Bạn Tâm Thư (p5)

Màn Ảnh

Tôi đã cố tình giữ lại một số chi tiết từ nhiều câu chuyện của mình. Tôi đã đặt kỳ vọng của mình cho việc mọi thứ có thể đã ảnh hưởng sự đánh giá mọi việc mà chúng thực sự diễn ra. Tôi không nghĩ điều ấy cần thiết nữa.

Trong cuối kỳ nghỉ hè giữa mẫu giáo và lớp một tôi bị cúm dạ dày. Nó có tất cả mọi triệu chứng của một bệnh cúm; tuy nhiên, với cúm dạ dày, bạn ói vào một cái xô mà không phải là bồn cầu vì bạn đang ngồi trên nó – căn bệnh này thanh tẩy bạn ở cả hai phía. Nó kéo dài khoảng 10 ngày, nhưng vừa trước khi nó qua đi, căn bệnh này khuyến mãi cho tôi thêm một suất đau mắt đỏ kéo dài. Mi mắt của tôi đã bị dính chặt bởi ghèn khô sau đêm đầu tiên đến nỗi ngày hôm sau tôi tỉnh dậy tưởng rằng mình đã bị mù lòa. Khi tôi bắt đầu vào lớp một, cổ tôi có những nếp hằn gấp khúc từ sau 10 ngày nằm giường và hai mắt sưng vù, đỏ hoe. Josh thì ở trong nhóm khác và đã không ăn cùng tôi, thế nên dù căn tin khi ấy có tràn ngập 200 đứa trẻ nhưng tôi vẫn có được một bàn ăn cho riêng mình.

Tôi bắt đầu giữ thức ăn dư thừa của mình trong cặp mà tôi mang chúng vào nhà vệ sinh để ăn sau giờ trưa vì bữa ăn trưa của tôi thường hay bị lấy mất bởi những đứa lớn tuổi hơn biết rằng tôi không có đủ can đảm để phản đối và không có ai sẽ chịu đứng về phía tôi. Việc này kéo dài ngay cả khi tôi hết bệnh vì sẽ không có ai muốn làm bạn với một đứa trẻ hay bị bắt nạt, vì sợ rằng mình sẽ bị vạ lây. Lý do duy nhất khiến việc này dừng lại là nhờ vào hành động của một đứa trẻ tên Alex.

Anh ấy cảm nắng Veronica, chị gái của Josh.

Veronica học lớp bốn và có thể được xem là người xinh đẹp nhất trường. Dù có là một đứa trẻ 6 tuổi và luôn tin rằng bọn con gái thật là gớm ghiếc, tôi vẫn biết Veronica xinh đẹp đến thế nào. Khi tôi lên lớp ba, Josh nói với tôi rằng hai thằng con trai đã đánh nhau sau khi cãi nhau về tầm ảnh hưởng của những thông điệp mà chị ấy đã viết vào lưu bút của chúng. Một trong hai người đã dùng góc lưu bút của mình đánh vào trán người còn lại và vết thương ấy đã cần đến kim chỉ để khâu lại. Dù không phải là một trong hai người ấy, Alex đã muốn chị ấy thích anh ấy và thổ lộ rằng anh ấy biết Josh và tôi là bạn thân; tôi nghĩ rằng anh ấy đã mong rằng tôi sẽ giải bày hành động nghĩa hiệp cao cả của anh ấy cho Veronica biết và rồi chị ấy sẽ bị lay động bởi tính vị tha ấy và rồi chị sẽ có hứng thú với anh. Nếu tôi nói chị ấy rằng anh ấy sẽ tiếp tục ngồi ăn cùng tôi từ giờ và cho đến mai sau khi tôi cần.

Vì đấy là trong khoảng thời gian Josh hầu như ở nhà tôi mọi lúc để cùng dựng bè và vẽ bản đồ cùng tôi, tôi đã không thể kể điều ấy với Veronica chỉ đơn giản là vì tôi không có dịp gặp chị ấy. Tôi kể Josh nghe và cậu ấy đã chế giễu Alex, nhưng nói rằng cậu sẽ kể lại cho chị ấy nghe vì tôi muốn thế. Tôi nghi ngờ việc cậu ấy sẽ làm thế. Josh cảm thấy rất phiền khi có nhiều người thích chị của cậu ấy. Tôi nhớ có lần cậu đã gọi chị mình là một con quạ xấu xí. Tôi chưa bao giờ nói gì với Josh, nhưng tôi nhớ mình đã muốn nói, dù là thế, rằng chị ấy xinh đẹp và một ngày nào đó sẽ càng trở nên xinh đẹp hơn.

Tôi đã đúng.

Khi tôi 15 tuổi và đang xem một bộ phim ở một nơi tôi và những người bạn gọi nó là Rạp Phim Rởm. Một lúc nào đó nó đã từng rất ổn, nhưng thời gian và sự bỏ bê đã khiến nó xuống cấp trầm trọng. Rạp chiếu phim này có những cái bàn và ghế có thể di dời ở tầng trệt, thế nên khi rạp đầy người, nó có một vài chỗ mà bạn có thể ngồi mà vẫn thấy được toàn màn hình. Tôi đoán nó vẫn còn hoạt động cho đến này, vì ba lý do: 1) vé xem phim ở đấy rẻ; 2) họ chiếu phim Thiêng lúc nửa đêm hai lần mỗi tháng và 3) họ bán bia cho trẻ dưới tuổi vị thành niên trong những buổi chiếu phim nửa đêm. Tôi đến đấy vì hai lý do đầu, và đêm ấy họ chiếu phim Scanners bởi David Cronenberg với giá vé chỉ $1.00.

Tôi cùng những người bạn ngồi ở phía sau cùng. Tôi muốn ngồi gần phía trước hơn để có tầm nhìn tốt hơn, nhưng Ryan đã nằng nặc nên tôi đành chịu. Vài phút trước khi bộ phim bắt đầu, một nhóm các cô gái bước vào. Họ đều khá gợi cảm, nhưng vẻ đẹp của họ dù ra sao cũng bị lu mờ đi bởi cô gái với mái tóc vàng lạnh, dù tôi chỉ nhìn thoáng qua diện mạo của cô. Khi cô gái ấy nhìn sang bên để điều chỉnh ghế ngồi của mình, tôi đã thấy toàn bộ khuôn mặt của cô, điều này khiến tôi nôn nao – đó chính là chị Veronica.

Tôi đã không gặp lại chị trong một thời gian dài. Josh và tôi càng ngày càng ít gặp nhau hơn sau khi chúng tôi trốn khỏi nhà cũ của tôi lúc tôi mười tuổi, và thường mỗi lúc tôi đến thăm thì cậu ấy lại đi chơi với bạn. Khi mọi người đang chú ý nhìn màn hình, tôi nhìn Veronica – chỉ có thể nhìn đi khi cảm giác mình đang là một kẻ biến thái đang chiếm dần lấy tôi, nhưng cảm giác ấy nhanh chóng tan biến và đôi mắt tôi lại hướng về phía chị ấy. Chị ấy rất đẹp, hệt như suy nghĩ của tôi về chị khi tôi còn là một thằng nhóc. Khi danh đề phim bắt đầu chạy, những người bạn của tôi đứng dậy và ra về; phòng chiếu phim ấy chỉ có một lối ra và họ không muốn bị mắc kẹt và phải chờ đám đông tan dần. Trong tôi vẫn còn vấn vươn cảm giác bắt được sự chú ý của Veronica. Và khi chị ấy bắt đầu bước cùng những người bạn, tôi đã đánh liều.

“Chào chị Veronica.”

Chị ấy quay lại nhìn tôi, có phần hơi ngạc nhiên.

“Sao?”

Tôi ngồi dậy khỏi ghế và bước một chút ra ngoài ánh sáng đang rọi vào qua cánh cửa đang mở.

“Là em đây. Bạn cũ của Josh từ rất lâu… Chị… chị khỏe không?”

“Trời ạ! CHÀO EM! Lâu lắm rồi đấy!” Chị ra hiệu với những người bạn rằng chị sẽ ra ngay.

“Phải rồi, vài năm chứ chả ít! Tính từ lúc cuối cùng em ở nhà cùng Josh. Cậu ấy dạo này sao rồi?”

“À, phải rồi. Chị nhớ tất cả những trò chơi của các em. Em có còn chơi Ninja Rùa với bạn mình không?”

Chị cười, còn mặt tôi có phần ửng đỏ.

“Không. Em không còn là một đứa trẻ nữa… Em và bạn bè giờ chơi X-men rồi.” Tôi rất mong muốn mình lại khiến chị ấy cười.

Chị đã cười. “Haha! Dễ thương đấy. Em có hay đến đây xem phim không?”

Tôi vẫn còn đang phân tích những gì chị vừa nói trước đó.

Chị ấy có thực sự nghĩ tôi dễ thương? Phải chăng chị ấy nghĩ tôi có tính hài hước? Phải chăng chị ấy nghĩ tôi hấp dẫn?

Tôi chợt nhận ra chị vừa hỏi tôi một câu hỏi gì đó, và đầu óc tôi đã cố bắt kịp dòng chảy.

“PHẢI!” Tôi trả lời có phần hơi lớn tiếng. “Phải, có dịp thì em đến… thế còn chị?”

“Chị thỉnh thoảng đến đây. Bạn trai chị không thích những bộ phim như thế nhưng bọn chị vừa chia tay với nhau thế nên chị định đến đây xem phim từ giờ trở đi.”

Tôi đã cố ra vẻ thản nhiên, nhưng bất thành. “Ồ, chà hay thế… ý em không phải về chuyện hai người vừa chia tay! Ý em là chị sẽ đến đây thường xuyên hơn.”

Chị ấy lại cười.

Tôi cố lấy lại một chút phong thái, “Thế chị sẽ lại đến đây cách tuần sau chứ? Hai tuần nữa họ sẽ chiếu phim Day of the Dead. Phim đấy hay đấy.”

“Ừ, chị sẽ đến.”

Chị ấy mỉm cười, và khi tôi đang chuẩn bị gợi ý có thể chúng tôi có thể ngồi cạnh nhau thì chị nhanh chóng loại bỏ khoảng cách giữa chúng tôi bằng cách ôm tôi.

“Thật tốt khi gặp lại em,” chị nói, trong khi vòng tay quanh tôi.

Tôi đang cố nghĩ phải nói gì khi vừa nhận ra vấn đề to lớn nhất chính là tôi lúc đó đã quên mất đi khả năng nói chuyện của mình. Thật may mắn, tôi nghe thấy tiếng bước từ lối hành lang và Ryan đến nói chuyện với tôi.

“Này. Cậu biết phim hết rồi chứ? Phắn thôi – Ớ Ớ.”

Veronica buôn tay ra và nói rằng sẽ gặp tôi sau. Chị đã bị trêu và phải trở lại cùng bạn mình bởi âm thanh rên rỉ của Ryan. Tôi tức giận, và nguôi ngoai ngay sau khi nghe chị Veronica cười trong sảnh chờ.

Day of the Dead thật chậm đến. Gia đình của Ryan đã ra khỏi thành phố thế nên cậu ấy không thể chở cả bọn đi xem phim, và những người bạn khác đi cùng tôi trong đêm hôm ấy thì lại không có xe. Hai ngày trước khi đi xem phim, tôi đã nhờ mẹ chở tôi đi. Bà trả lời gần như ngay lập tức, một lời từ chối, nhưng tôi đã kiên quyết và bà cảm nhận được sự tuyệt vọng trong giọng nói của tôi. Bà hỏi vì sao tôi lại muốn đi xem bộ phim ấy đến thế vì dù gì tôi cũng đã xem qua nó rồi và tôi đã e dè trước khi trả lời rằng mình đã hy vọng có thể gặp lại một cô gái tại đó. Bà mỉm cười rồi hỏi một cách đùa cợt liệu bà có biết cô gái đó và tôi đã ấp úng trả lời rằng đó là Veronica. Nụ cười trên khuôn mặt bà biến mất và bà đã trả lời “Không” một cách lạnh lùng.

Tôi quyết định gọi Veronica thử xem liệu chị ấy có thể đến đón tôi. Tôi còn không biết liệu chị có còn sống cùng gia đình, nhưng điều ấy là đáng để thử. Nhưng rồi tôi nhận ra có khả năng Josh sẽ bắt máy. Tôi đã không nói chuyện với cậu ấy trong gần 3 năm, và nếu cậu ấy bắt máy, tất nhiên là tôi sẽ không thể hỏi để được nói chuyện với chị cậu ấy. Tôi cảm thấy thật có lỗi vì gọi để nói chuyện với Veronica mà không phải Josh, nhưng tôi nhanh chóng gạt bỏ cảm giác ấy đi; Josh cũng đã không gọi điện cho tôi nhiều năm rồi. Tôi nhấc điện thoại lên và bấm dãy số vẫn còn khắc sâu trong tiềm thức mình vì đã sử dụng nó quá thường xuyên trong nhiều năm trước đó.

Chuông đổ vài tiếng và có một ai đó nhấc máy. Đó không phải là Josh. Tôi cảm nhận được một sự hòa quyện giữa sự nhẹ nhõm và thất vọng – tôi nhận ra trong khoảnh khắc ấy rằng tôi đã thực sự nhớ Josh. Tôi sẽ gọi cậu ấy sau cuối tuần này để trò chuyện, nhưng bây giờ là cơ hội duy nhất của tôi để hỏi liệu Veronica có thể đón tôi hay không, thế nên tôi đã xin gặp chị ấy.

Người ở đầu dây bên kia nói rằng tôi đã gọi nhầm số.

Tôi lặp lại số điện thoại, và cô ta đã xác nhận. Cô nói rằng có lẽ gia đình họ đã thay đổi số điện thoại và tôi đồng tình. Tôi xin lỗi vì đã làm phiền rồi cúp máy. Tôi đột ngột cảm thấy thật buồn vì giờ đây mình không còn có thể liên lạc với Josh dù có ý muốn thế; tôi cảm thấy thật tệ vì đã e ngại việc cậu ấy sẽ nghe máy. Cậu ấy đã từng là người bạn rất thân của tôi. Tôi nhận ra cách duy nhất mình có thể liên lạc lại với cậu ấy chính là thông qua Veronica, và vì thế bây giờ, không chỉ vì một lý do, tôi tìm được thêm lý do khác để gặp chị ấy.

Tôi nói với mẹ rằng tôi không còn muốn đi xem phim nữa, nhưng vẫn muốn bà đưa tôi đến nhà Chris, một người bạn khác của tôi. Bà bớt nghiêm khắc đi và đã đưa tôi đến đấy vài tiếng trước giờ chiếu phim. Kế hoạch của tôi là đi bộ từ nhà cậu ấy đến rạp vì khoảng cách giữa hai nơi chỉ khoảng nửa dặm. Gia đình của Chris sẽ đi nhà thờ lúc sáng sớm Chủ Nhật thế nên bố mẹ của Chris hay đi ngủ sớm trong tối thứ bảy, và Chris thì không bận tâm mấy khi không đi cùng tôi vì cậu cũng đã có kế hoạch chat-chit với một cô gái nọ mà cậu làm quen trên mạng. Cậu ấy nói đoạn đường trở về nhà cậu từ rạp chiếu phim sẽ càng cô đơn hơn sau khi chị ấy cười vào mặt tôi vì cố hôn chị ấy, và tôi nói cậu đừng để bị điện giật khi cố ngủ với một cái máy tính.

Tôi rời khỏi nhà cậu ấy lúc 11:15.

Tôi cố gắng giữ tiến độ để có thể đến đó sớm hơn giờ chiếu phim một chút. Vì đi một mình nên tôi không muốn ở đó quá lâu chỉ để chờ đợi. Trên đường đến rạp chiếu phim tôi nghĩ nếu Veronica có mặt cùng lúc thì thật sẽ là một điều may mắn, thế nên tôi đắn đo không biết có nên chờ ở ngoài hay vào ngay. Cả hai cùng có mặt tốt và xấu riêng của nó. Khi tôi đang suy nghĩ về những lo âu tôi nhận thấy dòng chảy những ánh đèn xe liên tục vượt qua tôi được thay thế bởi một ngọn đèn chiếu sáng liên tục duy nhất ở phía sau và không muốn vượt qua tôi. Con đường không được soi sáng bởi những ngọn đèn đường, thế nên tôi phải đi trên cỏ cách mặt đường khoảng hai bước chân đang ở bên trái của tôi; tôi bước qua bên phải một chút và nhướng cổ sang vai trái của mình để xem ở đằng sau tôi là gì.

Một chiếc xe dừng lại cách tôi khoảng mười bước.

Tất cả tôi có thể thấy là ánh đèn pha sáng gắt đang cắt xuyên màn đêm ảm đạm. Tôi nghĩ đó có thể là bố hoặc mẹ của Chris; có thể họ đã kiểm tra chúng tôi và phát hiện ra tôi không có ở đó. Không cần phải có quá nhiều áp lực để Chris khai ra mọi thứ. Tôi bước một bước về chiếc xe, và nó bắt đầu chậm rãi lăn bánh về phía tôi. Nó vượt qua tôi và tôi nhận ra đó không phải là xe của bố mẹ Chris, hay bất kỳ chiếc xe nào khác mà tôi có thể nhận ra. Tôi cố nhìn người lái xe nhưng trời quá tối, và những đồng tử mắt của tôi thì co lại vì phải đối mặt với ánh sáng chói lóa từ chiếc xe không lâu trước đó. Chúng đã điều chỉnh lại được một chút đủ để tôi thấy được một đường nứt lớn trên cửa sổ sau của chiếc xe khi nó lái đi.

Tôi đã không nghĩ ngợi nhiều về toàn bộ việc ấy; có nhiều người thích hù dọa người khác – dù sao thì tôi cũng hay trốn trong một góc nào đó và nhảy ra để dọa mẹ tôi mà.

Tôi đã canh đúng thời điểm và đến đó khoảng mười phút trước khi phim chiếu. Tôi quyết định chờ ở ngoài cho đến khoảng 11:57, vì như thế sẽ cho tôi đủ thời gian để tìm nếu chị ấy đã ngồi ở trong. Trong khi cân nhắc khả năng chị ấy sẽ không đến, tôi thấy chị.

Chị ấy đi một mình, và trông chị thật đẹp.

Tôi vẫy chào chị ấy khi đang bước để rút ngắn khoảng cách. Chị mỉm cười và hỏi liệu những người bạn của tôi đã vào trong trước. Tôi nói rằng họ không đến và nhận ra việc này khiến tôi trông như đang cố biến mọi thứ thành một buổi hẹn hò. Chị ấy không phiền lòng bởi điều ấy, hay khi tôi đưa cho chị vé phim mà tôi đã mua. Chị ấy nhìn tôi tỏ vẻ khó hiểu, rồi tôi nói, “Đừng lo, em giàu lắm.” Chị cười và chúng tôi cùng bước vào trong.

Tôi mua bắp rang và hai ly nước và dành phần lớn thời gian của bộ phim tự tranh luận liệu mình có nên đưa tay vào bao bắp rang cùng lúc với chị để chúng tôi chạm tay nhau. Chị ấy có vẻ thích thú với bộ phim và trước khi nhận ra thì nó đã kết thúc. Chúng tôi đã không nán lại trong rạp, và vì nó là giờ chiếu khuya nên chúng tôi cũng không thể la cà ở sảnh chờ, thế nên chúng tôi bước ra ngoài.

Bãi đậu xe của rạp phim rất lớn bởi nó thông với một khu mua sắm đã hết thời. Vì không muốn đêm ấy kết thúc tôi tiếp tục cuộc đối thoại khi chúng tôi thông thả bước về phía khu mua sắm cũ. Khi chúng tôi chuẩn bị rẽ vào góc đường ra khỏi rạp và bước về phía khu mua sắm, tôi quay lại và nhận ra xe của chị ấy không phải là xe duy nhất trong bãi đậu.

Chiếc xe còn lại có một vế nứt lớn trên cửa sổ sau.

Sự lo lắng của tôi ngay lập tức chuyển thành sự hiểu biết.

Điều ấy rất có lý. Người lái chiếc xe kia làm việc ở đây và có lẽ cũng nghĩ rằng tôi đang trên đường đi xem phim.

Việc ảo tưởng yếu tố kinh dị vào cuộc sống của một dân cuồng kinh dị dường như là một điều hiển nhiên.

Chúng tôi bước vòng quanh khu mua sắm và trò chuyện về bộ phim vừa xem. Tôi bảo chị rằng tôi nghĩ Day of the Dead hay hơn Dawn of the Dead, nhưng chị ấy không đồng ý. Tôi kể với chị khi tôi gọi số cũ của chị và cảm giác khó xử khi nghĩ về người sẽ bắt máy. Chị ấy không cảm thấy nó hài hước như tôi nghĩ bây giờ, nhưng đã lấy điện thoại của tôi và lưu số của chị vào nó. Chị còn nói nó là cái điện thoại tệ hại nhất mà chị từng thấy. Đánh giá của chị đã được gia cố khi tôi nói mình còn không thể nhận được cả tin nhắn hình ảnh. Tôi gọi lại cho chị và chị lưu số tôi vào máy.

Chị nói rằng chị sắp tốt nghiệp, nhưng năm ấy thành tích của chị không được tốt cho đến thời điểm ấy và nên chị không chắc liệu chị có thể được nhận vào một trường cao đẳng. Tôi đùa rằng chị nên đính kèm một bức ảnh của chị vào đơn xin nhập học và họ chắc chắn sẽ trả tiền để mời chị đến đấy chỉ để được nhìn chị. Chị đã không cười bởi câu đùa ấy và tôi nghĩ chị có lẽ đã cảm thấy bị công kích bởi nó – chị có lẽ đã nghĩ rằng tôi đang ám chỉ chị không thể vào cao đẳng chỉ dựa vào sự thông minh của chị. Tôi thoáng nhìn chị một cách lo lắng và chị chỉ mỉm cười và dù khi đang ở trong ánh sáng yếu mờ, tôi có thể nhận ra chị đang đỏ mặt vì thẹn thùng. Tôi muốn ôm chị nhưng đã không làm thế.

Khi chúng tôi cùng bước dọc theo mặt cuối cùng của trong tâm mua sắm và trở lại rạp chiếu phim, tôi hỏi về Josh. Chị nói rằng chị không muốn nói về điều ấy. Tôi hỏi chị liệu ít nhất cậu ấy có đang khỏe mạnh và chị chỉ trả lời “chị không biết.” Tôi đoán có lẽ Josh đã rẽ sai hướng và bắt đầu rơi vào rắc rối. Tôi cảm thấy tệ hại. Tôi cảm thấy có lỗi.

Khi chúng tôi tiến đến bãi đậu xe, tôi nhận ra rằng chiếc xe có vết nứt trên cửa sổ sau đã đi mất và giờ đây chiếc xe duy nhất trong bãi đậu xe là của chị ấy. Chị hỏi tôi có muốn đi nhờ và dù tôi thực sự không cần nó, tôi nói mình sẽ rất cảm kích vì lời đề nghị ấy. Tôi đã uống hết cả ly nước ngọt của tôi trong suốt bộ phim và việc đi bộ nhiều đã gây áp lực cho tôi. Tôi biết mình có thể nhịn cho đến khi về nhà Chris, nhưng tôi đã quyết rằng tôi sẽ thử hôn chị ấy khi chị đưa tôi đến đấy, và tôi không muốn nhu cầu sinh học này ép tôi phải chạy ra khỏi xe. Đây sẽ là nụ hôn đầu của tôi.

Tôi không thể nghĩ ra một mưu mẹo nào để che giấu những gì tôi cần làm. Rạp đã đóng cửa từ lâu nên tôi chỉ còn một lựa chọn. Tôi nói với chị ấy rằng tôi sẽ ra sau rạp hát để xả nước nhưng tôi sẽ quay lại ngay sau “hai lần lắc.” Rõ ràng là tôi nghĩ nó rất vui nhộn và chị ấy dường như cười nhiều hơn bởi vì cách tôi cảm thấy nó hài hước hơn là tính chất hài hước của nó.

Trên đường đi đến rạp phim, tôi đứng lại rồi quay về phía chị. Tôi hỏi chị liệu Josh có từng kể về một đứa nhóc tên Alex đã làm một chuyện tốt cho tôi. Chị dừng lại suy nghĩ một hồi rồi nói cậu ấy đã từng làm thế; chị muốn biết vì sao tôi hỏi điều ấy, nhưng tôi nói không có gì. Josh quả thật là một người bạn tốt.

Khi tôi bắt đầu ra phía sau của rạp phim tôi thấy một hàng rào lưới nối dài và chạy song song với những bức tường của tòa nhà. Nơi tôi đứng, chị vẫn có thể thấy tôi, và hàng rào ấy dường như kéo dài vô tận, nên tôi nghĩ mình có thể nhảy qua nó, trốn khỏi tầm mắt, và rồi quay lại nhanh nhất tôi có thể. Điều này có thể là quá công, nhưng tôi nghĩ nó là lịch sự. Tôi trèo qua hàng rào rồi bước tiếp thêm một chút cho đến khi tôi ở khuất xa rồi bắt đầu tè.

Trong một khoảnh khắc, âm thanh duy nhất chỉ là tiếng dế rít trong cỏ ở phía sau tôi và âm thanh của sự va chạm giữa nước vào xi măng. Những âm thanh ấy được cường hóa bởi một âm thanh mà tôi vẫn còn nghe thấy mỗi khi tôi ở một nơi yên tĩnh cho đến bây giờ và không còn âm thanh nào khác có thể khiến tai tôi xao nhãn khỏi nó.

Tôi thoáng nghe được tiếng xe, ở đằng xa, đang rít bánh và nhanh chóng tan biến chỉ để nhường chỗ cho một làn sóng rung chuyển như sấm. Ngay tức khắc, tôi nhận ra nó là gì.

Nó là một chiếc xe.

Âm thanh gầm rú của động cơ trở nên lớn hơn. Và rồi tôi nghĩ.

Không. Không phải lớn hơn. Gần hơn.

Ngay sau khi tôi nhận ra điều ấy tôi nhanh chóng chạy ngược lại về phía hàng rào, nhưng trước khi tôi kịp di chuyển quá xa, tôi nghe thấy một tiếng thét ngắn, bị ngắt cụt, và tiếng gầm động cơ kết thúc bằng một tiếng thịch choáng váng. Tôi bắt đầu chạy, nhưng chỉ sau hai hoặc ba bước, tôi bị vấp phải một mảng đá rời và ngã mạnh và nhanh xuống nền bê tông – đầu tôi va vào góc của một chiếc ghế khi tôi ngã. Tôi có thể đã bị choáng váng trong khoảng 30 giây nhưng tiếng rung chuyển mới của động cơ đã kéo những giác quan của tôi trở lại và trạng thái cân bằng của tôi được khôi phục bởi adrenaline. Tôi đã tăng gấp đôi nỗ lực của mình. Tôi lo lắng rằng kẻ nào đã đâm xe có thể quấy rối Veronica. Khi tôi đang trèo qua hàng rào, tôi thấy rằng vẫn chỉ có một chiếc xe trong bãi đậu xe. Tôi không thấy bất kỳ bằng chứng nào cho thấy một vụ tai nạn. Tôi nghĩ rằng tôi có thể đã đánh giá sai hướng hoặc khoảng cách của nó. Khi tôi chạy về phía xe của Veronica với định hướng đã thay đổi của tôi, tôi nhìn thấy thứ mà chiếc xe ấy đã va phải. Chân tôi ngừng hoạt động gần như hoàn toàn.

Đó chính là Veronica.

Xe chị ấy đang ở giữa chúng tôi và khi tôi rút ngắn khoảng cách rồi bước quanh nó, chị hoàn toàn ở trong tầm mắt tôi.

Cơ thể chị ấy bị vặn vẹo và nhàu nát như một hình nộm rác được dùng để làm đại diện cho một danh mục những điều mà cơ thể con người không thể làm được. Xương ống chân phải của chị ấy cắt xuyên qua quần jean, và cánh tay trái của chị ấy quấn quanh gay đến nỗi bàn tay của chị rơi xuống ngực phải. Đầu chị ngửa ra sau và miệng chị há to hướng lên trời. Có rất nhiều máu. Khi nhìn vào chị ấy, tôi thực sự cảm thấy khó phân biệt chị đang nằm ngửa hay nằm sấp, và ảo ảnh quang học này khiến tôi cảm thấy buồn nôn. Khi bạn đối mặt với một thứ gì đó đơn giản là không thuộc thế giới này, đầu óc bạn cố gắng thuyết phục chính nó rằng nó đang nằm mơ, và cuối cùng nó cung cấp cho bạn cảm giác khác biệt về mọi thứ đang chuyển động chậm rãi như thể bạn đang di chuyển trong nhựa sáp. Trong khoảnh khắc đó, tôi thực sự cảm thấy rằng mình sẽ thức dậy bất cứ lúc nào.

Nhưng tôi đã không tỉnh dậy.

Tôi mò mẫm điện thoại của mình để gọi điện cầu cứ nhưng không có sóng. Tôi thấy điện thoại Veronica đang nhô ra ở ngoài túi phải ở phía trước của chị. Tôi không còn lựa chọn khác. Run bần bật, tôi với tay về phía điện thoại của chị và khi nó trượt ra ngoài, chị hớp hơi thật sâu đến nỗi trông như chị đang cố hút cả thế giới vào mình.

Điều ấy khiến tôi giật mình đến mức khiến tôi loạng choạng lùi về sau và ngã lên nền đường nhựa trong khi tay vẫn nắm chặt điện thoại chị ấy. Chị ấy đang cố dịch chuyển cơ thể để đưa nó về trạng thái tự nhiên, nhưng sau từng sự co giật cơ và nhúc nhích tôi nghe thấy tiếng răng rắc và ma sát của xương chị. Không suy nghĩ gì thêm, tôi lồm cồm hướng về phía chị và đưa mặt mình đến gần chị và chỉ có thể thốt lên,

“Veronica, đừng cử động. Đừng cử động, nhé? Cứ giữ yên đấy. Đừng cử động. Veronica, xin chị đừng cử động.”

Tôi cứ lặp đi lặp lại những từ ngữ ấy nhưng chúng bắt đầu tan vỡ khi nước mắt bắt đầu tràn xuống mặt tôi. Tôi mở điện thoại của chị. Nó vẫn hoạt động. Nó vẫn còn ở màn hình lúc chị lưu số điện thoại của tôi và khi nhìn thấy nó tim tôi tan nát. Tôi gọi số 911 và chờ đó cùng với chị, nói rằng chị sẽ ổn thôi, và cảm thấy thật có lỗi sau mỗi lần tôi nói dối chị ấy.

Khi tiếng còi hú cảnh sát xé toạt bầu không khí, chị dường như trở nên tỉnh táo hơn. Chị ấy vẫn còn tỉnh kể từ khi tôi tìm thấy chị, nhưng bây giờ nhiều ánh sáng như đang trở lại đôi mắt của chị. Bộ não của chị vẫn đang bảo vệ chị ấy khỏi sự đau đớn, mặc dù có vẻ như cuối cùng nó cũng cho phép chị nhận thức được rằng có gì đó rất không ổn với chị ấy. Đôi mắt chị ấy đảo nhìn qua tôi và môi chị mấp máy. Chị ấy đang gặp khó khăn để lên tiếng, nhưng tôi nghe được chị.

“Hh… hắn… H… hình. H… hình của chị… hắn chụp.”

Tôi đã không hiểu chị nói gì, thế nên tôi chỉ nói điều duy nhất mình có thể nói “Em xin lỗi chị, Veronica.”

Tôi đã ở cùng chị trong xe cấp cứu, nơi mà chị cuối cùng trở nên bất tỉnh. Tôi chờ trong căn phòng mà họ đã chuẩn bị sẵn cho chị. Tôi vẫn còn giữ điện thoại của chị nên tôi đặt nó lại vào túi đeo của chị và gọi mẹ từ điện thoại bệnh viện. Lúc đấy là khoảng 4 giờ sáng. Tôi nói với mẹ rằng tôi vẫn ổn, nhưng Veronica thì không. Mẹ tôi mắc rủa tôi rồi nói bà sẽ đến ngay, nhưng tôi nói với bà rằng tôi sẽ không ra về cho đến khi ca phẫu thuật của Veronica kết thúc. Mẹ tôi nói dù thế, bà vẫn đến.

Tôi và mẹ đã không nói chuyện nhiều. Tôi xin lỗi vì đã nói dối, và bà nói rằng chúng tôi sẽ tính đến chuyện đó sau. Tôi nghĩ phải chi chúng tôi thổ lộ nhiều hơn trong căn phòng ấy – phải chi tôi đơn giản kể mẹ nghe về Hộp Hộp hay buổi tối cùng với chiếc bè; phải chi bà kể cho tôi biết nhiều hơn về những điều bà biết – thì tôi nghĩ mọi thứ có thể đã thay đổi. Nhưng chúng tôi ngồi đó trong sự im lặng. Mẹ tôi nói rằng bà thương tôi và rằng tôi có thể gọi mỗi khi cần bà đến đón.

Khi mẹ tôi đang chuẩn bị ra về thì bố mẹ của chị Veronica chạy vào. Bố chị và mẹ tôi đã trao đổi vài lời có vẻ như khá nghiêm trọng trong khi mẹ của chị Veronica nói chuyện với người y tá ở bàn làm việc. Mẹ chị ấy là một y tá, nhưng không làm việc ở bệnh viện này. Tôi chắc rằng bà ấy đã cố hỏi thăm việc chuyển viện cho chị Veronica, nhưng tình hình của chị ấy không cho phép. Trong khi chúng tôi chờ đợi cảnh sát đến và nói chuyện với từng người – tôi kể họ nghe những gì đã xảy ra, họ đã ghi chép một số chi tiết, và rồi họ ra về. Chị ấy đã ra khỏi cuộc phẫu thuật và 90% cơ thể chị được bao bọc bởi một lớp băng bột dày màu trắng. Tay phải của chị vẫn được thả lỏng, nhưng phần còn lại của chị bị băng bó như một cái kén. Chị vẫn còn hôn mê, nhưng tôi vẫn còn nhớ cảm giác khi bị bó bột trước khi học Mẫu Giáo. Tôi hỏi thăm để xin một cây bút lông từ cô y tá, nhưng tôi không thể nghĩ được điều gì để viết. Tôi đã ngủ trên một cái ghế trong góc phòng, và về nhà trong ngày hôm sau.

Tôi quay lại nơi ấy lúc buổi chiều trong nhiều ngày sau đó. Và sau một thời gian, họ đã đưa một bệnh nhân khác vào phòng của chị rồi sắp xếp một tấm màn quanh giường của chị Veronica để phân cách. Trông chị ấy dường như vẫn không cảm thấy khỏe hơn, nhưng chị dường như có nhiều khoảnh khắc động đậy khi hôn mê hơn trước. Nhưng dù trong suốt những lúc như thế chúng tôi không thể nói chuyện được. Hàm của chị đã vỡ bởi cú va chạm với chiếc xe, và do thế các bác sĩ đã quấn băng để đóng chặc nó lại. Tôi ngồi với chị trong một lúc, nhưng tôi còn có thể nói được gì nhiều. Tôi đứng dậy và bước đến cạnh chị. Tôi khẽ hôn lên trán chị và chị đã thì thầm qua hàng răng nghiến chặc của mình,

“Josh…”

Điều này khiến tôi ngạc nhiên một chút, nhưng tôi nhìn chị rồi nói, “Cậu ấy có đến để gặp chị không?”

“Không…”

Tôi cảm thấy rất khó chịu. “Dù cả khi Josh có đang dấn thân vào rắc rối, cậu ấy cũng nên đến thăm chị gái của mình chứ,” tôi nghĩ.

Tôi đã gần như bày tỏ suy nghĩ ấy và rồi chị nói, “Không… Josh… nó bỏ nhà đi… chị đáng lẽ nên cho em biết.”

Tôi cảm thấy máu mình đông lại thành đá.

“Khi nào? Điều ấy xảy ra khi nào?”

“Khi nó lên 13.”

“Cậu ấy… có để lại tờ ghi chú hay thông điệp nào không?”

“Trên gối của nó…”

Chị bắt đầu khóc, và tôi cũng thế, nhưng giờ đây tôi nghĩ chúng tôi đã khóc vì những lý do khác nhau mặc dù khi đó tôi đã không nhận ra. Đến thời điểm này đã có rất nhiều thứ tôi vẫn không thể nhớ về tuổi thơ của mình, và có rất nhiều những mối liên kết mà tôi vẫn chưa thấu rõ. Tôi nói với chị rằng tôi phải đi nhưng chị ấy có thể nhắn tin tôi bất cứ khi nào.

Ngày hôm sau tôi nhận được một tin nhắn từ chị nói rằng tôi đừng quay lại nữa. Tôi hỏi vì sao và chị nói không muốn tôi phải nhìn thấy chị như thế kia lần nữa. Tôi đã miễn cưỡng đồng ý. Chúng tôi đã nhắn tin với nhau mỗi ngày, dù tôi đã không để mẹ tôi biết vì tôi biết bà vẫn không thích tôi nói chuyện với Veronica. Thường thì tin nhắn của chị ấy khá ngắn, và hầu hết chỉ trả lời cho những tin nhắn dài mà tôi gửi cho chị. Tôi chỉ cố gọi cho chị một lần, tôi đã chắc chắn rằng chị đã thấy và đắn đo, nhưng vẫn hy vọng mình có thể được nghe thấy giọng nói của chị; chị đã bắt máy nhưng không nói gì – tôi có thể nghe thấy hơi thở nặng nề của chị đến nhường nào. Khoảng một tuần sau khi nhắn tin yêu cầu tôi đừng đến gặp chị nữa, chị nhắn một tin nhắn đơn giản cho tôi,

“Chị yêu em.”

Trong tôi tràn ngập bởi rất nhiều cảm xúc khác nhau, nhưng tôi đã trả lời tin nhắn ấy bằng cách chỉ thổ lộ cảm xúc lớn nhất trong tôi. Tôi trả lời,

“Em cũng yêu chị.”

Chị ấy nói rằng chị muốn sống cùng tôi, và rằng chị không thể chờ để lại được gặp tôi. Chị nói rằng chị đã được xuất viện và đang dưỡng bệnh tại nhà. Những cuộc trao đổi giữa chúng tôi kéo dài sau nhiều tuần, nhưng mỗi khi tôi muốn đến gặp chị, chị vẫn trả lời “sẽ sớm thôi.” Tôi tiếp tục hỏi điều ấy trong tuần tiếp theo và chị trả lời có thể chị sẽ đến được buổi chiếu phim nửa đêm tiếp theo. Tôi không thể tin được, nhưng chị đã một mực rằng chị ấy sẽ cố. Tôi nhận lại một tin nhắn từ chị trong buổi trưa của buổi chiếu phim,

“Gặp em tối nay.”

Tôi đã bắt Ryan chở tôi vì từ khi bố mẹ của Chris phát hiện ra chuyện đã xảy ra, họ nói rằng tôi không được chào đón trong nhà của họ nữa. Tôi giải thích với Ryan rằng chị ấy có thể trong tình trạng không tốt, nhưng rằng tôi rất quan tâm chị thế nên hãy dành cho chúng tôi một chút không gian. Cậu ấy đồng ý rồi chúng tôi cùng đến rạp chiếu phim.

Veronica đã không đến.

Tôi đã dành một ghế cho chị bên cạnh mình ở gần lối ra để chị có thể ra vào dễ dàng, nhưng sau mười phút phim được chiếu, một người đàn ông đã trượt vào ghế. Tôi thì thầm, “Xin lỗi, ghế này có người rồi,” nhưng ông ta không trả lời; ông ta chỉ nhìn chăm chăm vào màn hình. Tôi còn nhớ đã muốn chuyển chỗ vì có một điều gì đó không đúng trong cách ông ta thở. Tôi đã bỏ về bởi vì đã nhận ra rằng chị ấy sẽ không đến.

Tôi nhắn tin lại cho chị ngày hôm sau hỏi rằng chị có cảm thấy ổn và tôi đã hỏi vì sao chị không đến trong đêm trước đó. Chị ấy trả lời với một tin nhắn, và đó là tin nhắn cuối cùng tôi nhận được từ chị. Tin nhắn ấy,

“Sẽ sớm gặp lại em.”

Chị ấy có vẻ như đang mê sảng, và tôi cảm thấy lo lắng. Tôi đã gửi lại nhiều tin trả lời về bộ phim và nói rằng không có gì to tát, nhưng chị ấy đã ngừng trả lời. Tôi càng trở nên khó chịu nhiều ngày sau đó. Tôi không thể gọi điện đến nhà chị vì tôi không biết số điện thoại, và tôi đã không biết nơi họ sống. Tôi dần trở nên trầm cảm hơn, và mẹ tôi, gần đây trở nên hiền hậu hơn rất nhiều, hỏi thăm liệu tôi có cảm thấy ổn. Tôi kể bà nghe về việc đã không nhận lại tin nhắn từ Veronica trong nhiều ngày, và tôi cảm thấy tất cả sự ấm áp từ chị đang rời bỏ tôi.

“Ý con là sao?”

“Chị ấy đáng lẽ ra phải đến gặp con tối hôm qua. Con biết rằng nó chỉ mới ba tuần từ khi bị tai nạn, nhưng chị nói rằng chị sẽ cố đến, và sau cùng chị ngừng nói chuyện với con. Chắc chị ấy ghét con.”

Trông mẹ tôi như đang khó hiểu, và tôi có thể đọc được cảm xúc trên mặt bà đang cố muốn biết liệu đầu óc tôi có đơn giản là bị vấn đề. Khi mẹ tôi nhận ra nó không là thế, mắt bà rưng rưng rồi kéo tôi lại, rồi ôm lấy tôi. Mẹ tôi khóc nức nở, nhưng điều ấy dường như là rất mãnh liệt so với việc phản ứng với vấn đề của tôi, và tôi không có lý do nào để nghĩ rằng bà cụ thể đang tỏ lòng quan tâm với Veronica. Bà hít một hơi thật sâu rồi nói một điều khiến tôi cảm thấy buồn nôn, cho đến tận bây giờ. Bà nói,

“Veronica qua đời rồi, con à. Ôi trời ơi, mẹ nghĩ rằng con đã biết. Con bé qua đời trong ngày cuối cùng con đến thăm nó. Ôi con yêu, con bé đã mất nhiều tuần trước rồi.”

Mẹ tôi hoàn toàn suy sụp, nhưng tôi biết đó không là do Veronica. Tôi cục cựa khỏi vòng tay của mẹ rồi loạng choạng lùi lại. Tâm trí tôi tràn ngập trong suy nghĩ. Điều ấy là không thể. Tôi vừa mới trò chuyện với chị ngày hôm qua kia mà. Tôi chỉ có thể nghĩ đến một câu hỏi, và nó có thể là câu hỏi hiển nhiên nhất.

“Thế tại sao điện thoại của chị vẫn còn mở?”

Mẹ tôi tiếp tục khóc nức nở. Bà đã không trả lời.

Tôi giận dữ quát, “TẠI SAO LÂU ĐẾN THẾ NÀY MÀ HỌ VẪN CHƯA TẮT ĐIỆN THOẠI CỦA CHỊ ẤY?”

Mẹ tôi vừa lẩm bẩm vừa khóc, “Những bức ảnh…”

Tôi cuối cùng biết được rằng bố mẹ chị ấy nghĩ rằng điện thoại của chị đã bị lạc mất trong vụ tai nạn, mặc cho sự thật rằng tôi đã đặt nó lại trong túi của chị trong buổi tối chị được chuyển đến bệnh viện. Khi họ nhận lại đồ đạc của chị, không có điện thoại. Họ đã có ý định liên lạc công ty cung cấp dịch vụ điện thoại trong cuối tháng để ngắt số, nhưng họ nhận được một cuộc gọi báo rằng có một khoảng tiền thanh toán lớn cho hàng trăm bức ảnh đã được gửi đi từ ứng dụng Hình Ảnh của chị. Những bức ảnh ấy điều được gửi đến số điện thoại của tôi. Những bức ảnh mà tôi chưa bao giờ có được vì điện thoại tôi không thể nhận ảnh. Họ được báo rằng tất cả đều được gửi trong đêm chị mất. Họ đã ngắt kết nối điện thoại ấy ngay lập tức.

Tôi đã cố không nghĩ đến nội dung của những bức ảnh ấy. Nhưng tôi nhớ mình đã từng thắc mắc muốn biết liệu có thể vì lý do nào đó, những bức ảnh ấy bao gồm cả tôi.

Miệng tôi trở nên khô ran và tôi cảm nhận được cơn đau nhói tuyệt vọng khi tôi nghĩ về tin nhắn cuối cùng từ điện thoại của chị…

Sẽ sớm gặp lại em.

Phần 6

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *