Chúng Tôi Khoá Chặt Cửa Mỗi Khi Thuỷ Triều Boneless Dâng Lên

dưới lòng nước

Một lần mỗi tháng, Boneless đến cùng thuỷ triều. Nó là một thế lực tự nhiên – như cát lún. Bạn không thể lý giải hay tranh cãi về nó. Tất cả bạn có thể làm là khoá cửa lại và ở trong nhà.

Người dân đảo chúng tôi biết khi nào nó đến. Chúng tôi nhận ra các dấu hiệu. Thỉnh thoảng, một người ngoài nào đó đến thăm và không nghe theo những lời khuyến cáo. Họ nghĩ chúng tôi dại khờ. Hay theo một tà giáo điên rồ nào đó. Khi tôi còn bé, khoảng bảy hay tám tuổi gì đấy, một người đàn ông đến từ đất liền đã cười vào mặt mẹ tôi khi bà nói rằng Boneless đang đến. Mẹ nói rằng gần nửa đảo đã căn dặn ông ở trong nhà. Nhưng ông ta đã không nghe theo. Ông ta thậm chí còn khoe khoang về việc ông ta sẽ để cửa sổ mở đêm ấy, hành động đầy tự mãn như thể ông ta đang chỉ ra chúng tôi ngu ngốc đến nhường nào.

Và hiện tại thì các y tá đang lau mông và dùng thìa để đút thức ăn cho ông ba lần mỗi ngày.

Thật khó để thoát khỏi cuộc sống ở đảo. Khi còn là một bé gái, tôi đã mơ mộng được rời khỏi đảo. Đi khám phá thế giới. Nhưng mẹ tôi đã đổ bệnh và một ai đó cần phải ở lại chăm sóc cho bà, nên tôi đã nghỉ học. Điều tiếp theo tôi biết, tôi đã trưởng thành và đã kết hôn với một người cùng đảo. Một ngư dân.

Sau vài năm, cuộc sống vợ chồng không hẵn như tôi đã hình dung. Thật không may, mẹ tôi là một người rất đặt nặng việc ‘hàng xóm sẽ nghĩ gì’. Bạn thấy đấy, sống trên đảo này, ngư dân rất được yêu mến. Họ được xem như hoàng tộc. Và việc ly hôn với một ngư dân như là một tội lỗi lớn. Mẹ tôi hoàn toàn tin vào tư tưởng ấy, rất hiển nhiên. Cũng khó ngạc nhiên – bà cũng kết hôn với một ngư dân trong suốt hai mươi năm. Thật không may, điều ấy đồng nghĩa mỗi khi tôi cố nói chuyện với bà về những vấn đề của tôi, bà luôn bênh vực gã.

“Ồ, nó lênh đênh trên thuyền cả ngày làm việc chăm chỉ,” bà sẽ nói thế. “Mẹ chắc là nó không có ý đấy, nó chỉ bị căng thẳng thôi. Mẹ cũng từng gặp vấn đề tương tự với cha con. Mọi thứ sẽ ổn. Con hãy chờ và xem.”

Khi tôi đứng trước cửa nhà bà với đôi môi rách sưng hay vết bầm trên cổ, bà cũng chỉ phớt lờ. “Ôi, cơn bão đã làm mọi thứ trở nên tồi tệ hơn. Mẹ chắc là nó đã rất khổ sở ở ngoài những cơn sóng. Mẹ chắc là tâm trạng nó sẽ ổn hơn khi thời tiết ổn lại. Con hãy chờ và xem.”

Chờ và xem. Chờ và xem. Đó là câu trả lời của bà cho mọi việc. Tôi đã rất mệt mỏi để chờ và xem rồi. Và tôi đã rất mệt mỏi với gã chồng của tôi. Và cả hòn đảo chết tiệt này. Tất cả những gì tôi muốn là một khởi đầu mới. Trong nhiều năm tôi mơ ước được làm một điều gì đó – bất cứ điều gì – để thay đổi hoàn cảnh của tôi. Để ra khỏi vòng lặp của tôi.

Và đêm nay, điều ấy cuối cùng đã xảy ra.

Buổi sáng bắt đầu bằng một mảnh ghi chú hung hăng thụ động từ chồng tôi.

Đi chợ, mua một ít dự trữ, và dọn dẹp nhà cửa. Nó sẽ đến tối nay. Tôi sẽ ở ngoài cảng cho đến khi trời tối.

Không ngạc nhiên cho lắm. Những ngư dân thường là người nhận biết đầu tiên. Tôi nhớ khi còn bé, cha thường hay đưa tôi lên tàu và chỉ vào những điểm lấp lánh màu cầu vòng ở ngoài những con sóng. Đó là cách chúng tôi nhận biết khi Boneless sắp đến.

Giữa ngày, tôi đi ra phố. Dân đảo náo động ầm trời. Tất cả những người bán hàng đều muốn đóng cửa sớm để an toàn về nhà, nhưng người đi chợ thì lại cố gắng mua được một số dự phòng phút cuối một cách tuyện vọng.

Tôi lang thang từ cửa hàng này sang cửa hàng khác, chen lấn trong dòng người tấp nập, chọn mua những thứ cần thiết. Ở hiệu thuốc, tôi đã hỏi mua một vài viên thuốc ngủ. Nói rằng chúng dành cho mẹ của tôi – bà luôn trở nên khó ngủ mỗi khi Boneless đến. Tội nghiệp mẹ tôi.

Người bán thuốc đưa thuốc cho tôi, vừa nói. “Cô tốt nhất nên chạy nhanh về nhà và khoá cửa lại càng sớm càng tốt. Sẽ không còn lâu nữa đâu.”

“Tôi sẽ làm thế.”

“Và gửi lời hỏi thăm đến chồng cô giúp tôi. Vào thời điểm này trong năm, không có gì ở ngoài biển ngoại trừ những cơn gió nguy hiểm và những vùng nước chảy xiết. Chúa biết rằng anh ấy cần một bữa ăn tươm tất và một chiếc giường ấm áp vào cuối ngày.”

Tôi vén tóc mình ra sau, để lộ ra con mắt bầm tím và chồng tôi đã trao vì tội ‘nói lại’ đêm trước. Trong một khoảnh khắc, một nháy lo lắng loé lên trên khuôn mặt của người dược sĩ. Rồi ông nhìn đi và sắp xếp những kệ thuốc.

Tôi đã nén cơn cười của mình. Như thể chẳng ai dám chống đối một ngư dân dù chỉ một lời. Chúng tôi chào tạm biệt nhau, rồi tôi bắt đầu về nhà.

Trong lúc đang đi trên con đường dọc bờ biển, tôi đã dừng lại để ngắm sóng biển. Bên trên những ngọn sóng, sự lấp lánh có màu cầu vòng đang cuộn xoắn và xoay tròn. Tôi đứng đó trong trạng thái như xuất thần, suy ngẫm về những gì tôi sắp làm.

Một ông lão đẩy nhẹ lên vai tôi. Tôi suýt nữa la lớn.

“Tốt nhất là con không nên ở lại đây,” ông lão nói. “Không còn nhiều thời gian đâu. Về nhà nhanh đi. Đừng la cà.”

Tôi thở dài. “Dạ vâng, cảm ơn ông.”

Nhìn vào sâu hơn trong đất liền, các viên cảnh sát đang đi dọc theo những con đường lát đá cuội, kêu gọi mói người vào nhà. Hai người trong số họ đã giải tán một buổi tụ họp của một nhóm thiếu niên và đã đuổi bọn nhóc về nhà.

Tôi bước vào nhà, chắc chắn rằng nó được đảm bảo cẩn thận, sau đó dọn dẹp nó từ trên xuống dưới. Khi mọi thứ đã sẵn sàng, tôi vào phòng tắm và luyện tập nụ cười của mình. Trông nó không thật cho lắm, mặc dù điều ấy không là mới mẻ gì. Tôi không nghĩ rằng chồng tôi sẽ để ý. Hay quan tâm.

“Cưng à, cưng có muốn một ly rượu whiskey không?” Tôi nói với phản chiếu của mình trong gương.

Giọng tôi cao và kỳ quái. Tôi hắng giọng lại.

“Anh yêu, tại sao lại không làm một ly whiskey nhỉ? Em nghe một ai đó nói rằng ngoài biển gần đây nước chảy rất xiết. Em nghĩ anh sẽ thích một món quà nhỏ cho công sức làm việc chăm chỉ của anh.”

Tốt hơn rồi đấy.

Tôi chờ đợi chồng tôi, thỉnh thoảng liếc nhìn lên đồng hồ. Gã đã lảng vảng qua cửa khi đồng hồ đã quá năm giờ và khoá cửa trước lại.

Không nói một lời, gã ném đồ nghề cho tôi. Tôi treo nó lên tủ áo trong lúc gã đi vòng quanh nhà, kiểm tra mọi thứ được khoá chặt. Kinh nghiệm đã dạy tôi, tốt nhất là nên chờ gã ổn định trước khi nói một lời nào.

Gã ngồi lên ghế bành cạnh lò sưởi và đá đôi giày ủng ra.

“Mệt không?” tôi hỏi.

“Tất nhiên là tôi mệt. Tối nay ăn gì?”

“Cá tuyết được không? Với khoai tây và đậu Hà Lan?”

Gã giữ một tờ báo lên trước mặt. “Được. Lần này đừng làm khét là được.”

Tôi bước xuống hầm rượu và bật công tắc đèn lên. Đang dựa lên bức tường đá là một tủ đông. Ở đằng xa bên kia phòng là cửa đôi, khi mở ra sẽ dẫn lên đường chính, được khoá lại bởi dây xích sắt và ống khoá, và chìa khoá thì đang được treo trên một cây đinh đóng ở trên tường.

Tôi nhấc một vài con cá tuyết ra khỏi tủ đông và kẹp dưới cánh tay mình. Tôi mang chúng vào bếp, chuẩn bị mọi thứ sẵn sàng, và đưa vào lò nướng. Sau đó, tôi rót cho chồng tôi một ly whiskey, nghiền ba viên thuốc ngủ, và trộn vào trong ly rượu.

Tôi mang nó đến cho gã. Gã đặt tờ báo xuống và nhướng mày lên.

“Em nghe ai đó ở chợ nói về những dòng nước chảy xiết. Em nghĩ anh sẽ thích một phần thưởng nhỏ cho sự chăm chỉ của anh.”

Gã nâng ly lên, nuốt ực trong một ngụm, rồi búng tay ra hiệu yêu cầu thêm một ly khác.

Trong một lúc lâu, tôi đi lại giữ phòng bếp và phòng ăn, để chiều theo ý gã. Khi gã uống xong ly thứ hai, tôi rót tiếp ly thứ ba. Rồi ly thứ tư. Và thứ năm. Sau khi bữa tối đã sẵn sàng, tôi đặt hai cái đĩa và thắp một vài ngọn nến. Chúng tôi đã không nói chuyện. Chúng tôi chỉ ăn.

Thỉnh thoảng đầu gã gật tới lui. Tôi đã nín thở mỗi khi điều ấy xảy ra. Thật không may, gã cứ mãi tỉnh dậy. Rồi quay lại với thức ăn.

Sau khi gã ăn xong món chính, tôi mang đến cho gã một mảnh bánh mứt dâu, cùng với một ly rượu cuối cùng được tẩm thêm hai viên thuốc ngủ để chắc chắn. Gã nuốt rượu ừng ực mà không nói một lời cảm ơn.

Trong một hồi lâu, chúng tôi ngồi trong im lặng. Mồ hôi đổ thành hạt trên mặt tôi. Cuối cùng, gã đã trở lại phòng khách, về lại với chiếc ghế bành yêu thích của mình. Đồng hồ trên bệ lò sưởi đã kêu vang. Trời đã muộn dần. Boneless sẽ đến ngay bây giờ. Tôi đã quá sát nút. Quá sát.

Đôi mi mắt chồng tôi chớp mở, rồi cuối cùng đầu gã chúi xuống phía trước. Lặng lẽ, tôi đến gần ghế bành và kéo tờ báo đi. Hoàn hảo.

Tôi đã lấy túi xách tay và áo khoác của mình, rồi chạy đến cửa trước để mở khoá nó. Tôi không có nhiều thời gian.

Đường xá nồng nặc mùi hoa thối và thịt thối rửa; mùi hương ấy mãnh liệt đến nỗi khiến lỗ mũi tôi nhức nhói. Tôi hít một hơi thật sâu, nín thở và rồi bước về phía trước.

Có một âm thanh ướt át bệnh hoạn từ phía cuối đường. Trong một khoảnh khắc, tôi nhìn qua và đã thấy nó. Boneless. Tôi đã quá trễ. Ánh sáng chói loà đã làm tôi trở nên mù quáng. Khi đưa tay lên để che mắt mình khỏi ánh sáng ấy, tôi có cảm giác thanh thản tuyệt vời nhất đời. Một nhận thức rằng tôi sẽ không phải lo lắng về chồng tôi, hay hòn đảo nữa. Chẳng bao lâu nữa, tất cả sẽ kết thúc. Tay tôi run rẩy.

Không, một giọng la lên từ trong đầu tôi. Nó là một sự lừa bịp.

Tôi đã bước nhiều bước về phía trước mà không hề nhận ra. Hít vào sâu, tôi quay đi. Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng khi tôi dần nghe thấy âm thanh ướt át quằn quại kinh khủng, như những con bọ đang bò qua nhau.

Tôi chạy nhanh về cửa chính và cố đóng nó lại nhưng không thể. Một thứ gì đó đã chặn khung cửa. Một bãi nước nhờn trắng lấp lánh nhầy nhụa tràn vào những khe hở. Tôi đã không dám nhìn lại trực tiếp vào nó. Không bao giờ dám nhìn lại.

Cánh cửa mở cót két khi bãi nhầy nhụa kia nở ra, lấp đầy khoảng trống giữ cánh cửa và khung cửa. Mắt luôn hướng về phía trước, tôi chạy dọc lối hành lang.

Từ phòng khách, phát ra một tiếng rầm lớn. Tôi mở cửa. Chồng tôi đang nằm trên sàn, một vũng nước dãi chảy ra từ khoé miệng gã xuống tấm thảm. Căn phòng sáng lên khi âm thanh quằn quại ướt át ấy theo sau tôi. Tôi cắn môi dưới mình, nắm chặt tay. Tôi nhìn thấy ánh sáng của Boneless phản chiếu trong các khung anh được gắn phía trên lò sưởi. Mùi hôi thối nồng nặc khiến tôi nôn khan. Không còn lối thoát. Chẳng bao lâu nữa, mọi thứ sẽ là dấu chấm hết. Tôi có một cuộc đời thực vật đang chờ đợi tôi. Và có thể họ sẽ đặt chồng tôi và tôi vào cùng một giường bệnh, ngỡ rằng đó là những gì chúng tôi muốn.

Tôi đã nảy ra một ý tưởng đột ngột. Tôi lao về phía trước, về phía căn hầm. Chồng tôi cựa quậy. Điều cuối cùng tôi thấy trước khi ra khỏi phòng là gã đã lắc đầu.

Gã hét lớn, nhưng không được lâu. Giọng gã trầm hẵn đi, rồi trở thành tiếng ùng ục khủng khiếp. Tôi đã cưỡng lại ý tưởng muốn nhìn lại.

Tôi đã đến được những bậc thang để xuống hầm nơi tôi đã chộp lấy chìa khoá đang treo cạnh cửa. Tay tôi run lên một cách mạnh bạo đến nỗi tôi đã mất ba lần thử để có thể tra chìa vào ổ.

Âm thanh rên rỉ quằn quại kia trở nên lớn hơn và lớn hơn cho đến khi nó tiến đến cùng phòng với tôi. Tôi đã mở khoá được, rồi gỡ dây xích khỏi tay cầm. Trong tích tắc, tôi đã cảm thấy một thứ gì đó ấm và rung động chạm vào phần sau của mắt cá chân tôi. Tôi rùng mình toàn thân.

Trong giây cuối cùng, tôi đã mở cánh cửa đôi và leo lên đường. Sau đó tôi đứng dậy và chạy. Tôi đã chạy nửa vòng qua hòn đảo, về phía nhà mẹ tôi, nơi tôi mở khoá cửa trước và kéo nó mở ra.

Tôi khoá nó lại ở sau mình, tựa lưng lên tường và khóc nức nở. Mọi thứ đã kết thúc. Tôi đã an toàn.

Ánh đèn sáng lên ở phía trên những bậc thang. Tôi gạt đi nước mắt rồi chống người dậy. Mẹ tôi xuất hiện, vẫn còn đang mặc bộ áo ngủ, và hỏi chuyện gì đã xảy ra.

Tôi nói rằng đã cảm thấy lo lắng cho bà và đã đến để kiểm tra liệu bà có ổn không. Chúng tôi đã ôm nhau.

Bà hỏi về gã chồng của tôi. Tôi nói rằng gã vẫn an toàn ở nhà. Rằng tôi đã nấu món ăn yêu thích của gã rồi đến thăm bà.

Bà đã nhất quyết dọn phòng khách và cố dẫn tôi vào đó. Tôi đã nói rằng có thể tự mình làm điều ấy mãi cho đến khi cuối cùng, bà đã đồng ý.

Tôi đã đưa mẹ tôi đi ngủ lại, rồi hôn lên trán mẹ tôi. “Con thương mẹ.”

Mẹ tôi xoa lên má tôi. “Mẹ cũng thương con.”

Trong bếp, tôi đã tìm ra một chai rượu và khóc. Một lần nữa, tôi mãi nghĩ về những gì tôi đã chứng kiến. Và nghe thấy. Âm thanh khủng khiếp mà chồng tôi thốt ra đã lặp đi lặp lại trong đầu tôi. Tôi mãi nghĩ về những gì tôi có thể làm khác đi. Về việc liệu có còn cách nào khác. Cách đơn giản hơn. Cách mà không làm cho bất kì ai bị tổn hại. Tôi cảm nhận được một nút thắt tội lỗi trong hố sâu của lòng dạ mình.

Nhưng đã quá trễ để thay đổi điều gì. Bây giờ, tất cả tôi có thể làm là chờ đợi. Không thể ngủ được. Thậm chí khi tôi muốn ngủ.

Khi mặt trời mọc, Boneless sẽ rời đi. Rồi tôi sẽ đi đến cảng tàu và dùng thuyền của gã chồng tôi về đất liền. Tôi cuối cùng cũng đã sẵn sàng để rời khỏi nơi đáng nguyền rủa này và sẽ không nhìn lại. Cho đến khi một ai đó nhận ra điều gì đã thực sự diễn ra, tôi đã đi thật xa, và bắt đầu cuộc sống mới của mình.

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *