Bạn gái tôi Janice là một trong những người ăn chay đó. Hay phán xét, tự cho mình là đúng và thích tranh luận. Đừng hiểu lầm tôi, tôi đã từng gặp nhiều người ăn chay tử tế, nhưng Janice, cô ấy không phải là một trong số họ. Không ai trong chúng tôi trong căn hộ ăn theo chế độ ăn vặt ‘tiêu chuẩn’ – bản thân tôi chủ yếu ăn toàn thực phẩm nguyên chất và Joel là người có chế độ ăn chay ovo nhưng cả hai chúng tôi đều để những người khác ăn theo ý họ muốn. Janice thì không.
“Có mủ trong hộp sữa đó, Chloe.”
“Không Janice, làm gì có.”
“Có – nó là sự thật.”
“Nó không phải là sự thật, và nếu CÓ đi nữa, thì nó cũng đã được tiệt trùng.”
“Joey, đến bao giờ thì cậu mới thực sự hoàn toàn không ăn thú vật nữa vậy? Thà vậy cậu nên ăn bít tết cho rồi.”
“Biến đi, Janice.”
Bạn hiểu rồi đấy – cô ấy là một cơn ác mộng. Cô ấy thường bỏ đồ ra khỏi tủ lạnh chung, dù tên của CHÚNG TÔI đều được ghi trên chúng. Chúng tôi mỗi người có một ngăn, và thức ăn của cô ấy ở trên cùng để không bị vấy bẩn, nhưng cũng không thành vấn đề. Đối với Janice, sự hiện diện của thịt, hoặc thậm chí thức ăn gần giống thịt đều là vấn đề.
Joel và tôi đều có tủ lạnh nhỏ riêng trong phòng của từng người nhưng điều ấy không ngăn cản được cô ấy khi cô đi viễn chinh.
Cô ấy thậm chí còn bỏ đôi giày Suede (da lộn) của tôi, vốn rất rẻ, và gọi chúng là ‘tàn nhẫn, vô nhân đạo.’ Đó không chỉ là chủ nghĩa thuần chay độc hại – Janice nói chung là hay ganh tị và nhỏ nhen. Cô ấy rất cáu kỉnh với bạn gái của Joel đến nỗi cậu ấy phải đến chỗ cô ấy vì cô ấy từ chối đến chỗ chúng tôi. Và bây giờ cậu ấy gần giống như chuyển đến sống ở đó vậy.
Đối với tôi, giọt nước làm tràn ly chính là khi cô ấy ‘vô tình’ để con mèo nhà của tôi, Socks, chạy ra ngoài. Cô ấy luôn oanh oảnh việc thú nuôi là những ‘nô lệ dạng thú’ trong nhiều tháng nay sau khi cô ấy dọn vào sống cùng thế nên tôi chắc chắn đấy không phải là vô tình.
Vụ cãi nhau ấy rất hoành tráng. Tôi thú nhận mình đã mất bình tĩnh – chà, nó là nói giảm rồi đấy. Có lẽ là từ những ức chế dồn nén từ những trò ruồi nhảm nhí đó trong nhiều tháng. Lỗi của tôi là tôi đã xô – việc cô ấy đập đầu vào kệ lò sưởi là vô tình thật.
Nhìn lại thì, điều tôi đáng lẽ nên làm lúc bấy giờ là gọi 911. Nhưng tôi đã không. Tôi đã đi tìm con mèo của tôi.
Tôi đã đi nhiều giờ – khi chúng tôi (phải, tôi tìm thấy nó) trở về, Janice lạnh cứng. Tôi không biết phải làm gì. Đó là vô ý và bây giờ trong phòng khách có một xác chết. Ngẫm nghĩ lại, có thể việc cắt nhỏ cô ấy ra thành nhiều mảnh, (tôi có một cái máy cưa gỗ cho thú tiêu khiển, và nó rất linh hoạt), và điều ấy có thể là phản ứng thái quá do hoảng loạn.
Chỉ là tôi không muốn để lại bằng chứng. Chỉ bây giờ tôi còn vài phần của xác chết trong phòng khách và không hiểu sao điều đó còn tồi tệ hơn. Tôi có thể đặt đầu cô ấy vào hộp đựng mũ của mình và vứt bỏ nó sau, nhưng phần còn lại…
Tôi chợt nhận ra rằng cô ấy phù hợp với lối sống ăn kiêng của tôi. Rốt cuộc, cô ấy chỉ ăn thực phẩm hữu cơ và cỏ, thậm chí cả Socks cũng có thể tham gia.
Thật đáng ngạc nhiên, cô ấy không đắng cay như tôi nghĩ.