Chúng Tôi Nhận Được Một Thông Báo Khẩn: Chúng Tôi Không Được Phép Ra Khỏi Nhà

tắt đèn

Chúng tôi đang ngồi thư giãn trước TV, dành thời gian để xem những hình ảnh đầy màu sắc mà không mấy suy nghĩ quá nhiều về nội dung của nó. Đó luôn là lịch trình thường ngày của chúng tôi, về nhà, không lên tiếng, và tắt bộ não lại cho buổi tối.

Nhưng trong buổi tối cụ thể ấy, tất cả những điện thoại của chúng tôi reo lên trong vòng mười lăm giây. Chúng tôi nhảy dựng và chú ý trong sự bối rối, đồng loạt kiểm tra điện thoại. Tất cả chỉ là một tin nhắn đơn giản, nhưng chứa đựng một nội dung rất rõ ràng.

Thông Báo Khẩn: Đây là một thông báo cho toàn thể cư dân Newport. Đừng ra khỏi nhà, hãy ở trong và đừng mở cửa cho bất cứ ai, thậm chí là người thân hay bạn bè. Đây không phải là một tin nhắn thử, hãy ở trong nhà. Tắt hết tất cả đèn.

Tâm trí của chúng tôi như đang chạy đua với những suy nghĩ, nhưng không ai trong chúng tôi có thể nói gì. Tôi nhìn qua Cha tôi, khi ông vừa mới đeo kính để chắc là mình đã đọc rõ tin nhắn. Mẹ tôi có vẻ lo lắng, đôi mắt bà chứa đầy nỗi sợ.

“Cái gì đây?” Cha tôi cuối cùng cũng hỏi.

Tuy nội dung thông điệp rõ ràng, nó đã không thật sự giải thích tình hình lúc bấy giờ. Nó là tin nhắn khẩn cấp đầu tiên và duy nhất mà chúng tôi nhận được trong thị trấn nhỏ, hẻo lánh, ngoài những tin nhắn thử hiếm có bình thường. Nó là thật, một thứ gì đó nguy hiểm đang đến, và chúng tôi đã không biết một chút gì về nó.

Tôi bước đến cửa sổ, và thấy mọi nhà hàng xóm của tôi đang bắt đầu tắt đèn. Trong vòng một vài phút, toàn bộ khu phố tối sầm lại, chỉ còn chúng tôi lại trong sự bối rối và sự mơ hồ.

“Anh sẽ gọi cảnh sát,” Cha nói khi ông bấm gọi.

Tiếng chuông bắt đầu đổ, và Cha đã mở loa ngoài. Nhưng, thay vì một người nào đó nhấc máy, ông chỉ nhận được một thông điệp tự động.

“Chúng tôi đang nhận được một lượng cuộc gọi lớn trong hiện tại. Xin vui lòng, đừng cúp máy, bạn sẽ được chuyển đến một nhân viên tổng đài trong thời gian sớm nhất.”

“Chuyện gì đang diễn ra vậy?” Mẹ hỏi.

“Anh không biết… điều này…” Cha tôi nói nhỏ dần.

Tôi vẫn đứng lặng im cạnh cửa sổ, quan sát khu phố vắng vẻ, thắc mắc rằng có ai sẽ thách thức thông điệp ấy và ra ngoài hay không. Cùng lúc, Cha vẫn đang cố gọi cảnh sát. Sau lần thử thứ ba, ông đã chuyển sang thử gọi cho đồng nghiệp mình, người đang sống ở dưới phố.

“Này, David, anh có nhận được cùng tin nhắn như chúng tôi không?” Cha hỏi.

“Có, thật kỳ dị. Hầu hết mọi người đã ở trong nhà. Có một số thì ra ngoài để đùa giỡn, một lũ ngốc. Trông họ có vẻ ổn, nhưng tôi không biết – chờ đã, gì thế kia?”

Cha tôi đã kiên nhẫn chờ đợi khi David im lặng ở đầu dây bên kia.

“Tôi nghĩ quân đội đang ở ngoài đường, nhưng trông họ rất lạ. Tất cả họ đều mang mặt nạ chống khí ga, nhưng những mặt nạ ấy có đến ba mắt… Tôi không biết họ đang cầm vũ khí gì nữa.”

“Anh có thể chụp hình và gửi chúng tôi được không?”

“Tôi sẽ thử, chờ chút.”

Vài giây trôi qua, và tôi có thể nghe được tiếp bíp phát ra từ điện thoại của Cha tôi, báo hiệu rằng chúng tôi đã nhận được hình ảnh. Cha tôi ngay lập tức mở nó ra, nhưng thứ chúng tôi thấy chỉ là một mớ màu sắc rối ren hỗn tạp từ một hình ảnh rõ ràng đã bị hỏng.

“David, hình ảnh không hiện ra. Thử lại đi.”

“Ừm… không được, camera không lưu hình ảnh hoàn chỉnh được – “

Một tiếng rít lớn lấn át đường dây điện thoại, xô ngã chúng tôi khi chúng tôi cố dùng tay để bịt tai lại. Tuy phát ra từ điện thoại, nó là một âm thanh khó nghe mà có lẽ đã làm nổ tung loa ngoài thành từng mảnh chỉ trong vài giây.

Khi âm thanh đã lắng xuống, chúng tôi cuối cùng lại có thể nghe ai đó thở dốc ở đầu dây bên kia.

“David, chuyện gì vậy?”

“Họ – họ đã – đã giết tất cả. Họ bắn những người ở ngoài với những vũ khí này, chỉ đơn giản xé toạc họ thành nhiều mảnh. Và – và – chỉ thế – “ ông nói lắp.

“David, anh cần phải trốn đi!” Cha tôi la lên.

“Nhưng – họ – họ chỉ đứng đó, như họ đang bị đứng yên tại chỗ, không cử động. Tôi không hiểu, tại sao họ lại làm thế, tại sao họ – “ câu nói của ông nghẹn lại trong cổ ông. “Ôi Chúa tôi. Họ đã thấy tôi, họ đang tiến đến bên tôi, họ – “

Và rồi cuộc gọi bị ngắt. Cha tôi đã cố gọi David lại, nhưng không ai nhấc máy. Cả nhà tôi im lặng, và chỉ bị gián đoạn bởi những tiếng bíp ngắt quãng phát ra từ điện thoại Cha tôi. Mẹ tôi đi vòng quanh nhà một cách lo lắng, và tôi chỉ nhìn chăm chú qua cửa sổ, đang hoang tưởng rằng một thứ gì đó sẽ xông vào nhà mình.

“Anh ta không còn nữa… Chết tiệt, David, nhấc máy lên…” Cha lẩm bẩm.

Khi đó tôi đã thấy họ, đi dọc đường khu phố tôi. Họ không di chuyển bình thường và các bước của họ quá nhanh, từng mỗi chuyển động đều cố định. Họ đang mặc đồng phục lạ mà có thể trông giống như đồng phục quân đội khi ở trong tối, nhưng khi họ đến gần hơn, tôi đã nhận ra rằng chúng không phải con người.

Một nhà hàng xóm của tôi đã mở cửa, và gia đình Johnson chạy về phía quân đội, nghĩ rằng họ cuối cùng cũng được an toàn. Nhưng, những sinh vật đang hành quân kia đã đưa vũ khí lên cao ngay khi chúng phát hiện ra họ. Tiếng rít tương tự tràn ngập khu phố, tôi đã gần bị đẩy ngã xuống sàn khi không khí bắt đầu rung động. Gia đình Johnson la thét trong đau đớn, trong vài giây, cơ thể của họ bắt đầu tan rã, cho đến những gì còn lại là một đống thịt giống như thịt băm.

Tôi muốn thét lên, nhưng cha tôi đã kịp đưa tay lên miệng tôi.

“Con muốn chết à? Im miệng lại,” ông thì thầm.

Chỉ âm thanh ấy thôi cũng đã khiến những sinh vật ấy chú ý về phía nhà chúng tôi, nhưng khi chúng tôi im lặng, chúng đã ngừng lại. Tất cả đều đứng yên, như đang bị đông cứng theo thời gian. Trong vài phút, những gì tất cả chúng tôi có thể làm là nhìn chúng trong sự hãi hùng. Và rồi, một trong những đèn tự động của hàng xóm tôi sáng lên, được kích hoạt bởi một con mèo khi nó vừa đi chơi về. Cùng trong giây ấy, tất cả những con vật kia đều hướng về phía ngôi nhà, đưa vũ khí lên và bắt đầu bắn.

Khi âm thanh lớn vang khắp khu phố. Cha tôi đã đưa tôi và Mẹ đi trốn. Chúng tôi đã nhân cơ hội để trốn xuống tầng hầm, nơi chúng tôi cầu nguyện mình sẽ được an toàn, ít nhất là trong một lúc. Chúng tôi thậm chí còn không thể thấy điều gì đã xảy ra với ngôi nhà hàng xóm, chúng tôi chỉ nghe thấy tiếng thét đau đơn khi họ bị tan nát thành trăm mảnh.

Bây giờ, chúng tôi đang trốn ở đây, không có thức ăn, không có nước. Chúng tôi đã cố gọi cầu cứu, nhưng không ai bắt máy. Hoặc là mọi người đã chết, hoặc là cả thế giới đã không hay biết về điều đang xảy ra với thị trấn của chúng tôi. Tôi không hiểu vì sao không ai đến để cứu chúng tôi, hay họ chỉ đơn giản nghĩ rằng tất cả đã chết. Thế nên tôi sẽ gửi thông điệp này, một thông điệp cầu cứu trong sự vô vọng. Nếu có ai ở ngoài kia nhận được, xin hãy cứu chúng tôi…

Chúng tôi không còn nhiều thời gian.

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *