Màu Đỏ Rất Đẹp Khi Ở Trên Cơ Thể Cô Ấy

màu đỏ trừu tượng

Màu đỏ rất đẹp khi ở trên cơ thể cô ấy. Tôi nhớ lần đầu tiên trông thấy cô ấy, đang tựa người lên một quầy bar, mái tóc màu hổ phách uốn cong tạo khuôn mặt cô một cách hoàn hảo. Màu đỏ nhung của chiếc váy cô đang mặc tôn lên những đường cong mượt mà của vòng eo cô. Nó đổ xuống từ hông cô và đọng lại dưới chân cô. Tôi không thể rời mắt khỏi cô ấy, tôi đã mất phương hướng bởi cô ấy. Tôi nhớ khi ánh mắt chúng tôi chạm nhau ở quán bar đó, đôi mắt cô lấp lánh dưới những ánh đèn, đôi môi vẽ hoa hồng hé nở nụ cười trên hàng răng trắng bóng. Người đàn ông mà cô đang nói chuyện đã chiến đấu để giữ được sự quan tâm của cô ấy, nhưng ánh mắt cô ấy vẫn luôn tìm đến tôi và cô đã miễn cưỡng rời khỏi anh ta. Cô ấy tiến về phía tôi, một chuỗi những chuyển động tao nhã hoàn hảo, bàn tay trần của cô ấy khẽ vuốt lên tay tôi khi cô trượt lên chiếc ghế ngồi bên cạnh tôi. Tôi cảm nhận được những hạt mồ hôi đang hình thành trên trán mình và cô ấy bật cười trước sự hồi hộp của tôi. Mỗi khi cười, cô ấy ngã đầu ra sau, để lộ phần ngà ở trên cổ; những viên ngọc trai trên cổ cô nhấp nhô lên xuống. Cô ấy nhấp một ngụm rượu whiskey của mình, đưa tay vuốt dọc khuôn mặt tôi.

Tôi chưa bao giờ nghĩ về bản thân mình quá nhiều cho đến khi gặp cô ấy. Tôi vẫn không như thế, nhưng tôi sẵn sàng giả vờ điều ấy chỉ để làm cô ấy hạnh phúc. Tôi sẽ làm bất cứ điều gì để cô ấy được hạnh phúc. Và cô ấy biết điều đó. Tiền tiêu xài, tiệc tùng, những buổi ăn tối sang trọng; tất cả vì cô ấy. Tất cả để tôi có thể thấy cô ấy tỏa sáng. Thời gian đầu, tôi không thể tin rằng cô ấy muốn được trông thấy khi có tôi bên cạnh. Một người đàn ông hói ở cuối tuổi ba mươi như tôi không xứng đáng có một vị trí trong cuộc đời cô. Nhưng tôi đã ở đó. Được chiếu sáng bởi một ánh sáng rực rỡ đó chính là cô ấy.

Tôi đã không nghĩ cô sẽ đồng ý, khi tôi ngỏ lời. Tôi đoán có thể cô chỉ sẽ ở cùng tôi cho đến khi phát chán, nhưng tôi đã không thể tưởng tượng cuộc đời tôi sẽ ra sao nếu thiếu cô ấy. Tôi đã cầu hôn, và cô đã đồng ý. Chúng tôi cùng nói lời thề ước trong một nhà nguyện băng và đi hưởng tuần trăng mật khắp thế giới. Bất cứ điều gì cho cô ấy.

Khi cô ấy biết được mình có thai, tôi nhận ra một sự thay đổi trong cô. Không như sự thay đổi bình thường mà tôi đã thấy bạn tôi và vợ cậu ấy trải qua. Cô ấy trở nên thu mình, hốc hác, gần như không bao giờ ăn. Mái tóc màu hổ phách của cô ấy bạc đi và bắt đầu rụng đi. Cô ấy từ chối đi gặp bác sĩ, nói rằng một bác sĩ sẽ không thể giúp cô ấy. Những vị khách đến thăm cô trong thời kỳ mang thai thật lạ lùng và trầm lặng. Những người phụ nữ lớn tuổi, mặc đồ màu xanh lam, đến và cầu nguyện cùng cô ấy hàng giờ đồng hồ. Tôi không được phép vào nhà khi họ ở đến. Vợ tôi cầu xin tôi phải rời đi, cô chỉ nói rằng chỉ có họ mới có thể giúp cô bây giờ. Dần dần tôi chuyển sang ngủ trong một căn phòng trống của nhà mình, và rồi, sau một khoảng thời gian, tôi chuyển đến một nơi khác để ở cho đến khi cô cảm thấy khỏe hơn. Cho đến hôm ấy…

Cô gọi điện thoại cho tôi, bảo tôi hãy về nhà. Tôi đã không được nghe giọng cô ấy trong nhiều tuần, chỉ có những người phụ nữ trong nhà cô liên lạc với tôi qua những cuộc gọi. Tôi đã rất hạnh phúc khi được nghe lại giọng của vợ mình, hạnh phúc đến rơi nước mắt. Một tiếng thủ thỉ của em bé bên đầu dây bên kia, ở đâu đó phía xa. Cô ấy đã gọi tôi trở về nhà và tôi đã trở về, nhưng tôi ước gì tôi đã không làm thế.

Khi thang máy đến được tầng của nhà tôi, một làn sóng cảm giác rùng rợn bủa vây tôi. Tôi cố rũ bỏ và thoát khỏi nó, nghĩ rằng chỉ là do mình quá hồi hộp. Người phụ nữ đẹp nhất thế gian đang chờ tôi ở nhà cùng với đứa con của chúng tôi. Đứa con vừa chào đời đáng yêu của chúng tôi. Một điều gì đó mà chúng tôi đã cùng tạo nên. Bất cứ ai cũng sẽ cảm thấy hồi hộp. Tôi tra chìa khóa vào ổ khóa, vặn nắm cửa, và bước vào phòng khách. Nhưng trông nó không còn giống phòng khách nữa. Sàn nhà được lót đầy bởi những tờ báo và những hộp chứa thức ăn cũ. Những tấm màn cửa sổ đang đóng kín và khi tôi đưa tay đến công tắt, không bóng đèn nào bật sáng.

Tôi đã gọi vợ tôi và gọi lại lần nữa khi không có lời hồi đáp. Một tiếng rên rỉ yếu ớt phát ra từ phía sau căn hộ. Mở đèn chiếu sáng trên điện thoại của mình, tôi dò đường đi qua đống rác rưởi đã tích tụ lâu ngày, trố mắt nhìn khắp nỗi kinh hoàng đang tràn ngập nơi đã từng là tổ ấm của mình. Tôi không thể hiểu được nguyên do cho những thứ này. Tôi gọi cô ấy một lần nữa, và lại nhận hồi đáp bằng những tiếng rên rỉ yếu ớt khác. Cánh cửa vào phòng ngủ của chúng tôi đã đóng chặt, tôi đã mất một lúc để mở nó.

Điều tiếp theo như diễn ra trong trạng thái chuyển động chậm. Bàn tay tôi nắm chặt nắm cửa rỉ sét, bụng quặn lại. Mũi tôi phản đối bức tường mùi ập vào tôi khi cánh cửa bật mở. Những gì tôi thấy tiếp theo sẽ được khắc sâu mãi mãi vào tâm trí tôi.

Một sinh vật màu đen đang đứng trên đống nệm đã từng là giường của vợ chồng tôi, cúi mình trên một cái bọc nhỏ. Nó gân guốc và gầy guộc, từng chi của nó dính đầy bùn đất đen. Đôi mắt của nó lia ngoắc lại về hướng tôi khi cánh cửa mở ra, phản chiếu như những tấm gương trong bóng tối. Nó ôm cái bọc vào đôi tay đầy móng vuốt của nó và rít lên về phía tôi. Tôi không thể di chuyển, tôi không thể cảm giác được đôi chân mình hay tìm thấy được lòng can đảm của mình. Thứ này, thứ này chỉ nhìn chằm chằm vào tôi. Nó phát ra tiếng lách cách trong cổ họng. Nó thận trọng bước về phía tôi, móng chân của nó đang nghiền lên sàn gỗ. Khi nó đến gần hơn, tôi nhận ra điều không thể. Nó chính là cô ấy. Dưới đống rác rưởi, tôi có thể nhìn thấy cô ấy. Khuôn mặt của sinh vật ấy đang cách tôi vài inch, Không, khuôn mặt của cô ấy đang cách tôi vài inch. Tôi lúng túng gọi tên cô ấy. Sinh vật ấy lùi lại và lại kêu lách cách, quay trở lại giường, ôm cái bọc vào ngực mình. Tiếng gù gù của trẻ con phát ra từ trong cái bọc ấy.

Tôi bước nhẹ nhàng vào phòng, cố gắng hết sức để tránh làm cô ấy giật mình khi đưa cái bọng lên ngực mình. Chiếc gương vỡ, một mảnh vỡ của nó đang nằm trong tầm tay tôi. Dù sinh vật này là gì, thì nó không còn là vợ tôi nữa. Tôi nhăn mặt khi tay tôi cầm mảnh kính lên, tôi cảm nhận sự xuyên thấu của nó trên da mình.

Tôi gọi tên cô ấy khi đến đến gần hơn, chầm chậm và nhẹ nhàng. Đứa bé đang nút sữa từ cơ thể cô, tôi nghe một giọng hát ru nhẹ nhàng. Tôi nói rằng tôi sẽ ngồi xuống cạnh cô ấy, tôi nói rằng tôi sẽ vuốt tóc cô ấy. Kìm nén sự phản kháng của chính bản thân mình, tôi áp đầu cô ấy lên ngực mình. Tôi vuốt ve làn tóc cô ấy khi không thể kìm được những giọt nước mắt của mình. Tôi nói rằng tôi yêu cô ấy, môi tôi khẽ chạm lên trán cô, mảnh gương cứa sâu lên cổ cô. Tôi nghe thấy tiếng nghẹt thở và sặc sụa khi cô lùi ra khỏi tôi, giãy giụa và la thét. Đứa bé bị rơi xuống và quằn quại trên sàn nhà. Máu trào ra từ cổ họng của cô, nhưng không lâu sau đó, cô đã bất động và im lặng. Màu đỏ phủ kín cơ thể cô, gột rửa đi lớp bụi bẩn. Tôi đứng đó, run rẩy, và rồi bước ra khỏi căn hộ. Tôi đang trong chế độ tự động lái. Tôi không biết bằng cách nào mình đã ra khỏi căn hộ cùng với bộ dạng máu me mà không bị phát hiện. Nhưng tôi sẽ không ở đấy khi họ phát hiện ra. Bất kể nó là gì, sinh vật đó, tôi không thể tiếp tục sống khi biết nó tồn tại.

Tôi thấy gương mặt cô ấy, đôi mắt sáng lấp lánh màu xanh lá đang nhìn xuyên thấu vào trong tâm hồn tôi khi tôi lùi bước khỏi căn phòng ấy. Khi đấy, điều ấy vẫn đúng. Màu đỏ rất đẹp khi ở trên cơ thể cô.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *