là một kế hoạch tồi tệ. Tôi hiểu ý tưởng đại khái của nó nhưng việc chơi trò trốn tìm nguy hiểm này với một siêu ẩn sĩ nghe như là một lời đề nghị khá nguy hiểm.

Sự nguy hiểm đã trở nên rõ ràng khi chúng tôi thấy hắn đang ở cuối hành lang nơi có trạm an ninh. Tôi chĩa súng về phía hắn và ra lệnh cho hắn đứng yên.

Hắn không hề tránh ánh mắt của chúng tôi, nhìn trừng trừng khi nói, “Các ngươi là những hai tên đột nhập vào nhà ta. Các ngươi hãy ra khỏi đây hoặc bị trừng phạt. Ta sẽ phòng vệ tài sản của ta.” Sau đó là một quãng ngừng, và tôi không nói láo; tên khốn kiếp ấy bắt đầu bò lên tường như thể trọng lực là không thiết yếu và lại trườn vào trong một ống thông hơi khác.

Sự phá vỡ định luật vật lý đã dường như không khiến Thám tử Joss bận tâm. Ngay khi hắn bỏ đi, cô ta bắt đầu nhiệm vụ của mình và mở những camera an ninh lên. Khi mọi thứ đã sẵn sàng, cô ta nhắc lại kế hoạch. Làm theo hướng dẫn của cô ta và đưa hắn ra khỏi tòa nhà. Chúng tôi biết rằng những viên đạn có thể ít nhất khiến hắn ta cảm thấy đau, và mức đe dọa của điều ấy có thể sẽ đủ để ràn hắn đến những xe tải. Cô ta nhấn mạnh về mức “đơn giản cực kỳ” của việc ấy, và có lẽ đấy là lần đầu tiên, tôi nghĩ rằng cô ta nói đúng.

Đã mất một lúc, nhưng cuối cùng, chúng tôi thấy động tĩnh tại hành lang nơi có những phòng bệnh nhân. Chính là đây. Khi tôi đang bước đến đích của mình, súng lục trong tay đang đưa ra trước sẵn sàng, tôi không thể rũ bỏ được cảm giác đang dâng lên rằng việc này sẽ là việc cách xa nhất so với định nghĩa “đơn giản”.

Trên đường đến cánh cửa, tôi đã quan sát xung quanh. Bên trong đó, những căn phòng bệnh nhân đã mở toang ở phía bên phải tôi. Cùng lúc ấy, ở phía đối diện có một phòng bếp mini, một tivi nhỏ, và bàn làm việc y tá, tất cả đều ở trong một khu vực nhỏ. Rất nhiều thứ được nén lại vào trong một dãy hành lang xấu xí nhưng hoàn toàn trống rỗng. “Tôi không thấy gì cả,” tôi nói vào radio của mình. “Hắn đã đến vị trí khác?”

“Không. Hắn đang nấp ở phía sau bàn y tá ở bên trái của anh. Có thể đang chuẩn bị phục kích.” Cô ta trả lời.

Tôi cẩn trọng bước đến quầy, chắc chắn rằng lưng mình đang dựa sát vào tường. Tim tôi đập thình thịch trong lồng ngực, và mồ hôi bắt đầu hình thành trên chân mày tôi. Tâm trí tôi bị vùi dập bởi những tình huống xảy ra khi việc này không thành. Khi tôi đang ở cạnh bàn, tôi hít thật sâu rồi quay ngoắc vào cửa, hét lớn để đuổi tên khốn kia đi khỏi nơi ấy. Không có gì.

Ngoái nhìn vào góc của phòng y tá, tôi không thấy gì. Tất cả những gì hắn cần là một bước phóng ra từ gầm bàn rỗng của bàn làm việc, đẩy tôi ngã xuống đất.

Tôi lập tức cảm thấy vai phải mình đau nhói. Nướu răng của hắn đã nhô ra khỏi hàm của hắn và bắn ra về phía trước như một con cá mập mặt quỷ, ngoạm những cái răng nhọn hoắc vào da thịt tôi. Những tiếng la thét đau đớn của tôi chỉ càng làm hắn cắn mạnh hơn. May mắn thay, tôi đã cầm súng bên tay trái và bắn nhiều viên đạn vào thứ mà tôi có thể thấy đầu tiên.

Áp lực trên vai tôi đã vơi đi, và hắn lùi lại trong sự đau đớn, ôm bụng mình. Tôi lao lên và đã dùng vai trái của mình để ủi lên người hắn bay vào một phòng trống rồi đóng cửa lại. May mắn cho tôi, những cánh cửa là một trong những thứ mà họ đã nâng cấp cho Bệnh Viện Cũ. Chúng có khóa thẻ từ. Đồng nghĩa với việc, nếu không có một nhân viên bệnh viện đến để thả hắn ra, hắn sẽ không thể thoát.

Tôi đã tràn trề hy vọng rằng điều ấy cho tôi thêm thời gian để nghĩ ra một chiến thuật mới, nhưng tiếng đập liên hồi lên cửa đã khiến tôi gặp khó khăn để suy nghĩ.

“Cứ đập tiếp đi!” Tôi la lớn. “Ông sẽ không thể ra khỏi đây trừ phi tôi muốn thế!”

Ngay tức khắc như một dấu hiệu, hắn im lặng. Hắn nhìn tôi một lúc và rồi áp mặt vào cái lỗ cửa sổ nhỏ trên cửa để nói. “Và lý do duy nhất ngươi muốn ta ra khỏi đây là để ngươi có thể dọa ta và khiến ta ra khỏi nhà, đúng không?”

“Tôi… cái gì?”

“Kế hoạch của ngươi, con người ngu xuẩn.” Hắn dõng dạc tuyên bố. “Ngươi nghĩ rằng mình có thể khiến ta từ bỏ nhà của ta? Ngươi sẽ hết đạn. Phải, điều ấy khiến ta đau. Nhưng nếu ta cố thủ đủ lâu, ngươi và những người bạn của ngươi sẽ không thể làm hại ta. Ta biết ta có thể chịu đau, nhưng ngươi có sống sót khi hàm của ngươi bị xé toạc?” Hắn dừng lại và phun một chất nhầy màu vàng lên kính. “Ta sẽ săn ngươi đầu tiên.”

Sự đe dọa của hắn đã làm tôi phải bước một bước ra sau. Chết tiệt, hắn đã biết. Từ đầu đến giờ, chúng tôi đuổi hắn vòng quanh cho đến khi kiệt sức, và khi đấy hắn tấn công.

“Hắn đã biết.”

“Cái gì?”

“Hắn đã biết kế hoạch. Chúng ta cần phải thử cách khác. Tôi đã khóa được hắn ở đây, nhưng tôi…”

Smith! Nhìn xuống và chuồn nhanh khỏi nơi đó đi!”

Bối rối, tôi làm như những gì vừa được bảo và thấy hai ngón tay thon bắt đầu trườn ra bên dưới cánh cửa. Không lâu sau, bàn tay của hắn theo sau… tôi đã không có nhiều thời gian để suy nghĩ. Tôi phóng nhanh về lối thoát và đóng sầm cửa lại ở phía sau tôi. Thoáng nhìn ra sau qua cửa sổ trên cửa, tôi thấy bàn tay của hắn đã ra được bên ngoài.

Có ba phương án. Lối thoát? Không, hắn đơn giản sẽ không theo tôi ra ngoài. Tôi có thể chạy đến Thám tử Joss. Chúng tôi có thể ít ra cùng làm hắn đau, nhưng nếu gã này cơ bản là một miếng bọn biển hứng đạn, thì chúng tôi trước sau cũng sẽ hết cách phòng vệ. Cuối cùng thì chỉ còn một lựa chọn duy nhất. Phần đầu của kế hoạch mà tôi ban đầu đã không tin đang dần hình thành trong đầu tôi. Một lần nhìn thoáng qua khác cho tôi thấy mình gần như gần hết thời gian. Hắn đang kéo chân mình ra khỏi khe cửa, và tôi biết hắn sẽ phi thẳng về phía tôi.

Tôi nói vào radio. “Thám tử Joss, hắn đang đến chỗ cô đấy! Hắn muốn trả thù cho những phát súng ban nãy! Hãy trốn ở chỗ những chiếc xe tải bên ngoài.”

Cô ta trả lời đơn giản “đã rõ” trong một tích tắc. Tên ẩn sĩ đã ra ngoài được và bắn đầu phóng về phía lối ra khỏi hành lang.

Tôi chạy nhanh đến những kho chứa dụng cụ lao công mở. Ba bước của tôi có lẽ chỉ bằng một bước của hắn vì tôi tôi có thể nghe thấy hắn đang thu hẹp khoảng cách với tốc độ sấm chớp.

Mặc cho cơn đau, tôi đã chọn phóng ra trước, quay vòng lại khi tôi tiếp đất và bắn một phát súng cảnh báo về hướng của hắng với hy vọng khiến hắn chậm lại. Điều ấy đã hữu hiệu. Hắn nấp phía sau một vòi nước phông tên và cho tôi đủ thời gian kịp để đứng dậy, lấy ra cái bật lửa mà Thám tử Joss đã đưa, rồi chĩa súng vào một trong những bình ô-xy.

“Này, tên khốn kiếp kia! Ra đây!”

Hắn đứng dậy chầm chậm rồi bước về phía tôi. Mặt hắn đỏ bừng, và tôi nhìn ra từ vẻ mặt của hắn rằng hắn đang cực kỳ giận dữ. “Loài người ngu xuẩn. Ngươi đã tự dồn bản thân vào đường cùng. Ngọn lửa bé nhỏ kia sẽ không làm ta hoảng sợ.”

Tôi phun nước miếng xuống đất. “Không bận tâm về một ngọn lửa nhỏ. Những ở đây lại có rất nhiều thứ bắt lửa, ông có nghĩ thế không? Ông nghĩ sẽ ra sao nếu tôi bắn vào bình nén ô-xy khi ngọn lửa nhỏ này đang cháy?” Phải thừa nhận, tôi đã không chắc mình có đúng ở phần khoa học không, nhưng lời thổi phồng của tôi dường như đã khiến hắn đứng lại.

“Ngươi định làm gì?” Hắn hỏi một cách cẩn trọng.

“Ông rõ ràng là một người thông minh. Thông minh hơn rất nhiều thứ mà tôi đã từng đương đầu. Thế nên để tôi nói lại để ông hiểu rõ hơn. Những bình ô-xy cộng với đạn cộng với lửa bằng bùm. Và khi bùm xảy ra trong một không gian cũ kỹ và có đầy những vật dễ cháy… chà… tôi không biết ông sống sót được qua một vụ nổ chưa nhỉ, nhưng không quan trọng bởi ‘nhà’ của ông sẽ không thể.”

“Không!” Hắn la lên, đưa tay ra trước. “Ngươi cũng sẽ chết! Ngươi sẽ không làm thế! Với nhà của ta!”

Hắn đã có phần đúng. Tôi sẽ không mạo hiểm tính mạng của mọi người trong bệnh viện dù kế hoạch điên rồ này có hiệu nghiệm. Nhưng điều đấy đã không đáng bận tâm miễn là hắn tin là tôi sẽ làm thế. “Tôi không quan tâm đến nhà của ông! Hoặc là tôi chết bởi ông, hoặc là bởi vụ nổ. Thật tình mà nói, tôi nghĩ mình thích cái chết này hơn bất cứ thứ gì mà ông sẽ làm với tôi. Hơn nữa… sẽ rất hài lòng khi biết rằng ông sẽ không còn gì sau tất cả.” Tôi ghị chặt cò súng hơn. “Ông bước thêm một bước, và tôi thề với cả vũ trụ này…”

“Ngừng lại!” Hắn thét lên. “Đừng phá hủy nhà của ta. Ngươi muốn gì?”

“Xem này, tôi là một người công bằng… cách đây sáu dặm về hướng bắc có những ngôi nhà trống vừa bị bỏ hoang. Tôi không biết ông dự định đến đấy bằng cách nào, nhưng chúng đang trống. Thế nên hãy cùng có một thỏa thuận. Ông không thể ở nhà này, nhưng ông có thể sẽ tìm được một nhà cho mình ở nơi ấy. Nếu làm thế, chúng tôi sẽ không làm phiền ông nữa.”

Hắn suy ngẫm về lời đề nghị của tôi. “Ta đến đấy, và ngươi sẽ không phá nhà mới của ta?”

Tôi gật đầu cho sự hồi đáp. Vài giây yên tĩnh trôi qua. Linh cảm lời phóng đại kia sắp sửa càng trở thành hiện thực. Nhưng cuối cùng, sau nhiều phút căng thẳng trôi qua, tên ẩn sĩ quay mặt bỏ đi mà không nói một lời.

Tôi thở ra một hơi dài thành tiếng nhẹ nhõm nhất trong cuộc đời mình và ngồi bịch xuống đất, nắm lấy vai mình. Cơn đau càng trở nên dữ dội hơn.

Giọng nói của Thám tử Joss phát ra từ radio, “Smith. Chúng tôi đã thấy hắn ở ngoài, nhưng cục phân nhỏ đó đã chui vào ống cống bên vỉa hè.”

Cuối cùng, tôi đã phải giải thích cho Thám tử Joss và Cảnh Sát Trưởng khi gặp lại họ. Cô ta đã không hài lòng rằng tôi chỉ di chuyển rắc rối đến nơi khác và giận dữ rằng tôi đã thay đổi kế hoạch mà không báo cô ấy biết. Nhưng, cuối cùng, cô ấy cảm thấy tự hào về tôi.

Cảnh sát trưởng cũng tán thành ra mặt cho sự suy nghĩ nhanh trí của tôi. Bằng cách này, chúng tôi biết chính xác nơi hắn sẽ ở và sẽ có thể sẵn sàng khi hắn xuất hiện. Và việc xử lý hắn trong một ngôi nhà hoang dường như là lý tưởng hơn so với khi hắn ở trong một bệnh viện có người.

Mặc dù đã trải qua mọi thứ và có một vài gút cần được thắt, trong đầu tôi vẫn còn một điều cần phải làm.

Sau khi hoàn thành báo cáo với sếp và những nhân viên bệnh viện, Sĩ quan Ryan đang nằm trong một phòng bệnh, nhưng tôi đã không được phép gặp cậu ta. Không chính thức thì không.

Tôi lẻn qua những nhân viên y tế để vào phòng Sĩ quan Ryan. Những người nhìn thấy tôi đã không hỏi quá nhiều câu hỏi khi thấy phù hiệu của tôi. Cậu ta đang ở trong tình trạng xấu và đã được tiêm nhiều thuốc vào người, nhưng tí ra thì vẫn còn nhận ra tôi, đó là một dấu hiệu hoàn hảo.

“Sĩ quan Ryan… ờ… Barry…” Tôi nói. “Này, tôi xin lỗi. Tôi đã sai. Tôi đáng lẽ nên biết mối nguy hiểm ấy và đã phải chuẩn bị và…”

Tất cả những gì cậu ta có thể nói là “Shhh.” Băng bó và những vết sưng khiến cậu ta gặp khó khăn khi nói – những từ ngữ cậu ta thốt ra có phần bị bóp nghẹt. Tôi chỉ có thể tưởng tượng nó khó khăn đối với cậu ấy ra sao khi cố gượng sức, nhưng cậu ta đã vượt qua cơn đau và đơn giản nói, “Đừng tự trách mình. Anh đã làm điều đúng đắn.” Tôi gật đầu và cúi người xuống để đưa tay lên vai cậu ta.

Biết rằng mình nên để cậu ta nghỉ ngơi. Tôi bắt đầu bước ra ngoài, nhưng một tiếng gọi đã làm tôi đứng lại cạnh cửa. “Sao vậy?” Tôi hỏi, quay lại.

“Đừng gọi tôi là ‘Barry’. Nó thật kỳ lạ.”

“Tôi đã cố thể hiện sự tôn trọng, thằng hề tóc vàng này, nhưng thôi được. Vậy thì gọi là Sĩ quan Ryan.” Tôi mỉm cười trả lời.

Cậu ta đưa ngón trỏ lên. Biết được cậu ta vẫn ổn, tôi yên tâm bước ra ngoài.

Đêm vừa qua là một đêm dài, và tôi đã quá sẵn sàng để có thể về nhà ngủ để quên đi những ám ảnh. Đấy là vì sao tôi đã ít phấn khởi khi thấy một nhân viên của bệnh viện chạy theo ở phía sau tôi trong bãi đậu xe.

Trông người phụ nữ ấy như ở độ tuổi cuối hai mươi, có lẽ đầu ba mươi. Cô ta thấp và có mái tóc màu nâu đậm. Biển tên cho thấy cô ta làm việc tại khoa tâm thần của bệnh viện. Điều này đồng nghĩa cho thấy rằng đây sẽ là một tình huống khác khi người ta hỏi những câu hỏi mà tôi thật sự không muốn phải trả lời.

Tôi đã không thể có cơ hội chào hỏi khi cô ấy đứng trước mặt tôi. “Anh có phải là một trong những vị cảnh sát đã xử lý gã đàn ông ban nãy?” Cô ta hỏi tôi như với giọng điệu gần như chắc chắn.

“Phải. Cô cần gì?”

Cô ta nhìn tôi như thể tôi bị điên. “Tôi cần gì? Anh có bị sao không? Anh biết thứ gì đang diễn ra ở dưới đấy, và anh chỉ đơn giản là phớt lờ nó?”

“Không chính xác hiểu ý cô đang nói gì, nhưng nếu có thông tin cần chia sẻ với tôi, tôi có thể cho cô số…”

“Tào lao!” Cô ta la lên khi chỉ tay vào mặt tôi. “Anh nghĩ tôi không biết về người đàn ông ở Bệnh Viện Cũ kia? Một người có thể bò lên tường thẳng đứng và có thể chui vừa qua những nơi chật hẹp mà cả một đứa trẻ cũng không thể vào? Hay giọng nói khốn kiếp của hắn? Cảnh sát trưởng của anh chỉ đến rồi nói hắn chỉ là một gã vô gia cư đang sống trong tòa nhà và mong đợi rằng chúng tôi sẽ tin?”

“Tôi…”

“Không! Họ đã không tin tôi khi tôi nói đã trông thấy hắn. Anh có biết nó đáng sợ ra sao khi thứ ấy nhìn trừng trừng vào anh khi ở cuối sảnh, ngay trong góc mù của máy camera, và biến mất khi anh chạy đi tìm sự giúp đỡ?”

Cô ta biết. Tôi sẽ không thuyết phục cô ta rằng thứ cô ta đã chứng kiến là bình thường dưới bất kì mức độ nào. Nhưng dẫu thế, tôi cần phải biết cô ta đang cố dẫn đến đâu. “Cô à, tôi tin rằng điều cô thấy là kỳ lạ. Nhưng tôi chắc rằng sẽ có một lời giải thích hợp lý cho tất cả mọi thứ. Giam giữ được hắn rồi, chúng tôi sẽ có thêm những câu trả lời. Nhưng có ích gì khi cô kể mọi thứ cho tôi biết?”

Cô ta cười khẩy. “Tôi được lợi gì à? Tùy thuộc. Có được sự chú ý của giới truyền thông quốc gia cho một con quái vật đang lẩn trốn trong bệnh viện của chúng tôi có thể sẽ cho tôi được sự an ủi. Nhất là khi nếu tôi biết được phía cảnh sát đang nói dối về thứ họ đã thấy sẽ bị phanh phui bởi những nguồn tin tức trên thế giới. Hay… anh có thể chỉ cần cho tôi biết điều gì vừa xảy ra.”

Tôi biết mình không thể nói dối khỏi vụ này. Điều duy nhất tôi có thể nghĩ là phải cố đổi hướng cuộc hội thoại này. “Cô biết không, việc chất chứa một đống những bình khí ô-xy nén theo cách thức thiếu an toàn kia chắc chắn là không đúng chuẩn của luật an toàn lao động. Tôi nghĩ những nguồn tin sẽ có hứng thú với điều ấy hơn là một câu chuyện quái vật ngớ ngẩn.” Tôi vẫy điện thoại của mình trước mặt cô ta để nhấn mạnh ý của mình. “Nhất là khi tôi có chứng cứ.”

Nhưng điều ấy đã không khiến cô ta nản chí. “Anh nghĩ tôi quan tâm chắc? Tên bảo vệ kia chỉ là một thằng nhóc mười chín tuổi. Anh không nghĩ tôi có thể thuyết phục cậu ta đăng tải những đoạn ghi hình trong hôm nay? Quỷ thần ơi, tôi chắc chắn cậu ta sẽ rất muốn được lên tivi để nói những gì cậu ta đã thấy. Và cậu ta không phải là người duy nhất. Phải, những bình ô-xy sẽ làm xấu mặt mũi, nhưng anh nghĩ xem câu chuyện nào sẽ lớn hơn?”

“Tại sao lại cố gắng đến thế? Tại sao cô lại muốn biết đến thế?”

“Vì tôi muốn biết!” Cô ta lại la lên. “Em gái tôi là một bệnh nhân trong Bệnh Viện Cũ. Nếu hắn làm hại nó thì sao? Nếu hắn làm hại đồng nghiệp của tôi thì sao? Tôi nghĩ khi có ai đó trực tiếp liên quan, tôi có quyền được biết.” Cô ta dành một lúc để thở. “Tôi sẽ làm cho mọi thứ dễ dàng hơn. Anh nói cho tôi biết, và tôi hứa, tôi sẽ không nói một lời nào với ai khác. Chỉ là, làm ơn… cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra.”

Phải nói thật, ngay trong thời điểm ấy, tôi đã đầu hàng. Cảm xúc, kiệt sức, đau người, và vừa trở nên không còn chịu nổi những lời nói dối. Tôi là ai mà có quyền giấu diếm những điều như thế? Tại sao tôi phải giả bộ rằng thứ chúng tôi thấy là bình thường hay rằng nó không có ở ngoài kia chờ đợi để làm tổn thương ai đó? Chúng tôi không phải là những thợ săn quái vật. Tôi hiểu điều ấy. Nhưng nói thật có khó đến thế? Hay ít ra thì là phiên bản sự thật của tôi. Chí ít là chỉ một lần này duy nhất…

Đêm ấy, tôi đã quyết định nói cho cô ta biết. Tôi đã cần cô ta thề giữ bí mật, và tôi đã kể mọi thứ cho cô ta biết. Thành thật mà nói, tôi nghĩ điều ấy giống như là tôi đang trút hết bầu tâm sự của mình hơn bất cứ gì khác. Nhưng tôi muốn nghĩ rằng cả hai chúng tôi đều bước về và cảm thấy tốt hơn. Hay ít ra là với sự thấu hiểu sâu sắc hơn.

Cô ta đã không cảm ơn tôi, cô ta không cần làm thế. Tôi nợ sự thật với cô ta. Tất cả mọi người. Và khi cô ta bỏ đi, tôi tự nhìn lại những gì mình đã làm. Sự thật rằng ngoài kia có rất nhiều thứ mà chúng ta vẫn chưa biết. Nhiều quái vật hơn, nhiều bí mật hơn, nhiều thứ đang ẩn giấu khỏi những nơi mà ta có thể thấy. Tôi chỉ có thể hy vọng rằng cô ta sử dụng kiến thức ấy cho sự phòng vệ của bản thân.

Tôi xin cảm ơn các bạn đã dành thời gian của mình cho một câu chuyện khác của tôi. Tôi chỉ còn hai câu chuyện nữa thôi, thế nên hy vọng rằng bạn sẽ đọc hai câu chuyện sau sau. Như thường lệ, hãy bảo trọng.

Phần 4 (1/2)

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *