Dượng Tôi Đã Để Lại Cho Tôi Một Quán Bar Nhỏ Kỳ Quái (p6)

Quán bar nhỏ
Còn Một Cửa Khác Trong Phòng Sau

Bạn có lẽ đã đoán được nhưng tôi đã tiếp quản quán bar này được một thời gian khá lâu và cho đến thời điểm này, tôi có thể xem mình như là một người chủ khá ổn. Tôi quen biết hết tất cả những khách quen, tôi học được cách pha chế một số thức uống ngon và thậm chí tôi cũng đã sáng tạo được một loại thức uống của riêng tôi – tuy nhiên điều ấy vẫn chưa ổn lắm, nhất là đối với những linh hồn đáng thương nào đã tội nghiệp tôi đủ để thử nó.

Xin lỗi nhiều, Danika.

Ý chính của tôi là, sau khi đã chính thức làm quen với những yêu cầu của quán bar và của nhân viên, nhiều việc đã trở nên dễ dàng hơn đối với tôi. Tôi cũng dần làm việc chăm chỉ hơn trước. Tôi thấy quán bar cũng trở nên sạch sẽ hơn, tuy rằng nó vẫn chưa sạch lắm nhưng quan trọng là có lòng, và tôi còn treo lên một số những bức ảnh và bảng hiệu ở nhiều nơi trong quán. Không phải nói tôi đột nhiên trở nên chuyên nghiệp hay gì, xin hãy bỏ qua cho tôi; vẫn còn một vài thứ tôi chưa thể hiểu ra cho đến sau này. Lấy ví dụ, một lá thư của dượng Mack đã được niêm phong kĩ hơn trong phong bì so với những lá thư khác. Dượng Mack đã ghi một dòng chữ ở sau nó.

“Đừng đọc cho đến khi con đã thấy Irene thật.”

Điều ấy hiển nhiên đã khiến tôi phân vân, và không chỉ bởi vì nó hơi có vần một chút. Tôi đã nhắc đến Irene trước đấy, quý bà ấy đã được biết là đã ở quán bar của tôi trong đêm đầu tiên. Andrik đã đổ rượu vào ly cho bà ấy và rồi nói rằng bà ấy luôn được chào đón ở quán vì một lý do nào đó. Điều kỳ lạ nhất cho chuyện ấy chính là tôi đã không thể nhìn thấy người phụ nữ mà anh đang nhắc đến. Thoạt đầu tôi đã nghĩ rằng bà đã không ở đấy, chỉ nghĩ rằng Andrik đang cố lừa phỉnh tôi, nhưng đó là trước khi tôi tìm thấy lá thư mà dượng Mack đã căn dặn tôi đừng đọc vội. Sau đó tôi đã thử vài lần để hỏi những tinh linh trong quán về điều ấy, nhưng vẫn không có tiến triển nhiều.

Đó là cho đến khi một đêm mùa hè. Đó là một đêm khá dễ chịu ở quán bar và là một trong những dịp hiếm hoi chúng tôi đã tiếp đón thêm một vài khách mới. Đó là một nhóm những chàng trai đang la cà ở những quán bar, và chúng tôi rõ ràng đã không phải là quán đầu tiên trên chặng đường của họ, vì họ đã đến trong khi đang nhảy múa và hát hò và cười đùa. Họ cực kỳ vui vẻ và đã gọi May, Danika và tôi đến để ngồi cùng họ cho một vài phút. Lúc ấy thì không có nhiều khách khác, nên tôi nghĩ cũng không hại gì khi tham gia với họ một lát. Tôi không nói dối, thật vui khi trò chuyện với họ mặc dù họ đã say, ít ra thì cho đến khi Andrik đã đến với vẻ mặt khó chịu.

“Này, ừm,… mọi người có thể bớt ồn một tí không? Irene không thích tiếng ồn cho lắm.”

“Vậy thì bảo Irene đi nơi khác đi,” May trả lời, liếc mắt phẫn nộ trước khi lại dịu dàng nhìn vào người đàn ông mà cô ấy đang trò chuyện. “Đây là một quán bar, mọi thứ phải nhộn nhịp mới đúng chứ.”

Andrik đã thở dài, “Giulia, cô có thể làm ơn-?”

“Tôi nghĩ Giulia cũng đang trò chuyện rất vui như chúng tôi. Chị ấy sẽ đứng về phía chúng tôi trong vụ này,” May cắt ngang, tôi chỉ có thể nói vì thật sự hiếm hoi biết bao nhiêu khi May dành cho tôi bất kì hình thức đồng hành nào. Tôi gần như rất buồn khi phải từ chối cô ấy.

“Xin lỗi mọi người, nhưng tôi nghĩ rằng nếu điều này làm Irene không vui, chúng ta nên bớt ồn lại một tí. Cũng gần đến lúc mọi người đi đến quán bar tiếp theo rồi đúng không?”

Những chàng trai đã rời khỏi quán và May nhìn tôi chằm chằm như thể cô ấy muốn ăn tươi nuốt sống tôi, nhưng tôi thì không muốn rủi ro bất kính với thực thể vô hình đã được nhắc rằng bà ta đang ngồi ở quầy với một ly rượu. Andrik có vẻ mãn nguyện và tôi đã đi theo anh ta ra sau quầy để nói chuyện.

“Vậy Irene đã nói gì?”

“Chỉ rằng bà ấy muốn có một chút yên tĩnh cho buổi tối hôm nay. Bà ấy cảm thấy rất có lỗi khi yêu cầu điều ấy.” Anh ta thở dài. “Tôi hơi không mấy thích khi May không thèm quan tâm đến bà ấy,” anh ta thêm vào với giọng trầm hơn. “Bà ấy đang rất nhạy cảm.”

“Tại sao chúng ta đang thì thầm?” Tôi đã trả lời với giọng thỏ thẻ tương tự.

“Bởi vì, tôi không muốn bà ấy nghe được,” anh ta lầm bầm, nhìn lên ly rượu trên quầy với một nụ cười nhanh chóng. Rồi anh ta cúi người gần hơn và thì thầm vào tai tôi, “Tôi không muốn bà ấy buồn. Bà ấy đã trải qua nhiều sự khổ cực, cô biết đấy. Cô phải thật cẩn thận với những người đã khuất khi họ đã trải qua một thảm kịch mất mạng, họ rất mỏng manh. Và khi họ trải qua những cảm xúc căng thẳng, họ có thể trở nên… có sức tàn phá.”

“Vậy là anh đang lo rằng bà ấy sẽ phá huỷ nơi này hay sao? Chờ đã, vậy có nghĩa bà ấy là một hồn ma, đúng không?”

“Ồ, bà ấy là một hồn ma, đúng rồi. Và đúng, nhưng tôi cũng thấy tội nghiệp bà ấy nữa. Tôi không chắc rằng cô có sẵn sàng để nghe về những gì đã xảy đến với bà ta chưa…” giọng anh ấy nhỏ dần đi, và nhìn xuống tôi với sự bất định.

“Không, tôi sẵn sàng rồi. Kể tôi biết đi.”

Andrik trông vẫn có chút e ngại, nhưng cuối cùng chỉ nhún vai và lắc đầu, như thể anh ta đang cố xua đuổi một suy nghĩ. “Ừm, nhưng, không phải trước mặt bà ấy. Sau giờ làm việc.”

Tôi đã dành cả đêm nhìn vào ly rượu cô đơn ấy. Đó là một cảnh rùng rợn khi nhìn nó đứng một mình trên mặt quầy. Sau khi chúng tôi dọn dẹp sau giờ đóng cửa, tôi đã mời ba phần tư nhân viên của mình rằng họ sẽ có thêm chút thời gian để ở lại thư giản. Chí ít thì ý tưởng ấy đã nhận được sự tán thành vừa phải. Bo và May đã ngồi xuống ở sau quán để xem truyền hình mà không phải ngướng cổ và Danika thì lại bắt đầu đọc một trong những quyển sách của tôi. Tuy nhiên, tôi và Andrik đã đi vào trong phòng sau.

Trong bài viết đầu tiên của tôi, tôi có nhắc đến một cửa khác ở dưới tầng hầm nơi những nhân viên của quán ngủ. Tôi đã không viết về nó từ khi ấy vì đơn giản rằng không có lý do để viết. Nhưng khi Andrik đã dẫn tôi vào nó, tôi đã thắc mắc làm sao mà tôi lại có thể quên mất nó đi cho đến lúc ấy.

“Được rồi. Điều cô cần biết là nguyên nhân vì sao cánh cửa này luôn đóng,” anh ta bắt đầu. “Có một thứ gì đó ở phía sau nó và điều ấy có liên quan đến cái chết của Irene.”

Tôi cảm thấy ớn lạnh sống lưng. “Đó là gì?” Tôi lẩm bẩm. “Nó đang cố thoát ra hay sao?”

Andrik cố nhịn cười khúc khích. “Không, không – nó có thể không giống như cô đang tưởng tượng đâu. Nó không phải là một vật sống, thở, nó giống như một cảnh bố trí hơn.”

“Tôi không hiểu cho lắm,” tôi thú nhận.

“Tôi biết, điều này phức tạp.” Andrik dừng lại để xoa trán trong lúc suy nghĩ. “Tôi có thể không phải là người nên kể câu chuyện này, nhưng… sao lại không. Gia đình cô đơn giản không tự dưng tình cờ mà có được bốn gia tinh và một quán bar thu hút những kẻ dị hợm – ý tôi là những vị khách thân thương của chúng ta. Tất cả đều được toan tính trước, rất nhiều nghiên cứu và những phép thuật thất truyền cùng với rất nhiều quyết định khó khăn, cho dù tốt hay xấu. Ý tôi đang muốn nói rằng tổ tiên của cô đã dấn thân rất sâu vào một số điều đen tối; những điều mà sẽ làm rối trí cô và khiến cô làm những điều xấu.”

“Như là gì?”

Anh ta thở dài rồi chầm chậm giơ tay ra lên nắm cửa. “Như là sát nhân.”

Anh ta kéo nắm cửa và cánh cửa mở toang ra. Điều ấy đã được kèm theo bởi âm thanh cót két lớn đáng sợ kéo dài làm gợi nhớ lại tiếng hú của một con vật. Ngạc nhiên thay, ánh đèn từ trong phòng lớn hơn đã soi sáng một gian phòng nhỏ khá rõ. Điều đầu tiên đón chào tôi chính là một làn gió thoảng trộn lẫn với nhiều loại mùi hương kỳ lạ khác nhau, từ hoa mỹ đến ngọt ngào một cách bệnh hoạn. Và tôi đã thấy nó. Hình ảnh ở trước tôi thoạt đầu đã không hiện ra rõ. Khi nhận ra, gian phòng như quay cuồng trong vài giây. Tôi đã cảm nhận được mật ói dâng lên đến cổ họng mình. Mất thăng bằng, tôi đã choáng váng và gần như ngã ngửa về sau, nhưng Andrik đã nhanh chóng giữ được tay tôi để giữ tôi ổn định lại.

Tôi không cố thể hiện mình là một người mạnh mẽ không biết sợ, nhưng tôi không nghĩ bản thân mình hay sợ sệt, nhất là sau những sự việc mà tôi đã chứng kiến. Thế nhưng mỗi khi tôi nghĩ đến gian phòng nhỏ ấy trong phòng tối, ruột gan tôi xoay thắt lại chính xác gần giống như lần đầu tiên tôi trông thấy nó.

Bên trong gian phòng ấy, dựa trên tường như một thứ búp bê cỡ người kỳ quái bị bỏ mặc bởi một bé gái lơ đễnh, là một cái xác. Nó hầu như trần trụi ngoại trừ một tấm chăn mỏng và lớn được quấn quanh nó. Tay và chân của nó, nếu nó có tay chân, cũng đã bị che bởi chính tấm chăn mà nó được bọc kín để chỉ có vai, cổ và đầu lộ ra ngoài. Da của nó có màu nâu và trông giống như da thuộc. Khuôn mặt của nó không có đôi mắt, chỉ có hai hốc trống rỗng đang nhìn chằm chằm vào tôi và miệng nó mở to một cách bất thường, vặn vẹo thành một tiếng thét im lặng. Có những sợi tóc còn bám trên da đầu teo tóp của nó, mặc dù tôi không thể phân biệt liệu chúng có phải là giả hay không. Trông chúng giống những sợi ni-lông hơn là tóc người.

Phần không gian còn lại thì được lấp đầy bởi chum và hũ, nhiều đến mức chúng phải được xếp chồng lên nhau theo trình tự. Một vài chum thì được làm bằng thủy tinh, và tôi có thể thấy bên trong của chúng – chủ yếu là các loại bột sẫm màu nhưng cũng có nhiều chất lỏng khác nhau mà tôi không nhận ra, nhưng tôi cho rằng đó là dầu. Mắt tôi kinh hoàng không thể rời khỏi cái xác bị quấn chặt ấy, quá sợ hãi để di chuyển hoặc thậm chí lên tiếng. Tôi muốn yêu cầu Andrik đóng cánh cửa chết tiệt ấy lại, nhưng tôi chỉ đơn giản là không thể mấp máy môi.

Càng nhìn vào căn phòng ấy, tôi càng thấy được nhiều chi tiết; như là bốn chân nến bị đốt trong một hủ thủy tinh và những dấu hiệu kỳ lạ trông có vẻ như được khâu và vẽ lên tấm chăn của xác ướp kia. Dần dần, Andrik buông vai tôi ra, e sợ rằng liệu tôi có lại loạng choạng ngã hay không, và đóng cửa lại. Ơn trời, chân tôi vẫn còn có thể đứng vững lần này. Tôi đột ngột phải hớp một hơi để có thể thở tiếp, nhận ra rằng mình đã nín thở trong nhiều giây. Hình ảnh của cái xác vặn vẹo, biến dạng kia vẫn còn rất rõ trong tâm trí tôi, nhưng tôi đã có thể cảm thấy nhẹ nhõm hơn khi nó không còn ở trước mặt tôi nữa.

“Cô có ổn không?” Andrik hỏi.

Tôi đã mất một lúc để có thể trả lời. “Đó là cái gì?” Tôi thở dốc.

“Thật buồn, đó là Irene. Hay đúng hơn là những gì còn lại của bà ấy.” Anh ta dành cho tôi một ánh mắt hối lỗi. “Chúng ta nên trở lại lầu trên.”

Trở về lại quán bar, tôi ngồi lên một trong những ghế quầy và đặt cái đầu vẫn còn quay cuồng của mình lên mặt quầy. Một lúc sau, tôi đứng dậy để uống một ít nước, cuối cùng cũng cảm thấy sảng khoái hơn một chút. Một trong những tinh linh của quán bar đã mở cửa sổ để tôi có một chút không khí trong lành và tôi đã hít vào bằng lòng biết ơn thiết tha. Khi tôi bình thường trở lại, tôi đã bảo bốn người họ đi ngủ. Thế nhưng tôi vẫn chưa hoàn toàn sẵn sàng để về nhà. Thay vào đó, tôi lấy ra lá thư có nội dung “Đừng đọc cho đến khi con đã thấy Irene thật.” Và đã cẩn thận giải phóng nó khỏi phong vì. Tôi đã mong đợi một câu chuyện dài lần nữa, nhưng ghi chép trong nó khá ngắn gọn.

“Gửi Giulia,

Nếu con đọc lá thư này, có nghĩa là con đã nhìn thấy gian phòng nhỏ ấy và những gì ở bên trong nó. Dượng đã dặn con không nên đọc cho đến khi ấy để con sẽ không cố đi tìm nó. Dượng đã nhìn thấy nó từ rất sớm trong đời mình và nó đã cho dượng những cơn ác mộng. Dượng đã không muốn điều tương tự xảy ra với con. Nhưng giờ đây dượng đoán rằng sát thương đã được gây ra.

Thế nên dượng cá là con đang thắc mắc vì sao bà ta đã ở dưới đấy. Câu trả lời cho điều ấy dường như không rõ ràng cũng như khá bất mãn: chúng ta không biết. Với điều ấy, ý dượng là cả dượng hay những tinh linh của quán đều biết chính xác nguyên nhân. Thứ mà chúng ta biết chính là Irene đã từng, từ rất lâu rồi, là một thành viên trong gia đình của chúng ta. Một tổ tiên từ thuở sơ khai, gần như thế. Khá lâu trước khi quán bar được mở cửa, và thậm chí trước khi chúng ta có được bốn tinh linh kia, bà ta đã được chọn để làm vật tế người. Cơ thể bà ta đã được ướp nhưng như con có thể đoán, những phương thức khác để bảo quản đã được sử dụng. Những cách không tự nhiên. Nói rằng đó là phép thuật đã ướp xác bà ta nghe có vẻ ngớ ngẩn nhưng con có thể hiểu ý dượng rồi.

Trong lần đầu tiên khi dượng nhìn thấy bà ta, dượng đã hỏi cha của dượng về bà. Ông ta đã không thể không thể cho dượng biết nhiều hơn những gì dượng vừa cho con biết. Ông ta bảo đoán rằng cơ thể ấy đã được cất đi bên trong quán bar từ khi tòa nhà này được xây dựng. Điều ấy thật kỳ lạ đối với dượng và có lẽ là cho tất cả chúng ta. Nhưng ít ra giờ thì con đã biết.

Còn về nguyên nhân cho cái chết của bà ta, dượng đã có một giả thuyết. Như con đã biết, The New Saloon thường hay thu hút những loài vật kỳ lạ, những con người kỳ quái hay những người đang ở trong những tình huống khác biệt. Có lẽ Irene chính là nguyên nhân. Có lẽ phần hài cốt của một người bị giết và được bảo quản bằng các phương tiện phi thường và cho mục đích phi lý hoạt động giống như một ngọn hải đăng hay một lời mời cho những điều bí ẩn. Đó chỉ là những suy nghĩ của dượng nhưng có lẽ, đó là lý do tại sao tất cả những điều ấy đều ở đây.”

Lá thư ấy không có chữ ký. Tôi nhớ mình đã nghĩ rằng dượng Mack có lẽ đã bị lạc trong suy nghĩ miên man khi ông ấy viết lá thư này nên ông đã quên ký tên. Trên đường về nhà đêm ấy, tôi cảm thấy hoang mang. Cả nội dung lá thư ấy hay căn phòng nhỏ kia đều không rời khỏi tâm trí tôi, hay điều ấy sẽ có thể xảy ra trong thời gian sớm.

Một điều khác đã thay đổi trong đêm ấy, tuy nhiên. Từ đấy trở đi, mỗi khi Andrik rót đầy một ly rượu, tôi có thể biết nó dành cho ai. Một quý bà lớn tuổi trong ăn mặc kiểu cách kỳ lạ ngồi trên ghế quầy, đầu cúi gằm với đôi mắt u ám. Irene không ở đó mỗi ngày, nhưng bà ấy đến khá thường xuyên. Trong thời gian dài nhất, tôi đã tránh ánh nhìn của đôi mắt ấy. Tôi đã không muốn nghĩ về bà ấy, cả số phận của bà ấy và những gì còn sót lại ở phía cuối phòng sau. Rồi một ngày, bà ấy đã nói chuyện với tôi, nhưng tôi sẽ không viết về điều ấy hôm nay.

Phần 7

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *