Hàng Xóm Của Tôi Đã Trồng Ngón Tay Của Hắn Lên Sân Nhà Tôi

sân sau
Và Chúng Bắt Đầu Nảy Mầm

Pearl đã lao đến từ bãi cỏ hàng xóm, một cục mây trắng với những bàn chân lớn vụng về. Mông tôi cạ vào thành xe Kia của tôi khi tôi ngồi xổm xuống để đón nhận những nụ hôn chó con hàng ngày của mình. Bà Douglas chạy theo, khuỵu tay xuống đầu gối khi đến chỗ chúng tôi.

“Xin lỗi cậu,” cô ấy cáu kỉnh. “Con chó quỷ quái này quá nhanh so với lợi ích của nó đấy.”

Tôi cười và gãi tai của Pearl. “Con có là một cô gái ngoan không?” Tôi hỏi nó. Bà Douglas khịt mũi.

“Cậu may mắn là vẫn giữ được con chó đấy. Nó đã cố ăn hoa tú cầu của Pete hôm nay đấy.”

“Ôi không,” tôi nói, đứng dậy và lau dấu chân trên quần của mình. “Cháu hy vọng là nó đã không gây quá nhiều thiệt hại?”

“Không, tôi đã kịp ngăn nó rồi, ơn trời.”

“Cảm ơn cô D.” Tôi cười tươi. “Chúng cháu nợ mạng sống của mình với cô đấy.”

Bà ta vẫy phớt lờ suy nghĩ ấy đi rồi quay lại về nhà của bà ở góc đường. Nó cao ngất ngưỡng so với chiếc hộp nhỏ mà tôi gọi là nhà, chiếu sáng lên không gian cá nhân thiếu thốn của tôi qua mọi mặt.

“À.” Bà ta quay lại. “Điều này làm tôi gợi nhớ. Ông chồng tôi lại hỏi thăm về sân vườn của cậu đấy.”

“Ủa, chú ấy lại thế à?”

“Nếu cô chỉ việc để ông ấy cắt cỏ cho nó, ông ấy sẽ không làm phiền cậu. Và cả tôi nữa.”

Tôi chậc lưỡi và vẫy một ngón tay về phía bà ấy. “Nào, bà D. Bà biết rằng cháu không cho nó đi dễ dàng thế mà.”

Người phụ nữ lớn tuổi đảo mắt, nhưng cũng đã chịu thua cuộc tranh cãi cũ rích.

Tôi bế Pearl vào trong và chuẩn bị nấu bữa tối cho cả hai, cười thầm về toàn bộ sự việc. Tôi đã không quen thân ông Douglas, thành thật mà nói. Chỉ từ những điều mà vợ ông đã kể. Ông ta rất cuồng sân cỏ của ông, tôi biết điều ấy. Và thường xuyên hơn không, ông là người đã nhận giải ‘Sân Cỏ Đẹp Nhất’ thường niên của khu phố, trước sự thất vọng của bà Huxley già ở cuối đường. Ông luôn vẫy tay chào tôi mỗi khi tôi chuẩn bị đi làm vào mỗi buổi sáng, nhưng ngoài ra chúng tôi không trò chuyện nhiều. Ông ta dường như là một người bình thường, nhàm chán. Những nhận xét nhắm thẳng về mớ cỏ dại và dây leo không thể quản được của tôi có lẽ sẽ là điều xúc phạm nặng nề hơn đối với tôi nếu ông ta không vô hại đến thế.

Tôi ngồi xuống trên ghế so-fa của mình với một khay bữa tối ăn liền của mình và một lon bia PBR, vừa kịp lúc để nghe bà Douglas gọi những đứa trẻ vào lại nhà qua cửa sau. Có hai đứa, một bé trai khoảng mười tuổi, Steven và em gái của nó, Lily. Steven và những đứa bạn của nó là những con quỷ địa ngục trong khu dân cư này, chạy toán loạn trên đường và sân nhà người khác với những chiếc xe đạp của chúng, la ó trong khi làm điều ấy. Lily nhỏ thì theo sau như một tín đồ, nhưng theo những gì tôi có thể thấy thì anh trai bé vẫn trông chừng bé rất kỹ.

Tiếng gọi của hàng xóm tôi bị xé tan bởi tiếng trống sấm vang dội khắp bầu trời, thấp và xa, nhưng đủ kéo dài để tôi biết một thứ gì đó lớn sắp đến. Pearl rên rỉ bên cạnh tôi. Tôi đã sẵn sàng cho một đêm dài.

Sau nhiều giờ và nhiều lon bia, tôi đang nằm trên sàn phòng ngủ với một cái gối và chăn bông mà tôi đã kéo xuống cùng tôi. Pearl đang nằm cuộn mình trong tủ quần áo, mũi của nó chôn vùi bên dưới những bàn chân khi trời đang đổ mưa nặng hạt và rung chuyển bên ngoài. Tôi đã vừa thiu thiu chìm vào giấc ngủ khi một tiếng rắc lớn tiếng làm lay chuyển căn nhà và tôi đã ngồi dựng thẳng như một cây cột.

Chết, tôi nghĩ. Bắt đầu rồi.

Tôi đã sống trong sợ hãi với cây sồi to lớn ở sân sau từ ngày đầu tiên tôi mua căn nhà này. Những nhánh cây cổ đại của nó chìa ra như những móng vuốt trên nóc nhà tôi, đe doạ với từng cơn gió lớn sẽ đưa xuống và nắm chặt lấy nó. Tôi đã dành dụm dể có thể thuê người cắt tỉa nó, nhưng nguyền rủa thay nếu điều ấy không tốn gần bằng số tiền đặt cọc mua nhà của tôi.

Tôi đã gượng người đứng dậy, rên rỉ và cào bóp vào gáy. Pearl đã run rẩy và nấp đi nên tôi phải vuốt ve nó trước khi mở rèm che gần đó.

Những hạt mưa xối xả nhảy múa dọc theo ô cửa sổ, che khuất tầm nhìn ra sân sau của tôi. Những ngọn đèn đường từ ngoài đường chính cung cấp một lượng ánh sáng nhỏ hắt bóng lên đám cỏ vừa mới tan đá khiến tôi phải nheo mắt lại để có thể nhìn rõ được bất cứ thứ gì.

Một tia chớp làm sáng bầu không khí và tuy cây sồi trong ngoại vi của tôi vẫn còn đứng vững, nó không phải là thứ đã làm tôi để mắt đến.

Có một ai đó đang ở trong sân sau nhà tôi.

Hình hài đen tối ấy đang quỳ trên bãi cỏ, đầu gối chìm trong nước bùn và tay đang vọc bới một thứ gì đó ở trước hắn.

Tôi đã nắm lấy quần jeans vẫn còn đang máng trên tủ đồ của mình và gần như bị ngã về sau khi cố nhảy lò cò vòng quanh để kéo giày lên qua gót mình.

Tôi đáng lẽ đã phải gọi cảnh sát. Tôi biết điều ấy bây giờ. Nhưng tôi đã dành cả đời mình sống trong một khu dân cư tệ hơn thế. Thật tình mà nói, tôi chỉ nghĩ đó là một tên nghiện ngập nào đó từ khu chung cư ở cuối phố. Tôi mở toang cửa lưới của mình và xách theo cây gậy bóng chày bằng nhôm mà tôi đã thủ sẵn ở cạnh cửa sau. Tôi đã nghĩ tôi có thể xử lý việc này một mình.

“Này anh bạn. Đã đến lúc đi chỗ khác rồi đấy!” Tôi gọi lớn về phía hắn ta, một tay che mắt mình khỏi cơn mưa đang trút xuống. Tôi vẫn đứng bên dưới phần nhô ra của nóc nhà để không bị ướt, nhưng khi tôi nghiêng người, thì đèn cảm ứng bên cạnh cửa sáng lên. Hình hài bóng đen kia quay về phía tôi và theo phản xạ, tôi đã giơ gậy lên qua khỏi đầu mình.

Ông Douglas trong quần đùi cũ nát đang quỳ trên sân của tôi, bụng ông trông như một quả bóng treo lỏng lẻo trên sợi dây thun. Từ thân mình trở xuống, ông bị vấy bẩn bởi một thứ gì đó sẫm màu và nhầy nhụa mà ngay cả trận mưa như trút nước lúc bấy giờ cũng không thể rửa sạch. Đôi mắt ông hoang dại trong ánh sáng huỳnh quang chói loá, trông ông gần như là một con thú hoang, như một con gấu chồn bị mắc kẹt trong lồng.

Chỉ khi.

Ông đưa một chân bên dưới mình lên và chậm rãi đứng lên.

“Ông Douglas?” Tôi gọi, tay giữ chặt gậy. “Ông có sao không?”

Ông lảo đảo về phía trước, và bên trái. Cánh tay ông giơ lên về phía tôi. Nhiều chất lỏng sẫm màu hơn chảy ra từ bàn tay ông. Đầu gối tôi rã rời như thạch chè.

Ông ta không có ngón tay.

Thực ra, ông vẫn còn một ngón. Ngón cái của ông, giờ đang treo lủng lẵng ở bên, được giữ lại bởi một sợi dây gân nhỏ. Số một đang lơ lửng ấy đã thu hút sự chú ý của ông ta và ông ta đã run rẩy đưa nó lên miệng.

Tôi không nói dối, tôi đã phắn. Cánh cửa lưới đã đóng sầm lại phía sau tôi, hoà vào tiếng hú điếc tai của Pearl. Nó đã ra khỏi tủ quần áo, cố đẩy cánh cửa đằng sau tôi, gầm gừ và khạc nhổ. Thay vào đó, tôi đã bỏ gậy và túm vòng cổ của nó để có thể vật lộn mang nó vào trong. Tôi đã bấm chốt cửa lại kịp lúc khi ông Douglas đã va toàn lực vào cánh cửa.

Đầu gối tôi chìm vào chiếc chăn bông đang cuộn chặt trên sàn phòng ngủ trong khi cố lục lọi để tìm chiếc điện thoại đã thất lạc của mình. Tiếng gầm gừ của Pearl bị ngắt quãng bởi tiếng nổ vang này sang tiếng nổ vang khác khiến ngón tay tôi run như những chiếc lá khi tôi nhấc được điện thoại lên. Từng hồi chuông đổ như tiếng chuông nhà thờ đang vang vọng khắp những xương sườn của tôi. Tôi bò trườn đến chỗ ẩn nấp của con chó ở trong tủ quần áo và vài giây sau nó đã phóng vào trong cùng tôi.

“911, địa điểm khẩn cấp của anh là gì?”

“Ông hàng xóm của tôi, ông ta bị thương… ông ta đang cố xông vào nhà tôi…”

“Anh cần phải bình tĩnh lại. Vị trí của anh là ở đâu?”

Âm thanh kính vỡ vang lên từ phòng kế bên, và tôi gần như làm rớt điện thoại của mình khi đang run rẩy nhìn ra ngoài.

“5878 Đại Lộ Wolerby,” tôi la lớn, dùng vai chặn cửa phòng ngủ lại khi một mu bàn tay đẫm máu thò vào. Những gì còn lại trên bàn tay của ông ta đang bị kẹp chặt giữa khung cửa và cánh cửa, chỉ còn là một khối cụt ngủn của những mảnh xương gãy nát. Tôi bịt miệng và gồng mình ủi mạnh lên cửa.

“Và vấn đề hệ trọng của anh là gì?”

“Ông hàng xóm của tôi đã đột nhập vào nhà! Có điều gì đó rất sai! Có một thứ gì đó…”

Đã đến lượt ông ta ném sức nặng cơ thể lên cửa. Sức ép ấy đã khiến điện thoại của tôi văng ra khỏi tay, khiến tôi giật lùi lại bởi lực tác động đột ngột của nó. Ông Douglas mà tôi biết là một tên ẻo lả khi cố ném một quả bóng chày quanh những đứa cháu. Làm cái quái gì mà ông ta trở nên mạnh đến thế?

Pearl lại tiếp tục, lao vào giữ chúng tôi khi một tiếng động khác khiến cánh cửa bay ra và một thân hình mập mạp, xanh xao lảo đảo bước qua. Làn da ông ta làm tôi gợi nhớ đến pho mai tươi cottage cả về kết cấu lẫn tông màu. Máu me đang bám dọc thân và cánh tay không giúp ích gì cho ông ta. Pearl đã lao vào háng của ông ta, và trong khi tôi nhăn mặt phản xạ trước đòn tấn công ấy, ông đã không rên rỉ nhiều.

Tuy nhiên, ông đã đưa tay về phía cổ con chó, nhắm vào gáy của nó trước khi nhận ra rằng ông không thể nắm được. Thay vào đó, ông ta tung một cú đá về phía con chó, khiến nó hét lên. Tôi lao mình về phía trước, cầm theo chiếc đèn trong tủ quần áo của mình và thúc nó càng xa càng tốt lên đôi má sưng húp của ông ta.

Lực tấn công ấy đã khiến ông ta loạng choạng, nhưng cuối cùng nó cũng không làm ông ta nhụt chí. Ông ngã nhào qua một trong những chiếc ghế trong phòng ăn. Một mảnh thuỷ tinh vỡ đã đâm xuyên thẳng vào gót chân ông ta trong quá trình ngã xuống, nhưng ngay cả điều đó dường như cũng không ngăn cản được ông. Ông ta đã lập tức ngồi dậy.

Tôi đã cảm thấy nhẹ nhõm hơn, khi nghe tiếng còi hụ của cảnh sát từ xa.

Tôi xô cửa đóng lại và choàng tay ôm lấy Pearl. Tôi đã không bế nó lên từ khi nó còn là một con cún, và trước thời điểm ấy tôi đã không chắc là tôi còn có thể nữa. Nó đã vùng vẫy, nhưng tôi đã không bỏ cuộc. Tôi giữ chặt nó vào lòng và loạng choạng bước ra sảnh trước.

Đằng sau chúng tôi, ông Douglas đã vấp phải khung cửa và đang dựa lên tường bằng mu bàn tay của mình. Thời gian như chậm lại khi tôi kéo khoá xích cửa trước của mình, ánh đèn xanh đỏ đang nhấp nháy từ những cửa sổ trước. Khoá cửa trượt ra và tôi mở tung cửa vào trong. Ông Douglas đã nhảy bổ vào lưng tôi khi tôi ngã người vào cửa lưới và lao ra ngoài lối đi trước của nhà tôi.

Mọi thứ kết thúc trong một chớp nháy khi Pearl vặn vẹo trườn khỏi tầm với của tôi và một thứ gì đó ẩm ướt và mềm nhũn đang đẩy lên tóc tôi. Cảnh sát đã rút sẵn vũ khí và đang nhắm. Tôi nhảy bổ người lên phần sân xi măng không khoan nhượng của tôi, lăn sang một bên và trùm đầu mình lại. Một nùi bông đã chạm vào đầu tôi và trước khi tôi kịp nhận ra, tôi đã được kéo khỏi mặt đất bởi một đội y tế. Tôi gần như bị kích động khi họ đưa tôi vào xe cấp cứu.

Việc ấy đã không giúp ích nhiều khi tôi nhìn lại căn nhà ở góc phố, chỉ để thấy cửa sổ của họ lấm tấm máu tươi ở phía bên trong.

Đấy là câu chuyện của bảy tháng trước và mọi thứ đã hầu như không còn như trước kia nữa. Đường phố trở nên vắng lặng hơn. Hàng xóm dần xa cách. Tôi đã dùng tiền dành dụm cho cái cây để xây hàng rào tách biệt thay vào đó.

Tôi không muốn kể về những gì ông ta đã làm cho gia đình tôi nghe. Thành thật mà nói, bác sĩ tâm lý của tôi đã nghe đủ các chi tiết rồi. Không một đêm nào mà tôi không thấy ánh mắt điên loạn của ông ta khi tôi cố nhắm mắt để ngủ. Chí ít thì mọi thứ cũng đã tạm ổn đối với tôi.

Còn về phần ông Douglas… không tốt lắm.

Bạn biết, họ chỉ tìm được bốn ngón tay của ông ta. Chúng đã lòi ra từ những lỗ nhỏ trong sân vườn nhà tôi.

Hầu hết các ngày, tôi có thể giữ cho bản thân mình khỏi bị xao nhãng, khi nhìn về phía nhà của họ. Hầu hết các ngày, tôi thậm chí còn không nghĩ về sáu ngón tay còn lại.

Giữa cơn đại dịch và dư chấn tâm lý, Pearl là nguồn sống của tôi. Cả hai đều không còn quá ổn trong những cơn bão nữa, nhưng hầu hết thời gian, nụ cười ngốc nghếch của nó là tất cả những gì còn lại để có thể giữ tôi được toàn vẹn. Ngày nay, nó thích có một mảnh sân riêng của mình. Nó sẽ dành cả ngày để ở ngoài đó nếu tôi để nó làm thế.

Pearl đã tìm thấy nó trước, trồi lên khỏi mặt đất sau đợt tan băng đầu mùa xuân đầu tiên. Một nhúm những chiếc lá đỏ tươi mọc lên từ đất.

Tôi đã không nghĩ về điều ấy thoạt đầu khi nhìn thấy nó đào bới. Chỉ Chúa mới biết tôi đã không trồng cây nào cả, nhưng đó không phải là lần đầu tiên khi hạt giống từ đâu đó được thổi vào và đâm chồi. Nếu chúng tin tưởng rằng tôi sẽ chăm sóc chúng, thì, chúng đã sai lầm rồi.

Một tuần sau, chúng đã cao gần bằng đầu gối và đó là tất cả tôi có thể làm để ngăn mũi con chó khỏi mặt đất. Pearl đã phát cuồng vì nó, lăn lộn và nằm vật vã và sủa như bão. Tôi đã xuỳ nó đi và đã bắt đầu để mắt. Tôi đã ghi nhớ để sau này sẽ quay lại xem xét cái cây ấy. Khi nó lớn lên, những đường gân đen nhánh mọc lên trên toàn bộ lá.

Ngày hôm qua, tôi đã thả Pearl ra ngoài vào buổi sáng và bước lảo đảo vào bếp để bắt đầu ngày mới của mình. Chưa kịp đến bình cà phê thì Pearl nổi điên lên, cào bàn chân lên cửa vừa rên rỉ để tôi chú ý. Khi tôi hé cửa nhìn ra, nó đã cố chui lại vào bên trong, những lá cỏ đỏ khổng lồ lòi ra từ hai bên mõm của nó.

Trước khi tôi kịp hiểu ra, nó đang chạy vòng quanh nhà, tôi đã rượt theo sau nó và càu nhàu về trò chơi rượt đuổi ngẫu hứng này. Không lâu sau, nó đã bị dồn vào góc tủ. Tôi bấm chốt khoá cửa phòng ngủ lại để ngăn lối thoát của nó.

Cánh cửa trượt kêu cót két khi tôi kéo rộng nó ra, và Pearl biết rằng nó đã bị bắt. Nó đã nhả cỏ dại xuống trước tôi và chui xuống dưới gầm giường, phát ra âm thanh rên rỉ chán nản. Với một tiếng thở dài, tôi quỳ xuống để thu dọn đống đất và thực vật lộn xộn kia, chỉ để làm rơi chúng lại và thở hổn hển.

Bên dưới đống hỗn tạp ấy, lủng lẳng khỏi rễ là một ngón tay cái của con người trong tình trạng hoàn hảo.

Pearl đã lấy sự nao núng của tôi như một sơ hở để ngoạm lấy nó một lần nữa, thu mình và cái đuôi đang ngoe nguẩy của nó dưới gầm giường rồi bắt đầu nhai. Tôi với một bàn tay run rẩy để kéo rèm ra.

Có thêm ba nhúm lá đỏ khác nhô lên khỏi bãi cỏ.

Douglas đã trồng những ngón tay của hắn lên sân của tôi. Và chúng bắt đầu nảy mầm.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *