Cô Ấy Bán Hạnh Phúc Trong Lọ Thủy Tinh

lọ thuỷ tinh

Tấm áp phích ghi, “Hạnh phúc! Bán theo lọ! Gọi ngay hôm nay!” và bên dưới dòng chữ quảng cáo ấy là một số điện thoại.

Tôi thấy một mảnh giấy nhỏ được đính lên trên một cột điện thoại khi đang đi bộ về nhà sau một ngày làm việc dài mệt mỏi. Tôi chụp hình lại và nghĩ rằng quảng cáo ấy hài hước.

Tôi định cho vợ tôi xem khi tôi về đến nhà, nhưng tôi lại bận việc nhà và quên bẵng đi mất – cơm tối, rửa chén bát, giặt giũ, chuẩn bị đồ ăn cho con gái đi học, ru con ngủ, sau đó dọn dẹp đồ chơi của con bé trong phòng khách – mỗi đêm, tôi làm chính xác theo một lịch trình.

Ngày hôm sau, tôi tỉnh dậy trên giường lưng tựa vào lưng vợ tôi. Tôi luôn phải thức dậy sớm hơn vợ tôi để đi làm, nên tôi chuẩn bị thật khẽ và ra khỏi cửa.

Ở công sở, tôi đang cập nhật sổ sách chi tiêu của công ty. Mỗi ngày đều tương tự như vậy. Họ cơ bản trả tiền cho tôi để nhìn vào máy tính suốt chín tiếng đồng hồ và gõ gõ một vài con số vào bảng tính. Tôi làm xong việc của tôi nhanh chóng, và tôi quyết định ra khỏi văn phòng sớm – cũng may hôm ấy là thứ sáu, và nhiều người về nhà sớm vào những ngày cận cuối tuần.

Trên đường về nhà, tôi suy nghĩ về cuộc đời của tôi. Tôi thường nghĩ về nó. Tôi hay mơ mộng về việc đi du lịch lúc tôi còn trẻ. Tôi muốn lái xe xuyên quốc gia hay xách ba-lô lên và đi một mình khắp châu Âu. Sau đó tôi gặp Kelsey. Đừng hiểu sai ý tôi, tôi đã yêu Kelsey. Ý tôi là, tôi vẫn còn yêu. Chúng tôi không còn ngọn lửa ấy nữa. Khi bạn gặp một ai đó và có một mối quan hệ, dù cho nó có là định mệnh hay không, một vài kế hoạch cá nhân của đời bạn phải bị tạm bị gác lại cả. Và sau đó mối quan hệ ấy phát triển thành hôn nhân, và rồi bạn có con, rồi bạn phải đăng kí con đi học mẫu giáo, rồi bạn phải tìm việc trả lương cao hơn và làm việc nhiều giờ hơn, blah blah blah…

Tôi không cố than vãn đâu. Tôi chỉ muốn nói rằng tôi không hoàn toàn chính xác mãn nguyện với vị trí hiện tại của tôi trong đời. Tôi không cho rằng tôi là một người hạnh phúc.

Trên con đường quen thuộc về nhà như thường lệ mỗi ngày, tôi đi ngang qua tấm áp phích mà tôi đã đi ngang qua hôm trước. Tôi không biết sao, tôi thật sự không, nhưng tôi đã gọi số điện thoại ấy. Tôi chỉ nghĩ nó là một trò đùa thôi. Có lẽ một ai đó sẽ nhấc máy và nói “Em yêu anh!” từ đầu dây bên kia và cúp máy. Hay có thể nó là số của dịch vụ giải trí người lớn. Tôi không biết phải trông đợi điều gì.

Tôi gọi điện. Chuông chỉ rung được một tiếng thì có người nhấc máy.

“Xin chào?” một người phụ nữ trả lời.

“Oh, xin chào – ừm, tôi đang gọi vì có thấy tấm quảng cáo của cô?”

“Oh, thật tuyệt,” cô ta trả lời bình thản, “anh định khi nào đến lấy hàng?”

“Lấy hàng gì?”

“Cái lọ..” cô ta nói, như thể nó là chuyện hiển nhiên vậy.

“Oh, dĩ nhiên, vâng, “ Tôi lúc đó nhận ra rằng đã ra về sớm mà chưa cho Kelsey biết, nên tôi có thể đến để lấy lọ hạnh phúc ấy ngay và cô vợ tôi sẽ không biết, “chính xác nó là cái gì? Thứ cô bán ấy?”

“Tôi vừa mới cho anh biết đấy. Hạnh phúc. Nó là một lọ thủy tinh. Như trong áp phích. Hạnh phúc được bảo quản tốt nhất trong lọ thủy tinh. Vì chúng bền hơn, là… túi nhựa.”

“Vâng, được. Chúng ta hẹn ở đâu chứ?”

“Chắc chắn rồi. Tôi không muốn anh bị sợ hay gì đâu, nên ta nên đến một nơi công cộng.”

Nơi công cộng chúng tôi quyết định gặp mặt là bãi đậu xe của một cửa hàng Starbucks cách chỗ tôi đang đứng khoảng một dặm.

Lúc bấy giờ, tôi không nghĩ là tôi thật sự sẽ mua một lọ hạnh phúc hay bất kì thứ gì. Tôi đã chín mươi chín phần trăm chắc chắn là cô ta bán chất kích thích cho tôi. Có thể là heroine trong lọ. Tôi nhớ có nghĩ, “Ây da, ‘hạnh phúc’ có thể là một biệt dành cho một loại chất kích thích nào đó và tôi đang trong một cuộc giao dịch. Nếu cô ta là cảnh sát thì sao? Tôi có bị bắt không?” Nhưng một điều gì đó bên trong tôi bảo rằng cứ bước tiếp, và tôi đã bước tiếp.

Tôi đứng bên ngoài, nhắn tin cho cô ta.

Tôi: Tôi đến rồi.

Cô ta: Tốt. Tôi đang tới ngay.

Tôi: Cô đang lái xe gì.

Cô ta: Camry màu bạc.

Và khi vừa nhận được tin nhắn từ cô ta, tôi thấy xe cô ta đến nơi. Cô ta chọn một chỗ đậu không xa từ chỗ tôi đang đứng. Tôi có thể thấy không còn ai nào khác trong xe cả, làm cho tôi loại bỏ được tưởng tượng bị bắt cóc. Cô ta mở cửa và đứng trên bục xi măng, nhìn qua lại cho đến khi cô ta thấy được ánh mắt của tôi. Tôi khẽ gật đầu chào. Cô ta chỉ đơn giản đáp lại bằng cách vẫy tay và gọi tôi đến bên xe cô ấy, tôi bước đến đấy.

Trông cô ta trẻ, khoảng hai mươi mấy tuổi, tóc vàng uốn nếp. Da cô ta trắng đối lập hẵn với trang phục đen của cô ta. Tôi nghĩ cô ta giống phù thủy hiền lành Glinda trong The Wizard of Oz đang mặc bộ trang phục đen của phù thủy Wicked.

“Ngày đẹp trời nhỉ,” cô ta nói như một lời chào.

“Oh đúng là thế. Tôi không để ý luôn đấy.”

“Anh là người đã gọi điện về cái lọ, đúng không?”

“Đúng, chính là tôi.”

“Tốt, đây, nó là của anh.”

Cô ta đưa cho tôi một cái lọ thủy tinh nhỏ. Không cao hơn hai inch bao nhiêu. Bên trong là một nguồn sáng. Không phải bóng đèn – một nguồn sáng. Giống như một ai đó đã đóng gói ánh nắng mặt trời lại. Nó toả sáng mặc dù lúc này đang là buổi trưa. Trông như một mặt trời nhỏ, hay là một vũ trụ tí hon đang tồn tại trong một ngôi nhà thủy tinh vậy. Tôi ngắm lấy nó mà không thèm che giấu đi vẻ mặt kinh ngạc của mình.

“Trông hơi bị hay nhỉ?”

“Cái – cái gì?”

“Anh đã hỏi hình như ba lần rồi. Tôi nghĩ. Câu trả lời vẫn thế. Đây là hạnh phúc. Niềm hạnh phúc trong một cái hũ.”

“Tôi làm gì với nó?”

“Giữ nó,” cô ta nói, “nếu anh có gặp rắc rồi gì nhắn tin cho tôi.”

Cô ta ngồi vào xe.

“Chờ đã!” Tôi nói, “Tôi nghĩ cô bán nó mà? Hũ này bao nhiêu?”

“Đừng lo,” cô ta mỉm cười, “ông sẽ trả sau.”

Cô ta đóng cửa xe lại và tôi tránh ra nhường đường để lùi xe rồi cô ta lái đi. Cái quái gì vừa mới xảy ra vậy? Tôi đang cầm cái gì đây? Tôi nhìn vào cái hũ một lần nữa, ánh sáng toả ra thật mê hoặc. Tôi bỏ vào túi quần mà vẫn có thể thấy ánh sáng lờ mờ toả ra trong từ bên trong. Tôi đi bộ về nhà.

Ngày đẹp trời với ánh nắng ấm áp nhanh chóng trở thành một ngày mua với mây giăng kín bầu trời. Không có dự báo rằng trời sẽ mưa, nếu có thì tôi đã đi xe bus lúc đi làm rồi. Tôi chạy về nhà để mình không bị ướt nhiều. Cuối cùng tôi cũng có thể tìm được nơi trú khi về đến khu chung cư của mình.

Tôi bước đến trước cửa và nhận ra rằng chìa khoá nhà không còn trong xâu chìa khoá của tôi. “Khỉ thật, lại mất chìa khoá.” tôi nghĩ.

Tôi gõ cửa và gọi lớn, “Em ơi, anh đây, anh không biết để chìa khoá đâu rồi.” Cửa được mở khoá.

Khi cửa mở ra, một người đàn ông cao và to với chùm râu dê dài không được trau chuốt nhìn tôi và nói: “tôi nghĩ anh nhầm nhà rồi đấy.”

“Oh!” Tôi nói, và bị mất phương hướng, “xin lỗi, chúc một ngày tốt lành.”

Ông ta cười rồi đóng cửa.

Nhà số 33.

Tôi biết nó là nhà của tôi mà. Tôi biết mà. Tôi đã sống ở nhà số 33 năm năm rồi. Nhưng đó không là nhà của tôi. Từ những gì tôi có thể thấy ở bên trong, tất cả nội thất đều khác, màu sơn bên trong khác, mọi thứ đều khác. Cảm giác như tôi bị đập đầu đâu đó và bị phê thuốc. Trong khoảnh khắc ấy, mọi thứ đều không đúng.

Tôi lấy điện thoại của mình ra và gọi cho Kelsey để được trấn an và bao rằng tôi bị nhầm thôi. Nhưng số của vợ tôi không còn trong danh bạ. Thậm chí, tin nhắn cũng mất. Không có những cuộc gọi trước đó. Không ảnh. Kiểu như điện thoại của tôi bị reset trở lại ban đầu. Liệu có phải nhỏ bán lọ đã bí mật tráo điện thoại khi tôi không để ý? Tôi có thể cũng sẽ bấm số vợ tôi, nhưng tôi không thể nhớ được. Tôi biết thuộc lòng số vợ tôi, nhưng tôi không thể nhớ. Tôi cần phải về văn phòng, tôi có tất cả số danh bạ phòng hờ lưu trong vi tính của tôi.

Vì trời đang mưa, tôi nhảy lên một chuyến xe buýt dừng ở trước khu chung cư. Tôi đi vào trung tâm thành phố về hướng văn phòng, nhìn chằm chằm vào đôi giày ướt sũng, tự hỏi cái quái gì đang diễn ra.

Chúng tôi có chìa khoá thẻ từ để vào toà nhà nơi tôi làm việc, nên chỉ những người được cho phép mới vào được. Tôi luôn để chìa khoá thẻ trong ví của mình. Nhưng, ngạc nhiên thay – chìa khoá thẻ của tôi cũng mất. Tôi bấm vào nút gọi điện dành cho khách có hẹn, hay nhân viên bị quên thẻ.

BZZZ

“Xin chào, đây là Tim, tôi nghĩ tôi bị mất thẻ rồi. Số nhân viên của tôi là…” Tôi ngừng lại khi tôi không thể nhớ được số nhân viên của mình.

Một giọng nói phát ra từ loa, “Tim, anh bị gián đoạn, số nhân viên của anh là gì?”

“Tôi không thể nhớ, tôi—“

“Không sao, cho tôi biết họ tên đầy đủ và phòng ban làm việc của anh.”

“Ờm, Tài chính. Tôi làm ở tài chính và tên tôi là Tim Brooks.”

“Chờ một tí.”

Khoảng ba mươi giây sau, người đàn ông trả lời.

“Chúng tôi không có ai tên Tim Brooks đang làm việc trong toà nhà này. Anh có hẹn với ai không?”

Tôi ngạc nhiên lùi lại, hầu như gần bị vấp ngã. Tôi vừa mới ra khỏi từ đó một hai tiếng trước. Chuyện gì đang diễn ra đây. Cảm giác như tôi bị Alzheimer nhưng phải trải qua hết tất cả giai đoạn trong một ngày vậy. Tôi nhìn đôi bàn tay, không chắc đây có phải là cơ thể thật của tôi không. Cảm thấy thế giới xung quanh tôi như đang bị tan rã. Tôi không còn kiểm soát, tôi chỉ đang ngồi trong đầu của một ai đó, nhìn vào thế giới trong mắt của họ.

Bỗng tôi nhận được một tin nhắn. Tôi nhận ra số điện thoại ấy ngay. Đó là cô gái ấy. Người đã cho tôi lọ hạnh phúc. Tôi đã quên bẵng đi về nó cho đến khi tôi thấy tin nhắn ấy.

Cô ta: Chào. Mọi thứ sao rồi?

Tôi nhìn vào điện thoại, ngớ người ra. Tôi rất tức giận khi thấy thái độ thờ ơ ấy. Cô ta đã biết chuyện gì sẽ xảy ra. Bằng cách nào đó.

Tôi: Cô đã làm gì lên tôi vậy?

Cô ta: Điều tệ nhất chưa đến đâu.

Tôi đang rất gần đến việc ném điện thoại của tôi càng xa càng có thể trong tuyệt vọng. Tôi nhìn vào cái lọ ấy trong túi. Trông vẫn như cũ, vẫn sáng như trước.

“Mày vừa mới làm cái quái gì!” Tôi quát vào trong cái hũ, nhận ra rằng mình trông như một kẻ điên.

Tôi nhận ra một điều khi đang nhìn vào trong ánh sáng huyền diệu ấy. Tôi không biết được gương mặt của vợ tôi nữa. Tôi biết tên cô ta. Mà, tôi biết chữ đầu là K hay C. Tôi không thể tưởng tượng ra gương mặt của vợ tôi nữa. Tôi biết tôi có một cô vợ. Tôi biết. Đúng, bởi vì tôi có một đứa con gái. Tôi có vợ và con. Tôi chỉ, không thể nhớ mặt của họ và – tên họ, hay sinh nhật, hay những kí ức tôi có cùng họ.

Tôi biết họ tồn tại. Họ có tồn tại. Tôi vừa thấy họ sáng nay mà? Tôi không thể nhớ trông em như thế nào, hay mùi hương của em. Ngày hẹn hò đầu tiên của chúng tôi. Ngày cưới của chúng tôi. Con gái tôi – hay con trai?  Có thể tôi không có con. Nhưng vợ, hay bạn gái, cô ta có thật. Tôi biết cô ta có thật. Suy nghĩ về điều đấy xé toạt tôi thành từng mảnh. Tôi không thể nghe thấy giọng cô ta trong đầu tôi nữa. Tôi không thể nhớ về những điều liên quan tới cô ta.

Tôi đang đứng bên ngoài toàn nhà ban nãy, nhưng tôi không chắc. Tôi có làm việc ở đây không? Tôi hẵn phải làm việc ở một đâu đó. Gió lạnh bắt đầu thổi. Đập vào mặt tôi, làm mũi và má tôi nhức. Tôi muốn về nhà. Tôi muốn ở cùng với em. Tôi muốn hơi ấm. Tôi muốn trở về văn phòng ngu ngốc với công việc tẻ nhạt để chi trả cho mái nhà trên đầu tôi. Tôi muốn mọi thứ trở lại. Tôi ướt. Thảm hại. Tôi không thể nhớ cha mẹ tôi, hay tuổi thơ của tôi. Tôi có bạn không? Tại sao tôi đang ở trong mưa?

Điện thoại của tôi rung lên:

Đập bể cái lọ, Tim.

Tôi nhìn vào tay kia của tôi. Nhìn vào bầu trời mưa và mặt trời sắp lặn, tôi thề chiếc lọ này sáng hơn cả bất kì ngọn đèn nào trên đường gần tôi. Tôi không đập nó vì làm theo chỉ dẫn của cô gái kia. Tôi đập nó vì tôi tức. Tôi đập nó là vì tôi khó chịu. Tôi cần sự giải thoát. Tôi giơ tay qua khỏi đầu tôi, và đưa xuống thật nhanh, vỡ tan chiếc hũ bên dưới chân của tôi.

Không khí tăm tối, lạnh lẽo ấy cùng với cơ mưa chợt biến mất như một cơn sốc dư chấn toả ra từ một vụ nổ bom và tôi đang ở trong trung tâm của nó. Tôi thấy ánh sáng vàng ấm áp từ trong chiếc lọ lan toả ra mọi phía và nổi lên trên trời. Giống như tôi đang chứng kiến cảnh bắt đầu của vũ trụ được tạo nên – như Chúa vừa mới búng tay và nói, “phải có sự sáng.” Tôi bị chìm đắm trong nó. Tôi không còn thấy đường phố đầy mưa, hay những gì đen tối. Tôi cảm thấy như tôi đang lao vào một ngôi sao đang di chuyển nhanh hơn với vận tốc ánh sáng. Tôi cảm thấy như đang ngồi trên lửa trong một đêm đông, nhưng sự ấm áp đó đang bảo bọc khắp cơ thể tôi.

Và tôi nháy mắt.

Ngay lập tức, tôi cảm thấy được ga giường dưới chân tôi, và lưng tôi đang khẽ tựa vào lưng của vợ tôi. Tôi nhìn ra cửa sổ. Ánh sáng sớm tràn qua khung cửa kính, và chạm lên mặt tôi.

Tôi ngồi dậy khỏi giường và nhìn điện thoại. Hôm nay là sáng thứ Sáu. Tôi có một tin nhắn:

Cho tôi biết nếu anh cần thêm một lọ khác 🙂

Hôm ấy tôi gọi xin nghỉ phép. Tôi lẻn vào phòng con gái tôi và hôn con rồi nói hôm nay con được nghỉ học. Chúng tôi sẽ có một ngày gia đình. Con gái cười, vừa dang tay vừa ngáp rồi cuộn người lại ngủ tiếp.

Tôi quay lại giường và ôm vợ tôi thật chặt. Tôi không buông ra nhiều giờ liền. Con gái tôi đi vào phòng và làm chúng tôi thức giấc – con gái tôi nhảy lên giường và đánh thức chúng tôi dậy. Hôm qua tôi còn thấy điều ấy phiền phức. Hôm qua tôi còn thấy rất nhiều thứ khác phiền phức, nhạt nhẽo hay thậm chí ngu ngốc.

Nhưng hôm nay thì không. Hôm nay tôi ôm con cùng với Kelsey.

Hôm nay là một ngày thật tốt. Hôm nay, tôi hạnh phúc.

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *