Tôi đã đọc được những bình luận của bài đăng trước và các bạn đã cho tôi những ý kiến hay để chịu đựng sự khủng khiếp. Nó người còn chỉ ra trong bình luận của họ rằng tôi đã không nói chính xác tôi đã ở đây bao lâu. Tôi chỉ mới chuyển đến sống ở đây được vài ngày. Sau đây là những gì đã xảy ra sau bài viết trước của tôi.
Quy tắc số 6 “Trong những ngày thứ hai và thứ năm, chuông cửa nhà bạn sẽ reo lên chính xác lúc 3 am. Thật khẽ bước đến cửa càng im lặng càng tốt và nhìn qua lỗ. Bên ngoài sẽ có một ông già đội nón đẹp đứng ở ngoài, mời ông vào và thật lịch sự hỏi nếu ông có muốn ăn gì không. Không quan trọng là bạn đưa gì. Sau khi ăn xong, ông sẽ cảm ơn bạn vì lòng tốt của bạn và rời khỏi căn hộ. Đừng từ chối ông ta, vì nếu làm thế bạn sẽ chết.”
Tôi đã cần vài giây để lấy bình tĩnh và rồi mở cửa. Tôi đã mong đợi mình sẽ gặp một hình hài trông như ma, nhưng trông ông như một người bình thường. Ông ta có vẻ như ngoài 70 với da vẻ nhợt nhạt, tóc bạc rối bù, mắt màu sẫm và mặc một bộ áo đuôi tôm với cà vạt tím. Tuy nhiên, tôi biết đây không phải là một người bình thường bởi từng tế bào trong cơ thể tôi đang thét lên rằng đó là sự nguy hiểm. Ông lão nhìn tôi lên xuống rồi bước vào căn hộ. Ông cởi mũ rồi đặt nó lên kệ và bước đến ngồi vào bàn ở bếp. Khi tôi đóng cửa rồi khóa nó lại, tôi hỏi “tôi có thể mời ông ăn gì không?” và rồi ông ta trã lời, “có đấy, tôi cảm ơn.” Tôi bước thận trọng bước đến bếp và chuẩn bị một món ăn và khi tôi làm thế, ông lão đã nhìn chằm chằm lên tôi mà không chớp mắt, khiến tôi tôi ớn lạnh sống lưng.
Tôi đã mời ông lão ăn cơm gà và quan sát ông ăn trong sự lo lắng. Sau khi ăn xong, ông lão đứng dậy rồi bước đến cạnh tôi và nói “cảm ơn cậu vì bữa ăn và lòng tốt” trước khi lấy mũ rồi bước ra khỏi cửa (ông lão đã theo nghĩa bóng bước xuyên qua cửa).
Sau khi ông rời khỏi, tôi đã thở dốc và phải mất nhiều phút sau tôi mới bình tĩnh lại được. Tôi nghĩ có lẽ sau khi đi làm ngày hôm sau, tôi cần phải đi mua đồ dùng và nguyên liệu cần thiết cho mấy chuyện siêu nhiên quái quỷ này. Không lâu sau tôi đã ngủ thiếp đi vì sự kiệt sức và đã bị là thức giấc bởi tiếng đồng hồ báo thức của mình.
Những ngày tiếp theo sau thì đã không có gì siêu nhiên xảy ra với tôi và tôi đã không rời khỏi nhà trong buổi tối, nhưng tôi đã mua nhiều bùa trong giờ nghỉ giải lao của mình. Tuy nhiên, một ngày nọ khi tôi đi làm về nhà, tôi thấy một lá thư đang nằm trên thảm trước cửa nhà và đã cúi xuống nhặt nó lên, nhưng trước khi vừa gần làm thế, tôi vừa chợt nhớ lại quy tắc số 10. “Nếu bạn nhận thư mà không có dấu ấn của công ty, đừng dùng tay chạm vào nó. Hãy sử dụng bao tay hay thứ gì đó khác để nhặt nó lên và đốt nó ngay lập tức. Nếu bạn nhặt nó lên, người đưa thư sẽ đến tìm bạn ngày hôm sau và hãy tin chúng tôi BẠN KHÔNG MUỐN GẶP ÔNG TA ĐÂU!”
Tôi đeo bao tay vào rồi nhặt nó lên và tôi rất mừng vì tôi đã làm thế, bởi vì nó không có logo của công ty cho tôi thuê nhà. Tôi đã dùng một bật lửa để đốt nó. Khi cháy, nó phát ra tiếng thét kinh khủng đến mức tôi đã làm rơi và nhìn nó trong sự khủng hoảng khi ngọn lửa xanh nuốt chửng nó.
Khi tôi chuẩn bị bữa tối, tôi đã không thể tìm thấy chảo chiên của mình trong tủ bếp. Tôi nhớ đến quy tắc số 7. “Khi những đồ vật trong nhà bạn tự dịch chuyển, đổ chất lỏng mà chúng tôi cung cấp cho bạn lên chúng và chúng sẽ dừng lại. Dung dịch đó ở dưới bồn rửa chén trong bếp. Không có gì đáng hại xảy ra nếu bạn không làm được điều này, nhưng sẽ có rủi ro bạn sẽ mất đồ.”
Tôi đã lấy một cái chai có chứa dung dịch ở bên dưới bồn rửa chén và đi tìm cái chảo. Tôi đã tìm thấy nó đang nằm trên giường trong phòng ngủ của mình và đổ dung dịch lên nó, nhưng không có phản ứng bất ngờ nào.
Sau khi nấu ăn và lướt Reddit và xem Youtube, tôi quyết định đi tắm trước khi ngủ. Khi tôi đang đứng tắm, đèn điện tắt đột ngột, khiến tôi đông cứng người và ngay lập tức nhận ra và tắt nước. Quy tắc 11 “Nếu đèn trong nhà bạn tắt giữa 9:15 pm đến 9:20 pm, tìm một nơi để trốn cho đến khi chúng lại được bật lên. Đừng lo lắng, con vật sẽ không tìm ra miễn là bạn đang trốn.”
Tôi đã không dám nhúc nhích và tự cảm ơn bản thân vì đã nhớ đi mua một tấm màn che bồn tắm. Tôi nghe thấy âm thanh di chuyển vòng quanh của sinh vật ấy và đánh hơi khắp căn hộ. Sau một lúc nó bỏ đi, nhưng tôi đã chờ thêm vài phút mới mở lại nước và thật may mắn vì đã không có chuyện gì xảy đến với tôi.
Khi tôi bước ra khỏi bồn tắm, tôi tê cóng trong sự sợ hãi và nguyền rủa bản thân cho sự ngu ngốc khi tôi nhớ ra mình đã không khóa cửa lại sau khi nhìn thấy lá thư. Tôi đã chạy ra ngoài trần truồng khỏi phòng tắm và khóa nó lại và cầu nguyện không có gì đã vào trong. Tôi nhanh chóng đi đeo dây chuyền bùa tôi đã mua, và khi vừa đeo, nó bắt đầu nóng ran lên ở trên ngực tôi.
Chết tiệt, tôi suy nghĩ trong khi chế độ chiến đấu hay bỏ chạy của mình kích hoạt. Tôi chạy nhanh đến túi đeo hông của mình (phải, tôi có túi đeo hông) rồi bỏ điện thoại, đèn pin, một bao muối và một bình nước thánh vào rồi cầm xâu chìa khóa khi ra khỏi nhà và chắc chắn mình khóa nó lại. Tôi nhìn đồng hồ và bây giờ là 11 pm. Làm sao lại thế được tôi nghĩ, không thể nào hai tiếng đã trôi qua từ sau khi tôi vừa mới tắm xong.
Quy tắc 3 “Nếu ra khỏi nhà trong khoảng thời gian đó, luôn cầm theo một cây đèn pin, một bao muối và nước thánh. Đèn pin sẽ xua đuổi những hình bóng mà bạn có thể sẽ thấy. Nếu nghe thấy tiếng bước chân ở phía sau, nhưng không có ai ở đó, hãy sử dụng muối để tạo một vòng muối và không được phá vỡ nó cho đến khi tiếng bước chân không còn nữa. Nước thánh được dùng để đối phó với bất kỳ người nào mà bạn sẽ gặp. Để chắc chắn đó là người, vẫy nước lên họ. Nếu người đó phản ứng, chạy về nhà ngay, và hãy ở đấy cho đến lúc 5 am. Nếu họ không phản ứng, an toàn tiếp tục.”
Tôi bước dọc lối sảnh (phải, vẫn còn trần truồng) và từng cọng lông trên người tôi dựng đứng và tôi cảm thấy bất an. Tôi đã thấy ba hình bóng, nhưng đã dùng đèn pin rọi vào chúng như quy tắc và chúng tan biến. Khi tôi bước đến cầu thang, tôi nghe thấy tiếng bước chân ở phía sau mình. Tôi nguyền rủa và lấy bao muối ra và rắc thành một hình tròn quanh tôi.
Tôi không biết mình đã đứng đó bao lâu, nhưng tôi đã giữ mắt mình đóng lại khi tôi nghe thấy tiếng cười và tiếng la thét xung quanh tôi (rõ ràng là, họ đã quên đề cập phần này trong danh sách quy tắc). Nó cuối cùng cũng bỏ đi và tôi đã phá vòng muối rồi đi tiếp, may mắn là tôi đã không thấy ai. Sau khi ra khỏi khu nhà của mình, tôi chạy đến cửa hiệu 7-eleven gần nhất, nơi này cách nhà tôi mười lăm phút đi bộ. Khi tôi trần truồng bước vào tiệm, những nhân viên đã hét lên trong sự ngạc nhiên và sợ hãi, nhưng tôi đã có thể giải thích họ để tôi vào bằng cách nói là tôi đã bị cướp. Họ cho tôi một ít quần áo và để tôi sử dụng phòng nhân viên để gọi cảnh sát. Sau khi bình tĩnh lại, tôi đã gọi hỗ trợ của công ty thuê nhà và nói họ biết chuyện gì đã xảy ra.