Cách Một Bu Lông Đầu Phẳng Đã Phá Huỷ Một Phòng Thí Nghiệm

Đèn Báo Động Đỏ

Sự hiện hữu của tôi luôn bị bỏ qua. Bị làm ngơ. Bị lãng quên. Tôi đã bị gạt sang một bên như không là gì ngoài một lao công thấp kém. Nhưng tôi không chỉ làm công việc đổ rác ở đó. Tôi là một nhân viên bảo quản, chắc chắn rồi, nhưng tôi cũng là người có giáo dục. Tôi phải như thế, bởi vì tôi đã được đào tạo để xử lý chất thải y tế tại một phòng thí nghiệm nghiên cứu tư nhân. Hàng ngày, xử lý các loại vật liệu sinh học nguy hiểm. Các nhà nghiên cứu đã quên rằng tôi đang ở đây và họ đã bước ngang qua tôi mà không nói một lời nào, nhưng chỉ vì họ không nhìn thấy tôi có nghĩa rằng tôi sẽ bị bỏ lại trong bóng tối. Tôi biết nhiều hơn tôi để lộ ra: tôi có quyền truy cập không hạn chế và đã chứng kiến tất cả những thứ khốn nạn mà họ làm ở đây. Có lẽ tôi không hiểu phần khoa học ở đằng sau mọi thứ, và có lẽ tôi cũng không giải thích được những thử nghiệm ở đây để làm gì hoặc mục đích của những thiết bị máy móc, nhưng tôi đã thấy mọi thứ. Tôi đã thấy những con bướm bốn cánh, tôi đã phát hiện ra những con chim bồ câu có hình dáng kỳ lạ, tôi đã lau dọn những mảng da động vật bị nóng chảy, tôi đã được xem một con khỉ học điều khiển một cánh tay cơ sinh học, và hôm qua, tôi đã chứng kiến sự kết thúc của toàn bộ cơ sở nghiên cứu này cùng với cả đội nghiên cứu của nó, khi một trong những thí nghiệm của họ đã gặp sự cố.

Skinny Rogue. Đó là tên mà họ gọi nó. Tên chính thức của nó là “Mẫu Vật E5-2187,” nhưng không ai gọi nó bằng tên ấy. Bạn thấy đấy, những người nghiên cứu cứ hay bị nghĩ xấu: họ không lạnh lùng và không thể kết nối như bạn thường thấy trên TV hay trong những bộ phim. Họ đa phần thương yêu những sự sáng tạo của họ. Trong trường hợp này: là một mảnh băng keo trong góc lồng của Skinny với tên thú cưng của nó và một biểu cảm mặt cười mỉm bên cạnh.

Theo những gì tôi biết, Skinny Rogue là một loại rắn. Nó dài khoảng hai feet, mảnh khảnh, và dẹp như một con sán dây. Nó có gương mặt hình tròn với cặp mắt thuỷ tinh nhỏ màu xanh không hề di chuyển. Phần còn lại của Skinny màu trắng, ngoại trừ cái lưỡi chẻ màu đỏ trượt ra từ cái miệng tí hon và ve vẫy vòng quanh như một lá cờ trong gió. Nó được giữ trong một hồ cạn ở tầng 6 dưới lòng đất. Bên trong lồng chỉ là một không gian lớn với một lớp đá sỏi đơn điệu, không có gì hơn để Skinny có thể bầu bạn. Tôi thường thấy nó trườn dọc theo những bức tường kính mỗi tối khi tôi dọn dẹp. Điều ấy gợi cho tôi nhớ đến trò chơi một con rắn ăn những hạt thức ăn và phải cố không đụng vào chính nó trong khi nó đang lớn dần lên. Bạn biết đấy, trò mà ai cũng có trong những máy tính sang chảnh trong lớp đại số. Tôi không chắc rằng Skinny có thấy được tôi không, nhưng đôi khi, trông nó như đang trườn theo tôi vòng quanh vậy. Skinny Rogue chắc chắn chính là một trong những mẫu vật độc đáo nhất mà tôi từng được thấy.

Giai Đoạn Một

Tuần trước, khi đang quét sàn, tôi đã trông thấy đội nghiên cứu đứng quanh lồng của Skinny. Catherine, John, và David. Đúng rồi, tôi biết tên họ, nhưng thật đáng nguyền rủa khi không ai trong số họ biết tên của tôi. Bộ ba đã gắn máy ghi hình hướng về phía lồng kính. Catherine đang giữ một con cuốn chiếu bằng một cây nhíp. David đã vặn một bu lông đang khoá chặt nắp lồng ra. John thì mở nắp. Catherine đã bỏ con cuốn chiếu vào trong, và hai người còn lại nhanh chóng đóng nắp và vặn ốc lại.

Phải mất tận hai giây để Skinny Rogue có thể nhận ra kẻ xâm nhập. Trước khi con cuốn chiếu kịp lật người lại, cậu Skinny đã hành động.

Chỉ một cái ngoạm, con cuốn chiếu đã biến mất.

Không đời nào họ lắp máy quay chỉ để quay cảnh cho ăn. Phải có gì đó hơn thế nữa. Cả ba bắt đầu ghi chép lại, thốt ra tiếng thở hổn hển đầy vẻ hào hứng. Họ đã quá bị xao nhãng để nhận ra tôi đã có thể tiến đến gần hơn mà không tạo nên sự chú ý.

Bạn biết khi một con rắn ăn một thứ gì to lớn, bạn có thể thấy hình dạng của nó phình ra? Và thì, tôi có thể thấy con cuốn chiếu ấy ở trong Skinny. Không chỉ là hình dạng tròn trịa nơi nó đã nằm trong bụng Skinny, nhưng từng cái chân nhỏ đã lòi ra bên dưới lớp thịt trắng tái kia. Thế nhưng đó không phải là điều đã làm tôi cảm thấy khó chịu. Điều làm tôi khó chịu chính là những cái chân nhỏ ấy đã mọc ra dọc theo khắp chiều dài của Skinny, với khoảng cách đều đặn để có thể phân bổ đều lên một sinh vật dài gấp mười lần con cuốn chiếu kia. Sau đó, khi các chân đã mọc đủ, chúng bắt đầu chuyển động.

Skinny Rogue không còn bò trườn nữa, mà thay vào đó đã bắt đầu bò trên những cái chân như côn trùng.

Bộ ba nhà nghiên cứu đã trao nhau những cú đập tay, những câu chúc mừng, reo hò và mừng rỡ. Tôi đã rời khỏi đó và tiếp tục công việc của mình để không bị nghi ngờ.

Giai Đoạn Hai

Những ngày sau sự chuyển dạng của Skinny, tôi đã để ý thấy nó trở nên đầy đặn hơn. Như thể nó là một bong bóng, và ai đó đã thổi phình nó lên vậy. Tôi đã không có mặt trong những lần cho ăn khác, nhưng tôi đoán rằng họ đã cung cấp đều số lượng cuốn chiếu, bởi vì lồng chứa cuốn chiếu – đúng rồi, chúng tôi có thứ ấy – đã cạn dần, và nhanh.

Catherine và David đã bước vào trong khi tôi đang đổ rác.

“Nó đã sẵn sàng,” Catherine nói, “Hãy cho nó ăn một con bọ cạp tối nay.”

David trông có vẻ do dự. “Cô có chắc là không muốn chờ thêm vài ngày?”

Catherine lắc đầu. “Trạng thái hình dạng của nó đã không còn thay đổi từ sau 7:00 sáng nay nữa rồi. Đã đến lúc.”

“Được rồi được rồi. Cô biết cô đang làm gì mà,” David trả lời.

Catherine cười tươi rồi thúc chỏ đùa cợt lên tay anh ta. Ôi tôi ước được cô ấy làm như thế với tôi đến nhường nào. Trong số những người ở cơ sở nghiên cứu này, Catherine là người duy nhất biết đến tôi, mặc dù thế, điều ấy cũng không là gì hơn một nụ cười xã giao khi chúng tôi cùng ở một mình trong phòng lab. Thực sự điều ấy trông giống như là một ánh mắt đáng thương hơn. Cái nhìn tỏ ý “Xin lỗi vì anh lại phải dọn dẹp nội tạng khỉ nữa rồi.”

Trong đêm ấy, tôi đã cố tìm cách ở gần phòng thí nghiệm, mong rằng có thể được thấy màn trình diễn. Tôi muốn xem chuyện gì sẽ xảy ra với Skinny. Thật sự, như mê hoặc bệnh hoạn vậy.

Khoảng 6:00 PM, David đã đi khuất vào trong phòng chứa côn trùng, John và Catherine tiến vào phòng lab và sắp xếp máy quay. Đó là lúc tôi “trùng hợp” đi lang thang vào để quét dọn rác thải y tế. Mất không lâu cho đến khi David quay lại với một con bọ cạp trong một hộp nhựa. John đã vặn ốc đang khoá chặt nắp lồng của Skinny, rồi nhìn David, như thể đang chờ đợi sự cho phép. David gật đầu, và John đã mở nắp ra.

Con bọ cạp đã không quá vui vẻ khi nó nhào lộn vào trong lồng kính. Ngay khi vừa đáp xuống, đuôi của nó dựng lên và đã sẵn sàng tư thế tấn công. Nó bước sang bên, kẹp hai càng của nó một cách mạnh bạo. John đã nhanh chống vặn ốc khoá nắp lại, khi Skinny đang tiếp cận. Skinny đã há hốc miệng lao về phía con bọ cạp, nhưng con bọ ấy đã chuẩn bị chiến đấu. Nó đã kẹp chặt Skinny.

Mồ hôi hột đang chảy xuống một bên mặt của David. “Nó chưa sẵn sàng cho điều này,” anh ta thì thầm, đang giơ tay ra định mở nắp.

Catherine đã ngăn anh ta lại. “Chờ đã.”

Skinny Rogue đã bò quanh con bọ cạp ấy, lưỡi nó vẫy tới lui như đang đùa cợt con mồi của nó. John trông có vẻ căng thẳng, và David thì thất thần. Trong số ba người, Catherine là người duy nhất bình tĩnh khi Skinny đang bò quanh con bọ cạp ấy. Sau khi đã tạo thành một vòng tròn gần hoàn hảo, nó bất ngờ ngoắc mình vào trong và quấn lấy con bọ cạp từ mọi phía. Một tiếng rốp phát ra, theo sau là một tiếng bẹp. Điều ấy diễn ra quá nhanh đến nỗi con bọ cạp thậm chí không kịp phản ứng. Skinny nuốt chửng phần thân nát bét trong một ngụm.

Chỗ phình ra trong bụng nó dần xẹp xuống, nhưng không có gì xảy ra.

“Con bọ cạp cần phải còn sống. Lấy thêm một con khác đi. Lần này phải nhỏ hơn,” Catherine nói.

Tôi nhanh chóng làm ngơ khi David chạy nhanh qua tôi. Tôi đã vờ như đang không quan sát, nhưng dù họ có nhìn thẳng về phía tôi, tôi cũng không nghĩ họ sẽ thấy tôi. Tôi như một người vô hình. Tôi đã tiếp tục làm việc của mình trong lúc David đi lấy bọ cạp. Cho đến khi anh ta trở lại và họ đã quay lưng đi, tôi ngừng làm việc và tiếp tục quan sát vòng hai.

Con bọ cạp được thả vào. Nắp đã đóng và ốc được vặn.

Skinny Rogue mở rộng hàm rồi nuốt chửng con bọ cạp nhỏ trong một hớp.

Rất ấn tượng.

Tôi đã thấy đường viền của con vật trong cơ thể của Skinny. Đuôi của nó dường như bị tách ra khỏi phần còn lại của nó và trượt dài xuống cơ thể hình ống của Skinny như xúc xích được nhồi vào ruột dê. Đuôi bọ cạp dần trở thành đuôi của Skinny. Lớp da mềm, có vảy nhỏ của nó trở nên dày và cứng lại như một bộ xương ngoài. Vẫn có màu trắng, nhưng cứng hơn. Skinny đi loanh quanh trong lồng kính, gõ mạnh phần kim ở cuối đuôi vào kính, như thể đang kiểm tra độ cứng của kính.

John, David và Catherine đã rất phấn khởi.

Giai Đoạn Ba

Tôi đã không ở đó khi họ tiến hành thí nghiệm tiếp theo lên Skinny – tôi đã có một cuộc gặp mặt rất quan trọng ngoài công việc, nhưng tôi đã thấy được kết quả của điều ấy sáng hôm sau. Nó đã mọc thêm hai tay ngắn và đôi chân sau khoẻ, cho phép nó chạy vòng quanh, đào bới, và thậm chí có thể di chuyển những viên sỏi nhỏ để xếp thành một cái tổ. Một con chuột, khi tôi quan sát phần thân giữa đầy đặn của nó. Skinny Rogue giờ không còn quá gầy nữa.

Đôi mắt nhỏ của nó, giờ đã to hơn với tròng mắt kẽ, theo tôi vòng quanh khi tôi đi vòng quanh lồng kính sinh thái của nó. Lảo đảo bên này đến bên kia, cào vào kính với những bộ vuốt mới mọc ra của nó. Tôi nghĩ rằng nó đã quá lớn và còn có thể leo cả kính nữa, nhưng khi tôi tò mò gõ vào, nó đã gấp những bộ phận của động vật có vú lại và dùng những cái chân cuốn chiếu của nó để chạm vào kính. Nó đã leo lên và bò vòng quanh ngón tay của tôi một cách dễ dàng, tỏ vẻ như muốn nghiền nát ngón tay tôi như nó đã làm với con bọ cạp lớn. Thật may mắn, tôi đã an toàn ở phía sau tấm kính. Skinny sau đó đã cố gắng phá vỡ lớp kính với mũi nhọn ở đuôi nó, nhưng nó vẫn chưa đủ khoẻ để làm vỡ kính.

Không lâu sau đó, tôi đã trở lại với lịch trình dọn dẹp của mình, cảm thấy lo lắng khi đã hoàn tất việc ấy và về nhà. Thật không may, ngay khi chuẩn bị ra về, quản đốc của tôi đã bảo rằng có một con khỉ chết và cần tôi đến dọn dẹp. Tôi có thể nhận ra mình sẽ phải mất khá lâu để khử trùng khi nhìn thấy kích cỡ của chuồng khỉ ấy. Trên mỗi bức tường, là những sợi nhựa nhỏ như tóc kỳ lạ. Tôi đã được cảnh báo đừng tiếp xúc hay đốt chúng. Khi tôi vừa chuẩn bị mặc bộ đồ hazmat bảo hộ thì đèn chính mờ đi và đã được thay thế bởi ánh sáng đỏ và cam xen kẽ. Tiếng còi báo động chói tai vang lên inh ỏi nhanh chóng sau đó. Đây là lần đầu tiên tôi có mặt tại cơ sở trong một trường hợp khẩn cấp, và mặc dù đã biết quy trình sơ tán, cuộc tấn công toàn diện lên các giác quan đã khiến tôi hoang mang và đơ người.

Tôi đã phải chạy đến đường hầm thoát hiểm, tôi chỉ biết nhiêu đó. Những đường hầm ấy đã được xây và được sử dụng chỉ bởi chúng tôi, những người bảo quản, để chúng tôi, tôi trích dẫn, “không làm ngán đường” khi di chuyển rác và chất thải ra khỏi cơ sở. Mê cung hành lang dẫn đến hầu hết mọi nơi của toà nhà; được xem như là một thế giới ngầm cho những nhân viên hèn mọn, và không khác mấy khi so sánh với một thang máy phục vụ ở phía sau của một khách sạn sang trọng. Một thứ gì đó để che giấu chúng tôi đi, dù rằng chúng tôi cơ bản cũng đã vô hình rồi.

Tôi tự làm tỉnh mình, quét thẻ từ của mình lên máy đọc ở gần tôi nhất, và chui vào đường hầm. Tôi không biết chính xác phải trông đợi điều gì khi đang chạy trong một hành lang xi măng không được phủ sơn và leo lên những bậc thang dốc dẫn lên lầu một, nhưng tôi đã không mong đợi việc sẽ nghe thấy những tiếng la thét. Đúng, tôi đã bị sốc bởi cách mà chúng có thể xuyên thủng những bức tường xi măng dày đến thế. Tôi không thể hình dung hoàn toàn được chuyện gì đang diễn ra ở phía bên kia, nhưng tôi biết rằng cảnh ấy rất thảm khốc và khủng khiếp. Độ dày của bức tường xi măng là gần ba mươi xăng ti mét, nếu tôi nhớ đúng. Âm thanh la thét đã vang dội qua một bức tường xi măng ba mươi xăng ti mét. Tôi chỉ có thể tưởng tượng cảnh kinh dị nào đó đang khiến những người bên kia la thét đủ lớn đến như thế.

Khi tôi vừa lên được đến lầu một và bước ra khỏi cửa ra vào đường hầm, tôi đã bị hết hơi và người ướt đẫm mồ hôi. Tôi thoáng thấy một tia sáng le lói rọi qua cửa sổ mờ của lối thoát hiểm ở phía sau. Tôi đã đẩy thang ngang trên cửa thoát hiểm, nhưng cửa đã không nhúc nhích. Tôi đã mất một lúc để nhận ra rằng tín hiệu báo động đã chuyển từ đỏ và cam thành chỉ còn màu đỏ: chúng tôi đã bị mắc kẹt bên trong bởi lệnh đóng cửa hoàn toàn. Nội bất xuất, ngoại bất nhập, chỉ khi bạn không có thẻ mở cửa an ninh. Tôi thầm chửi rủa. Bây giờ, tôi bắt đầu cảm thấy lo sợ.

Không, tôi sẽ không phó mặc cho số phận. Tiếng la thét dần lớn hơn. Gần hơn. Tôi cần phải ra khỏi toà nhà này, nhảy vào trong xe của tôi, và thoát ra khỏi Dodge. Nếu muốn có bất kì cơ may nào thoát ra được, tôi cần phải đến được phòng bảo vệ gần cổng chính để lấy trộm một trong những thẻ an ninh. Tôi thậm chí đã không nghĩ đến cách làm sao để vào được phòng bảo vệ: nếu có thẻ truy cập để vào, tôi chỉ cần rời khỏi qua cửa sau. Suy nghĩ logic bị khiếm khuyết bởi sự sợ hãi của tôi có thể đã suýt giết chết tôi rồi. May thay, khi đã đến được phòng bảo vệ, cửa đã mở toang và không có người bên trong. Tôi nhanh chóng bước vào rồi đóng cửa lại ở sau tôi để không ai – hay thứ gì – sẽ lẻn từ đằng sau tôi khi tôi đang quay lưng lại.

Giai Đoạn Bốn

Tôi chỉ có vừa đủ thời gian để lục qua những ngăn kéo kịp để mắt tôi nhìn lên màn hình bảo vệ một cách không tự nguyện. Skinny Rogue đã không ở đó, à không, Rogue.

Xác người ở mọi nơi. Hàng tá nằm la liệt trên sàn. Chính là kiệt tác của Skinny, không nghi ngờ gì nữa. Thoáng nhìn qua những màn hình bảo vệ, tôi đã thấy nó, tôi có thể nhận ra rằng nó đã lại thay đổi. To hơn, mập mạp hơn, và những chân bò trước của nó đã tiến hoá thành những thứ trông như những cánh tay tự nhiên. Trông nó thậm chí như có tay của một con khỉ. Nó bò quanh trên những cái chân cuốn chiếu của nó, di chuyển từ màn hình camera này sang màn hình khác chỉ trong nháy mắt. Đôi lúc, nó dừng lại, đứng lên đôi chân sau của nó một cách ngượng nghịu, nhìn quanh, và bắt đầu chạy. Tôi đã gặp khó khăn theo dõi nó, nhưng tôi đã nhận ra một điều: nó đang tiến về hướng tôi.

Tôi đã kiểm tra cửa.

Khoá rồi.

Tốt.

Tôi cảm thấy nhẹ nhõm, nó đã đi qua phòng bảo vệ mà không ngừng lại. Nó đã rẽ vào một góc đang hướng về phía cửa chính. Nó đã không đến tìm tôi: nó đang tìm lối thoát ra ngoài. Một người bảo vệ đột ngột phóng ra khỏi cổng phụ kế bên cổng ra vào, và ngay lập tức đã bắn một phát súng lên Skinny. Tôi đã nghe tiếng nổ và nhìn thấy tia sáng trên màn hình bảo vệ bị chậm một vài giây sau đó.

Viên đạn đã trúng phần kính của cửa ra vào; anh bảo vệ ấy đã bắn hụt.

Anh ta đã không thể bắn phát thứ hai. Skinny lượn cắt vòng quanh, đứng lên bằng những đôi chân sau của nó, rồi nhồi kim độc phía sau đuôi vào thẳng bụng của anh ấy. Trên màn hình, tôi đã theo dõi người đàn ông ấy ngã quỵ xuống sàn và dãy giụa như một con cá. Bọt mép và máu túa ra từ miệng và mắt của anh ta lồi ra khỏi hốc như một nhân vật hoạt hình. Sau một vài phút, anh ta đã trở nên cứng đờ. Đó là một cái chết tàn nhẫn.

Trong khi đó, Skinny liên tục đâm mũi kim của nó vào cửa sổ. Nó đã đủ thông minh để tập trung vào vị trí mà viên đạn đã bắn vào. Với mỗi cú thúc, vết nứt càng lan rộng, cho đến khi cửa sổ bị vỡ nát hoàn toàn. Skinny đã bò qua cửa rồi mất hút về phía bên kia.

Tôi đã chờ một phút, và sau đó đã tập trung đủ dũng khí để mở cửa phòng bảo vệ và bò chậm đến nơi anh bảo vệ đang nằm trên sảnh. Ý định ban đầu của tôi không phải là kiểm tra ví. Không, tôi đã muốn khẩu súng của anh ta. Tôi đã phải cạy nó ra từ những ngón tay của anh ta và rút về phòng bảo vệ. Tôi sợ hãi. Rất sợ hãi, nhưng khẩu súng đã phần nào giúp tôi cảm thấy an toàn hơn chỉ một chút. Tôi đã ôm chân mình và giấu mặt mình giữa hai đầu gối.

Giai Đoạn Năm

Khi tôi ngồi đó với nỗi khiếp sợ, tôi nghe thấy âm thanh chó sủa một cách hoang dại. Chúng tôi đã bố trí nhiều chó vòng quanh khu vực để ngăn những kẻ đột nhập từ bên ngoài vào, nhưng tôi đã thậm chí chưa bao giờ nhận ra chúng được sử dụng để ngăn ngừa một thứ gì từ bên trong đang bò ra ngoài. Tôi đã mong rằng chúng có thể cản được Skinny, nhưng không có một chút manh mối gì về những gì đang diễn ra ở ngoài đó. Nỗi lo âu và sự căng thẳng đã len lỏi vào những mảng mô của từng cơ bắp trong cơ thể tôi. Những con chó ấy nhất định phải chiến thắng. Ai biết được chuyện gì xẽ xảy ra khi Skinny tìm ra cách để ăn một con chó? Bạn thấy đấy, Skinny đã không ăn bất kì nhà nghiên cứu nào, và tôi đã có linh cảm rằng vì họ đã quá to so với nó. Những con chó, mặt khác, là một bước tiến tốt.

Những tiếng sủa được thay thế bởi những tiếng rên. Những con chó đã dần thất thế. Chỉ còn là vấn đề thời gian cho đến khi Skinny ăn được một con rồi biến đổi. Tôi đã thắc mắc nó sẽ biến đổi ra sao, và nó sẽ làm được gì khi điều ấy xảy ra. Nó sẽ leo được rào điện? Đường hầm bên dưới? Hay liệu nó có làm loạn ở thị trấn gần đấy?

Nó đã không làm bất kì điều gì như dự đoán. Thay vào đó, nó đã quay lại.

Tôi không chắc vì sao nó lại làm thế; tôi không chắc rằng nó đang muốn điều gì. Có lẽ nó đã không tìm thấy lối ra nên muốn tìm hiểu cơ sở này, hay có thể nó muốn ngủ trong lồng của nó-hãy nguyền rủa tôi nếu tôi biết. Tôi chỉ nhớ mình đã nhìn lên, và trông thấy nó đẩy những cánh cửa một cách dễ dàng. Trông nó to hơn. To hơn rất nhiều, và miệng nó đã được kéo dài ra thành một cái mõm. Một vài nhúm lông đã mọc ra từ lớp da nhợt nhạt của nó. Trông thật kỳ quái.

Nó đã tiến đến anh bảo vệ, liếm cằm với cái lưỡi chẻ của nó, và rồi nuốt trọn anh ta. Nó cần một nạn nhân còn sống để có thể biến hình, tôi nhớ lại. Và con ai khác nữa tốt hơn để phục vụ cho bữa ăn tiếp theo của nó ngoài tôi? Skinny đã lang thang qua góc rẽ rồi bắt đầu cào nhẹ lên cửa phòng của tôi. Nó đã ngửi thấy tôi. Cái mũi mới của nó có thể ngửi thấy mùi run rẩy của tôi đằng sau cánh cửa thép. Tôi giữ chặt khẩu súng, cân nhắc việc nên dùng khẩu súng ấy lên nó hay lên tôi.

Giai Đoạn Sáu

Skinny đã ngừng lại. Tôi mở mắt ra và tập trung sự chú ý lên màn hình bảo vệ. Catherine đang đứng ở cuối sảnh. Cô ấy làm cái quái gì mà không tiếp tục trốn lại nơi cô ấy đã ở? Tại sao lại lao đầu vào hiểm nguy như thế?

Skinny cuộn người lại rồi lùi dần ra phía sau, chưa bao giờ rời mắt khỏi cô ta. Đuôi của nó dựng vòng lên qua đầu và đang chĩa mũi kim về phía cô ta.

“Rogue, cưng à,” cô ta nói, với giọng nhẹ nhàng nhất mà cô ta có thể.

Khi cô ấy bước ngang qua phòng bảo vệ, tôi đã bị thôi thúc mở cửa ra và kéo cô ta vào nơi an toàn. Có lẽ tôi sẽ trở thành anh hùng. Anh hùng của cô ta.

Nhưng tôi đã không làm thế. Tôi thậm chí còn không mở khoá cửa. Tôi không thể mạo hiểm. Skinny quá nhanh.

Tôi chỉ có thể theo dõi.

Cô ta gượng một nụ cười. “Rogue mình cùng nhau xuống lầu dưới nào. Tôi sẽ cho cậu ăn đồ ăn vặt thật ngon.”

Tôi có thể cảm nhận được sự căng thẳng trong giọng nói của cô ta. Đây là lần đầu tiên tôi cảm nhận được sự tự tin của cô ta bị lung lay.

Cái mõm chó mới cáu của Skinny mở rộng toang. Nó sắp sửa ăn cô ấy, tôi chắc điều ấy. Tôi không thể để điều ấy xảy ra được. Tôi không thể để nó ăn mất Catherine. Ai khác ngoài Catherine. Tôi đã giữ tay nắm cửa một cách e dè, nhưng cuối cùng tôi đã mở tung cửa phòng bảo vệ, những ngón tay của tôi đã nắm thật chặt khẩu súng.

Nhưng tôi đã quá trễ.

Tôi đã chạy vòng qua góc chỉ để thấy Skinny đang lao vào Catherine.

Cô ta la lớn, “Không, Rogue!”

Cô ta đã thét lên khi điều ấy xảy ra, nhưng tiếng thét ấy đã bị chặn ngang đột ngột như thể có một ai đó đã bấm nút tắt âm thanh của TV. Skinny ngồi trên đôi chân sau của nó và nuốt. Hình dáng của cô ta đã trượt dài qua phần thân trên của nó và đã yên vị gần phía bên dưới.

Tôi đã chờ đợi, trong sự ngỡ ngàng. Tôi đã quá trễ. Chết tiệt, tôi đã quá trễ.

Cơ thể của Skinny có vẻ đã không thay đổi. Mặc dù nó đã ăn sống Catherine, nhưng không có gì xảy ra. Phần phình ra trong bụng của nó dần xẹp xuống, như thể Catherine đang bị tiêu hoá. Phải chăng Skinny không còn tiến hoá được nữa?

Và rồi, nó quay về phía tôi. Đôi mắt xanh bò sát của nó đang dọ quét tôi từ đầu đến chân. Miệng của nó mở rộng, những chiếc răng nanh lấp lánh như dao găm. Mọi thứ trở nên mờ ảo khi nước mắt tôi trào ra. Và thế là hết. Đây là cách tôi sẽ chết. Nó sẽ ăn tôi mất.

Skinny đột nhiên hét lên. Không phải giận dữ, mà là sợ hãi và có chút bất ngờ.

“Tại sao…?” Nó gầm lên, bằng một giọng nói không thể phân biệt được là nam hay nữ.

Nó nhìn lại cơ thể của nó, một nỗi khiếp sợ ánh lên trong đôi mắt nhỏ của nó.

“Tại sao?”

Tôi đã không trả lời. Tôi không nghĩ rằng tôi đã có thể tạo ra âm thanh nào mặc dù nếu tôi muốn. Miệng tôi đã khô ráp và cổ tôi đã thắt hẹp lại thành đường kính của một ống hút.

Skinny gầm lên lần nữa, đôi chân dài của nó khuỵu xuống. Những cái chân ngắn hơn, chân cuốn chiếu của nó bước chậm về hướng tôi trong khi tôi đang đứng ngơ người như một bức tượng. Tôi nghĩ nó đang đến để ăn tôi, nhưng tôi không thể nhúc nhích hay nhìn vào bất cứ thứ gì khác ngoài hai bàn chân mình. Và rồi, tôi cảm nhận được bóng của nó nó đang ở trên tôi. Tôi đã nhắm nghiền mắt lại, sợ hãi cho những giây phút cuối cùng mà tôi sẽ trải qua trong lúc trượt-dài vào địa ngục. Nhưng tôi đã nhầm. Skinny không đến để ăn tôi. Đuôi bọ cạp của Skinny đã khều khẩu súng về phía nó. Và cánh tay khỉ của nó đã nhặt khẩu súng lên.

Tôi còn không nhận biết được rằng tôi đã làm rơi nó từ khi nào.

“K-không…không…không…” nó rên rỉ.

Tôi nhìn lên chầm chậm, chỉ để thấy Skinny đang cúi đầu gần hơn đến những bàn tay của nó. Nó đã chĩa nòng súng vào thái dương của nó, rồi bắn.

Tôi đã nghe thấy một tiếng bẹp ướt át và tiếng rầm khi nó ngã xuống.

Mọi thứ đã kết thúc. Tôi đã an toàn.

Tôi không biết chính xác Skinny đã lấy thứ gì từ Catherine; có lẽ là linh hồn, hay có thể là trí óc của cô ta, hay một thứ gì khác hoàn toàn khác biệt. Tôi có khả năng sẽ không bao giờ chắc chắn biết được. Và bất kể nó là gì, tôi nghĩ đó chính là nguyên nhân duy nhất mà tôi còn sống bây giờ, vì tôi rất biết ơn Catherine.

Sau tất cả mọi chuyện, tôi đã làm công việc của mình: tôi dọn dẹp. Cuối cùng thì đó là công việc mà tôi được trả lương để làm mà, đúng không? Phòng thí nghiệm là một mớ hỗn độn, và tôi chỉ là một lao công hèn mọn. Ý tôi là, như tôi đã nói, tôi được huấn luyện để xử lý chất liệu hoá học độc hại và những phế thải y tế. Tôi là người có học, bạn sẽ không thể nhận ra điều ấy từ tôi với đồng lương ít ỏi này. Tôi đã không quá phấn khích khi đã nhận ra được rằng mức lương của một lao công trường học cũng ngang ngửa với mức lương của tôi, khi mọi thứ họ phải đối mặt chỉ là những hình vẽ bậy và kẹo cao su. Nên, khi tôi được liên lạc bởi đại diện từ phòng thí nghiệm mà chúng tôi thường cạnh tranh để dành quỹ tài trợ ngỏ lời mua một con bu lông với giá hai trăm nghìn đô-la – con bu lông trên nắp lồng của Skinny, tôi đã nhận lời.

Tôi đã không hối hận khi làm điều ấy.

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *