Dượng Tôi Đã Để Lại Cho Tôi Một Quán Bar Nhỏ Kỳ Quái (p8)

phòng khách tối
Ông Ấy Còn Để Lại Cho Tôi Kẻ Thù Truyền Kiếp Của Ông

Câu chuyện tôi sắp sửa kể cho bạn nghe xảy ra sau khi tôi bị tấn công trong nhà của chính mình. Tôi sẽ xin lỗi trước cho bất kì sai sót nào tôi mắc phải trong khi gợi nhớ lại điều này. Bởi vì, nó đã xảy ra từ rất lâu rồi và đã khiến đầu tôi trở nên quay cuồng thậm chí khi ấy nhưng tôi cũng đã không ở trong trạng thái khá tốt khi ấy. Tôi đang ở bệnh viện. Cũng đã một thời gian rồi, tôi không biết liệu tôi đã có đề cập điều ấy chưa. Tôi đang cố giữ tâm trí của mình toàn vẹn và sáng suốt và mọi điều nhưng việc ấy không dễ dàng.

Những gia tinh của tôi và tôi đã trải qua rất nhiều điều khó khăn. Chúng tôi thực chất đã trở nên rất thân thiết trong khoảng thời gian gần đây nhưng điều ấy hiển nhiên là không luôn như thế. Tôi tin rằng trước kia, tôi đã có nói đến khởi đầu của chúng tôi rất chông gai. Rất kỳ lạ để nghĩ về nó khi tôi bước vào quán trong tình trạng bị đánh đập, bầm dập và trông thiếu ngủ trầm trọng vào buổi sáng hôm sau, sau cuộc tấn công của người vô hình, và phản ứng chung của họ là lo lắng.

Andrik là người duy nhất còn thức. Tôi đã cho anh ta nhiệm vụ canh gác quán bar suốt đêm và anh ta, là một người tận tâm, đang ngồi ở bàn lúc tôi đi vào, anh ta ngồi thẳng với ánh mắt cảnh giác. Anh ta đã đứng dậy nhanh đến nỗi anh gần như ngã ra sau, khi trông thấy tôi bước vào. “Cô có ổn không?” Anh ta hỏi, nhìn lên xuống người tôi trong sự khó tin.

Tôi đã lắc đầu và đi gọi ba người còn lại. Sự phản ứng của họ cũng là ngạc nhiên tương tự.

“Chuyện gì đã xảy ra?” May thốt lên. Tôi phải thừa nhận rằng tôi rất ngạc nhiên khi chính cô gái mà đã từng ăn sống một con gấu chồn trước mặt tôi chỉ để dọa tôi giờ đang thể hiện sự quan tâm đến sức khỏe của tôi.

Tiện thể, chuyện về con gấu chồn ấy là thật. Tôi thì không muốn nghĩ về nó quá lâu.

Tôi đã không có tâm trạng để nói chuyện ngày hôm ấy. Thay vào đó, tôi đã đặt một câu hỏi đơn giản. “Norman là tên quái nào?”

Đầu Andrik giật bắn lên. “Norman? Cô vừa gặp hắn ta à? Chờ đã, hắn đã-?”

“Thứ đã ở đây trong đêm trước, thứ vô hình ấy. Nó đã theo tôi về nhà, phá vỡ một số đồ vật, đánh đập tôi và bóp cổ tôi rồi nói gì đó về việc Norman gửi lời hỏi thăm. Nó cũng đã lục tung đồ trong tủ bếp của tôi và mọi thứ, nên có thể là nó đang tìm kiếm gì đó.” Tôi dừng lại. “Anh biết Norman là ai à?”

Cả bốn người đồng loạt thở dài như thể điều ấy chứa đựng một sự kết hợp giữa sự phiền toái và sự hối hận. Andrik giơ ngón tay mình lên như đang cố ra hiệu cho tôi để chờ một lúc. Rồi anh ta tra tay vào túi sau rồi kéo ra một mảnh giấy được gấp gọn gàng, và đưa cho tôi.

“Mack nhờ tôi đưa cho cô cái này nhiều năm trước, nhưng chỉ khi cô biết về Norman cho lần đầu. Ông ấy nói rằng có thể hắn sẽ không cố thử bất cứ điều gì và sẽ không đáng để làm cô bận tâm. Nên tôi đã giữ nó từ trước đến giờ.”

Tôi bước đến ghế nơi Andrik đã ngồi và đọc mảnh ghi chú, nhìn qua những tinh linh lò sưởi lần nữa trong sự bất định. Họ đứng im như những bức tượng, trao đổi những ánh mắt khó chịu đầy lo lắng.

“Gửi Giulia,

Dượng đã hy vọng tên khốn kia sẽ để con yên nhưng khi con đọc lá thư này, dượng đoán rằng hắn đã cố làm điều gì đó. Bây giờ, dượng hy vọng không điều gì quá tệ đã xảy ra, nhưng trong suốt ba thập niên mà dượng vận hành quán này, Norman chỉ cố thử đe dọa dượng được chín phen, tất cả đều kết thúc có lợi cho dượng nên ít nhất dượng cũng có một chút hy vọng. Hắn nghĩ bản thân hắn đáng sợ hơn bản chất thật của hắn, rằng hắn chỉ là tên ngốc vô hại. Thực chất, dượng nghĩ có lẽ hắn đáng sợ thật. Để giải thích nỗi ám ảnh của Norman dành cho chúng ta, chúng ta phải trở về quá khứ một vài năm trước.

Và đây là những gì được cho là đã xảy ra. Khi ông-bà-cố-cố của chúng ta hay bất cứ ai đó đang sống thời ấy đã triệu hồi những tinh linh lò sưởi với ý định “thuê” họ, bên cạnh họ còn một ai đó khác nữa. Một gia đình khác cũng muốn có được họ. Và họ ở đây, ý dượng là Andrik. Dượng chắc chắn con cũng đã nhận ra từ rất lâu rằng anh ta chính là thủ lĩnh của cả bốn. Những tinh linh còn lại làm chỉ bảo của anh ta khi chúng ta không ra lệnh cho họ. Nên là thế, hai gia đình đang cố mời những tinh linh này, dụ dỗ họ bằng những lời hứa hẹn và những món quà. Nhưng khi quá trình triệu hồi đã hoàn tất, Andrik đã chọn chúng ta và cả nhóm đã đi theo. Dượng không biết chắc chắn vì lý do gì anh ta đã chọn gia đình ta, nhưng anh ta đã làm thế và điều ấy quan trọng.

Norman đã xuất hiện sau một vài năm dượng tiếp quản quán bar. Hắn là người đã kể dượng nghe câu chuyện đấy. Hắn tự xưng là cháu nhiều đời hay gì đó của một ai đó trong gia đình kia, gia đình mà Andrik đã từ chối. Norman nói rằng hắn là người đầu tiên trong dòng dõi của hắn bắt đầu mày mò sự huyền bí của ma thuật lại. Hắn chắc hẵn đã rất tự hào về bản thân mình, và hắn đã cả gan để yêu cầu có một cuộc đối thoại với Andrik. Con nên biết là dượng và Andrik luôn rất thân thiết với nhau, vì vậy khi Norman bước đến bên Andrik và bắt đầu, “anh nên đi cùng tôi”, phản ứng đầu tiên của anh ta là cười lên mặt hắn.

“Anh nói thật à?” Andrik hỏi và Norman nói chính xác. Vì vậy với giọng chậm rãi, lịch sự của anh, anh ta đã giải thích cho hắn rằng a) anh chưa từng gặp qua hắn ta bao giờ trong đời và b) anh ta rất hài lòng với vị trí làm việc hiện tại. Norman trở nên phẫn nộ, nhưng hắn đã để chúng ta yên. Nhưng từ khi đấy trở đi, hắn luôn cố làm những chiêu trò để dụ dỗ những tinh linh của quán. Như dượng đã nói, họ không có hứng thú và sau từng lần thử thất bại, Norman càng trở nên táo bạo hơn. Dần dà, sự phẫn uất của hắn đã trở thành tư thù đối với dượng.

Dương nghĩ rằng hắn đã chiêu mộ được một thực thể nào đó để làm việc cho hắn, bởi vì dượng đã bị tấn công ba lần bởi một tên khốn nào đấy. Nó có vẻ như không thể gây nhiều sát thương cho lắm. Đúng rằng, nó có thể làm dượng bị bầm dập nhưng dương tin rằng nó có lẽ sẽ không thể sát hại dượng. Tuy nhiên, dượng thật lòng hy vọng rằng tên này sẽ tha cho con hay ít ra đối xử bớt khó khăn với con. Tha thứ cho dượng vì đã không chuẩn bị sẵn điều này cho con, chỉ nói đến hắn thôi cũng đã làm dượng cảm thấy xui xẻo. Con biết đấy, như thể điều này sẽ thu hút hắn. Nhưng một lần nữa, cũng sẽ có khả năng con sẽ không bao giờ đọc được lá thư này và dượng mong rằng trường hợp đó sẽ xảy ra.

Mack.”

Tôi nhìn lá thư trong sự khó tin. Tôi đã thật sự không thích điều ấy. Theo miêu tả của dượng Mack, tôi đoán tên khốn đã tấn công dượng cũng chính là kẻ đã lục tung căn hộ của tôi đêm trước. Tôi kể những người khác nghe về điều ấy và họ đều đồng ý, dù trông họ vẫn tỏ vẻ khó chịu ra mặt.

“Tên tay sai của Norman… tên hắn là gì nhỉ?” Danika thắc mắc.

“Tôi nhớ là nghe nó rất ngốc nghếch. Tiếng la-tinh thì phải. Và đó không phải là một người, hắn là một vật.” May trả lời.

“Lần trước tôi trông thấy hắn, hắn đâu có tàng hình,” Bo thêm vào, cau mày trong suy nghĩ.

“Đúng rồi, nhưng ở ngoài chợ có bán những vật phẩm cho điều ấy. Có lẽ Norman đã nâng cấp cho hắn,” Danika trả lời và cả ba người cùng cười khúc khích khoái chí. Nhưng Andrik đã không như thế.

Anh ta đang nhìn xuống đôi chân mình với vẻ mặt khó đọc. Tôi gọi tên anh ta và anh ta lại nhìn lên, có vẻ như tôi đã kéo anh ta ra khỏi suy nghĩ của mình. Rồi anh ta lắc đầu với ba người còn lại, “tên tay sai của Norman là Lutum. Đó ít ra là tên mà Norman đã gọi hắn. Không thể nào đó là tên thật của hắn. Thực thể như hắn bảo vệ bản thân rất kín đáo.”

“Thực thể như hắn?” Tôi lặp lại trong sự nghi vấn.

“Đúng. Tôi thà không nói hắn chính xác là gì, điều ấy sẽ càng làm cô cảm thấy sợ hơn và với Norman, điều ấy thật sự là tốt nhất khi cô không nên để lộ ra sự sợ hãi.”

“Tôi không hiểu,” tôi nói lẩm bẩm. “Hắn muốn gì từ tôi? Tôi không phải dượng Mack.”

“Tôi không biết,” Andrik thú nhận. “Nhưng tôi rất muốn cô ở ẩn trong vài ngày. Ai biết được liệu hắn còn toan tính làm thêm điều gì tương tự trong tương lai gần.”

Tôi đã đồng ý. Tôi gấp tờ giấy lại và để nó cùng với những lá thư của dượng Mack. Một cảm giác sợ hãi kỳ lạ đã chiếm hữu lấy tôi khi tôi lục lọi chiếc hộp chứa đầy những ghi chép của dượng tôi. Có lẽ đây chính là vật mà tên Norman này muốn tay chân của hắn tìm ở nhà tôi? Tôi chỉ mừng rằng mình đã giấu nó ở một trong những góc khuất nhất sau quầy mà không phải ở nhà.

Khi nhìn lên lại, tôi thấy Andrik đang nhìn chằm chằm lại về phía tôi. “Cô có lo sợ không?” Anh hỏi.

Tôi đã trao cho anh một nụ cười cay đắng. “Tất nhiên. Tôi còn đã nghĩ mình sẽ chết trong đêm trước nữa rồi.”

“Điều này nghe có vẻ lạ nhưng tại sao cô không ngủ dưới lầu cùng chúng tôi đêm nay? Tôi đoán nó không phải là điều dễ dàng nhưng phòng khi có chuyện gì xảy ra, chúng tôi sẽ có mặt ngay.”

Đấy là một ý kiến hay, dù chỉ là giải pháp tạm thời. Tối hôm ấy, chúng tôi đóng cửa quá sớm hơn mọi khi để tôi có thể dựng trại ở phòng sau. Tôi lái xe về nhà để tắm và mang đệm futon, gối dư và chăn đắp và đồ dùng cần thiết. Cảm giác thật lạ khi phải mang hết những thứ ấy xuống tầng hầm của quán bar khi các tinh linh của quan đang quan sát. Tôi thừa nhận rằng ý tưởng khi họ ở ngay cạnh tôi trong lúc ngủ làm tôi cảm thấy hơi khó chịu, nhưng ít ra thì tôi cũng biết rằng mình an toàn.

Đã không khó để tôi có thể chìm vào giấc ngủ. Đúng, tuy rằng có những con ma ở trên những bức tường quanh tôi và một xác ướp ở trong căn phòng phía sau tôi, nhưng tôi đã quá mệt mỏi và kỳ lạ thay đã cảm nhận được sự che chở từ chúng. Tôi đang ở trong trạng thái bối rối hơn khi tôi đã tỉnh giấc một cách đột ngột, có vẻ như không vì bất kì lý do gì. Tôi ngẩng đầu lên và e dè đưa tay cầm lấy điện thoại đang nằm trên sàn cạnh tôi. Nhìn thoáng qua màn hình và tôi biết lúc bấy giờ là ba giờ sáng. Tôi đoán mình đơn giản chỉ tỉnh giấc bởi những gì đã xảy ra đêm trước. Khẽ rên rỉ, tôi kéo chăn quanh mình chặt hơn và lăn qua bên chỉ để bị đông cứng một chỗ.

Có một ai đó đang thu mình bên cạnh tấm nệm của tôi. Tôi sẽ không nhận ra người trong ấy trong bóng tối nếu không có ánh hào quang mờ nhạt, gần như không thể nhận thấy trên người họ. Trong một lúc, tôi đã qua giật mình đến mức quên cả thở. Tất cả tôi có thể làm là nhìn chằm chằm lên khuôn mặt vô cảm, với đôi má gầy hóp đó của Irene. Bà ấy nhìn lại tôi qua đôi mắt trống rỗng. Sau đó từ từ cúi xuống, chỉ dừng lại khi miệng bà ấy đang lơ lửng trên tai tôi. Tôi không thể cảm nhận được hơi nóng tỏa ra từ bà ấy, không có hơi thở nào chạm vào làn da của tôi; thay vào đó, một thứ gì đó tựa như một luồng không khí băng giá sượt qua cổ và má tôi. Và bà ấy nói.

Tôi hoàn toàn không có cách để miêu tả rõ được giọng của bà. Giọng của bà the thé và trầm, nhưng cùng lúc lại cao. Rất không bình thường, và điều mà bà ấy nói đã làm máu tôi đông cứng.

“Hắn đang ở trên lầu,” bà ấy khẽ nói. “Hắn không thể thấy hay nghe ta. Hắn đang cố đến gần, nhưng hắn không thể. Ta đang giữ hắn khỏi con.”

Tôi đã định hỏi ý bà là sao, nhưng trước khi tôi kịp làm thế, bàn tay lạnh giá của bà đã di chuyển lên miệng tôi và bà đã đặt một ngón tay lên đôi môi tôi. Bà đã không chạm vào tôi và trong sự suy ngẫm lại thì tôi không nghĩ bà cũng có thể chạm được vào tôi. “Đừng để hắn tìm thấy ta. Con hiểu không? Đừng để hắn phá hủy mộ của ta. Hắn không biết về nó và hắn nhất định không được tìm thấy nó.”

Tôi gật đầu mà không nói gì và rồi bà ấy tiếp tục. “Lutum là một tên yếu ớt và bệnh hoạn. Hắn chỉ có thể đi lại trong đám đông khi được trao cho một cơ thể, nhưng chủ của hắn không có gì ngoài xác chết cho hắn cả. Chúng đã bị cũ nát và hắn sử dụng chúng rất nhanh. Hắn đang ẩn náu bên dưới áo choàng kia để không bị phát hiện. Hắn đang cố bảo vệ cơ thể mong manh già cỗi của hắn một cách tuyệt vọng. Hắn có thể làm tổn thương con, hắn sẽ làm tổn thương con, nhưng khi con chế ngự được hắn, hắn sẽ bị đổ nát.”

Và cũng đột ngột như khi bà xuất hiện, Irene biến mất. Tôi đang nằm rất tỉnh, tim đập thình thịch trong lòng ngực như tiếng trống, cố suy nghĩ phải làm gì. Tôi thậm chí đã cả gan lăn mình lại, mạo hiểm kín đáo lẻn nhìn lên những bậc thang. Tôi không thể thấy bất kì ai. Tuy nhiên cánh cửa dẫn đến phòng sau đã được mở, chừa đường cho một tia sáng nhẹ nhàng của ánh trăng vào soi sáng phần trên của cầu thang. Vẫn giả bộ đang ngủ, tôi lăn qua lại, nằm lên đất với một tiếng rên rỉ nhẹ.

Tôi có thể nghe thấy âm thanh cót két phát ra từ cầu thang, như thể một ai đó đang đừng đó đã dịch chuyển trọng lượng lên bàn chân của mình. Điều này, đối với tôi, là quá đủ để xác nhận lời khuyến cáo của Irene. Tâm trí tôi đang chạy đua để suy nghĩ ra cách để tống hắn ra khỏi đây. Tôi biết hắn đang ở đây vì tôi lần nữa, nhưng nếu thật sự xác ướp kia là thứ đang ngăn cản hắn ta tiến lại gần, ưu tiên của tôi phải là làm cho hắn sợ và bỏ đi. Tuy nhiên nếu có cơ hội để tạo bất ngờ và chế ngự được hắn, nó sẽ gửi một thông điệp đến cho Norman, biết chắc rằng vật kia sẽ chạy về báo cáo với hắn. Tôi cố không nghĩ đến mười nghìn cách mà một kế hoạch tương tượng như thế bị phản tác dụng.

Khi kế hoạch đang dần được hình thành trong tâm trí mình. Tôi đang nằm rất gần một trong những bức tường. Nắm chặt lấy tấm chăn, tôi bắt đầu nhích đến gần sát hơn nữa, chỉ còn một vài inch nữa thôi cho đến khi nó ở trong tầm cánh tay. Tôi chỉ có thể hy vọng thứ ở trên cầu thang kia đã không để ý thấy tôi di chuyển. Cẩn thận lắng nghe sự yên tĩnh xung quanh tôi, tôi đưa bàn tay mình về phía bức tường bên dưới sự che chắn của tấm chăn. Phớt lờ cảm giác khó chịu của móng tay mình khi chạm lên bề mặt thô và cứng, tôi bắt đầu gãi lên nó. Âm thanh của hành động ấy tuy không tạo ra âm thanh, nhưng tôi đã hy vọng người trong bức tường sẽ nghe thấy. Không lâu sau, ngón tay tôi dần nhói đau và tôi nghĩ mình có thể cảm nhận được máu đang rỉ ra từ một trong những ngón tay của tôi.

Một phút tôi nằm đó cảm giác như là vĩnh hằng. Tôi đã sắp sửa bỏ cuộc khi đột nhiên tôi cảm nhận được một tiếp gõ nhẹ từ bên trong; không hơn một sự rung chuyển nhẹ nhưng chỉ đủ để tôi có thể ngừng lại. Họ đã biết.

Đây là cơ hội của tôi. Cảm giác sợ hãi dâng lên trong tôi đủ để làm tôi cảm thấy buồn nôn, nhưng tôi đã dồn nén nó xuống và nhảy thẳng lên đôi chân của mình. Tôi chạy thẳng một mạch lên bậc thang và khi tôi cảm nhận mình va chạm với một cơ thể khác đang chặn đường tôi, một cơ thể vô hình, tôi đã dồn hết sức để ném bản thân mình lên người nó một cách mù quáng. Tôi cảm thấy mình ngã xuống, nhưng tôi không phải là người đầu tiên chạm đất. Tôi nghe một tiếng rên rỉ đau đớn từ bên dưới mình. Ghị chặt tên vô hình kia lên sàn, tôi gọi lớn tên Andrik. Âm thanh răc rắc lớn quen thuộc vang lên từ trong tầng hầm và sau đó, cầu thang vang lên những âm thanh như sấm của bước chân đang chạy lên.

Tôi đập đầu gối bên phải của mình lên thứ tôi nghĩ là bụng của hắn, tôi chỉ có thể dám di chuyển một chân duy nhất vì sợ Lutum sẽ đẩy tôi ra, rồi nghe thấy một tiếng thở hổn hển ồn ào đáp lại. Sau đó tôi vội vàng bò ra khỏi hắn, ra khoảng trống nhỏ phía sau quầy để nhường chỗ cho nhân viên của minh. Họ đã bắt hắn lại ngay sau khi tôi buông tay.

Đó là một viễn cảnh kỳ lạ, bốn hình tượng đang tụ lại lên một gã vô hình dưới đất, trông như thể đang đấm và cấu xé không khí. Đó là cho đến khi Andrik đã nắm được một vật gì đó trên người con quái và kéo nó ra. Nghe có vẻ sẽ khó tin, vật ấy như một tấm khăn choàng đang được gỡ bỏ. Đột nhiên, cả người đang nằm dưới sàn và tấm vải đều trở nên hữu hình. Tôi vẫn không thể thấy rõ một trong hai khi đang ở trong tối, nhưng Danika đã nhanh trí đứng dậy và chạy đến để bật đèn lên.

Cơ thể đang nằm trên sàn trông như thể nó đã chết trong rất lâu rồi. Nó đã bị phình to ra ở vài nơi và trông như đã bị khô héo ở một số nơi khác. Có một hình hài khó nhìn và cũng rất khó để diễn đạt. Trông nó không còn nhìn như một con người, gớm ghiếc thế đấy. Da của nó đã đổi sang màu kỳ quái, không tự nhiên và được bao phủ bởi nhiều vết đen. Đôi mắt đảo ngược vào đằng sau cái đầu chỉ còn lại một vài mảng tóc lưa thưa.

Tôi buộc phải nhìn đi. Andrik lại đứng dại, trên tay anh ta là một mảnh vải trùm giường trắng xám mà anh ngắm nhìn trong sự hài lòng. “Chà thứ này rất hiếm để có thể được tìm thấy đây,” anh lẩm bẩm, và để bàn tay còn lại của mình cảm nhận nó. Anh nhìn xuống cái xác rồi lắc đầu. “Có vẻ như Lutum đã đi rồi. Chúng ta nên bẻ cổ cái xác, để cho chắc.”

Bo gật đầu. Tôi đã phạm sai lầm khi quay lại nhìn khi anh ấy nắm đầu của cái xác, một âm thanh bệnh hoạn phát ra kèm theo hình ảnh xương, thịt và da bị vặn. Tôi đã nôn khan và che miệng lại để mình không nôn mửa. Andrik quỳ xuống để đỡ tôi đứng dậy. Tôi cần phải ngồi xuống một trong những chiếc ghế ngay sau đó nhưng ít ra tôi cũng đã có thể bò loanh quanh trên sàn. Người tôi run rẩy không thể kiểm soát, choáng váng và đang không cảm nhận được chính mình. Andrik đã ra lệnh cho Bo mang xác chết cũng như tấm ga trải giường kỳ lạ đi ra đâu đó ở bên ngoài rồi đốt nó.

Những cô gái bắt đầu dọn dẹp mỡ hỗn độn còn lại trên sàn đằng sau quầy, một vũng lớn những chất nhầy cơ thể còn sót lại. Chúng tôi quyết định rằng quán bar buộc phải đóng cửa ngày hôm ấy. Sẽ mất khá lâu để chúng tôi có thể loại bỏ những vết bẩn và mùi hôi thối. Trong khi ấy, tôi vẫn đang cố để hiểu rõ điều gì đã xảy ra. Tôi đã kể cho Andrik về việc đã được Irene báo tin và anh ta đã giải thích rằng anh biết Lutum.

“Không dễ để miêu tả hắn, nói thật. Tôi đoán người khác sẽ gọi hắn là một con quỷ. Hắn ắt hẵn đã từng mạnh mẽ nhưng từ khi hắn làm việc cho Norman, giờ đây hắn đã bị giới hạn. Tất nhiên, chúng tôi cũng đã đụng độ nhau đôi lần, hắn và tôi. Việc hắn làm là ám váo một cơ thể của người chết và sử dụng chúng để… làm việc. Tôi nghĩ hắn đã từng có thể ám người sống, nhưng không còn khả năng đó nữa. Hắn sử dụng xác chết còn tươi, nhưng hắn tiêu xài rất hoang phí. Sự ảnh hưởng của hắn làm chúng bị biến dạng. Hắn có thể xuất hiện và biến mất ở bất kì đâu và lúc nào hắn muốn, nhưng điều ấy tạo nên sức ép lên vật chủ của hắn. Khi một vật chủ trở nên quá nát để có thể sử dụng tiếp, thường quá trình ấy xảy ra trong vài ngày, hắn bỏ nó lại phía sau. Và đó là những gì vừa xảy ra, hắn đã bỏ chạy.”

“Vậy tại sao hắn lại làm việc cho gã Norman này?”

Andrik quay đầu đi, tránh ánh mắt của tôi. “Ngày nay, chúng ta đều phải nhượng bộ,” anh nói chậm rãi. “Dĩ nhiên tôi biết tôi đã tham gia làm gì và tôi cảm thấy tốt ở nơi đây, đây là nơi tôi thuộc về và là nơi tôi có thể làm việc của mình nhưng… đối với Lutum, hắn đã không may. Tôi gần như cảm thấy tội nghiệp cho hắn.”

“Ý anh là sao?” tôi hỏi tiếp, trao cho anh ta một cái nhìn đầy bối rối.

“Không quan trọng. Điều làm tôi ngạc nhiên chính là cái áo choàng vô hình ấy. Chúng rất hiếm, và ma thuật ấy rất cổ xưa. Cô có thể tìm thấy chúng trong những chuyện cổ tích, thần thoại… Có một truyền thuyết, một chuyện cổ tích Đức hay gì đấy, tôi nghĩ, một người anh hùng nhận được áo choàng giúp anh trở nên vô hình khỏi một tên người lùn. Những vật này đã tồn tại một thời gian rất lâu và tôi không thể hiểu được làm sao trong số tất cả mọi người, Norman lại sở hữu được một cái.”

“Đó là lý do chúng ta đốt nó?”

“Chính xác. Sẽ rất vui khi chúng ta nghịch nó nhưng tôi không muốn rủi ro để tên ngốc kia có lại được nó.”

Phá hủy được một trong những cái xác của Lutum thật sự đã gửi được một thông điệp cho Norman. Hắn sẽ để tôi được yên trong một khoảng thời gian lâu dài sau khi điều ấy xảy ra. Chắc là thế, tôi thắc mắc nguyên nhân vì sao hắn nhắm vào tôi từ ban đầu nhưng tôi sẽ ổn khi biết một số câu hỏi sẽ thể có lời giải đáp, miễn sao tôi có được sự yên bình.

1 thought on “Dượng Tôi Đã Để Lại Cho Tôi Một Quán Bar Nhỏ Kỳ Quái (p8)

  1. bimh says:

    ad lúc nào rảnh có thể làm tiếp series này được khong ạ, tớ thấy ad dịch bộ này hay quá!!!!!

    Trả lời

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *