Khi còn học lớp bốn và lớp năm, mỗi tuần, tôi dành một đêm để ngủ lại ở nhà của Tom, bạn của tôi. Tom sống trong một ngôi nhà trang trại cũ ở miền quê. Cậu ấy ngủ cùng phòng với anh trai cậu, Walter. Cả ba chúng tôi hay thức khuya để kể chuyện ma cho nhau nghe.
Câu chuyện đáng sợ nhất là một câu chuyện có thật. Đây là những gì Walter kể:
Trong thập niên 1920, ngôi nhà này thuộc quyền sở hữu của một gia đình khác. Người hàng xóm thân nhất của họ là một tên nấu rượu lậu khốn nạn tên Pete. Hắn sống trong một cái lán sâu trong rừng và thường xuyên gặp rắc rối với pháp luật. Cha mẹ đã cảnh báo cậu con trai và cô con gái của họ sống ở đây KHÔNG BAO GIỜ đến gần vùng đất của Pete.
Cậu bé đã ở trong chính căn phòng này. Một đêm nọ, đêm mà cậu đã bị đánh thức bởi tiếng kính vỡ vụn trong nhà. Vì sống ở quá gần Pete, cậu bé đã rất cẩn trọng. Và thay vì mở cửa phòng ra, cậu ta đã khóa nó lại. Cậu áp tai lên cánh cửa và lắng nghe.
Cậu bé nghe thấy tiếng giày bốt vội chao đảo trong lối sảnh, quá nặng nề so với bố của cậu. Cậu có thể gần như ngửi thấy được mùi rượu qua cánh cửa phòng ngủ. “Để ta vào, nhóc à.” Đó chính là Pete… Nhưng cậu bé vẫn không mở cửa. Vượt qua nỗi sợ của mình, cậu la lên “Không!”
Sau một phút, cậu bé có thể nghe thấy tiếng giày nặng nề của Pete vọng lại từ trong nhà. Trong một phòng xa, cậu nghe thấy tiếng bố mình la mắng Pete. Nhưng tiếng là nhanh chóng thành những tiếng hét. Suốt khoảng một giờ, âm thanh đã suy giảm khi thanh quản của người bố bị rách toạt thành những mảnh dải băng trong khi ông la hét. Cậu bé nghĩ rằng lời van xin trong sự thống khổ khàn khàn là điều tồi tệ nhất mà cậu từng nghe cho đến khi nó bị thay thế bằng một thứ khác tồi tệ hơn. Sự yên tĩnh.
Tiếng giày của Pete lục đục quay lại đến phòng của cậu bé. Hắn đập mạnh lên cánh cửa gỗ sồi vững chắc kia. “Nhóc! Mở cửa này ra không thì mày sẽ hối hận đấy.” Cậu bé ngửi được mùi rượu qua cánh cửa. Một lần nữa cậu nói “Không!”
Và thế là đến lượt mẹ của cậu. Tiếng la hét của bà kéo dài trong hai giờ. Khi nó dừng lại, tiếng giày nặng nề lại quay về phòng cậu bé. Mùi rượu nồng nặc thật choáng ngợp. “Nhóc! Ta nói ‘Mở cửa ra.’ Đây là cơ hội cuối cùng.” Cậu bé kinh hoàng, “Xin đừng làm hại em gái tôi!” Pete đang say và đang tận hưởng sự giải trí. Hắn cười khằng khặc, “Vậy thì mở cửa ra đi, nhóc.” Nhưng cậu bé biết rõ hơn hết. Và cậu đã dành ba giờ tiếp theo lắng nghe tiếng thét của em gái mình.
Khi cảnh sát đến điều tra ngôi nhà hai ngày sau đó, họ tìm thấy người mẹ, cha, và cô em gái đã bị trói giang tay chân vào giường. Pete đã cắt một lỗ trên phần bụng dưới của họ và kéo ruột của họ ra từng phân một khi họ chết dần trong sự đau đớn.
Họ đã tìm thấy cậu bé trong tình trạng thiếu nước nhưng vẫn còn sống. Cậu vẫn khóa mình trong CHÍNH căn phòng này. Nép mình lên chính cánh cửa này. Cậu đang ở trong trạng thái hoàn toàn căng trương lực. Cậu đã dành phần còn lại của đời mình trong một nhà điều dưỡng, thường xuyên lẩm bẩm “tôi có nên mở cửa?… tôi có nên mở cửa?…”
Sau này Pete cuối cùng cũng bị bắt và xử tử. Cái lán của hắn đã bị dỡ bỏ. Nhưng hồn ma của hắn vẫn còn ám trong ngôi nhà này. Đôi khi, chúng ta có thể ngửi thấy một thoáng vị ngọt của mùi rượu trong buổi sáng, và một sự quặng đau nhẹ trong bụng chúng ta. Và khi chúng ta cảm nhận được điều đó, chúng ta biết rằng Pete đã trở lại đây trong đêm, cố để moi ruột chúng ta.
Câu chuyện này đã khiến tôi rùng mình. Kiểu… 10 điểm trên 10! Tôi luôn một mực muốn cả ba chúng tôi ngủ cùng phòng và khóa cửa lại và để đèn mở. Trí tưởng tượng của bạn quá phong phú khi ở độ tuổi ấy! Tôi đã quá sợ hãi bởi từng tiếng động trong nhà trước khi có thể ngủ được. Mỗi khi tôi tỉnh giấc trong nhà họ, tôi có thể ngửi thấy mùi hương rượu ngọt ngào của Pete. Phải nói thật, tôi còn hay cảm thấy đau ở bụng dưới.
Mỗi khi tôi nói hai anh em họ về điều ấy, họ chỉ cười và nói thêm. “Phải, anh cũng ngửi thấy nó” Walter nói. “Tớ cũng vậy. Và bụng tớ đau lắm!” Tom chêm vào, vờ như cậu đang rất hoảng sợ. Họ đã chuyển nhà đến Utah khi Tom và tôi lên lớp năm. Tôi đã không còn gặp lại họ từ đó.
Cho đến sáng nay. Khi đang ngồi trong phòng thực hành hóa học trong trường đại học. Khi chúng tôi chuẩn bị thí nghiệm, một trong những dung dịch hóa học có mùi giống chính xác như mùi rượu ngọt của Pete trong trí nhớ của tôi. Đó là một mùi hương đặc trưng, nặng, và ngọt ngào – không chính xác như rượu thật hay rượu nấu, nhưng tương tự.
Tôi đã không ngửi thấy mùi này từ thời còn những buổi sáng ngủ lại nhà của Tom và Walter. Đó là mùi hương chính xác giống hệt nó. Tôi cầm bình dung dịch lên và nhìn vào nhãn dán trên nó: “diethyl ether.” Đó là thuốc gây mê.
Tôi nhìn khắp phòng thực hành trong sự bần thần. Cứng đờ người. Tôi nhớ rằng mình đã khóa cửa phòng ngủ của họ mỗi đêm. Tôi đã nghĩ về việc mình tỉnh dậy với mùi thuốc gây mê phảng phất trong miệng mình. Tôi đã nhớ về cơn đau nhói trong bụng mình mỗi buổi sáng.
Và tôi đã nhận ra… Không có Tên Nấu Rượu Lậu Tên Pete nào cả.
Họ đã xâm hại tôi.