Đừng Bao Giờ Để Ghế Trống Vào Buổi Tối

nón mũ chóp cao

Bạn Sẽ Không Biết Được Ai Sẽ Ngồi Lên Nó.

Chúng tôi đã từng rất mê tín. Tất cả chúng tôi. Mẹ tôi, cha tôi, ông bà, và thầy cô. Hàng xóm, thầy huấn luyện, và bác tài xế lái xe buýt. Cuộc sống của chúng tôi có nhiều phong tục khi nhìn qua trông có vẻ ngây thơ và cổ hủ. Nhưng tất cả đều có lý do đơn giản để giải thích. Chúng tôi sống tốt và nghe theo linh tính và điều ấy chưa bao giờ làm thất vọng, miễn sao chúng tôi nghe theo lời chỉ bảo. Không phải tất cả đều đáng sợ như việc để ghế trống, dĩ nhiên. Một số trong số ấy đơn giản chỉ là những điềm báo mà chúng tôi phải để ý.

Như nếu có một con bướm trong nhà bạn, có nghĩa là bạn sắp có khách.

Những điều khác chỉ là những mẹo vặt vảnh để làm cuộc sống dễ dàng hơn.

Như nếu bạn muốn một vị khách rời khỏi nhà, đổ một ít muối vào giày họ sẽ rất có ích.

Và một vài điều khác, thì, đáng sợ hơn chút, tôi nghĩ.

Như, nếu bạn tựa người vào lan can, ác quỷ sẽ nắm lấy bạn và kéo bạn xuống đất.

Và điều đó, thật không may, chúng tôi không thể kiểm chứng được.

Như tôi đã nói, nhiều điều như thế. Những câu thành ngữ mà họ luôn lặp đi lặp lại để nhắc nhở nhau. Và một điều tôi nghe hay nhiều nhất trong đời lại chính là điều liên quan đến ghế.

Đừng bao giờ để ghế trống trong phòng ngủ mỗi buổi tối.

Cha tôi luôn nhắc nhở mỗi tối như một lời cầu nguyện khi tôi còn bé. Và mẹ tôi thường kiểm tra để chắc rằng tôi có túi ba lô, một vài quyển sách, hay thậm chí là một áo khoác đang ở trên ghế học bài của tôi. Đó là chiếc ghế duy nhất trong phòng tôi. Khi lớn lên họ không cần phải nhắc nhở tôi nữa, điều ấy đã được in hằn trong tâm trí tôi. Tuy nhiên, tôi vẫn còn nghe thấy tiếng bước chân của mẹ mỗi tối. Tôi đoán rằng bà muốn thật sự chắc chắn rằng không ai sẽ ngồi cạnh tôi vào buổi tối.

Khi còn bé, tôi vẫn không hiểu vì sao việc này quan trọng đối với mọi người tôi biết. Đối với tôi, một giải pháp đơn giản nhất cho toàn bộ chuyện này: đừng để ghế trong phòng của bạn là được. Bạn cũng không cần nó lắm khi bạn đã có giường, ngoại trừ khi bạn làm bài tập, có thể. Không may thay, mang ghế ra ngoài thì không phải là lựa chọn để cân nhắc. Và tất nhiên cũng có lý do cho điều ấy. Như tôi nói, chúng tôi hơi bị mê tín.

Không những người trong cộng đồng của tôi sợ việc để ghế trống, họ còn lo ngại hơn chuyện sẽ xảy ra khi không có một chiếc ghế nào cả. Bạn cần có một không gian cho một ai đó khi họ muốn đến thăm. Bạn đơn giản không muốn họ đến mà không có sự cho phép của bạn. Ý tưởng này rất kỳ lạ và tôi không biết nó bắt nguồn từ khi nào. Tôi đoán điều ấy được khởi nguồn từ người trong làng của tôi từ rất lâu rồi. Một ai đó có thể đã từng thử bỏ ghế đi và đã gặp hậu quả khủng khiếp và rồi họ đã chọn việc mạo hiểm để ghế trong phòng và đặt những món đồ lên chúng.

***

Tôi thì không quan tâm những ý tưởng kỳ lạ và những mê tín trong cộng đồng của chúng tôi cho lắm, cho đến khi tôi hiểu chuyện gì sẽ xảy ra khi bạn không tuân thủ theo nó.

Bạn không thể bắt buộc mọi người trong cộng đồng cùng tuân thủ theo những luật lệ. Một số người được sinh ra để đi ngược dòng. Những người mạo hiểm, thích khoe khoang, và những kẻ nghiện adrenaline. Và bạn có những người khi nhỏ thì không nghe lời cho lắm và lúc lớn lên thì không quan tâm đến truyền thống cổ hủ. Đặc biệt khi họ đã đọc và xem mọi thể loại truyện kinh dị rồi bắt đầu nhận ra một vài điều không hẵn là đáng sợ chỉ vì người ta nói thế. Tôi nghĩ nhiều đứa nhỏ bây giờ chỉ nghĩ rằng mọi thứ được nói ra chỉ là cách để cha mẹ chúng muốn chúng giữ phòng gọn gàng.

Và dĩ nhiên, có những người đã bố trí ghế, hay hơn cả thế, cố tình để trống để chào mừng bất cứ ai đến thăm vào buổi tối.

Họ tự nhận là họ gan dạ. Chúng tôi gọi họ là những câu chuyện cảnh báo.

Bởi vì họ sẽ hối hận.

Khi khách đến thăm.

Một câu chuyện mà tôi biết rõ là câu chuyện về Billy Tucker. Billy chưa bao giờ để ý nhiều đến những câu chuyện mà người lớn đã kể. Billy thích đùa giỡn với số phận hơn bất kì điều gì khác. Khi còn ở cùng cha mẹ, họ chắc chắn cậu ấy an toàn ngay cả khi cậu ấy không thích, nhưng khi Billy lớn lên và đã mua được nhà riêng trên cùng con đường với nhà tôi. Đêm đầu tiên, cậu ta đã ngủ một mình ở đấy, và tôi đoán rằng cậu ấy đã quên mất chuyện chiếc ghế. Hay có thể cậu ta đơn giản chỉ muốn thử xem sẽ ra sao nếu mặc kệ những thành ngữ đã được dồn vào đầu cậu ấy suốt cả đời.

Tôi đã gặp cậu ta khi bước ra ngoài lấy thư ngày hôm sau. Trông cậu ta có vẻ mệt mỏi và bị làm phiền. Cậu ta đã kể tôi rằng luôn tưởng rằng có người trong nhà cậu ấy nhưng điều ấy không thể nào. Khu này chưa có vụ đột nhập vào nhà nào. Cậu ta kể rằng đã nghe thấy ai đó thì thầm vào tai để đánh thức cậu ta. Và khi nhìn xung quanh, cậu ta đã nhìn thấy một áo khoác được móc cạnh tủ đồ mà trước đó nó không ở đó.

“Anh biết đấy, đó có thể là mẹ tôi, bà ấy chính là sự lo lắng khi nó có hình hài con người.” Billy nói đùa.

Đó là ngày đầu tiên.

Sau đó Billy ít khi rời khỏi nhà nữa. Tôi thường hay thấy cha mẹ cậu ta ghé để đưa thức ăn nhưng cậu ta không bao giờ bước ra khỏi nhà. Rõ ràng, cậu ta đã chầm chậm và chắc chắn đang mất dần lý trí.

Điều này kéo dài một tuần cho đến khi cha mẹ cậu ta phát hiện cậu ta đã treo cổ trong tủ quần áo phòng ngủ.

***

Điều ấy là một bi kịch thảm thiết, nhưng tôi vẫn chưa tin rằng mọi thứ ra nông nỗi này chỉ vì một chiếc ghế. Billy là một cậu bé rắc rối, điều đấy ai cũng biết.

Tuy nhiên, dù tôi có tin hay không điều đấy không nghĩa lý gì. Linh tính của tôi đã gộp lại thành một với cộng đồng. Dù tôi có sợ chiếc ghế trống hay không, khi sống trong một ngôi làng kỳ lạ với những lời khuyên răn và luật lệ, tôi sẽ nghe theo chúng. Thậm chí chỉ để an lòng cha mẹ tôi.

Và tôi đã tuân theo. Những năm tháng ấy. Cho đến khi tôi dọn ra khỏi làng.

Cuộc sống thành thị thật khác biệt so với mọi thứ tôi đã tưởng tượng. Tôi đột nhiên được trải nghiệm cảm giác tự do mà tôi chưa bao giờ có khái niệm trước đó. Lúc ban đầu, điều ấy rất choáng ngợp, mọi nơi tôi có thể đi và mọi thứ tôi có thể làm, nhưng sau một thời gian, tôi nhận ra rằng đây chính xác là nơi tôi thuộc về. Tôi đã quen bạn mới, thuê một phòng chung cư nhỏ, và có một ý thức mới về danh tính của bản thân mình.

Nhưng tất nhiên, tôi vẫn nhớ những lời chỉ dạy mà tôi đã nghe suốt đời mình, dù có ở xa làng của mình. Tôi nghĩ một phần của tôi đã từng tin vào những điều mê tín ấy ít nhất đến một mức nào đó nhưng tôi tin rằng tôi đã để con người đó lại ở làng rồi. Tôi đã không tin rằng chúng sẽ theo tôi.

Cho đến khi đêm ấy.

Tôi trở về nhà trễ sau khi đi uống cùng với một vài người bạn ở quán rượu. Tôi hầu như không thể mở mắt và đã nằm ngủ ngay. Với phần tỉnh táo ít ỏi còn lại, tôi đã nghe thấy tiếng túi của tôi trên ghế trượt xuống đất. Linh tính mách bảo rằng tôi phải dậy và nhặt nó lên nhưng đầu óc xay xỉn mệt mỏi của tôi bảo rằng mọi thứ sẽ ổn.

Tôi đáng lẽ đã phải lắng nghe theo linh tính của mình.

Tôi đã bị đánh thức bởi những âm thanh đó, trời bên ngoài vẫn tối đen như mực. Nghe có vẻ như ai đó đang di chuyển trong phòng của tôi. Thoạt đầu, tôi không vẫn chưa đủ . Trong một khoảnh khắc tôi đã quên rằng tôi sống một mình. Khi nhận ra điều ấy, mắt tôi mở to. Tim tôi bắt đầu đập nhanh và tôi phải kiểm soát nhịp thở của mình.

Tôi đã dồn hết can đảm và khẽ nhấc thân trên của mình dậy để có thể thám thính xung quanh. Không có ai ở đấy cả. Chí ít tôi có thể biết nhờ vào ánh đèn mờ đang rọi vào qua cửa sổ của tôi.

Tự trấn an mình, tôi bước ra khỏi giường rồi bật đèn lên.

Một điểm tốt của phòng chung cư chính là không có nhiều chỗ trống để một ai đó có thể trốn.

Tôi kiểm tra góc ở sau kệ bếp, tôi kiểm tra dưới gầm giường và trong phòng tắm. Không có dấu hiệu cho thấy có ai đang ở đây cả.

Cho đến khi tôi nhìn thấy giá treo áo khoác.

Đa số áo khoác của tôi đều có màu đen nên tôi đã không chú ý ngay lập tức nhưng trên đấy có treo một chiếc áo không phải của tôi cùng với một chiếc mũ chóp cao. Mắt tôi di chuyển xuống đất và đó là khi tôi nhìn thấy một đôi giày da lớn dính bùn bên dưới, toàn thân tôi bắt đầu run rẩy.

“Ai đó?” Tôi gọi lớn về phía căn phòng trống trải.

Không có phản ứng.

Dĩ nhiên, tôi đã báo cảnh sát và họ đã kiểm tra từng góc phòng nhưng không hề thấy bất kì dấu hiệu đột nhập nào. Khi họ đến nơi, áo khoác và giày đã biến mất nhưng tôi vẫn còn thấy vết bùn trên sàn. Cảnh sát đã chào thua. Tôi vẫn không chắc liệu họ có nghĩ tôi bị điên hay đang say thuốc nhưng sau tất cả, họ đã rời khỏi và tôi lại một mình.

Một phần trong tôi thắc mắc rằng liệu tôi có đang mơ hay tôi đã nhìn nhầm chiếc áo kia thực chất là áo của tôi nhưng cuối cùng, tôi biết tôi chỉ đang cố lừa dối bản thân.

Một ai đó đã ở đây và đó là lỗi của tôi vì đã để ghế trống.

***

Tôi biết chỉ có một giải pháp cho vấn đề của tôi, nên tối hôm sau tôi đã chắc chắn chất thật nhiều đồ lên ghế để không ai có thể nghĩ đến việc ngồi được lên nó. Đó có vẻ như là một kế hoạch không tồi so với hành động mê tín tôi đang thực hiện này. Tuy nhiên, tôi đã không biết rằng sẽ không có cơ hội thứ hai khi đã phạm phải sai lầm ngay từ đầu. Đó là chuyện đã xảy ra với Billy.

Đêm đầu tiên, bạn chất vấn hành động ấy. Bạn không thể tin rằng có phần thật trong những lời căn dặn và làm sao lại có thể thế được chứ? Bạn tự làm bản thân bị hoang tưởng.

Đêm tiếp theo tôi vẫn còn tự tin. Đến một mức nào đó. Nỗi sợ hãi vẫn còn nhưng tôi đã tin rằng mình có giải pháp. Tôi đã đặt những quyển sách và quần áo chồng lên ghế và sau vài giờ nằm trên giường mình, tôi đã ngủ.

Thứ bạn không nhận ra được chính là hiệu ứng của tên khách đang ảnh hưởng lên bạn. Nó bắt đầu gậm nhấm tâm trí của bạn. Nếu bạn đã mời nó vào một lần rồi, nó sẽ nhớ mùi cơ thể của bạn và sẽ tiếp tục quay lại mỗi đêm. Cho dù bạn đi đâu hay nếu bạn thức trắng. Nó sẽ không ngừng lại. Cho đến tâm trí bạn không chịu nỗi nữa.

Tôi đã biết thế. Tôi đã nghe hết những câu chuyện, chỉ là tôi chưa bao giờ tin chúng tôi đã bị nguyền rủa đến mức nào thôi.

Đêm ấy, tôi bị đánh thức bởi một lời thì thầm.

Những câu nói không có nghĩa vang lên trong đầu tôi, chúng ở rất gần và rất tàn nhẫn. Một bàn tay đang mơn trớn gương mặt của tôi nhưng khi tôi mở mắt, tôi không thấy ai.

***

Ngày hôm sau, tôi đã nghĩ đến việc ở cùng một người bạn nhưng tôi sợ rằng sẽ kéo họ vào cùng chung số phận. Nếu có theo tôi. Nên tôi đã mướn một phòng khách sạn.

Tôi tỉnh dậy khi nghe thấy một giọng cười vang vọng. Nó không ngừng lại cho đến khi mặt trời lại xuất hiện. Nhiều ngày rồi tôi không thể ngủ. Mọi nơi tôi đến, tôi đều biết nó luôn ở đó với tôi, đang nhai tâm trí và nuốt ý chí tự do của tôi. Nhiều ngày trôi qua, những lời thì thầm dần rõ hơn. Như thể đang níu kéo tôi đến một nơi mà chúng tôi có thể giao tiếp. Một nơi mà tôi có thể hiểu ngôn ngữ của nó.

Đến với ta.

Sẽ không ai nhớ đến ngươi.

Sự lựa chọn của ngươi đã được định sẵn.

Giọng nói ấy ở khắp mọi nơi. Nó luôn cười và thì thầm cho đến khi mọi khoảnh khắc của đời tôi bị cạn kiệt trong màu sắc của hư không. Tôi không thể ăn. Tôi không thể ngủ. Tôi không còn cảm giác.

Tôi sợ rằng nếu nó kéo đủ quyết liệt, tôi sẽ không thể quay trở lại. Giống như Billy.

Chúng tôi đã rất mê tín. Tất cả chúng tôi. Chúng tôi đã sống tốt và đã nghe theo những linh tính cộng đồng và chưa bao giờ bị thất vọng, miễn sao chúng tôi nghe theo lời chỉ bảo. Tôi đã nghĩ về điều ấy khi những suy nghĩ khác trong đầu tôi không còn lý lẽ nữa. Tôi đã nghĩ về những điều được dạy khi còn bé. Những câu thành ngữ có thể sẽ hữu dụng trong đời sống.

Như nếu bạn muốn một vị khách rời khỏi nhà, đổ một ít muối vào giày họ sẽ rất có ích.

Điều này có vẻ khó thành công như một cú sút xa, thế nhưng vị khách này vẫn còn đủ lịch sự cho việc để giày và áo khoác ngoài cửa.

Tôi không biết mẹo này có hiệu quả bao lâu nhưng đêm qua tôi đã có thể ngủ lại được rồi.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *