Chồng tôi, Derrick, không nhìn thấy gì cả, và tôi sẽ phải chấp nhận. Thật kỳ lạ, tôi muốn nói rằng điều này thực sự củng cố mối quan hệ của chúng tôi.
Có những điều về chúng tôi quá đáng yêu và dễ thương. Như đôi khi, tôi lẻn vào phòng và khẽ chạm vào tay anh ấy, hoặc xoa bóp vai anh ấy, và anh ấy sẽ tươi tỉnh ngay lập tức. Tuy nhiên, điều khiến mọi thứ trở nên nồng thắm hơn là anh ấy có thính giác cực kỳ tốt. Tiếng ván sàn cọt kẹt nhỏ nhất cũng làm tai anh ấy vểnh lên, sau đó anh ấy sẽ nghểnh đầu về phía tôi và nói, “Chào buổi sáng Charlotte.”
Tuy nhiên, tôi luôn có cách vượt mặt anh. Tôi sẽ lặng lẽ đến gần anh ấy và luồn tay qua eo anh ấy từ phía sau, một cái ôm tấn công bất ngờ. Anh ấy luôn hờn dỗi mỗi khi tôi khiến anh mất cảnh giác như thế. Thật đáng yêu.
Anh ấy cũng có khiếu hài hước tinh quái. Mới tuần trước, trong khi đọc báo, tôi nói: “Anh có thấy một đứa trẻ khác mất tích không? Đó là lần thứ ba trong năm nay.”
“Anh không nhìn thấy gì cả,” anh ta trả lời cụt lủn.
Tuy nhiên, phần thưởng lớn – và điều đã phá hỏng một số mối quan hệ trước đây của tôi – là không cần phải mặc đồ hàng ngày. Ví dụ như buổi sáng hôm nay. Cả nước tôi hiện đang trải qua một đợt nắng nóng, và tôi sẽ bị rám nắng nếu đứng ngay bên dưới bóng đèn 60 watt quá lâu, vì vậy bạn có thể tưởng tượng nó như thế nào. Khi tôi lăn ra khỏi giường và kéo rèm ra, tôi nghĩ: thôi mặc kệ. Hãy cứ về với thiên nhiên.
Như thường lệ, chồng tôi thức dậy muộn hơn một chút và lê bước vào bếp, nũng nịu đòi ôm buổi sáng.
“Em đang ở đâu?” anh gọi, một nụ cười toe toét nở trên khuôn mặt anh. “Em có muốn chơi Marco Polo không?”
Trò chơi Marco Polo thường – và khi nói thông thường, ý tôi là luôn luôn – kết thúc với việc chúng tôi nằm ngang trên giường, hoặc ghế sofa ở sảnh, hoặc bàn ăn, hoặc bồn tắm. Nhưng ý tưởng làm nóng cửa sổ khi tôi đã đổ mồ hôi như tắm và chưa ăn sáng? Thôôôi cảm ơn.
Không bị vướng víu bởi bộ đồ người, tôi lặng lẽ trèo tường lên trần nhà, cẩn thận giữ cốc cà phê của mình nghiêng theo chiều dọc trong suốt thời gian đó. Ba trong số những cánh tay của tôi bám vào mái nhà, phần ngực căng phồng của tôi lủng lẳng cách hộp sọ của Derrick chỉ vài inch.
Sau một vài giây tìm đường xung quanh kệ bếp giữa phòng ăn, anh ấy lang thang vào hành lang, chán chường, sau đó tôi rón rén bò về phía góc, nơi tôi đã bọc thằng bé từ tờ báo trong mạng tơ.
Khi tôi nhai những gì còn lại của đùi trái, khuôn mặt vàng vọt của thằng bé co giật dữ dội. Nó chưa chết hẳn, nhưng chất độc của tôi đã khiến nó đủ an thần để không thể gây ra bất kỳ tiếng động nào hay luồn lách và thoát.
Sau bữa sáng, tôi lon ton dọc theo trần nhà vào phòng ngủ, mặc bộ đồ người của mình, tìm Derrick trong phòng khách, hạ mình xuống ngay sau lưng anh ấy, rồi từ phía sau ôm lấy eo anh ấy.
Cười khúc khích, anh quay người lại. “Em làm thế nào mà anh không nghe thấy gì cả?”