Khát Nước

giọt nước rơi

Ghi chép nguệch ngoạc trên mặt sau của một nhật ký sau đêm 5 tháng 10, 2008. Liên quan đến Đêm Khát Nước.

“Tất cả nhân viên ca đêm hãy chú ý. Nhớ rằng luật hạn chế sử dụng nước sẽ được thi hành cho đến khi được thông báo thêm. Nguồn nước đã được xác định có chứa những chất hoá học độc hại có thể gây ảnh hưởng sức khoẻ nghiêm trọng. Cấp trên sẽ thông báo khi luật hạn chế nước được gỡ bỏ.”

Tôi quan sát anh sĩ quan ca sáng đang thu xếp đồ đạc của mình chuẩn bị rời đi.

“Mọi thứ này là sao?”

Anh ta nhìn tôi, lơ đễnh và nhăn nhó như đang suy nghĩ sâu xa. Tôi tiếp ca cho McMillan hầu hết mỗi ngày, và anh ta luôn tỏ ra vẻ việc suy nghĩ tỉnh táo phải cần rất nhiều nỗ lực. Anh ta không hề cho tôi ấn tượng là một người biết suy nghĩ sâu sắc. Càng tiếp xúc với anh ta, tôi càng nhận ra tiêu chuẩn của bộ phận này càng giảm xuống thấp hơn. Bộ dạng McMillan trông như thể một nỗ lực cố gồng hết mười hai tế bào não của anh ta có thể sẽ gây nên một vụ hoả hoạn do chập mạch, và anh ta phải mất vài phút trước khi đưa ra câu trả lời.

“À đúng rồi, không nên dùng nước. thiếu tá nói thế khi anh đến đính bản thông báo lên bảng.”

Tôi đảo mắt nhìn anh ta.

“Đúng là thế, nhưng trong bao lâu?”

Anh ta nhún vai, “Cho đến khi anh nghe thêm chỉ thị, tôi nghĩ.”

Rồi anh ta ra về, và chỉ còn tôi và ký túc xá với một trăm năm mươi xác ấm khác.

Tôi đã bắt đầu công việc sĩ quan cải tạo hào hứng này của tôi khoảng hai năm trước. Thành thật mà nói, nếu không vì khoản tiền kinh ngạc cho công việc giữ trẻ người lớn này, tôi cũng đã nghỉ làm từ lâu rồi. Công việc này khắc khe, chán chường ngay cả trong những thời điểm tốt nhất, và những buổi tối dài vô tận. Tôi làm việc dưới trướng một đội trưởng thà ngủ hơn là để ý tới công việc của mình, nên viễn cảnh về một cuộc kiểm tra hoặc một cuộc diễn tập của đội phản ứng là không cần bàn đến hầu hết các buổi tối. Cùng với sự thiếu hụt nhân sự mà chúng tôi đang đối mặt, tôi đã tự xác định rằng mình sẽ trực một mình mỗi đêm trong nhà tù này.

Tuyệt, điều này sẽ làm cho cuộc đời tôi trở nên đáng yêu hơn.

Những khiếu nại bắt đầu tràn vào ngay tức khắc.

Hơi ấm từ lưng của McMillan vẫn chưa nguội trên tựa lưng của ghế trước khi tôi nhận được khiếu nại đầu tiên trong đêm. Ký túc xá nơi tôi làm việc được chia thành bốn khu, mỗi khu có ba mươi đến bốn mươi người. Trung bình, nhà tù của tôi chứa khoảng một trăm năm mươi mạng, và hôm nay ai cũng bực bội vì tình trạng thiếu nước. Một ông ở bên hộp, bấm nút mạnh đến nỗi nó lún vào tường, như thể như ông ấy hít đất và gập bụng thay cơm vậy. Ông ta hói đầu, đôi mắt bọ hung lườm ra từ gương mặt trông như được nặn từ đất sét, và ông ta đã nhìn chằm chằm vào tôi qua kính trong lúc bấm vào nút nói, tạo ra một tiếng kịch lớn trong văn phòng của tôi.

Tôi nhấn nút nói ở đầu dây bên mình và hỏi xem ông cần gì.

“Vậy là chúng ta không được dùng nước?”

Qua lớp kính, tôi nhìn vào ông ta để ông ta biết rằng câu hỏi ấy vĩ đại đến nhường nào với biểu cảm “ông là một thiên tài” đáng thuyết phục nhất.

“Bảng thông báo ghi là thế.”

“Vậy thì, chúng tôi tắm bằng gì?”

“Các ông sẽ không được tắm.”

Ông ta nhìn lại về phía tôi, vẻ mặt như thể ông ta đã nghĩ ra một câu hỏi khác nếu tôi còn muốn chờ.

“Vậy chúng ta uống gì?” ông ta nói, ngay khi tôi vừa có ý định từ bỏ tiếp nhận câu hỏi sau.

“Tôi không biết. Tôi chắc rằng sẽ có ai đó được trả lương cao hơn tôi giải quyết chuyện này.”

“Vậy, còn…”

Tôi nói chặn, “Nếu câu hỏi nào liên quan đến nước, câu trả lời là không có nước, nên đừng làm phiền tôi nữa.”

Và đó là cách tôi dành một tiếng rưỡi đầu tiên trong đêm của tôi. Những đại diện từ những khu khác nhau tiến đến hộp nói, những câu hỏi của họ liên quan đến các mức độ phân bổ chủ đề khác nhau cho đến khi tôi bảo ‘không có nước’. Tôi không biết khi nào sẽ có lại. Và nếu có thể khiến làm họ cảm thấy tốt hơn chút nào, tôi cũng không có nước để uống, và có vẻ như quản lý cũng sẽ không định gửi cho tôi tí tẹo nào. Nên, cho những câu hỏi liên quan đến nước và khi nào nước có lại, tôi không có câu trả lời. Sau đó, khi tôi ngồi trên ghế, tôi tìm thấy một quyển sách ghi chép mà ai đó đã để lại, rồi bắt đầu đọc sách.

Tôi có thể nhận ra họ trong ngoại vi của tôi. Một số người đã nhẹ nhàng đón nhận tin tức, nhưng đa số những người còn lại đã tụ lại thành những nhóm giận dữ trông như đang mở hội nhảy múa cho tình huống nước này. Tôi thấy nhiều ánh mắt đang tìm kiếm sự thương hại nhìn về phía tôi, nhưng tôi đã không để họ biết rằng tôi đã thấy chúng và tiếp tục đọc sách. Tình trạng này không nằm trong tầm kiểm soát của tôi. Việc ban quản lý có muốn gửi xuống những thùng nước hay những chai nhựa có tiêu để Chúa Chết Tiệt đến để rửa sạch chúng tôi xuống địa ngục hay không, là cao hơn mức lương của tôi.

Chuyện kỳ lạ này không xảy ra cho đến khi sau tám giờ.

Không ai đến để giúp tôi điểm danh, nên tôi đã không ra điểm danh lúc bảy giờ tối. Điều đấy là không bất thường, nhưng cũng không ai thèm gọi để làm phiền tôi về nó. Không ai có mặt là chuyện mỗi ngày, nhưng phòng điều hành không la làng lên mới là chuyện kỳ lạ. Ban điều hành thích được đếm số đúng giờ, chết tiệt, và nếu không được báo cáo đầy đủ, rắc rối lớn. Kênh radio cũng không có tiếng, nhưng đó không là điều đáng phấn khích. Có thể radio này đã bị hỏng. Và có khả năng rằng, một lần duy nhất, không ai có thể nói gì được.

Những suy nghĩ này trượt khỏi tâm trí tôi, khi tôi thấy Warden tiến đến vòi nước.

Warden là một tù nhân bình thường. Hắn thấp bé, ngực chim bồ câu, với bộ đồng phục như đang được máng trên người và cái đầu đã cạo nhưng vẫn còn một vài cọng lưa thưa. Trong khi những người khác đang tổ chức hội đồng, Warden đã nhìn chằm chằm vào vòi nước. Sau khoảng nửa tiếng, tôi chỉ giả vờ đọc sách, và liếc nhìn hắn qua phần trên của quyển tiểu thuyết Stephen King mà tôi đã tìm thấy dưới bàn. Gương mặt trông như là một sản phẩm từ quá trình phối giống cận huyết đơn giản của hắn không rời khỏi cán vịn của vòi nước màu bạc như đang trông thấy ảo ảnh trong sa mạc, rồi hắn lướt lưỡi qua đôi môi khô nẻ của mình, khi đang nghĩ về phần thưởng đến từ trong vòi. Hắn có thể đã uống gì đó hôm nay rồi, thức uống trong bữa ăn trưa hay một ngụm nước mát mẻ ngoài sân từ một thùng lạnh đã được đổ đầy ắp bởi bảo dưỡng, nhưng thật kỳ lạ khi phải nói rằng bạn không thể có một thứ gì đó càng làm cho nó trở nên quan trọng hơn đối với bạn.

Tôi dõi theo hắn đứng dậy, sau khi nhìn vào vòi nước hơn một tiếng rưỡi, và bước đến để bấm nút. Tôi không nghĩ sẽ có gì, nhưng ngạc nhiên thay, một dòng nước đã chảy ra từ vòi nước xuống bồn. Warden cũng ngạc nhiên không kém và mỉm cười ngồi xuống úp mặt vào vòi nước để uống. Người ở nhóm hai nhìn sang Warden và đã nhận ra đã có nước lại. Họ liếc nhìn tôi với thái độ trách móc vì sao lại không thông báo rồi bước đến sau Warden trong lúc hắn đang uống nước. Khuôn mặt tươi cười của hắn đang nuốt nước xuống cổ một cách hưng phấn, nhưng sau một lúc, những người bạn đang mỉm cười của hắn trở nên kém thân thiện hơn. Họ đã tát Warden, trong khi cũng đang muốn uống một ít nước. Kẻ hói đầu hỏi câu hỏi đầu tiên đã đẩy hắn ra như một con búp bê rách, cúi xuống uống nước trong khi Warden nằm bẹp như một con thú hoang.

Tên thô lỗ kia chưa kịp uống nhiều hơn vài ngụm thì Warden đã tấn công làm hắn ngã khỏi vòi nước một cách mạnh bạo, đầu hắn để lại một đường trượt màu đỏ trên tường.

Warden ngã người xuống vòi nước như một con thú khát. Hắn nuốt chững từng ngụm nước, phần còn lại chảy xuống cằm, trong khi hắn tu vòi nước một cách tham lam. Tên to con run rẩy đứng dậy, một vết cắt trên đầu hắn đang rỉ máu, chộp lấy vai Warden. Tôi đã nghĩ hắn sẽ đánh Warden đến chết ngay lúc ấy, nhưng ngược lại, hắn đã ném Warden vào phòng chiếu phim cho tù nhân. Warden đập mình vào ghế bê tông, tay hắn bị vặn vẹo kỳ lạ, khi gã to xác kia quay lại để uống nước tiếp. Những người theo sau gã giờ đã tránh ra, không muốn bị liên lụy tới những gì đang diễn ra, trong lúc Warden đứng dậy rồi tiến đến vòi nước. Tay của hắn rõ đã gãy, nhưng hắn đã nâng cánh tay bị thương tím lịm lên miệng rồi hút máu ra khỏi nó. Tôi nhìn về gã to con bên vòi nước và thấy rằng hắn không hề để tâm đến Warden. Hắn đang uống nước như thể hắn chưa từng biết đến nước là gì. Nước đang chảy xuống cằm trong lúc hắn đang uống, cổ hắn làm việc không ngừng nghỉ để cố nuốt hết nước.

Tôi nhìn lại về phía Warden và kinh hoàng khi nhìn thấy cây vũ khí tự chế trên tay hắn. Hắn đã nép cánh tay bị gãy vào ngực, run rẩy người mỗi khi nó co giật, nhưng tay còn lại của hắn đã tìm được một mảnh sắt thô nhỏ vặt vẹo. Hắn xông đến gã đang uống nước, bạn của hắn đã hô hào nhưng quá trễ. Warden đâm hắn hơn một tá lần. Tên uống nước không ngừng lại, hay thậm chí nhăn nhó, khi Warden liên tục đâm vào thận và lưng của hắn.

Lúc gã uống nước to con trượt khỏi vòi nước, môi của hắn vẫn hớp không khí như thể hắn đang cố uống thêm.

Khi Warden chiếm được vị trí của hắn lại, tiếp tục uống nước trong khi vẫn đang đứng trên xác của gã to con, tôi nghe những tiếng la thét hoảng loạn phát từ phía bên kia của khu tập thể.

Robinson, người dẫn đầu khu ba của tôi. Ông là một người bị kết án chung thân. Ông đã cố sống không để bị hoàn cảnh bó buộc và không bao giờ phàn nàn. Tôi nhìn thấy ông nhiều buổi sáng với một ly cà phê cầm trên tay cùng với một tờ báo trên tay còn lại trước khi bắt đầu công việc dọn dẹp cho ngày. Ông ta là một người hoà nhã, và tôi thấy thích ông ta hơn so với những người bạn tù khác.

Bạn cùng phòng của ông ta, một người tóc đỏ, tên là Griggs, đang đập cửa kính ngăn anh ta với sảnh và chỉ về phòng tắm trong góc. Những tù nhân ở nhóm một không chỉ là những người duy nhất phát hiện rằng nước không bị cắt nhưng vẫn không thể sử dụng được. Tôi đã trông thấy Robinson đang quỳ trên sàn của nhà tắm dơ bẩn, trần chuồng như ngày mới được sinh ra đời, đầu ông ta ngửa lên để hứng những giọt nước rời từ vòi sen. Cũng có những người khác đang ở cùng ông, ba bốn người đang cố kéo ông ra khỏi đó và giờ cũng không thể rời khỏi giống như ông. Tất cả họ đều bị dính nước, miệng mở ngoác và cố giật chỏ nhau để chiếm vị trí tốt. Những người bạn tù ở khu ba đang nhìn họ, một số cười khoái chí, nhưng những người còn lại thì trông sợ hãi khi họ đập kính để cố thoát khỏi nơi đó.

Tôi cầm radio của mình lên và gọi điện cho ban y tế. Tôi không còn sự lựa chọn khác. Tôi có một tù nhân chảy máu ở khu một, và tôi có nhiều người khác đang biểu hiện những hành vi kỳ quái. Và giao thức thì đã nêu rõ cần phải làm gì. Tôi cần phải gọi người xuống ngay để giúp đỡ. Tôi đã gọi điều phối khẩn cấp, gọi y tế và một đội phản ứng. Sau năm giây im lặng, tôi gọi lại. Tiếng rè của radio làm tôi sợ hãi trong khi đứng nhìn chằm chằm vào máy bộ đàm. Nhóm phản ứng thường sẽ điều đủ loại người đến. Tôi chỉ đứng cách phòng đội trưởng vài bước thôi, và việc không có cấp trên đến đập cửa để vào phòng tôi là rất lạ.

Khi nhấc điện thoại lên tôi đã không nghe thấy tín hiệu điện thoại, và đó là khi tôi chính thức hoảng sợ.

Kính vụn rơi xuống đất khi tôi giật chìa khoá khẩn cấp. Tôi không được phép rời khỏi phòng canh gác khi không có ai khác canh gác, nhưng có vẻ đây chính là một trong những trường hợp khẩn cấp mà họ đã nhắc đến trong khoá huấn luyện. Tôi sẽ sẵn sàng ký bất kì báo cáo biến cố nào sau khi tôi tìm được sự giúp đỡ. Tôi đã hơn mức hoảng sợ rồi, và tôi đang cần một ai đó để cười vào tôi rồi bảo rằng đây chỉ là chuyện bình thường thôi; nói rằng chuyện này chả là gì so với nổi loạn của blah blah hay biến cố ở blah blah.

Chìa khoá được tra vào dễ dàng nhưng khoá từ không mở ra khi tôi đẩy vai vào cửa.

Tôi húc người vào cửa, khoá đã được mở, nhưng cửa vẫn từ chối mở. Tôi húc thêm lần nữa, và lần nữa, vai tôi nóng ran, nhưng thần kinh của tôi đã được điều chỉnh lên đến mức một triệu. Tôi phải thoát ra ngoài! Đột nhiên trại giam này trở nên ngột ngạt và nhỏ hơn quá hai cỡ, và thứ tôi đang cần là không khí trong lành và tiếng dế kêu. Tôi cần phải chạy trên đường xi măng để đến phòng điều khiển, với bộ đồng phục bị vứt bỏ lại phía sau tôi, và không ngừng lại cho đến khi chỉ ngồi trên xe với quần đùi và áo thun. Tôi có thể nghe thấy tiếng gõ đập inh ỏi của các nhóm khác, đang quan sát những gì đang diễn ra từ những vị trí khác nhau trong phòng, đang cần được thoát ra hay lời giải thích hay chỉ là sự trấn an dành cho họ.

Thay vào đó, tôi trượt dài xuống cửa, ngồi trên sàn xi măng và để mọi lo âu đè bẹp mình.

Bây giờ là nửa đêm, và mọi thứ đã lắng dần xuống.

Tôi cuối cùng đã quay lại bàn làm việc ở phòng canh gác, thử nhấc điện thoại phòng trường hợp nó hoạt động trở lại. Ban đầu, tôi đã ước rằng tôi đã không bỏ chạy. Những nhóm đã trở thành những chiến trường nhỏ. Những người tù nhân đấu đá lẫn nhau vì những mâu thuẫn phe phái, bắt nguồn từ nỗi sợ không có sự dẫn dắt, hay vì nguồn nước quý báu mà ai cũng đang thèm khát. Tôi có thể thấy một số đang đứng ở vòi nước bây giờ, nhưng còn có những người khác trong phòng tắm với miệng đang há hốc và ướt như chuột lột khi trên người vẫn còn mặc những bộ đồng phục tù. Một số khác thì đang ở trong phòng của mình, đầu úp vào bồn rửa mặt, hoặc thậm chí bồn cầu và họ cứ tiếp tục uống, uống, và uống.

Warden vẫn còn ở vòi nước của hắn. Những người còn lại đã mặc kệ hắn khi họ tìm nguồn nước riêng cho họ hay chỉ đơn giản là tìm chỗ trốn, chờ cho mọi thứ qua khỏi. Hắn đã uống trong nhiều giờ, cơ thể hắn bắt đầu nở trướng ra gần như muốn nổ tung. Tôi thấy được những vết sẫm màu trên quần nơi mà hắn đã tự làm bẩn bản thân, và tôi hình dung cũng sẽ có những điểm thâm đen dưới áo của hắn, nơi những cơ quan hoặc mạch máu đã bị vỡ ra vì sưng phù. Nụ cười của hắn, tuy nhiên, là nụ cười hạnh phúc nhất bạn từng được thấy.

Điều này làm tôi thắc mắc rằng hắn đang trải qua điều gì trong khi đang ngụp lặn trong nước như thế.

Tôi chợt nhận ra bản thân mình cũng đang nhìn vào vòi nước trong trại và cũng muốn thử cảm giác ấy ra sao. Chỉ mới vài tiếng thôi, nhưng tôi có thể cảm nhận được lưỡi mình đang dính chặt lên vòm của miệng mình trong khi nhìn các nhóm rơi vào sự điên loạn. Thật hài hước khi bạn nhớ một thứ gì đó thật nhiều khi bạn không có nó nhỉ? Một vài giờ đồng hồ không có nước cảm giác như một ngàn năm vậy, và ngay cả khi tôi biết nó sẽ làm tôi chết, tôi vẫn muốn uống nó. Tôi nghĩ đây sẽ là điều cuối cùng tôi viết trước khi đến thử vòi nước trong phòng canh gác. Biết đâu được nguồn nước của chúng tôi không bị vấy bẩn. Có lẽ chỉ là nguồn nước của tù nhân có vấn đề thôi.

Không còn quan trọng nữa.

Tôi khát nước quá rồi, và có vẻ như cứu trợ sẽ không đến.

Nếu ai đó tìm được ghi chép này, hãy biết rằng tôi đã mỉm cười khi chết.

Hãy biết rằng tôi đã không chết khát.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *