Bạn Tâm Thư (p6)

Bạn Bè

Trong ngày đầu tiên bắt đầu Mẫu Giáo, mẹ tôi đã đưa tôi đến trường; chúng tôi đều lo lắng và bà muốn ở cùng tôi suốt cho đến khoảnh khắc tôi bước vào trong lớp. Tôi đã mất một lúc khá lâu để chuẩn bị trong buổi sáng vì cánh tay gãy vẫn còn vết khâu của tôi. Lớp bó bột kéo dài hơn khuỷu tay của tôi một vài inch, và điều ấy đồng nghĩa tôi đã phải trùm kín toàn bộ cánh tay với một cái túi cao su thiết kế đặc biệt khi tôi tắm. Cái túi ấy có lỗ được kéo chặt quanh lỗ để chặn không cho nước chảy vào, nếu không thì lớp bó bột sẽ bị phá hủy. Tôi đã thực sự thành thạo trong việc tự mình thắt nút túi; tuy nhiên, trong buổi sáng hôm đó, có lẽ do quá phấn khích hay lo lắng, tôi đã chưa kéo dây đủ chặt và khi đang tắm nửa chừng, tôi cảm thấy nước đọng trong túi ở quanh ngón tay. Tôi nhảy ra và xé tấm chắn cao su, nhưng có thể cảm nhận được lớp thạch cao cứng trước đây đã trở nên mềm đi sau khi thấm nước.

Bất lực, tôi cho mẹ tôi xem.

Phải mất gần 30 phút để hút hơi ẩm và cố gắng bảo quản phần còn lại của lớp bột bó. Để giải quyết vấn đề về mùi, mẹ tôi cắt các mẩu nhỏ của một thanh xà phòng và nhét chúng vào khe bột, sau đó chà xát phần còn lại của xà phòng bên ngoài để cố gắng loại bỏ mùi hôi thối bằng một mùi hương dễ chịu hơn. Khi chúng tôi đến trường, bạn cùng lớp của tôi đã bắt đầu hoạt động thứ hai và tôi được đưa vào một trong các nhóm. Tôi không được giải thích rõ ràng về các nguyên tắc của hoạt động, và trong vòng khoảng năm phút, tôi đã vi phạm nội quy nghiêm trọng đến mức từng thành viên trong nhóm phàn nàn với giáo viên và hỏi tại sao tôi phải ở trong nhóm của họ. Tôi đã mang bút dầu đến trường với hy vọng có thể thu thập một số chữ ký hoặc hình vẽ trên bó bột của mình bên cạnh những hình của mẹ tôi, và tôi đột nhiên cảm thấy rất ngu ngốc vì đã có ý định bỏ bút vào túi sáng hôm đó.

Những đứa trẻ học mẫu giáo có một phòng ăn trưa riêng trong trường tiểu học của tôi, nhưng một số bàn thì không được phép sử dụng, thế nên tôi đã ngồi một mình. Tôi đã tự nhận thức rằng mình đang ngồi vọc khay thức ăn của mình khi một đứa trẻ đến ngồi ở đối diện tôi.

“Tớ thích hộp cơm ăn trưa của cậu,” cậu ấy nói.

Tôi có thể nhận ra được rằng cậu ta đang trêu tôi, và tôi trở nên rất giận dữ; trong suy nghĩ của tôi, hộp cơn ăn trưa ấy là điều tốt đẹp cuối cùng trong ngày của tôi. Tôi đã không rời mắt khỏi cánh tay của mình, và tôi cảm nhận được mắt mình cay xè bởi những giọt nước mắt mà tôi đang kìm nén. Tôi nhìn lên để bảo tên nhóc kia để tôi yên, nhưng trước khi tôi có thể lên tiếng, tôi nhìn thấy một thứ đã khiến tôi ngừng lại.

Cậu ấy có hộp cơm giống hệt tôi.

Tôi cười lớn. “Tớ cũng thích hộp cơm của cậu!”

“Tớ nghĩ Michelangelo là ngầu nhất,” cậu ấy nói khi đang bắt chước những chiêu múa côn nhị khúc.

Tôi đang sắp phải cãi lại cậu ấy rằng Raphael là nhân vật yêu thích nhất của mình khi cậu ấy làm rơi hộp sửa đã khui trên bàn rơi xuống đùi cậu.

Tôi đã rất cố gắng nhịn cười vì tôi không hề quen biết cậu ấy, nhưng gương mặt đang cố gắng của tôi đã khiến cậu cảm thấy buồn cười vì cậu ấy đã cười trước. Đột nhiên, tôi không còn cảm thấy buồn bởi khối bó bột của mình nữa, và dù rằng cậu ấy cũng không để tâm mấy về nó. Rồi sau đó, tôi nghĩ tôi sẽ thử vận may của mình.

“Này! Cậu có muốn ký tên lên bó bột của tớ không?”

Khi tôi lấy cây viết lông dầu ra, cậu ấy hỏi vì sao tôi gãy tay. Tôi kể rằng tôi đã té xuống từ cái cây cao nhất trong khu nhà mình; cậu ấy tỏ vẻ ấn tượng bởi điều ấy. Tôi quan sát cậu ấy chăm chút viết tên mình, và khi hoàn tất tôi hỏi cậu ấy đã viết gì.

Cậu ấy nói, cậu ấy đã viết “Josh.”

Josh và tôi cùng ăn trưa mỗi ngày, và mỗi khi có thể, chúng tôi cùng bắt cặp cho những bài làm nhóm. Tôi giúp cậu ấy cải thiện chữ viết, và cậu ấy đã phải chịu trách nhiệm cho lần nọ tôi viết “Đánh Rắm!” lên tường bằng bút lông. Tôi dần quen thêm những đứa trẻ khác, nhưng tôi nghĩ tôi đã biết ngay cả khi ấy, Josh là người bạn duy nhất của tôi.

Việc giữ mối quan hệ bạn bè ở ngoài lớp học khi bạn là một đứa trẻ 5 tuổi thực chất là khó khăn hơn những gì tôi có thể nhớ. Trong hôm chúng tôi thả bong bóng bay, chúng tôi đã có một khoảng thời gian thật vui, và tôi đã hỏi Josh liệu cậu có muốn đến nhà tôi trong ngày hôm sau để chơi cùng. Cậu ấy đồng ý và sẽ mang thêm đồ chơi đến; tôi nói cả hai có thể cùng đi khám phá và có thể bơi trong hồ. Khi về nhà, tôi đã xin phép mẹ và mẹ tôi đã cho phép. Sự hưng phấn của tôi là không giới hạn cho đến khi tôi chợt nhận ra mình không có cách nào để liên lạc với Josh. Tôi dành cả cuối tuần lo lắng cho việc tình bạn của chúng tôi sẽ tan biến khi thứ hai đến.

Khi gặp lại cậu sau cuối tuần, tôi cảm thấy nhẹ nhõm vì biết rằng cậu ấy cũng gặp trở ngại tương tự và cảm thấy điều ấy thật buồn cười. Vài ngày sau đó trong tuần chúng tôi đã viết và trao đổi số điện thoại nhà của nhau. Mẹ tôi có nói chuyện với bố của Josh, và đã thống nhất rằng mẹ tôi sẽ đón tôi và Josh từ trường trong ngày thứ sáu. Chúng tôi đã luân phiên lịch trình cơ bản này hầu hết mỗi cuối tuần; một điều rằng chúng tôi sống gần nhau đã khiến cho mọi thứ trở nên dễ dàng cho phụ huynh của chúng tôi vì họ cũng liên tục bận bịu với công việc.

Khi hai mẹ con tôi chuyển nhà đến ở phía bên kia thành phố trong cuối năm lớp một, tôi đã chắc chắn rằng tình bạn của chúng tôi đã đến hồi kết; khi chúng tôi lái xe khỏi ngôi nhà mà tôi đã từng sống cả đời, tôi cảm thấy một nỗi buồn mà tôi biết rằng nó không chỉ dành cho ngôi nhà – tôi đang nói lời tạm biệt với người bạn thân mãi mãi. Nhưng, Josh và tôi – bằng sự ngạc nhiên và thích thú của tôi – vẫn chơi rất thân với nhau.

Mặc cho sự thật chúng tôi đã dành hầu hết thời gian cách xa nhau và chỉ gặp nhau trong những ngày cuối tuần, chúng tôi vẫn khá giống nhau khi lớn lên. Tính cách của chúng tôi hợp nhất, khiếu hài hước của chúng tôi bổ sung cho nhau, và chúng tôi thường nhận ra rằng mình bắt đầu thích những thứ khác biệt của riêng mình. Chúng tôi thậm chí còn nói chuyện giống nhau đến nỗi khi tôi ở nhà Josh, cậu ấy còn đôi lần giả dạng tôi để gọi điện cho mẹ tôi; tỷ lệ thành công của cậu ấy rất ấn tượng. Mẹ tôi đôi khi nói đùa rằng cách duy nhất để bà phân biệt được chúng tôi là qua tóc của chúng tôi – cậu ấy có mái tóc thẳng, màu vàng lạnh như chị gái cậu ấy, còn tóc tôi thì xoăn, có màu nâu sẫm như mẹ tôi.

Người ta sẽ nghĩ rằng thứ gần như khiến hai người bạn trẻ xa cách nhau sẽ nằm ngoài tầm kiểm soát của chúng; tuy nhiên, tôi nghĩ chất xúc tác khiến chúng tôi dần xa nhau là do tôi đã một mực muốn lẻn ra ngôi nhà cũ của tôi để tìm Hộp Hộp. Cuối tuần sau đó, tôi mời Josh đến nhà tôi, theo truyền thống ngủ xen kẽ nhà của nhau, nhưng cậu ấy không thực sự cảm thấy thích thú. Chúng tôi bắt đầu ít gặp nhau hơn trong năm tới; từ mỗi tuần một lần, đến mỗi tháng một lần, rồi đến vài tháng một lần.

Cho dịp sinh nhật thứ 12 của tôi, mẹ đã tổ chức liên hoan. Tôi không quen biết nhiều bạn kể từ khi chuyển nhà, và nó không phải là một bữa tiệc bất ngờ, bởi mẹ tôi không biết phải mời ai. Tôi đã nói với một vài đứa trẻ mà tôi quen không thân và gọi Josh không biết cậu ấy có muốn đến hay không. Thoạt đầu, cậu ấy nói rằng không nghĩ sẽ đến được, nhưng cho đến ngày trước tiệc sinh nhật, cậu ấy đồng ý rằng sẽ có mặt. Tôi cảm thấy phấn khởi vì đã không gặp cậu ấy trong nhiều tháng.

Bữa tiệc diễn ra khá ổn. Điều đáng ngại lớn nhất chính là Josh và những đứa trẻ khác không mấy hòa hợp với nhau, nhưng họ có vẻ thích nhau vừa đủ. Josh im lặng một cách đáng ngạc nhiên. Cậu ấy đã không mang quà cho tôi và xin lỗi vì điều ấy, nhưng tôi nói rằng đó không phải là vấn đề lớn – tôi chỉ vui vì cậu ấy đã đến. Tôi đã cố gắng bắt chuyện với cậu ấy vài lần, nhưng chúng dường như đều đi đến ngõ cụt. Tôi hỏi cậu có sao không; tôi nói rằng mình không hiểu vì sao mọi thứ lại trở nên khó xử giữa chúng tôi – nó chưa bao giờ như thế trước đây. Chúng tôi thường đi chơi với nhau hầu như mỗi cuối tuần và nói chuyện điên thoại vài ngày một lần. Tôi hỏi cậu ấy điều gì đã xảy ra. Cậu ấy ngước mặt lên sau khi nhìn chằm chằm vào đôi giày của mình và chỉ nói,

“Cậu đã bỏ đi.”

Khi cậu ấy vừa nói dứt câu, mẹ tôi la lên từ phòng bên cạnh, đã đến lúc mở quà. Tôi gượng cười rồi bước vào phòng ăn khi mọi người hát bài “Chúc Mừng Sinh Nhật.” Có một vài hộp gói trong giấy quà và rất nhiều thiệp chúc vì phần lớn gia đình tôi sống ở tiểu bang khác. Hầu hết những món quà đều ngớ ngẩn và dễ quên, nhưng tôi nhớ Brian đã tặng cho tôi đồ chơi Mighty Max có hình dạng như một con rắn mà tôi giữ tận nhiều năm sau. Mẹ tôi cứ nhắc tôi mở hết những thiệp chúc sinh nhật đã được mang đến và cảm ơn những ai đã mang chúng đến vì trong dịp Giáng Sinh nhiều năm trước tôi đã xé tất cả hộp quà và phong thư rất nhiệt tình và đã làm hỏng bất kỳ cơ hội để biết rằng chúng đến từ ai và số tiền bao nhiêu. Chúng tôi tách những tấm đã được gửi qua đường bưu điện và những tấm được mang đến vào ngày hôm đó để bạn bè của tôi không phải ngồi xem tôi mở thiệp của những người mà họ chưa bao giờ gặp. Hều hết các thiệp từ bạn tôi đều có vài đô la, và những thiệp từ các thành viên trong gia đình tôi thì có những tờ tiền lớn hơn.

Có một phong thư không ghi tên tôi, nhưng nó nằm trong đống thiệp nên tôi đã mở nó. Tấm thiệp có họa tiết hình hoa thông thường ở mặt trước và trông như ai đó đã nhận nó từ ai đó khác và giờ được dùng lại để dành cho tôi vì nó thực sự hơi bẩn. Tôi thực sự đánh giá cao ý tưởng rằng đó là một tấm thiệp được tái sử dụng vì tôi luôn nghĩ việc tặng thiệp cho nhau thật ngớ ngẩn. Tôi nghiêng nó một cách cẩn thận để tiền không rơi xuống sàn khi mở nó ra, nhưng thứ duy nhất bên trong là một thông điệp in sẵn.

“Tôi Yêu Bạn.”

Bất kỳ ai gửi tấm thiệp này cho tôi đã không ghi gì hơn, nhưng nhưng họ đã khoanh tròn thông điệp ấy nhiều lần bằng bút chì.

Tôi cười khúc khích một chút rồi nói, “Trời ạ, cảm ơn vì tấm thiệp hay ho này nhé, mẹ.”

Bà nhìn tôi một cách khó hiểu, và rồi đổ dồn sự tập trung vào tấm thiệp. Bà nói đó không phải từ bà và tỏ vẻ khá thích thú khi cho những người bạn tôi xem, để ý nét mặt của họ để xem ai là người đã có ý tưởng này. Không ai nhận, nên mẹ tôi đã nói,

“Đừng lo cưng à, ít ra thì giờ con biết có hai người yêu con.”

Bà tiếp theo đó với một nụ hôn cực kỳ kéo dài và mãnh liệt lên trán tôi, biến sự hoang mang của cả nhóm thành sự cuồng loạn. Tất cả phá lên cười nên có thể là bất kỳ ai trong số họ, nhưng Mike có vẻ là người cười nhiều nhất. Để trở thành người tham gia thay vì là trung tâm tiếng cười cho họ, tôi đã nói với cậu ấy rằng chỉ vì cậu đã đưa tôi tấm thiệp ấy, cậu ấy không nên nghĩ rằng tôi sẽ hôn cậu ấy sau này. Tất cả chúng tôi cùng cười, và rồi tôi nhìn sang Josh, cuối cùng cậu ấy cũng mỉm cười.

“Chà, mẹ nghĩ tấm thiệp đó có thể sẽ thắng, nhưng chúng ta còn vài thứ khác nữa.”

Mẹ tôi đẩy một món quà sinh nhật khác đến trước tôi. Tôi vẫn còn cảm nhận được sự run rẩy của tiếng cười bị nén lại trong bụng mình khi tôi xé lớp giấy gói đầy màu sắc kia.  Khi tôi nhìn thấy món quà, tôi không cần phải nén cười nữa. Nụ cười của tôi tắt ngấm khi tôi nhìn vào món quà đó.

Đó là một bộ điện đàm.

“Nào! Cho mọi người xem đi!”

Tôi đưa chúng lên, và mọi người như có vẻ chấp thuận, nhưng khi tôi chú ý đến Josh, tôi có thể thấy rằng cậu ấy trở nên tái mét. Chúng tôi nhìn nhau một lúc rồi cậu ấy quay người bước vào bếp. Khi tôi nhìn cậu ấy bấm một số trên điện thoại có dây gắn trên tường, mẹ tôi thì thầm vào tai tôi rằng bà biết tôi và Josh đã không nói chuyện nhiều vì một trong những bộ đàm bị hỏng, vì vậ mẹ nghĩ rằng tôi sẽ thích nó. Tôi vô cùng cảm kích trước sự chu đáo của mẹ, nhưng cảm giác này nhanh chóng lại bị chế ngự bởi những cảm xúc được khơi dậy bởi những ký ức mà tôi đã cố gắng rất nhiều để vùi chôn.

Khi mọi người đang ăn bánh, tôi hỏi Josh rằng cậu đã gọi cho ai. Cậu ấy bảo cảm thấy không khỏe nên đã gọi bố đến đón. Tôi hiểu rằng cậu ấy muốn bỏ về, nhưng tôi bảo cậu ấy ước gì chúng tôi có thể chơi cùng nhau nhiều hơn. Tôi đưa cho cậu một chiếc bộ đàm, nhưng cậu đưa tay từ chối.

Chản nản, tôi nói, “Thế thì cảm ơn vì đã đến nhé. Tớ hy vọng có thể gặp lại cậu trước sinh nhật tiếp theo của tớ.”

“Tớ xin lỗi… tớ sẽ cố gọi cho cậu thường xuyên hơn. Tớ sẽ làm thế, thật đấy.” Cậu ấy nói.

Cuộc trò chuyện bị đình trệ khi chúng tôi chờ bố cậu ấy trước nhà tôi. Tôi nhìn vào mặt cậu ấy. Josh có vẻ thật sự hối hận vì đã không cố gắng nhiều hơn. Tâm trạng của cậu ấy dường như đột ngột được củng cố bởi một ý tưởng. Cậu ấy bảo tôi rằng cậu biết sẽ tặng quà sinh nhật gì cho tôi – sẽ mất một lúc, nhưng cậu ấy nghĩ rằng tôi sẽ thực sự thích nó. Tôi nói với cậu ấy rằng nó thật sự không phải là vấn đề lớn, nhưng cậu ấy khăng khăng. Tinh thần cậu ấy dường như tốt hơn và xin lỗi vì đã làm mất vui cho bữa tiệc. Cậu ấy nói cảm thấy mệt – rằng cậu ấy đã không ngủ ngon. Tôi hỏi tại sao lại như thế khi cậu ấy mở cửa theo tiếng còi xe của bố mình. Cậu ấy quay lại nhìn tôi rồi vẫy tay tạm biệt khi trả lời câu hỏi của tôi,

“Tớ nghĩ mình mắc chứng mộng du.”

Đó là lần cuối cùng tôi thấy bạn mình, và vài tháng sau, bặt vô âm tín.

Trong nhiều tuần qua, mối quan hệ của tôi và mẹ đã trở nên càng căng thẳng do tôi cố gắng tìm hiểu những chi tiết về thời thơ ấu của mình. Thường thì, người ta không thể biết điểm hỏng của một thứ gì đó cho đến khi nó bị rạn nứt, và sau cuộc trò chuyện cuối cùng với mẹ tôi, tôi tưởng tượng rằng chúng tôi sẽ dành cả phần đời còn lại để cố sửa chữa những gì mà đã mất cả đời để xây dựng. Bà đã nỗ lực rất nhiều để giữ cho tôi được an toàn, cả về thể chất lẫn tâm lý, nhưng tôi nghĩ những bức tường dành để cách ly tôi khỏi bị tổn hại cũng có thể là để bảo vệ sự ổn định cảm xúc của bà. Khi sự thật lộ ra trong lần cuối chúng tôi nói chuyện, tôi có thể nghe thấy được sự run rẩy trong giọng nói của bà mà tôi nghĩ đó là âm vang về sự sụp đổ của thế giới mẹ tôi. Tôi không tưởng tượng mẹ tôi và tôi sẽ còn nói nhiều nữa, và mặc dù vẫn còn một số điều tôi chưa hiểu, nhưng tôi nghĩ mình đã biết đủ.

Sau khi Josh mất tích, bố mẹ cậu ấy đã làm tất cả mọi thứ để tìm cậu. Từ ngày đầu tiên, phía cảnh sát đã gợi ý cho họ liên lạc phụ huynh của bạn bè của Josh để xem cậu có ở cùng họ không. Họ tất nhiên đã làm thế, nhưng không ai thấy cậu hay biết nơi cậu có thể đến. Phía cảnh sát đã không thể tìm ra thêm thông tin về tông tích của Josh, mặc cho sự thật rằng họ đã nhận được nhiều cuộc gọi nặc danh từ một người phụ nữ hối thúc họ so sánh ca này với một ca rình rập đã được mở khoảng 6 năm trước.

Nếu sự tỉnh táo mẹ Josh thuyên giảm đi khi cậu ấy mất tích, thì nó đã tan vỡ sau cái chết của Veronica. Cô ấy đã chứng kiến nhiều người chết tại bệnh viện, nhưng không có liều thuốc giảm mẫn cảm nào có thể củng cố một người trước cái chết của chính con mình. Cô ấy đến thăm Veronica mỗi ngày hai lần vì chị ấy đang hồi phục sức khỏe tại bệnh viện khác; một lần trước ca làm việc của cô ấy, và một lần sau đó. Vào ngày Veronica qua đời, mẹ cô đi làm muộn và khi bà đến bệnh viện của con gái mình thì Veronica đã mất. Điều này là quá sức đối với cô ấy và trong vài tuần tới, cô ấy ngày càng trở nên bất ổn hơn; cô ấy thường đi lang thang bên ngoài la hét để gọi Josh và Veronica trở về nhà, và có vài lần chồng cô ấy bắt gặp cô lang thang quanh khu phố cũ của tôi vào lúc nửa đêm – chỉ mặc quần áo hở hang và điên cuồng tìm kiếm con trai và con gái của mình.

Do sự suy thoái tinh thần của vợ mình, bố của Josh cũng không thể đi làm xa mà phải bắt đầu nhận những công việc xây dựng với lương thấp hơn, để có thể ở gần nhà hơn. Khi họ bắt đầu mở rộng khu nhà cũ của tôi hơn, tầm 3 tháng sau khi Veronica mất, bố của Josh đã xin việc cho mọi vị trí và đã được nhận. Ông đủ tiêu chuẩn để lãnh đạo các công trường xây dựng, nhưng ông chọn công việc lao động chân tay giúp xây dựng các khung sườn và dọn dẹp công trường và bất cứ việc gì khác cần thiết. Ông thậm chí còn nhận những công việc lặt vặt thỉnh thoảng có; cắt cỏ, sửa chữa hàng rào – bất cứ việc gì để không phải đi xa. Họ bắt đầu dọn rừng ở khu vực cạnh nhánh sông để biến đất hoang thành khu đất để sống. Bố của Josh được giao trách nhiệm san bằng khu rừng bị phá gần đây, và công việc này đảm bảo cho ông ít nhất vài tuần làm việc.

Trong ngày thứ ba, ông đến được một điểm mà ông không thể san bằng. Mỗi lần ông lái xe qua nó, nó vẫn thấp hơn tất cả vùng đất xung quanh. Thất vọng, ông ra bước xuống máy để khảo sát khu vực. Ông muốn lấp thêm đất vào chỗ lõm, nhưng ông biết đó chỉ là một giải pháp thẩm mỹ tạm thời. Ông ấy đã ở trong ngành xây dựng nhiều năm và biết rằng hệ thống rễ của những cây lớn khi mới bị chặt hạ thường sẽ bị phân hủy, và để lại những điểm yếu trong đất và có biểu hiện như những điểm yếu của nền móng ở trên. Ông cân nhắc các lựa chọn của mình và quyết định đào một chút bằng xẻng phòng trường hợp nó vừa đủ nông để được khắc phục mà không phải dùng đến máy móc vận chuyển từ công trường khác đến. Và như mẹ tôi mô tả đó là đâu, tôi biết mình đã ở đó trước khi đất bị vỡ ra và trước khi nó được lấp lại.

Tôi cảm thấy lồng ngực mình co thắt lại.

Ông đào một cái hố nhỏ khoảng 3 feet cho đến khi xẻng chạm phải một thứ gì đó cứng. Ông đập xẻng lên nó liên hồi để thử độ dày của rễ cây và mật độ của mạng lưới rễ, đột nhiên, cái xẻng xuyên thủng qua vật cản.

Cảm thấy bối rối, ông khoét cho hố rộng ra. Sau khoảng nửa giờ khai quật, ông đứng trên một cái hộp được bao phủ bởi một tấm chăn màu nâu, dài bảy feet và rộng bốn feet. Tâm trí chúng ta luôn cố né tránh sự bất hài hòa – nếu chúng ta giữ vững niềm tin đủ, tâm trí chúng ta sẽ mạnh mẽ bác bỏ bằng chứng mâu thuẫn để có thể duy trì sự hiểu biết toàn vẹn về thế giới.

Từ trước cho đến lúc đó, bất chấp mọi giác quan đã báo hiệu – mặc dù thực tế rằng một phần nhỏ bé nhưng ngột ngạt trong ông hiểu thứ đang nâng đỡ trọng lượng của ông – người đàn ông này tin rằng, ông biết, con trai mình vẫn còn sống.

Mẹ tôi nhận một cuộc gọi lúc 6 P.M. Bà biết đó là ai, nhưng bà không hiểu ông đang nói gì. Nhưng những gì bà nghe được đã khiến bà ra khỏi nhà ngay tức khắc.

“DƯỚI ĐÓ… BÂY GIỜ… CON… LÀM ƠN, CHÚA ƠI.”

Khi bà đến, bà thấy bố của Josh ngồi hoàn toàn bất động, lưng ông hướng về phía cái hố. Ông đang nắm cán xẻng thật chặt đến nỗi trông nó có vẻ như sẽ gãy, và ông nhìn chăm chăm về phía trước với đôi mắt trông vô hồn như mắt của một con cá mập. Ông không phản hồi với những gì mẹ tôi nói, và chỉ phản ứng khi bà cố nhẹ nhàng lấy xẻng từ tay ông.

Ông chầm chậm lê mắt nhìn mẹ tôi rồi nói, “Tôi không hiểu.” Ông nhắc đi nhắc lại như thể đã quên hết những thứ khác để nói, và mẹ tôi nghe thấy ông vẫn tiếp tục lẩm bẩm khi bước qua ông để nhìn vào cái hố.

Bà nói rằng ước gì bà đã móc mắt mình ra trước khi nhìn xuống cái hố đó, và tôi nói với bà rằng tôi biết bà sắp sửa sẽ nói gì và rằng bà không cần phải kể tiếp. Tôi nhìn gương mặt bà và nó thể hiện một vẻ tuyệt vọng mãnh liệt đến mức khiến bụng tôi co thắt lại. Tôi nhận ra rằng bà đã biết điều này trong gần mười năm và mong rằng sẽ không bao giờ phải nói với tôi. Kết quả là bà không bao giờ tìm ra cách sắp xếp các từ ngữ để diễn tả những gì bà đã thấy, và khi tôi ngồi đây, tôi cũng gặp khó khăn trong việc diễn đạt.

Josh đã chết. Mặt của cậu ấy hóp vào và méo mó một cách như thể toàn bộ sự đau khổ và tuyệt vọng của cả thế giới đã được chuyển giao cho cậu. Mùi thối rữa bốc lên từ phần mộ, và mẹ tôi đã phải bịt cả mũi và miệng để khỏi nôn. Da cậu ấy nứt nẻ, gần giống như da cá sấu, và một dòng máu chảy theo những đường nứt đã khô lại trên mặt cậu ấy sau khi đọng lại và nhuốm lên phần ván gỗ trên quanh đầu cậu. Đôi mắt nửa nhắm của cậu nhìn thẳng lên. Bà nói nói rằng nhìn có vẻ như cậu ấy đã chết chưa lâu, và vì thế, thời gian đã chưa kịp ban đến sự thoái hóa thương xót để xóa đi nỗi đau và kinh hoàng hiện đang hiện rõ trên khuôn mặt cậu ấy. Bà nói như thể cậu ấy đang dán chặt mắt nhìn bà, cái miệng mở rộng của cậu đưa ra lời cầu khẩn được giúp đỡ quá muộn màng. Tuy nhiên, không thể nhìn thấy phần còn lại của cơ thể cậu.

Có ai đó đã che nó.

Ông ta to tướng và nằm sấp mặt trên Josh, và khi tâm trí mẹ tôi cố tập trung để tiếp nhận những gì mắt bà đang cố nói cho bà biết, bà nhận ra được tầm quan trọng của cách mà ông ta nằm.

Ông ta đang ôm Josh.

Chân họ cứng đơ, nhưng quấn lại với nhau như dây leo trong một khu rừng nhiệt đới tươi tốt nào đó. Một cánh tay đặt dưới cổ Josh để quấn quanh cơ thể cậu ấy để họ có thể nằm yên hơn.

Khi mặt trời rọi tia nắng qua những tán cây, ánh sáng của nó bị phản chiếu lại bởi một thứ gì đó được đính vào áo của Josh. Mẹ tôi quỳ một chân xuống, kéo cổ áo sơ mi của bà lên mũi để có thể chắn mùi. Khi bà nhìn thấy thứ đã phản chiếu đó, chân bà không còn nghe lời bà và bà đã suýt ngã vào phần mộ.

Đó là một bức ảnh…

Đó là một bức ảnh của tôi khi còn bé.

Bà loạng choạng bước lùi lại hớp hơi và run bần bật và va phải bố của Josh vẫn đang ngồi quay lưng về phía hố. Bà đã hiểu vì sao ông đã gọi điện cho bà, nhưng không thể nói ông biết những gì bà đã giấu mọi người trong những năm qua. Gia đình của Josh chưa bao giờ biết về buổi tối tôi tỉnh dậy trong rừng. Bà biết giờ đây bà đáng lẽ nên cho họ biết, nhưng nếu bây giờ họ biết thì cũng không giúp ích được gì. Bà ngồi đó, tựa lưng lên bố của Josh. Ông lên tiếng.

“Tôi không thể cho mẹ nó biết được. Tôi không thể cho cô ấy biết rằng đứa con bé bỏng của tôi—“ lời nói của ông ngập ngừng khi ông úp gương mặt ướt đẫm của mình vào đôi bàn tay bẩn đất. “Cô ấy không thể chịu nỗi…”

Sau một lúc, ông đứng dậy, người vẫn run run và lê bước về phía phần mộ. Với một tiếng nức nở cuối cùng, ông bước xuống quan tài. Bố của Josh là một người đàn ông to lớn, nhưng không to bằng gã đàn ông trong hộp. Ông nắm lấy cổ áo của người đàn ông và kéo mạnh – như thể ông định ném hắn ra khỏi mộ chỉ bằng một chuyển động. Nhưng chiếc cổ áo bị xé toạc và cơ thể hắn đổ xuống đè lên người con trai ông.

“TÊN CHÓ ĐẺ!”

Ông nắm vai người đàn ông và nhấc hắn ra sau cho đến khi hắn ra khỏi Josh và ngồi thẳng một cách lúng túng nhưng dựa lên tường của ngôi mộ. Ông nhìn gã đàn ông rồi loạng choạng lùi lại một bước.

“Ôi Chúa ơi… ôi Chúa ơi. Không, không, không làm ơn đi mà, XIN ĐỪNG…”

Trong một chuyển tuy khó khăn nhưng mạnh mẽ, ông nâng và đẩy xác chết hoàn toàn khỏi mặt đất và cả hai cùng nghe thấy tiếng thủy tinh lăn trên gỗ. Đó là một cái chai. Ông đưa nó cho mẹ tôi.

Đó là ether.

“Ôi Josh.” Ông khóc nức nở. “Con trai của tôi… con trai bé bỏng của tôi. Tại sao lại có nhiều máu thế này?! HẮN ĐÃ LÀM GÌ CON?”

Khi mẹ tôi nhìn gã đàn ông giờ đang nằm ngửa, bà nhận ra rằng mình đang đối mặt với kẻ đã ám cuộc sống của chúng tôi gần cả một thập kỷ. Bà đã tưởng tượng hắn quá nhiều lần, luôn ác độc và luôn đáng sợ, và tiếng khóc của bố Josh dường như đã xác nhận những nỗi sợ to lớn nhất của bà. Nhưng khi bà nhìn vào gương mặt hắn, bà đã nghĩ rằng đây không giống như người bà đã hình dung – đó chỉ là một người đàn ông.

Khi bà nhìn thẳng vẻ mặt lạnh băng của hắn, nó thực sự trông rất thanh thản. Khóe môi hắn chỉ hơi nhếch lên; bà thấy hắn đang cười. Không phải một nụ cười mong đợi của một kẻ điên trong phim hay truyện kinh dị; không phải nụ cười của một con quỷ, hay nụ cười của một con yêu tinh. Đây là nụ cười mãn nguyện hoặc hài lòng. Đó là một nụ cười hạnh phúc.

Đó là một nụ cười mến thương.

Mẹ tôi nhìn xuống dưới gương mặt hắn và thấy một vế thương nặng trên cổ và da ở đó bị xé toạc. Thoạt đầu bà đã nhẹ lòng khi biết rằng máu đó không phải của Josh. Có lẽ cậu ấy đã chịu ít đau đớn hơn. Nhưng sự yên lòng này không kéo dài lâu khi bà nhận ra nó sai đến nhường nào. Bà đưa bàn tay lên miệng rồi thì thầm, gần như thể bà cảm thấy lo sợ phải nhắc cho cả thế giới biết điều gì đã xảy ra.

“Họ đã còn sống.”

Chắc là Josh đã cắn cổ người đàn ông này khi cố thoát thân, và dù hắn đã chết, Josh đã không thể dịch chuyển hắn. Tôi bắt đầu khóc khi nghĩ đến việc cậu ấy đã phải nằm đó bao lâu.

Bà lục túi của người đàn ông để tìm bất kỳ thứ gì để xác định danh tính, nhưng chỉ có thể tìm thấy một mẩu giấy. Vẽ một người đàn ông nắm tay một đứa bé trai và bên cạnh bé trai là tên viết tắt chữ cái đầu.

Tên viết tắt của tôi.

Tôi muốn nghĩ rằng bà nhớ phần đó của câu chuyện không chính xác, nhưng tôi sẽ không biết chắc được.

Mẹ tôi nhét mẩu giấy vào trong túi của mình khi bố Josh bế con ra khỏi mộ. Ông vẫn cứ lẩm bẩm rằng tóc con mình đã bị nhuộm. Đúng là thế – giờ thì nó có màu nâu sẫm, và bà nhận ra cậu ấy được cho ăn mặc thật kỳ lạ; quần áo của cậu ấy quá nhỏ. Sau khi bố Josh nhẹ nhàng đặt con xuống đất, ông nhẹ nhàng sờ lên túi quần của cậu; ông nghe thấy tiếng sột soạt. Ông cẩn thận lấy ra từ đó một mảnh giấy được gấp lại. Ông nhìn nó một cách bực bội. Lơ đãng, ông đưa nó cho mẹ tôi, nhưng bà cũng không nhận ra nó. Tôi hỏi bà nó là gì.

Bà nói rằng nó là một bản đồ, và tôi cảm thấy tim mình tan nát. Cậu ấy đang cố hoàn thành bản đồ – đó có thể là ý tưởng của cậu ấy cho quà sinh nhật của tôi. Tôi cảm thấy mình đang hy vọng một cách kỳ lạ rằng cậu đã không bị bắt cóc khi đang cố mở rộng nó – như rằng điều này bằng cách nào đó còn quan trọng trong lúc này.

Bà nghe thấy tiếng gầm gừ của bố Josh và nhìn thấy ông đang đẩy xác của gã đàn ông xuống hố lại. Ông bước lại cỗ máy, đặt tay lên một bình xăng rồi ngừng lại, quay lưng với mẹ tôi.

“Cô nên đi về.”

“Tôi rất tiếc.”

“Không phải là lỗi của cô. Tôi đã gây ra điều này.”

“Anh không thể nghĩ thế được. Không có g—“

Ông xen vào một cách thẳng thừng, gần như không có một chút cảm xúc. “Khoảng một tháng trước, một gã đàn ông đã tiếp cận tôi khi tôi đang dọn dẹp tại công trường ở khu phát triển mới cách đây một dãy phố. Gã hỏi tôi có muốn kiếm thêm tiền không, và vì vợ tôi hiện không đi làm nên tôi đã nhận lời. Gã nói rằng một số đứa trẻ đã đào rất nhiều lỗ trên đất của gã và đã đề nghị tôi 100 đô la để lấp chúng lại. Gã nói rằng trước tiên muốn chụp một số bức anh cho công ty bảo hiểm, nhưng nếu tôi quay lại sau 5 giờ chiều mai thì sẽ ổn. Tôi đã nghĩ tên này là một kẻ dở hơi vì tôi biết sắp có đợt san phẳng đất nên trước sau thì cũng có người làm điều này, nhưng vì tôi cần tiền nên tôi đã nhận việc. Tôi đã không nghĩ gã này thậm chí sẽ có 100 đô la, nhưng hắn đã đưa tiền vào tay tôi, và tôi đã hoàn thành công việc trong ngày hôm sau. Tôi đã quá kiệt sức đến nỗi thậm chí không nghĩ về nó sau khi hoàn tất. Tôi đã không nghĩ đến nó cho đến hôm nay khi tôi lôi chính gã đó ra khỏi con trai mình.”

Ông chỉ tay về phía mồ và cảm xúc của ông dâng trào và ông lại khóc nức nở.

“Hắn đã trả tôi 100 đô la để tôi chôn hắn cùng con trai tôi…”

Điều đó như thể khi nói thành tiếng đã giúp ông chấp nhận điều gì đã xảy ra, và ông quỳ sụp xuống khóc. Mẹ tôi không thể nghĩ được gì khác để nói và đứng đó, im lặng thật lâu. Cuối cùng, bà hỏi ông sẽ làm gì với Josh.

“Nơi yên nghỉ cuối cùng của con tôi sẽ không là ở đây cùng với con quái vật này.”

Khi trở lại xe, bà nhìn lại và thấy khói đen cuồn cuộn lan tỏa trên bầu trời màu hổ phách và bà hy vọng rằng bố mẹ của Josh sẽ ổn.

Tôi rời khỏi nhà mẹ mà không nói gì nhiều hơn nữa. Tôi bảo bà rằng tôi yêu bà và tôi sẽ nói chuyện với bà sớm, nhưng tôi không biết “sớm” có ý nghĩa gì với chúng tôi. Tôi lên xe và ra về.

Giờ tôi đã hiểu vì sao những sự kiện tuổi thơ của tôi đã ngừng lại từ nhiều năm trước. Là một người trưởng thành, tôi nhìn ra những mối liên kết đã mất cho một đứa trẻ có xu hướng nhìn thế giới qua những ký ức tại những thời điểm khác nhau thay vì liền mạch. Tôi nghĩ về Josh. Tôi đã rất thương cậu ấy, và cho đến tận bây giờ. Tôi cần nhớ cậu ấy hơn vì giờ tôi biết rằng mình sẽ không bao giờ được gặp lại cậu ấy, và tôi ước rằng mình đã ôm cậu ấy lần cuối tôi thấy cậu ấy. Tôi nghĩ về bố mẹ của Josh – họ đã mất mát nhiều biết bao và nó đã đến ồ ạt ra sao. Họ không biết mối liên kết của tôi đến việc này, nhưng tôi giờ không thể nhìn vào mắt họ nữa. Tôi nghĩ về Veronica. Tôi chỉ vừa làm quen với chị sau này, nhưng trong khoảng thời gian vài tuần ngắn ngủi ấy, tôi nghĩ mình đã yêu. Tôi nghĩ về mẹ. Bà đã rất nỗ lực để bảo vệ tôi và mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Tôi đã cố không nghĩ về gã đàn ông và những gì hắn đã gây ra với Josh cho hơn hai năm.

Phần lớn tôi chỉ nghĩ đến Josh. Đôi lần tôi ước rằng cậu đã không ngồi đối diện tôi ngày ấy trong trường mẫu giáo; rằng tôi chưa hề biết cảm giác có một người bạn thực sự ra sao. Đôi khi tôi muốn mơ thấy cậu giờ đang ở một nơi tốt đẹp hơn, nhưng đó chỉ là mơ, và tôi biết điều ấy. Thế giới này là một nơi tàn nhẫn và con người đã khiến nó tàn nhẫn hơn. Sẽ không có công lý cho người bạn của tôi, không có cuộc đối mặt cuối cùng, không có sự báo thù; nó đã kết thúc gần một thập kỷ đối với tất cả mọi người, trừ tôi bây giờ.

Tớ nhớ cậu, Josh à. Tớ xin lỗi vì cậu đã chọn tớ, nhưng tớ sẽ luôn trân trọng những ký ức về cậu.

Chúng ta đã từng là những nhà thám hiểm.

Chúng ta đã từng là những kẻ lang bạt.

Chúng ta đã từng là bạn của nhau.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *