Gia Đình Tôi Có Một Quy Tắc. Trái, Phải.

Gia đình tôi luôn có một quy tắc từ khi tôi còn là một đứa bé gái, luôn di chuyển trái, phải. Nghe có vẻ bất thường đối với người ngoài, nhưng 6 anh chị em của tôi đã lớn lên theo nó và nó là bình thường. Dù có là khi bước đi trái, phải, hay sắp xếp tủ áo từ trái sang phải. Bất cứ nó là gì, bố mẹ tôi luôn nhấn mạnh tầm quan trọng của quy tắc này.

Luôn có những người đàn ông mặc sơ mi trắng và mũ lưỡi trai xanh lá ở khắp mọi nơi chúng tơi đi, thậm chí là những căn phòng trong nhà tôi. Họ quan sát chúng tôi từ cửa sổ khi chúng tôi chơi trong sân sau nhà hay khi chúng tôi ăn tối cùng nhau, họ đứng trước cửa và quan sát chúng tôi ăn từ bên trái của đĩa sang bên phải. Những người này không bao giờ làm phiền tôi với những gương mặt nhựa bóng loáng. Nơi đáng lẽ ra là miệng, nó chỉ là nhựa nhẵn nhụi, mặt họ không có gì ngoài đôi mắt không bao giờ chớp. Tôi không biết liệu có còn ai khác thấy họ, nhưng chúng tôi không bao giờ nói về họ. Anh trai cả Otis của chúng tôi đã một lần hỏi, nhưng mẹ tôi chỉ phớt lờ và hỏi chúng tôi muốn ăn gì cho bữa tối. Tôi đoán rằng chúng tôi chỉ nghĩ đó là điều không được nói đến trong gia đình, hơn nữa chúng tôi tin bố mẹ mình và tuân theo bất kỳ quy tắc nào họ đưa ra.

Dù sao thì, điều này là khá bình thường và qua nhiều năm nó trở nên là một quy tắc hàng ngày mà chúng tôi làm theo, trái, phải. Nhưng buổi sáng hôm nay, nó trở nên rõ ràng khủng khiếp với gia đình tôi quy tắc này quan trọng ra sao. Chúng tôi đang ở ngoài sân sau chơi một trò chơi trẻ con. Có một người đàn ông ở trên lầu đang quan sát chúng tôi, không có gì bất thường. Chúng tôi nhảy lò cò vòng quanh và hát những bài hát trẻ con, buổi sáng ấy khá nhiều mây. Những tia nắng xám nhạt xuyên thủng qua những tán cây bao quanh sân nhà, dội khỏi ngôi nhà một màu phim trắng đen. “Một vòng nữa rồi đi học nhé các con” bố tôi dùng tay trái nắm tay tôi, rồi đưa tay phải đến bên Mila. “Row row row your boat!” “gently down the streammm” chúng tôi nhảy lò cò vòng quanh, những nụ cười hiện trên mặt chúng tôi. Chúng tôi ngã xuống và cười lớn và hét lớn. “Người vào nhà sau cùng sẽ là quả trứng thối!!” Mila la lên rồi chạy vào nhà, chân trái trước. Bố tôi nắm tay tôi rồi cùng chạy vào. Tôi quan sát bàn chân của cả hai chúng tôi, tôi luôn thấy hài hước khi nhìn chúng tôi cùng bước đều, trái, phải. Nhưng những bước chân của ông không trùng khớp với tôi, điều ấy là không thể nào. Bố tôi chắc hẵn là đã bước chân phải trước. Ông có đang trêu tôi? Tôi cảm thấy lần này thật hài hước, bụng tôi đau nhói vì cười thật nhiều. “Jen, có gì vui lắm hả con?” Tôi đã phải hít một hơi sâu từ cơn cười. “Bố ơi, bố bước chân phải trước! Bố ngớ ngẩn lắm. Con sẽ đi mách mẹ, bố gặp rắc rối to rồi!!” Tôi lại cười lớn và em gái tôi cười theo. Chúng tôi đều thấy điều ấy thật hài hước, nhất là khi bố mẹ tôi rất nghiêm khắc về quy tắc này.

Nhưng bố tôi đã không cười. Một biểu cảm kinh hãi tột cùng được hằn in lên gương mặt ông như thể ông vừa nhận được tin xấu nhất cuộc đời mình. Chúng tôi ngừng cười và nói với bố rằng chúng tôi sẽ giữ bí mật. “Bọn con sẽ không nói mẹ đâu, bố đừng lo!” “Bọn con hứa, hihi” “Nhưng nếu bọn con giữ bí mật, tối nay bọn con có được ăn kem sau bữa tối không?” “Phải rồi đấy! Bố ơi, bọn con sẽ không nói đâu.” Bọn trẻ cười khúc khích với nhau khi đang cùng tống tiền bố để được ăn kem. Nhưng biểu cảm của ông không hề thay đổi, ông chầm chậm nhìn lên cửa sổ tầng trên cùng của ngôi nhà. Người đàn ông quan sát chúng tôi đã không còn ở đó. Âm thanh những bước chân chậm và nặng nề phát ra từ phía cầu thang trong nhà. “Re, re.” Âm thanh ấy như robot. Người đàn ông từ cửa sổ giờ đang ở bước cuối của cầu thang. Một người khác xuất hiện từ phía bếp, và một người khác từ một bụi cỏ ở ngoài. Tất cả đều chậm bước đến bên bố tôi, trái, phải. “Bố ơi, chuyện gì đang xảy ra?” “Chúng ta có đang gặp rắc rối không?” Tất cả bọn trẻ chúng tôi đều lo sợ cho tính mạng mình trong khoảnh khắc đó. Và, rồi, người nhựa, không miệng từ trong bếp nắm lấy cổ tay bố tôi bằng tất cả sức lực. Bố tôi la lên bảo chúng tôi chạy về phòng. “Đừng ra ngoài cho đến khi bố bảo thế.” Người nhựa ở trên lầu bịt miệng bố tôi lại và người còn lại dùng một túi nâu để trùm lên người bố tôi. Cơ thể bố tôi cựa quậy một cách vô thức, cố thoát khỏi cái túi. Trước khi bất kỳ ai trong số chúng tôi kịp chạy lên lầu, một trong những người nhựa dừng lại. Hắn nhìn chằm chằm thẳng vào mắt 7 đứa trẻ chúng tôi. Rồi, hắn búng tay.

Màu đen. Những gì tôi có thể nhớ trong buổi sáng đó. Những gì mà tất cả chúng tôi có thể nhớ về buổi sáng đó. Chúng tôi cùng tỉnh dậy và ngồi trong một vòng tròn quanh một cái bao nâu trong sân sau, trông như một nhóm tà giáo. Lúc đó chắc phải là 6-7 giờ tối, vừa đúng lúc để… “ăn tối nào các con!!” Mẹ tôi gọi lớn từ cửa sau để chúng tôi vào trong nhà. Chúng tôi nhìn nhau đầy nghi vấn, rồi hầu như đồng loạt nhìn về phía ngôi nhà. Tôi vẫn còn có thể nhìn thấy hình bóng của bố đang ở bàn ăn. “Đó có phải là bố không?” “Có thể họ đã tha cho bố?” “Mọi người nghĩ ông có sao không?” Chúng tôi có cùng câu hỏi. Làm sao chúng tôi lại ở đây, ngoài này, không ai trong chúng tôi có thể nhớ gì từ buổi sáng đó. Khi chúng tôi vào trong, chúng tôi thấy bố đang ngồi ở bàn ăn, tay duỗi thẳng hai bên. Miệng bị dán chặt băng keo vòng quanh đầu và cổ thì nhiễu máu. Trán ông bóng loáng, gần giống như nhựa trên trán của những người đàn ông kia. Nhưng mắt ông vẫn đóng, có thể là đang nghỉ ngơi sau sự cố sáng nay? “Nhớ rửa tay trước khi ăn nhé các con, đừng quên rửa tay trái trước rồi phải nhá.” Mẹ tôi nói với một nụ cười tươi trên mặt.

Bây giờ khá trễ rồi, có thể là 1 hay 2 giờ sáng. Tôi đang nằm trong chăn cùng với Mila. Những tiếng rên rỉ đau đớn vẫn tiếp tục vang vọng khắp nhà từ bếp. Bố tôi vẫn đang ngồi ở bàn ăn, chúng tôi đã kiểm tra một tiếng trước. Tiếng rên rỉ gần như bị bóp méo, như thể nó phát ra từ bên trong cơ thể của bố tôi. Có thể bó tôi không thể cử động miệng mình vì băng keo. Tôi muốn gỡ băng dán khỏi miệng bố để nghe ông nói, nhưng một phần trong tôi biết rằng lý do ông không thể nói không phải chỉ là do băng keo. Tôi có thể nghe được các anh chị em mình trong phòng đang thì thầm với nhau. Không ai trong chúng tôi sẽ ngủ trong đêm nay, nhất là khi có người đang đứng trước cửa, quan sát kỹ chúng tôi hơn.

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *