Ký Ức Sẽ Không Chết Cùng Bạn

Ký Ức Sẽ Không Chết Cùng Bạn

Tôi đang ở trong một căn phòng. Có vẻ là ở tầng trệt của một toà nhà văn phòng. Tôi thấy một bàn lễ tân và một nhân viên đang gõ lên bàn phím, và những nấc thang bộ dẫn lên lầu trên. Nhưng thiết kế nội thất… tất cả đều màu trắng. Lúc đầu tôi phải quay mặt đi, bị chói mắt vì quá sáng. Khi đôi mắt tôi có thể điều chỉnh lại được, tôi nhìn lại. Nhân viên lễ tân đã chú ý đến tôi.

“Ồ! Xin chào! Hãy đến đây, tôi không cắn đâu, tôi hứa!”

Tôi ngần ngại tiến đến bàn.

“Nơi này là đâu?” Tôi hỏi.

Cô ta mỉm cười.

“Đây là thế giới bên kia.”

“Thế giới bên kia?” Tôi hỏi, sững sốt.

“Đúng. Anh đã gặp một tai nạn tệ hại, tôi rất tiếc khi phải nói về điều ấy. Anh đã ngã lăn xuống cầu thang và bị đập đầu.”

Tôi cố nhớ lại, nhưng mọi thứ rất u mờ.

“Anh được trông chờ ở phòng số 371. Tôi sẽ dẫn anh đến đó!”

Trước khi tôi kịp phản đối, cô ta bước ra khỏi bàn và nắm chặt vào cánh tay đôi rồi kéo tôi lên lầu trên theo cô ấy, mỉm cười trong suốt chặng đường.

“Đừng quá lo lắng, cưng à. Nó sẽ kết thúc trước khi anh kịp nhận ra đấy. Một tiểu phẫu ngắn gọn. Rồi anh sẽ được siêu thoát.”

“Tiểu phẫu? Cô đang dẫn tôi đi đâu thế?”

Cô ta lại mỉm cười.

“Loài người các anh lúc nào cũng tò mò. Một đặc điểm kì lạ.”

Không lâu sau, chúng tôi đến nơi tôi đoán là phòng 371; một cánh cửa đen ở cuối một hành lang dài màu trắng. Cảm giác bất an thật đáng lo ngại.

“Chúng ta đến rồi!”

Người lễ tân gõ cửa hai lần. Một quý ông mở cửa để đón chúng tôi. Ông ta có thể đã hơn năm mươi. Ăn mặc chỉnh tề. Ria mép xám.

“À đây. Đây hẵn là vị khách mới nhất của ta. Cậu khoẻ không?” Ông ta hỏi, đặt tay lên vai tôi.

“Hơi bối rối, nói thật. Đây có phải là… thiên đường?” Tôi hỏi.

Người đàn ông và cô lễ tân cười khúc khích.

“Thật lạ lùng thay tất cả họ đều hỏi như thế. Thôi, bắt đầu nào.”

Nhân viên lễ tân để tôi ở lại với người đàn ông đó rồi đóng cửa lại. Bây giờ tôi đang ở trong một căn phòng đen; nhỏ – hình như chiều dài và rộng đều khoảng mười hai mét. Trong đấy có một chiếc ghế, giống hệt như những chiếc ghế bạn thường thấy ở phòng nha khoa, và một bục nhỏ ở sau nó, trên bục là một thiết bị. Trước khi tôi nhìn được rõ hơn, người đàn ông đẩy tôi vào ghế. Chốt khoá tự động cài vào cổ tay và mắt cá chân tôi.

“Cái quái gì đây?”

Tôi đã cố thoát, nhưng không thể.

“Bình tĩnh nào. Cậu sẽ chỉ làm mọi thứ khó khăn hơn cho cậu thôi. Tốt hơn hết là cậu không vùng vẫy. Có làm thì cũng vô ích.”

Một người khác bước vào phòng. Một quý ông trẻ hơn.

“Henry. Nhân danh Chúa, cậu đã đi đâu vậy? Nhanh lên nào, người điều khiển.”

“Vâng, thưa ngài. Xin lỗi.”

Henry bước lên bục và bắt đầu điều chỉnh thiết bị. Người đàn ông lớn tuổi bước đến bên tôi và mỉm cười. Ông lấy một dụng cụ nhọn bằng bạc từ trong túi mình.

“Đừng kháng cự. Chỉ một vài vết cắt nhỏ đơn giản thôi.”

Nhanh như chớp, mũi nhọn chạm vào trán tôi. Quá nhanh đến nỗi tôi không kịp nhăn mặt. Người đàn ông ấy đã khắc ba đường thẳng lên phần da ngay bên dưới chân tóc của tôi.

“Đấy. Không tệ lắm nhỉ. Henry, chúng ta sẵn sàng chưa?”

“Vâng, thưa ngài. Mọi thứ đã được hiệu chỉnh.”

“Tốt.”

Tôi xen vào.

“Mấy người đang làm gì lên tôi vậy?!”

Cả hai cười phá lên. Rồi sau đó, người đàn ông lớn tuổi tựa lên ghế và ngã người về phía tôi.

“Chúng ta đang trích xuất tinh hoa của cậu. Nhưng đầu tiên, chúng ta cần phải có được ký ức của cậu. Những ký ức mạnh mẽ. Những hồi ức được khắc ghi trong cậu, kể cả những thứ đã qua từ rất lâu rồi. cậu có mà đúng không?”

Tôi cảm nhận được Henry đang đeo một mũ bảo hiểm lên đầu tôi. Chiếc mũ teo lại để vừa với đầu tôi. Người đàn ông ấy dùng tay gõ vào mũ.

“Vật này sẽ cho chúng ta thấy những gì chúng ta cần. Rồi, những con đường sẽ được soi sáng. Bản đồ của linh hồn loài người. Đó là thứ ta cần. CHẠY MÁY ĐI, HENRY!”

Những mũi kim nhọn đâm qua những vết cắt trên trán tên từ bên trong mũ. Tôi cảm nhận được cơn đau nhức nhối khi chúng xuyên qua hộp sọ tôi. Tôi hét lên, nhưng những người đàn ông trong phòng không phản ứng. Đột nhiên, một hình ảnh hiện lên trên bức tưởng đen phía trước – gần giống như một máy chiếu. Đó là… một kỷ niệm. Một trong những kỷ niệm của tôi.

Một thứ gì đó đã xảy ra khi tôi đang quan sát những ký ức ấy một cách khiếp hãi. Nhận thức của tôi đã bị dịch chuyển. Trong tức khắc, tôi được chuyển vào phân cảnh, giờ đây đang sống lại khoảnh khắc đang chiếu trên tường.

***

Rebecca và tôi nhìn vào trang trại. Không có gì nhiều, nhưng nó có tiềm năng. Trang trại ấy, và mảnh đất rộng xung quanh – được bao quanh bởi một khu rừng rất đẹp.

“Đây có phải là mọi thứ anh hy vọng có được không?” Rebecca hỏi, choàng tay quanh người tôi.

“Đúng là thế.”

Tôi đặt tay vòng qua eo của cô ấy rồi quay lại nhìn vào ánh mắt của cô ấy. Chúng tôi đã ở cùng nhau chỉ mới một năm, nhưng tôi biết một điều. Trước thời điểm này, tôi thật sự quan tâm cô ấy, nhưng trong thời điểm ấy, tôi đã yêu. Bây giờ chúng tôi đã bắt đầu sống chung, không còn đánh cược nữa. Cô ấy chính là người trong mộng của tôi, và tôi không thể nào hạnh phúc hơn thế.”

***

Tôi tỉnh lại trong căn phòng đen như một người thợ lặn trồi lên để hớp không khí. Phổi tôi như bị lửa đốt. Sống lại những ký ức không phải là một quá trình không đau đớn.

“Không, Henry! Ta đã bảo cậu một ngàn lần rồi? Ký ức hạnh phúc không đủ. Chúng không đủ mạnh mẽ. Tìm cho ta một thứ gì đấy kinh hãi, và làm điều ấy trước khi hắn hoàn toàn vô dụng.”

“Vô dụng?” Tôi hỏi.

Người lễ tân đi vào và đưa người đàn ông một cái li. Một loại thức uống mà tôi có thể đoán rằng nó tương đương với cà phê của loài người.

“Cảm ơn, Mildred. Chúa biết tôi cần nó.”

Cô ta ra ngoài. Henry nghịch ngợm với chiếc mũ trên đầu tôi và sắp đặt lịch trình cho những khoảnh khắc khác nhau trong quá khứ hèn mọn của tôi. Trong nháy mắt, tôi được chuyển đến nơi ấy. Đây là ký ức tôi đã cố quên một cách tuyệt vọng.

***

Trời tối, khoảng nửa đên. Tôi tỉnh dậy trong một phòng ngủ trống trải. Tôi đoán Rebecca đã đi vào phòng tắm. Tôi không thể giải thích được, nhưng, trong lúc chờ cô ấy quay lại, tôi có một cảm giác bất an. Thứ cảm giác khi bạn bước vào một căn phòng và thấy một khung ảnh hơi bị lệch. Bạn có thể nhận ra một thứ gì đó không đúng, nhưng bạn không thể đặt ngón tay lên thứ đó.

Tôi đã nằm đó một lúc và để sự bất an chiếm lấy tôi. Đó là lúc tôi quyết định ra khỏi giường và đi kiểm tra liệu Rebecca có ổn không.

Một vật gì đó đã thu hút sự chú ý của tôi về phía cửa sổ. Một bóng hình đang đứng trong khoảng trống sau nhà. Tôi bước đến kính để nhìn rõ hơn và đó là khi tôi thấy. Đó là Rebecca, cô ấy ngã xuống đất. Tim tôi nặng trĩu.

Tôi chạy vội ra khỏi nhà, gọi tên cô ấy. Khi tôi chạy đến được, tôi quỳ gối bên cạnh nơi cô ấy ngã xuống. Người bê bết máu, tay cầm một con dao làm bếp. Cô ấy khóc và nói với chút năng lượng còn lại.

“Em xin lỗi. Em xin lỗi anh nhiều. Những giọng nói. Chúng không ngừng lại. Em phải làm cho chúng ngừng lại. Em-“

Giọng cô ta nhỏ dần. Sinh lực đã rời khỏi mắt cô ấy. Cô ấy không còn nữa.

***

Một lần nữa, tôi giật bắn người tỉnh dậy trong căn phòng đen đáng nguyền rủa ấy, để ngẫm nghĩ lại quá khứ của mình. Rebecca có bệnh. Cô ấy đã đi gặp bác sĩ tâm lý, nhưng, tôi không hề hay biết rằng cô ấy đã ngừng uống thuốc. Tôi hoàn toàn không biết bệnh tình của cô ấy sẽ trở nên trầm trọng đến thế. Tôi không hề biết cô ấy thậm chí đã nghĩ đến tự vẫn.

Và tất nhiên, mọi thứ là lỗi của tôi. Tôi đã có thể nhận ra được những dấu hiệu cảnh báo. Tôi đã có thể tìm những lời khuyên tốt hơn. Tôi đã có thể ra khỏi giường sớm hơn.

Trầm tư mặc tưởng của tôi bị cắt ngang bởi người đàn ông lớn tuổi.

“Henry, đây rồi! Ký ức hoàn hảo nếu nó có tồn tại! Tìm thêm cái khác! Một cái nữa là đủ! Tìm-“

Âm thanh của chất lỏng tiếp xúc với cái gì đó có điện lấp đầy tai tôi. Những tia lửa bay vào tầm nhìn ngoại vi của tôi. Người đàn ông đã làm đổ nước lên bảng điều khiển.

“Lạy Chúa.” Tôi nghe Henry nói.

“Henry, sao cậu có thể để việc này xảy ra chứ?”

“Tôi?!”

Đó là lúc những hình ảnh mới xuất hiện trên tường, và tôi lại được chuyển đến một nơi khác. Lần này, tôi không biết phải trông chờ điều gì.

***

Máu. Ít ra đó là thứ gì đó giống máu. Một đại dương màu đỏ, đang gợn sóng ở cánh đồng sau nhà tôi. Ở giữa biển máu ấy; một cánh cửa, không kết nối với bất kì kiến trúc nào, bất di bất dịch hoàn toàn trên mặt nước bất chấp những hỗn loạn đang diễn ra xung quanh. Tôi bị cuốn trôi trong dòng chảy dữ dội, hầu như không thể giữ đầu mình trên những con sóng.

Trong khi tôi cố vũng vẫy giữ cho bản thân không bị chìm, cánh cửa mở ra. Vợ tôi, Rebecca, đang ở trong. Cô ấy dang tay và dòng thủy triều phản ứng theo sau. Biển tách ra trước mắt tôi và tôi tiếp đất xuống bên dưới, ho sặc sụa những thứ đã chất chứa trong phổi mình xuống đất.

Tôi quay lại và thấy cô ấy đang bước qua ngưỡng cửa. Cô ấy bước vào cánh đồng, những bức tường đỏ đang ở hai bên của cô ấy. Cuối cùng, cô ấy ngừng lại ở nơi tôi đang đứng rồi nhìn xuống tôi. Cô ấy thật đẹp. Vẫn như ngày đầu tiên chúng tôi gặp nhau.

“Chào tình yêu của em.”

Tôi đã cố trả lời, nhưng vẫn còn nước trong cổ tôi.

Tôi chớp mắt và cô ấy đã biến mất. Giọng cô ấy ở bên tai tôi từ đằng sau.

“Tại sao anh không đến cứu em?”

Tôi quay lại và trông thấy cô ấy, bây giờ bê bết máu. Trong chính trạng thái khi tôi tìm thấy cô ấy ở cánh đồng.

“Em không đủ tốt sao? Anh đã từng muốn em chết?”

Nước mắt chảy dài trên má tôi.

“Anh xin lỗi, Rebecca. Anh không biết. Anh-“

Cô ấy cắt ngang.

“Như thế vẫn không đủ!”

Cô ấy lại biến mất. Tôi quay lại. Cô đứng đó, bây giờ không một vết máu, đang bế một đứa bé trên tay.

“Đây là Abigail. Dễ thương chưa này?”

Tôi run rẩy.

“Chúng ta chưa hề có con, Rebecca.”

“Anh nói đúng, cưng à. Đây là đứa bé mà em có thể đã sinh ra, nếu em sống đủ lâu để có nó. Anh không nhớ chúng ta đã lựa tên à? Jack nếu là con trai, theo tên cha nó, và Abigail nếu là con gái.”

Tôi nhớ rồi. Chúng tôi nằm trên đồng cỏ nhiều giờ trong một buổi tối, nhìn lên mặt trăng tròn và nói về cuộc sống cùng nhau trước mắt. Trong một lúc nào đó, chúng tôi đã nói về những đứa trẻ. Rebecca muốn có ba đứa, nhưng tôi đã một mực không quá hai. Một trai một gái. Jack và Abigail. Chúng tôi đã vẽ ra tuổi thơ của chúng và tưởng tượng từng khoảnh khắc. Làm phụ huynh sẽ không dễ dàng, nhưng chúng tôi đã cùng đồng ý rằng điều ấy xứng đáng.

“Anh nhớ, Rebecca.”

Cô ấy bước đến bên tôi và đưa em bé cho tôi. Tôi nhìn vào mắt của đứa bé. Đứa bé thật hoàn hảo. Thật khó để bày tỏ làm sao tôi có thể biết, nhưng chính là nó. Giống hệt như Abigail mà chúng tôi đã tưởng tượng nhiều năm trước.

Một cơn gió mạnh thổi từ trong khu rừng. Tôi nhìn một cách sợ hãi khi Abigail biết thành tro bụi và trượt qua khỏi kẽ ngón tay của tôi. Dù chỉ mới biết nó trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, nhưng, tôi đã khóc. Con gái bé bỏng của tôi, không còn nữa.

“Tại sao em lại làm thế?” Tôi hỏi.

Vẻ mặt cô ấy giờ nhuốm màu giận dữ.

“Anh đáng phải trải qua cùng một nỗi hối tiếc. Tôi đã đâm lưỡi dao vào da của mình, nhưng anh đã có thể ngăn chặn nó. Tôi cần anh đêm đó, và anh đã không ở đó.”

Sau đó, cổng đập đã mở ra. Một dòng nước mắt tuôn trào trên mặt tôi. Máu xung quanh chúng tôi cũng vậy. Cao ngất ngưởng trong một thời gian ngắn trước khi đổ sầm vào người tôi. Khi ở trên những cơn sóng, tôi quan sát Rebecca đi trên mặt nước và trở lại cánh cửa màu đỏ đó. Cô ấy nhìn lại và gửi cho tôi sự ủy mị cuối cùng.

“Tạm biệt, Jack.”

Màn tra tấn đã qua, nhưng đã để lại những hậu quả. Tôi để bản thân chìm xuống đáy sâu của đại dương. Đó sẽ là nơi an nghỉ cuối cùng của tôi. Sau khi mọi thứ đã được nạo vét, tôi thực sự muốn khô héo đi và chết.

***

Tôi nửa mê nửa tỉnh. Tôi có thể nghe giọng Henry và người đàn ông lớn tuổi cãi nhau.

“Trông hắn không khỏe lắm trong đấy. Chúng ta nên thả tên này đi. Chúng ta không thể gánh chịu chỉ trích nếu điều này xảy ra.”

“Bình tĩnh đi, Henry! Nếu chúng ta có thể lấy thêm một ký ức tốt…”

Đó là điều cuối cùng tôi nghe trước khi bất tỉnh. Một lúc lâu, tôi đã trôi dạt trong hư vô đen tối của một giấc ngủ không có giấc mơ, cho đến khi, cuối cùng, một thứ gì đó đã kéo tôi lại. Giọng của Rebecca. Một nhịp sấm có thể đánh thức cả một con gấu khỏi giấc ngủ đông.

“TỈNH DẬY ĐI, JACK!”

***

Tôi tỉnh dậy trong một căn phòng trắng; căn phòng tôi có thể nhận ra được. Đó là một bệnh viện.

Một y tá đang kiểm tra sinh lực của tôi và nhận ra khi quay lại nhìn tôi.

“Ôi! Anh tỉnh lại rồi! Thật tuyệt vời! Anh bất tỉnh một lúc lâu rồi.”

Chuyện gì đã xảy ra?” Tôi hỏi một cách ngọng nghịu.

“Anh được tìm thấy trong nhà, dưới cuối những bậc thang. Anh đã hôn mê gần cả tuần rồi.”

Tôi cố gượng người dậy vào tư thế ngồi. Cô ta đẩy vai tôi xuống lại.

“Làm ơn, nghỉ ngơi đi. Anh đã mất rất nhiều chất điện giải. Tôi sẽ đi gọi bác sĩ. Cô ta sẽ giúp. Kiên nhẫn chờ một chút!”

Cô y tá rời khỏi và tôi bình tĩnh lại.

Hôn mê, huh? Có ai ngờ được. Những ác mộng kỳ quái. Những ký ức bị đè nén. Cuộc trích xuất.

Tôi bật ra một tiếng cười bệnh hoạn, ngạc nhiên rằng bộ não của tôi thậm chí có thể dựng ra được thế giới trong mơ như vậy. Nhưng, mắc tôi vẫn rưng rưng khi nhớ lại hình ảnh Rebecca và đứa con gái chưa chào đời của chúng tôi.

Một lúc sau, bác sĩ bước vào và chào tôi. Cô ta giải thích tình trạng nát tươm của tôi và khuyên nhủ rằng tôi cần phải ở lại để theo dõi trong vài ngày tới. Tôi đã đồng ý. Cô ấy đã xem xét những điểm tốt trong cách điều trị của tôi, nhưng rồi đã nhắc đến một chủ đề khác.

“Có một thứ gì đó… khó hiểu mà chúng tôi không thể giải thích.”

“Khó hiểu? Đó là gì?” Tôi hỏi.

“Lúc anh đến, anh đã ho ra máu. Chúng tôi không tìm thấy bất kì dấu hiệu xuất huyết nội, nên chúng tôi đã gửi mẫu đi xét nghiệm. Hoá ra, đó không phải là máu của anh. Chúng tôi đã kiểm tra chéo với những bệnh nhân khác trong cơ sở dữ liệu, và có một kết quả trùng khớp. Một vụ tự sát nhiều năm trước. Vợ của anh, Rebecca.”

Tôi bất ngờ.

Sao lại thế được? Trừ phi…

“Có một thứ khác tôi cần phải hỏi. Chuyện gì đã xảy ra trên đầu anh vậy?”

“Đầu tôi?” Tôi hỏi, không chắc cô ta đang ám chỉ về thứ gì. Đó là khi tôi cảm thấy da đầu tôi như đang bị một chiếc cọ gai ấn nhẹ lên.

“Đây, anh nhìn đi.”

Cô ta đưa một chiếc gương nhỏ cho tôi và cẩn thận tháo băng. Tôi đã hoảng loạn khi nhìn thấy chúng.

In hằn trên phần da ngay trên trán trên mắt tôi là ba vết cắt thẳng hoàn hảo.

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *