Có Một Cửa Hàng Online Chỉ Mở Cửa Mỗi Lúc Ba Giờ Sáng

chào mừng

Cửa Hàng Ác Mộng

Quả là một cái tên sến súa

Tôi biết, nhưng nó là có thật!

Ôi Chúa ơi, đó có phải là nơi bán cơ thể người và sản phẩm đồi truỵ gớm ghiếc không?

Đồ quỷ, không phải! Thứ anh đang nghĩ đến là dark web! Cái này hơn nữa, bất thường lắm.

Bất thường hở? Vậy mình xem như thế nào?

Tổng hợp của mười chữ số và kí tự. Sau đó, chấm com. Dễ ợt!

Nhưng chỉ xuất hiện lúc ba giờ sáng.

Chỉ lúc ba giờ sáng.

*Bing*

Đến lầu của tôi rồi.

Được rồi, bảo trọng nhá! Tôi sẽ nhắn đường dẫn cho anh sau!

Chàoooo

________

“Tôi diễn lại có quá không vậy?” Rod cười phá lên.

“Ờ, dĩ nhiên rồi,” tôi trả lời “bây giờ thì nhanh đi, đưa địa chỉ cửa hàng ấy cho tôi.”

“Được rồi, được rồi. Nhưng Eren, cậu biết tất cả những thứ này chỉ là những lời đồn thổi ở công sở thôi đúng không? Không thể nào là thật được.”

Thật đấy, tất cả những thứ ấy chỉ là đồn thổi, nghe khó tin nữa. Nhưng nếu tôi phải khai thật cho bạn biết lí do tôi muốn địa chỉ trang web ấy, nó chỉ là vì tôi cảm thấy tò mò. Tôi chỉ muốn có một trò vui tiêu khiển rùng rợn cho hợp với không khí Halloween. Chỉ là vì tôi muốn làm thế. Tôi không bị chi phối bởi số phận hay chịu sự sắp xếp bởi một thế lực tà ám nào. Không, tôi từ chối phải tin rằng số phận đã ảnh hưởng đến tôi. Nhưng tôi càng nghĩ về nó, tôi càng tự hỏi nhiều hơn: Tại sao là tôi? Tại sao tôi lại bị dính líu vào… chủ đề này?

Cuộc gọi với Rod kết thúc vào lúc hai giờ bốn mươi lăm phút sáng. Bên tay phải của tôi, là chìa khoá đến sự hạnh phúc vĩnh cửu, một chai bia. Bên tay trái của tôi là địa chỉ trang web được viết xuống một tờ khăn giấy. Tôi còn mười lăm phút để quyết định có theo đuổi ý tưởng kinh dị đổi đời này hay không. Tôi lúc này đang năm mươi năm mươi về điều ấy. Sau một chai bia, đó là một con số một trăm chắc nịch.

Tôi không có gì để mất. Cha mẹ tôi ghét tôi vì không học kinh doanh, bạn gái tôi chia tay tôi vì tôi cố theo đuổi nghề lồng tiếng, và con chó của tôi đã bị nuốt chửng bởi một con rắn tháng trước. Nên nếu có một sự kiện nào trong đời tôi làm tôi phải thốt lên “Chơi luôn!” thì chính là chuyện này.

Theo sự chỉ dẫn, đèn trong nhà được tắt hết và mọi lối ra vào nhà đều được đóng lại, để ngăn không thu hút những linh hồn độc ác. Điều ấy làm tôi suy nghĩ vu vơ, tại sao chúng lại cần phải mở cửa sổ thì ma mới vào được nhà chứ? Dù gì thì, tôi chờ đồng hồ điểm ba giờ sáng rồi đắm mình trong môi trường âm u mà tôi đã chuẩn bị. Phải nói rằng là, việc chờ đợi một cửa hàng có đầy những món bảo vật quái dị mở cửa trong giờ linh bắt đầu không còn là một màn thể hiện sự can đảm buồn cười khi từng giây trôi đi. Liên kết đã được nhập vào thanh địa chỉ. Một lát sau, tôi nhận ra rằng tôi chưa đủ say để có thể tiếp tục, nên..

Tôi đã bị nhát tay và rút lui.

Thế nhưng, tôi lại đủ say để bấm nhầm phím Enter thay vì phím Backspace. Tôi nhìn lên đồng hồ và nghĩ rằng thật trùng hợp khi tôi bấm nút nhập ngay khoảnh khắc vừa điểm ba giờ. Tôi cảm thấy tim tôi lặng thẳng xuống bụng mình. Ngón tay tôi nhảy ra khỏi bàn phím như thể vừa mới bị điện giật. Cơ thể tôi đông cứng; sự mâu thuẫn tôi có nên chờ trình duyệt tải xong hay đơn giản nhanh chóng đóng dập máy tính lại rồi thôi.

Tôi sẽ không ngồi đây kể lại chuyện này nếu vế sau đã xảy ra rồi nhỉ?

Trang web ấy có toàn những thứ trong ác mộng, thứ mà không ai được phép nói về.

Nó. Sử dụng. Font. Comic sans.

Tôi kinh hãi. Nó trông giống như bài nộp dự án của một lớp HTML 101 khi vừa mới được dạy một buổi! Ảnh nền là hình lặp của một tấm ván gỗ, tạo cảm giác như không khí phim nhà hoang trong rừng. Những nút bấm nổi lên màu cam sáng và những con dơi nhỏ bay ra từ chúng khi bạn rê chuột lên. Ở trang bìa, ghi Cửa Hàng Ác Mộng bằng font Times New Roman. Bên dưới là một dòng chữ chào đón khách hàng:

Chào mừng! Những đứa trẻ của bóng đêm!

Đây là Cửa Hàng Ác Mộng Của Cô Whimlocke.

Chúng ta cung cấp mọi bảo vật lộng lẫy và những bùa phép sức mạnh đa dạng và nhiều mục đích. Thuốc và dung dịch dược cho đến những câu chú đáng sợ. Các ngươi có thể mua bất thứ cái gì, không giới hạn!

Những đứa con của ta, hãy gạt sự hoài nghi đi. Khám phá những điều khủng khiếp này, hãy vào xem!

Nút “Vào” bên dưới chớp tắt chậm rãi, như đang mời gọi, thôi miên tôi. Chắc là do chất cồn trong người nhưng tôi nhớ là đã để tay lại lên chuột rồi rê chuột đến để bấm nút. Thứ tiếp theo tôi nhớ sau khi đọc dòng quảng cáo ấy là một dãi ca-ta-lô dài trên màn hình.

Tôi kéo chuột, cảm thấy thích thú với mọi thứ tôi thấy. Trang Giấy Poppus, Con Dao của Jack the Ripper, Mr. Area 51, Móng Vuốt của Nightmare, Fae Nets, và Feed Me Seeds. Những cái tên kì lạ được ghép chung với những hình ảnh của những thứ tôi chưa bao giờ thấy qua. Tình dược, thuốc độc quái vật, đạn bạc, cho đến cộc gỗ, đây là một giấc mộng màu hồng của những tín đồ mê kinh dị! Ở bên là một phần lọc nơi bạn có thể chọn Phép Thuật, Dung Dịch Dược, Bảo Vật, và tất cả những thứ khác. Có cả phần sắp xếp theo thứ tự chữ cái, công nhận người thiết kế web này có tâm thật, nhưng dĩ nhiên, tôi chọn phần sắp xếp có lí lẽ nhất.

Xếp theo giá.

Và ở trên cùng bên phải của danh sách là Barbara, con búp bê tình dục. Giá $9. Cũng hơi lâu rồi tôi chưa có động tay động chân nên bây giờ cũng đến lúc rồi. Nhưng khi nghĩ lại về tính chất của trang web có bán một cây dao còn rướm máu, tôi có cảm giác con búp bê đó cũng không hợp vệ sinh đâu. Rồi tôi nhìn sang món tiếp theo, một quả trứng, nhưng nó không chỉ là một quả trứng. Cụm từ nối tiếp của nó là ‘của Eren’. Thoạt đầu, tôi giật mình kinh ngạc, nhưng sau đó tôi nhớ ra là có một phần mềm để đọc tên của máy tính bạn và rồi lấy thông tin ấy cho mục đích hù doạ. “Công ty này thật lươn lẹo và ấn tượng!” Tôi nghĩ thầm. Sự cố gắng ấy thế nào cũng thu hút được người khác mua hàng. Và tôi cũng hào hứng muốn thấy phản ứng của Rod khi thấy tôi mua một thứ gì đó từ cửa hàng này; một quả trứng với giá trên trời (và cũng đồng nghĩa với việc tôi không đủ giỏi để quyết định thông minh). Nên tôi chọn quả trứng $10 và mua. Tôi chờ trang thanh toán hiện ra nhưng thay vào đó, cửa hàng tắt đột ngột.

“Chà đúng là nhảm nh..”

Cộc cộc

Tôi chỉ nói được nửa câu. Tôi chưa bao giờ ngoảnh đầu nhanh như thế trong cả đời mình. Tôi đứng dậy, nhìn chằm chằm vào cửa.

“Ai đó?” Tôi đứng trong phòng ăn giữ khoảng cách với cửa. Không ai trả lời.

Tôi bước đến bên cạnh cửa với đôi chân loạng choạng như bà ngoại chín mươi tuổi của tôi. Tôi áp tai lên cửa, và chỉ nghe thấy tiếng vó ngựa phi xa dần. Tôi lùi lại trong kinh ngạc, tự trấn an bản thân rồi đặt tay lên tay nắm cửa.

“Mày có thể làm được Eren, cố lên!” Tôi nhảy khởi động để tự rũ bỏ những nỗi sợ đang bám trên người. Tôi nhanh chóng mở cửa như một người kéo toạt mảnh băng keo cá nhân. Gió lạnh ùa vào thổi vào mặt tôi. Bên ngoài, vắng tanh không có ai cả, nhưng có một thứ gì đấy. Một kiện hàng cao tầm một mét và dài khoảng nửa mét. Bên trên có đính một mẩu giấy.

Gửi: Ông Eren Hemmingway

Từ: Cửa Hàng Ác Mộng

“Nhân danh Chúa, chuyện gì đang xảy ra đây?” Tôi vừa lầm bầm với bản thân vừa quay lại trong hoảng loạn về phía phòng ăn cố bấm refresh trên máy laptop của tôi. Trang web ấy không còn truy cập được nữa. Tôi mở tủ lạnh rồi nốc nhanh cả một bình nước lớn, nước đổ ra lên người tôi như tắm. “Chắc mình đang mơ,” tôi tự bảo. Tôi quai lại phòng khách và nhìn ra cửa trước. Chắc đô của tôi xuống rồi nhưng tôi thề là tôi thấy cái hộp ấy di chuyển. Tôi tự tát vào mặt để xác nhận lại rằng mình không đang mơ. Tôi hít thật sâu và bước ra ngoài cửa chính và kéo chiếc hộp vào trong.

Chộp lấy cây dao cắt hộp, tôi cắt băng keo. Lòn tay phải vào khoảng cách hở giữa hai cánh của chiếc hộp và cầm sẵn cây dao ấy ở tay kia. Tôi đã sẵn sàng thọt bất cứ thứ gì bên trong hộp nếu nó nhảy vồ ra. Tim tôi nhảy loạn xạ và mặt tôi là một thác nước, nhưng tôi vẫn tiếp tục mở hộp để xem bên trong có gì.

Nó là một quả trứng. Một quả trứng khổng lồ, lớn hơn trứng đà điểu, nhưng không lớn bằng một cái ghế thông thường. Tôi xé toạt hộp để chắc chắn mình không bị nhầm. Quả trứng ấy đang được đặt trên một cái kệ có thiết kế phức tạp, phần đáy trông như những xúc tu bao bọc lấy quả trứng. Tôi gõ vào quả trứng để chắc chắn nó không là gỗ hay sắt; nó là một quả trứng với vỏ thật.

Tôi bắt đầu cười thầm. Không, mình đang mơ. “Đúng rồi! Mình chắc chắn là đang mơ.” Tôi bước ra khỏi phòng khách rồi lên lầu. Tự nhủ bản thân mình rằng tất cả đều không phải là thật và khi tôi thức dậy, tôi sẽ có một ngày thứ bảy bình thường.

Bây giờ, nếu bạn chưa trải qua cảm giác tỉnh dậy vào buổi sáng và bắt gặp một quả trứng cao một mét đã nở và trống rỗng ở bên trong, để tôi diễn tả cho bạn. Đầu tiên, đó là cảm giác khó tin, biết rằng điều ấy đã thực sự xảy ra, trước khi bạn đi ngủ, không phải là một giấc mơ lúc sốt. Tiếp đến, bạn cảm thấy kinh ngạc, giải trí vì kích cỡ của nó. Rồi bạn cảm thấy hơi lo, nghĩ về bất kì thứ gì chui ra từ đó không phải là một con gà. Cuối cùng là cảm giác hoảng sợ tột độ khi đi tìm con vật đó chỉ để nghe thấy tiếng gầm gừ trong phòng khách của bạn.

Tôi lùi lại vào phòng bếp khi chợt thấy một đôi mắt vàng sáng đang lấp ló bên dưới ghế sofa. Tôi rời mắt khỏi nó một giây để chộp lấy tìm cây dao khi tôi nghe thấy tiếng nó chạy đi. Sợ quá, tôi chỉ có thể chộp được một cái giá múc canh để tự vệ. Một ảnh mờ vụt qua phòng, leo lên tường và trần nhà. Tôi ngã xuống sàn, cầu nguyện để bất kì sự can thiệp từ thánh thần cứu vớt tôi từ bất kì thứ gì đang chạy khắp nhà tôi.

Tôi quyết định bò xuống gầm bàn, để có thể nhìn thấy con vật ấy rõ hơn.

Nó như một đứa trẻ, nếu những đứa trẻ được sản xuất từ địa ngục. Da của nó xanh xám, như thể là da thuộc nếu nhìn kĩ. Cái đầu không tóc của nó to quá khổ so với cơ thể nhỏ bé của nó. Con vật có ba ngón nhọn ở cuối mỗi chi, hai tay và hai chân sau. Mắt của nó màu vàng, nhỏ như hạt với tròng mắt sáng dạng hệt như của loài ếch. Đặc thù ăn tiền nhất của nó? Là phần chẽ dọc giữa mặt nó ra làm hai, miệng nó đấy, bắt đầu từ trán và kết thúc ở cằm.

Nó bước vài bước đến gần tôi, mắt nó khoá chặt lên tôi. Kì lạ thay, nó lùi lại ngay khi gần ra khỏi bóng của bàn. “Không thích ánh sáng mặt trời mấy nhỉ‘ tôi tự nhủ. Tôi giờ cuộn người lại như một quả bóng trong góc phòng ăn của mình, chỉ còn biết run rẩy giơ cây giá múc canh về phía con quái.  Tôi chờ đợi khoảnh khắc nó lao vào để ăn não và nội tạng tôi. Rồi một điều kì lạ nhất xảy ra.

“Môi” của nó, nếu bạn muốn gọi là thế, mở ra chầm chậm, tách ra, để lộ những lớp thịt hồng nhỏ, tôi quan sát những chiếc răng nhọn nhô ra khỏi “nướu” của nó. Nước dãi nhiễu xuống từ miệng. Với chất giọng khàn nhưng cao, nó nói.

“Papa”

***

Tôi đặt tên cho nó là Bulby. Đúng rồi, tôi đặt tên cho cục phân nhỏ đó. Vì đầu của nó trông giống như một nụ hoa. Tôi biết việc giữ nó lại là sai trái trên nhiều mức độ. Nhiều người thậm chí có thể nghĩ rằng việc làm đầu tiên thật sự là quay video rồi đăng lên mạng; kiếm tiền trên việc vừa mới phát hiện ra một con quái vật kinh khủng. Nhưng, lí do tôi không làm thế đều do từ đầu tiên mà cái miệng gớm ghiếc của nó thốt ra. Như tôi đã nói, tôi không có một cuộc sống đặc biệt. Và khi nghe thấy một ai đó gọi mình Papa như mình có ý nghĩa gì đó trong đời họ, hơi có sức ảnh hưởng đấy, khi bạn ở vị trí của tôi.

Tôi chăm sóc cho Bulby một thời gian. Tôi không gặp khó khăn để đoán xem nó ăn gì, chỉ cần mua thịt bò rẻ tiền rồi quẳng cho nó ăn, và nó ăn xong một miếng to đùng chỉ trong vài giây. Ban đầu thì cảm thấy lạ, nhưng cuối cùng thì nó cũng học được cách ném bóng lại cho tôi thay vì chọc thủng bóng bằng những móng vuốt của nó. Dần dần, tôi phải dạy một số thứ cho nó. Rõ ràng, là nó không thích ánh sáng mặt trời, nhưng nó không bị cháy như ma cà rồng. Tôi vẫn phải đi làm mỗi buổi sáng nên tôi chỉ nó biết những nơi trong nhà mà ánh sáng mặt trời không vào được, như tủ quần áo, giường, gác mái, và tầng hầm.

Không tốn quá lâu để tôi bắt đầu nhận thấy Bulby lớn nhanh như thổi, nhanh hơn bất kì giống loài nào tôi biết. Mỗi lần tôi cho ăn, tay chân của nó dài hơn và cơ thể của nó lớn hơn, dần dần cân đối với cái đầu to đùng của nó.

Mỗi ngày nó lớn lên như thế thật đáng kinh ngạc. Ban đầu lúc còn nhỏ thì trông khá.. dễ thương, cũng như bao đứa trẻ khác. Nhưng khi nó lớn dần lên, tôi càng có nhiều dịp để tự nhủ với mình hơn rằng Bulby không phải chỉ là một sinh vật mới bất kỳ, nó là một sinh vật tôi mua từ một cửa hàng kinh dị.

Và, nó làm rất tốt nhắc nhở tôi về việc ấy.

Một việc vừa xảy ra vào tối qua, Bulby đã sống dưới mái nhà tôi được gần hai tuần rồi. Tôi thức giấc bởi tiếng sột soạt trên sàn gỗ. Tôi không tài nào làm quen được với việc hay va người vào Bulby mỗi tối, tôi cứ quên mất mình đang sống cùng một con quái vật.

“Bulby? Cái gì vậy con?” Tôi la lớn.

Tôi lấy đèn pin rồi kiểm tra dưới giường, không có quái vật.

Tôi ra khỏi phòng ngủ. Chợt nhận thấy cửa gác mái đang được mở hé. Mắt tôi mất một lúc để điều chỉnh trong tối nhưng rồi tôi cũng thấy được. Bên kia khe hở là đầu của Bulby đang xoay ngược, nhìn tôi với đôi mắt vàng sáng của nó. Từng sợi lông trên người tôi dựng thẳng đứng khi tôi nhanh chóng đi mở đèn. Bulby lùi lại ngay, đóng cửa gác mái lại.

Cổ tôi đột nhiên toát ra toàn mồ hôi lạnh. Tay tôi run lẩy bẩy trong bầu không khí xấu xa đột ngột xuất hiện trong căn nhà.

“Bulby?” Tôi rụt rè gọi tên nó.

Tôi tiến thật chậm đến cửa gác mái và kéo nó xuống. Cứ nghĩ rằng mình cuối cùng đã quen với cuộc sống có một con quái vật nhưng tôi lại có cảm giác như mình đang trở về lại vạch xuất phát.

Khi leo lên, ánh trăng chiếu sáng rọi từ cửa sổ gác mái đủ để tôi thấy Bulby, tay chân dang dài, treo lủng lẵng trên trần nhà. Thứ tôi không thể thấy là tiếng nhai lộp rộp từ lúc ban đầu. Tôi ngu ngốc rọi đèn về phía Bulby, quên mất phải chuẩn bị tinh thần cho bất kì thứ gì tôi sắp sửa được thấy.

Nó đang nhai một cánh tay.

Một cánh tay người. Không chỉ một cánh tay bình thường, với kích thước ấy, tôi chỉ có thể nghĩ đến một đứa trẻ. Máu lem lên khắp mặt của nó và đang nhiễu xuống những nhúm thịt đỏ hỏn đang vương vãi trên sàn gỗ. Ngay bên dưới nó là đầu của một đứa bé mà tôi nhận ra được dù một mảng đã bị cạp như một quả táo. Đó là Oliver, đứa con trai duy nhất của nhà Dansen, hàng xóm cạnh nhà tôi.

“Papa!” Bulby gọi tôi với giọng khàn, nhưng lần này trầm hơn và đáng sợ hơn. Lo nhìn tôi, nó làm rơi cánh tay từ miệng xuống sàn và rơi phịch xuống sàn đầy máu làm vấy lên chân và đồ ngủ của tôi. Bulby bò chậm xuống từ trần nhà, tiến đến bên tôi. Nó đang muốn tôi vuốt ve nó. Tôi làm ngay không một chút do dự, nhưng không cùng lí do khi nó còn bé. Lần này vì tôi sợ hãi.

Tôi không có kinh nghiệm trong việc huấn luyện một con quái vật để nó KHÔNG đi ăn hàng xóm tôi. Đơn giản là nó không dễ như huấn luyện một con chó.

Mỗi đêm, nó đi săn và lớn lên. Mỗi đêm một đứa trẻ khác trong xóm bị mất tích. Bé Sally, nhóc Tim, ngay cả nhóc Andrew mập cả tấn, vẫn bị ăn như kẹo bông gòn.

Và giờ bạn sẽ trách tôi vì những gì tôi sẽ làm tiếp theo, nhưng tôi tin bạn sẽ hiểu.

Ví dụ, lỡ tay đâm trúng nó với cây dao khi đang cắt thịt. Không được bởi vì da của nó cứng như kim cương. Hơn nữa, tôi cũng đã lỡ tay tắm con tôi bằng xăng và lỡ đốt lửa lên người nó. Nó vẫn bình thản như một con chó mới tắm xong.

Tôi giờ chấp nhận sự thật rằng Bulby bất tử. Nếu nó có điểm yếu, thì đến nay tôi vẫn chưa tìm ra được. Và như thế tôi nghĩ, bất kì nơi nào cung cấp được vũ khí để tôi kết thúc những chuyến đi săn của con quái vật này, chính là cửa tiệm mà tôi đã mua nó.

Một lần nữa, tôi truy cập vào Cửa Hiệu Ác Mộng, và hãy tin tôi, họ có rất nhiều gợi ý cho những thứ tôi cần. Mặc dù tôi không có thông tin đầy đủ về việc Bulby là gì và nó có khả năng tới cỡ nào, tôi cần một thứ gì đó chắc chắn kết thúc được nó, dù thế nào đi nữa. Tôi không tin thuốc độc được, tôi cũng không tin vào những viên đạn. Nên tôi mua một trang trong một quyển sách phép mà có thể tống khứ nó đi một lần và mãi mãi.

Thật không may, đây là một phép cần hai người, hai vật hiến tế máu. May mắn thay, tôi biết một người có thể giúp tôi.

***

“Cậu đã đặt tên cho con quái mặt lờ của cậu với tên Pokemon?” Rod la lớn từ đầu dây bên kia.

“Không, hả? Ugh. Cậu có muốn tham gia không?” Tôi hỏi cậu ta.

“Tôi không biết nữa. Có vẻ căng đấy” Rod trả lời. Hiển nhiên là cậu ta đang sợ và bị choáng ngợp thông qua giọng nói. Tiếng bước chân nặng nề cho tôi biết cậu ta cũng đang đi tới tới lui lui trong nhà.

“Tôi thật sự không biết phải làm gì, Rod” giọng tôi bất lực “Mấy đứa nhỏ bị chết càng lúc càng nhiều, tôi phải lau rửa nội tạng của bọn chúng trên gác cả tuần nay rồi và tôi dần không chịu nổi được nữa.” Mắt tôi trở nên rưng rưng “Tôi thấy tôi không còn ai để nhờ được vào lúc này.”

Có một khoảng lặng sau đó, rồi Rod thở dài.

“Cậu có tôi đây, Eren. Luôn nhớ điều ấy.”

***

Tôi không có một tí nghi ngờ cho nghi lễ sẽ thành công, con quái vật trên gác kia là minh chứng cho việc bất kì tôi mua được từ trang bán hàng đáng nguyền rủa kia hẵn là phải có một giá trị nào đó. Rod nhăn mặt khi cắt bàn tay của mình, tôi không thể trách cậu ta, trên TV chuyện này trông thật dễ.

Với bàn tay đầy máu, mỗi người trong chúng tôi vẽ nửa vòng tròn nơi Bulby sẽ đứng. Chúng tôi thắp mười ba cây nến và đặt chúng quanh vòng, và phải chờ cho đến nửa đêm để kích hoạt phép. Chúng tôi phải dập tắt tất cả nến khi nó đã vào vòng. Nếu mọi thứ này nghe thật điên rồ cứt dơi, bạn không một mình đâu.

“Tôi nên kiểm tra lại phần mô tả trước khi làm gì tiếp.” Tôi lầm bầm.

“Ờ, và chưa kể việc mấy người này sẽ rút tiền trong thẻ của cậu ngay cả khi cậu chưa nhập thông tin cho họ.”

“Chờ đã, cái gì?” Tôi ngạc nhiên bởi câu trả lời của Rod.

“Uh không có gì,” cậu ta cười gượng “rồi, con quái của cậu đâu?”

“Cậu có muốn gặp nó không?” Tôi mỉm cười.

Rod cười trừ rồi nuốt nước bọt. Cậu ta đổ mồ hôi từ lúc vào trong nhà. Tôi tắt hết đèn, chỉ còn ánh sáng màu cam ấm áp của những ngọn nến trong phòng khách.

“Bulby!” Tôi gọi lớn.

Như một cơn ác mộng. Đầu nó xuất hiện trước, được tô điểm bởi đôi mắt vàng sáng. Tiếp theo sau, các chi dài của nó vươn ra từ bóng tối trên lầu hai. Chi của Bulby dài đến nỗi giờ nó có thể bỏ qua hoàn toàn các bước thang của cầu thang. Bulby bò ra, chân trên trần nhà và tay thì ở trên tường và sàn. Nó nghiên đầu, nhìn Rod, một người hoàn toàn lạ đối với nó.

“E-Eren, nó đang làm gì vậy?”

“Shh, đừng cử động nhanh.”

Bulby chậm rãi đến bên chúng tôi. Để ý đến hình tròn kì lạ và những ngọn nến giữa phòng. Nó đi qua tôi, có hứng thú hơn với bạn của tôi. Rồi ngồi xuống để có thể gặp mặt trực tiếp với Rod.

“Eren, cái gì??” Cậu ta thì thầm, sắp sửa khóc. Mặc dù bị đông cứng vì sợ hãi, nhưng cơ thể vẫn run cầm cập như một chú chó nhỏ vừa mới tắm nước lạnh.

“Bình tĩnh,” tôi trấn an cậu ta.

Nhưng Bulby có một vài trò muốn cho Rod xem. Nó mở miệng ra để lộ hàng ngàn những chiếc răng nhọn của nó. Rod hét lên một tiếng thất thanh chắc chắn thế nào hàng xóm của tôi cũng thức. Điều này chỉ làm con quái vật càng nổi điên lên khi nó cũng rú lên và chuẩn bị tấn công.

Tôi ngay lập tức nắm lấy cánh tay của nó với mong muốn ngăn cản nó dập nát sọ của bạn tôi. Với sức mạnh phi thường của nó, con quái vật vẫy tôi vào bếp, tôi rơi lên bàn ăn. Mọi thứ trở nên mơ hồ nhưng tôi vẫn thấy được Rod đang chạy. Cậu ta đã ra đến được cửa nhưng con quái vật đã tóm được cậu ta rồi quăng cậu ta về phía những bậc thang lên lầu hai.

Có một vật gì ấy trượt đến chỗ tôi từ trong túi của Rod. Khi bụi lắng xuống, tôi nhận ra đó là một con dao.

“Đưa nó..” Rod không thốt nên lời.

Chắc là do sợ nhưng tôi đã nhặt cây dao lên rồi ném nó lại về phía cậu ta. Cậu ta đứng dậy với cây dao tựa cán vào cổ.

“Nhóc, mày chết chắc,” Rod cười “JAAAAAAA-“

Trước khi cậu ta có thể kết thúc tiếng la, Bulby nắm lấy cổ cậu ta rồi nhấc bổng cậu ta lên. Mặt Rod càng tím sau từng giây trôi qua, Bulby không muốn kéo dài. Nên tôi chạy đến cố đâm nó với cây dao đã rơi ra từ tay Rod. Khó chịu, Bulby đập Rod xuống đất, tạo ra tiếng gãy xương ớn lạnh.

Nó hướng sự chú ý lên tôi khi tôi đang cố lùi lại thật chậm về phía phòng khách. Nó nắm được lấy vai tôi và nhấc bổng tôi lên. Lưng tôi cảm giác như sắp bị gãy bất kì lúc nào. Nó mở miệng ra một lần nữa và lại để lộ những chiếc răng nhọn nhỏ của nó. Nước mắt chảy xuống trên mặt tôi khi đầu tôi đến gần miệng nó.

Trong thời điểm ấy, tôi đã buông xuôi. Tôi đã sẵn sàng chấp nhận việc để bị ăn. Đột nhiên điều ấy bị gián đoạn.

Bulby đang bị chìm xuống. Tôi có thể cảm thấy cơ thể mình được hạ xuống. Tôi nhìn xuống thì thấy Rod, tên khốn ấy với cái chân gãy, cười mỉm với chúng tôi. Nến đã được dập tắt hoàn toàn và Rod đang thổi những ngọn cuối cùng để kích hoạt phép thuật.

Bulby bỏ tôi xuống và cố tự nâng nó lên ra khỏi hố đen bên dưới, nhưng, nó càng bị nuốt chững nhanh hơn.

Một lúc sau, những gì còn từ nó là cái đầu nụ hoa, mặc dù cũng sẽ sớm bị nuốt chửng bởi cái hố. Trước khi nó có thể biến mất hoàn toàn, nó thốt lên những từ quen thuộc bằng giọng khàn khô của nó.

“Papa!” Nó gọi. Không thể làm được gì nhiều, nhưng khi nghe thì có cảm giác nhói đau.

Khi sàn nhà phòng khách của tôi trở lại bình thường (hơi hơi). Tôi cố trườn người đến Rod, thấy chân cậu ta bị gãy dập.

“Chúng ta đã làm được,” cậu ta nói với tôi, nhưng đã bị lấn át bởi tiếng còi hụ của cảnh sát đang ở ngoài.

“Rồi, cậu ráng lên. Chúng ta sẽ đưa cậu đến bệnh viện.” Tôi mỉm cười.

***

Bước vào phòng bệnh viện để thăm cậu bạn Rod của tôi, đang nằm trên giường, chân bị khoan cùng với nẹp sắt và bị treo lên khỏi giường. Tôi đặt trái cây và hoa cạnh cậu ta.

“Nữ tính vậy,” cậu ta cười.

“Đó có phải Cây Dao của Jack the Ripper từ cửa hiệu không?” Tôi nói, và dời cái giá đang treo một túi nước biển để tôi có thể tựa trỏ vào giường của cậu ta.

“Ừm đúng rồi.” Cậu ta ho.

“Nó làm được gì?”

“Chắc là một câu chuyện dành cho khi khác,” cậu ta cười, “chuyện gì xảy ra với nó? Nó chết chưa?”

“Không,” tôi trả lời “con quái đó cơ bản là bất tử, tôi phải sáng tạo.”

“Sáng tạo như thế nào?”

“Nếu cậu không giết được nó, thì phải giam nó lại. Nhưng tôi không thể mua một cái lồng quái vật, nên tôi làm điều hiển nhiên tiếp theo.”

“Chính là?”

“Gửi nó về quá khứ, để nó thành vấn đề của người khác.”

Rod trầm ngâm một hồi lâu. “Bao lâu trong quá khứ?”

“Tôi không chắc, nhưng hơi xa đấy.”

Rod nở nụ cười rồi nói “Vậy ý cậu là, cậu vừa mới gửi một con quái vật sợ ánh sáng, thích trốn trong tủ quần áo và dưới gầm giường, thích ăn con nít, về quá khứ?”

“Eren ‘dân chơi’ Hemmingway, cảm giác ra sao khi cậu chính thức trở thành cha đẻ của Ông Kẹ?”

“Ừm..” Tôi cười khẽ trong bối rối.

Chúng tôi cùng phá lên cười.

“Chà, tôi không chắc. Dù gì thì khi đến lúc tôi phải kể câu chuyện này, chí ít ra các em bé cuối cùng cũng biết tên của nó Bulby.”

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *