Khu Chung Cư Nhà Tôi Có Những Quy Tắc Đáng Sợ Mà Các Cư Dân Phải Tuân Theo (p3)

khu chung cư kinh dị

Trước khi tôi tiếp tục bài viết cuối, tôi đã đọc những bình luận từ bài viết trước trước và thấy được nhiều người vẫn chưa hiểu rõ chi tiết tôi đã phạm luật. Dây chuyền tôi đeo lên bị nóng bởi sự có mặt của nguồn năng lượng siêu nhiên. Còn về nguyên nhân vì sao tôi chạy ra ngoài mà không mặc quần áo, tôi sợ rằng nếu không ra khỏi nhà ngay, một điều tồi tệ nào đó sẽ xảy ra. Còn về chuyện thời gian thay đổi, tôi hoàn toàn không biết gì, nhưng dựa vào những gì tôi đã trải nghiệm thì đó không phải là điều kỳ lạ hay đáng sợ nhất. Rồi, để tôi kể bạn biết chuyện gì xảy ra tiếp theo.

Khi tôi ngồi trong phòng nhân viên của cửa hàng 7-eleven, tôi gọi tổng đài hỗ trợ của công ty thuê nhà và đây là nội dung của cuộc đối thoại.

Hỗ trợ: Đây là hỗ trợ khách hàng của của công ty (tên công ty), chúng tôi có thể giúp gì? Một giọng nữ nói.

Tôi: Xin chào, đây là John từ khu chung cư XX, tôi có một rắc rối lớn, và tôi cần giúp đỡ.

Hỗ trợ: Anh đã không làm theo quy tắc số 1? Người phụ nữ nói, có phần hơi khó chịu. John, chúng tôi sẽ gửi một đội đến nhà của anh. Việc này sẽ kéo dài khoảng hai ngày để chúng tôi hoàn tất, cho đến khi đó anh sẽ tạm ở phòng dành cho khách ở trong một khu chung cư khác của chúng tôi. Nơi đó cũng có một danh sách quy tắc khác, hơi khác so với danh sách quy tắc cũ của anh. Làm theo chúng thì anh sẽ được an toàn. Vì đây là lần mắc lỗi đầu tiên, anh sẽ không bị phạt. Chúng tôi sẽ cho xe đến đón anh.

Tôi: Chờ đã, thế còn.

Cô ta đã cúp máy.

Chà, chẵng phải thế này thật tuyệt sao, tôi nghĩ, khi một trong những nhân viên cửa hàng bước vào và nói rằng cảnh sát đã có mặt. Tôi nói họ điều tôi đã nói những nhân viên cửa hàng và tôi nhận thấy họ đã không tin lời tôi, nhưng họ đã bỏ qua vì nghĩ tôi chỉ là một kẻ lập dị.

Sau khi cảnh sát bỏ đi, tôi cảm ơn những nhân viên cửa hàng vì sự giúp đỡ của họ và rồi bước ra ngoài nơi có một một chiếc xe hơi bốn cửa màu đen đang chờ tôi.

Sau một tiếng, tôi đến được căn hộ dành cho khách. Nó là một căn hộ hai phòng ngủ với một bếp và một phòng tắm. Trên giường là một thùng đựng những đồ dùng cá nhân của tôi và một lá thư. Tôi cầm nó lên và đọc.

Quy tắc khi sống trong căn hộ dành cho khách.

1/ Không ra khỏi căn hộ dưới bất kỳ hình thức nào cho đến khi nhận được cuộc gọi từ hỗ trợ của công ty.

2/ Đừng nhìn vào gương trong phòng tắm, dù bất cứ khi nào, nó sẽ xem điều đó như là một lời mời gọi. Bạn sẽ cảm thấy bị lôi kéo để nhìn vào nó, thế nên lời khuyên của chúng tôi là sử dụng bịt mắt khi cần sử dụng nhà vệ sinh.

3/ Luôn đặt một đĩa thức ăn ở dưới giường trước khi đi ngủ. Vì nếu bạn quên, sẽ có nguy cơ chính bạn trở thành món ăn của nó. Thức ăn ở dưới bồn rửa chén.

5/ Nếu có một bà lão tên Anna gõ cửa nhà, và nhờ bạn giúp đỡ. Phớt lờ đi và đừng đến gần cửa. Bà ta sẽ bỏ đi sau 5 phút. Nếu bạn không làm thế, sáng hôm sau bạn sẽ chết.

6/ Nếu bạn nghe ba tiếng gõ trên cửa sổ, bỏ qua vì nó chỉ muốn sự chú ý của bạn. Nếu bạn nghe hai tiếng gõ sau ba tiếng gõ nhanh, tìm một nơi để trốn cho đến khi nó ngừng lại. Bạn sẽ nghe thấy tiếng vỡ kính khi đang trốn, đó là khi nó đã vào được nhà rồi. Giữ im lặng vì nó chỉ có thể tìm thấy bạn khi bạn phát ra âm thanh. Sau ba phút, nó sẽ biến mất.

7/ Nếu bạn nghe thấy tiếng cười trên trần nhà, đừng nhìn lên. Cố phớt lờ nó cho đến khi nó không còn nữa.

Tim tôi trĩu nặng sau khi đọc những quy tắc. Tôi đã chuyển từ một nơi đọa đày đến một nơi đọa đày hơn gấp nhiều lần khác. Tôi lục lọi đồ đạc của mình và vui mừng vì dụng cụ bảo hộ của tôi vẫn còn đó. Tôi đã nghĩ đến việc báo cảnh sát, nhưng lo sợ chuyện gì sẽ xảy ra với họ. Tôi thở dài rồi nghĩ thầm rằng mình sẽ cố không phá vỡ quy tắc, tôi sẽ sống sót. Sau khi tự nhủ lòng mình, tôi xếp những món đồ bảo hộ của mình ra và rồi ngồi xuống ghế đệm xem TV và ngủ quên. Tôi giật bắn dậy khi dây chuyền của tôi nóng bừng như mặt trời trên ngực và bởi ba tiếng gõ trên cửa sổ và may mắn rằng tôi đã đặt màn che lên nó.

Tim tôi đập mạnh đến mức tưởng chừng như nó muốn rơi ra khỏi người tôi, nhưng tôi vẫn có thể giữ được im lặng và vượt qua sức nóng của dây chuyền trên ngực tôi. Điều này kéo dài đến gần mười phút cho đến khi tôi nghe thấy hai tiếng gõ lên kính, theo sau là ba tiếng gõ nhanh. Con mẹ nó, tôi nghĩ, rồi nhanh chóng nhưng vẫn cố giữ im lặng chạy vào phòng ngủ và trốn vào trong tủ quần áo. Vài giây sau cửa sổ nhà tôi vỡ, và tôi nghe thấy tiếng gầm gừ khủng khiếp nhất đến nỗi tôi gần muốn la hét nhưng đã kịp lấy tay che miệng mình lại.

Tôi đứng đó trong im lặng khi con quái vật đi lang thang trong nhà. Nó cuối cùng đã đến được phòng ngủ và tôi đã thấy nó qua khe hở trên cửa. Trông nó như một con chó, nhưng có vảy xám và các chi và móng vuốt như những móng vuốt của loài chim và mặt của nó rất kinh khủng, đôi mắt màu đỏ bùng cháy và một cái miệng rộng có đầy răng nanh. Nó tìm kiếm trong phòng ngủ và rồi bỏ đi. Khi đó mặt dây chuyền trên ngực tôi cũng không nóng nữa và tôi ra khỏi tủ quần áo. Trở ra phòng khách, tôi thấy cửa sổ vẫn y nguyên mà không có bất kỳ dấu vết nào con vật đó đã từng ở đây.

Tôi nhìn đồng hồ mình và giờ đang là 11:15 pm. Tuyệt, chỉ còn 28 tiếng nữa. Tôi trở lại trên ghế đệm và đó là khi tôi nghe thấy nó, tiếng cười ma quỷ ở trên đầu tôi vang lên cùng lúc với tiếng gõ lớn trên cửa.

“Xin chào, đây là Anna, hàng xóm của anh, anh có thể giúp tôi đi chợ được không?” người phụ nữ hay bất cứ cái giống gì kia, nói với tông giọng đầm ấm.

Tiếng cười đã trở nên ồn hơn khi thứ kia ở ngoài cửa tiếp tục nói và mặt dây chuyền của tôi trở nên rất nóng đến nỗi tôi phải cởi nó ra. Tôi nhìn xuống và thấy nó đã để lại một vết bỏng trên ngực tôi. Tôi bắt đầu khẽ thút thít và lẩm bẩm tại sao tôi phải chịu đựng mọi thứ quái quỷ này; tôi chỉ muốn mọi thứ kết thúc.

Sau năm phút tiếng cười và tiếng gõ cửa ngừng lại. Như thể cơ thể tôi đã tự di chuyển, tôi nhanh chóng đến lấy thức ăn dưới bồn rửa chén rồi đổ vào một cái đĩa rồi đặt nó ở dưới gầm giường. Rồi tôi ngã mình lên giường và điều đầu tiên tôi biết, tôi đã bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại.

Tôi: “Đây là John.” Tôi ấp úng.

Hỗ trợ: “Đây là Teresa từ hỗ trợ, chúng tôi đã chuẩn bị xong căn hộ của anh và người của chúng tôi sẽ đến đón anh.”

Tôi thở dài và cười như điên sau khi cô ta cúp máy và khi nhận ra rằng tôi đã ngủ 28 tiếng. Hai tiếng sau, tôi ngồi trong một chiếc xe trên đường trở về căn hộ của mình. Tôi nhận ra rằng tôi đã để dây chuyền trong túi quần khi ra khỏi nhà, và bây giờ nó rất nóng.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *