Người Trong Thị Trấn Tôi Ở Trong Nhà Khi Gió Tây Nổi Lên

chong chóng gió

Mỗi ngôi nhà trong thị trấn của tôi đều có một chong chóng gió. Tất cả những cửa hiệu và những tòa nhà và thư viện cũng thế. Chúng tôi học cách cẩn thận nhìn chong chóng gió mỗi khi ra ngoài. Nếu mũi tên ám chỉ nó là một cơn gió từ hướng Tây, bạn phải vào trong ngay. Bất kể nếu bạn đang ở ngoài nhà hay ở công viên hay đang đi bộ trên đường. Nếu một ngọn gió Tây nổi lên, bạn phải vào trong càng nhanh càng tốt.

Tôi đang làm việc ở nhà hàng Burger Burger sau khi tan trường trong giờ cao điểm buổi chiều. Nó nhanh chóng hoàn toàn trở thành một cuộc di dân số đông. Tôi cùng chứng kiến cảnh đó với đầu bếp Tony. Chúng tôi chỉ thấy lượng người đông như thế khi có một ngọn gió Tây thổi đến và mọi người đều phải trú vào trong bất kỳ một nơi nào mà họ có thể. Tony và tôi đều nhìn qua Rosanna. Cô ấy đã vừa lau xong bảng đen trên quầy. Và viết một dòng chữ in hoa lớn đẹp mắt:

KHUYẾN MÃI GIÓ TÂY MỌI THỨ GIẢM GIÁ 50%

Những đơn gọi món đổ vào nườm nượp nên tôi phải ngừng công việc lau bàn và giúp Rosanna tiếp khách. Mọi người cười nói vui vẻ, nhộn nhịp; đã hơn ba tháng từ sau một vụ gió Tây thực sự xảy ra. Chúng tôi đã thấy một vài cơn gió thoảng đã đưa khách vào trong một ít phút nhưng không có gì như cơn lốc đang dâng lên từ phía bên ngoài hiện tại. Hàng loạt cây thông ở một bên của bãi đậu xe đều đang uốn éo trước gió, những cành cây cúi rạp và run rẩy. Bầu trời bắt đầu tối, mây mù bao phủ như một tấm bạt xám. Xích đu thậm chí còn quất qua lại ở công viên bên kia đường.

“Có vẻ là một cơn gió lớn hôm nay,” Tony nói, đặt một dãy thịt nướng khác lên vỉ.

Tôi nghe tiếng thịt xì xèo cùng với sự rung động của âm thanh trò chuyện của khách. Trong nhà hàng có ít nhất hai tá người đang ngồi trú gió. Những quầy ghế đệm và bàn chật kín và nhiều khách chỉ còn có thể đứng trước cửa sổ lồi và uống sinh tố sữa trong khi nhìn cơn bão. Rosanna len lỏi qua tôi để lấy tiền lẻ trong máy tính tiền. Tay của chúng tôi khẽ chạm vào nhau và tôi cảm thấy một luồng điện chạy giữa cổ và bụng tôi.

Rosanna với mái tóc đen và đôi mắt xanh biếc của cô. Rosanna với nụ cười nửa miệng có thể hủy diệt một khách hàng thô lỗ trong tích tắc.

“Cậu có sao không, Ross?” Cô hỏi. “Cậu đang nhìn tôi chăm chăm thế.”

“Chỉ là… vừa mới suy nghĩ một chuyện gì đó. Xin lỗi.”

Rosanna đảo mắt. “Tập trung lại nào, cao bồi. Có rất nhiều đơn đang chờ và tớ chỉ có thể nghe Tony chửi rủa máy pha sữa sinh tố thôi. Có lẽ cậu nên-“

Cô ấy ngừng nói. Cả phòng im lặng. Hai tá giọng nói đều im bặc cùng lúc. Chúng tôi đều thấy cùng một thứ. Có một chiếc xe đang lái thật chậm ngang qua quán ăn.

Họ đang ở ngoài và gió Tây thì càng trở nên tệ hơn.

“Trời ơi,” Tony thì thầm. “Tôi không nghĩ họ biết.”

Chiếc xe ấy, một chiếc xe bốn cửa màu xanh ngọc, đang bò chậm chạp. Tôi thấy hai người ở trong, người cầm lái đang chỉ tay về hướng công viên. Xe họ có bảng số từ tiểu bang khác. Những khách tham quan, có thể là đang đi qua thị trấn của tôi. Họ sẽ không biết, tất nhiên là họ không biết. Đặc điểm này của thị trấn của chúng tôi không phải là một bí mật, chính xác mà nói, nhưng chúng tôi là một nơi biệt lập, không thấy quá nhiều khách tham quan, và những cơn gió ấy hiếm hoi đến mức phần lớn mỗi khi nó xảy ra mọi người đang ở trong và an toàn trước khi nó nổi lên và thổi mạnh.

Phần lớn.

Việc ở ngoài trong một chiếc xe khi gió Tây đang gầm rú bên ngoài không phải là một án tử. Cha tôi đã có một cuộc nói chuyện khá lâu với tôi khi tôi vừa thi đậu bằng lái.

“Nếu cơn gió chỉ vừa mới bắt đầu thổi, ngừng xe lại và đi vào bất kỳ nơi nào mà con có thể tìm thấy,” ông nói, khi cả hai chúng tôi đang ngồi trong chiếc xe Chevy bán tải mười lăm tuổi mới tậu. “Nếu cơn gió thổi mạnh hơn và con không đang ở trong thị trấn, hãy lái xe về hướng Đông. Con sẽ ổn nếu con có thể đi theo hướng Đông khoảng năm dặm. Con sẽ để ý thấy cơn gió không thổi như trước khi con ra khỏi giới hạn của thị trấn. Lái xe qua khỏi trang trại Wainwright là một cách tốt và con sẽ an toàn.”

“Và nếu con bị kẹt ở ngoài khi đang lái xe, vì bất kỳ lý do nào, khi tình hình trở nên xấu đi và bầu trời tối đen và con bắt đầu nhìn thấy những cái bóng ở những nơi mà chúng đáng lẽ không nên có, con phải dừng xe lại, kéo cửa sổ lên, khóa toàn bộ cửa xe và con cúi người xuống. Đừng tắt máy xe. Mở radio lên mức lớn nhất có thể và đừng nhìn ra ngoài. Và con chờ cho đến khi gió tắt.”

Nhưng chiếc xe Ford màu xanh đang nhích dưới đường trông không giống như nó sẽ dừng lại ở quán ăn. Và nó không đang lái khỏi cơn gió. Nó đang hướng về hướng Tay, về hướng thung lũng, về hướng tâm của cơn bão.

Những cụm mây ở trên Burger Burger trông như một tấm chăn bằng lông cừu đã bị xé nát thành từng mảnh rồi dán lại vào nhau. Giờ đây chúng tôi có thể nghe tiếng gió hú qua cửa sổ, làm đổ cây này đến cây khác.

“Quay lại đi,” tôi nghe thấy Rosanna thì thầm. “Chạy ra khỏi thị trấn đi.”

Chiếc xe Ford tiếp tục lăn bánh thật chậm. Những bóng đèn bắt đầu chớp từ bên trong nhà hàng. Và tắt hoàn toàn. Điều này thường xảy ra khi cơn gió xuất hiện nhưng hiếm khi sớm như thế.

“Đây sẽ là một vụ tệ hại,” Tony nói.

Khách trong nhà hàng trở nên lo lắng, gần như tất cả mọi người đều đứng ở cửa sổ để dõi theo chiếc xe kia. Tâm trí tôi đang cố bảo họ phải quay đầu xe lại, đạp ga, chạy về hướng Đông như ác quỷ đang liếm đến gót giày của họ. Hay nếu không thì chí ít phải dừng lại và cúi người xuống, họ có thể sẽ còn kịp để chờ cho cơn gió qua đi. Chiếc xe Ford chậm dừng lại cạnh công viên và, trong một lúc giây ngắn ngủi, tôi tự hỏi liệu tâm linh tương thông có thật hay không. Và rồi cửa của người lái xe mở ra. Một ai đó trong quán ăn thở hổn hển và một số khác bắt đầu xì xầm.

“Đóng cửa lại, đóng cửa lại, đóng cái cửa chết tiệt lại,” Tony nghiến răng nói khẽ, bước ra khỏi bếp để đứng cùng tôi và Rosanna ở sau quầy.

“Chúng ta có thể ra dấu cho họ không?” Rosanna hỏi. “Ai đó có thể mở cửa và-“

“Đéo ai ngu,” một trong những khách la lên. Tôi nhận ra gã tên là John Ai-đó-hay-Gì-đó hay giao thư cho chúng tôi.

Tài xế của chiếc xe Ford bước ra, một tay ông che mặt trong gió. Ông thấp người, tóc xám bạc, và người phụ nữ bước ra khỏi ghế khách cũng làm tương tự. Họ đứng cùng nhau nhìn vào hướng công viên. Bầu trời là một vết bầm với những áng mây sẫm màu và cơn gió thì đang gầm rú, tuy nhiên không có mưa. Dù thế, đây là một tình trạng khá tệ cho một buổi hẹn hò ở công viên.

Tôi quay lại nhìn Rosanna. “Cậu nghĩ họ đang làm gì? Tại sao họ ra khỏi xe?”

Cô ấy cắn môi. “Tớ nghĩ… có vẻ như họ đang tìm kiếm gì đó.”

Cặp đôi bắt đầu bước khỏi xe và hướng nhìn về phía công viên. Rosanna đang thực sự rung lên bên cạnh tôi, nắm tay cô trắng bệch khi nắm chặt mặt bàn. Cô ấy lại ngước lên nhìn tôi với đôi mắt xanh biếc và tôi biết bất cứ điều gì cô ấy yêu cầu, tôi sẽ đồng ý.

“Chúng ta phải giúp đỡ họ,” cô nói. “Vẫn còn kịp.”

Một cơn gió thổi mạnh khiến tòa nhà rung lên cót két. Tôi đã do dự.

“Làm ơn đi?” Rosanna hỏi. “Chúng ta không thể chỉ đứng nhìn.”

Cô ấy đã không chờ cho câu trả lời của tôi. Rosanna băng qua đám đông. Tất cả mọi người đều nhìn cô. Cho đến khi cô đến được cửa, có một khoảng trống rộng, xung quanh cô. Không có ai, ngoại trừ tôi. Tôi đã hơi ngạc nhiêu về việc tôi đã theo sau cô nhanh như thế nào. Bàn tay của Rosanna đang run rẩy và mất một lúc để cô có đủ can đảm chạm vào thanh đẩy cửa.

“Cậu sẽ ở cạnh tớ chứ?” cô ấy thì thầm mà không cần nhìn tôi.

“Luôn luôn,” tôi nói, cố hết sức để chống lại sự thôi thúc tè ra quần của mình và bỏ chạy.

Rosanna hít thở và mở cửa ra. Âm thanh của gió lập tức chuyển từ tiếng rít sang tiếng la hét. Tôi đã không bận tâm điều ấy nhiều bởi vì mùi nồng nặc trong gió đã có được sự chú ý của tôi. Nó là một mùi ác độc, một mùi thú vật ẩm ướt khiến mắt tôi chảy nước và cổ tôi nghẹn lại. Một ai đó ở phía sau tôi vừa nôn mửa. Mùi hôi thối ấy là một phần nấm mốc, một phần rác thải, dày đặc và xâm chiếm. Tôi đã ngửi qua nó trước kia khi tôi bị mắc kẹt ở ngoài khi một ngọn gió Tây bắt đầu thổi nhưng mùi đó chưa bao giờ nặng như thế này.

Cúi người xuống gần như một nửa, ho sặc sụa, tôi đưa tay trở lại để đóng cửa. Tôi ngừng lại. Rosanna đã bước được hai bước ra ngoài. Cô kéo tạp dề của mình lên để che mũi và miệng mình. Gió thổi phần dưới của làn tóc cô ấy, và cố đẩy cô ấy ngã khi đang chạy băng qua bãi đậu xe. Nhưng Rosanna đã tiếp tục di chuyển.

“Rồi. Chết tiệt. Rồi… rồi…” tôi nói, rồi chạy theo phía sau vào trong cơn bão.

Gió lạnh hơn nhiều so với mong đợi của tôi. Gần như mức độ của Bắc Cực. Nó cắn và xé bất kỳ thân nhiệt nào. Cho đến lúc tôi bắt kịp Rosanna thì tôi đã tê cóng và đang run cầm cập. Cặp đôi lớn tuổi vẫn đứng cạnh xe của họ nhìn về phía công viên. Những hàng cây gần đó gập xuống thấp trong cơn lốc đến nỗi tôi nghĩ một số sẽ bị gãy mất. Lá bị thổi tung theo từng chùm xanh tươi.

“Này,” Rosanna la lớn về phía hai người lạ. “Bên ngoài này không an toàn. Hai người cần phải đi cùng chúng tôi.”

Chúng tôi đang ở giữa bãi đậu xe, có thể đang cách cặp đôi kia vài trăm feet. Họ không nghe thấy Rosanna. Hay họ đã phớt lờ cô. Một sợi gân điện màu tím bắn xuyên qua làn mây đang bao phủ trên chúng tôi. Có tiếng lách cách nhưng nghe nó như bị vặn cong đi, như ai đó đã thu âm nó và đảo ngược nó lại. Vẫn không có mưa.

Rosanna và tôi tiếp tục tiến về phía trước, khom người ra trước và bước chậm. Cả hai chúng tôi đều thở dốc cho đến khi chúng tôi băng được hết bãi đậu xe. Gió có cách xé không khí ra khỏi phổi của bạn. Mùi ôi thiu ấy đã khiến tôi không thể hít vào bằng mũi đã khiến mọi thứ càng thêm khốn khổ.

Một tia sét tím khác soi sáng cả bãi đậu xe. Rosanna và tôi dừng lại. Những cái bóng đổ bởi tia chớp đọng lại trên mặt đất rất lâu sau khi anh sáng mờ dần. Trông chúng như là từ khoảng một tá người đang tụ tập thành một vòng tròn xung quanh tôi.

“Rosey,” tôi thì thầm.

“Tớ thấy chúng.”

Những cái bóng đang đứng yên. Rosanna và tôi liếc nhìn nhau. Tôi không nghĩ bất kỳ ai trong số chúng tôi đều quá hào hứng để bước vòng qua chúng. Ánh sáng lại chớp lên và những cái bóng bốc hơi trong một lúc và rồi lại xuất hiện gần hơn. Thay vì là một tá như trước, lần này có quá nhiều để có thể đếm được.

“Mặc kệ,” Rosanna nói.

Cô ấy chạy nhanh. Tôi theo sau. Chúng tôi chạy xuyên qua những cái bóng cùng lúc. Cảm giác như chúng tôi đang chạy xuyên qua một hỗn hợp giữa cát và dầu thô. Cái lạnh từ cơn gió đã bị lấn át bởi một cơn nóng tột độ trong vài giây, gắt đến mức tôi phải thở hổn hển. Khi đã qua khỏi những cái bóng, nhiệt độ rơi xuống như một con chim gãy cánh.

Tôi lại run rẩy, không chỉ vì cơn lạnh. Nhiều hơn vì những tiếng sấm kỳ lạ. Nhiều tia sét hơn. Ngọn gió Tây gần như đã khiến tôi ngã xuống.

“Chúng ta phải quay lại,” tôi la lớn về phía Rosanna.

Cô ấy lắc đầu, mái tóc đen bay trong gió. “Chúng ta đến gần rồi! Họ phải về cùng chúng ta.”

Cặp đôi lớn tuổi đã không rời khỏi vị trí của họ ở hai bên xe. Họ đang chăm chú quan sát một thứ gì đó trong công viên, chính xác đó là những gì họ đã làm trong suốt nhiều phút qua. Thực chất, cả hai đều có vẻ như đã dịch chuyển, cùng cử chỉ cơ thể, mọi hành động đều giống nhau.

“Có gì đó không đúng,” tôi nói, và dừng lại.

Rosanna hỏi, “Cái gì?”

“Chúng ta cần-“

Phần còn lại của câu nói của tôi bị lạc trong tiếng trút xuống hối hả của mưa. Cuối cùng thì trời cũng mưa. Chúng tôi hết thời gian rồi.

“Nhanh nào,” tôi la lên, đưa tay ra về hướng Rosanna. Cô ấy đã ở quá xa và đang tiến về phía cặp đôi.

Tôi chưa bao giờ bị mắc mưa trong một cơn bão gió Tây trước đây. Đó không phải là một trải nghiệm mà tôi bao giờ muốn lặp lại. Những hạt mưa rơi xuống lạnh và nhờn. Có một cảm giác ngứa, gần như bỏng rát khi nước chạm vào bất kỳ vùng da nào. Và mùi thối rữa trở nên tồi tệ hơn rất nhiều.

Tôi hầu như không thể thấy qua làn nước đang trút xuống và đã chạm vào lưng Rosanna. Người cô đang rung lên.

“Cậu có lạnh không?” Tôi hỏi.

Cô lắc đầu. Tôi nhìn qua cô và đã hiểu. Cặp đôi đã di chuyển. Giờ đây họ đang đứng ở phần rìa bãi đậu xe ở giữa quán ăn và công viên quay mặt hướng về chúng tôi. Mọi thứ về những đặc điểm nhận dạng của họ đều rất bất thường. Không có đường nét nào trên mặt của họ, tất cả đều phẳng mướt, và trông rất giả tạo. Ngay cả khi đang đứng dưới mưa, tôi có thể thấy được mắt, mũi mà môi của họ, tất cả đều hoàn hảo đến kinh khủng và rất giống nhau. Như những con búp bê.

“Đó là một trò lừa,” Rosanna thì thầm.

Có gì đó vừa kéo chân tôi. Tôi nhìn xuống. Không có gì. Không chỉ là không có gì mà là một sự thiếu hụt, một túi không khí rỗng có hình dạng của một người đang bò trườn mà đường viền của nó được làm lộ rõ nhờ cơn mưa. Rosanna thốt ra tiếng rên rỉ. Có hàng tá những hình hài vô hình đang ở xung quanh chúng tôi, lê lết, khập khiễng, đang rút dần khoảng cách và chậm tiến về phía chúng tôi.

“Rosey,” tôi nói, nắm tay cô. “Chúng ta phải đi nhanh.”

Tôi kéo nhưng cô không di chuyển. Rosanna bắt đầu phát ra tiếng như bị ngạt thở.

“Rose?”

Tôi bước ra trước và đã thấy; một trong những đường viền ấy đang giữ chặt cổ cô và đang ép miệng cô mở ra. Một vật vô hình khác đã quấn chặt quanh chân cô. Tôi cố đá vào nó và đã không chạm trúng bất kỳ thứ gì. Chân tôi đã đi xuyên qua mưa, vào trong phần khô ráo và lạ trở về phần nước. Điều tương tự đã xảy ra khi tôi cố đẩy thực thể đang bóp cổ Rosanna lùi lại. Như thể những sinh vật này có thể hiện hình về mặt thể chất chỉ khi chúng muốn thế.

Không còn lựa chọn khác, tôi đã bế Rosanna. Cô ấy nhỏ, nhẹ, và vẫn bị ngạt thở. Tôi đã chạy được khoảng tám feet trước khi một sức nắm kẹp lên chân tôi. Bắp chân tôi xẹt lên một luồng điện đau đớn khi một thứ gì đó cắn vào da thịt tôi. Tôi thét lên và gió đã đánh cắp mất âm thanh ấy. Dần có thêm những chiếc răng vô hình cắm vào tay, lưng và thậm chí là mắt tôi. Rosanna đang lên cơn co giật và tôi đã làm tất cả những gì mình có thể để tiếp tục đứng vững. Sau đó, một áp lực khủng khiếp ập vào quai hàm tôi và tôi cảm thấy miệng mình bị ép mở ra.

Tôi biết rằng mình sẽ chết. Tôi hy vọng nó sẽ chỉ là một cái chết đơn giản. Mọi thứ trong tôi đang bị xé toang, bẻ gãy, la thét và một ngoại lực nào đó đang cố len lỏi vào bên trong tôi. Những suy nghĩa không phải của tôi bắt đầu nhiễu xuống từ phía sau đôi mắt tôi. Những suy nghĩ bạo lực, những mơ ước đói khát.

Hai bàn tay lại đặt lên người tôi, nhưng lần này không đau đớn. Đỡ tôi lên. Qua đôi mắt mờ của mình và cơn mưa, tôi nhìn qua lại và thấy một người đang đứng cạnh tôi và Rosanna.

Tony.

“Chết tiệt, chạy nhanh đi,” anh nói, vác Rosie trên một vai, sử dụng cánh tay còn lại để đỡ tôi.

Những vết cắn trở nên tệ hơn và cơn gió đang đẩy tôi lại nhưng tôi đã chạy. Vấp ngã và run rẩy rũ bỏ để thoát khỏi những ngón tay vô hình, tôi di chuyển nhanh nhất mà tôi có thể. Có vẻ như tôi đã mất cả năm để băng qua bãi đậu xe kia và rồi cả ba chúng tôi đã vào lại được quán ăn. Khoảnh khắc cửa đóng lại sau tôi là lúc mọi áp lực trên người tôi biến mất. Cơn gió gầm gừ ở ngoài nhưng đã không thể vào trong.

Tony tái nhợt và thở hổn hển nhưng ngoài ra vẫn ổn. Anh đặt Rosanna lên một trong những ghế đệm. Cô nằm cuộn mình lại.

Tôi loạng choạng về phía cô và chạm vào tay cô. “Rosie?”

Cô ấy nhìn tôi với đôi mắt xanh lá long lanh của cô.

“Cơn bão sẽ qua nhanh,” Rosanna nói.

Giọng cô ấy ù đi trong giây lát như cả căn phòng đồng loạt lên tiếng. Khi Rosie nói lời cuối cùng, cô có vẻ bình thường trở lại.

Nó có thể chỉ là trí tưởng tượng của tôi.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *