Bạn Tâm Thư (p1)

Tiếng Bước Chân

Nó sẽ dài, tôi xin lỗi. Tôi chưa từng phải kể câu chuyện này với đủ chi tiết để thực sự giải thích ngọn nguồn, nhưng nó là thật và nó đã xảy ra khi tôi sáu tuổi.

Trong một căn phòng yên tĩnh nếu bạn áp tai vào gối bạn có thể nghe được nhịp đập của tim bạn. Khi còn là đứa trẻ, những âm thanh khẽ, theo nhịp đều nghe như những bước chân đang bước trên sàn được lót thảm, và như thế khi còn là một đứa trẻ, hầu hết mỗi đêm – khi tôi sắp trôi dạt vào giấc ngủ – tôi nghe thấy những bước chân và tôi bị kéo tỉnh lại, trong kinh hoàng.

Suốt tuổi thơ tôi, tôi sống cùng mẹ trong một khu dân cư khá bình yên và đó như là một giai đoạn chuyển giao – những người có điều kiện thấp dần chuyển đến, và hai mẹ con tôi thuộc trong số họ. Chúng tôi sống trong một ngôi nhà kiểu bạn thấy được chia thành hai phần lắp ghép và vận chuyển xuyên bang, nhưng mẹ tôi chăm sóc nó rất kỹ lưỡng. Xung quanh khu dân cư là một khu rừng và tôi hay chơi và khám phá trong nó khi ban ngày, nhưng khi tối đến – như những đứa trẻ thường thấy – chúng trở nên rùng rợn. Điều ấy kèm theo một sự thật khác rằng, do bản chất của ngôi nhà của chúng tôi, nó có một khoảng trống dưới nhà, đủ rộng để một ai đó có thể bò trườn ở dưới. Nó lấp đầy tâm trí tôi với những con quái vật và những tình huống không thể thoát, và gặm nhấm suy nghĩ tôi khi tôi bị đánh thức bởi những tiếng bước chân.

Tôi nói với mẹ về những tiếng bước chân ấy và bà bảo rằng tôi chỉ là đang tưởng tượng nên mọi thứ; tôi đã kiên trì đến mức bà xoa vào tai tôi bằng nước từ một con gà tây ngâm rượu để trấn an tôi, vì tôi nghĩ nó sẽ có ích. Tất nhiên là không. Mặc cho những sự rùng rợn và tiếng bước chân, thứ duy nhất kỳ quái từng xảy ra chính là những lúc tôi hay tỉnh dậy buổi sáng và thấy mình ngủ ở tầng dưới của giường dù đã leo lên tầng trên để ngủ, nhưng nó cũng không lạ vì đôi lúc tôi cũng hay tỉnh dậy để đi tiểu hay lấy thức ăn và nhớ mình đã trở lại ngủ ở tầng dưới của giường (tôi là con một nên nó không thành vấn đề). Điều này hay xảy ra một hai lần mỗi tuần, nhưng lúc thức dậy ở giường dưới cũng không đáng sợ lắm. Nhưng một đêm, tôi đã không tỉnh dậy ở giường dưới.

Tôi nghe thấy tiếng bước chân nhưng đã chìm quá xa vào giấc ngủ để bị nó làm thức, và khi tôi thức tỉnh, không phải do tiếng bước chân hay một cơn ác mộng, mà là do tôi cảm thấy lạnh. Rất lạnh. Khi tôi mở mắt, tôi thấy những ngôi sao. Tôi đang ở trong rừng. Tôi ngồi dậy ngay và cố hiểu xem chuyện gì đã xảy ra. Tôi nghĩ mình đang mơ, nhưng nó không đúng, và cả việc tôi đang ở trong rừng. Trước mặt tôi là một cái phao bơi xì hơi – loại có hình dáng trông như cá mập. Điều ấy càng làm tăng cảm giác siêu thực, nhưng sau một lúc cảm giác như mình sẽ không tỉnh lại nữa vì tôi đã không đang mơ. Tôi đứng lên để định hướng, nhưng không nhận ra khu rừng này. Tôi hay chơi trong khu rừng bên cạnh nhà nên tôi biết rõ nó, nhưng nếu đây không phải là nó thì làm sao tôi ra khỏi chỗ này đây? Tôi bước một bước và cảm nhận được cảm giác đau nhói ở bàn chân khiến tôi ngã lại xuống nơi mình đã nằm. Tôi đã giẫm phải một cái gai. Ánh trăng giờ rọi sáng và tôi thấy chúng ở khắp nơi. Tôi nhìn chân còn lại và nó vẫn ổn, và cả người tôi cũng thế. Tôi đã không bị trầy xước và tôi người tôi cũng không bẩn. Tôi khóc một hồi và lại đứng lên.

Tôi không biết mình phải đi hướng nào nên tôi chỉ chọn đi một hướng ngẫu nhiên. Tôi đã cố giữ thôi thúc lại để không gọi lớn vì tôi không biết mình có muốn được tìm thấy bởi ai hay thứ gì ngoài kia.

Tôi đi bộ trong khoảng một giờ.

Tôi cố đi thẳng, và cố giữ định hướng lại khi phải đi vòng, nhưng tôi lúc đó chỉ là một đứng trẻ và tôi đã sợ hãi. Nơi ấy không có tiếng hú cũng như tiếng thét, và lần duy nhất một âm thanh đã khiến tôi hoảng sợ. Nó nghe như tiếng khóc của một em bé. Đến hiện tại tôi nghĩ nó chỉ là một con mèo, nhưng tôi đã hốt hoảng. Tôi bỏ chạy nhiều hướng khác nhau để tránh những bụi rậm và cây đổ. Và tôi chú ý cẩn thận những nơi tôi bước vì đến thời điểm ấy, chân tôi đã không còn lành lặn. Tôi đã quá chú ý những nơi tôi bước mà không nghĩ đến nơi những bước chân ấy sẽ dẫn tôi đến vì không lâu sau khi nghe tiếng khóc tôi thấy một thứ đã lấp đầy tôi bởi một nỗi tuyệt vọng mà tôi chưa bao giờ trải qua. Nó là cái phao đó.

Tôi chỉ đang đứng cách nơi tôi tỉnh dậy mười bước chân.

Đó không là ma thuật hay không gian bị bẻ cong siêu nhiên gì đó. Tôi đã đi lạc. Cho đến thời khắc ấy tôi đã nghĩ về cách thoát ra khỏi khu rừng hơn cách mà tôi đã đến, nhưng việc trở lại điểm xuất phát khiến tâm trí tôi bị choáng ngợp. Tôi đã không chắc liệu đấy có phải là khu rừng của mình; tôi chỉ có thể mong rằng nó là thế. Liệu tôi có đã đi một vòng lớn, hay tôi đã hoảng sợ và chạy ngược lại? Làm sao để thoát ra khỏi đây? Khi đó tôi nghĩ sao bắc đẩu là ngôi sao sáng nhất, và thế là tôi nhìn lên trời rồi tìm ngôi sao sáng nhất và đi theo nó.

Cuối cùng mọi thứ dần trở nên quen thuộc và khi tôi thấy “con mương” (một hố đất mà tôi và bạn bè hay chơi ném đất) tôi biết mình đã thoát. Khi ấy tôi đi rất chậm vì chân tôi rất đau, nhưng tôi rất mừng vì đã về đến gần nhà đến nỗi tôi bắt đầu chạy. Khi tôi thấy mái nhà mình trong khu dân cư, tôi khẽ bật khóc và chạy nhanh hơn. Tôi chỉ muốn được về nhà. Tôi đã quyết rằng sẽ không nói gì vì không biết mình có thể giải thích được gì. Tôi sẽ vào lại nhà, bằng cách nào đó, tắm rửa, rồi đi ngủ. Tim tôi như chìm sâu xuống khi tôi vòng quanh góc đường và thấy nhà tôi đang ở phía trước.

Đèn nhà tôi sáng.

Tôi biết mẹ tôi đã thức, và tôi biết mình phải giải thích (hay phải cố giải thích) mình đã đi đâu, và tôi không thể tìm được cách bắt đầu. Tôi chạy nhanh, dần chậm lại, và bước. Tôi thấy bóng dáng của mẹ mình qua rèm cửa, và dù tôi đã lo lắng phải giải thích như thế nào với mẹ, nó không đáng quan tâm nữa. Tôi bước vài bước lên bậc thềm rồi đặt tay tôi lên tay nắm cửa, rồi vặn. Ngay trước khi tôi đẩy cửa vào hai cánh tay quấn lấy tôi rồi kéo tôi lại. Tôi hét lớn hết sức mình: “MẸ ƠI! CỨU CON! LÀM ƠN! MẸ ƠI!” Cảm giác khi đã đến được quá gần đến sự an toàn và rồi bị kéo đi khỏi nó lấp đầy trong tôi bởi nỗi kinh hoàng, sau bao nhiêu năm, vẫn không thể diễn tả được bằng lời nói.

Cánh cửa bật mở ra, và một tia hy vọng đã rọi vào tim tôi. Nhưng đó không phải là mẹ tôi.

Đó là một người đàn ông, ông ta to lớn. Tôi giãy giụa và đá vào ống quyển của người đang giữ chặt tôi đồng thời cố bỏ chạy khỏi người đàn ông vừa mở cửa. Tôi sợ, song tôi cũng phẫn nộ. “THẢ TÔI RA! BÀ ẤY ĐÂU? MẸ TÔI ĐÂU? MẤY NGƯỜI ĐÃ LÀM GÌ BÀ ẤY!?” Cổ tôi rát lên vì la hét và tôi nhận ra giọng nói ấy ở phía sau mình. “Cưng à, bình tĩnh đi con. Chúng ta tìm thấy con rồi.” Nghe như mẹ tôi.

Hai cánh tay thả lỏng và đặt tôi xuống, và khi người đàn ông kia bước ra che mất đèn trước hiên nhà tôi, tôi nhận ra đồng phục của ông. Ông ta là một cảnh sát. Tôi quay lại để nhìn giọng nói ấy và thấy rằng đó chính là mẹ mình. Mọi thứ ổn rồi. Tôi khóc lớn, rồi cả ba người chúng tôi cùng vào nhà.

“Mẹ rất mừng vì con đã về nhà, con à. Mẹ rất lo lắng sẽ không tìm thấy con lại.” Lúc đấy bà cũng khóc.

“Con xin lỗi, con không biết chuyện gì vừa xảy ra. Con chỉ muốn về nhà. Con xin lỗi.”

“Không sao đâu, đừng làm thế nữa. Mẹ không nghĩ là mẹ hay chân mẹ sẽ chịu được thêm…”

Tôi vừa khóc vừa cười. “Con xin lỗi vì đã đá mẹ, nhưng tại sao mẹ lại bắt con từ phía sau thế?!”

“Mẹ sợ con sẽ lại bỏ chạy.”

Tôi cảm thấy khó hiểu. “Ý mẹ là sao?”

“Mẹ tìm thấy một lá thư dưới gối của con,” bà nói, rồi chỉ về phía mẩu giấy mà chú cảnh sát đưa ra trên bàn.

Tôi cầm mẩu giấy lên và đọc nó. Nó là một lá thư “bỏ nhà”. Nó nói rằng tôi đã không hạnh phúc và không muốn thấy mẹ hay bạn bè nữa. Chú cảnh sát đã trò chuyện với mẹ tôi ở ngoài hiên nhà trong khi tôi nhìn vào lá thư ấy. Tôi không nhớ mình đã viết thư. Tôi không nhớ bất cứ gì về điều này. Nhưng dù nếu đôi lúc tôi đi vệ sinh trong đêm và đã không nhớ gì, hay dù tôi có tự vào rừng, hay dù mọi thứ có đúng đi nữa, điều tôi biết cuối cùng lúc đấy chính là,

“Đây không phải là cách đánh vần tên của tôi . . . tôi đã không viết lá thư này.”

Phần 2

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *