Lý Do Vì Sao Người Ta Không Xây Cầu Thang Có Mười Một Bước

cầu thang
Nó Sẽ Bắt Đầu Với Âm Thanh Của Một Thứ Gì Đó Leo Lên Người Bạn

Cha tôi là một kiến trúc sư và họ là một nhóm người rất mê tín. Nhiều người trong số họ đã bỏ qua Tầng 13 và nhảy thẳng từ Tầng 12 lên 14. Nếu bạn đang xây một ngôi nhà mới, mọi thứ từ màu sơn trên mái hiên cho đến loại hoa trồng bên ngoài sẽ có thể ảnh hưởng đến “sự may mắn” của gia đình. Phần lớn, cha tôi đã kể tôi nghe rằng những điểm kỳ quặc ấy mang tính truyền thống hơn là gì khác. Ngoại trừ một.

“Không bao giờ mua một ngôi nhà mà cầu thang có mười một bước,” ông khuyến cáo tôi trong một buổi tối mùa hè nhiều năm trước sau khi ông đã uống vài ly.

Tôi cười nhăn răng. “Phải rồi, và luôn mua một cái chổi mới cho một ngôi nhà mới. Con biết mà.”

Cha tôi lắc đầu rồi nhìn lên bầu trời đầy sao mùa hè. Ông dường như đang ở rất xa.

“Cha biết nghe điều này có vẻ nhảm nhí, Steven,” cha tôi nói. “Nhưng nó… nó là một điều mà cha nghĩ là thật. Cha không thể cho con biết nguyên nhân, con sẽ không tin những gì cha đã-… con sẽ không tin cha. Hãy làm một điều giúp cha. Hãy đếm số bước thang khi con mua một ngôi nhà một ngày nào đó trong tương lai. Nếu nó có mười một bước, hãy mua một thứ gì đó khác.”

Tôi hứa rằng tôi sẽ làm điều ấy nhưng nó chỉ là một lời hứa tuổi thiếu niên trong một đêm trời quang mây tạnh khi thời tiết rất ổn và thế giới dường như xa vời. Có một cô gái với mái tóc đỏ và một nụ cười của một tay súng trong tâm trí tôi. Cô ấy chiếm chỗ trong những mơ mộng của tôi cả mùa hè năm ấy. Không còn nhiều chỗ cho một lời hứa nhỏ để đâm rễ. Nên tôi đã quên mất. Chúa nguyền rủa tôi, tôi đã quên mất điều ấy.

Cha tôi đã qua đời năm ngoái. Nếu ông vẫn còn ở cạnh tôi tôi khá chắc ông sẽ kiểm tra kỹ ngôi nhà đã bắt mắt của tôi và Molly. Nó là một thuộc địa với một mẫu sân và một mái hiên bao quanh. Có một cây sồi ở phía sau, rất cao với những cành cây như dầm cầu. Nền tảng hoàn hảo cho một ngôi nhà trên cây. Đó là một giấc mơ ngoại ô, lý tưởng cho một đôi vợ chồng trẻ và cho một đứa trẻ sắp chào đời của chúng tôi.

Tôi đã yêu mọi thứ về ngôi nhà ấy. Những cửa sổ lớn đến nỗi có thể hứng trọn ánh nắng ban mai. Sàn gỗ trên lầu, vững chải, ố màu và điểm xuyết bằng các cột. Có một căn phòng cho tôi và một lò sưởi cho Molly. Hơn hết là có không gian trống, nhưng gần như rung động với tiềm năng. Bất cứ nơi nào tôi xem qua, tôi đều thấy hình ảnh những đứa trẻ và những chú chó và những kỷ niệm đang chờ chúng tôi bắt kịp.

Tôi đã bị xao nhãng lúc đầu. Nên tôi đã không đếm số bước khi đại diện môi giới nhà đất đưa chúng tôi lên lầu. Tôi đã không làm điều ấy khi đó. Cho đến lúc khi mực đã khô trên giấy sau khi mua nhà và chiếc xe tải U-haul của chúng tôi đang đậu trong sân trước.

Chuyển đến từ một căn hộ nhỏ, Molly và tôi đã không có nhiều đồ đạc. Nhưng bác sĩ đã bảo cô không nên khuân vác nặng nhọc hay cố quá sức và tôi đã đủ cứng đầu để nhận rằng tôi có thể đảm đương mọi việc. Vậy nên ngày dọn vào nhà đã là một ngày vất vả. Lần mò nhìn qua mép của cái tủ đầu giường trên đôi tay, tôi đang đi nửa đường cầu thang thì nghe thấy tiếng bước chân nặng nề ở phía sau mình.

“Này Moll,” tôi nói, xê dịch mình để nhìn lại, “anh có thể lo liệu được phần trên lầu nếu em muốn bắt đầu với-“

Không có ai ở phía sau tôi trên cầu thang. Tôi cảm thấy nó trong lúc ấy, lần đầu tiên, một cảm giác bất an hòa lẫn với sai lầm. Như thể tôi đã làm một điều gì đó sai hay quên mất một điều quan trọng nào đó.

“Này Molly,” tôi gọi lớn.

“Sao vậy anh?” Cô trả lời từ dưới lầu.

“Em đang làm gì thế?”

Tôi nghe tiếng ly thủy tinh kêu leng keng. “Mở gói đồ trong bếp. Anh cần giúp gì à?”

“Không. Không. Anh nghĩ anh làm được.”

Tôi chầm chậm di chuyển lên lầu, lắng nghe từng bước. Sau khi tôi lên đến lầu và đặt tủ xuống, tôi quay lại và đếm số bước. Tim tôi đập nhanh hơn sau từng bậc thang tôi đếm. Tôi có thể nghe thấy giọng nói của cha mình trong đầu rõ ràng, cùng với lời hứa mà tôi đã hứa. Lời hứa mà tôi vừa phá vỡ.

“Một hai ba bốn năm, chờ đã, chết tiệt,” tôi lẩm bẩm, thở hồng hộc. “Mình nhảy mất một bước rồi. Tệ thật.”

Tôi bắt đầu bước xuống thang thật cẩn thận, đếm từng bước. Khi chân tôi chạm đến số mười một ở dưới sàn, bước cuối cùng, tôi cảm nhận được một luồng gió lùa vào cổ mình. Gần giống như đầu ngón tay. Tôi quay lại nhanh đến mức suýt vấp ngã.

“Anh có sao không?” Molly gọi lớn.

“Ổn,” tôi nói dối.

Tôi nhìn lên những bậc thang. Không có gì nguy hiểm hay thậm chí đáng ghi nhận. Những bước thang gỗ mượt mà với lan can ở bên đến nửa đường và rồi một tay vịn đính tường đến nốt phần còn lại. Tôi tự hỏi liệu mình có nên đặt một tấm thảm lên nó.

“Cảm giác bồn chồn khi vào nhà mới thôi,” tôi tự nhủ, quay lại xe tải để lấy một thùng đồ khác.

Phần còn lại của ngày dọn nhà đã rất ổn. Mỗi khi tôi lên hay xuống lầu, tôi đều đi thật chậm và lắng nghe. Nhưng tôi không hề để ý được bất cứ điều gì khác ngày hôm ấy. Tôi cũng đã đếm lại số bước mỗi khi lên lâu và chúng không hề thay đổi.

Một tuần sau khi dọn vào, Molly và tôi bị đánh thức bởi tiếng động bởi một ai đó chạy lên cầu thang. Những bước chân ấy đột ngột và lớn, từng bước nghe như tiếng búa đập lên một tấm ván.

“Chúa ơi, Steven, cái quái gì vậy?” Molly la lên, trèo ra khỏi giường.

Tôi loạng choạng chạy về phía cửa phòng ngủ, khóa chốt lại, và đặt lưng tựa lên nó.

“Gọi cảnh sát đi em,” tôi nói, lắng nghe bất kỳ âm thanh nào từ bên ngoài cửa.

Molly lấy điện thoại và gập người xuống khoảng trống giữa giường và tường. Tôi nhanh chóng di chuyển từ cửa vào tủ quần áo. Tay tôi run rẩy và nó đã mất tôi nhiều giây mò mẫm một cách thô bạo để gõ mã lên phím khóa. Tôi trở lại phòng ngủ với khẩu súng để lại từ cha tôi, cảm giác vừa an toàn hơn và vừa nguy hiểm hơn cùng lúc. Molly và tôi đã ngồi cạnh nhau quan sát cánh cửa trong suốt tám phút sợ hãi. Khi chúng tôi thấy đèn xe cảnh sát chớp từ bên dưới cửa sổ, tôi cất súng đi và rón rén bước xuống lầu.

Bước cuối cùng, tôi cảm giác được có một thứ gì đó nắm và giật tóc tôi. Khi quay lại, không có gì ở sau tôi. Chỉ là một cầu thang trống không, được đổ đầy bởi ánh đèn từ hành lang. Tôi có thể gần như nếm được mạch của mình, một thứ sợ hãi và nhầy nhụa. Cảnh sát gõ cửa. Rất mạnh. Tôi lùi lại, không rời mắt khỏi những bước thang cho đến khi tôi đến được cửa trước.

Cảnh sát đã không tìm thấy gì. Không có kẻ đột nhập. Không có giấu hiệu của đột nhập bằng vũ lực. Không có gì ngoài một ngôi nhà với hai cư dân đang sợ hãi mà có thể sẽ dành phần còn lại của đêm ấy mất ngủ ở dưới lầu.

Những bậc thang trông thật tẻ nhạt dưới ánh nắng buổi sáng. Tôi đã lo rằng Molly sẽ phớt lờ ý kiến của mình, bảo tôi hãy cho ngôi nhà này một cơ hội khác. Nhưng vợ tôi đã đi trước tôi một bước.

“Chúng ta cần phải ra khỏi đây,” cô ấy nói, với đôi tay đang xoa bụng mình.

Molly của tôi. Mái tóc đỏ của cô giờ đã bạc vài sợi nhưng vẫn còn giữ được nụ cười của một tay súng lúc nào. Và trong những lúc khó khăn, cô có đôi mắt trong sáng. Cô ấy chậm rãi.

“Được rồi,” tôi nói. “Được rồi.”

Buổi sáng hôm ấy bao gồm một loạt những cuộc gọi lớn tiếng và một vài khoảnh khắc yên tĩnh khi Molly và tôi chỉ ngồi trên ghế và nhìn quanh ngôi nhà mà chúng tôi vừa từ bỏ. Nó đã không khiến tôi bận tâm nhiều như tôi nghĩ. Tối biết rằng, nhìn vào Molly khi cô ấy đang đóng gói mọi thứ, rằng cô mang theo ngôi nhà của tôi theo cô dù có đi bất kỳ đâu.

“Anh sẽ nói chuyện thẳng mặt với lũ khốn kia,” tôi nói. “Lũ môi giới kia đang giấu diếm một điều gì đấy, anh chắc là thế.”

Molly đang nằm trên ghét, đêm thiếu ngủ vừa rồi đã bắt kịp cô. Tôi nhìn về phía cầu thang.

“Moll, nếu em cần nghỉ ngơi, được thôi nhưng… hứa rằng em sẽ ở dưới này, được chứ?”

Cô mở một con mắt xanh của mình, và cười khẽ với tôi. “Đừng lo, cao bồi à. Ngựa hoang cũng không kéo em lên đấy được đâu.”

Tôi dành cả buổi sáng tranh luận với một căn phòng có nhiều nhân viên bất động sản. Cuối cùng, mọi thứ cũng rõ ràng rằng ngôi nhà mà họ bán cho chúng tôi có một lịch sử khó chịu mà không dễ được tiết lộ. Không có những vụ giết người tàn bạo hay những nghi lễ của Satan, chỉ là vô số vụ tai nạn khủng khiếp và những thảm kịch nhỏ. Những điều kinh dị tâm linh dễ được giải thích nhưng lại tạo nên một khuôn khổ đáng lo ngại.

Miệng khô ran sau khi lớn tiếng, tôi rời khỏi văn phòng địa ốc lúc 1:04 pm trong một tâm trạng tốt hơn khi tôi vừa đến. Có thể Molly và tôi sẽ không thể thoát ra cuộc giao dịch này mà không có một tì vết nhưng có vẻ như chúng tôi có thể hủy bỏ mối giao dịch này với thất thoát được giảm tối thiểu. Tôi biết thời gian chính xác như thế vì đó là khi tôi đã gọi điện cho Molly. Cô đã không nhấc máy. Trong suốt quãng đường lái xe về, tôi thử gọi mãi. Mỗi khi được chuyển vào hộp thư thoại, cơn sưng tấy khủng khiếp trong dạ dày của tôi như bị ung thư thắt chặt hơn một chút.

Tôi đã thấy Molly chết ở dưới chân cầu thang. Cơ thể bị vặn vẹo và bẻ gập như một con búp bê bị ném lên sàn. Những vết bầm tím dày đặt phủ khắp người. Tôi giữ cô ấy lên một vài phút trước khi gọi cầu cứu. Vợ tôi rõ ràng đã chết rồi.

Trong suốt quãng thời gian chờ xe cứu thương đến, tôi nghe thấy âm thanh cót két chầm chậm bước xuống cầu thang cho đến khi nó đến được bên dưới, cách tôi khoảng vài inch. Tôi không thể thấy bất cứ thứ gì. Chỉ cầu thang trống và vết máu.

Buổi sáng của tôi đã được xác nhận, cuộc tranh luận với những nhân viên nhà đất có nghĩa rằng tôi đã không thể ở nhà lúc Molly… trong thời gian tử vong của cô. Tôi đã nghe thoáng cảnh sát nói chuyện; người khám nghiệm tử thi nói trông có vẻ như Molly đã bị kéo lên lầu trước khi rơi xuống. Hay bị ném xuống.

Tôi đã không bị bắt giam, chỉ được lệnh không được rời khỏi thị trấn. Chỉ ở nhà. Điều ấy ổn. Tôi có nghe tiếng nó bước lên cầu thang khi tôi viết điều này. Đôi khi nó bước nhẹ nhàng một cách có chủ ý, những bước thang gỗ rên rỉ dưới sức nặng vô hình. Lần khác nó chạy, nó muốn tôi nghe thấy nó. Bây giờ và sau đó nó bắt chước tiếng va đập của một thứ gì đó rơi xuống cầu thang.

Molly. Anh xin lỗi em.

Nó đang khiêu khích tôi, thách thức tôi bước lên. Trên đường lái xe về từ đồn cảnh sát tôi đã dừng lại để mua vài thùng xăn. Tôi có thể ngửi thấy mùi xăng bây giờ. Nó khiến tôi gợi nhớ về mùa hè, có mùi cỏ mới cắt và của một cô gái với mái tóc đỏ và-

Tôi sẽ đốt ngôi nhà này và sau đó tôi không biết mình sẽ làm gì. Nhưng ít ra trên đời sẽ có ít đi một cầu thang có mười một bước. Lần tới khi bạn nhận thấy mình đang bước lên lầu để đi ngủ hay xuống tầng hầm, hãy tự giúp bản thân. Đếm số bậc thang.

Nếu bạn dừng lại ở số mười một. Rời khỏi đó ngay.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *