Bạn Tâm Thư (p3)

Hộp Hộp

Nếu bạn chưa đọc “Tiếng Bước Chân” hay “Bong Bóng Bay” thì xin hãy làm thế trước khi đọc những gì ở dưới này để bạn có thể hiểu.

Cho những ai đã đọc hai câu chuyện kia của tôi và hỏi liệu có còn thêm và đã nhận những câu trả lời ẩn ý từ tôi, tôi muốn xin lỗi vì đã không thành thật. Tôi đã nói nhiều lần trong phần bình luận rằng không có gì đã xảy ra sau “Tiếng Bước Chân,” nhưng đó không là thật. Những sự kiện trong câu chuyện sau đã không bị khóa lại trong góc tối của tâm trí tôi; tôi luôn nhớ về chúng. Không đến khi tôi nhớ lại “Bong Bóng Bay” và đã hỏi mẹ tôi về những sự kiện sau đó và đã nhận ra câu chuyện sau đây có tính đan xen đến nhường nào với những thứ khác, nhưng ban đầu tôi đã không định chia sẻ nó. Khao khác của tôi khi giữ riêng nó lại cho mình vì tôi không nghĩ mình có thái độ tốt về nó; tôi cũng cần có sự đồng thuận của một người khác để kể nó, để không khiến những gì đã xảy ra bị biến tấu. Tôi đã không mong đợi nhận được nhiều sự hứng thú muốn biết đến những câu chuyện trước của tôi, và tôi cũng không ngại khi giữ kín câu chuyện này cho đến hết đời. Tôi đã không thể liên lạc với người ấy, nhưng tôi cảm thấy mình không thành thật khi giấu kín câu chuyện này đối với những ai muốn biết thêm vì giờ tôi đã hỏi mẹ và một mối liên kết khác đã được vẽ ra. Những điều sau đây là chính xác nhất theo những gì tôi có thể nhớ. Xin thứ lỗi vì độ dài của nó.

Tôi đã dành mùa hè trước năm học tiểu học đầu tiên của mình để học cách trèo cây. Ngay trước nhà tôi có một cây thông nọ trông gần như là dành cho tôi. Nó có những cành cây ở dưới thấp đến mức tôi có thể dễ dàng nắm lấy chúng mà không cần người bế, và trong những ngày đầu tiên tôi học cách tự kéo mình lên và ngồi ở cành cây thấp nhất, đung đưa chân mình. Cây thông đó ở ngoài hàng rào sau nhà và dễ dàng thấy nó từ cửa sổ nhà bếp ở trên bồn rửa chén bát. Không lâu sau tôi và mẹ đã có một thói quen, tôi chơi ở trên cây trong khi bà rửa chén bát bởi vì bà có thể dễ dàng quan sát tôi trong khi làm việc khác.

Sau mùa hè, kỹ năng leo trèo của tôi tiến bộ và tôi đã có thể trèo lên khá cao. Khi càng lên cao những cành cây của nó không những trở nên mỏng hơn mà còn cách xa nhau hơn và tôi đã đến được một điểm mà tôi không thể trèo cao hơn nữa, và thế là trò chơi phải được thay đổi; tôi bắt đầu tập trung vào tốc độ, và cuối cùng tôi đã có thể đến được cành cây cao nhất trong khả năng mình chỉ trong 25 giây.

Tôi đã quá tự tin và một buổi chiều khi tôi cố bước lên từ một cành cây trước khi mình có thể nắm lấy cành cây tiếp theo. Tôi ngã xuống từ độ cao khoảng 20 feet và bị gãy tay. Mẹ tôi chạy la lớn chạy đến bên tôi và tôi nhớ tiếng la của bà nghe như bà đang ở dưới nước – tôi không nhớ mẹ tôi đã nói gì nhưng tôi nhớ mình đã ngạc nhiên đến nhường nào khi trông thấy xương mình trắng đến thế.

Tôi bắt đầu năm học mẫu giáo đầu tiên với cánh tay bị bó bột và đã không có bạn nào ký tên vào nó. Mẹ tôi chắc là đã cảm thấy rất tệ vì trong hôm trước ngày đi học đầu tiên, bà đã mang về một bé mèo. Cậu ấy chỉ mới là một chú mèo con và có sọc vàng và trắng. Ngay khi vừa được đặt xuống cậu ấy bò vào một thùng nước ngọt rỗng đang nằm trên sàn nhà. Tôi đặt tên cậu là Hộp Hộp.

Hộp Hộp chỉ ở ngoài khi cậu ấy lẻn ra được. Mẹ tôi đã cho cắt cụt móng cậu ấy để cậu ấy không thể phá hủy đồ dùng trong nhà, thế nên chúng tôi đã cố hết sức giữ cậu ở trong nhà. Cậu ấy đôi lúc cũng thoát ra được, và chúng tôi hay tìm thấy cậu ấy ở sân sau rượt đuổi sâu bọ hay thằn lằn, dù cậu ít khi bắt được chúng vì cậu không có móng vuốt. Cậu ấy khá nhanh, nhưng chúng tôi luôn bắt được cậu và mang cậu vào lại nhà. Cậu ấy hay nhìn ra phía sau lưng tôi – tôi bảo mẹ rằng đó là vì cậu ấy đang toan tính chiến lược tẩu thoát tiếp theo. Khi vào trong nhà, chúng tôi cho cậu ăn cá ngừ, và cậu đã học được tín hiệu ấy từ âm thanh của đồ mở nắp hộp; cậu ấy sẽ chạy đến bên chúng tôi mỗi khi cậu nghe thấy âm thanh ấy.

Cách huấn luyện này trở nên hữu ích cho sau này vì khi đến gần cuối thời gian sống trong ngôi nhà ấy Hộp Hộp dần ra ngoài nhiều hơn và sẽ bỏ chạy xuống phần rỗng dưới nhà nơi mà không ai trong chúng tôi muốn theo vì nó rất chật và có đầy rẫy sâu bọ và chuột. Và mẹ tôi đã rất sáng tạo, bà đã nghĩ ra cách gắn một cái đồ mở hộp vào một dây nối ra sau nhà và dẫn nó đến ngay trước cái lỗ mà Hộp Hộp đã chui vào. Cuối cùng cậu ấy cũng xuất hiện và kêu meo meo, trông rất phấn khích bởi âm thanh ấy và rồi khủng hoảng về cách mà chúng tôi đã lừa cậu một cách tàn nhẫn đến thế – một cái đồ mở hộp mà không có cá ngừ thì thật khó hiểu so với Hộp Hộp.

Lần cuối cùng cậu bỏ trốn xuống dưới nhà là ngày cuối cùng chúng tôi ở trong ngôi nhà ấy. Mẹ tôi đã rao bán ngôi nhà và chúng tôi bắt đầu thu xếp đồ đạt. Chúng tôi không có nhiều đồ, và chúng tôi đã kéo dài quá trình thu xếp để thư thả, tôi đã hoàn tất thu xếp quần áo của mình theo lời mẹ – mẹ tôi nhận ra tôi đã rất buồn vì phải dọn đi và muốn sự chuyển tiếp có thể mượt mà cho tôi, và tôi đoán bà đã nghĩ rằng khi sắp quần áo vào thùng sẽ giúp tôi chấp nhận dễ hơn nhưng mọi thứ đã không thay đổi nhiều. Khi Hộp Hộp trốn ra ngoài và chúng tôi đang chất đồ lên xe tải, mẹ tôi thầm rủa vì bà đã cất đồ mở hộp đi và không biết đã để nó ở đâu. Tôi giả vờ đi tìm nó để mình không phải chui xuống dưới nhà, và mẹ tôi (có lẽ đã biết rõ trò lừa phỉnh của tôi) đã dời một tấm ván đậy ra rồi bò xuống. Mẹ tôi nhanh chóng trở ra cùng với Hộp Hộp và trông bà thì khá bình thản, điều ấy khiến tôi cảm thấy tốt hơn vì đã trốn tránh trách nhiệm. Mẹ tôi gọi vài cuộc điện thoại trong lúc tôi tiếp tục chất đồ, và rồi bà đi vào phòng tôi và nói rằng bà đã nói chuyện với đại diện nhà đất và rằng chúng tôi sẽ bắt đầu dọn vào nhà mới trong cùng ngày. Cách mẹ tôi nói chuyện như thể nó là tin hoàn hảo đối với bà, nhưng tôi đã tưởng rằng chúng tôi vẫn còn một chút thời gian nán lại ở nhà cũ – ban đầu thì bà nói rằng chúng tôi sẽ không chuyển đi cho đến cuối tuần sau và giờ thì chỉ mới thứ ba. Thêm vào đó, chúng tôi vẫn chưa hoàn tất công việc thu xếp, nhưng mẹ tôi nói đôi khi mọi thứ sẽ dễ hơn nếu ta mua đồ mới thay vì thu xếp tất cả rồi mang chúng đi theo. Tôi đã không kịp mang theo những thùng quần áo của mình. Tôi hỏi liệu tôi có thể gọi Josh để nói tạm biệt, nhưng bà nói chúng tôi có thể gọi khi đến nhà mới. Chúng tôi rời khỏi nơi ấy trong một chiếc xe van chuyển nhà.

Tôi đã giữ liên lạc với Josh trong nhiều năm; điều ấy thật đáng ngạc nhiên vì chúng tôi không còn đi học cùng trường. Phụ huynh của chúng tôi không là bạn thân của nhau, nhưng họ biết chúng tôi thân nhau và như thế họ đáp ứng nguyện vọng của chúng tôi được gặp nhau bằng cách lái xe đến nhà nhau cho những buổi ngủ lại – đôi lúc là mỗi cuối tuần. Trong Giáng Sinh năm nọ phụ huynh chúng tôi cùng góp tiền và mua cho chúng tôi những máy bộ đàm được quảng cáo là có thể hoạt động trong một tầm xa hơn khoảng cách nhà chúng tôi; họ còn có cả pin tốt đến nỗi dùng được trong nhiều ngày nếu máy bộ đàm được để mở trong nhiều ngày. Chúng chỉ đôi lúc hoạt động tốt vừa đủ khi chúng tôi nói chuyện từ hai nơi xa trong thành phố, nhưng khi ở nhà nhau, chúng tôi cũng sử dụng chúng khi ở quanh nhà, giao tiếp theo cách mà người ta hay nói với nhau trong phim ảnh, và chúng là hoàn hảo cho việc ấy. Nhờ phụ huynh chúng tôi, chúng tôi vẫn là bạn với nhau khi lên mười.

Một cuối tuần khi tôi đang đến thăm và ở lại nhà Josh, mẹ tôi gọi để chúc ngủ ngon; bà vẫn rất hay chú ý đến tôi dù không thật sự thấy tôi, nhưng tôi đã quá quen điều ấy đến nỗi tôi không để tâm nhiều, dù Josh có để ý. Nghe giọng mẹ tôi buồn.

Hộp Hộp lại bỏ đi.

Đó chắc có thể là trong đêm tối thứ bảy, vì tôi đã dành cả đêm trước ở nhà Josh và đã phải về nhà ngày hôm sau vì thứ hai phải đi học. Hộp Hộp đã đi mất từ trưa thứ sau – tôi biết rằng mẹ tôi đã không thấy cậu ấy từ khi đưa tôi đến nhà Josh rồi trở về nhà. Bà chắc là muốn nói tôi biết rằng cậu ấy đã bỏ nhà đi vì nếu cậu ấy không trở về nhà trước tôi thì tôi sẽ rất buồn, không chỉ vì cậu ấy đi mất, mà còn là do bà đã không nói tôi biết. Mẹ tôi nói tôi đừng quá lo lắng. “Nó sẽ quay về. Nó luôn quay về mà!”

Nhưng Hộp Hộp đã không quay về.

Ba tuần sau, tôi lại đến nhà Josh. Tôi vẫn còn buồn vì Hộp Hộp, nhưng mẹ tôi bảo rằng có nhiều lúc thú cưng bỏ nhà đi trong nhiều tuần hay thậm chí nhiều tháng, và lại tự trở về; bà nói chúng luôn biết nhà ở đâu và luôn quay về. Một suy nghĩ đã ập mạnh đến tôi khi tôi đang giải thích điều ấy với Josh, đến nỗi tôi đã gián đoạn những gì mình đang nói bằng câu “Thế nếu Hộp Hộp về nhầm nhà thì sao?”

Josh cảm thấy khó hiểu. “Cái gì? Cậu ấy sống cùng cậu. Cậu ấy biết nhà mình ở đâu mà.”

“Nhưng, cậu ấy lớn lên ở một nhà khác, Josh à. Cậu ấy được nuôi trong nhà cũ của tớ ở cách đây vài khu phố. Có thể cậu ấy vẫn nghĩ nơi ấy là nhà, cũng như tớ.”

“Ààà tớ hiểu rồi. Chà thế thì tuyệt thật! Chúng ta sẽ nói với bố tớ ngày mai và ông ấy sẽ đưa chúng tôi đến đó để tìm!”

“Không đâu, ông ấy sẽ không làm thế đâu. Mẹ tớ nói hai mẹ con tớ thậm chí còn không được trở về nơi ấy vì chủ mới không muốn bị làm phiền. Bà nói rằng bà đã dặn bố mẹ cậu không đưa chúng ta về nơi ấy.”

Josh vẫn quyết, “được rồi thế thì ngày mai ta sẽ đi khám phá và trở về nhà cũ của cậu—“

“Không! Nếu chúng ta bị phát hiện bố cậu sẽ biết và rồi mẹ tớ cũng sẽ biết! Chúng ta phải tự đến đấy… chúng ta phải đi trong đêm nay…”

Tôi đã không phải giải thích thêm để Josh đồng ý vì cậu ấy thường là người hay có những ý tưởng như thế. Nhưng chúng tôi chưa bao giờ trốn khỏi nhà. Và thì ra việc ấy thật dễ dàng. Cửa sổ trong phòng ngủ của cậu ấy dẫn ra sân sau và nhà cậu ấy thì có một hàng rào chốt gỗ không có khóa. Sau chừng hai phút vượt rào, chúng tôi đi khuất vào màn đêm, tay cầm đèn pin và máy điện đàm.

Có hai cách để đến nhà cũ của tôi từ nhà của Josh. Chúng tôi có thể đi bộ trên đường và rẽ các ngã rẽ hay băng xuyên qua rừng, và sẽ tiết kiệm một nửa thời gian. Tôi có lẽ đã dành hai giờ đồng hồ để đi bộ trên đường và tôi cũng sẽ chọn cách đó; tôi bảo cậu ấy làm thế là vì tôi không muốn bị lạc. Josh từ chối và nói rằng nếu bị người khác thấy, họ sẽ nhận ra cậu và rồi nói bố cậu biết. Cậu ấy đe dọa sẽ không đi cùng nếu chúng tôi không đi ngõ tắt, và tôi đã chấp nhận vì tôi không muốn đi một mình.

Josh đã không biết về lần tôi đã một mình đi rừng trong đêm.

Khu rừng trở nên bớt rùng rợn khi có một người bạn cùng với đèn pin, và chúng tôi đã có thời gian khá ổn. Tôi đã không hoàn toàn chắc mình đang ở đâu, nhưng Josh có vẻ tự tin và điều ấy giúp củng cố ý chí của tôi. Chúng tôi băng qua một mảng có những bụi cây rối rắm và đó là khi dây đeo máy điện đàm của tôi bị mắc phải một nhánh cây. Josh có đèn pin và tôi thì đang gặp khó khăn để gỡ dây khi tôi nghe cậu ấy hỏi,

“Này cậu, muốn bơi không?”

Tôi nhìn qua nơi cậu ấy đang rọi đèn pin, dù tôi có nhắm mắt, tôi biết mình đang ở đâu. Cậu ấy đang chỉ về một cái phao bơi. Đây chính là nơi tôi đã tỉnh dậy trong khu rừng này từ nhiều năm trước. Cổ tôi nghẹn cứng và mắt tôi cay khóe trong khi vẫn đang cố gỡ dây. Cảm thấy vô vọng, tôi giật nó thật mạnh để làm gãy nhánh cây và tôi quay lại rồi bước đến bên Josh, giờ đang nằm lên phao giả vờ như đang tắm nắng. Khi tôi bước đến cậu ấy tôi vấp và suýt ngã vào một cái hố khá to ở giữa khu đất trống, nhưng tôi đã lấy lại thăng bằng kịp thời và dừng lại trước rìa của nó. Đó là một cái hố sâu. Tôi kinh ngạc bởi kích thước của nó, nhưng điều đáng kinh ngạc hơn chính là sự thật rằng tôi đã không nhớ về nó. Tôi nhận ra nó không thể ở đó trong đêm ấy vì nó ở chính vị trí mà tôi đã tỉnh dậy. Tôi gạt ý tưởng ấy đi rồi quay lại với Josh.

“Đừng đùa nữa! Cậu đã thấy tớ bị kẹt ở bên kia, và cậu thì cứ nằm đấy đùa giỡn trên cái phao này!” Tôi chốt câu nói ấy bằng một cú đá lên phần lộ ra của cái phao. Một tiếng rít phát ra.

Nụ cười của Josh tắt lịm. Trông cậu ấy đột ngột tỏ vẻ kinh hoàng và cục cựa thoát khỏi nó, nhưng cậu đã không thể làm thế đủ nhanh do tư thế kỳ quặc mà cậu đang nằm trên nó. Mỗi khi cậu ấy cố ngồi dậy, thì cậu lại ngã vào nó và tiếng rít lại càng lớn hơn. Tôi đã muốn giúp Josh nhưng tôi không thể ra lệnh cho bản thân đến gần hơn – chân tôi đã không muốn hợp tác; tôi ghét khu rừng này. Tôi nhặt đèn pin mà cậu đã ném ra khi đang cố vùng vẫy và rọi lên cái phao dù không biết mình đang mong đợi cho điều gì. Cuối cùng, Josh đã ra khỏi cái phao và phóng nhanh đến bên tôi nhìn về phía tôi đã rọi đèn. Đột nhiên tôi thấy nó. Một con chuột. Tôi cười một cách lo lắng và chúng tôi cùng quan sát con chuột ấy chạy vào rừng cùng với tiếng rít của nó. Josh đấm nhẹ vào tay tôi, nụ cười dần trở lại trên gương mặt cậu, và chúng tôi bắt đầu đi tiếp.

Chúng tôi tăng nhịp và ra khỏi khu rừng nhanh hơn chúng tôi dự tính, và rồi đến được khu nhà cũ của tôi. Lần trước ở khúc quanh phía trước, tôi thấy nhà tôi sáng đèn, và tất cả ký ức về mọi thứ ùa về. Tôi cảm nhận tim mình lỡ một nhịp khi chúng tôi bước đến ngã rẽ và đối mặt toàn cảnh ngôi nhà của tôi, nhớ đến khi ấy nhà tôi sáng chói đến cỡ nào. Nhưng lần này, đèn không sáng. Từ phía xa tôi nhìn thấy cây thông mà tôi từng hay leo trèo và khi tâm trí tôi lần theo các bước của quan hệ nhân quả, tôi nhận ra mình sẽ không quay lại đây đêm nay nếu cái cây đó không mọc lên, và tôi thoáng kinh ngạc không biết mọi sự kiện diễn ra như thế nào. Khi chúng tôi đến gần hơn, tôi thấy bãi cỏ trong sân trông thật khủng khiếp; tôi thậm chí không thể đoán được lần cuối cùng nó được chăm sóc là khi nào. Một trong những cửa chớp đã bị hỏng một phần và đang đung đưa qua lại trong gió, và toàn bộ ngôi nhà trông thật bẩn thỉu. Tôi rất buồn khi nhìn thấy ngôi nhà cũ của mình trong tình trạng hư hỏng đến thế. Tại sao mẹ tôi lại bận tâm đến việc liệu chúng tôi có làm phiền những người chủ mới nếu họ thậm chí không quan tâm đến nơi họ sống đến thế? Và sau đó tôi nhận ra:

Ngôi nhà đã không có chủ mới.

Ngôi nhà này đã bị bỏ hoang, dù trông nó như có vẻ không được chăm sóc. Tại sao mẹ tôi lại nói dối tôi về việc nhà chúng tôi có người mới sống trong đó? Nhưng, tôi nghĩ rằng đây thực sự là một điều tốt. Sẽ dễ dàng hơn để tìm Hộp Hộp nếu chúng tôi không phải lo lắng về việc bị gia đình mới phát hiện. Điều này sẽ làm cho việc ấy nhanh hơn nhiều. Josh cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi khi chúng tôi bước qua cổng và đến ngôi nhà.

“Nhà cũ của cậu tệ thật!” Josh khẽ la lên hết mức cậu có thể.

“Im đi, Josh! Dù thế nhưng nó vẫn đẹp hơn nhà cậu.”

“Này—“

“Rồi, rồi. Tớ nghĩ Hộp Hộp có thể đang ở bên dưới ngôi nhà. Một trong chúng ta phải chui xuống và tìm, nhưng người còn lại phải ở cạnh lối ra phòng hờ cậu ấy chạy ra.”

“Cậu nói thật á? Không đới nào tớ chui xuống đó. Đó là mèo của cậu. Cậu chui xuống đi.”

“Này, tớ thực sự có thể làm điều ấy, trừ phi cậu sợ quá thôi…” Tôi nói với nắm tay của tôi đang đặt trên lòng bàn tay ngửa.

“Được rồi, nhưng chúng ta sẽ ra theo hiệu lệnh ‘ra,’ không đếm đến ba nhá. Nó sẽ là ‘Kéo, Búa, Bao, Ra,’ chứ không phải ‘một, hai, BA.”

“Tớ biết cách chơi mà, Josh. Cậu là người luôn không làm theo. Và sẽ là hai trên ba nhá.”

Tôi đã thua.

Tôi ngoe nguẩy mảnh ván lỏng lẻo mà mẹ tôi luôn dời sang bên mỗi khi bà bò xuống dưới đấy để tìm Hộp Hộp. Mẹ tôi chỉ cần làm thế vài lần vì cách gọi mèo bằng dụng cụ mở hộp thường rất hữu hiệu, song mẹ tôi rất ghét khi làm việc này, nhất là lần cuối cùng, và khi tôi nhìn vào trong bóng tối của không gian chật hẹp này tôi bắt đầu hiểu vì sao. Trước khi chúng tôi chuyển nhà đi bà nói rằng nó thực chất sẽ tốt hơn khi Hộp Hộp chạy xuống đây, mặc cho việc đưa cậu ấy ra khỏi là khó đến cách mấy. Sẽ ít nguy hiểm hơn so với khi cậu ấy nhảy qua hàng rào rồi chạy khắp xóm. Tất cả đều đúng, nhưng tôi vẫn cảm thấy khiếp sợ khi bò xuống đây. Tôi cầm theo đèn pin và máy điện đàm rồi bắt đầu bò vào; một mùi nồng nặc nhấn chìm tôi.

Nó có mùi như cái chết.

Tôi mở máy điện đàm lên. Josh, cậu có nghe không?

Đây là Anh Lực Sĩ, nghe rõ.

Josh, thôi đi. Có gì đó rất sai ở dưới này.

Ý cậu là sao?

Dưới này hôi lắm. Nghe mùi như có gì đó chết vậy.

Có phải Hộp Hộp không?

Tớ mong là không.

Tôi đặt máy điện đàm xuống rồi dịch chuyển đèn pin vòng quanh rồi bắt đầu bò về phía trước. Nhìn qua cái lỗ từ phía ngoài bạn có thể thấy phía bên kia nếu rọi đèn đúng, nhưng bạn phải ở trong để có thể thấy được những cột móng đang trụ vững ngôi nhà. Tôi nghĩ có khoảng 40% khu vực bạn không thể thấy trừ phi bạn phải bò vào trong, nhưng dù có ở trong tôi nhận ra rằng mình chỉ có thể thấy những nơi mà đèn pin rọi vào; tôi nhận ra rằng điều này sẽ khiến việc tìm kiếm bên trong trở nên khó hơn. Mùi hôi càng nặng hơn khi tôi bò xa hơn. Nỗi sợ đang lớn dần trong tôi khi nghĩ Hộp Hộp đã đến đây và đã có điều gì xảy ra với cậu ấy. Tôi rọi đèn pin vòng quanh nhưng không thể thấy được gì nhiều. Tôi nắm tay mình quanh một cột trụ và kéo lê mình ra phía trước và khi tôi vừa đặt tay đến, tôi cảm nhận một thứ gì đó khiến tôi giật tay lại.

Lông.

Tim tôi nặng trĩu và tôi chuẩn bị cảm xúc cho những gì tôi sắp sửa thấy. Tôi chầm chậm bò để mình có thể kéo dài điều mà tôi biết sẽ đến và tôi chậm liếc nhìn theo hướng đèn pin qua khối trụ để thấy có gì ở phía bên kia.

Tôi giật mình lùi lại trong sự kinh hãi. “LẠY CHÚA!” là những gì thoát ra từ miệng tôi. Nó là một sinh vật vặn vẹo gớm ghiếc, phân hủy nặng. Phần da trên mặt nó đã mục rữa khiến răng của nó trông thật khổng lồ. Và mùi hôi thì không thể đỡ được.

Gì vậy? Cậu có sao không? Nó có phải Hộp Hộp không?

Tôi vươn tay mình cầm máy điện đàm. Không, nó không phải Hộp Hộp.

Thế thì nó là cái quái gì?

Tớ không biết.

Tôi rọi đèn lại vào nó một lần nữa và quan sát nó với tầm nhìn bớt sợ của tôi. Tôi phì cười.

Nó là một con gấu chồn!

Tìm tiếp đi. Tớ sẽ đi vào nhà để xem thử cậu ấy có vào đó không.

Hả? Đừng. Josh, đừng vào đó. Nhỡ Hộp Hộp ở dưới này và chạy ra thì sao?

Cậu ấy không chạy được đâu. Tớ đặt tấm ván lại rồi.

Tôi nhìn lại và nhận ra rằng cậu ấy đã nói thật.

Tại sao cậu lại làm thế?

Đừng lo nhé, cậu có thể dịch chuyển nó dễ dàng. Như thế sẽ hợp lý hơn. Nếu Hộp Hộp chạy ra và tớ bắt trượt thì cậu ấy sẽ chạy mất. Nếu cậu ấy ở dưới đấy thì giữ cậu ấy thật chặt và tớ sẽ mở tấm ván lại, và nếu không có ở dưới đấy thì cậu có thể di chuyển tấm ván để ra ngoài trong khi tớ đang tìm trong nhà!

Cậu ấy nói có lý, và dù sao thì tôi cũng không nghĩ cậu ấy có thể vào nhà.

Được rồi. Nhưng phải cẩn thận và đừng chạm vào gì cả. Trong đấy có nhiều thùng quần áo cũ trong phòng của tớ, cậu có thể tìm ở đó xem cậu ấy có bò vào trong những cái thùng đó không. Và đừng quên mang theo máy điện đàm.

Nghe rõ, bạn hiền.

Tôi nhận ra rằng trong đấy sẽ tối như mực; điện đã bị cắt do không có ai trả hóa đơn. May mắn lắm thì cậu chỉ có thể thấy bất cứ gì từ ánh đèn ít ỏi ngoài đường rọi vào trong nhà – ngoài ra tôi không chắc cậu ấy có thể nhìn thấy gì.

Không quá lâu sau đó tôi nghe tiếng bước chân ở phía trên và cảm nhận được đất bụi cũ rơi lên đầu mình.

Có phải cậu đó không Josh?

chhkkkk Tin Nóng, Tin Nóng. Đây là Anh Lực Sĩ đang tiến vào khu vực Tango Foxtrot. Đại Bàng đã hạ cánh. Cập nhật vị trí của cậu đi, công chúa Jasmine? Hết.

“Tên khốn.”

Anh Lực Sĩ đây, vị trí của tôi là trong phòng tắm lục lọi chồng tạp chí của cậu. Có vẻ như cậu khá thích nhìn mông những chàng trai. Thế là sao, báo cáo đi nào? Hết.

Tôi có thể nghe thấy cậu ấy đang cười mà không cần máy điện đàm và tôi cũng cười theo. Tôi nghe tiếng bước chân ấy đi ra xa hơn một chút – cậu ấy đang đi đến phòng tôi.

Trời ạ, trong này tối quá. Này, cậu có chắc là có những thùng quần áo trong này không? Tớ không thấy gì cả.

Có, phía trước tủ quần áo có hai thùng.

Trong này không có thùng nào cả, để tớ kiểm tra xem cậu có để thùng nào vào trong tủ quần áo trước khi cậu rời khỏi không.

Tôi bắt đầu suy nghĩ có lẽ mẹ tôi đã quay lại và lấy đống quần áo kia rồi cho chúng đi vì chúng cũng khá chật so với tôi rồi, nhưng tôi nhớ chắc chắn rằng mình đã đặt những cái thùng ở đấy – tôi thậm chí còn không kịp đóng cái cuối cùng khi chúng tôi bỏ đi.

Trong lúc chờ Josh nói tôi biết cậu đã tìm thấy gì, chân tôi trở nên tê vì tư thế nằm và tôi đã đá duỗi chân và đã trúng một thứ gì đó. Tôi nhìn lại và nhìn thấy một thứ gì đó rất lạ. Nó là một tấm chăn và xung quanh nó là những cái tô. Tôi bò đến gần hơn. Tấm chăn có mùi mốc và hầu hết những cái tô đều trống nhưng một tô vẫn còn có gì đó mà tôi nhận ra ngay.

Thức ăn mèo.

Đó là loại khác so với thứ tôi cho Hộp Hộp ăn, nhưng tôi chợt hiểu ra ngay. Mẹ tôi đã chuẩn bị một nơi nhỏ cho Hộp Hộp để khuyến khích cậu ấy đến đây thay vì chạy vòng quanh xóm. Điều này trở nên quá hợp lý, và có vẻ như rằng Hộp Hộp càng có khả năng đã trở lại đây. “Mẹ thật tuyệt.” Tôi nghĩ.

Tớ tìm thấy quần áo của cậu rồi.

Ồ tốt thật. Những cái thùng đấy ở đâu?

Như tớ đã nói, không có thùng nào cả. Quần áo của cậu đang ở trong tủ… và chúng được treo lên.

Tôi thấy lạnh sống lưng. Điều này là không thể nào. Tôi đã xếp hết quần áo của mình vào thùng. Dù rằng chúng tôi sẽ không dọn nhà trong hai tuần, tôi nhớ rằng mình đã đặt chúng vào thùng và nghĩ rằng mình thật ngốc khi lấy quần áo ra rồi lại treo chúng lên. Tôi đã gói ghém mọi thứ, nhưng có ai đó đã treo chúng lên lại. Nhưng tại sao?

Josh cần phải ra khỏi nơi đó ngay.

Không thể nào Josh. Chúng đáng lẽ nên ở trong thùng. Đừng la cà nữa, ra ngoài ngay đi.

Không đùa đầu. Tớ đang nhìn chúng đây. Có lẽ cậu nhớ nhầm rồi. Haha! Chà! Cậu thích ngắm nhìn bản thân quá nhỉ?

Cái gì? Ý cậu là sao?

Trên tường của cậu này. Haha. Trên tường của cậu có đầy ảnh Polaroid của chính cậu! Cả trăm tấm đấy! Cậu mướn người để-“

Im lặng.

Tôi kiểm tra máy điện đàm xem mình có tắt nhầm nó không. Nó vẫn ổn. Tôi vẫn nghe thấy tiếng bước chân nhưng không thể chính xác biết được Josh đang đi đâu. Tôi chờ Josh nói hết câu, nghĩ rằng có thể cậu ấy đã không nhấn nút nói, nhưng cậu đã không nói tiếp. Cậu ấy giờ có vẻ như đang dậm chân khắp nhà. Tôi vừa sắp nói thì tiếng cậu ấy cất lên.

Có ai đó ở trong nhà.

Giọng cậu gấp rút và vỡ khàn – tôi nhận ra cậu ấy đang sắp khóc. Tôi muốn trả lời, nhưng cậu ấy đang mở máy điện đàm to cỡ nào? Sẽ ra sao nếu người kia nghe thấy nó? Tôi không nói gì và chờ đợi và lắng nghe. Những gì tôi có thể nghe là tiếng bước chân. Những tiếng bước chân kéo lê nặng nề. Và rồi một tiếng rầm.

“Ôi trời ơi, Josh.”

Cậu ấy đã bị phát hiện; tôi chắc là thế. Người này đã tìm thấy cậu ấy và đang làm đau cậu ấy. Tôi bật khóc. Cậu ấy là người bạn duy nhất của tôi, bên cạnh Hộp Hộp. Và khi tôi nhận ra: nhỡ Josh nói hắn biết tôi đang ở dưới này thì sao? Tôi có thể làm gì đây? Trong khi cố lấy lại bình tĩnh, tôi cảm thấy nhẹ nhõm khi giọng Josh lại cất lên qua máy điện đàm.

Hắn mang theo gì đó. Nó là một cái túi lớn. Hắn vừa ném nó lên sàn. Và… ôi Chúa ơi… cái túi… tớ nghĩ nó vừa mới cử động.

Tôi tê cứng người. Tôi muốn chạy về nhà. Tôi muốn cứu Josh. Tôi muốn đi cầu cứu. Tôi muốn quá nhiều thứ nhưng tôi chỉ có thể nằm đó, cứng đờ. Khi tôi nằm đó không thể di chuyển sự chú ý của mình khỏi góc nhà nơi ở ngay dưới phòng ngủ tôi; tôi rọi đèn pin mình đến đó. Hơi thở của tôi trở nên dồn dập bởi những gì tôi thấy.

Động vật. Hàng tá. Tất cả đều chết. Chúng nằm chất đống xung quanh không gian bò dưới nhà này. Hộp Hộp có thể nào là một trong số này không? Thức ăn mèo ở trong này được dùng để dụ chúng vào sao?

Nhìn thấy điều ấy khiến tôi bừng tỉnh khỏi cơn sốc và tôi biết mình phải ra khỏi đây và tôi bò loạn xạ về phía tấm ván. Tôi đẩy, nhưng nó không nhúc nhích. Tôi không thể dịch chuyển nó bởi vì nó đã bị chèn vào và tôi không thể đưa ngón tay của mình quanh nó vì các cạnh của nó ở ngoài. Tôi đã bị mắc kẹt. “Chết tiệt, Josh!” Tôi thì thầm với chính mình. Tôi cảm nhận được tiếng bước chân như sấm rền ở phía trên mình. Căn nhà rung chuyển. Tôi nghe thấy tiếng hét của Josh, và nó được khớp với một tiếng hét khác không bởi sự sợ hãi.

Khi tôi tiếp tục đẩy, miếng ván dịch chuyển, nhưng tôi biết đó không phải là do tôi. Tôi lại nghe tiếng bước chân ở trên mình và trước mặt tôi và tiếng la thét lấp đầy những khoảng lặng giữa những tiếng bước chân. Tôi lùi về sau và giữ chặt máy điện đàm để chuẩn bị tự về, và tấm ván bị ném sang bên, và một cánh tay thò nhanh vào rồi nắm lấy tôi.

“Đi nào, nhanh lên! Bây giờ!”

Đó là Josh. Tạ ơn trời.

Tôi quờ quạng bò nhanh ra ngoài khi tay vẫn đang cầm chắc đèn pin và máy điện đàm. Khi chúng tôi đến được hàng rào, cả hai cùng nhảy nhưng máy điện đàm của Josh đã rơi xuống, cậu ấy đưa tay để lấy nó nhưng tôi nói quên đi. Chúng tôi phải chạy. Tôi nghe thấy đằng sau chúng tôi là tiếng la hét, nhưng dù không là từ ngữ, chỉ là âm thanh. Và chúng tôi, có lẽ ngu ngốc, đã chạy vào rừng để về nhà Josh nhanh hơn và để khó bị theo đuổi hơn. Suốt đoạn đường trở về, Josh không ngừng la,

“Ảnh của tớ! Hắn đã chụp ảnh của tớ!”

Nhưng tôi biết rằng người đàn ông đó đã có ảnh của Josh từ trước – từ nhiều năm trước đây trong con mương. Tôi nghĩ Josh vẫn tưởng âm thanh máy móc kia phát ra từ robot.

Chúng tôi đã về lại được nhà Josh và trở lại phòng của cậu ấy trước khi bố mẹ cậu ấy thức. Tôi hỏi cậu ấy về cái túi lớn và nó có thật sự đã cử động thì cậu ấy nói không chắc. Cậu ấy không ngừng xin lỗi vì đã đánh rơi máy điện đàm ở nhà cũ, nhưng chắc rằng đó không hoàn toàn là vấn đề khá nghiêm trọng. Chúng tôi đã không ngủ được mà chỉ ngồi nhìn ra cửa sổ chờ đợi hắn đến. Lúc ấy là 3 giờ sáng và tôi đã về nhà cùng ngày.

Vài ngày sau tôi kể cho mẹ tôi nghe về câu chuyện này. Bà đã giận dữ vì tôi đã đưa chính mình vào sự nguy hiểm đến thế. Tôi hỏi bà vì sao lại bịa ra tất cả về việc không làm phiền chủ nhà mới để tôi không trở về – vì sao bà lại nghĩ ngôi nhà cũ nguy hiểm đến thế? Mẹ tôi trở nên giận dữ, song bà đã trả lời tôi. Bà nắm tay tôi và bóp chặt nó hơn tôi nghĩ bà có thể và nhìn thẳng vào mắt tôi, thì thầm như thể bà sợ bị nghe thấy:

“Vì mẹ đã không hề đặt tấm chăn hay tô thức ăn chết tiệt nào dưới nhà cho Hộp Hộp. Con không phải là người duy nhất đã thấy chúng đâu…”

Tôi cảm thấy choáng váng. Giờ tôi hiểu thêm nhiều rồi. Tôi hiểu vì sao bà đã thất thần khi mang Hộp Hộp ra từ dưới nhà trong ngày cuối cùng ở đấy; bà đã tìm thấy nhiều thứ hơn cả nhện và ổ chuột trong ngày hôm ấy. Tôi hiểu vì sao chúng tôi đã chuyển nhà hai tuần sớm hơn dự kiến. Tôi hiểu vì sao bà cố ngăn cản tôi không quay về.

Bà biết. Bà biết hắn đã ở dưới nhà chúng tôi, và bà đã không nói tôi biết. Tôi bỏ đi mà không nói gì và đã không kể nốt câu chuyện cho mẹ tôi nghe, nhưng tôi muốn kết thúc nó ở đây, cho bạn.

Tôi về nhà mình từ nơi của Josh trong ngày hôm ấy và ném đồ của mình lên sàn và chúng rơi khắp nơi; tôi đã không quan tâm, tôi chỉ muốn đi ngủ. Tôi tỉnh dậy khoảng 9 giờ tối bởi tiếng kêu meo meo của Hộp Hộp. Tim tôi đứng lại một nhịp. Cậu ấy cuối cùng đã về nhà. Tôi đã hơi mệt vì mình đáng lẽ đã nên chờ thêm một ngày thì mọi thứ tối hôm trước đã không xảy ra và tôi vẫn có thể gặp lại Hộp Hộp, nhưng không sao; cậu ấy đã quay lại. Tôi nhảy ra khỏi giường và gọi cậu ấy trong khi tìm kiếm một tia lấp lánh trong mắt cậu ấy. Tiếng kêu vẫn tiếp tục và tôi đã lần theo nó. Nó phát ra từ dưới giường tôi. Tôi cười và nghĩ rằng mình vừa mới bò dưới một ngôi nhà để tìm kiếm cậu và bây giờ thì sẽ bớt đáng sợ hơn nhiều. Tiếng kêu meo meo của cậu ấy đã bị che bởi áo thun của một cái áo, và tôi đã lật tung nó ra khi mỉm cười, la lớn “chào mừng trở về nhà, Hộp Hộp!”

Tiếng kêu của cậu ấy phát ra từ máy điện đàm.

Hộp Hộp chưa bao giờ trở về nhà.

Phần 4

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *