Đừng Cho Phép Nó Vào

Bão Tuyết

“Làm ơn hãy để tôi vào. Tôi lạnh quá.”

Thuở nhỏ, tôi có một người bạn thân là Matthew Ramsey. Cậu ấy lớn hơn tôi một tuổi nhưng vẫn học cùng khối với tôi – không phải vì cậu ấy ngu ngốc, nhưng vì cha cậu ấy đã mất năm cậu ấy học lớp bốn và trong vài tháng, Matt đã gặp nhiều rắc rối ở trường và ở nhà. Khi cậu ấy học cùng lớp với tôi, chúng tôi đã thân nhau rất nhanh, và không lâu sau đó tôi nhận ra mình dành thời gian ở nhà cậu ấy nhiều hơn ở nhà mình.

Mẹ của Matt rất hiền, nhưng cô ấy phải đi làm phần lớn thời gian, nên điều ấy đồng nghĩa chúng tôi dành nhiều thời gian để ở cùng cậu Gene của Matt hơn tất cả ai khác. Chú ấy để chúng tôi tự chơi với những thiết bị điện tử, nhưng nếu tôi có ngủ lại ở nhà Matt và mẹ cậu ấy phải làm ca khuya, chú ấy sẽ đến và trông chừng chúng tôi cho đến khi cô ấy về.

Những đêm ấy là một trong những ký ức yêu thích nhất của tuổi thơ tôi. Chơi cùng bạn thân trong khi ông cậu ngầu lòi nướng thịt hamburger và kể những câu chuyện ông đã trải qua hay đã nghe được trong khoảng thời gian hai mươi năm đi vòng quanh thế giới lúc còn ở trong quân đội. Chú ấy đã nghỉ hưu với lí do bị thương tật khi tôi mới biết chú ấy, và khi nhìn vào người đàn ông bụng phệ, tóc xám, vừa uống bia vừa chọc vào vỉ nướng, tôi khó tin được chú đã từng là một người lính, thậm chí là một người mạo hiểm đã đi qua nhiều quốc gia mà chú đã kể tôi nghe qua những câu chuyện của chú ấy.

Nhưng khi chú ấy ngồi xuống và bắt đầu kể, mọi thứ thay đổi một cách màu nhiệm. Không như những người lớn khác, chú có vẻ thấu hiểu và cảm kích những gì chúng tôi muốn nghe và có hứng thú nghe. Những câu chuyện về những trận chiến và những vùng đất xa xăm, súng và xe tăng, những con người thú vị và những con vật nguy hiểm. Khi dành thời gian với chú ấy, tôi chắc rằng chú ấy sẽ hết chuyện để kể, nhưng điều ấy không đúng. Thực tế, trong những năm tôi quen biết chú, chú dần kể cho chúng tôi nghe những câu chuyện về những điều kỳ lạ mà chúng tôi chưa bao giờ thấy hay nghe qua.

Nếu đó là ai khác, tôi sẽ lập tức xem như đó là những câu chuyện ảo tưởng – những câu chuyện ngày càng phức tạp và giật gân để giải trí cho hai khán giả vui vẻ đang trưởng thành và có tiềm năng của chú. Nhưng Gene không phải loại người ấy. Chú là một người kể chuyện giỏi, nhưng thành thực, và tôi chưa bao giờ có cảm giác rằng chú đang bịa ra thứ gì ngoài việc đánh bóng một chút thêm cho câu chuyện buồn tẻ tiềm tàng. Và mặc dù tôi không thể chắc chắn rằng những thứ chú kể không phải là bịa đặt, nhưng rõ ràng hơn hết đối với tôi rằng một trong những câu chuyện của chú ấy đã cứu mạng tôi.

Khi ấy tôi khoảng mười hai tuổi và Matt vừa tròn mười ba. Chúng tôi đang đi cắm trại ngoài rừng ngay sau nhà của Matt, và Gene đã đến để chơi cùng chúng tôi cho đến giờ đi ngủ. Chú ấy đã đốt một lửa trại trong sân sau, và sau buổi cơm tối chúng tôi ngồi quanh nó, nhìn vào ngọn lửa trong lúc chú kể câu chuyện lúc chú còn đóng quân ở Alaska.

Chú kể hầu hết chỉ là chán và lạnh – thị trấn ở nơi ấy nhỏ và con người ở đấy, tuy dễ chịu, nhưng sống khép kín. Và vùng đất ấy rất đẹp, nhưng theo một cách xa lạ, và không thân thiện làm chú ấy nhớ về những khu đồi ấm khô ở Arizona nơi mà chú đã đóng quân trước đó.

Công việc của chú không hào hứng. Chỉ nhận hàng đã được yêu cầu rồi giao cho sếp của chú, người dành phần lớn thời gian cho việc ngủ và xay xỉn. Tuy nhiên, chú kể, khi sếp của chú thức giấc, và không quá xỉn, ông ta là một người dễ gần. Ông ta kể cho Gene nghe những câu chuyện về người dân ở đó – lịch sử địa phương, những thần thoại và huyền thoại. Và qua ông ấy mà Gene đã nghe về người phụ nữ đôi lần đến trước cửa nhà bạn, xin được vào trong vì bên ngoài quá lạnh.

***

Cách sếp của chú đã kể, ông ấy đang làm việc ở một trạm theo dõi thời tiết ở phía bắc của Anchorage khi một cơn bão tuyết ập đến. Ông ấy đã có dự trữ cho nhiều ngày, nhưng cho đến đêm thứ ba ông bắt đầu cảm thấy lo lắng. Tổng thời gian sống ở miền bắc cho đến lúc đấy của ông đã gần vài tháng, nhưng đó là lần đầu tiên ông cảm thấy bị mắc kẹt bởi thời tiết. Trong giữa trời tuyết rơi ngày một nhiều và sự hẻo lánh, ông thừa nhận rằng đã thốt ra một tiếng thét khi nghe tiếng gõ cửa.

Sếp của chú không phải là một bác học uyên thâm, nhưng ông cũng không ngu ngốc. Ông biết rằng không có ai sống trong vòng bán kính hai mươi dặm hoặc hơn xung quanh nơi ấy, và việc một người ra khỏi nhà trong thời tiết như thế vào buổi tối… là không hợp lý. Suy nghĩ ban đầu của ông ấy chính là một ai đó đã đến để thay thế chỗ cho ông, nhưng khi ông tiến đến cửa, ông nghe thấy tiếng nói của một người phụ nữ ở bên ngoài cửa.

“Làm ơn hãy để tôi vào. Tôi lạnh quá.”

Điều này làm ông kinh ngạc. Không có người lính nữ trẻ nào trong danh sách mà ông biết, và càng nghĩ, ông nhận ra đáng lẽ đã phải nhận một thông điệp khi có ai đó đang trên đường đến. Nên đây có thể là ai? Tim đập mạnh, ông trả lời.

“Cô à, cô là ai?”

“Tôi lạnh và bị lạc. Tôi bị lạc trong cơn bão tuyết. Làm ơn để tôi vào.”

Thật kỳ lạ, nhưng cô ta có vẻ sợ hãi, và nếu ông ấy để cô ta ở ngoài lâu hơn, cô ta chắc chắn sẽ chết cóng. Tuy nhiên, tuyết đã rơi dày hơn hai feet từ lúc ông dọn tuyết trước cửa buổi sáng hôm ấy. Nếu ông ấy muốn để cô ta vào, ông ấy phải đi ra với một ngọn đèn và một cây xúc tuyết để dọn đường.

“Rồi. Chờ tôi một phút, tôi sẽ ra ngay.”

Ông ấy mặc áo lạnh và leo thang lên cửa sập trên mái nhà được sử dụng để chứa dụng cụ và để phòng khi tuyết rơi quá dày để có thể sử dụng cửa chính. Ông ấy đã kể chú nghe rằng lúc ấy rất lạnh, lạnh nhất mà ông có thể nhớ, nhưng một phần cũng là vì ông cảm thấy sợ.

Ông ấy đã kể một phần ông ấy sợ, vì lo cho cô gái, chỉ một phần duy nhất. Ông ấy nói phần khác của ông ấy có thể cảm nhận được một thứ gì đó không đúng. Rằng có một thứ kỳ lạ và nguy hiểm qua việc một người lạ trong đêm lạnh. Nói rằng đó là vì sao ông đã rọi đèn xuống cửa chính qua mép rìa của nóc nhà trước khi ông xuống để mở đường.

***

Gene nhìn tôi và Matt với một nụ cười lo lắng, nhấp một tí bia rồi để ly sang một bên. “Ông ấy nói phần lớn mọi thứ đều bị vùi lấp bởi tuyết bên ngoài cửa, nhưng khi nhìn xuống ông ấy có thể thấy được cơ thể của một thứ gì đó. Nói rằng nó to lớn, có thể hơn năm trăm pound hoặc hơn, với phần vỏ ngà voi trắng phân khúc như một con tôm hùm và những chiếc chân nhện đầy lông trắng đang gồng căng và sẵn sàng, những vòm cao nhất trông như những giọt nước nhỏ vừa phá vỡ bề mặt của tuyết. Phần tồi tệ nhất, là đầu của nó. Vì nó không phải là cái đầu, thật. Cao hơn năm feet và thẳng đứng, phần đầu có hình dáng mảnh mai và mỏng được bao phủ bởi thứ trông giống như một chiếc áo choàng sẫm màu.” Gene nhìn về phía chúng tôi khi chú xoa một bên mặt. “Ông ta nói có thể thấy một gương mặt trong lớp áo choàng ấy. Một gương mặt phụ nữ. Người phụ nữ đẹp nhất mà ông từng thấy.”

Dịch chuyển ghế, chú ấy kể tiếp. “Nhưng nó cũng đã thấy ông ta. Cái nhìn ấy, mọi thứ chỉ trong vài giây, và thứ ấy đã để ý thấy ánh sáng đang rọi xuống và ngoảnh phần đầu trông như người phụ nữ lên phía ông ta. Ông ta nói chú rằng ông đã sợ hãi tột độ trong lúc ấy, bị đông cứng ngay chỗ đang đứng, và một phần của não vẫn còn tỉnh táo của ông ta nghĩ rằng cô gái kia sẽ nói gì đó với ông ta và kêu gọi ông ta xuống.”

Gene thở dài. “Nhưng thay vào đó nó bắt đầu thét lớn – ông ta nói rằng tiếng thét không phát ra từ miệng của người phụ nữ, nhưng ông đã thấy tuyết bị thổi phun ra hai bên cơ thể của nó như hơi nước đang thoát ra từ bình nước nóng, và không khí được lấp đầy bởi tiếng thét kinh hoàng ấy. Ông ta biết nó đang giận dữ, và nó sẽ đuổi theo ông ta.”

“Ông đã nhanh chóng hành động. Vào lại bên trong và khoá cửa sập lại, rồi chuẩn bị súng của ông ta phòng khi thứ ấy vào được bên trong. Kể rằng ông ta đã nghe thấy tiếng di chuyển trên nóc nhà, nhưng chưa hề cố thử chui vào cửa chính hay cửa trên nóc. Ông ta thức trắng đêm cho đến khi mặt trời ló dạng và rồi đã gọi radio cầu cứu, với lý do bị bệnh nặng.”

Matt và tôi căng mắt đầy vẻ sợ hãi nhìn chằm chằm Gene ấy khi chú ấy cười và nhún vai. “Và thế là hết, cho phần chính câu chuyện. Họ đã đến giải cứu ông ta. Không có dấu hiệu sai trái nào ở bên ngoài, và ông ta đã không kể cho cấp trên về điều ấy.” Gene ngã người về phía ngọn lửa. “Cho đến khi một đêm nọ khi ông ta đang nhậu trong thị trấn và đã làm bạn với một trong những người địa phương. Họ trao đổi những chuyện nhảm nhí một lúc, và rồi ông ta cảm thấy đủ thoải mái để kể cho người kia về chuyện gì đã xảy ra ở trạm thời tiết. Nói với chú rằng bạn nhậu của ông ta tỉnh rượu ngay lập tức. Nói rằng ông ta đã rất may mắn khi còn ngồi đấy và nói về chuyện ấy được.”

Tôi vẫy tay với Gene như đang ở trong một lớp học. “Vậy người kia biết nó là gì ạ?”

Gene gật đầu không chắc chắn. “Có thể, chí ít là một chút. Anh kia nói ông ta rằng họ không có tên cho nó, nhưng nó chỉ là một thứ kỳ lạ và nguy hiểm đã sống ở đấy. Có thể ở nơi khác nữa. Anh ấy đã nghe những câu chuyện, và có ông ngoại hay nội gì ấy khẳng định rằng đã nhìn thấy một con rồi. Vài người nói nó là linh hồn ác quỷ. Những người khác thì nói nó là một loại động vật mà chúng ta không biết hay hiểu. Nhưng bất kể nó là gì, nó rất thông minh. Thông minh như một con người và có thể nói chuyện với con. Để lừa con. Sếp của chú gọi nó là Kẻ Lừa Đảo, và ông ta nói rằng đó là tên mà bạn nhậu ông ta đã gọi nó.”

“Chú đoán có thể là do nó có loại mồi ấy, phần trong cơ thể của nó nhìn và nghe như một con người. Nhưng sếp chú nói không. Đó là vì, theo như những gì ông ta đã được kể, con vật ấy có một số quy luật mà nó phải tuân theo. Nó chỉ săn bất kì thứ gì đã mời nó vào, đã bị lừa bởi nó một hoặc hai lần. Và bất cứ thứ gì nó nói, luôn là lời nói dối. Luôn luôn.”

Chú ấy chỉ tay vào tôi rồi Matt. “Rồi nghe có vẻ là hiển nhiên, nhưng đó là một điều hữu ích để nhớ. Bởi vì theo cách chú hiểu, nó không thể nào nói sự thật. Và nó bắt buộc phải nói dối, để dụ dỗ, và cố lừa con để cho phép nó vào để nó có thể đến được con. Nên nếu con hỏi đúng câu hỏi – những thứ nó không thể trả lời và những thứ làm lộ ra lời nói dối của nó, con sẽ biết được nó là gì mà không phải mở cửa.”

Gene ngã người lại rồi cười nhe răng. “Chú hy vọng sẽ không có gì đến cào lều các con tối nay.”

***

Tôi đã không nghĩ về Gene trong một khoảng thời gian lâu, cho đến khi ba đêm trước. Matt đã được chẩn đoán ung thư máu năm cậu ấy mười bốn tuổi và đã mất hai năm sau đó, và trong suốt hơn hai mươi năm qua tôi vẫn chưa gặp qua hay nói chuyện với gia đình cậu ấy ngoại trừ đôi lần trên internet. Và rồi ba đêm trước, khi tôi ngồi lạnh cóng và sợ hãi bên cạnh một con đường tối, hình ảnh cậu của Matt và câu chuyện ấy đã ùa về với tôi.

Tôi đã lái xe trong một cơ bão tuyết tồi tệ nhất trong đời, không giống như đang cố đi xuyên qua nó, khi tôi lại cảm nhận được xe bị trượt lần thứ một trăm. Cơn bão tuyết này bất thường so với nơi tôi sống, và tôi đã không chuẩn bị bánh xe hay dây xích để đi tuyết, nhưng tôi đã lái xe chậm nhất và cẩn thận nhất mà tôi nghĩ tình huống cho phép. Vợ tôi đang đau đẻ cách tôi ba tiếng lái xe, và tôi biết cô ấy đã được đưa đến bệnh viện, tôi muốn đến đó càng sớm và an toàn càng tốt.

Nhưng tôi là một kẻ ngốc. Khi xe tôi đi qua một mảng băng, tôi đã chỉnh tay lái quá lố và rồi bị trượt xuống mương. Tôi đang ở trên đường quốc lộ, lúc đó đang là nửa đêm và trong một cơn bão tuyết, và tôi đã không nhìn thấy xe khác trong vòng ít nhất nửa tiếng. Tôi cố tự đẩy xe lại nhưng tất cả chỉ càng làm tôi lạnh và ướt hơn. Chửi thề, tôi gọi dịch vụ kéo xe, cuối cùng cũng liên lạc được một trong ba số điện thoại tôi có. Họ đang đến, nhưng sẽ mất gần bốn tiếng với tình hình thời tiết lúc bấy giờ, địa điểm của tôi, và những cuộc gọi trước tôi. Nhìn vào kim chỉ bình xăng, tôi quyết định mở xe thêm mười phút nữa để làm ấm xe rồi ngồi trong bóng tối một lúc để tiết kiệm xăng.

Run lẩy bẩy, tôi cố gọi điện cho bệnh viện để kiểm tra vợ tôi và nhắn tin cho cố ấy về chuyện gì đã xảy ra, nhưng tôi không thể kết nối. Tôi vẫn con nhiều pin, nhưng biểu tượng sóng điện thoại trước đó vẫn còn ba thanh bây giờ chỉ còn một và đang chập chờn như một ngọn lửa nến sắp tắt. Trong khi tôi nhìn, nó tắt lần cuối rồi không bật lên lại nữa. Có thể tôi sẽ tắt điện thoại rồi mở lại, nó sẽ bắt lại sóng…

“Làm ơn hãy cho cháu vào. Cháu lạnh quá.”

Tôi thét lên và nhìn qua kính tài xế. Một cậu bé nhỏ nhắn đang nhìn chăm chăm vào, đôi mắt đen của cậu ấy mở to kinh hãi khi chúng nhìn thấy tôi. “Làm ơn, thưa ông. Hãy để tôi vào.” Tôi có thể thấy những gì trông giống như nước mũi bị đóng băng ở phần trên môi trên của cậu bé, và đôi môi xanh nhợt nhạt của cậu ấy run bần bật khi cầu xin tôi giúp đỡ. Chúa ơi, làm thế nào mà cậu ấy ra được đến ngoài này? Tôi cần phải đưa cậu ấy vào trong, bật lại xe, và rồi sau đó…

Tôi chợt gợi nhớ lại một ký ức từ lâu trong tâm trí mình. Ánh lửa cam rọi lên gương mặt Gene trong khi chú ấy kể chuyện về một thứ gì đấy đi săn trong đêm tối lạnh giá. Kẻ Nói Dối.

Tôi nhìn lại vào đứa bé. Thật kỳ lạ. Điều đó không thể nào xảy ra, và đứa bé này sẽ chết cống nếu tôi không nhanh chóng làm gì đó. Đúng, trông có vẻ như nó đang mặc áo choàng, nhưng ngoài ấy đang dưới không độ, và nếu…

Nuốt nước bọt, tôi mỉm cười với cậu bé đang nhìn chằm chằm vào.

“Sao cậu lại đến được đây?”

Cậu bé nhìn tôi một hồi. “Mẹ cháu. Bà bị tụt đường và đã đi ngủ. Cháu không thể đánh thức bà ấy dậy. Cháu đã đi cầu cứu, nhưng cháu…” cậu bé ấy khóc, đặt một bàn tay nhỏ lên kính. Tôi còn chờ cái quái gì nữa? Tôi mở khoá xe, nhưng tôi vẫn còn ngần ngại để mở cửa. Tôi nghĩa lại về câu chuyện mà Gene đã kể. Thứ này được gọi là Kẻ Nói Dối vì nó bắt buộc phải nói dối. Nó chỉ muốn đánh lừa bạn, nhưng nếu bạn hỏi đúng câu hỏi, bạn sẽ nhìn thấu nó.

Hít thật sau, tôi rời mắt khỏi cậu bé. “Cậu tên gì?”

“M-Matthew. Người ta gọi cháu là Matt. Làm ơn để cháu vào.”

Cảm thấy như bị đấm vào bụng, nhưng khi nhìn lên lại, cậu bé ấy trông lo lắng và sợ hãi, không như cậu ấy vừa mới nói tên người bạn tuổi thơ đã chết của tôi. Đó là điều trùng hợp, và tôi phải ngừng những trò này để giúp đỡ cậu ta. Tay tôi đã ở trên chốt, nhưng tôi vẫn chần chờ. Nếu câu truyện của Gene là thật, câu hỏi nào sẽ hữu hiệu?

“Cậu có phải là một cậu bé.. er, một cậu bé loài người?”

Chân mày cậu bé khẽ nhướng lên. “Đúng. Dĩ nhiên.”

Chờ đã, ngu ngốc thật. Nếu cậu bé ấy đang nói dối, thì sẽ trả lời có. Nhưng nếu đang nói thật, cậu bé ấy vẫn sẽ nói có. Nên điều này không giúp ích được gì.

“Um, được rồi.” Tôi đang hết thời gian để lãng phí cho chuyện này. Tôi có thể hỏi liệu cậu ta không phải là một cậu bé, nhưng vẫn cùng một vấn đề, đúng không? Nếu đang nói thật sẽ trả lời không, còn nếu đó là con quái vật thì nó sẽ phải nói dối, cũng là không. Chết tôi, tôi cần phải mọc thêm xương sống và đủ gan dạ hơn để mở cửa xe.

“Làm ơn. Cháu buồn ngủ quá và cháu sợ lắm. Lạnh lắm.”

Run rẩy. Tôi lại đặt tay lên khoá cửa một lần nữa, quyết tâm mở cửa để cho cậu bé vào. Nhưng rằng thế, tôi lại hỏi thêm một câu hỏi khác.

“Cậu không có đang nói dối tôi chỉ để mở tôi cửa cho cậu đúng không?” Tôi đã ngần ngại mở khoá cửa chờ đợi cậu ta bị bối rối bởi câu hỏi kỳ lạ hay trả lời không với tôi. Thay vào đó, một khoảnh khắc im lặng, và rồi tôi nhìn lên. Tôi có thể nhìn thấy môi cậu bé.

“Vâng.”

Tôi nhíu mày, rút tay lại. “Vâng, không nói dối với tôi, hay vâng cậu đang nói dối?”

Môi cậu bé ấy lại rung lên. “Làm ơn để cháu vào. Cháu lạnh quá.”

Tôi cần phải suy nghĩ. Việc cậu ấy nói đúng có thể nghĩa là bất kì điều gì. Giống nhiều hơn sự phản ứng của cậu ấy, có vẻ như giận dữ trước dấu hiệu đã bị phát hiện. Tuy nhiên, đó vẫn không chứng mình được gì. Tôi cần phải…

“Cậu có đang đứng ở ngoài xe tôi bây giờ không?”

Khi tôi nhìn thấy anh mắt của cậu bé ấy, tôi nghĩ nó đã trở nên u tối hơn. Lạnh lẽo hơn. “Cái gì? Để em vào đi.”

Một cảm giác sợ hãi hồi hộp xẹt qua lưng. “Làm ơn trả lời câu hỏi. Cậu có đang đứng ở ngoài xe của tôi không?”

Tiếng sụt sịt của cậu bé bị dừng lại bởi một nụ cười nham hiểm trên gương mặt. “Không.”

Đột nhiên, cậu bé ấy biến mất. Tôi nhìn thấy một vệt chuyển động mờ ảo trong bóng tối, và nghe thấy tiếng sột soạt lào xào của một cây bàn chải ở phía xa khi một thứ gì đó lớn đang lao vào rừng, nhưng không có giấu hiệu nào khác từ đứa bé hoặc bất kì kẻ xâm nhập nào khác khi tôi ngồi một mình trong đêm tối lạnh giá.

Sau một vài phút, tôi lại có tín hiệu điện thoại và đã gọi điện kiểm tra Peggy. Cô ấy vẫn khoẻ, và họ đã chuyển tin nhắn của tôi rằng tôi sẽ có mặt sớm. Một tiếng sau, người kéo xe đã đến, và nếu người ấy nghĩ rằng thật kỳ lạ vì tôi từ chối rời khỏi xe khi ông kéo tôi ra khỏi mương, ông ta không bận tâm cho mấy.

Trong lúc viết những dòng này, tôi đã quay lại sau khi ẵm đứa con đầu lòng của mình. Đó là một đứa bé trai khoẻ mạnh, và chỉ sau hai ngày tôi thương nó vô cùng. Vợ tôi hỏi liệu rằng tôi có muốn đặt tên nó là Matthew, theo người bạn thân thuở nhỏ của tôi, nhưng tôi nhanh chóng lắc đầu. Sau khi cô ấy đã về nhà và nghỉ ngơi, tôi sẽ cố giải thích lý do.

Hơn nữa, không quan trọng việc chúng tôi sẽ đặt tên gì cho nó. Nó sẽ lớn lên trở thành một người hiền lành và khoẻ mạnh, và chúng tôi sẽ ở đó để chuẩn bị cho nó để sẵn sàng cho thế giới ấm áp và tuyệt vời, nhưng cũng rất kỳ quái và lạnh lẽo. Một thế giới không phải mọi thứ đều đơn giản như vẻ ngoài của nó, và nó phải rất cẩn thận.

Đặc biệt là khi mời một người lạ vào từ trong bóng tối.

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *