Bạn Không Nên Mỉm Cười Với Người Khác Khi Đi Tản Bộ

Tôi thích đi tản bộ mỗi ngày vì nó là một cách tốt để thư giản. Tôi thường hay đi sớm vào buổi sáng hay sau khi tôi đi làm về.

Có một tuyến đường khá gần nơi tôi sống, dài khoảng 4000 bước. Nó là hoàn hảo cho tôi và tôi mất chỉ hơn nửa giờ để hoàn thành. Tôi biết nó không là nhiều, nhưng nó giúp cho tôi cảm giác như mình đã làm được gì đó trong ngày.

Tôi cố thật lịch sự và sẽ mỉm cười và gật đầu chào người khác khi tôi gặp họ. Tôi hoàn toàn không biết phần lớn họ là ai nhưng cảm giác như nó là thứ gì đó lịch sự cần phải làm. Hầu hết họ đều gật đầu lịch sự đáp lại trong khi những người khác thì phớt lờ tôi.

Tôi đang đi bộ với tốc độ bình thường thì tôi thấy hắn ta. Hắn ta mặc bộ đồ đen hoàn toàn và mặt ông ấy dường như bị che đi trong bóng tối dù cho mặt trời đang chiếu sáng. Bản năng của tôi gào thét phải giữ đầu xuống nhưng tôi phớt lờ chúng và gật đầu với hắn ta một cách lịch sự.

Tôi đi đến cuối đoạn đường rồi quay lại và rồi trong sự kinh hoàng lạnh buốc người. Người đàn ông đó đứng ngay sát phía sau tôi và mặt của hắn ta cách mặt tôi chỉ vài inch. Hơi thở nặng nề của hắn ta là thứ âm thanh duy nhất tôi có thể nghe thấy khi mọi thứ xung quanh chúng tôi đều trở nên im lặng một cách chết chóc. Hơi thở của hắn ta phà vào mắt tôi và nó khiến tôi gợi nhớ đến mùi thịt thối.

Gương mặt hắn ta vẫn chìm trong bóng tôi và tất cả những gì tôi có thể thấy là hai mắt màu cam mà dường như đang nhìn hết mọi khía cạnh cơ thể của tôi. Một nụ cười xuất hiện trên mặt hắn ta và tôi muốn thét lên khi tôi thấy hàng răng được mài nhọn. Lưỡi của hắn ta đưa ra khỏi miệng và tôi thét lên trong lòng khi nó chạm lên mặt tôi. Trên lưỡi hắn ta như có những ly hút khi tôi cảm nhận được nó đang dính lên mặt tôi.

Tôi nghe những giọng nói từ phía xa và cảm thấy nhẹ nhõm khi thấy một gia đình đang đi bộ về phía tôi. Người đàn ông đó nhìn tôi một khoảnh khắc ngắn rồi nhanh chóng bước đi. Tôi không thể cử động chân mình trong vài phút và chúng bị dán chặt lên mặt đất. Gia đình kia bước qua tôi và họ gật đầu lịch sự với tôi rồi đi tiếp.

Khi tôi cuối cùng cảm nhận được chân mình có thể cử động lại, tôi chạy thẳng về nhà và khóa cửa lại. Tôi đã cố kể cho gia đình mình biết về trải nghiệm của mình nhưng họ nghĩ đó chỉ là một cơn ác mộng.

Tôi đã đổi hướng đi bộ nhưng tôi luôn thấy người đàn ông đó ở mọi nơi tôi đi. Hắn luôn đứng ở xa và không ai dường như chú ý đến hắn ta. Nụ cười của hắn trở nên rộng hơn sau mỗi lần thấy tôi nhìn về phía hắn ta.

Đêm qua khi tôi tỉnh dậy lúc nửa đêm và đi vệ sinh và thấy đôi mắt của hắn đang nhìn vào từ bên ngoài cửa sổ. Tôi không hiểu làm sao mà hắn ta có thể trèo tòa nhà này trong khi tôi sống ở tầng cao nhất. Hắn bắt đầu gõ lên cửa sổ và bắt đầu ra hiệu cho tôi cho hắn ta vào. Hắn ta trông thất vọng khi tôi chầm chậm lùi lại và trốn vào trong mền. Tôi có thể thấy đôi mắt đó dán chặt vào tôi dù có đang trùm mền qua đầu mình.

Tôi tỉnh dậy sáng nay và thấy hắn ta đã khắc một thông điệp ở phần ngoài kính cửa sổ, đơn giản là “hẹn gặp lại”. Tôi nghĩ mình có lẽ đã phạm sai lầm bằng cách tỏ vẻ lịch sự với hắn ta và bây giờ đang chờ đợi bất cứ số phận nào hắn sắp sửa định đoạt cho tôi.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *