Khi Đến Thiên Đường, Hãy Tránh Xa Bọn Thiên Thần

sảnh trắng

Tôi là một mớ hỗn độn. Sau khi mười hai chiếc xe đã chồng chất lên nhau trên đường cao tốc, việc tôi vẫn còn tỉnh là một phép màu, dù chỉ là vừa đủ. Trong phạm vi ba mươi dặm, chỉ có một bệnh viện duy nhất, nên tất cả chúng tôi đều được đưa đến đấy; một số bằng xe cấp cứu, số khác bằng trực thăng. Choáng ngợp bởi dòng bệnh nhân đổ vào, những nhân viên y tế đã phân tán chúng tôi ra khắp nơi. Tôi đang nằm trên một giường thường được dành cho những người bị thương nhẹ ở tiền sảnh, cùng với một số người khác liên quan đến vụ tai nạn. Chúng tôi chỉ bị ngăn cách bởi những tấm rèm mỏng trong khi các đội phẫu thuật phải vật lộn để giữ cho chúng tôi thở.

Nếu phải nói thật, trong lúc ấy, tôi đã thậm chí không thể nhớ nổi tên mình, huống hồ về những gì đã xảy ra. Cảm giác thật kỳ quái; như một giấc mơ mà tôi không thể tỉnh lại.

“Chúng ta đang mất dần con bé!”

Đó là những từ đầu tiên tôi đã có thể hiểu được từ khi đến bệnh viện. Đó là giọng của một bác sĩ đang phẫu thuật một bé gái trên giường bên trái tôi. Qua tầm nhìn mờ một khe hở nhỏ trên những tấm rèm, tôi chỉ có thể nhìn ra gương mặt của cô ấy.

Bé gái ấy có thể khoảng sáu tuổi với mái tóc dài vàng óng, đẫm máu và đang trong tình trạng nguy kịch. Trông nó thật quen thuộc, nhưng tôi đã không thể hiểu nguyên nhân. Nhìn một hồi lâu, tôi đã nhận ra.

Con gái của tôi. Phải, con gái của tôi. Trông nó giống hệt bé gái này.

Đúng rồi. Cô bé đã gợi cho tôi nhớ lại đứa con gái của tôi, Leslie. Tôi đã mỉm cười, nhưng rồi đã nhớ lại lần cuối tôi gặp nó. Tôi đã nhìn nó. Đó là trong chiếc quan tài khi vợ tôi và con tôi đã cùng được hạ xuống vào lòng đất, là những nạn nhân của một vụ tai nạn xe cộ khác.

Ôi không. Tôi đã gây ra việc này sao? Tôi đã cố tự sát?

Khi mọi thứ dần sáng tỏ. Tôi đã nhớ ra vụ tai nạn ấy, mặc dù tôi đã không thể nhớ được nó đã bắt đầu ra sao. Thế nhưng, điều ấy đã gợi nên một câu hỏi; tôi đã làm điều này để được đến với họ? Tôi đã muốn chết theo cách mà họ đã chết?

Không, không. Điều ấy không thể. Tôi không bao giờ có ý muốn hại người khác.

Trừ phi… tôi đã say xỉn.

Giờ tôi có thể nếm được nó. Dư vị rượu mờ nhạt còn sót lại trên lưỡi của tôi.

Ôi Chúa. Không, làm ơn. Tôi đã gây ra điều gì?

Vừa khi ấy, âm thanh của máy đo nhịp tim đã vang lên trong bệnh viện. Chính là nó; bé gái ấy. Nó đang chết dần.

Một loạt các bác sĩ đã chạy đến, bao gồm cả bác sĩ của tôi. Có những cú ép ngực, những nụ hôn của sinh mệnh, và một vài cú sốc của máy ép tim, nhưng chẳng ích gì. Tôi kinh hoàng nhìn bé gái ấy nghiêng đầu về phía tôi, vô hồn và lạnh lùng.

Một điều gì đó đã xảy ra khi tôi trông thấy bé gái ấy chết. Một điều gì đó tôi không thể hoàn toàn giải thích. Dù cho đó là kết quả của chấn thương hay từ thuốc được kê, Tôi chỉ biết rằng tôi đã vỡ nứt.

“Leslie! Không! Con gái bé bỏng của tôi! Xin đừng! Các người phải cứu nó!”

Tim tôi tan vỡ cùng với sự tỉnh táo của tôi. Tất cả tôi có thể thấy là Leslie, nằm trên cáng trong lúc trên đường đến phòng cấp cứu, nằm trên bàn của nhà xác, và cuối cùng, nằm trong quan tài của nó ở lễ tang.

Một vài nhân viên đã chạy đến và giữ tôi lại khi tôi đã cố đứng dậy và chạy đến bên cô bé. Họ đã sẵn sàng tiêm thuốc an thần cho tôi, nhưng đã quá trễ. Tôi đang trong tình trạng rất nguy kịch; chỉ vừa đủ để níu kéo. Cử động đột ngột này của tôi đã kết thúc tôi một lần và mãi mãi và rồi tiếng nhịp tim nằm ngang của tôi là âm thanh tiếp theo vang vọng trong những hành lang. Thời điểm của tôi đã đến.

Và thế là hết. Phai dần vào trong bóng tối. Tắt đèn. Mọi thứ đã kết thúc. Chí ít thì tôi lại có thể gặp được gia đình mình.

Tuy nhiên tôi đã không biết, mọi thứ đã không đơn giản như thế.

***

Ngay tức thời. Không có đường hầm và không có ánh sáng ở cuối nó. Không có lối thông nào để đi qua hay cửa cổng trắng như ngọc để vào. Tôi chỉ đơn giản là mở mắt ra và tôi đã ở đó. Chính xác là ở đâu? Tôi đã không thể chắc chắn vào thời điểm đó; nơi ấy trông như một căn phòng bình thường, được bao phủ bởi một lớp phủ màu trắng xa hoa từ góc này sang góc khác. Nơi ấy không phải là một nơi mà tôi sẽ gọi là bao la, nhưng nó chắc chắn là rộng lớn. Nơi ấy có diện tích xấp xỉ khoảng một mẫu Anh, nếu nhận thức về chiều sâu của tôi còn có thể được tin tưởng.

Sau khoảng một lúc hay gần như thế, một người đàn ông xuất hiện ở trước mặt tôi. Gần cuối năm mươi, có lẽ. Tóc bạc xám. Râu bạc xám. Đang mặc một bộ đồ quý ông thế kỷ XIX. Tôi lùi lại, giật mình bởi sự có mặt đột ngột của ông.

“Đừng sợ! Chúng tôi chưa bao giờ có thể tìm được những cách xuất hiện tinh tế hơn. Xin lỗi về điều ấy.”

Tôi giữ im lặng, không biết phải trả lời như thế nào.

“Chà, tôi đoán chắc anh cũng có vài câu hỏi. Xin mời!”

Ông ta nói đúng, tôi có những câu hỏi cần được giải đáp.

“Chúng ta đang ở đâu? Ông là ai?”

Ông ta chỉ mỉm cười.

“À đúng rồi. Câu hỏi thường gặp. Nơi này, bạn thân yêu của tôi, là thiên đường, và tôi là một thiên thần, đến để giúp anh hoà nhập vào quá trình.”

“Quá trình,” tôi hỏi.

“Đúng. Quá trình sau khi chết.”

Điều ấy trở nên sáng tỏ đối với tôi. Vụ tai nạn, nhà thương, và cô bé tội nghiệp ấy.

“Vậy tôi… đã không qua khỏi?”

Mặt ông ta hiện rõ nét lo âu.

“Tôi rất tiếc khi phải nói, không, anh đã không qua khỏi. Nhưng làm ơn, nếu anh đồng ý cùng đồng hành với tôi qua chuyến thưởng ngoạn sắp tới, tôi có thể dẫn anh đến phòng của anh. Anh có thể đã chết, nhưng đây là nơi tốt nhất dành cho anh, tôi hứa!”

Ông ta bắt đầu bước đến bên đối diện của phòng. Tôi đã đi theo, nhưng vẫn tiếp tục hỏi.

“Vậy đây chính là thiên đường? Tôi đã đến được đây? Nhưng không phải tôi đã gây ra một vụ tai nạn xe cộ tồi tệ hay sao?”

Ông ta cười khúc khích.

“Gây ra ư? Không, Jack. Ngay cả khi trong trạng thái say xỉn, anh đã cố ngăn nó xảy ra khi ở bên đường, la hét thật lớn để cố ngăn tên điên kia lạng lách mọi nơi mà.”

Ký ức dần được tập trung lại. Tôi đã không đang lái xe lúc ấy. Tôi đang đi dọc xa lộ với một chai whiskey trên tay, dọc theo đoạn đường mà vợ và con tôi đã chết nhiều năm trước. Bị mất cân bằng, tôi đã không chạy đủ nhanh khi những chiếc xe cuối cùng va vào nhau, đã bị mắc vào đống đổ nát ngay khi màn pháo hoa bắt đầu.”

Người đàn ông đã quan sát khi sự nhận thức tràn vào trong tôi.

“Giờ anh đã nhớ ra chưa, Jack?”

Tôi gật đầu, cảm thấy nhẹ nhõm rằng tôi đã không phải là nguyên nhân để gây tai nạn cho những người kia. Điều ấy đã đưa tôi đến câu hỏi tiếp theo quan trọng hơn.

“Thế vợ và con tôi? Họ có ở đây không? Tôi có thể gặp họ không?”

Người đàn ông đã trao cho tôi một ánh nhìn ăn năn.

“Thứ lỗi cho tôi, Jack. Họ đã chuyển giao rồi. Charlotte và Leslie giờ đây đã không còn với chúng ta.”

Tim tôi trở nên nặng trĩu. Trong một khoảnh khắc ngắn, tôi đã hy vọng rằng mình có thể gặp lại họ. Biết rằng sự thật sẽ bóp chết tôi. Tôi cần phải biết thêm. Phải biết rằng họ vẫn ổn.

“Khi ông nói họ chuyển giao, điều ấy nghĩa là sao, chính xác? Đó có nghĩa rằng họ đã bước tiếp – rằng họ đã thanh thản?”

Chúng tôi đã đến cuối phòng, nơi có một cánh cửa đỏ. Người đàn ông kia đã kéo nắm tay cửa để mở nó ra, rồi ra hiệu cho tôi để bước vào.

“Để tôi cho anh thấy!”

Không còn sự lựa chọn nào khác, tôi đã e dè bước qua ngưỡng của khung cửa và người đàn ông kia đã đi theo, đóng cửa lại phía sau chúng tôi. Rồi ông ta bước ra trước và dang tay, quay lại về phía tôi.

“Chào mừng đến với Sảnh Phẫu Thuật!”

Có một chút gì đó hãnh diện trong giọng điệu của ông ta khi ông nói thế.

“Sảnh Phẫu Thuật,” tôi hỏi, trong sự bối rối.

“Xin mời, lối này!”

Chúng tôi đã bước dọc hành lang và rồi ông ta chỉ về phía những phòng khác nhau dọc đường đi, tất cả các phòng đều giống hệt nhau. Tôi nhìn vào một trong những cửa sổ nhỏ trên cửa phòng và đã thấy những người khác, một số họ tôi có thể nhận ra từ vụ tai nạn, đang nằm bất tỉnh trên bàn ở trong. Trong ấy có những người khác, trên tay họ đang giữ một dòng những hạt bụi nhỏ màu xanh dương lấp lánh đều đang được trích xuất và hấp thụ, từ những gì tôi có thể nhìn ra.

“Tôi không hiểu. Họ đang làm gì?”

Người đàn ông kia giờ đang mỉm cười rất tươi.

“Đây là nơi phép màu xảy ra. Một cuộc giao dịch đồng thuận giữa người và thiên thần. Chúng tôi thoả mãn những giấc mơ hoang dại nhất của anh, và để đổi lại, anh trao cho chúng tôi một phần linh hồn của anh.”

Lần đầu tiên từ lúc đến thiên đường, tôi giờ đang cảm thấy lo lắng.

“Ông muốn một mảnh linh hồn của tôi? Tôi có đang nghe đúng không?”

Ông ta đặt một bàn tay lên vai tôi, không nghi ngờ gì đang cố trấn an tôi.

“Đừng lo lắng, Jack. Đây là một công đoạn hầu hết không đau đớn. Anh sẽ không cảm thấy gì hết.”

Hầu hết?

Tôi đã đẩy tay ông ta ra khỏi và lùi về sau mấy bước, lo sợ cho những gì mình đã dấn thân vào.

“Jack, làm ơn, hãy nghe tôi. Khi là thiên thần, chúng tôi cần những tinh tuý của linh hồn loài người để duy trì nguồn sống. Từ lúc được sinh ra, như một thước đo của sự tiến hoá, một phần linh hồn của anh đã được tách sẵn khỏi phần còn lại. Về mặt kỹ thuật, anh thậm chí không cần đến nó. Nó luôn được dành để chuyển cho chúng tôi ở cõi vĩnh hằng này. Đó là phần duy nhất của anh mà chúng tôi có thể truy cập được.”

Giọng giải thích của ông ta nghe có vẻ rất chân thật. Tôi đã đứng lặng đi và dành cho ông đầu óc mở của mình khi ông ta tiếp tục giải thích.

“Trong khi chúng tôi trích xuất mảnh này, anh sẽ bị khoá khỏi tâm trí của chính anh. Chúng tôi có thể tạo cho anh, thiên đường của riêng anh. Bất kì thứ gì hay nơi gì mà anh muốn, và nó là của anh. Một cuộc giao dịch công bằng nếu nó xảy ra.”

Sau khi nghe điều ấy, tôi đã lấy lại bình tĩnh và đặt tiếp một câu hỏi.

“Vậy… ông có thể giúp tôi đoàn tụ với gia đình tôi?”

“Nếu đó là những gì anh muốn, được. Chỉ cần biết rằng đó thật sự không phải là họ. Mọi thứ chỉ là những mảnh tưởng tượng trong tâm trí mà thôi. Tuy mãnh liệt, nhưng chỉ là sự nguỵ tạo từ chính anh.”

Tôi cảm thấy dễ bị tổn thương. Vợ và con tôi đã mất, còn tôi thì vừa chết, và tôi không biết chuyện gì đang diễn ra. Đó là vì sao, trong khoảnh khắc này, sự chân thật của ông ta đã chiến thắng niềm tin của tôi dành cho ông ta. Điều ấy, và lời hứa cho những gì ông ta vừa đề nghị.

“Tôi không quan tâm. Tôi chỉ muốn gặp lại họ.”

Ông ta gật đầu tán thành.

“Rất tốt. Vậy hãy theo tôi đến phòng của anh và chúng ta sẽ bắt đầu quá trình.”

Chúng tôi đã đi ngang qua hơn ít nhất một trăm cửa, và đó là khi tôi để ý thấy cô ta qua một trong những khung cửa sổ. Đó là bé gái ấy. Người đã chết cạnh tôi trong bệnh viện. Cô bé đang đứng trong góc, khi một thiên thần đang tiến đến gần. Bản năng phụ huynh của tôi đã trỗi dậy và tôi xông thẳng vào trong phòng với không một chút do dự.

“Điều gì đang diễn ra đây,” tôi yêu cầu lời giải đáp.

Thiên thần ấy nhìn vào người đàn ông đang đứng sau tôi.

“Không sao đâu, Lucien. Anh ta biết nó.”

Lucien đảo mắt về phía tôi rồi giải thích.

“Nó chỉ là đang sợ. Chỉ thế thôi. Tôi đang cố giúp đỡ nó.”

Bé gái vẫn đang thu mình lại trong góc, có lẽ vì sợ và rối trí khi không biết mình đang ở đâu hay điều gì sắp xảy ra với mình. Tôi hít một hơi thật sau và nén xuống sự hung hăng ban đầu của mình, khi đã biết những gì cô bé đang trải qua.

Tôi bước đến, ngồi xuống cạnh bên.

“Không sao đâu. Tên cháu là gì?”

Có một sự im lặng thoạt đầu, nhưng rồi, cô bé nói.

“Abigail… chú có thể gọi con là Abby.”

“Thật vui khi được biết cháu, Abby. Chú là Jack.”

Cô bé vẫn còn lo lắng, nhưng tôi có thể thấy sự e ngại đã rời khỏi mắt cô ấy khi tôi tiếp tục an ủi.

“Cháu biết không, Abby. Chú cũng có một người con gái tầm tuổi cháu. Tên nó là Leslie. Trông con rất giống nó.”

Sự tò mò hiện ra trên gương mặt cô bé.

“Thật ạ?” Cô bé hỏi.

“Thật đấy. Trông cháu giống hệt nó. Nếu chú không biết, chú có thể nhầm lẫn rằng hai đứa là song sinh đấy.”

Cô bé cười, và tôi cũng thế.

“Abby, chú đã có một lời hứa với Leslie của chú. Chú đã hứa rằng sẽ không để bất cứ điều gì xấu xa xảy ra với nó.”

Tôi đã không thể kìm được nước mắt đang chảy dài trên mặt mình.

“Tại sao chú lại khóc, chú Jack?”

Tôi đã cố gượng cười và gạt nước mắt.

“Chú cũng sẽ hứa điều ấy với con, nhé? Những người đàn ông này tuy họ đáng sợ, nhưng họ sẽ không làm hại con. Họ chỉ đưa con đi ngủ và cho con một giấc mơ hạnh phúc nhất. Điều này hơi khó hiểu, chú biết, nhưng con phải tin chú. Chú sẽ không để điều gì tồi tệ xảy ra với con.”

Cô bé nhìn lên tôi với ánh mắt chăm chú nghiêm túc được điểm trên khuôn mặt; nghiêm túc nhất mà một đứa trẻ sáu tuổi có thể.

“Chú hứa chứ?”

Một giọt nước mắt khác chảy xuống mặt tôi. Tôi có thể đã không thể giữ được lời hứa đã dành cho Leslie, nhưng bây giờ tôi có thể chuộc lại được, ít ra là theo cách khác nhỏ hơn.

“Đúng, Abby. Chú hứa.”

Với điều ấy, Abigail không còn sợ nữa, và người đàn ông đã cùng tôi rời khỏi phòng rồi bước tiếp dọc sảnh.

“Con bé sẽ không cảm giác được sự đau đớn đúng không?”

“Không đau gì hết, anh có lời hứa của tôi.”

Một lúc sau, ông ta dừng lại.

“Được rồi, Jack. Chúng ta đến rồi.”

Chúng tôi đã đến được phòng của tôi. Phòng này cũng như những phòng còn lại, nhưng với một lý do nào đó, nó có cảm giác được gắn bó với tôi. Có lẽ tôi chỉ đang tưởng tượng thôi. Sau cùng thì, đây là nơi yên nghỉ cuối cùng của tôi.

Có phải thế không, tôi tự hỏi.

“Chuyện gì sẽ xảy ra khi quá trình hoàn tất?”

Người đàn ông phân vân nhìn tôi.

“Khi nó hoàn tất?”

“Đúng. Chuyện gì sẽ xảy ra? Tôi vẫn ở lại trong thế giới mơ kia chứ?”

Mắt ông ta đảo một tí và môi ông ta mím lại đầy suy tư.

“Đó có phải là điều anh muốn không, Jack?”

Tôi đã nghĩ về điều ấy trong một lúc, nhưng câu trả lời đã rõ. Gặp lại Charlotte và Leslie tưởng tượng còn tốt hơn là không gặp họ chút nào.

“Đúng. Đó là những gì tôi muốn.”

Ông ta mỉm cười.

“Vậy được thôi. Bây giờ, hãy nằm lên bàn.”

Tôi đã làm theo.

“Vậy, ai sẽ là thiên thần của tôi?”

“Anh đang nhìn lên ông ta đây, Jack. Chúng tôi được giao nhiệm vụ cho một số linh hồn cụ thể. Anh là một trong những linh hồn của tôi được giao.”

Tôi đang nhìn kĩ hơn vào những dụng cụ phẫu thuật. Có những cây dao cắt, dao mổ, kéo, và một thứ gì đó trông giống như một cây búa đập hạt dẻ cỡ to.

“Mọi thứ này là gì,” tôi hỏi, nỗi lo âu lại dâng lên.

“Không sao đâu, Jack. Trong khi chúng tôi có quyền được truy cập đến một phần linh hồn của anh, điều ấy vẫn khó để có thể lấy được nó. Trong phần cuối của quá trình trích xuất, chúng tôi cần phải loại bỏ một số da và xương để cho qua trình trở nên dễ hơn.”

Những lời nói ấy không dễ chịu chút nào và ông ta đã nhận ra.

“Yên tâm, Jack. Như tôi nói ban nãy, anh sẽ không cảm nhận được gì. Sớm thôi, anh sẽ lại được ở cùng với vợ và con, hạnh phúc như trước.”

Ông ta đặt tay lên tôi để bắt đầu và tôi đã cố gắng hết sức để quên đi những dụng cụ kỳ lạ kế bên đầu mình. Trước khi ông ta có thể đưa tôi vào giấc ngủ sâu, một thiên thần khác bước vào mà không thông báo.

“Thưa ngài, máy nghiền đã đầy rồi. Chúng ta nên làm gì với những kẻ không linh hồn trong khi nó đang được làm trống?”

Nghe thấy điều ấy, tôi ngồi dựng lên.

“Máy nghiền?! Đó là nơi tôi sẽ đến sau khi quá trình hoàn tất?!”

Người đàn ông thở dài và nhìn vào thiên thần đã xông vào.

“Tên ngốc này. Tên này vẫn còn tỉnh. Chúng ta đã sắp có hắn rồi.”

Ôi không. Điều ấy có nghĩa… Abigail!

“Xin lỗi ngài, tôi không biết.”

Tên thiên thần kia chạy ra. Tôi đã làm theo và đứng dậy để chạy ra cửa. Người đàn ông kia đã quá nhanh. Hắn nhấc tôi lên rồi đẩy tôi lên tường với sức mạnh kỳ quái.

“Không nhanh như thế, Jack. Anh sẽ không đi đâu cả. Ta sẽ xé toạt mảnh linh hồn ấy ra dù anh có đồng ý hợp tác hay không.”

Mắt của hắn. Chúng chuyển thành một sắc thái tối của màu đỏ. Và răng của hắn. Chúng trở nên nhọn hoắc khi miệng mở toang, rộng hơn bất kì con người nào có thể. Mắt tôi đảo xuống chiếc xe bên cạnh hắn. Nó hầu như trong tầm với của tôi.

“Anh may mắn đấy, Jack. Không nhiều người có thể thấy được hình dạng thật của thiên thần đâu.”

Tôi đã cố gắng trượt cánh tay mình ra khỏi tay hắn và cầm được một trong những con dao. Không cần đắn đo suy nghĩ, tôi đâm nó sâu nhất có thể vào chân hắn. Ngay lập tức, khuôn mặt của hắn trở lại bình thường và bắt đầu quằn quại trong đau đớn, ngã về phía sau khi đang buông tôi ra.

Ngay lập tức, tôi chạy ra khỏi cửa và dọc lối sảnh nhanh nhất mà tôi có thể, với lời hứa dành cho Abigail đang vang vọng trong suy nghĩ, sau mỗi bước chạy. Tôi đã không thể cứu gia đỉnh mình từ số phận nghiệt ngã, nhưng tôi có thể cứu được cô bé ấy.

Từ đằng xa, tôi đã nghe giọng của tên đàn ông đang bước lê lết ra khỏi phòng và la lớn.

“Bắt lấy hắn!”

Những cánh cửa mở ra và hàng tá những thiên thần đã ra khỏi nơi của chúng để đuổi theo tôi. Nhưng thật may mắn, tôi đã chạy sớm đủ để tránh được tầm với của chúng. Tôi đã đến được phòng của Abby kịp để mở cửa và đóng lại sau lưng tôi trước khi sự toán loạn của những thiên thể đến được vị trí của tôi.

Ở bên trong, tôi nhìn về trung tâm của phòng. Abigail đang nằm trên bàn mổ, còn tỉnh. Điều ấy đồng nghĩa với quá trình trích xuất vẫn chưa bắt đầu. Lucien đang đứng cạnh cô bé và chiếc xe có những dụng cụ, ngỡ ngàng.

“Chuyện gì vậy?” Hắn hỏi.

Tôi đã không trả lời hắn, chỉ chạy đến bên, bế Abigail lên, và một cây dao khác trên xe. Rồi đứng vào góc với tư thế sẵn sàng chiến đấu, sẵn sàng chống lại bất cứ kẻ tấn công nào.

“Chú Jack, chú đang làm gì thế?”

“Abby, chú đã hứa với con một lời hứa. Và chú sẽ giữ lới hứa ấy.”

Trông nó có vẻ bối rối.

“Nhưng chú nói-“

Tôi đã cắt ngang.

“Chú đã sai, Abby. Họ không phải là những người tốt. Đừng lo, chú sẽ không để họ làm hại con. Nhắm mắt lại và nhìn đi chỗ khác đi con.”

Con bé đặt đầu lên vai tôi và ôm chặt lấy tôi. Tôi đã không biết thực tế mình có thể làm gì để cứu nó, nhưng tôi sẽ bị nguyền rủa nếu tôi không thử.

Và ngay lúc ấy, tên đàn ông ấy xông vào trông phòng, khập khiễng, với một đội thiên thần ở sau hắn.

“Jack. Để con bé xuống. Nó không liên quan đến anh.”

Máu tôi sôi sùng sục.

“Làm sao mà không liên quan được! Các người sẽ không động đến một sợi tóc trên đầu nó – khi tôi không cho phép!”

Lucien đã bước đến bên tôi. Tôi đã sẵn sàng.

“Lucien, đừng. Không sao đâu. Tôi có thể lo được vụ này.”

Lucien lùi lại và người đàn ông kia khập khiễng về phía trước. Tôi vẫn giữ vững thế của mình.

“Jack, chính xác thì anh định làm gì? Chống lại tất cả thiên thần ở trên thiên đường với một cây dao bạc?”

Tôi đã chỉ xuống chân ông ta bằng cây dao.

“Đau lắm đúng không? Với thứ này, tôi có thể làm ông tổn thương.”

Hắn và những thiên thần còn lại trong phòng cười lớn.

“Tất nhiên là đau rồi, Jack! Nhưng hãy để tôi cho anh xem thứ này. Xem kĩ đây.”

Hắn búng tay và vết thương biến mất. Không vết rách trên quần áo, không còn máu chảy trên chân. Hắn thậm chí bước vòng quanh để cho tôi thấy vết thương của hắn đã hoàn toàn lành lại.

“Anh thấy đấy, Jack, chúng tôi có thể làm bất cứ thứ gì chúng tôi muốn – thậm chí cả việc này!”

Hắn vươn tay ra trước và con dao đã bị kéo qua không trung bởi một thế lực vô hình, nằm gọn trong bàn tay của hắn, tôi giờ đây không còn khả năng tự vệ. Tôi đã ôm chặt Abigail nhất mà tôi có thể.

“Anh không thể chiến thắng chúng tôi, Jack. Bây giờ anh thuộc về chúng tôi.”

Hắn tiến ra trước. Tôi nhìn qua cô bé đang sợ hãi trong vòng tay của mình và nghĩ đến Leslie. Tôi nhớ nhưng khoảnh khắc vui vẻ với con mình và vợ, cũng như khoảnh khắc kinh hoàng sau khi đánh mất họ. Một ký ức hiện ra và nổi bật hơn tất cả. Đó là một trong những lần tôi đến thăm những cây thánh giá bên đường của xa lộ ấy.

***

Trời tối. Quá nửa đêm trong đêm Giáng Sinh năm ngoái. Không có xe trên xa lộ. Không một chiếc nào cả. Mọi người đều đang đoàn tụ với gia đình của họ cho dịp lễ, ăn mừng và cảm nhận không khí lễ ấm cúng. Còn tôi, bên lề đường, viếng thăm gia đình mà mình đã mất từ lâu. Sẽ không còn những ngày lễ cho chúng tôi. Không còn gì cả.

Tôi nhìn xuống chai whiskey chưa được khui nắp trên tay mình. Tôi đã cai rượu được năm năm cho đến thời điểm ấy. Tôi đã không uống rượu trong ngày họ mất. Và họ cũng đã không muốn ra đi như thế. Chí ít là tôi tự nhủ bản thân mình, và tôi đã tin điều ấy. Tôi vẫn tin rằng họ vẫn còn đâu đó ngoài ấy, nhìn xuống tôi, điều ấy đã giúp tôi giữ vững tay lái. Nhưng rồi tôi nhận ra, trong khoảnh khắc ấy, bóng tối đang bao trùm quanh tôi, không một linh hồn nào trong tầm nhìn, và tôi đã hoàn toàn cô độc. Họ không đang ở cùng tôi. Họ không thể. Họ đã mất rồi.

Họ đã chết, Jack.

Những lời ấy, giờ đây thật hơn trước đó, lặp lại trong suy nghĩ của tôi khi nhìn vào chai whiskey ấy. Như thể chai rượu ấy đang nói những lời ấy; đang khiêu khích tôi để đưa nó lên môi và uống để giải hết những nỗi sầu khổ.

Và bạn biết không? Tôi đã làm thế.

Nửa chai rượu đã hết chỉ sau vài giây. Tôi thề tôi đã không cảm nhận được sự nóng rát khi nó tràn ngập cổ họng tôi. Hay có lẽ cảm giác ấy quá mờ nhạt so với sự uất ức mà tôi đang cảm nhận. Dù sao thì, cảm giác có lỗi đã phá được rào và ồ ạt ập đến theo từng cơn sóng, làm tôi quỳ gối xuống trước những dấu gỗ tưởng niệm sự mất mát của tôi.

“Charlotte… Leslie… Anh xin lỗi…”

Mặt và cổ tôi ướt đẫm bởi nước mắt và whiskey.

“Anh xin lỗi vì đã quá nhu nhược. Anh không thể sống thiếu em và con. Đáng lẽ đó phải là anh. Anh ước gì đó là anh.”

Tôi đã tựa người lên những thánh giá và khóc nức nở hơn.

“Leslie… cha đã không thể bảo vệ con… con gái bé bỏng của cha…”

***

Đó là thời điểm tệ hại nhất của tôi; một lời nhắc nhở cho sự thất bại với tư cách là một người cha. Không có gì mà tôi có thể làm để tránh được tai nạn của họ, nhưng điều ấy đã không làm tôi ngừng tự trách bản thân mình được.

Tôi đã nhìn lại Abigail lần nữa khi tên đàn ông kia tiến bước cuối cùng về phía chúng tôi.

“Chờ đã! Xin làm ơn, chờ đã!”

Tôi đã ngạc nhiên khi hắn dừng lại.

“Gì nữa đây, Jack? Bò trườn để van xin được sống à?”

“Không,” tôi nói, “Tôi muốn đưa ra một thoả thuận.”

Những thiên thần cười, lần này lớn hơn lần trước.”

“Ôi Jack, anh có gì mà để trả giá chứ?”

“Linh hồn của tôi,” tôi nói một cách rõ ràng.

“Chúng tôi đã được phép lấy một phần linh hồn của cả hai người rồi. Hai người phải có gì đó hơn thế nữa.”

Tôi đã im lặng sẵn sàng bản thân cho sự hiến dâng cuối cùng. Tôi sẽ đưa tất cả cho bọn quái vật này. Tuy không muốn, nhưng đó là những gì tôi có thể nghĩ đến để làm.

“Không. Toàn bộ linh hồn của tôi. Toàn bộ thứ chết tiệt ấy. Gửi con bé về trái đất, nguyên vẹn, và, sau khi con bé chết, các ông không được chạm vào nó. Đồng ý với điều khoản này thì linh hồn của tôi sẽ thuộc về ông.”

Một thiên thần khác từ ngoài cửa nói.

“Điều này là không thể! Chúng ta không thể lấy nhiều hơn một mảnh.”

Tên đàn ông kia nói.

“Thật ra điều ấy khả thi.”

Những thiên thần khác ánh lên những vẻ mặt kinh ngạc. Rõ ràng, tên đàn ông ấy biết nhiều hơn chúng; những điều trên mức lương của bọn chúng.”

“Chúng ta có thể lấy hoàn toàn linh hồn, nhưng chỉ với sự đồng thuận tuyệt đối. Thậm chí như thế, đó vẫn là một ca phẫu thuật khó. Tuy nhiên, ta sẽ đồng ý thử. Điều lợi to lớn hơn rủi ro. Jack, anh có chắc rằng anh muốn làm thế? Sẽ không dễ như đi dạo trong công viên đâu. Anh phải chắc chắn. Sẽ không hiệu nghiệm nếu anh không hoàn toàn hiến dâng đâu.”

Tôi gật đầu.

“Được. Cứu cô bé này và tôi là của ông.”

Một nụ cười toe toét mà tôi có thể diễn tả là nham hiểm hiện dần trên khuôn mặt hắn.

“Tốt lắm, Jack. Chúng ta thoả thuận.”

Không một lời cảnh báo, đầu tôi choáng váng. Tôi đã nhìn thấy người đàn ông và những thiên thần đứng đấy, nhưng mờ dần đi; mất tập trung. Tôi nhanh chóng đặt Abigail xuống trước khi đầu hàng cơn choáng váng và cuối cùng ngã quỵ xuống sàn.

***

“Ôi Chúa ơi, anh ta vẫn còn thở. Anh ta đã quay trở lại!”

Tầm nhìn của tôi vẫn còn mờ ảo. Tôi chỉ có thể nhìn thấy những bóng đen của từng cá thể quây quần quanh tôi khi tôi chập chờn giữa tỉnh và mê.

“Anh ta cần ôxi, thông số!”

Sau gần một phút, tôi lại bị bất tỉnh hoàn toàn. Điều tiếp theo tôi biết, tôi đã tỉnh lại trên giường bệnh, một y tá đang thay chất lỏng trên giá IV của tôi.

Ôi không. Tôi còn sống. Nhưng Abby…

“Ồ, anh tỉnh lại rồi! Thật vui mừng khi anh đã trở lại vùng đất của sự sống. Mọi thứ khá rắc rối ban nãy đấy.”

Tôi cần phải biết.

“Cô bé ở cạnh tôi ban nãy. Nó có ổn không? Chuyện gì đã xảy ra?”

Trông cô y tá có vẻ lo âu.

“Tôi không biết. Nhưng hãy bình tĩnh. Mọi cử động đột ngột có thể làm rách vết khâu trên người anh.”

Tôi đã lo sợ rằng họ đã làm tôi tỉnh dậy trước khi thoả thuận được an bài. Trước khi Abigail được cứu thoát.

Chúa ơi cầu mong cô bé được an toàn, dù cho nó có đang ở đâu.

“Cô có thể hỏi giúp tôi không? Làm ơn? Tên cô bé là Abigail.”

Trước khi cô ta có thể trả lời, một y tá khác xuất hiện ở cửa ra vào trong phòng tôi, đang nắm tay một cô bé.

Đó là Abby.

“Đó là chú ấy! Chú ấy đấy!”

Cô bé chạy đến bên tôi và ôm chầm lấy tôi. Cô y tá nọ nói.

“Thứ lỗi, con bé chỉ muốn được gặp anh. Nói rằng anh đã giúp nó trong vụ tai nạn.”

Abigail quay lại.

“Không phải vụ tai nạn – thiên đường!”

Cô y tá cười khẽ.

“À thứ lỗi cho cô. Ở thiên đường.”

Abigail đã nhìn lại tôi và mỉm cười, giống hệt như Leslie đã từng.

“Cám ơn chú Jack vì đã cứu cháu.”

Chúng tôi đã chào tạm biệt và cô bé đã đi cùng y tá. Một giọt nước mắt rơi từ mắt tôi khi tôi dõi theo cô bé rời đi. Không phải nỗi buồn, mà là niềm vui.

Abigail đã an toàn.

***

Sự kết luận cuối cùng tôi có thể chắc chắn rằng bọn thiên thần đã hoàn thành phần của chúng vừa kịp lúc tôi được cứu sống lại. Dù là thế, chúng vẫn có thể sẽ xuất hiện vào một thời điểm nào đó để lấy lại những gì thuộc về chúng. Có thể hôm nay, hay ngày mai, hay thậm chí sau khi tôi gõ xong những dòng này. Dù tôi có muốn hay không, đó là những điều khoản mà tôi đã đồng ý.

Tôi đã trải qua những khoảnh khắc như địa ngục trong đời mình với sự ra đi của vợ và con gái mình, và bây giờ, tôi sẽ phải trải qua điều tồi tệ hơn khi linh hồn của tôi bị tước đi, tôi chắc là như thế. Như người đàn ông kia đã nói, điều ấy sẽ không dễ như đi dạo trong công viên. Tuy nhiên, khi trông thấy nụ cười ấy, điều mà có thể đã không xảy ra một thời gian ngắn trước đó, tôi vẫn sẽ làm lại mọi thứ. Tôi sẽ sống lại từng phút giây đau đớn mà tôi đã từng trải qua và sẽ tiếp tục chọn quay lại nhiều lần chỉ để nhìn thấy cô bé ấy được an toàn.

Điều ấy có thể là những gì họ muốn.

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *