“Chấp nhận những điều mà số phận đã gắn kết với bạn, và yêu thương những người mà số phận đã đưa đến bạn, nhưng hãy làm thế bằng cả trái tim mình.” – Marcus Aurelius.
Một túp lều nhỏ được dựng lên trên đường chợ chính với biển hiệu “Tạo số phận của riêng bạn” bằng những viết chữ lười biếng như gà cào. Tôi chưa bao giờ được đọc chỉ tay, hay để tương lai mình được đọc qua một quả cầu pha lê nhưng trong khoảnh khắc ấy tôi đã mở lòng cho bất cứ điều gì. Tôi tiến đến bên túp lều ấy, một mùi hương cỏ nồng trong không khí và xông vào mũi tôi, mùi hương ấy nồng nặc đến mức đầu tôi cảm thấy choáng váng và nó trở nên nặng hơn khi tôi bước vào trong. Bên trong túp lều ấy tối và có những lồng đèn nến đặc biệt, nhiều loại thảo dược và thực vật treo lủng lẳng từ khung sườn của nó, một cái bàn ở giữa phòng được trang trí bởi những cái răng nhỏ, dao găm nhiều màu sắc và một cốc bạc khảm ngọc.
“Xin chào, Charlie.” Một người phụ nữ với giọng Nga nặng trịch chào mừng tôi, bà ta đang mặc một bộ áo choàng màu tím, chiếc mũ trùm của bà kết thúc ở đầu mũi bà nhưng khi bà nhìn lên, tôi có thể thoáng nhìn thấy được đôi mắt hổ phách long lanh, một hiệu ứng đẹp khiến cho trải nghiệm ấy trở nên hoàn hảo hơn. Tôi mỉm cười lại, tôi vẫn còn đang mặc đồng phục công việc có đính thẻ tên của mình, tôi thắc mắc liệu bà đã tưởng rằng tôi đã quên mất chi tiết ấy và sẽ ngạc nhiên vì khả năng ngoại cảm của mình.
“Xin chào…” tôi trả lời nhẹ, tôi không tìm thấy tên bà ta được ghi ở bất kỳ đâu.
“Mẹ Mihaela.” Bà ta tự giới thiệu mình rồi đưa bàn tay xương xẩu của bà chỉ lên chiếc ghế đang ở cách tôi vài bước, “Hãy ngồi xuống, và cùng nhau trò chuyện nào.” Tôi làm theo yêu cầu của bà ta và ngồi lên chiếc ghế đệm, đầu tôi vẫn còn xây xẩm bởi mùi hương nồng nặc, “Hãy cho ta biết vấn đề của con,” bà thúc giục, nếu bà không rùng rợn đến thế, có lẽ tôi sẽ cảm nhận được cảm giác khi trò chuyện với một người mẹ với bà.
Tôi không thuộc mẫu người thích chia sẻ quá nhiều nhưng miệng tôi đã nói không ngừng, tôi chia sẻ về tuổi thơ và cuộc sống hiện tại của mình, cách mà Danielle không còn hấp dẫn tôi nữa, cách mà tôi có thể cảm nhận được cuộc hôn nhân của chúng tôi đang trượt mất khỏi tầm tay, tôi thậm chí đã bày tỏ suy nghĩ đến việc ngoại tình.
Mẹ Mihaela thận trọng lắng nghe từng lời nói của tôi và suy ngẫm một hồi, tay bà đan vào nhau.
“Con muốn điều gì nhất?” Bà hỏi. Hình ảnh một cô gái tóc đen mà tôi nhìn thấy vài ngày trước xuất hiện trong tâm trí tôi và tôi đã cố để nghĩ ra một câu trả lời nào đó khác với mà không phải là “Một người tình mới?” Bà ta đã hỏi liệu bà có thể đọc suy nghĩ tôi, và tôi đã gật đầu đồng ý, tôi đã không thể nhận ra mối quan hệ giữa tôi và Danielle đã trở nên bệnh hoạn đến nhường nào. Mẹ Mihaele nâng một dao găm nhỏ từ mặt bàn lên và giữ nó cẩn thận trong lòng bàn tay, tôi bối rối theo dõi khi bà đưa bàn tay phải của mình ra.
“Nó sẽ tốn bao nhiêu?” Tôi hỏi khi cố nuốt một ngụm nước miếng.
“Không có gì là con không thể trả.” Bà thủ thỉ. Tôi đưa tay đặt lên bàn tay của bà, rồi bà xoay ngược lại để bàn tay tôi giờ đang ngửa lên, lưỡi dao mát rượi chạy dọc đường chỉ tay nhỏ bắt nguồn từ phía dưới ngón tay giữa của tôi và kết thúc tại cổ tay tôi. “Đây sẽ là chỉ tay số mệnh của con.” Bà bình luận, áp lực mũi dao càng tăng sau từng cái vuốt ve cho đến khi nó đâm qua da tôi, tôi đã giật bàn tay lại, một vũng máu nhỏ rơi lên mặt bàn và Mẹ Mihaele rít lên vì khó chịu.
“Cái quái gì vậy?!” Tôi thốt lên, đôi mắt tôi tập trung lên đường cắt giờ đang ở trên tay tôi.
“Kẻ ngốc!” Mẹ Mihaela giật bàn tay tôi lại với sức lực phi thường và giữ nó ở phía trên chiếc cốc bạc, từng tiếng vang lên từ trong nó khi từng giọt máu rơi vào. Và sau bảy giọt máu, bà đóng những ngón tay tôi lại để chúng có thể lấp kín bàn tay của tôi. Tôi đã mong chờ máu sẽ tiếp tục nhiễu xuống cổ tay tôi nhưng khi cơn đau rát dần tan biến bà đã mở nó lại và vết thương kia đã không còn. Tôi không thốt nên lời, nhưng rồi một cơn đau bắt đầu bùng lên trong đầu tôi.
Mẹ Mihaela đã nghiền một răng nanh nhỏ thành bột, thêm vào một số thảo mộc đang được treo ở phía trên, và ngay sau đó, máu trong cốc đã rít lên như dầu đang sôi, tôi tiếp tục nhìn bà lẩm bẩm một số từ ngữ ngoại quốc và rồi đẩy cốc bạc về phía tôi.
“Uống đi.” Bà ra lệnh. Tôi đã muốn từ chối nhưng khi tôi càng nghĩ về việc mình không muốn uống nó, đầu tôi càng trở nên đau hơn. Khi không còn chịu được, tôi đã nuốt dung dịch ấy và nó trượt thẳng vào trong cổ họng tôi, để lại một vết lạnh ở sau nó, cảm giác ấy gắt buốt đến nỗi tôi phải nhắm nghiền mắt mình lại.
Tôi mở mắt mình lại và nhận ra mình đang đứng giữa con đường chợ tấp nập ban nãy, không còn túp lều, chỉ còn một lời thì thầm để chứng minh rằng tôi vẫn còn sáng suốt.
“Hai ngày.”
—
Khi tôi trở về nhà, Danielle đang nằm trườn trên ghế đệm, với lớp trang điểm nhem nhúa và tóc búi cao, cô ấy lại uống say trong ngày nghỉ phép của mình.
“Rượu không, cưng?” Cô lèm bèm, nâng ly về hướng của tôi, tôi lắc đầu rồi bắt đầu mở túi đi chợ mà cô đã nhờ tôi ghé lấy trên đường về nhà. Khi vừa cất xong bó súp lơ trắng vào tủ, cô ấy bước đến phía sau và choàng tay ôm lấy tôi, tôi có thể cảm nhận được gương mặt cô đang áp lên lưng mình và suy nghĩ duy nhất trong tôi lúc đấy chính là áo tôi đang bị lớp trang điểm của cô làm bẩn.
Chuyện gì sẽ xảy ra trong hai ngày?
Tôi nuốt cơn giận mình xuống và để lộ một nụ cười tươi giả tạo, cố làm ra vẻ hạnh phúc chính là mục tiêu của tôi trong hai ngày sắp tới, nhưng nếu không có gì xảy ra, thì tôi sẽ đưa đơn ly dị.
“Về ly rượu ấy…”
—
Bởi một phép nhiệm màu nào đấy, mối quan hệ của chúng tôi dần trở nên tốt hơn, Danielle lại bắt đầu chăm sóc bản thân mình hơn và thậm chí còn nấu những bữa sáng, mọi thứ lại trở về giống như năm đầu tiên chúng tôi sống cùng nhau. Hôm nay, tôi đã mua hoa từ tiệm bán hoa gần nhà. Ngày hôm qua là một ngày tuyệt vời, dù chúng tôi đã chỉ xem phim, trò chuyện và nấu nướng. Tôi không thể kìm nén được niềm hạnh phúc đang dâng trào trong tôi bởi sự khác biệt trong mối quan hệ của chúng tôi bây giờ và nó của hai ngày trước.
Tôi đã chọn một bó hoa hồng và hướng dương, những loại hoa yêu thích của cô ấy, dù trông chúng không hợp nhãn như những bó hoa truyền thống, ý tưởng được thấy cô ấy trở nên phấn khởi bởi chúng đã khiến lòng tôi bay bổng đến nỗi tôi đã nhảy nhót trên đường về. Khi tôi mở cửa, Danielle đã không ở nhà, chiếc ghế đệm thường ngày quen thuộc giờ đang trống, nhưng điện thoại của cô vẫn còn ở trên bệ bếp.
“Dani?” Tôi gọi lớn, cởi giày mình ra rồi bắt đầu bước vào nhà, “Dani?”
“Trong phòng ngủ!” Cô ấy trả lời. Tôi tiến đến phòng ngủ và mở cửa, tôi đã mong đợi một kiểu ngạc nhiên gợi cảm nào đó như nhiều năm trước nhưng thay vào đó, tôi thấy người bạn đời của mình đang nhồi nhét quần áo vào trong một vali. Tôi đứng đó một lúc trong sự bàng hoàng.
“Em đang làm gì vậy?” Tôi hỏi.
“Cha em phải nhập viện, em phải về Nam, em nghĩ sẽ mất khoản một tuần.” Cô ấy trả lời trong sự hối hả. Gerald, cha của Danielle, rất ghét tôi, theo kiểu tôi đã cảm thấy nhẹ nhõm khi cô không định bảo tôi đi cùng, tôi không thể tưởng tượng cách nào khác tệ hơn để dành thời gian của mình.
“Chết tiệt… gửi lời hỏi thăm hộ anh.” Tôi thì thầm, “Anh-ờ… có mua cho em thứ này. Nhưng chắc phải chăm sóc chúng để chờ đến khi em quay về.” Danielle nhìn lên tôi cho lần đầu tiên từ khi tôi thấy cô trong phòng ngủ, đôi mắt xanh biếc của cô nhìn vào đóa hoa và càng trở nên long lanh hơn vì sự hạnh phúc.
“Ôi, anh yêu, chúng thật đẹp!” Cô ấy thủ thỉ, “Đúng rồi, nếu anh có thể. Nếu không thì anh có thể mua thêm cho em sau cũng được.” Cô gần như đang hát khi nói thế.
“Thế khi nào em rời khỏi nhà? Chúng ta có thể cùng ă-“
“Ngay sau khi em thu xếp hành lý xong. Em rất tiếc.”
Danielle đã vội vã bước ra ngoài khi tôi đang nấu thịt gà cho bữa tối, cô ấy đã chỉ dành đủ thời gian cho một nụ hôn và trước khi tôi kịp nhận ra, cô đã gần đến cửa.
“Gọi cho anh biết khi em đến nơi nhé.”
Đêm ấy là một đêm cô đơn, tôi ăn cơm và thịt gà cho bữa tối. Tôi bật lên một bộ phim nào đó mà tôi đã không quan tâm và ngồi xuống. Khi tôi chỉ vừa kịp ngồi xuống thoải mái thì bụng tôi bắt đầu cảm thấy lùng bùng và dần trở nên đau hơn. Tôi đã ngồi đấy rất lâu cho đến khi cảm nhận được một dòng chất lỏng nóng tột độ đang trào dâng lên đến cuống họng mình. Nóng rát đến mức như có thể làm mọi thứ tan chảy, mật đỏ phun trào vào bồn vệ sinh khi tôi nôn mửa. Tôi có nấu món gà sai chỗ nào sao?
Tôi ngồi trong toilet và nôn khan một cách không thể kiểm soát, tôi muốn điều ấy dừng lại nhưng cảm giác có một thứ gì đó mắc kẹt trong cuống họng tôi không nguôi đi. Thứ ấy dần đến miệng tôi sau từng nỗ lực cố nôn nó ra. Cuối cùng, một chiếc hộp thiếc nhỏ rơi ra từ khỏi miệng tôi và xuống vũng chất lỏng màu đỏ bên dưới. Một ít hỗn hợp nước đỏ đã bắn lên mặt tôi từ trong bồn cầu, nhưng tôi đã quá kiệt sức để quan tâm.
Tôi tựa đầu lên cánh tay đang nằm trên thành bồn cầu, thông thường đối với tôi, điều ấy là rất kinh tởm nhưng lúc này đây cảm giác như đang ở thiên đường. Sau sự việc ấy, tôi không thể kìm được và đã thốt ra một tiếng thút thít. Sau cùng, tôi tự trấn an mình rồi nhìn vào mớ dung dịch ở bên cạnh mình. Tôi đã không kịp nhìn thấy thứ gì bay ra khỏi miệng mình nhưng tôi chắc nó đủ nghiêm trọng để tôi mang nó đến cho bác sĩ để kiểm tra. Tôi thở một hơi dài rồi đưa bàn tay mình xuống vũng nước màu đỏ thẫm. Nước vẫn còn ấm, nếu tôi còn lại gì trong bụng mình thì chắc là nó cũng đã được đưa ra ngoài này. Bàn tay tôi quờ quạng tìm kiếm, cho đến khi nó chạm được một vật cứng và phát ra một tiếng ‘cạch’ khi nó va vào bồn cầu, sau vài giây mù quáng tìm kiếm, tôi đã lấy được nó ra.
Trong tay tôi, là một chiếc hộp cá ngừ bằng thiếc nhỏ nhưng có chiều cao cỡ như hộp cá mòi. Trên nó có một nhãn dán màu cam sáng. Khi tôi nhìn rõ hơn, toàn bộ nội dung trong nhãn đều được viết bằng tiếng Nga. Phía bên trái của nó, là hình ảnh của một cô gái, thực chất, nó là hình ảnh của cùng cô gái tóc đen mà tôi đã thấy tuần trước, chẳng phải cô ấy đang bị mất tích? Vì sao hình ảnh một cô gái mất tích lại có trên hộp này? Có một cái tên bên dưới nó, ‘Freya’ cùng với những chữ số ’27’, ‘157’ và ‘53’. Sau khi rửa hộp bằng nước tôi quyết định nghiên cứu thêm về nó bằng ứng dụng Google dịch trên điện thoại của mình nhưng đã gặp khó khăn để tìm đúng ý nghĩa của nội dung trên hình. Khi tôi đặt nó dưới camera điện thoại, ‘Định Mệnh Có Hạn’ cùng với những dòng chữ mà tôi đoán chính là hướng dẫn có nhắc gì đó về nước lạnh, nhưng đó là tất cả tôi có thể hiểu được.
Tôi càng tò mò hơn khi mang hộp vào bếp, tôi kéo nắp hộp ra và thấy một cái USB nhỏ đang nổi trên một dung dịch màu cam. Tôi lấy USB ấy ra và đổ dung dịch ấy vào trong nước lạnh. Không có gì cả. Không có phản ứng, cũng không thay đổi màu sắc, hoàn toàn không có gì xảy ra. Thứ duy nhất xuất hiện lấp đầy căn phòng chính là mùi cỏ quen thuộc, ngửi có vẻ không ăn được nên tôi đã bỏ mặc nó. Cơ thể mệt nhoài của tôi đã để công việc dọn dẹp lại cho tôi của tương lai.
Danielle đã không mang theo laptop làm việc của cô, dù nó là một sơ suất hay công việc chính thực sự đã cho cô được nghỉ phép, tôi không biết, nhưng tôi đã nhân cơ hội để cắm ổ USB vào máy. Máy tính đã mất một lúc để quét USB và sau đó hiện ra tên của nó, cùng tên với hộp thiếc. Bên trong USB là một thư mục duy nhất bao gồm một tập tin MP4 và một tập tin ghi chú có tên ‘Tiếng Anh’. Đoạn video cho thấy một ai đó đang làm những gì tôi đã thực hiện, ngoại trừ xô nước lạnh, họ nói tiếng Nga, cũng không thành vấn đề vì đã có bản dịch tiếng Anh.
Người đàn ông trong đoạn ghi hình chờ ba mươi phút và sau đó, dung dịch ấy biến thành một cô gái, cách diễn xuất và biểu cảm khiến tôi phát mệt vì nó có phần hơi quá, và chất lượng video thì có vẻ mới nhưng lại có những hiệu ứng của thiết bị quay phim cũ, dù là nó đang được quay bằng gì. Đoạn video ấy cho thấy hạn sử dụng được ghi ở phía trong của mắt cá chân trái của cô gái ấy, một hình xăm đầy cá tính. Sau khi tôi xem xong đoạn video kỳ lạ ấy, một tập tin mp4 khác xuất hiện, lần này, nó có tên ‘Freya’. Tôi đã không xem nó ngay, tôi đã bối rối và thắc mắc liệu đây chỉ là một chiêu trò quảng cáo ranh mãnh cho một bộ phim nào đó, nhưng rồi tôi chợt nhớ đến chiếc hộp thiếc đã theo nghĩa đen bò ra khỏi từ bụng mình. Tôi đã đọc ghi chú trước, bởi tôi vẫn chưa sẵn sàng để xem đoạn video ấy, trong ghi chú nói rằng người được tạo ra sẽ có ký ức là bạn đời của bạn. Điều ấy là quá nhiều đối với tôi.
Tôi đã nghĩ Mẹ Mihaela là người đã hóa phép hàn gắn mối quan hệ giữa tôi và Danielle, nhưng khi nhìn lại tình huống đang xảy ra, có lẽ sự thay đổi trong cách hành xử của tôi mới chính là nguyên nhân đưa chúng tôi lại gần nhau, tuy nhiên, giờ đây tôi phải xử lý chuyện này dù nó là gì, trước khi Danielle trở về.
Tôi nhấp vào tập tin mp4 mới, lần này là tiếng Anh. Nó là một đoạn phim tài liệu ngắn về Freya và cuộc đời cô. Freya được sinh ở vùng quê, cha cô là chủ một quán rượu còn mẹ cô làm việc ở một tiệm bánh, Freya là một người chủ thành đạt của một công ty thiết kế đồ họa và làm việc tại gia. Nó liệt kê một số thứ Freya thích, như bánh nướng vì chúng làm cô nhớ đến mẹ mình. Cô còn rất thích xem phim khi chúng được công chiếu. Đoạn video ấy rất ấn tượng nhưng tôi không thể ngừng cảm thấy như một kẻ biến thái, nếu đây thật sự là giả, nếu đây nghĩ mình có thể chịu được cảnh phải nhìn lên đôi mắt cô nếu tôi gặp lại cô lần nữa.
Phần cuối của đoạn video thật kỳ lạ, tôi đã nghĩ rằng nó đã kết thúc khi màn hình tắt đen và nhạc dừng lại, nhưng sao một vài giây thì âm thanh lại tiếp tục phát ra.
“Con muốn điều gì nhất?” Giọng của Mẹ Mihaela vang vọng.
“Con muốn công ty của con có thể phát triển.”
Và rồi nó kết thúc.
“Chalie.” Một giọng nói gọi tên tôi, tôi quay ngoắc đầu lại, với mong đợi mình sẽ gặp Danielle, nhưng Freya đã đứng đó. Tôi gần như hốt hoảng, tôi đã suýt phải nhảy ra khỏi ghế và yêu cầu cô ấy rời khỏi nhà mình nhưng rồi lại nhớ về đoạn video, cô ấy có một thời hạn, tôi chỉ cần kiểm tra nó thôi. Freya đứng trong nhà bếp, tóc cô ướt và cơ thể đang choàng khăn tắm của Danielle, một cảm giác tội lỗi giật bắn khắp cơ thể tôi. “Anh không nghe thấy em à?” Cô bắt đầu tiến đến gần hơn và tôi đóng laptop lại rồi tháo USB ra, đưa nó vào trong túi mình. “Nếu anh cần mượn máy tính của em thì chỉ việc hỏi, đôi khi em có một vài công việc chưa lưu lại, thế thôi.” Cô mỉm cười. Freya tiến ra phía sau tôi và nhẹ nhàng choàng tay qua cổ tôi. Cô áp gò má mềm mại của cô lên mặt tôi và tôi có thể cảm nhận được nụ cười của cô, mùi hương của cô ấy thật tuyệt vời.
“À… được rồi. Anh xin lỗi.” Tôi nói. Freya hít một hơi thật sau và tôi cảm nhận được cô đang ôm chặt tôi hơn.
“Anh dạo này sốt à?” Cô hỏi, trong lúc buông tay khỏi tôi.
“Ừm. Anh nghĩ mình đã nấu gà hơi quá.”
“Đó là lý do vì sao em bảo anh để em nấu.” Cô ấy mắng.
Buổi tối hôm ấy thật lạ. Freya đi vào phòng ngủ và trở ra sau khi lau khô người và trong bộ áo ngủ của Danielle. Freya trông thật lộng lẫy, cô ấy có tất cả mọi thứ tôi muốn ở một người phụ nữ. Nếu đoạn video kia là đúng, chính xác thì công không có thật. Nhưng, nó có là sai khi tận hưởng sự bầu bạn này?
Chúng tôi dành cả buổi tối ngồi cạnh nhau, để xem một bộ phim mà cô ấy chọn và rồi chúng tôi cùng nhau đi ngủ. Tôi phải nói thật, tôi đã thật sự cảm thấy có lỗi khi Freya vùi mình vào tôi, nhưng đã rất lâu rồi từ khi Danielle và tôi ôm nhau khi ngủ.
Khi tỉnh dậy vào buổi sáng, tôi đã mất một lúc để có thể tập trung, đồng hồ báo thức đã khiến tôi mất phương hướng và cảm giác mất cảnh giác khi Freya đang nằm trên giường càng khiến tôi bối rối hơn. Tôi đã suýt quát và đuổi cô ra khỏi nhà nhưng những ký ức về chiếc hộp thiếc và ổ USB nhanh chóng cứu nguy tôi.
Freya duỗi người và xoay người lại về phía tôi, mái tóc rối bù của cô vì ngủ và đôi mắt nửa mở vẫn còn chưa tỉnh táo.
“Chúng ta có thể nằm đây thêm một lúc không?” Cô hỏi, và tựa đầu lên ngực tôi và tôi không thể không choàng tay quanh cô, “chỉ năm phút thôi.”
Năm phút ấy trở thành nửa tiếng và đồng hồ báo thức của tôi lại reo lên, báo hiệu tôi chỉ còn mười lăm phút để chuẩn bị. Tôi vội vàng tắm, không còn nhiều thời gian để làm gì nhiều và phải đi làm khi chưa ăn sáng và đầu tóc ướt sũng.
Khi đến chỗ làm, sếp của tôi, James, bảo rằng tôi phải chờ ở phía sau vì tôi không được phép gặp khách với đầu tóc còn ướt nhèm, và thay vào đó làm công việc đặt hàng. James hẵn đã muốn tôi ở sau cửa hiệu vì tôi đã dành gần hơn bốn tiếng cho đến khi anh gọi tên tôi trong radio.
“Charlie,” anh ta gọi, “Có ai đó đến cần gặp anh.”
Khi tôi bước ra trước, tôi thấy Freya cùng với một gói đồ, cô ấy chạy thật nhanh khi thấy tôi và ôm chầm lấy tôi, thay vào đó, tôi kéo cô sang một bên và cô đã dành cho tôi một ánh mắt đầy lo lắng.
“Em đang làm gì ở đây vậy?” Tôi hỏi cô ấy, cô ấy càng cau mày hơn sau khi nghe câu hỏi ấy.
“Anh đã đi vội vàng nên không kịp mang theo bữa trưa nên em nghĩ em có thể mang nó đến…” cô đưa cái túi ra và tôi nhìn vào nó, có lẽ cô đã nấu cho tôi một món nào đó và mùi của nó thật tuyệt.
“Em đã quên chuẩn bị cho anh tối qua, nên sáng nay em đã nấu cái này cho anh.”
Tôi nhìn Freya và trao cho cô một nụ cười đầy lòng biết ơn. “Cám ơn em, anh quên bẵng đi mất.”
Freya kiểm tra đồng hồ của mình rồi lại nhìn tôi, “Em phải về làm việc tiếp. Gặp lại anh ở nhà nhé.” Cô hôn nhẹ lên mặt tôi và đi khuất ra khỏi cửa.
Trong giờ ăn của tôi, tôi đã nhận ra rằng mình đã quên mất điện thoại, thực chất, tôi đã không kiểm tra nó cả đêm. Tôi đã nguyền rủa bản thân và may mắn thay tôi vẫn còn có thể sử dụng điện thoại của công ty để gọi cho Danielle.
“A lô?” Danielle nghe máy.
“Em yêu… anh xin lỗi, anh đã phải…”
“Charlie? Ôi chúa ơi! Anh- anh làm em lo lắng quá. Em đã gọi anh chắc gần năm mươi lần rồi!” vừa lo lắng vừa giận, cô nói.
“Anh biết, anh biết. Em có đến nơi an toàn không?”
“Rồi, giờ em đang ở bệnh việc nên em không thể nó-“ Danielle bắt đầu nói khi tôi nghe một giọng nói ở phía xa “Anh ơi, bác sĩ đến rồi. Em phải cúp máy đây.”
Cả ngày hôm ấy không có khá nổi bật và tôi phải nói thật rằng đã khá hào hứng khi gặp lại Freya. Khi tôi về đến nhà, cô đã bận rộn nấu ăn nên tôi đã bước đến ghế sofa và lấy kiểm tra điện thoại mình đang bị kẹt giữa khe đệm ghế. Danielle đã không nói dối, đúng là tôi đã có bốn mươi bảy cuộc gọi nhỡ và bảy tin nhắn. Chết tiệt.
“Ngày của anh sao rồi, anh yêu?” Freya hỏi, “James vẫn là một tên xấu tính chứ nhỉ?” Điều ấy đã khiến tôi ngạc nhiên vì cô ấy biết thế, tôi nghĩ nó hẵn chỉ là ký ức sai lệch hay gì đấy.
“Không, anh ta thực ra cũng đối xử khá tốt với anh, anh ta điều anh về khu đặt hàng nhưng thực chất anh cũng không mấy thích tiếp khách cho lắm.”
Freya đã nấu món Tôm và Món Mì Sợi Ý cùng với ngải giấm, một món mới đối với tôi. Nó là một sự thay đổi khá tốt so với tự nấu thức ăn của mình. Danielle không phải là một người thích nấu nướng và chúng tôi thường ăn món đông lạnh có sẵn ở nhà hay những món mua về từ nhà hàng. Có một thứ gì đó về việc ăn những món tự nấu làm tôi rất hạnh phúc.
Freya dần trở nên đụng chạm nhiều hơn, trong lúc xem phim cùng nhau, cô đã cố hôn tôi một vài lần và mặc cho bản thân có muốn đến đâu, tôi không thể cho phép mình làm thế.
“Em có làm gì sai à?” cô hỏi, giọng cô có một chút buồn rầu.
“Không- không anh chỉ là… không chắc mình có đang bị bệnh và sợ sẽ lây cho em.” Tôi trấn an cô.
Trong khoảng thời gian nhiều ngày tiếp theo, tôi dần quên mất về chiếc hộp thiếc, về Danielle và thậm chí cả ổ USB kia. Tôi sống trong một thực tại nơi Freya là người bạn đời của tôi, và phải nói thật, tôi đã yêu cô. Chúng tôi dành nhiều thời gian để trò chuyện, khả năng đưa ra và giữ những chủ đề trò chuyện hào hứng đã khiến tôi tôn thờ người phụ nữ ấy. Một buổi tối, khi đang cùng xem bóng bầu dục, tôi đã xoa bóp chân cho cô, một biểu hiện yêu thương, một hành động mà tôi thường làm cho…
Danielle có còn quan trọng nữa hay không?
Freya thật sự đã bị cuốn hút bởi trận đấu và tôi thoáng nhìn vào bàn chân cô. Trên mắt cá cô là một hình xăm, tôi đã phải chú ý một lúc vì thiếu sáng nhưng đã có thể đọc được những con số 19052021, ngày mười chín tháng năm. Nó có phải là thời hạn của cô? Thế là chỉ còn hai ngày nữa thôi?
Tôi không muốn Freya phải rời đi. Tôi cuối cũng đã tìm ra được tri kỉ của mình, tôi cần cô ở lại.
“Anh có ổn không, anh yêu?” Cô hỏi.
Cô rõ ràng đã nhận ra tình hình.
“Em sẽ hết hạn trong hai ngày,” tôi thì thầm, Freya ngạc nhiên bởi điều này. “Ngày tháng ấy có nghĩa gì?” khi tôi chỉ lên hình xăm trên mắt cá cô và cô nhìn vào nó, rồi cau mày trong bối rối.
“Charlie, anh đang nói gì thế? Ở đây đâu có gì?”
“Không.” Tôi cãi. “Nó ở ngay đây, hình xăm đang ở ngay đây.” Tôi tiếp tục chỉ vào vị trí của hình xăm trên mắt cá chân của cô.
“Người duy nhất có hình xăm trên mắt cá chân chính là anh, Charles. Ngừng đùa với em đi nào.” Cô cười.
Tôi có hình xăm á?
“Hình xăm của anh có nội dung ra sao?” Tôi hỏi một cách gấp gáp.
“E- em không biết… em đã chưa có dịp nhìn nó,” tôi đã hối thúc Freya nhìn lại, và cô đã nhìn nó một lúc rồi nói, “Nó chỉ nói là ‘Của Mẹ’. và rồi ‘Chưa Ấn Định’. Nó có nghĩa là gì?”
“Anh không biết…” tôi muốn đào sâu hơn vào chủ đề này, liệu Freya có biết cô được sinh ra từ một chiếc hộp thiếc?
“Anh đang rất lạ.”
—
Biết rằng Freya chỉ còn hai ngày, nên tôi đã quyết định làm cho cô cảm thấy đặc biệt. Tôi đi đến một tiệm bánh người Hoa và mua những bánh ngọt mà họ gợi ý, tôi còn mua một bó hoa, lần này, là một bó hoa kiểu truyền thống.
Nó thật lạ. Tôi đã sẵn sàng cho khi tỉnh dậy và biết được rằng mọi thứ chỉ là một giấc mơ, nhưng khi từng khoảnh khắc trôi qua, tôi không thể ngừng hy vọng rằng nó sẽ không như thế.
Khi tôi về đến nhà, Freya đang đứng đó, máy tính đã bị đập nát trên sàn nhà và tôi nhận ra ổ USB ấy đang được cắm vào nó, quần ngủ của tôi đang nằm trên bệ bếp.
“Freya?” tôi gọi, căn phòng giờ đây đang được lấp đầy bởi những hơi thở hoảng loạn của cô, “Freya? Em có sao không?”
“Tại sao anh không nói em biết…” cô gào lên, tôi thoáng thấy đôi mắt đẫm lệ ở phía sau mái tóc của cô “Anh…” Cô run rẩy hít một hơi sâu rồi ngã khụyu xuống sàn, đầu gối chạm vào những mảnh nhựa vụn những cô đã không phản ứng. “Anh đã làm điều này phải không? Tại sao anh lại giao kèo với bà ta?” Cô hỏi.
“Hả?”
“Em nhớ rồi. Em đã có một thỏa thuận với Mẹ Mihaela. Đó là nguyên do vì sao công việc làm ăn của em thuận lợi đến thế…” cô bắt đầu nói, “Em đã không nhận ra được đây chính là cái giá của nó.”
“Chờ đã. Đây chính là cái giá của thỏa thuận?” Tôi bước đến gần hơn, những mảnh nhựa laptop gãy lộp rộp dưới giày tôi, “Ý em là anh sẽ trở thành giống như em?”
“Điều này xảy ra từ trước,” cô lẩm bẩm, “em đã từng làm điều này với một người khác.” Freya lồm cồm đứng dậy và chạy vào bếp. Cô kéo ra một cây dao lớn, trông như vừa được mài sắc. Cô giữ mũi dao lên ngực mình, nơi tôi đoán là vị trí của tim cô nhưng mỗi khi cô giật tay để cố, cô không thể đâm vào. Freya thốt ra một tiếng la đau khổ “Em không thể làm thế. Bà ta không cho phép em làm thế.” Cô khóc lớn, “Charlie. Xin anh. Em không muốn làm điều này lần nữa. Em phát bệnh vì phải sống như thế.” Cô cầu xin tôi. Freya bước đến bên tôi và làm đổ bánh ngọt và hoa lên sàn nhà, rồi ép cán dao lên bàn tay tôi và đưa ngực mình đến mũi dao, “Charlie, nếu anh yêu em. Nếu anh thực sự xem em là một con người, thì anh cần phải làm điều này. Em đã trải qua cuộc sống như thế quá nhiều lần. Em không thể cứ tiếp tục sống như thế. Em không muốn quay lại vào trong kho,” cô khóc sụt sùi. Tôi đứng đó trong bàng hoàng khi Freya nhìn tôi bằng ánh mắt van xin và đẫm lệ. Và mặc cho những giọt nước mắt có chảy thành sông, lớp trang điểm của cô vẫn hoàn hảo. “LÀM ƠN ĐI ANH.” Cô ấy thét lớn.
Tôi đã làm điều ấy. Mũi dao trượt vào trong người cô một cách mượt mà và thay vì chảy máu, cơ thể cô trở nên cứng đờ và vỡ nát thành tro, để lại một thẻ danh thiếp màu cam có cùng biểu tượng logo tiếng Nga trên nó.
Cây dao rơi xuống sàn nhà với một tiếng keng lớn và tôi đã rơi xuống cùng nó, nước mắt bắt đầu thoát khỏi khóe mi tôi và tôi đã khóc sướt mướt.
Không lâu sau sự việc ấy, mùi hương cỏ kia lại một lần nữa lấp đầy mũi tôi. Tôi đã không để ý đến nó cho đến khi nó trở nên quá nồng nặc đến nỗi đầu tôi bắt đầu nhức.
“Charlie, đến lúc rồi.” Mẹ Mihaela gọi.
Tôi viết những dòng này vì tôi đang cần sự giúp đỡ của một ai đó. Tôi đang sống cùng Harper không biết bao lâu rồi, tôi đã tìm thấy một USB về cuộc đời tôi và Danielle và tôi đang lo rằng cô đang tìm kiếm tôi. Tôi không muốn phải sống trong vòng lặp bệnh hoạn này. Tôi đã cố thử nhiều cách để tự giết bản thân và Harper đã từ chối làm điều ấy, nói rằng phải ‘tận dụng hết mọi thứ vì trước sau gì cũng chịu cùng số phận.’ Nếu bạn gặp tôi, không quan trọng ở đâu, làm ơn, tôi cầu xin bạn…
Hãy giết tôi.