Đến thời điểm này, anh ấy không còn thiết che dấu nữa. Tôi nhìn thấy đồ của cô ta trong tủ quần áo của tôi, ảnh nền của anh ấy giờ đây là cô ta, và anh ấy ra ngoài cùng cô ta mỗi thứ sáu thay vì cùng tôi.
Chà, tôi sẽ không đơn giản để yên như thế. Nghĩ rằng khi tôi không có ở đó, anh ấy nhốn nháo ra ngoài để tìm cô ta. Họ đang có kế hoạch cho một buổi picnic trên mặt hồ và anh ấy sẽ chèo chiếc thuyền được mua bằng tiền của tôi! Cô ấy cười khúc khích, thứ âm thanh rít cao. Anh ấy đang mặc một bộ vest mới toanh, tay đeo đồng hồ mới, và anh ấy mở ra một chiếc hộp để trao cho cô ta một sợi dây chuyền kim cương thật! Anh ấy chưa bao giờ sở hữu được gì cả, thậm chí không thể mua nổi nhẫn cưới cho chính chúng tôi, vậy nên đoán thử xem những thứ đó được mua bằng tiền của ai! Trời ơi, tôi không thể tưởng tượng được bố mẹ tôi sẽ nói gì nếu họ biết anh ấy đã dùng tiền của họ để làm gì!
Họ cùng chèo thuyền ra gần đến bờ bên kia, bên cạnh một cây liễu, và tôi muốn thét lên! Đó là nơi của chúng tôi, không phải của họ! Tôi tiến đến bên cạnh cô ta và liếc nhìn anh ấy tái mét mặt mày. Thật đấy! Anh ấy cả gan, hôn cô ta ngay cạnh mộ tôi.